Lộ Thừa Hữu ngồi trong thư phòng, anh không bật đèn, bóng đêm trống vắng bao phủ lên từng hơi thở của anh. Mắt anh cũng nối liền một mảng với bóng tối, mang theo một chút u ám. Trong tay anh là ảnh chụp đã lâu, anh dùng ngón trỏ gõ lên bàn, tấm ảnh lập tức rơi xuống trong yên lặng.
Tay kia của anh đè xuống bật lửa, ánh sáng màu vàng nhạt giúp anh nhìn rõ hình bóng trên tấm ảnh, hoặc là gương mặt quen thuộc hoặc là gương mặt xa lạ.
Bật lửa vẫn lập lòe, tay anh cũng bị hơi nóng làm bỏng, anh buông bật lửa ra. Sau đó anh đưa tay mở công tắc đèn bàn, lại cẩn thận liếc mắt nhìn ảnh chụp. Tất cả đều là bạn học của anh, những khuôn mặt quen thuộc, nhưng cũng không nhớ gì nhiều lắm. Bởi vì anh không đến dự lễ tốt nghiệp, tìm hồi lâu cũng chỉ tìm được tấm này, anh chỉ nhớ rõ một điều là Tô Thiển Oanh đã giúp anh cất kỹ, cho nên ảnh chụp đến tận bây giờ vẫn chưa bị ố vàng.
Mà anh và Lạc Diệc Minh đều đứng ở hàng cuối trong tấm ảnh này, lúc trước học cùng nhau hầu như đều cùng xuất hiện. Người ngoài vĩnh viễn không bao giờ biết, anh và Lạc Diệc Minh vì Tô Thiển Oanh mà trở thành bạn bè, nhưng cũng mất đi tình bạn vì cô ấy.
Suy nghĩ này khiến anh hoảng hốt, vì anh rất ít khi nhớ lại, đúng hơn là cảm thấy không có gì để phải nhớ đến, những người đó đối với anh giống như vĩnh viễn không thể trở nên quan trọng trong cuộc sống của anh.
Nhưng phía sau anh hình như có thể nhìn thấy được bóng dáng rực rỡ của Tô Thiển Oanh.
Lúc học đại học, tóc cô dài nên thường thích buộc thành hai bên tóc đuôi sam đến trường. Thực ra thì đầu tóc như vậy có chút không bình thường, nhưng cô cũng không để ý, mỗi lúc đi trong sân trường đều rất thoải mái. Thành tích của cô không thể nào tốt được, nên lúc học trung học, Lộ Thừa Hữu liền bắt ép cô đi học ngành mỹ thuật, lý do bởi vì đó là ngành có điểm thấp nhất. Tô Thiển Oanh coi như cũng nghe lời, được Lộ Thừa Hữu chỉ dạy một lượt chương trình học, may mà cô cũng không phải loại đầu óc đặc biệt không thể dùng được, vì thế cuối cùng cũng dựa vào thành tích đường đường chính chính vào cùng một trường đại học với anh.
Cuộc sống của hai người lúc lên đại học đúng là một vòng luẩn quẩn, số lần bọn họ gặp mặt cũng ít đi rất nhiều, chính anh cũng không thấy gì khác lạ, bởi vì lúc khai giảng anh rất bận rộn, anh phải giúp các sinh viên mới chỉnh sửa hồ sơ, xử lý tài liệu cho vay vốn đi học, công việc rất nhiều.
Cho nên, lúc Tô Thiển Oanh hưng phấn cầm ảnh chụp đến trước mặt anh, lại chỉ vào người trên ảnh chụp hỏi anh: “Anh biết anh ta không? Lạc Diệc Minh.”
Trước đó, Lộ Thừa Hữu thật sự không biết lớp anh có nhân vật như vậy, vì thế anh cau mày hỏi cô: “Em muốn làm gì?”
“Anh không thấy anh ta trông rất tuấn tú sao?”
Lộ Thừa Hữu cũng chỉ thản nhiên đáp lại cô: “Cái đó và em có quan hệ sao?”
Cô hình như khá tức giận, hai bên tóc nảy lên một cái: “Tôi muốn quen anh ấy, anh phải giúp tôi.”
Anh chỉ bình tĩnh nhìn cô, giống như hy vọng có thể tìm được một lý do để nhún nhường cô. Tô Thiển Oanh mềm nhũn xuống: “Anh đừng quỵt nợ, tôi đã nghe ngóng rồi, anh ta là bạn cùng lớp với anh, anh nhất định quen anh ta, mau giúp tôi đi!”
Tay cô dùng sức vuốt ve cánh tay Lộ Thừa Hữu, anh bị lay động đến phiền, liền mở miệng cho có lệ: “Để tôi xem.”
Là ai nói qua, lúc bắt đầu chú ý đến một người, tần suất người này xuất hiện trong cuộc sống của mình cũng cao hơn nhiều.
Ít nhất thì Lộ Thừa Hữu cũng chú ý tới Lạc Diệc Minh như vậy, anh ta thích cười, thành tích không tồi, nhân duyên trong lớp học rất nhiều, thích tham gia các hoạt động rèn luyện thân thể. Giống như leo núi, đánh bóng chuyền, đá cầu, đá banh, hầu như hoạt động nào cũng thấy mặt anh ta. Lạc Diệc Minh và Lộ Thừa Hữu là hai loại người, lấy ví dụ như thế này: Lúc trường tổ chức khai giảng, nhà trường có yêu cầu Lộ Thừa Hữu làm một số việc, tuy rằng anh không thích nhưng cũng sẽ không từ chối, hơn nữa còn làm việc thật sự. Nhưng Lạc Diệc Minh thì khác, cho dù chỉ đích danh tên anh ta, anh ta cũng sẽ lập tức từ chối, vì anh ta không muốn tốn thời gian vào những việc đó. Bọn họ chỉ có một điểm giống nhau duy nhất, đều là thành viên trong bộ phận công tác sinh viên của Học Viện.
Lộ Thừa Hữu là ma xui quỷ khiến mà gia nhập, còn Lạc Diệc Minh cũng là do nghe nói gia nhập vào bộ phận công tác sẽ có quyền lợi rất lớn, so với gia nhập vào Hội học sinh rõ ràng là khác nhau.
Lộ Thừa Hữu không chủ động quan hệ với Lạc Diệc Minh, cho nên lúc từ bộ phận công tác ra ngoài ăn cơm, Lộ Thừa Hữu kêu Tô Thiển Oanh cùng đi. Tô Thiển Oanh rõ ràng rất hưng phấn, bởi vì cô còn uốn tóc thành từng sóng cuộn, nhìn qua thành thục lên không ít, nhưng lại thiếu đi vài phần đơn thuần. Lộ Thừa Hữu nhìn cô thay đổi, cũng không nói gì.
Lúc ăn cơm có mười một người, điều này khiến Tô Thiển Oanh phải chịu kích thích không nhỏ, nhưng cho dù thế nào, Tô Thiển Oanh cũng đã hấp dẫn được ánh mắt của Lạc Diệc Minh nhờ bữa cơm này. Tô Thiển Oanh không vội vàng, cô chỉ gần gũi hỏi Lạc Diệc Minh mấy vấn đề, nhưng đã đến mức này, người bình thường đều có thể hiểu được ý của cô.
Tô Thiển Oanh và Lạc Diệc Minh phát triển rất nhanh, không bao lâu Lộ Thừa Hữu liền nhận được “bánh kẹo cưới” của Tô Thiển Oanh.
Bởi vì đều quen với Tô Thiển Oanh, quan hệ của Lộ Thừa Hữu và Lạc Diệc Minh cũng phát triển không ít, mà Lạc Diệc Minh lại rất thành thực coi Lộ Thừa Hữu như là anh trai của Tô Thiển Oanh mà đối đãi, vì thế nên anh và Lộ Thừa Hữu qua lại cũng có vẻ tốt. Hai người thường xuyên thảo luận về các vấn đề mà giáo viên giao cho, Lộ Thừa Hữu giỏi phòng thủ, Lạc Diệc Minh giỏi tấn công, cho nên hai người bọn họ coi như bù trừ cho nhau.
Nhưng quan hệ của Lộ Thừa Hữu và Lạc Diệc Minh trở nên thực sự thân thiết còn bởi vì một trận bóng, đây là một trận bóng đối kháng trong lớp. Ở trường học có hai bãi sân bóng, một cái là sân nhân tạo, một cái là sân bình thường, Lộ Thừa Hữu và Lạc Diệc Minh cùng nhau xin kinh phí từ ban lãnh đạo nhà trường, nhưng cũng không được bao nhiêu, cuối cùng đành phải thuê sân bóng bình thường kia, còn để thừa một chút kinh phí cho mọi người sau khi chơi bóng xong có thể ra ngoài ăn một bữa cơm.