• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Bên ngoài hồ Nhược Thủy cây cối rậm rạp, xum xuê vì Diệp Thanh Vân và các y sư khác của Hoả Quốc vốn xây cái hồ này là ở trong rừng.

Cách hồ mấy trăm mét xây một cái đình nhỏ.

Trong đình bày sẵn một bộ bàn ghế bằng gỗ thông và một bộ ấm chén bằng sứ trắng.

Nhưng hiện tại ấm chén đã được dọn đi chỗ khác để tránh bị mấy kẻ kia tức giận quăng vỡ mất.
Diệp Thanh Vân nhíu mày nhìn hai tên nam nhân trước mặt.

Hắn chỉ mới vắng mặt có vài ngày mà xung quanh Thiên Phàm đã có thêm mấy người rồi.

Đã thế lại còn dám vào nhìn cơ thể của Thiên Phàm nữa chứ.

Hắn đây mà mới chỉ được nhìn có một lần thôi đấy.

Tuy thân thể Thiên Phàm hiện tại loang lổ những vết phỏng nhưng sau mấy ngày ngâm mình, các vết phỏng đã ngày một mờ đi một cách nhanh chóng.

Chỉ tầm vài ngày nữa thôi thì đến sẹo cũng không còn.

Da Thiên Phàm vốn đã trắng, sau một thời gian ngâm trong hồ Nhược Thủy, da lại còn trắng và mềm mại hơn.

Cộng thêm gương mặt tuấn mỹ khác biệt của Thiên Phàm đủ biết sau khi y bình phục hoàn toàn sẽ càng trở nên đẹp và thu hút đến thế nào.


Càng nghĩ như vậy Diệp Thanh Vân lại càng tức giận.

Dựa vào đâu mà nam nhân của hắn lại để cho người khác nhìn chứ?
“ Y sư kia thì không nói làm gì.

Dù sao y cũng là người của Hà phủ, nhưng còn ngươi thì sao? Thái tử Phong Quốc như ngươi sao lại có quen biết với Hà Thiên Phàm?”
Phương Vân Hi không thèm nhìn Diệp Thanh Vân mà lạnh nhạt đáp: “ Ta không có nghĩa vụ phải trả lời ngươi.”
“ Phương Vân Hi, ngươi ...” Diệp Thanh Vân tức giận: “ Thiên Phàm là người của ta.

Ta không cho phép ngươi tiếp cận Thiên Phàm.”
“ Ngươi có quyền gì mà cấm ta? Ta là bạn của Thiên Phàm.

Quyết định này thuộc về hắn.”
Diệp Thanh Vân rất khó ở, vô cùng khó ở.

Bạn? Bạn gì mà có thể vào nhìn người của hắn tắm chứ? Cho dù Thiên Phàm có đồng ý thì hắn cũng không chấp nhận.

Hắn cố tình nhấn mạnh lời mình sắp nói: “ Ta dĩ nhiên có quyền.

Vì Hà Thiên Phàm là nam sủng của ta.”
Một câu này của Diệp Thanh Vân khiến hai người kia sững sờ, đặc biệt là Phương Vân Hi.

Y rất bàng hoàng, không tin vào những gì mình nghe thấy: “ Không đúng.

Thiên Phàm nói với ta các ngươi chỉ là quan hệ hợp tác.”
“ Ngươi quen biết Thiên Phàm được bao lâu? Ngươi nghĩ với tính cách của hắn sẽ thừa nhận với người khác rằng mình là nam sủng của ta à?”
“ Vậy cũng không thể chứng minh điều ngươi nói là thật?”
“ Không tin ngươi hỏi hắn đi.”
Phương Vân Hi im lặng.

Ánh mắt hoang mang nhưng cũng rất không cam lòng.

Diệp Thanh Vân nhìn Phương Vân Hi mà cảm thấy đắc ý.

Thật ra hắn và Thiên Phàm sớm đã thoả thuận với nhau nếu không cần thiết thì sẽ không nói quan hệ nam sủng của hắn và y với người khác.

Dù sao thì hai người cũng chỉ là giả vờ.

Mục đích của việc này chủ yếu chỉ là để hắn đối phó với hai vị phi tần của mình, nhân tiện nắm lấy một phần thế lực của Hà phủ tướng quân.

Càng nhiều người biết thì sau này khi Thiên Phàm thoát ly khỏi Hà phủ thì sẽ càng khó sống.


Nhưng Diệp Thanh Vân rất khó chịu khi thấy Thiên Phàm lại thân mật với nam nhân khác ngoại trừ hắn.

Hắn muốn tất cả mọi người biết Thiên Phàm là của riêng một mình hắn, ai cũng không được phép thân cận.
Từ Minh rất ngạc nhiên khi biết mỹ nhân xinh đẹp này đã có chủ, hơn nữa lại là nam nhân.

Hắn có hơi tiếc nhưng cũng không thất vọng lắm.

Dù sao hắn vẫn có thể ở bên cạnh ngắm mỹ nhân hàng ngày được mà.
Một lúc sau thì Thiên Phàm khoác áo đi ra.

Phương Vân Hi đã ngay lập tức lôi Thiên Phàm qua một bên và hỏi: “ Tiểu Phàm Phàm, Diệp Thanh Vân nói ngươi là nam sủng của hắn, có đúng không?”
Thiên Phàm quắc mắt nhìn sang Diệp Thanh Vân thì thấy hắn ta vờ quay mặt đi giả bộ như không biết gì.

Khốn thật.

Ai bảo tên kia đi rêu rao chuyện xấu hổ này lung tung thế hả? Trở về hắn nhất định sẽ cho tên đó một trận.
Thiên Phàm ho khẽ một cái rồi trả lời: “ Phương huynh, chuyện này khá phức tạp.

Hiện tại ta chưa thể giải thích cho huynh hiểu.

Trên danh nghĩa ta đúng là nam sủng của y nhưng thực tế thì không phải.”
“ Tại sao lại là trên danh nghĩa? Thiên Phàm, có phải hắn ép buộc gì ngươi không? Nói cho ta biết, ta nhất định sẽ giúp ngươi.”
“ Đây không phải chuyện mà ngươi có thể giúp được.

Còn nữa, ta không bị ép buộc.”
Thiên Phàm chỉ nói vậy rồi quay người đi không để ý ánh mắt hụt hẫng của Phương Vân Hi.

Hắn ta muốn giúp, cho dù là gì cũng được.


Ít nhất hắn không muốn Thiên Phàm mang tiếng là nam sủng của tên hoàng tử thối kia.

Nhưng Thiên Phàm lại lạnh lùng nói không cần hắn.
Thiên Phàm hùng hổ đi tới nắm lấy cổ tay Diệp Thanh Vân lôi đi, vừa lôi vừa tức giận nói: “ Quay về.

Ta với ngươi cần nói chuyện.

Từ Minh, ngươi đi về sau đi!”
Từ Minh vui vẻ gật đầu, còn giơ tay vẫy vẫy tạm biệt.
------
Ngồi trên xe ngựa, Thiên Phàm nhìn chằm chằm Diệp Thanh Vân muốn cháy mắt đến mức Diệp Thanh Vân không chịu nổi phải lên tiếng: “ Ta xin lỗi được chưa? Ta chỉ là không muốn ngươi thân cận với Phương Vân Hi.”
“ Ta thân cận với ai là chuyện của ta, không ảnh hưởng đến kế hoạch của chúng ta là được.”
Diệp Thanh Vân nhíu mày, rõ ràng rất không hài lòng: “ Vậy được.

Sau hôm nay ngươi quay về cung đi.”
“ Cái gì? Sao tự nhiên lại về?”
“ Ngươi là nam sủng của ta, không về để người khác đồn ầm lên ta bị cắm sừng ở bên ngoài à?”
Thiên Phàm tức nghiến răng.

Về thì về.
Ps: chương sau sẽ có chút thịt nha..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK