• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Vậy cậu nghĩ ai sẽ kết hôn trước?’’

Lộ Thừa Hữu cười lên : "Tôi rất tò mò, người đàn ông một lòng si tình cuối cùng sẽ hoa rơi vào nhà ai."

Thẩm Diệc Nhạn liếc mắt nhìn Mạnh Cảnh ở cách đó không xa: "Nói thật, ngay cả tự tớ cũng cảm thấy mình sẽ không cưới cô ấy."

"Hả?" Lộ Thừa Hữu cau mày: "Cậu không nên mang cô ấy tới đây, Từ gia cũng sẽ tham dự."

Thẩm Diệc Nhạn gật đầu: "Tớ lập tức sẽ làm tài xế đưa cô ấy trở về, chỉ là cô ấy nhàm chán nên tớ mới mang cô ấy ra ngoài thôi."

"Tự giải quyết cho tốt."

"Tại sao tớ vẫn luôn cảm thấy mấy chữ này cũng thuộc về Kỷ Thiệu Quân?"

"Tám lạng nửa cân."

Thẩm Diệc Nhạn đắc chí: "Vậy tớ cảm thấy tớ thuộc về tám lượng."

"Các người không một ai bớt lo." Nhưng Lộ Thừa Hữu còn nói ra ý nghĩ của mình: "Người con gái kia mặc dù thoạt nhìn có vẻ bị cưỡng ép, nhưng cảm giác tổn thương không hề lớn, mà …" Lộ Thừa Hữu chuyển ánh mắt sang bên kia giống như Mạnh Cảnh vô tội : "Giống như có chút phức tạp."

"Tớ hiểu, tớ đi trước ."

Mà sau đó Kỷ Thiệu Quân và Đặng Cảnh Nam cũng trước sau đến tham dự.

Đối với việc Kỷ Thiệu Quân ở bên cạnh Phương Y Lâm, Lộ Thừa Hữu không cảm thấy gì quá lớn lao, anh tin tưởng Kỷ Thiệu Quân sẽ tự biết xử lý tốt chuyện của mình. Mà về chuyện gần đây, Đặng Cảnh Nam đơn độc một mình, Lộ thừa Hữu không muốn nói lời vô nghĩa với anh ta. Đặng Cảnh Nam là điển hình của loại người lựa chọn người nói chuyện để nghe, anh ta thích thì mới nghe, anh ta không thích thì cho dù người khác có nói nhiều hơn nữa cũng vô dụng.

Hôn lễ lập tức bắt đầu, Đặng Cảnh Nam đi theo sau lưng Lộ Thừa Hữu: "Để tớ cùng đi xem cô dâu, khiến cho cậu tình nguyện nhảy vào mộ, chắc phải có sức hấp dẫn lắm."

"Đừng đem tớ đồng nhất với người như cậu."

Đặng Cảnh Nam cười nhạt: "Tớ liền xem một chút, nói không chừng tớ cũng sẽ xúc động muốn kết hôn."

Những lời này ngược lại khiến Lộ Thừa Hữu thấy hứng thú: "Mẹ cậu không phải là rất muốn tác hợp cậu và vị thanh mai trúc mã kia sao?"

Đặng Cảnh Nam cảm thấy tính khả thi rất lớn : "Nếu như bây giờ không tìm được người con gái như ý, giống như cậu vậy, tìm một người đã quen thuộc với mình cũng không sai khác lắm, đỡ phiền toái. Cơ bản là giống nhau, cũng không có ai là đặc biệt."

"Cậu sai lầm rồi." Lộ Thừa Hữu có chút nghiêm túc : "Tuyệt đối đặc biệt."

Đặng Cảnh Nam cười cười không nói lời nào.

Chẳng qua là, khi Đặng Cảnh Nam muốn đẩy ra cửa phòng trang điểm cô dâu ra, Lộ Thừa Hữu đột nhiên ngăn cản anh : "Mắt trái của tớ vừa nháy một cái."

"Mê tín." Đặng Cảnh Nam không để ý đến anh, trực tiếp đẩy cửa ra.

Cảnh tượng trước mắt không hề như dự liệu, nơi này loạn đến không thể tưởng tượng nổi, lễ phục cô dâu bừa bãi trên mặt đất, mấy người đang cùng nhau dọn dẹp.

Đặng Cảnh Nam cũng đã nhận ra có vấn đề : "Cô dâu của cậu đâu?"

Một thợ trang điểm trả lời : "Mới vừa rồi xông ra, không biết đi làm gì, chúng tôi cũng không ngăn cản được cô ấy."

Đặng Cảnh Nam xoay người nhìn Lộ Thừa Hữu : "Người con gái của cậu đào hôn."

Sắc mặt Lộ Thừa Hữu âm trầm, hồi lâu cũng không hề nhúc nhích.

Đặng Cảnh Nam đi tới bên cạnh anh : "Nhanh lên, gọi điện thoại."

Trên thực tế mà nói, Lộ Thừa Hữu mới vừa nhấn xuống điện thoại, tiếng chuông liền réo lên, cô không mang theo điện thoại di động.

Đặng Cảnh Nam nhặt điện thoại di động lên, trên màn hình còn hiện dòng chữ "Chồng tương lai", mấy chữ kia chữ liên tục nhấp nháy, giống như nhắc nhở điều gì.

Lộ Thừa Hữu cúp điện thoại, mở ra ghi chép cuộc gọi, gần đây nhất là tên "Lạc Diệc Minh", một giờ trước gọi đến.

Đặng Cảnh Nam nhíu mày một cái : "Anh ta là ai?"

Tay Lộ Thừa Hữu cầm điện thoại di động càng thêm chặt, ánh mắt của anh thâm thúy không thấy đáy. Nhưng Đặng Cảnh Nam vẫn nghe được anh nói : "Bạn trai cũ của cô ấy, có lẽ cũng là bạn trai duy nhất."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK