• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sự thật đến chậm, mỗi lần như thế lại khiến người ta khó có thể tiếp nhận, lặp lại chờ mong rồi hoài nghi, suy đoán đến cuối cùng mới phát hiện ra bản thân lại không nghĩ mình có thể bình tĩnh như vậy, đây là cuộc sống, vĩnh viễn đều có ngoại lệ.

Nhưng hiện tại, Lộ Thừa Hữu cũng nhớ đến trạng thái của anh lúc ấy khó tiếp nhận sự việc như thế nào, anh không thể nói rằng anh không có lấy chút cảm giác nào, nhưng cảm giác đó rõ ràng rất quen thuộc, rõ ràng anh rất thích. Vì sao đến ngày hôm sau, ở bên cạnh anh lại là một người xa lạ như vậy.

Nhưng anh không phải một người hay trốn tránh trách nhiệm, cho nên anh chia tay với Lâm Khê, Lâm Khê chỉ khóc hỏi anh vì sao, chính anh cũng không nói được. Lại sau đó, anh bắt đầu hẹn hò với Trương Linh, một đoạn tình cảm này cũng khiến người khác phải mở rộng tầm mắt, thật ra trước đây anh không hề biết Trương Linh, cũng chưa bao giờ chú ý đến, chỉ là lúc Tô Thiển Oanh và Trương Linh ở cạnh nhau, anh mới phát hiện ra lớp học còn có một nữ sinh như vậy, cũng không có gì khác.

Sau chuyện kia, Tô Thiển Oanh không có bất kỳ liên hệ nào với anh nữa, mà chính anh cũng rất bận rộn, mãi về sau Tô Thiển Oanh lại đi xuất ngoại theo một người học trưởng, mà trước đó một ngày, Lạc Diệc Minh cũng xảy ra tai nạn xe cộ.

Một đoạn thời gian đó, tất cả mọi người đều truyền tai nhau về Tô Thiển Oanh, cảm thấy cô không có trách nhiệm, cảm thấy tám phần là cô đã thích người học trưởng kia, vì thế nên mới đi theo anh ta.

Lộ Thừa Hữu còn nhớ rõ lúc mình nghe thấy tin tức này liền lập tức gọi điện cho cô, mà Tô Thiển Oanh chỉ nói đúng một câu: “Tôi đang ở sân bay, một lúc nữa là bay rồi.”

Yết hầu của anh căng thẳng, lại không thể tìm ra lý do gì để hỏi cô, chỉ có thể nhàn nhạt mở miệng: “Lạc Diệc Minh còn đang ở trong bệnh viện, cô lại có thể tàn nhẫn rời đi như vậy?”

“Đúng, phải rời đi.”

Anh nhớ kỹ và rõ ràng ba chữ sau cùng của cô, phải rời đi, mang theo sự kiên định, không có bất kỳ sự do dự nào, anh cúp điện thoại, cũng không gọi thêm một cú điện thoại nào khác.

Anh ôm lấy Tô Thiển Oanh vào trong ngực, nước mắt của cô vẫn còn đọng lại trên mặt, anh nhẹ nhàng dùng tay lau đi, sau đó nhẹ nhàng hôn lên trán cô một cái.

“Anh có thể cùng em gánh vác.” Anh lại ôm cô chặt hơn nữa.

Thật ra, anh không thích trẻ con lắm, Lộ Thừa Hữu biết rất rõ ràng, chính cô khi còn bé cũng là một đứa trẻ phiền toái, người như vậy bình thường đều đã quát mắng hay mất hết kiên nhẫn. Đương nhiên, nguyên nhân cũng bởi trước đây cô rất nghịch ngợm, luôn cảm thấy một gia đình chỉ nên có một đứa bé, chỉ nên yêu thương duy nhất đứa bé đó mà thôi, cách nghĩ ích kỷ như vậy đấy.

Nhưng anh lần mò tay xuống bụng cô, trong lòng như có thứ gì đó đang lên men.

Anh không biết cô đã trải qua nhiều năm như vậy như thế nào, cũng không biết bằng cách nào mà cô sinh ra được đứa bé kia, anh không được tham dự vào bất cứ việc gì cả, anh cũng không được trả giá cái gì cả.

Cô lau nước mắt trên quần áo anh: “Em sợ lắm.”

Anh thật sự nhìn cô: “Sợ cái gì?”

“Em không biết anh nghĩ như thế nào mà lại đồng ý lấy em, có phải sẽ nghĩ là em lấy một đứa bé ra uy hiếp anh hay không, có phải nghĩ là bởi vì đứa bé kia mà anh tình nguyện chăm sóc em hay không, có phải sẽ cảm thấy em là một người rất có tâm cơ hay không, em không biết, em sợ hãi, em sợ anh sẽ nghĩ về em như thế.”

Anh nhéo nhéo mặt của cô: “Không thể, những chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra.”

Cô là của anh, cô đã sinh cho anh một đứa bé.

“Nhưng là, từ nhỏ đến lớn anh đều không thích em.” Cô cúi đầu, mấp máy môi.

“Là sao? Anh có lúc nào như thế mà anh lại không biết?”

“Lúc học tiểu học, anh đã tỏ ra xa cách với em, mỗi lần lên bục giảng lấy bài thi lại vẫn cố ý liếc mắt nhìn em, biết rõ rành rành em thi không được tốt...”

“Đó là bởi vì em đang nhìn anh, anh chỉ phản xạ có điều kiện mà thôi.”

“Là anh chán ghét em, nên xa cách em.”

Anh bất đắc dĩ thở dài: “Muốn gán tội cho người khác sao, em quên lúc thi cuối kỳ là ai truyền cho em một tờ giấy nhỏ, quên lúc ra ngoài trường học gặp phải lưu manh là ai tới giúp em, quên lúc em đi học mỹ thuật là ai mỗi ngày đều ở cạnh em, quên cả người nào đã giúp em bổ sung thêm kiến thức để thi đỗ vào trường trọng điểm sao...”

Sau khi anh nói ra một đoạn dài này, rõ ràng không chỉ có cô, còn có chính anh. Hóa ra nh còn nhớ rõ ràng như thế.

Cô mở to hai mắt nhìn anh: “Cho nên, anh không chán ghét em?”

Anh vỗ vỗ mặt cô: “Anh có nói là anh chán ghét em sao?”

Cô chủ động hôn lên môi của anh, ôm lấy cả người anh: “Đối với anh, em cực kỳ thích anh, cực kỳ thích, cực kỳ thích! Anh nên đáp trả lại cho em.”

Anh than thở cảm thán: “Anh đây sẽ cố gắng!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK