• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Thiên Phàm vỗ nhẹ lên vai Nhất Vũ trấn an: “ Đại ca, sao đệ có thể trách huynh chứ.

Huynh có thể về thăm đệ như thế này đối với đệ đã là tốt lắm rồi.”
“ Không.

Là đại ca có lỗi với đệ, không bảo vệ được cho đệ để đệ bị người ta ức hiếp đến mức như vậy.

Ta sẽ xin công chúa cho đệ đến ở cùng với ta.

Ta sẽ không để đệ sống ở đây thêm một giờ một khắc nào nữa.”
“ Đừng.

Đại ca đừng làm vậy.

Đệ biết huynh sống ở trong cung cũng không dễ dàng gì.

Làm sao đệ dám làm phiền huynh chứ.”
“ Nhưng mà ...”
“ Huynh yên tâm.

Giờ đệ có Nhị hoàng tử đứng sau bảo hộ rồi.

Không ai dám bắt nạt đệ nữa đâu.”
Nhất Vũ kinh ngạc: “ Ta có nghe nói là chính Thanh Vân đưa đệ về.

Quan hệ giữa hai người thế nào mà y lại chịu bảo hộ cho đệ chứ?”
“ Chuyện này tạm thời đệ chưa thể nói rõ với huynh.


Huynh chỉ cần hiểu hiện tại đệ an toàn rồi.

Vậy là đủ.”
Hà Nhất Vũ tuy vẫn còn lo lắng nhưng nghe tam đệ nói thế hắn cũng yên tâm đôi chút.

Trong cung thi thoảng vẫn gặp mặt Diệp Thanh Vân, nhờ hắn chiếu cố tam đệ chắc là được.
Thiên Phàm giờ mới chợt nhớ ra anh trai là phò mã, tức là tỷ phu của Diệp Thanh Vân.

Giờ hắn là nam sủng của Diệp Thanh Vân, vậy y sẽ phải gọi đại ca hắn là gì nhỉ? Tiếp tục gọi tỷ phu có được không ta?
Thiên Phàm vội xua tay.

Mợ nó, hắn đang nghĩ vớ vẩn gì vậy?
“ Tiểu Phàm, đệ thay đổi rồi.

Ngày trước, mỗi lần ta trở về đệ đều ôm lấy ta không ngừng gào khóc, trách mắng ta bỏ mặc đệ.

Ta phải cố gắng lắm mới trấn an được đệ.

Còn bây giờ chính đệ lại là người động viên ta.”
Thiên Phàm cười trừ, đáp: “ Trải qua cửa tử một lần đệ đã nghiệm ra được rất nhiều điều.

Đôi khi cũng nên học cách chấp nhận hiện thực.

Càng chối bỏ thì chỉ càng sa lầy hơn mà thôi.

Thà chấp nhận rồi tìm cách thoát khỏi nó.

Không ai cứu được mình ngoại trừ chính mình cả.”
“ Đệ nói đúng.

Trải qua chuyện lần này ta mới nhận ra mình đã quá hiền nên mới để đám người đó đối xử với đệ như vậy.

Giả như lần này đệ thực sự bị chúng hại chết, ta sẽ căm giận mình cả đời.

Cha hiện tại không ở đây, thân là con trưởng, ta sẽ thay đệ đòi lại công đạo.”
Nhất Vũ đứng dậy định rời đi thì Thiên Phàm nắm lấy cánh tay ngăn lại, ra sức kéo y ngồi lại xuống giường, nói: “ Đợi đã.

Huynh khoan hãy hành động.

Nếu có thời gian thì ở đây với đệ đến ngày mai rồi ra tay cũng không muộn.”
Nhất Vũ chớp mắt: “ Có phải đệ đang làm chuyện gì đó không?”
“ Đại ca, đệ bị bọn họ hại đến như vậy cũng phải chuẩn bị quà đáp lễ chứ.

Huynh cứ đợi ở đây xem kịch hay đi.”
Nhìn nụ cười có phần tinh quái của em trai, Nhất Vũ không khỏi tò mò và hào hứng không biết Thiên Phàm đã làm gì để trả thù mấy người kia.
-------
Việc gặp mặt Nhất Vũ khiến Thiên Phàm cảm thấy rất vui.

Kiếp trước hắn không có anh em nào cả.


Hôm nay được gặp Nhất Vũ, cảm nhận được tình thân mà huynh ấy dành cho mình, hắn cũng xem Nhất Vũ như người thân thực sự mà đối đãi.

Hắn quấn lấy Nhất Vũ mọi lúc.

Hai anh em cùng ăn, cùng tắm rửa, nói chuyện rôm rả.

Đến tối, hắn hơi luyến tiếc vì không thể kéo được huynh ấy ngủ chung.

Nhất Vũ nói huynh ấy có vài chuyện cần làm nên sẽ ngủ rất muộn, không muốn làm phiền hắn.
Lúc Thiên Phàm trở về phòng nghỉ ngơi, cửa vừa đóng hắn đã thấy rùng mình.

Có cảm giác như ai đó đang đứng sau lưng.

Hắn thận trọng quay lại thì hoảng hồn khi thấy có một bóng người đang ngồi chễm chễ trên giường mình.

Thiên Phàm xém tí nữa đã hét lên nếu người kia không kịp bịt miệng hắn lại.
“ Ngươi không thể vào một cách bình thường được à? Sao lần nào cũng như ma thế?” Thiên Phàm vuốt ngực.

Thêm mấy lần nữa chắc hắn chết vì đau tim mất.
“ Ta đột nhập vào Tướng phủ thì làm sao có thể quang minh chính đại đến gặp ngươi.

Ngươi cũng yếu bóng vía quá đó.

Có vậy cũng sợ.” Diệp Thanh Vân rất tự nhiên nằm ngả người trên giường.
Thiên Phàm nhíu mày.

Không lẽ tên này hôm nay lại muốn đến đây ngủ nhờ? Một hoàng tử như hắn thì thiếu gì chỗ ngủ sang trọng, cứ thích qua đây ngủ ké hắn làm gì.

Hơn nữa, lần này Diệp Thanh Vân đến đây trong tình trạng tỉnh táo, đừng mơ mà đạp y xuống giường giống như đêm trước được.
“ Thưa hoàng tử cao quý, nếu hoàng tử cũng là một phế vật không chút tu vi như thảo dân thì người cũng sẽ sợ khi có kẻ lạ đột nhập vào phòng mà thôi.”
Diệp Thanh Vân im lặng, đưa mắt nhìn Thiên Phàm.

Dù đã gặp nhau mấy ngày hắn vẫn chưa quen được với con người Hà Thiên Phàm hiện tại.

Một câu “ phế vật không tu vi” lại có thể thản nhiên mà nói về mình như thế.


Lại còn cách cư xử không e dè của y đối với hắn, chẳng giống bất kì vương tôn công tử nào hắn từng gặp.
“ Ngươi đến đây làm gì?”
“ Ta đến ngủ cùng nam sủng của mình cũng không được ư?”
“ Ở đây chỉ có hai người.

Ngươi bớt đóng kịch đi.”
Diệp Thanh Vân nắm lấy tay lôi Thiên Phàm ngã xuống giường rồi lập tức gác chân qua chặn lại không cho ngồi dậy.

Hắn nhìn Thiên Phàm ở khoảng cách rất gần.

Con mắt trái của y đang dần chuyển sang màu đỏ.

Không biết là đang ngượng hay tức giận.

Hắn nắm nhẹ lấy cằm Thiên Phàm, mỉm cười hỏi:
“ Vậy nên lần trước ngươi mới dám cả gan đá bản hoàng tử xuống đất hả? Ngươi thực sự nghĩ ta không dám làm gì ngươi?”
Thiên Phàm xác thực là đang kích động.

Gương mặt Diệp Thanh Vân quá đẹp.

Bị một mỹ nhân nhìn mình với khoảng cách gần như thế ai mà chẳng có chút rung động cơ chứ.

Trai thẳng thì cũng thế thôi.

Sau đó Thiên Phàm nhận ra Diệp Thanh Vân đang trêu đùa mình thì hắn lại tức giận.

Ỷ mình đẹp rồi muốn làm gì thì làm à? Nằm mơ..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK