“Đi rồi?” Phương Vân Hi ngừng bút, ngẩng đầu ngạc nhiên hỏi: “Đi lúc nào?”
“Dạ thưa, mới sáng sớm nay.
Người của thuộc hạ vẫn đang theo dõi.
Có vẻ như đang đi về hướng Nam.”
“Hướng Nam? Đến Mộc Quốc sao?” Hắn đẩy chồng tấu sớ qua một bên.
Gương mặt trở nên lo lắng: “Sao bỗng nhiên lại bỏ đi mà không nói với ta một lời chứ? Các ngươi có điều tra được gì không?”
“Bẩm chủ tử, hôm qua có vẻ như Hà công tử đi gặp ai đó rất bí mật.
Sau khi trở về thì Từ đại phu bắt đầu có động thái lạ.
Đến sáng nay thì...”
Phương Vân Hi trầm tư suy nghĩ.
Đi vội vàng như vậy lại không thèm nói với hắn một tiếng, rõ ràng là muốn giấu hắn.
Y đã gặp ai mà thái độ lại thay đổi như vậy? Liên quan đến hắn? Phương Vân Hi đột ngột đứng dậy, khoác ngoại bào lên rồi rời nhanh.
Thiên Phàm là người thế nào, hắn quá rõ.
Có thể khiến kẻ không sợ trời không sợ đất như y phải đột ngột rời đi, chỉ có thể là một người thôi.
Hoàng hậu đang ngồi đọc sách thì thấy Phương Vân Hi đi nhanh tới.
Tốc độ vun vút đến người hầu cũng không kịp báo.
“Đúng lúc quá.
Ta đang định cho người gọi con đến cùng ta dùng bữa.
Lâu rồi mẫu tử ta chưa ăn cùng nhau.”
“Có phải mẫu hậu đã gặp Tiểu Phàm rồi không?”
“Hả? Con nói Tiểu Phàm nào cơ?”
“Mẫu hậu đừng giả vờ.
Người đã nói những gì với Tiểu Phàm Phàm? Sao hắn lại bỏ đi?”
Biết không thể giấu được con, hoàng hậu thẳng thắn thừa nhận: “Những gì cần nói ta đều đã nói rồi.
Hắn xem như cũng biết điều.”
Bàn tay Phương Vân Hi siết chặt.
Quả nhiên mẫu hậu đã nói những lời không hay với Thiên Phàm.
Hắn đúng là tệ hại, sao lại sơ suất để y một mình chứ.
“Tại sao mẫu thân lại xen vào chuyện của nhi thần? Từ khi nào chuyện hôn nhân đại sự của nhi thần lại để mẫu thân làm chủ vậy?”
“Hỗn xược!” Hoàng hậu tức giận đập bàn.
Nhưng khi nhìn ánh mắt lạnh lùng của Phương Vân Hi, bà có hơi sựng lại.
Lâu lắm rồi bà mới lại thấy vẻ mặt đáng sợ này của con mình.
“ Ta làm điều này cũng là vì muốn tốt cho con.
Không lẽ con thực sự có tình cảm với tên nam nhân đó?”
“ Đúng.
Con thích hắn.
Con muốn lấy hắn làm phi.”
“ Hoang đường! Lịch sử hàng trăm năm của chúng ta làm gì có tiền lệ đưa một tên nam nhân làm hoàng phi chứ?”
“ Trước kia chưa có tiền lệ thì từ giờ sẽ có tiền lệ.”
“ Hi nhi, còn điên rồi.
Con có biết mình đang nói cái gì không hả? Có phải tên yêu tinh đó cho con ăn bùa mê gì rồi phải không?”
“Người không được gọi hắn là yêu tinh.”
Hoàng hậu bị ánh mắt giận dữ kia doạ sợ.
Không ngờ đứa con trai vẫn luôn hiếu thảo với mình lại có một ngày đối xử với mình như vậy.
“Chuyện gì con cũng có thể nghe người nhưng chuyện này thì không.
Mẫu hậu chắc hẳn chưa yêu bao giờ đâu nhỉ? Nếu đã từng biết yêu, người sẽ không đối xử như thế này với con.”
“Chúng ta đã được định trước là người hoàng tộc.
Tương lai của con và ta là nắm giữ vận mệnh của đất nước này, làm gì có chỗ cho yêu đương phù phiếm chứ.”
Phương Vân Hi bật cười chua chát.
“Vậy thì đúng là quá khổ sở rồi.
Khổ sở thế này thì thà sinh ra làm một thường dân có khi còn hạnh phúc hơn.”
“Con nói lung tung cái gì đấy?”
“Mẫu thân, đời này của con nếu không cưới được hắn, cái gì con cũng không muốn làm nữa.
Vì vậy mong người đừng bao giờ xen vào chuyện hôn nhân của con.”
Nói xong Phương Vân Hi đùng đùng bỏ đi.
Hoàng hậu quá sốc ngồi phịch xuống ghế.
Ánh mắt vẫn không khỏi bàng hoàng.
Thằng nhóc này điên rồi.
Vì một tên dân đen, lại còn là nam nhân mà đối xử với mẹ nó như thế.
Bà phải công nhận tên nam nhân đó rất đẹp, còn đẹp hơn bất kỳ một nữ nhân nào mà bà từng thấy.
Vẻ đẹp của tên này đúng là yêu nghiệt.
Để hắn sống đúng là quá nguy hiểm.
“Người của ngươi vẫn luôn ở đó?” bà lên tiếng hỏi.
Một thái giám già bước ra từ phòng trong, nhẹ nhàng trả lời: “ Vâng.”
“Ra tay đi.
Ta muốn hắn phải hoàn toàn biến mất.”
“Tuân lệnh.
Thưa nương nương.”
Thiên Phàm và Từ Minh ngồi trong xe ngựa, đã đi gần nửa ngày.
Kế hoạch của họ là xuôi theo hướng Nam đến Mộc Quốc rồi sau đó sẽ đến Vũ Quốc.
Với thân phận khá đặc thù của Thiên Phàm, e rằng ở đâu trong Ngũ đại quốc đều không an toàn.
Cả đêm qua Thiên Phàm không thể ngủ, liền cưỡng ép bản thân tu luyện.
Rốt cuộc xém chút bị tẩu hỏa nhập ma, may mà Tần Minh phát hiện kịp.
Từ lúc đó Tần Minh luôn theo sát Thiên Phàm.
Ở trong xe ngựa, Tần Minh bắt Thiên Phàm phải nằm xuống nghỉ ngơi.
Chừng nào cho dậy mới được dậy.
“Ngươi còn giận ta sao?” Thiên Phàm liếc nhìn Từ Minh.
Từ nãy giờ huynh ấy vẫn mang bộ mặt lạnh băng đó.
“Ngươi nói xem.”
“ Ta biết lỗi rồi mà.
Từ nay không dám nữa.
Làm việc gì cũng sẽ hỏi ý kiến của ngươi.
Được không?”
Nhìn không thấy Từ Minh có động thái gì, Thiên Phàm định nhỏm dậy thì lại bị Từ Minh ấn đầu nằm xuống lại.
“ Ngươi phải biết rằng bây giờ mỗi chuyện mà ngươi làm đều có thể ảnh hưởng đến những người xung quanh, đặc biệt là những người lo lắng cho ngươi.
Lần sau nếu còn hành động như vậy ta sẽ trói ngươi lại, rồi ...”
Tự nhiên nói đến đây Từ Minh bỗng ngậm miệng, mặt bỗng chốc đỏ bừng.
Thiên Phàm chớp chớp mắt ngạc nhiên, hỏi: “ Trói rồi làm gì? Sao huynh không nói nữa?”
Từ Minh ho nhẹ vài tiếng xoá đi mớ suy nghĩ vớ vẩn trong đầu, quay trở về dáng vẻ lạnh băng, lườm người kia: “ Muốn biết thì ngươi cứ thử đi.
Ta làm cho ngươi xem.”
“ Thôi.
Ta không có nhu cầu.”
Thiên Phàm nằm xuống, nhắm mắt muốn ngủ.
Từ Minh nhìn xuống, khẽ thở phào.
Ít nhất trong thời gian này Thiên Phàm sẽ dựa vào hắn.
Niềm hạnh phúc ngắn ngủi này thật muốn kéo dài mãi.
Nhưng hắn biết sẽ không được bao lâu.
Từ nãy giờ hắn vẫn luôn có cảm giác bất an.
Đột ngột có tiếng rẹt.
Mỗi mũi kiếm xé gió xuyên thủng rèm che phía trước đâm thẳng vào bên trong.
Từ Minh và Thiên Phàm nhanh như cắt mỗi người né qua một bên vừa khéo tránh mũi kiếm đâm tới.
Ngay sau đó, hàng loạt mũi kiếm khác xuất hiện từ hai bên cửa sổ tiếp tục đâm thẳng vào.
Thiên Phàm vung tay đóng băng hết thảy các lưỡi kiếm rồi đập nát chúng.
Sau đó hắn kéo Từ Minh xông ra phía trước.
Đám sát thủ kinh hãi khi thấy vũ khí đột nhiên biến thành băng.
Còn chưa hoàn hồn thì người ngồi ngay trước xe ngựa giả làm tên phu xe bị đá bay xuống đất.
Từ Minh bị đẩy ra xa, Thiên Phàm tung mấy quả cầu lửa về phía đám sát thủ chặn đường.
Bọn chúng có đến sáu tên.
Ba trong số đó dùng gió thổi bay đám lửa ra con suối cạnh đó, số còn lại tiếp tục đuổi theo.
Trên gương mặt bọn chúng không giấu nổi sự hoang mang khi biết đối thủ lại sử dụng được cả hai năng lực Băng và Hoả.
Thiên Phàm cũng không thèm giấu.
Bây giờ hắn mà giấu nữa thì chỉ có con đường chết.
Bọn họ kéo nhau chạy về hướng con suối kia.
Từ Minh chạy trước.
Thiên Phàm theo gót phía sau, hắn dùng một lượng lớn nước suối biến thành hàng trăm mũi lao bằng băng bay vút về phía đám sát thủ.
Bọn chúng kinh hãi vội vàng quay đầu bỏ chạy.
Nhưng do số lượng băng quá lớn, độ bao phủ quá rộng.
Tất cả bọn chúng đều chết sạch.
Thiên Phàm thở d.ốc.
Mồ hôi vã ra như tắm.
Kỹ năng vừa rồi cần một số lượng linh lực rất lớn với cấp tu vi phải là Ngũ Tinh.
Vừa rồi mắt trái Thiên Phàm biến đỏ, cưỡng chế tăng lên một tầng tu vi.
Hắn và Từ Minh thoát chết nhưng cũng khiến bản thân hắn cạn kiệt sức lực.
Triệt để rơi vào hôn mê.
Trong mơ, hắn nhìn thấy rất nhiều lửa.
Lửa cháy khắp nơi, thiêu rụi vạn vật.
Phía trên là bầu trời chói chang, ánh nắng thiêu đốt càng khiến lửa bùng cháy dữ dội hơn.
Gió thổi lớn khiến lửa lan nhanh và dữ dội.
Giữa rừng lửa khủng khiếp đó là một nhóm người quằn quại, kêu gào trong đau đớn.
“ Các ngươi là một lũ súc sinh! Tuyết tộc sẽ không bao giờ tha cho các ngươi! Bọn ta làm ma cũng sẽ nguyền rủa các ngươi đến chết!”
Thiên Phàm bóp chặt lồng ngực.
Đây là ký ức của ai? Của dòng máu Tuyết tộc đang chảy trong huyết quản này sao? Bọn họ ...chết thảm đến như vậy?
“Tiểu Phàm! Tiểu Phàm Phàm!”
Giọng nói này sao quen quá.
Làm sao người đó xuất hiện ở đây được? Hắn đang mơ một giấc mơ khác nữa sao?”
“Tiểu Phàm Phàm! Tỉnh lại đi!”
Thiên Phàm giật mình mở mắt.
Một cái ôm thật chặt bao phủ lấy cơ thể hắn.
Mùi hương quen thuộc khiến hắn xúc động cơ hồ không nói nên lời.
“Ngươi buông hắn ra! Cơ thể hắn còn yếu.
Ngươi muốn bóp chết hắn sao?”
“A, xin lỗi.
Tiểu Phàm Phàm, ngươi thế nào rồi?”
Hắn biết là mình không mơ nhưng vẫn không dám tin.
Trước mặt hắn, Phương Vân Hi đang nhìn hắn đầy lo lắng.
Từ Minh khó chịu đứng một bên mắng nhiếc.
“Sao ...sao huynh lại ở đây?”
“Ta ...”
Phương Vân Hi định nói nhưng rồi lại im lặng, có vẻ khá lúng túng.
Từ Minh nhíu mày nói thay: “ Tên này vẫn luôn cho người theo sát bảo vệ chúng ta.
Chuyện chúng ta gặp phải trên đường đi, hắn biết cả rồi.
Ta ...ta bất đắc dĩ phải cho hắn vào gặp ngươi.”
Thiên Phàm hơi hoảng: “Huynh biết ...biết rồi.”
“Ừ.
Biết cả rồi.
Tiểu Phàm Phàm, bây lâu nay ngươi đã vất vả rồi.
Còn lại, giao cho ta, được không?”
“Hả?”
Từ Minh nhìn thấy không khí kì quái của cả hai liền xua tay: “ Ta đi ra ngoài đun thuốc.
Hai người cứ từ từ nói chuyện.”
Từ Minh nói xong liền nhanh chóng ra ngoài.
Thiên Phàm gượng dậy.
Phương Vân Hi nhanh chóng đỡ lấy rồi lấy cái gối kê sau lưng cho y.
Khoảng cách này hai người họ rất gần.
Khi hai người chạm mắt, dường như thời gian đều đang dừng lại.
Phương Vân Hi ghé sát lại gần hơn.
Môi gần như chạm vào nhau.
Thiên Phàm hơi lùi lại một chút nhưng rồi cũng không phản đối.
Bọn họ cứ như vậy mà hôn nhau.
Rất dịu dàng, chậm rãi.
Lần đầu tiên họ hôn nhau trong trạng thái đều tỉnh táo như vậy.
Phương Vân Hi chủ động ngừng lại, trán áp lên trán Thiên Phàm, thì thầm: “ Tại sao đi mà không nói với ta? Ngươi có biết ta lo lắng đến thế nào không?”
Thiên Phàm không trả lời.
Hắn đẩy Phương Vân Hi ra, nghiêm túc hỏi: “ Huynh nghĩ thế nào về thân thế của ta?”
“Thân thế của ngươi? Chắc là ngươi mang dòng máu của hoàng tộc Tuyết Quốc nên mới có năng lực Băng.
Rất lợi hại.”
“Còn gì nữa?”
“Ta nghe thuộc hạ kể lại ngươi dùng song song cả hoả và băng.
Ta nghĩ chắc giờ không ai đấu lại được ngươi.
Kể cả ta."
Thiên Phàm nghi hoặc: “ Còn gì nữa không?”
“Còn nữa? Tạm thời ta chưa nghĩ ra.
Còn gì khác nữa về ngươi mà ta chưa biết sao?”
Nhớ đến giấc mơ khủng khiếp ban nãy, nhớ những kiến thức mà mình từng đọc về Tuyết Quốc, Thiên Phàm không tin nổi khi nhìn vào gương mặt điềm tĩnh kia.
“Huynh không sợ ta sao?”.
Danh Sách Chương: