• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Kể từ khi Thiên Phàm tiếp quản Hà gia, nhờ sự giúp đỡ âm thầm của hoàng đế Hoả Quốc (dù bản thân chưa bao giờ nhờ cậy) mà kinh tế của gia tộc phất lên nhanh chóng.

Đặc biệt là việc buôn bán tơ lụa.

Hà Thiên Phàm đã cùng với các thương nhân khác bàn bạc về kế hoạch xây dựng một con đường tơ lụa xuyên qua các quốc gia, mở rộng giao thương buôn bán.

Kế hoạch này sau đó được dâng lên hoàng đế đã vấp phải nhiều ý kiến trái chiều từ các quan lại trong triều.

Đa phần họ phản đối nhiều hơn là đồng ý.
“Không ngờ bệ hạ lại ủng hộ nhiệt tình kế hoạch của thảo dân như vậy.

Nhưng bệ hạ làm thế này sợ rằng sẽ không còn nhiều người ủng hộ người nữa.”
“Ừm.

Phàm nhi, có thể không xưng hô một cách xa lạ như vậy với ta được không? Dù sao nơi này cũng chỉ có hai chúng ta.

Ngươi cứ một câu bệ hạ, hai câu bệ hạ như thế chúng ta trao đổi công việc cũng không thoải mái.”
Thiên Phàm nhìn bản mặt bí xị của Diệp Thanh Vân, thở dài một hơi.

Với quan hệ trước kia của hai người muốn bình thường trao đổi công việc cũng không thoải mái chứ nói gì đến bây giờ.

Nhưng Diệp Thanh Vân đã mặc thường phục đến tận phủ của hắn thế này rồi, cứ xưng hô cung kính như trong cung như thế đúng là không phải phép.
“Vậy ngươi muốn ta gọi như thế nào?”
“Thanh Vân hoặc A Vân.”
Thiên Phàm chỉ nhíu mày nhìn hắn, không nói gì.

Diệp Thanh Vân buồn bã nhưng cũng chỉ đành nhún vai nói:
“Ngươi muốn gọi thế nào thì tùy, miễn đừng gọi bệ hạ nữa là được.”
“Vậy được rồi.

Diệp công tử.”
Diệp Thanh Vân nhíu mày, rõ ràng không hài lòng nhưng cũng có cách nào có thể phản đối.


Chung quy cũng do tạo nghiệt của hắn mà ra.
“Chuyện này chúng ta phải bàn tính lâu dài, dùng việc thực tế mới có thể thuyết phục được các quan lại hiểu rằng mở rộng con đường giao thương lợi nhiều hơn hại.”
“Vậy ngươi định làm thế nào?”
“Ta đã thương thảo thành công và có một lô hàng lụa đầu tiên từ Vân quốc.

Nếu vận chuyển lô hàng này về Hoả Quốc kinh doanh thu được lợi ích kinh tế lớn thì chắc chắn có thể thuyết phục được mọi người rồi.”
“Vân Quốc sao? Cách chúng ta hơn sáu trăm dặm, cả đi cả về phải mất hơn một tháng.

Ngươi có cần thiết phải đặt một lô hàng xa xôi đến như vậy không? Chỉ riêng việc vận chuyển đã rất nguy hiểm và mất nhiều thời gian rồi.”
“Cho nên ta mới đề xuất việc xây dựng con đường tơ lụa.

Một khi con đường này hình thành thì việc vận chuyển hàng hóa sẽ giảm bớt thời gian và công sức rất nhiều.

Chuyến đi này rất quan trọng cho nên ta sẽ tự mình đi chuyến này.”
“Cái gì?” Diệp Thanh Vân nhảy dựng lên: Ngươi tự mình đi? Không được.

Chuyến đi mất cả tháng trời.

Ngươi đi rồi thì Hà phủ phải làm thế nào?”
“Đã có quản gia Hà Chinh lo.

Thúc ấy theo ta một thời gian đã sớm quen công việc rồi.”
“Như vậy vẫn quá nguy hiểm.

Để ta cử một đội thị vệ đi theo hộ tống đoàn thương buôn của ngươi cho an toàn.”
“Cảm ơn Diệp công tử nhưng không cần đâu.

Có thể nhóm áp tải đoàn thương buôn của ta không mạnh nhưng Hà mỗ đủ sức để gánh cho bọn họ.

Nếu được mong công tử trong thời gian ta không có ở đây thi thoảng ngó giùm Hà phủ của ta được không?”
Thiên Phàm đã nói đến thế Diệp Thanh Vân không thể làm gì khác.

Hắn cũng biết là Thiên Phàm rất mạnh.

Năng lực Hoả của y đã đến Ngũ Tinh rồi, lại thêm năng lực Băng đã đến hàng cao thủ, không phải ai cũng có thể bắt nạt được y.

Nhưng cũng chính vì y mạnh như thế hắn lại chẳng có cơ hội thể hiện mình.
Khoảng năm ngày sau đó, Thiên Phàm cùng một đoàn khoảng 50 người xuất phát.

Tin tức sẽ được bồ câu báo về thường xuyên để người ở phủ nắm tình hình.

Để yên tâm hơn, Diệp Thanh Vân cho hai ảnh vệ trà trộn vào đoàn người hộ tống.
Qua quả cầu Kết Nối, Phương Vân Hi vẫn nắm được tình hình của Thiên Phàm.

Hắn biết Thiên Phàm đang trên đường vận chuyển một khối lượng lớn tơ lụa cao cấp từ Vân quốc đến Hoả Quốc tiêu thụ.

Mỗi ngày hắn và Thiên Phàm đều nói chuyện với nhau khoảng nửa tiếng.

Hắn không nói cho y biết mình có ý định đến Hoả Quốc tìm y, muốn cho y một bất ngờ đặc biệt.

Nhưng đã ba ngày nay hắn không nhận được bất cứ tín hiệu gì.

Hắn đã gọi từ quả cầu rất nhiều lần nhưng không được đáp lại.

Phương Vân Hi linh cảm có chuyện không hay, liền vội tăng tốc bay thẳng về phía Hoả Quốc bằng con chìm đại bàng khổng lồ của mình.
Lúc Phương Vân Hi đến Hà phủ đã thấy Diệp Thanh Vân cùng vài người đứng ở trước cửa, tâm trạng vô cùng hốt hoảng, lo lắng.
“Có chuyện gì xảy ra vậy?”

Diệp Thanh Vân đang đứng nói chuyện đột nhiên nghe thấy giọng của Phương Vân Hi thì vô cùng kinh ngạc.

Hắn ngẩng đầu thì nhìn thấy người đó quả nhiên đang lao về phía này.
“Phương Vân Hi? Sao ngươi lại đột nhiên đến đây?”
“Nói nhảm ít thôi.

Thiên Phàm đâu?”
Diệp Thanh Vân nhíu mày ghét bỏ nhưng tình hình hiện tại thêm người là thêm khả năng tìm kiếm.
“Đệ ấy mất tích rồi.”
“Cái gì? Mất tích? Mất tích thế nào?”
“Ta không rõ.

Mấy ngày nay không nhận được thư báo về.

Ta đã cho người đi dò la rồi.

Không phải ngươi và Tiểu Phàm vẫn thường xuyên liên lạc với nhau hay sao? Ngươi còn không biết chuyện gì lại đi hỏi ta.”
“Ta cũng không nhận được tín hiệu đáp lại của đệ ấy lo lắng mới chạy đến đây.” Hắn túm lấy cổ áo Diệp Thanh Vân gầm lên: Không phải ngươi luôn mồm nói sẽ bảo vệ cho đệ ấy sao? Ngươi ở đây làm cái quái gì mà lại để đệ ấy xảy ra chuyện?”
“Ta cũng hết sức rồi.

Tiểu Phàm không chịu nhận sự giúp đỡ của ta.

Ta khó khăn lắm mới nhét được hai người của mình đi theo bảo hộ cho đệ ấy.

Giờ ta cũng đang lo muốn chết đây này.”
“Ngươi bình thường thủ đoạn nhiều như vậy mà chỉ làm được có thế thôi à? Vô dụng!”
“Ngươi nói cái gì hả?”
“Hai vị, giờ không phải lúc để cãi nhau.

Chúng ta tìm gia chủ vẫn quan trọng hơn.” Hà Chinh lên tiếng can ngăn.
Cả hai hừ lạnh buông nhau ra.
“Trước mắt ta đã cử người đi dò la tin tức trên đoạn đường mà Tiểu Phàm đi rồi.

Chúng ta chịu khó chờ tin tức xem sao.

Ta đoán cũng gần về rồi.”
Khoảng một tuần hương sau thì có một người thị vệ phi ngựa về tới.

Hắn thở cũng không ra hơi nhưng vẫn cố gắng nói:
“Đoàn...!thương buôn gặp...!gặp thổ phỉ...!tập kích.


Hà gia chủ ở...!ở lại chặn hậu...!cho...!đoàn người đi trước.

Không...!không rõ sống chết.”
Vừa nghe tin Diệp Thanh Vân và Phương Vân Hi vội vàng leo lên ngựa đi tìm.

Bọn họ tìm thấy đoàn thương buôn ở cách đó không xa đang chạy về đến đây.

Theo lời kể của đoàn người mà tìm được vị trí của Thiên Phàm bị tập kích.

Ngoài Thiên Phàm ra còn có hai thị vệ mà Diệp Thanh Vân cài vào trong đoàn cũng ở lại chiến đấu.
Tính toán đoạn đường nếu phi ngựa thì cũng phải mất hai ngày mới tới nơi.

Phương Vân Hi liền huýt sáo gọi con chim đại bàng lớn của hắn đến.

Hắn đang định đi thì bị Diệp Thanh Vân kéo lại.
“Cho ta đi chung với.”
Phương Vân Hi suy nghĩ một chốc rồi gật đầu.

Vậy là hai người dùng khinh công bay thẳng lên lưng đại bàng khổng lồ trước ánh mắt sửng sốt của tất cả mọi người.
"Cảm ơn."
Phương Vân Hi ngạc nhiên quay lại nhìn Diệp Thanh Vân đang ngồi phía sau.

Hắn không phải nghe nhầm chứ? Diệp Thanh Vân thế mà nói với hắn những lời này.

Y dường như cũng đang xấu hổ quay mặt đi.
"Tìm được người rồi nói."
T/g: tui quay lại rồi đây.

Để mọi người đợi lâu quá.

Xin lỗi nha..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK