Thiên Phàm im lặng để Diệp Thanh Vân mang hắn vào phòng.
Cửa vừa đóng hắn đã kéo áo tên kia mà giật a giật: “ Ngươi mau thả ta xuống.
Ta tự đi được.”
Diệp Thanh Vân cứ như không nghe thấy gì, ôm Thiên Phàm đi thẳng vào giường rồi mới đặt xuống.
Hành động cẩn thận, nhẹ nhàng khiến Thiên Phàm có hơi xúc động.
Hai má không tự chủ mà ửng hồng.
Hắn ho nhẹ, nói: “ Dù sao cũng chỉ là giả vờ.
Ngươi cần gì phải ra sức như vậy.
Dù sao cũng chẳng ai thấy.”
“ Ta không đối tốt với ngươi chút ngươi lại bảo ta không biết cách đối xử với người bị thương.
Thế nào? Hôm nay mấy vị kia có làm khó gì ngươi không?”
“ Ngươi nói xem.
Ta bây giờ trong mắt mấy vị đó là cái gai trong mắt cần phải nhổ.
Các vị đó có thể không làm gì ta hay sao? Mà ngươi cũng thật lạ.
Ta thấy các nàng ai cũng đẹp đến động lòng như thế, vậy mà ngươi lại không có cảm xúc với họ à? Ngươi sủng họ cũng rất có lợi cho con đường tranh đoạt ngôi vị của ngươi mà, cũng chẳng hại gì cho ngươi.”
Diệp Thanh Vân không nói gì mà lấy cái chăn ném thẳng vào người Thiên Phàm, nói với hắn: “ Ngủ đi.
Bị thương mà lắm chuyện thế.”
“ Ta là nghĩ cho ngươi nên mới nói.
Không thích nghe thì thôi.
Ta đi ngủ.”
Thiên Phàm nằm xuống giường, chăn đắp lên kín cổ, quay mặt vào bên trong.
Sau đó không có động tĩnh gì nữa.
Diệp Thanh Vân nhìn y thở dài một hơi.
Lâu lắm rồi mới có người nói chuyện với hắn thoải mái, không e dè như vậy.
Bao lâu rồi nhỉ? Chắc là từ lúc người kia không còn vào cung tìm hắn nữa.
Thân phận hắn là hoàng tử, tiếp xúc với ai cũng gặp sự e dè, sợ hãi.
Tất cả những người muốn thân cận với hắn đều mang ý đồ riêng, nói chuyện cũng cẩn trọng, khách khí.
Chỉ riêng người này ...từ nhỏ đến lớn chưa lúc nào thật sự xem hắn là hoàng tử mà nói chuyện.
Cho dù ký ức về những lần chạm mặt chẳng hay ho gì, nhưng hắn vẫn cảm thấy thoải mái khi nói chuyện với y.
Lần này ra tay cứu Thiên Phàm là tình cờ nhưng cũng là có ý đồ riêng.
Kế hoạch sắp tới của hắn cần một người làm thế thân.
Nhìn y như thế này hắn có chút không nỡ.
Nhưng dây đã lên cung, việc tiếp theo chỉ có bắn thôi.
Thiên Phàm nằm im như vậy chứ không ngủ.
Hắn vẫn luôn lắng tai nghe động tĩnh phía sau.
Hắn nghe thấy tiếng loạt soạt của y phục cọ xát, rồi lại cảm thấy chỗ bên cạnh mình hơi lún xuống.
Thiên Phàm kinh ngạc quay lại, hoảng hồn khi nhìn thấy Diệp Thanh Vân mặc lý y nằm xuống bên cạnh hắn.
“ Ngươi ...!ngươi ...” Thiên Phàm chỉ vào mặt tên kia, sửng sốt nói không nên lời
“ Ngủ với nam sủng thôi mà.
Kinh ngạc cái gì? Ngươi bị ngốc à?”
Thiên Phàm hít sâu.
Hắn phải nhịn.
Bây giờ không nhịn sau này khó thành đại nghiệp.
Hắn nghĩ vậy liền nằm xuống, cố nhắm mắt ngủ.
Chỉ là nằm chung với nam nhân thôi mà.
Cũng chả mất miếng thịt nào.
------
Đại tướng quân Hà Tranh có năm người con, ba trai và hai gái.
Hai cô con gái, một người gả cho đại hoàng tử làm vương phi, người kia còn chưa đến tuổi cập kê.
Ba cậu con trai thì đại thiếu gia cưới công chúa trở thành phò mã, người thứ hai tu vi ngũ tinh đỉnh phong thường xuyên theo cha xông pha chiến trường.
Cậu út chính là người bị gọi là phế vật, bị tất cả mọi người xem thường.
Hai ngày trước cậu út đột nhiên mất tích.
Người ta tìm thấy đôi giày của cậu ấy ở sát vách núi.
Mọi người đồn nhau rằng cậu út vì tự ti mình là phế vật, không đáng sống trên đời nên đã tự sát.
Thậm chí phủ tướng quân còn phát tang cho cậu ta khắp kinh thành.
Thế mà hôm nay cậu út lại từ trên xe ngựa của nhị hoàng tử đi xuống, thậm chí còn được vị điện hạ này dắt tay vào trong.
Thái độ của hai người cực kì thân mật.
Tang lễ còn đang diễn ra, bên trong vang lên tiếng khóc không ngớt thì người lẽ ra đã chết lại lù lù trở về khiến cả Tướng quân phủ được một phen kinh hồn bạt vía.
Đặc biệt là vị chủ mẫu đại phu nhân nhìn Thiên Phàm với vẻ mặt kinh sợ, tròng mắt đến muốn rớt ra.
Thiên Phàm nở nụ cười đến không thể tươi hơn, lễ phép cúi chào đại phu nhân rồi hướng những người xung quanh làm một cái cúi chào nữa, giọng nói nhẹ nhàng nhưng vang vọng khắp không gian: “ Mẫu thân, Phàm nhi trở về rồi.
Ơ kìa, ta từ cõi chết trở về, mọi người không ai vui mừng cho ta sao?”
Cả không gian lặng ngắt như tờ.
Bọn họ không chỉ kinh ngạc khi Hà Thiên Phàm đột nhiên trở về, mà hoảng sợ khi thấy Thiên Phàm lại tay trong tay với nhị hoàng tử.
Thiên Phàm bị người trong nhà đối xử tồi tệ như thế nào không ai không biết.
Giờ bỗng nhiên hắn lại thân thiết với nhị hoàng tử như vậy có phải là quay về để trả thù hay không?
Người phản ứng đầu tiên là cô con gái út Hà Ly Uyên.
Thiếu nữ này chưa từng gặp qua nhị hoàng tử nên không biết mặt, bình thường vốn đã không xem tam ca của mình ra gì.
Thiên Phàm chết đi cô nàng vui còn không kịp thế mà đột nhiên trở về lại còn chẳng sứt mẻ một phần, nàng ta giận dữ, chỉ mặt Thiên Phàm mà mắng: “ Tên phế vật kia sao không chết đi còn trở về làm gì? Đồ không biết nhụ...!Á!”
Cô nàng còn chưa nói xong câu đã bị đại phu nhân vung tay tát ngã lăn ra đất.
Bà ta lớn tiếng mắng nhiếc: “ Đồ ngu ngốc! Đó là tam ca ngươi mà ngươi ăn nói như thế hả?” sau đó quay qua gương mặt lập tức thay đổi 180 độ tỏ ra vui mừng phát khóc chạy tới ôm chầm lấy Thiên Phàm mà kêu lên: “ Phàm nhi, con trở về rồi.
May quá! Ta cứ nghĩ con đã chết rồi chứ! Hu hu hu.”
Thiên Phàm im lặng cảm khái.
Khả năng diễn của người này có khi dành giải Oscar được đấy.
Đến hắn còn suýt tin là thật..
Danh Sách Chương: