“ Công việc của ngài bề bộn, không cần thiết phải đích thân đưa ta đi.”
“ Ta đã hứa sẽ bảo vệ chu toàn cho ngươi, vậy mà lại để ngươi bị thương nặng như vậy.
Ta phải chuộc lỗi chứ.”
Thiên Phàm chỉ cười không nói gì nữa.
Ba ngày nay, ngày nào Diệp Thanh Vân cũng đi xe ngựa tới đón hắn đên hồ Nhược Thủy để chữa thương.
Hồ Nhược Thủy nằm cách xa kinh thành hơn mười dặm.
Đi xe ngựa phải mất một tiếng đồng hồ mới đến nơi.
Lại còn ngâm trong hồ đến một canh giờ.
Thế mà ngày nào Diệp Thanh Vân cũng đưa hắn đi, rồi lại đưa hắn về.
Không biết làm việc vào giờ nào nữa.
“ Điện hạ đã cứu ta.
Như vậy là chuộc lỗi đủ rồi.
Ngài vẫn nên trở về lo sự vụ đi.
Ta không muốn bị mang tiếng làm chậm trễ công việc của ngài đâu.”
Diệp Thanh Vân chống cằm, mỉm cười nhìn Thiên Phàm không nhịn được châm chọc: “ Bình thường lúc nào ngươi cũng tranh cãi với ta.
Sao hôm nay lại ngoan thế?”
Thiên Phàm quay mặt đi, không thèm nhìn: “ Ta đang bị thương thế này, cãi nhau với điện hạ không tốt cho sức khỏe.
Ta việc gì phải làm khổ mình thế.”
“ Ha ha.
Suốt ngày gây với ngươi ta đã quen rồi.
Giờ ngoan ngoãn thế này lại thấy không tự nhiên.
Hay là chúng ta kiếm chuyện cãi nhau một chút chơi.”
“ Điện hạ muốn chơi thì kiếm người nào khoẻ mạnh mà chơi.”
Diệp Thanh Vân phá lên cười, cảm giác rất vui vẻ.
Thiên Phàm ngoài mặt làm như không để tâm nhưng thật ra lại thấy nhẹ nhõm trong lòng.
Hắn biết Diệp Thanh Vân vẫn luôn áy náy chuyện để hắn bị thương.
Hắn chưa bao giờ trách y.
Thanh Liên ra tay tàn độc như thế đến hắn cũng không lường trước được, nói gì đên một người ngoài như y.
Hôm nay thấy y cười sảng khoái như vậy hắn cũng thấy vui lây.
“ Mới ngâm hai ngày mà vết thương của ngươi đã tốt hơn nhiều rồi.
Ta cũng có thể yên tâm đi làm việc.
Hôm nay ta chỉ đưa ngươi đi thôi.
Người của ta sẽ đón ngươi về.
Lần này ta có công chuyện phải đi một tuần.
Ngươi ở nhà phải ngoan ngoãn uống thuốc đó.” Diệp Thanh Vân vừa nói vừa nhẹ nhàng xoa bên má Thiên Phàm.
Thiên Phàm bất ngờ với hành động của Diệp Thanh Vân nhưng lại không đẩy ra.
Hắn thích sự dịu dàng này.
Tuy thời gian ở bên nhau không nhiều nhưng suốt thời gian qua, đặc biệt là hai ngày vừa rồi, hắn đã nhận ra con người bình thường vẫn luôn thích trêu chọc, thậm chí còn biế.n thái, thực ra rất quan tâm đến hắn.
Nghe người hầu kể đêm mà hắn hôn mê, Diệp Thanh Vân đã luôn túc trực bên giường không hề rời đi.
Hắn rất cảm kích.
Cho dù chỉ là trên quan hệ hợp tác, lợi dụng lẫn nhau nhưng sự quan tâm mà Diệp Thanh Vân dành cho hắn, hắn tin không phải là giả.
Hắn cũng biết mình đối với y cũng không hoàn toàn ghét bỏ, thậm chí còn ỷ lại một cách vô thức.
Cũng không biết sau khi đạt thành mục đích, quan hệ của cả hai sẽ thế nào nhưng từ giờ cho đến lúc đó, hắn hi vọng vẫn có thể tiếp tục được hưởng sự dịu dàng hiếm có này.
Sự dịu dàng của riêng Diệp Thanh Vân.
-------
Hồ Nhược Thủy vốn là một cái hồ đặc biệt nên nhìn bên ngoài nó cũng rất đặc biệt.
Nước của hồ màu xanh lục.
Một màu xanh rất đẹp, tựa như màu của cooktai vậy.
Lần đầu ngâm mình hồ, Thiên Phàm đã cảm giác như mình đang tắm mình trong một hồ làm bằng cooktai, chỉ khác là nước trong hồ là nước ấm.
Mỗi lần ngâm mình hắn đều ngủ quên, cho đến lúc được Diệp Thanh Vân đến bên gọi dậy.
Lần này khi đang mơ màng chuẩn bị vào giấc ngủ thì Thiên Phàm nghệ một tiếng tỏm.
Hắn tỉnh cả người, kinh ngạc đứng bật dậy.
Từ dưới hồ ngay trước mặt hắn đột ngột trồi lên một nam nhân tóc vàng mặc lý y.
Thiên Phàm ngẩn người.
Người này mang gương mặt của người châu Á nhưng lại có vài nét đặc trưng của phương Tây: mái tóc vàng óng và đôi mắt xanh lục bảo.
Đặc biệt nhất là tướng mạo của nam nhân này rất đẹp.
Nếu như vẻ đẹp của Diệp Thanh Vân là sự lãnh đạm, xa cách thì người trước mặt này mang vẻ đẹp của sự trẻ trung, tươi sáng như mặt trời vậy.
Có điều hắn cảm thấy dáng vẻ đặc biệt này hình như hắn đã gặp qua ở đâu rồi.
“ Tùy tiện đến đây một bữa cũng có thể gặp được mỹ nhân.
Ta đúng là may mắn thật đấy.
Xin lỗi vì đã làm ngươi giật mình.” Người kia tươi cười nói.
Thiên Phàm nhíu mày.
Xung quanh hồ Nhược Thủy có giăng một tầng kết giới khá mạnh, không phải ai cũng có thể vào được.
Vì năng lượng của hồ Nhược Thủy có giới hạn nên chỉ những người bị thương nặng hoặc được ngự y cho phép mới có thể vào, hơn nữa mỗi lần chỉ vào một người.
Vậy thì tại sao tên này lại xuất hiện ở đây?
“ Làm thế nào ngươi vào được đây?”
“ Vậy là ta không thể tùy tiện đến đây ư? Ta nghe nói Hoả Quốc có một bảo vật là hồ Nhược Thủy có thể chữa bỏng nên tò mò đến xem.
Nếu không được phép vậy thì xin lỗi.
Ta đi ngay.”
Thiên Phàm ngớ người.
Ở đâu ra cái tên ngốc này vậy? Nhưng có thể xuyên qua tầng kết giới một cách dễ dàng như vậy chứng tỏ tu vi rất cao.
Hơn nữa theo như hắn nói thì tên này đúng là không phải người Hoả Quốc.
Dựa theo nhân dạng của người này thì y hình như là người của Phong Quốc.
“ Đợi đã! Ngươi thực sự chỉ vì tò mò nên mới đến đây?”
Người kia tươi cười gật đầu.
Thiên Phàm bị choáng vì nụ cười toả nắng đẹp rạng ngời của y.
Quá chói sáng.
“ Đúng là như vậy.
Đây là lần thứ hai ta đến Hoả Quốc.
Lần đầu ta đến còn quá nhỏ nên không nhớ được nhiều.
Nếu đã đến Hoả Quốc thì phải đi Nhược Thủy, không phải sao?”
“ Ngươi nghe ở đâu vậy? Vớ vẩn.”
Hắn nghe tỷ tỷ nói như thế.
Lẽ nào không đúng sao a? Hắn chợt ngẩn người nhìn Thiên Phàm một lúc, rồi đột ngột tiến gần tới.
Thiên Phàm theo bản năng né ra một chút.
Trong đầu tự hỏi tên này định làm trò gì?
“ Hình như ta đã gặp ngươi ở đâu rồi.
Ngươi tên gì?”
Tên này mà cũng thấy hắn quen sao? Vậy là không chừng y và nguyên chủ đã từng gặp nhau trong quá khứ.
Thiên Phàm cố lục lọi lại ký ức, thuận tiện đáp: “ Tại hạ họ Hạ, tên Thiên Phàm.
Xin hỏi huynh đài là ...?”
Người kia vừa nghe hắn giới thiệu tên xong đột nhiên tỏ ra mừng rỡ, hỏi lại: “ Ngươi là Hà Thiên Phàm thật sao? Ngươi lớn lên xinh đẹp quá.
Ta nhận không ra.
Ta là Phương Vân Hi.
Nhớ ra ta không?”
Trong đầu Thiên Phàm như nổ một cái đùng.
Cái tên này sao lại xuất hiện ở đây? Thái tử của Phong Quốc, Phương Vân Hi..
Danh Sách Chương: