Giang Thành được xưng là một con sông lớn được phân thành hai, vô cùng có tính tiêu biểu.
Vài người có tuổi yêu thích bộ môn bơi vào mùa đông, họ chuộng bơi qua bơi lại khi trời vừa tinh mơ ở con sông này.
Vào ngày mười tháng tư, sáu giờ sáng Tương Kiến Quốc đã đến bờ sông, bầu trời rất nhiều mây trông cực kỳ nặng nề, có vẻ như muốn mưa.
Ông ta hoạt động thân thể, cởi quần áo.
Năm nay thời tiết quái dị kỳ lạ, đã tháng tư rồi mà còn vô cùng rét lạnh.
Người trẻ tuổi chạy bộ buổi sáng dừng bước lại: “Chú bơi ở đây hả?”
Tương Kiến Quốc trừng mắt liếc anh ta một cái: “Thì sao? Không thể bơi à?”
Người trẻ tuổi cười, nhìn biển báo ghi “cấm bơi lội” cắm ở bờ sông.
“Nước ở đây không sạch sẽ.”
“Nước này có nuốt cũng sạch hơn cậu nhiều. Trước kia khi không có nước uống, người Giang Thành chúng tôi đều dựa vào con sông này nuôi sống.”
Người trẻ tuổi cũng chạy bộ đủ rồi, vuốt mồ hôi trên đầu, chống nạnh đứng ở bờ sông nhìn Tương Kiến Quốc cởi đồ, hiện giờ trên thân chỉ độc chiếc quần bơi: “Chú không thấy lạnh?”
“Cậu vậy là không hiểu. Người đi bơi lúc mùa đông, thân thể sẽ rất tốt. Tôi bắt đầu bơi vào mùa đông hồi năm năm trước. Vốn dĩ một năm cũng nên cảm mạo trên một hai lần, nhưng hiện tại…” Ông ta vỗ da thịt trần trụi trong gió rét: “Thân thể rất khỏe, hai năm qua cũng chưa từng uống thuốc.”
Người trẻ tuổi khoác khăn mặt lên trên cổ: “Vậy chú chú ý an toàn nha.”
Đồng bọn già cùng chung bộ môn bơi vào mùa đông cũng không đến, đoán chừng là sợ khí trời. yeungontinh.vn Tương Kiến Quốc nhảy vào nước, cái rét thấu xương của nước lạnh bao trùm thân thể trong nháy mắt. Ông ta trở mình hai cái, hàm răng run lên.
“Hoạt động rồi sẽ nóng lên ngay” – Ông ta tự an ủi mình như vậy
Bơi tới trong lòng sông, đột nhiên bốn phía nổi lên sương mù dày đặc.
Tuy rằng miệng Tương Kiến Quốc có cứng nhưng lá gan vẫn nhỏ, đứng ở trong sông nghỉ ngơi trong chốc lát rồi quay đầu bơi trở về. Bỗng nhiên dưới chân có thứ trơn mượt quét đến, cảm giác lạnh buốt.
Đầu ông ta “ong” một tiếng, toàn bộ truyền thuyết về ma da nổi lên trong đầu.
Ông ta hô to một tiếng, dốc sức liều mạng bơi về bờ. Dưới chân nặng nề, càng quấn càng chặt, vừa lạnh vừa nhầy giống như làn da người chết, quấn chặt ở dưới chân ông ta.
“A! ! ! Cứu mạng!”
Hơn bảy giờ ngày 10 tháng 4, đồn công an Giang Hà nhận được báo án, có người ở Giang Hà bơi mùa đông chết chìm.
Đội tìm kiếm vội vàng đi vớt. Khi đã kiếm hơn nửa ngày trời thì vớt được hai thi thể lên.
Tần Phong xuống xe bước nhanh đi tới bờ sông, từ xa xa đã đã nghe được âm thanh khóc thét có chút đau đầu.
“Có hai thi thể. Một cái là Tương Kiến Quốc chết chìm vào buổi sáng, 52 tuổi.”
Pháp y Lưu xen vào: ” Không phải Giang Hà đã sớm cấm rồi sao? Không cho phép bơi lội mà.”
“Không quản được, người chừng năm mươi tuổi cố chấp vô cùng, không quản lý được. Trước kia đã bắt mấy lần rồi, nhưng bọn họ cứ đòi chết đòi sống kéo băng rôn đi khiếu nại cảnh sát, tìm phóng viên, đăng tin tức, hết cách rồi. Đây không phải là gặp chuyện không may thì mới chịu yên sao!?”
“Nói chính sự, thi thể còn lại đâu?” Tần Phong liếc nhìn Tiểu Vương: “Cũng là bơi mùa đông?”
“Là một người phụ nữ, trên chân còn quấn cục gạch, đoán chừng là mưu sát.”
Đang khi nói chuyện đã đến hiện trường phát hiện vụ án, bên ngoài băng cảnh giới có không ít người, Tần Phong nhíu mày: “Đây đâu phải là chuyện tốt gì, họ vây quanh ở đây làm gì? Có phát tiền à?”
“Người vùng sông nước có bản tính thích hóng chuyện, chịu thôi.”
Người vây xem hiện trường có rất nhiều, thật sự không có cách nào để làm kiểm tra thi thể. yeungontinh.vn Tổng cộng có hai thi thể, chân người trung niên nam đạp vào trong cổ áo thi thể nữ.
Quan sát bốn phía, Tiểu Trương nhạy bén tiến lên nói : “Vướng rất cứng, hai thi thể là kiếm ra đồng thời.”
Tần Phong đeo bao tay lên, ngồi xổm xuống kiểm tra thi thể. Người nam là điển hình của chết đuối: cánh tay mở ra, thân thể lao về phía trước. Thời gian tử vong của người nữ có lẽ không ngắn, thi thể sưng vù, thi thể đã cực kỳ cứng.
Tần Phong nói: “Mang thi thể về trước đi.”
Bên cạnh có một người phụ nữ nhào tới bị cảnh sát ngăn lại. Bà ta kêu trời trách đất, Tần Phong hỏi: “Ai vậy?”
“Vợ của người chết.”
Pháp y Lưu và pháp Y Trương cất thi thể vào bọc đựng xác. Tần Phong đi đến bờ sông, quan sát địa hình.
Bờ sông có quần áo trung niên của người đàn ông, có dấu vết xuống nước.
“Chỗ tìm ra thi thể là ở đâu?”
“Ở đằng kia.” Một người cảnh sát nhân dân chỉ cho Tần Phong nhìn: “Đại khái chính là chỗ đó, cũng có người chứng kiến cũng bảo ông ta bơi ở đó.”
“Có người nhìn thấy?”
“Đúng, buổi sáng có người chạy bộ buổi sáng ấy.”
“Dẫn về hỏi một chút.”
Tần Phong đi xuống dưới, nhảy lên thuyền cứu viện: “Đi lại chỗ tìm ra thi thể.”
Gió là gió thuận nên thuyền chỉ dùng thời gian ngắn đã nhẹ nhàng tới nơi, Tần Phong đứng lên nhìn phía trên sông.
“Trở về đi.”
Thoáng cái chết hai người, gần đây Giang Thành xảy ra án mạng có hơi nhiều.
Trên thân người nữ không có đồ nào có thể cho biết thân phận, thời gian tử vong đoán chừng là năm ngày. Bỏ đi người dân được báo án mất tích gần nhất, chỉ xác định được một người.
“Đổng Mạc, mười bảy tuổi, là học sinh của Nhất Trung Giang Thành, học cấp ba.”
Bốn ngày trước mẹ của cô ấy lại báo án nói không thấy con gái, thi thể quần áo đều đúng là hàng cao cấp, ADN cũng khớp.
Truyền tin cho người thân của người chết, Tần Phong ấn tắt đầu thuốc lá vào gạt tàn: “Nhất Trung Giang Thành?”
“Đúng vậy.”
Tần Phong lập tức nhớ lại cô gái nhìn như cọng giá – Lâm Phạm.
Anh ta đứng lên: “Tôi đến trung tâm kiểm tra thi thể xem thử.”
Pháp y Lưu bóc miệng vết thương, nói: “Hung thủ cầm vũ khí sắc nhọn đâm xuyên qua ngực và trái tim người chết, phát hiện tổng cộng ba chỗ có vết thương chí mạng, đều ở phần lưng.”
Tần Phong quan sát bên ngoài thi thể, trên lưng có vết dao rất rõ ràng, miệng vết thương lộn xộn.
Pháp y Lưu lật thi thể lại, Tần Phong đã thấy trên cổ cô ấy có vết véo, đi xuống dưới là độ trầy da có khác biệt, đầu gối là nghiêm trọng nhất.
Ông ta khoa tay múa chân: “Đầu tiên là bóp ở cổ, người chết giãy giụa kịch liệt, giãy giụa muốn chạy trốn, hung thủ rút dao đâm thẳng tim của cô ấy. Cô ấy ngã xuống, sau đó hung thủ lại chọc hai dao. Thù hận, là kích động giết người.” Ánh mắt Tần Phong rơi xuống xương quai xanh người chết, có một đường vết thương bị xước: “Đây là cái gì?”
“Vết thương do cào.”
Tần Phong cầm cái kẹp bới da người chết: “Hình như là móng tay cào đấy, chẳng lẽ hung thủ là nữ sinh?”
“Cũng có khả năng, cổ chân có dấu vết buộc chặt, là tổn thương sau khi chết.”
Tần Phong dời ánh mắt: “Lúc vớt lên trên chân còn cột hai cục gạch, đây cũng là nguyên nhân thi thể xảy ra án mạng năm ngày mới bị phát hiện.” Sắp xếp lại manh mối một lần nữa, Tần Phong nói: “Người chết có bị xâm hại không?”
“Không có.” Pháp y Lưu nói: “Trong móng tay người chết có phát hiện sợi quần áo, có khả năng là của hung thủ đấy.”
Tần Phong lại nhìn thi thể thêm một lần, nói: “Vậy thi thể còn lại chính là quỷ xui xẻo rồi.”
Pháp y Lưu gật đầu: “Nửa thi thể lơ lửng trên mặt nước, vừa khéo chân của ông ta bị áo người chết quấn lấy.”
Tần Phong nói: “Buổi sáng hôm nay nhiều sương mù, kinh hãi quá độ, bị chết đuối.”
“Không đi ra ngoài thôn bơi mùa đông chẳng phải không bị gì sao, việc này loạn đấy.”
Tần Phong ôm cánh tay quan sát thi thể: “Đổng Mạc không được xem là béo, cũng không cao, có thể phản kháng hung thủ đã nói lên hung thủ cũng không phải là người mạnh mẽ, cường tráng gì. Nhiều nhất là sức lực không lớn.”
Cửa bị đẩy ra, Tần Phong quay đầu lại nhìn thấy Tiểu Vương thở hồng hộc chạy vào, bèn hỏi: “Vụ gì?”
“Mẹ Đổng Mạc báo cảnh sát, nói Đổng Mạc bị bạn cùng trường giết.”
Tần Phong nhíu mày, bỏ bao tay ra, đi ra ngoài: “Đi xem thử.”
“Chính là học sinh chuyển trường hai lúa kia, nhất định là nó. Nó ghen ghét con bé nhà tôi. Ban đầu là hất nước canh nóng vào con bé nhà tôi, bây giờ lại giết con bé! Con bé nhà tôi vừa học giỏi vừa xinh đẹp, nó nên bị phanh thây xé xác!” Nói xong bà ta liền gào khóc: “Con gái cưng của mẹ à, sao con lại đáng thương như vậy, bị cái người lòng xấu xa kia hại chết.”
“Phá án coi trọng chứng cứ, cảnh sát chúng tôi sẽ không xử oan bất cứ người tốt nào, cũng sẽ không bỏ qua bất cứ một người xấu nào. Bà đừng khóc nữa. Như này đi, bà nín khóc trước đi, nói tình huống xem.”
Bà ta khóc thở không ra hơi, nói không ra lời, người đàn ông đi cùng bên cạnh mở miệng: “Học sinh chuyển trường là bạn chung trường với Đồng Mạc, vừa từ nông thôn về tới.”
Không phải là Lâm Phạm chứ?
“Lúc Đổng Mạc mất tích, chúng tôi có đến trường học hỏi thì giáo viên trong đó nói hôm trước học sinh mới chuyển trường và Đổng Mạc đã xảy ra xung đột rất kịch liệt. Tự học buổi tối học sinh mới chuyển trường đó cũng không có mặt.”
“Ông là ai?”
“Chú của Đổng Mạc.”
Lâm Phạm không có đi ăn cơm chiều, cô mệt mỏi chịu không nổi nên nằm ở trên mặt bàn ngủ. đang mơ mơ màng màng thì cửa phòng học bị mở toang. Lâm Phạm ngẩng đầu, ánh mắt còn chưa rõ, người mặc đồng phục đã cảnh sát đi đến.
Lâm Phạm híp ánh mắt, ngồi thẳng, tóc cắt ngang trán rơi xuống, không tự chủ ngáp một cái.
Tần Phong kéo cái ghế ra ngồi đối diện với cô: “Lâm Phạm.”
“Ừm.”
Gương mặt Lâm Phạm tái nhợt, mắt hiện lên một vòng đen rất to, nhìn anh.
“Đổng Mạc chết như thế nào?”
“Tôi không biết.”
Có lẽ Tần Phong lại phá án liên tục nên râu lại mọc dài ra rồi, nhìn hung thần ác sát.
“Cô còn nói là cô không biết?” Tần Phong nắm tay của cô nhìn móng tay, ngón áp út có móng tay mới gãy, Tần Phong lấy còng tay ra: “Tôi hoài nghi cô cùng án Đổng Mạc bị giết có liên quan.”
Anh dùng lực rất lớn, ngón tay thô ráp, Lâm Phạm bị bóp tới đau nhức, cố nén: “Người không phải tôi giết, nhưng mà tôi biết là nó chết rồi, kiếm chỗ khác nói chuyện đi.”
Lâm Phạm bị quỷ đuổi vài ngày. Cái con quỷ Đổng Mạc kia và những con quỷ khác không giống nhau, cô ta lợi hại không giống bình thường. Trước tiên là đánh cho dì Hùng kêu trời trách đất, sau đó đuổi theo Lâm Phạm giết. Nếu không phải Lâm Phạm chạy nhanh thì sớm đã bị quỷ giết chết.
Cô cũng rất suy sụp, Đổng Mạc vô duyên vô cớ chết rồi. Khi Đổng Mạc còn sống cũng chung đụng không tốt, khi chết cũng không phải là quỷ tốt. Lâm Phạm chưa kịp nói một câu nào với cô ta thì suýt chút nữa đã chết trong tay cô ta rồi.
Mấy ngày nay Lâm Phạm cũng không dám trở về, buổi tối ở gần ngân hàng hai mươi tư tiếng đồng hồ, tự giúp mình và kẻ lang thang đoạt chỗ.
Bây giờ e rằng Đổng Mạc đang tìm cô ở khắp mọi nơi, muốn chơi chết cô.
Tần Phong không khóa còng tay trên tay cô, từ trên cao nhìn xuống cô.
“Buổi sáng ngày thứ sáu cô ta xuất hiện ở chỗ ở của tôi, lúc ấy tôi không nhận ra, buổi tối trở về suýt chút nữa bị cô ta bóp chết rồi. Cô ta còn lợi hại hơn quỷ bình thường. Tôi sợ chết nên mấy ngày nay không dám trở về. Nếu như cô ta không chết thì sẽ không xuất hiện ở trong phòng tòa nhà. Chú có thể thả tôi ra chưa? Chú còn sợ tôi chạy sao?”
Tần Phong buông tay ra, Lâm Phạm kéo áo, áo khoác lông lộ ra cổ, làn da của cô rất trắng, phía trên nhìn thấy một dấu tay mà giật mình: “Bị cô ta bóp đấy.”
Trên cổ có vết cấu, chẳng qua cũng không thể nói lên cái gì. Cũng có thể là tại thời điểm cô sát hại Đổng Mạc bị Đổng Mạc làm bị thương, thi thể có hành vi chống cự.
Trầm tư một lát, anh nói: “Nếu như cô không phải là hung thủ, vì sao không báo cảnh sát?”
“Vốn muốn điện thoại cho anh nhưng do dự.”
“Vì sao?”
Lâm Phạm kéo khóa kéo lên: “Báo cảnh sát, tôi nhất định sẽ bị công kích. Ngày đó tôi đánh bạn trai của cô ta, chính là ngày anh đến trường học tìm tôi ấy.” Lâm Phạm đem sách cất vào trong balo, đứng lên: “Buổi tối cô ta nhục mạ tôi, xé sách của tôi, tuyên bố muốn đuổi tôi ra khỏi trường học.” Khóe miệng Lâm Phạm giật nhưng không bật cười, cô nhìn Tần Phong: “Anh cảm thấy dưới loại tình huống cô ta chết rồi này, tôi sẽ như thế nào? Bọn chúng sẽ đối xử với tôi như thế nào?”
Tần Phong không nói gì, Lâm Phạm nói tiếp: “Sắp tới ngày thi rồi, bất luận kết quả là gì thì tôi đều không may.”
Ánh mắt Tần Phong lướt qua Lâm Phạm, rơi xuống tờ lịch đếm ngược kỳ thi Đại Học phía sau cô: “Cô có hiềm nghi rất lớn, tổn thương trên cổ chỉ có thể nói rõ cô và Đổng Mạc từng có tranh chấp.”
Lâm Phạm thở dài: “Có thể không để tôi mang còng tay ở sân trường? Tôi muốn đọc sách.”
Tần Phong đứng lên: “Tôi ở ngoài trường học chờ cô.”
Lâm Phạm nở nụ cười: “…Cám ơn.”
Tần Phong đứng dậy đi, tới cửa quay đầu lại, ánh mắt sắc bén rơi xuống người cô. Tựa như muốn nói cái gì, tạm ngưng nửa phút, nhưng anh nhanh chóng rời đi.
Chương 12:
Lâm Phạm ở cửa trường học đụng phải Hứa Châu, Hứa Châu thật bất ngờ: “Cậu đi đâu thế? Buổi chiều có kiểm tra đó.”
“Đổng Mạc đã chết, cậu có biết không?” Lâm Phạm nhìn cậu, ánh mắt Hứa Châu dần rũ xuống, lập tức gật đầu: “Biết chứ, đều truyền ra, cảnh sát đến trường học điều tra Đổng Mạc chết.”
Lâm Phạm hít sâu một hơi, ánh mắt rơi xuống tay Hứa Châu: “Tay của cậu bị sao vậy?”
Hứa Châu giật ống tay áo xuống, muốn phủ lên vết xước: “Không cẩn thận bị xước đấy.”
“Ngày mai chắc tôi không tới trường đâu.”
“Tại sao?”
“Đổng Mạc chết rồi, tôi phải phối hợp với cảnh sát điều tra. Tôi là người có hiềm nghi lớn nhất.” Lâm Phạm cười. Ánh mắt Hứa Châu trốn tránh, thả tay: “Vậy cậu chú ý an toàn.”
“Hứa Châu.”
Hứa Châu quay đầu lại, cậu mặc chiếc áo khoác màu đen, áo sơ mi trắng, rất sạch sẽ: “Cái gì?”
“Người xấu sẽ bị pháp luật trừng trị, đây là quy luật.”
Hứa Châu sững lại: “Cậu nói gì thế?”
Cô bước nhanh tới xe cảnh sát cách đó không xa, dẫu cho hung thủ không phải cô thì việc bị cảnh sát đến trường học dẫn đi thì cô nói gì cũng không tẩy sạch được.
Lâm Phạm mở cửa xe ngồi vào, ôm cặp sách vào trong ngực.
“Tôi có thể nhìn thi thể không?”
“Áy náy à?”
Lâm Phạm nghiêng đầu nhìn Tần Phong: “Tôi muốn biết, cô ấy chết như thế nào, chứ không phải là áy náy. Chỉ là xã hội này nên có quy tắc của nó, người nào cũng không thể phá vỡ quy tắc này.”
Sau một giờ, ở phòng thẩm vấn.
“Cô nói cụ thể và tỉ mỉ tình hình một lần xem.”
“Đúng là tôi rất ghét cô ta.” Lâm Phạm nhíu mày: “Tôi cũng không có đắc tội cô ta, nhưng mà cô lại làm khó dễ tôi đủ điều.”
Pháp y qua kiểm tra móng tay Lâm Phạm, lấy vân tay và DNA của cô.
“Tối ngày 6 tháng 4 cô ở đâu?”
“Tôi về nhà.”
“Có nhân chứng không?”
Lâm Phạm suy nghĩ một chút, bèn bảo: “Trên xe buýt có camera.”
“Camera chỉ thể hiện thời gian cô xuống xe.”
“Tôi về nhà để đi ngủ.”
“Có người nào có thể làm chứng cho cô không?”
Lâm Phạm lắc đầu, trong nhà chỉ có một con quỷ.
Thời gian im lặng kéo dài, điện thoại vang lên, Tần Phong vừa nhìn chằm chằm vào Lâm Phạm vừa nhận nghe điện thoại, điện thoại là của pháp y Lưu.
“Vết cào trên cổ đúng là do móng tay của cô ấy.”
Tần Phong cúp điện thoại, ánh mắt sâu xa:”Cô giết người ở đâu? Hiện trường đầu tiên xảy ra án là chỗ nào?”
“Tôi không có giết người.”
Có chứng cứ không?
Lâm Phạm cúi đầu bắt tay che mặt: “Khi tôi định trở về thì cô ta ở nơi ở của tôi, có lẽ cô ta đã biết rõ mọi thứ.”
“Ai cơ?”
“Đổng Mạc.”
Tất cả mọi người nhìn Tần Phong, này có thể là nói điên nói khùng rồi.
Hồi lâu, Tần Phong đứng lên: “Được, tôi dẫn cô đi.”
Trời đã tối rồi, xe Tần Phong đỗ lại khu chung cư, anh dẫn Lâm Phạm lên lầu.
“Trên lầu không có cửa ra vào nào nữa. Chú có thể ở dưới chờ tôi không?”
“Lý do?”
“Chú vừa xuất hiện, bọn chúng sẽ biến mất ngay.”
“Tại sao?”
” Tôi không biết.” Lâm Phạm lắc đầu: “Chú có thể còng tay tôi, tôi sẽ không chạy.”
Con mắt đen như mực của Tần Phong nhìn cô, tháo còng tay ra.
Lâm Phạm lên lầu, đèn nghe theo sự điều khiển âm thanh theo tiếng bước chân của cô phát sáng lên. Ở lầu bốn, Lâm Phạm thấy Đổng Mạc, Đổng Mạc đã hiển lộ ra bước đầu của con ác quỷ, quay người nhào thẳng về phía trước.
Lâm Phạm thuận tay cầm cây chổi góc tường: “Mày đừng tới đây! Tao tìm mày có việc.”
Nước trên tóc Đổng Mạc nhỏ giọt, u ám nhìn chằm chằm vào Lâm Phạm: “Đũy chó!”
Đang khi nói chuyện cô ta đã di chuyển rất nhanh đến góc tường, Lâm Phạm đưa tay công kích nhưng bởi vì còng tay ngăn trở nên chưa nâng lên đã mất đi lợi thế. Đổng Mạc bóp cổ của cô, càng ngày càng chặt, Lâm Phạm không thở nổi nữa. Cô dốc sức liều mạng làm cho mình tỉnh táo lại, từ trong cổ họng nghẹn đặc phát ra tiếng nói: “Ai giết mày? Hứa Châu?”
Tay cô ta dừng lại, cảm giác âm u lạnh lẽo đè nén này đã tiêu tán, Lâm Phạm thở dồn dập: “Là cậu ta ư?”
Đổng Mạc nhìn chằm chằm vào Lâm Phạm, ánh mắt âm lãnh: “Hứa Châu? Hứa Châu.” Cô ta nhớ kỹ cái tên này rồi. Bỗng, cô ta nở nụ cười: “Bọn bây đều là bọn hèn hạ, tao sẽ giết mày trước…”
“Mày chết ở đâu? Tại sao lại bị quăng xuống sông?” Tim Lâm Phạm đập rất nhanh.
“Tao? Chết ở đâu ư?” Sức trong trong tay cô ta đang yếu dần: “Chết ở đâu? Tao chết rồi!!” Ánh mắt của cô không có tiêu cự, hất cổ có vết đỏ lên: “Tao chết ở đâu? Cậu ta hẹn tao, cậu ta hẹn tao đi công viên Tam Giác, tao đã đi…” Cô ta im bặt, dùng súc ngẩng đầu: “Tất cả là tại mày! Tại mày nên tao mới bị giết!”
Cô ta dùng hết toàn lực bóp ở cổ Lâm Phạm, Lâm Phạm nhấc chân nhằm hướng cô ta đá tới, hô to: “Tần Phong! Tần Phong, mau tới cứu tôi!”
Sức mạnh của Lâm Phạm không còn nữa, tay chân đang giãy giụa của cô dần dần vô lực, bởi vì thiếu không khí nên đầu óc trống rỗng.
“Cứu mạng… “
Tiếng cười của cô ta chói tai, chân Lâm Phạm đã cách mặt đất, cô bị cầm trên cao. Chân không điểm tựa, cô cảm thấy có lẽ mình sắp chết rồi.
Tiếng súng vang lên, Đổng Mạc hét thảm một tiếng. Lâm Phạm ngã trên mặt đất, đột nhiên có được không khí đã khiến cô ho khan kịch liệt.
Cô hoảng hốt nhìn Tần Phong. Tần Phong ôm Lâm Phạm lập tức chạy xuống lầu.
Lâm Phạm vào trong xe rồi mới hoàn toàn bình tĩnh lại, bụm lấy cổ ho khan.
“Như thế nào rồi?” Tần Phong đưa một chai nước.
“Cảm ơn.” Lâm Phạm uống một hớp nước, nhắm mắt thở dốc, sau một lúc lâu mới mở miệng: “Cô ta chết ở công viên Tam Giác.”
“A…” Tần Phong phục hồi tinh thần lại: “Tôi đã biết.”
Ven bờ thượng du sông Giang chỉ có một công viên tam giác, phụ cận có công trường đang thi công, địa điểm gây án không có công cụ, vứt xác… đều có thể thỏa mãn chứng cứ.
Tần Phong lấy chìa khoá ra mở còng tay cho Lâm Phạm, gọi điện thoại truyền tin cho đội cảnh sát hình sự.
“Đó là Đổng Mạc?” Anh cầm tay lái, ánh mắt nhìn về phía đường trước mắt. Lúc anh đi lên liền nhìn thấy Lâm Phạm đang bị xách trên không trung. Lâm Phạm không làm giả được trạng thái kia.
“Đúng.”
“Vì sao cô ta muốn giết cô?”
“Tin tưởng trực giác của phụ nữ không?”
Tần Phong nhìn cô một cái: “Cô? Phụ nữ?”
Lâm Phạm: “…”
“Nói đi.”
“Hung thủ là người nào thì cô ta chưa nói. Cô hận tôi là vì nguyên nhân tình cảm. Cô thích một nam sinh trong lớp chúng tôi, nam sinh kia là bạn của tôi.”
“Hứa Châu?”
Lâm Phạm không nói gì.
Đôi mắt màu đen của Tần Phong nặng trĩu: “Cô nhìn thấy gì? Hoặc là nghe thấy được cái gì?”
Lâm Phạm lắc đầu, lập tức nói: “Có hiện trường xảy ra vụ án rồi thì tìm hung thủ không khó.”
Ngoài cửa sổ là tối tăm bao trùm không giới hạn, giống như quái thú đang cắn nuốt thành phố này.
Cuối cùng cũng đã đến. Công viên tam giác đỗ vài chiếc xe cảnh sát, đèn báo hiệu lập loè. Tần Phong xuống xe, liếc nhìn Lâm Phạm: “Ngoan ngoãn đợi, tôi hy vọng cô không phải là hung thủ.”
Rất nhanh sau đó đã tìm được xảy ra vụ án hiện trường đầu tiên. Hiện trường gây án cũng không phải ở công viên, mà là công trường hiện đang thi công phải băng qua công viên. Bên này không có camera, là khu giám sát mù. Trên mặt đất phủ một tấm giấy quảng cáo cực lớn, dưới ánh đèn, vết máu màu nâu lan tràn ra.
“Đeo bao tay lên, đừng nên đi loạn. Cố gắng bảo vệ hiện trường.”
Rất nhanh, Tần Phong đã tìm được vân tay máu trên giấy quảng cáo, thu giấy quảng cáo trên mặt đất thì thấy có một bãi máu rất lớn, đã khô cạn. Nơi đây cách sông lớn không xa, có vết chà xát.
“Lấy mẫu máu.”
Anh cầm đèn đi thuận theo bờ sông hiện trường xảy ra vụ án, quả nhiên phát hiện nửa cái dấu chân máu, bèn chụp ảnh và in lại.
Vào đêm Đổng Mạc bị hại, mẹ của cô ta chưa về nhà. Thời gian báo án là sau hôm Đổng Mạc tử vong. Theo báo cáo kiểm tra thì thể thì Đổng Mạc bị hại sau giờ tự học buổi tối, thời gian tử vong khoảng mười một giờ.
Cho tới bây giờ, Lâm Phạm vẫn là người có hiềm nghi lớn nhất.
Tìm kiếm chứng cứ mãi đến mười một giờ đêm mới xong, Tần Phong đi thẳng đến cục cảnh sát.
Lâm Phạm bị đồng nghiệp dẫn đi, Tần Phong cần phải tăng ca. Đổng Mạc ngoài bị đâm mấy đao thì khi còn sống không có vết thương bị trói. Điều này nói rõ, cô ta tự nguyện đến công viên Tam Giác. Hiện trường phát hiện vụ án không có camera nhưng có khả năng chỗ khác có.
Mười giờ rưỡi tối, Đổng Mạc đạp xe đạp từ trường học ra ngoài.
Đi từ đường Bình An, nhà cô ta ở đường cái phía nam, không thông qua nơi táng thân là công viên Tam Giác.
Vệt sáng vào ống kính đang lia với tốc độ rất nhanh, Tần Phong vội vàng hô: “Ngừng.”
“Sao vậy?”
“Tua lại, có phải có người đạp xe song song với Đổng Mạc không.”
Thời điểm mười giờ năm mươi, có một người nam đạp xe đạp tới gần Đổng Mạc, nhưng trong thời gian ngắn ngủi hai người liền tách ra.
Sau đó, Đổng Mạc đạp xe sửa lại phương hướng hướng đi đến công viên nhỏ tam giác nhỏ. Một mình cô ta tiến vào công viên nhưng lại không đi ra ngoài.
“Người nam kia là ai?” Tần Phong nhìn màn hình: “Tua lại nhìn thêm một lần.”
Người nam kia là người cuối cùng ra khỏi trường học, đạp xe đạp.
Nhìn camera cả đêm, trời đã sáng rồi, đồng nghiệp ngủ ngã trái ngã phải bừa bãi lộn xộn.
Điện thoại vang lên, Tần Phong kết nối.
“Đội trưởng Tần, dấu chân có phát hiện mới, giống dấu chân trên lưng thi thể của án 412, hung thủ có thể là một người.”
Tần Phong xoa nhẹ mặt rồi nói: “Một người? Có thể xác định rồi à?”
“Hoa văn giày giống nhau, lực cũng như nhau. Chỉ có cái khác duy nhất là độ mòn thôi.”
Rất nhanh sau đó, Tiểu Vương cũng trở về, qua kiểm nghiệm, hiện trường đưa ra DNA của hai người.
Hung thủ nhất định là một trong hai rồi.
Tần Phong đốt một điếu thuốc, hít sâu một hơi: “Đến camera của trường học, cần phải biết người ra khỏi cổng bảo vệ cuối cùng là ai vì cậu ta vô cùng khả nghi.”
Tiểu Vương lái xe, Tần Phong ngồi ở phía sau lật xem thi thể của 4 vụ án, một người gây án ư?
Điện thoại di động hình vuông nảy lên tin tức mới.
“Giang Thành Nhất Trung xảy ra án mạng, thiếu nữ độ hoa nở bị giết hại. Nghi ngờ hung thủ chính là bạn học cùng lớp -Lâm Phạm, mẹ của người bị bi thương khóc rống. Bạo lực sân trường…”
Sắc mặt Tần Phong thay đổi trong nháy mắt: “Bản án còn chưa kết, sao có thể tiết lộ được?”
“Những tin đồn thất thiệt của truyền thông, chúng tôi cũng không có cách nào.”
Tần Phong có chút bất đắc dĩ, phá án sợ nhất là gặp phải loại này.
“Điên khùng! Nếu như Lâm Phạm không phải là hung thủ, cô ấy sẽ bị hủy hoại?”
Nhưng truyền thông nào quan tâm điều đó chứ, cái bọn chúng muốn là số lượng tin tức.
Sau một giờ xe đã đến trường học, Tần Phong vào cửa phòng bảo vệ. Người chịu trách nhiệm của trường học cũng đã đến, Tần Phong lấy Screenshots từ camera: “Người này anh có ấn tượng không?”
Bảo vệ cổng đeo kính lên và nhìn: “Giống như thằng nhỏ cấp ba.”
Thầy chủ nhiệm nhìn thoáng qua: “Hứa Châu, sao thế?”
Hứa Châu? Đôi mắt Tần Phong nặng nề: “Tôi có thể gặp cậu ta không?”
“Không phải bản án Đổng Mạc đã kết thúc rồi sao? Sao còn điều tra nữa?”
“Kết thúc?” Con mắt sắc bén đen nhánh của Tần Phong bắn thẳng tới.
“Không phải các anh đã dẫn Lâm Phạm đi, cái con bé kia…”
“Mời học sinh Lâm đi điều tra tình huống. Tôi đã từng nói qua với trường học các anh.” Tần Phong đã cắt đứt lời anh ta nói: “Xin tôn trọng em học sinh.”
“Hả?”
Cấp ba đang trong tiết đầu tiên, Tần Phong cách lớp kính nhìn Hứa Châu ở hàng thứ hai, nghiêng đầu nói với Tiểu Vương: “Điều tra tư liệu Hứa Châu, toàn bộ.”
Tiểu Vương gật đầu, bước nhanh chạy đi.
“Có thể bảo giáo viên gọi cậu ta ra không?”
“Có thể.”
Giáo viên đi về hướng Hứa Châu, ghé tai nói gì đó, Hứa Châu ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt Tần Phong.
Im lặng trong chốc lát, cậu ta đứng lên đi ra.
Hôm nay sương mù rất lớn, sáng sớm lành lạnh, Hứa Châu vội vàng chà xát cái quần, đi về hướng Tần Phong.
“Đây là giấy chứng nhận của tôi. Bản án Đổng Mạc tôi cần sự phối hợp của cậu.”
Hứa Châu nhìn Tần Phong, lui về sau nửa bước.
Giáo viên bảo: “Chính là hỏi cái gì thì trả lời cái đó…”
Hứa Châu quay đầu bỏ chạy, Tần Phong bước bước dài, tiến lên bắt lấy tay cậu ta lật lên và ấn lên tường. Trên mu bàn tay cậu ta có một đường vết trầy rõ ràng.
Học sinh trong phòng học cũng nhoi nhoi tới bên cửa sổ, thầy chủ nhiệm cũng rất là ngơ ngác.
Mặt Hứa Châu dán lên tường, ánh mắt nhìn trần nhà màu trắng, trên mặt là sự hờ hững.
“Cậu chạy cái gì?”
Hứa Châu mấp máy môi.
“Đội trưởng Tần?”
“Trước tiên là dẫn người này về.”
Hứa Châu, mười bảy tuổi, cha mở bệnh viện tư nhân. Cậu ta mười tuổi đã mất mẹ, đã từng chuyển trường.
Buổi chiều, DNA đối chiếu đã ra, máu một trong hai người ở hiện trường Đổng Mạc bị sát hại là Hứa Châu.
Tần Phong dẫn người lục soát nhà Hứa Châu, tìm được Ete và giầy có máu trong phòng ngủ của cậu ta.
Căn phòng của cậu ta rất sạch sẽ, trên giá sách có đặt một cái khung ảnh, trong bức hình là một nhà bốn người. Hứa Châu còn có em gái ư? Cậu ta khi đó đã tám chín tuổi, mặc trang phục hải quân, cười sáng lạn.
Vụ án đã sáng tỏ, Tần Phong đẩy cửa phòng thẩm vấn ra. Hứa Châu nhìn thoáng qua, lập tức nghiêng đầu dựa vào chỗ ngồi, dáng vẻ dầu muối không ăn.
Tần Phong mở hồ sơ gốc ra: “Cậu tên Hứa Châu?”
Cậu ta vẫn không nói chuyện.
“Nói vài lời đi, tại sao giết người?”
Hứa Châu nhìn Tần Phong, không nói lời nào.
“Đối chiếu vân tay, đối chiếu mẫu máu cũng đã có. Còn ngoan cố gì?” Tần Phong ném một xấp hồ sơ trong tay xuống trên mặt bàn: “Bốn người! Bốn cái mạng người, cậu không nói lời nào là có thể không chịu trách nhiệm của pháp luật ư?”
“Bọn chúng đáng chết, tôi làm thế chẳng qua là thay trời hành đạo.” Giọng nói Hứa Châu rất thấp.
Tần Phong bình tĩnh nhìn cậu ta.
Biểu cảm Hứa Châu vẫn rất bình tĩnh: “Đánh nhau ẩu đả không việc ác nào không làm, ức hiếp đàn bà con gái, đánh người thật thà. Người ta vất vả khổ cực kinh doanh để cửa hàng đứng lên dễ dàng sao? Ông ta nói đập liền đập. Cái loại người này chính là phế vật, bại hoại của xã hội.” Cậu ta xì mũi coi thường: “Ông ta hoàn toàn không xứng để sống.”
“Đứa bé kia cũng nên chết, đặc biệt đáng chết. Cha mẹ của nó cũng nên chết, đáng tiếc, tôi không có cơ hội giết bọn chúng.”
Tần Phong chỉ thấy được ở trên người cậu ta là sự lạnh lùng, anh đổi tư thế: “Em gái của cậu bị gì vậy?”
Trong nháy mắt, nét mặt Hứa Châu liền thay đổi, toàn bộ người lâm vào im lặng và sự u ám, nặng nề. Cậu ta nhìn chằm chằm vào Tần Phong.
“Tôi thấy ảnh em ấy trên giá sách của cậu. Em ấy qua đời hay là như thế nào?”
Yết hầu cậu ta chuyển động, nắm cực kỳ chặt nắm tay. Nhìn chằm chằm vào Tần Phong
“Đều là bọn khốn kiếp kia! Bọn chúng không phải người, cảnh sát cũng không phải là người!” Hứa Châu muốn xông lại, nhưng sức của còng chân tay đã giới hạn hành động của cậu. Cậu ta ngã ngồi về, tựa vào ghế, ánh mắt nhìn trần nhà: “Mấy người đều là người xấu! Người xấu ác độc nhất!”
Tần Phong lật bức hình trong tay, đôi mắt trầm xuống.
Cậu ta nghẹn ngào: “Ác ma giết em gái của tôi, khiến tôi cửa nát nhà tan. Nhưng gã ta lại chuyện gì cũng không có! Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì? Tại sao cảnh sát không xử bắn gã ta chứ?”
Vào năm đó, Hứa Châu mười tuổi, em gái của cậu ta năm tuổi bị một đứa trẻ to như con gấu đẩy vào đường đi của tàu điện ngầm. Tàu điện ngầm thắng gấp nhưng không còn kịp rồi.
Đứa bé kia tám tuổi, không năng lực chịu hành vi dân sự, không gánh trách nhiệm hình sự.
“Mẹ của tôi điên rồi, tất cả mọi người cười nhạo bà, nhục mạ bà. Về sau bà chết rồi, bọn chúng khi nhục tôi, chúng tôi làm sai cái gì?”
“Tôi hận những người kia, tôi đặc biệt hận bọn chúng.” Hứa Châu bắt tay che mặt, hít sâu một hơi: “Nếu như không có những thứ ác nhân này thì thế giới rất tốt đẹp, bọn chúng ô uế cái thế giới này.”
Thân thể chàng trai trẻ ngửa ra sau, tựa vào ghế, gương mặt trắng bệch dưới ánh đèn: “Bọn chúng làm ô uế cái thế giới này, đáng chết. Tội ác, không nên tồn tại.”
Lần đầu tiên cậu ta gặp Lâm Phạm là ở trên xe buýt, túi tiền cô gái bị trộm, nhiều người như vậy nhưng họ đều khoanh tay đứng nhìn, chỉ có một mình Lâm Phạm dũng cảm đứng ra. Lần thứ hai, vẫn là trên xe buýt, gương mặt trắng bệch của cô thoạt nhìn rất mệt mỏi, cái kẻ ác nhân kia đẩy cô té trên mặt đất, tiếng cười chói tai. Cậu ta quyết định giết bà ta, thay trời hành đạo.
Lâm Phạm lao ra phòng học, Đổng Mạc dùng lời khó nghe nhất nhục mạ cô, Lâm Phạm có cái làm gì sai đâu? Cái gì cô cũng không sai. Giống như mình năm đó bị ức hiếp, có làm cái gì sai?
Ngày đó Hứa Châu đạp xe đuổi theo Đổng Mạc. Cậu ta giả làm hòa cùng Đổng Mạc, hẹn gặp mặt ở công viên tam giác. Chỗ đó đang thi công, sau mười giờ tối không có người, thời cơ tốt để động tay.
Đổng Mạc là ngoài kế hoạch, cô ta vốn không cần chết.