• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 27


Quả nhiên, rất nhanh, Tô Nhiễm đã quay lại, rụt người lại trong một góc cầu thang, run lên lẩy bẩy.


“Tiểu quỷ cô nuôi đâu?”


Tô Nhiễm trợn trừng mắt, đột nhiên trở nên hung dữ: “Tiểu quỷ cái gì chứ? Bớt nói năng lung tung đi, cẩn thận tôi tố cáo cô bịa đặt đấy!” Tròng mắt đảo lia lịa: “Rốt cuộc cô là cái gì? Cô đã dùng yêu pháp gì nhốt tôi trong tòa nhà này? Cô muốn gì? Tiền? Hay là danh tiếng? Người dưới lầu là ai? Sao lại đáng sợ như vậy? Bắt cóc là tội danh rất nghiêm trọng đấy…”


Lâm Phạm thở dài một hơi, mở điện thoại lên tìm tin tức ngôi sao nữ Tô Nhiễm tử vong đưa cho Tô Nhiễm xem: “Cô thật sự đã chết rồi.”


Tô Nhiễm co rụt trong góc tường, vẫn cứng đầu ra vẻ hung hăng: “Ăn nói lung tung!”


“Cô xem đi là biết.”


Tô Nhiễm nhìn chằm chằm Lâm Phạm, muốn đi tới lấy điện thoại nhưng lại phát hiện tay mình xuyên qua điện thoại. Cô ta sửng sốt. Lại là một con ma hồ đồ. Lâm Phạm mở ảnh ra: “Cô chết rồi, chết trên tầng mười hai Phú Lệ, bị người ta moi tim.”


Tô Nhiễm nhìn đăm đăm vào màn hình điện thoại, ngồi bệt xuống đất. Khi cô ta tỉnh lại thì đã ở trong tòa nhà này rồi, cũng không biết vì sao lại ở đây, nhưng chung quy là không rời đi được.


Cô ta đờ đẫn nhìn chiếc điện thoại trước mặt, hoang mang đi tới lấy điện thoại. Bàn tay xuyên qua điện thoại, sờ vào khoảng không. Trong đôi mắt xinh đẹp của cô ta ngập tràn kinh hãi, cô ta không ngừng lắc đầu, lẩm bẩm: “Không thể nào, không thể nào. Sao tôi lại chết?”


“Cô chết như thế nào? Ai đã giết cô? Cô có nhớ ra được không?”


Trong ánh mắt Tô Nhiễm ngập tràn hoang mang: “Tôi chết rồi? Tôi chết rồi sao?”


Lâm Phạm mím môi, cũng không nói nhiều, chỉ nhìn cô ta.


“Tôi không tin! Làm sao tôi lại chết được?” Nói xong, cô ta lao xuống lầu. Lâm Phạm nhún vai, đi theo xuống lầu. Rất nhanh, cô ta đã kêu thảm thiết rồi chạy lên.


Dưới lầu, Tần Phong la lên: “Lâm Phạm?”


Lâm Phạm nhét điện thoại vào trong túi, xuống lầu. Lâm Phong kéo cô tới xem xét: “Không sao chứ?”


“Tô Nhiễm ở trên đó.”


Tần Phong sững người: “Cô ta nói gì? Hung thủ là ai?”


Lâm Phạm lắc đầu, vẻ mặt Tần Phong sa sầm: “Đã xảy ra chuyện gì?”


“Không biết, cô ta không nhớ được. Tôi đi hỏi lại lần nữa xem.”


Tần Phong gật đầu, đôi mày rậm nhíu chặt. Đầu mối của vụ án này rất ít. Sao lần này lại có linh hồn chứ? Lẽ nào có liên quan đến việc hiện trường không có bùa trấn hồn sao? Bất kể là như thế nào thì đây cũng là chuyện tốt.


Tô Nhiễm ló đầu ra nhìn ở tầng trên, không dám đi xuống.


Người đàn ông dưới lầu đẹp trai thì có đẹp trai thật, nhưng đáng sợ quá, lệ khí trên người rất nặng.


Lâm Phạm kéo Tần Phong lùi sang bên cạnh, nói: “Cô xuống đi, anh ấy sẽ không làm hại cô đâu.”


Tô Nhiễm vẫn không dám, nhìn chằm chằm Lâm Phạm với vẻ cảnh giác.


“Cô nghĩ cho kỹ xem, cô chết như thế nào?”


Tô Nhiễm co người trong góc, mở to đôi mắt xinh đẹp: “Tôi không biết. Tôi chết thật rồi sao?”


Lâm Phạm kéo Tần Phong tiếp tục lùi về phía sau, nói: “Cô muốn nhìn thân thể mình không? Vị bên cạnh tôi là cảnh sát, đến để điều tra cái chết của cô, sẽ không làm hại đến cô.”


Đột nhiên từ đầu bên kia của tiểu khu phát ra một tiếng cười chói tai. Tóc Lâm Phạm dựng ngược cả lên, nhanh chóng lùi về sau nửa bước, túm chặt lấy Tần Phong: “Tiểu quỷ đó đến rồi!”


Tần Phong sờ lấy súng, mở chốt bảo hiểm ra.


Anh cảnh giác nhìn xung quanh, chẳng nhìn thấy gì cả.


Tô Nhiễm cũng đã nghe thấy tiếng kêu quái lạ, liền quay người chạy lên lầu, lớn tiếng kêu la.


Lâm Phạm thấy một bóng đen vụt qua trên trời, buông tay Tần Phong ra, chạy thẳng lên lầu. Tần Phong cầm súng đi lên theo. Tần Phạm chạy một hơi lên tầng năm, tầng cao nhất rồi. Đột nhiên, cả tòa nhà trở nên yên tĩnh, chẳng có gì nữa.


“Lâm Phạm?”


Lâm Phạm nhìn trái nhìn phải, nuốt nước bọt: “Tô Nhiễm?”


Không ai trả lời. Tần Phong cũng đã đi lên, đưa tay đẩy Lâm Phạm ra sau lưng mình, cầm điện thoại rọi đèn flash ra xung quanh: “Có gì?”


Lâm Phạm lắc đầu: “Chẳng có gì cả. Bọn họ biến mất rồi.”


Tần Phong dùng một tay bảo vệ Lâm Phạm, mở đèn điện thoại. Trong hành lang cũ, khắp nơi đều là bụi, chẳng có gì cả.


“Tần Phong.” Lâm Phạm kéo áo Tần Phong, dựa sát vào anh. Sống lưng cô chợt lạnh: “Tôi không nhìn thấy, chẳng có gì hết.”


Quá yên tĩnh, yên tĩnh đến mức khiến cô sợ hãi.


Tần Phong nắm tay Lâm Phạm: “Đừng sợ, có tôi ở đây.”


Bọn họ đứng trên tầng năm một hồi, Lâm Phạm lại gọi, nhưng không có ai đáp.


Tần Phong mở miệng, giọng rất trầm: “Về trước đã, mai rồi quay lại xem.”


Sắp biết được chân tướng rồi. Lâm Phạm nhìn gương mặt quay nghiêng của Tần Phong. Ngũ quan lạnh lùng của anh không có bất cứ biểu cảm gì. Anh kéo Lâm Phạm đi xuống lầu. Ba mạng người, trong số đó có em gái của anh. Lâm Phạm khó khăn lắm mới thấy được người bị hại, có lẽ sẽ có manh mối.


“Hay là anh xuống đi, tôi đi xem xem.”


Tần Phong lắc đầu, cổ tay cứng rắn đưa Lâm Phạm ra khỏi hành lang, đi ra bên ngoài.


Lâm Phạm cắn chặt môi dưới: “Có thể tôi sẽ giúp được chăng?”


Tần Phong không nói gì, kéo cửa xe ra nhét Lâm Phạm vào trong rồi đi sang bên kia xe.


“Đi.” Không cho phép cô cự tuyệt.


Lâm Phạm còn muốn nói gì đó. Ánh mắt anh nhìn sang, đen thẳm mạnh mẽ.


“Vụ án này tôi sẽ tra. Chỉ cần là con người gây án, tôi nhất định sẽ lôi hắn ta ra.” Anh ngừng một hồi rồi nói: “Tin tôi.”


Lâm Phạm buông lỏng đôi tay nắm chặt. Tần Phong khởi động xe, xoay vô lăng một vòng: “Thắt dây an toàn vào.”


Lâm Phạm thắt dây an toàn, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Trên bầu trời mờ tối có một bóng đen nhanh chóng đuổi theo, hình như là tiểu quỷ đó. Lâm Phạm dụi dụi mắt, nhìn lại thì chẳng có gì nữa.


Nơi ở của Tần Phong ở trong một tiểu khu cao cấp. Lâm Phạm quan sát khắp xung quanh. Tần Phong đóng cửa xe lại, sải bước đi về phía cửa thang máy: “Bên này.” Vừa đi, anh vừa mò điện thoại: “Muốn ăn gì? Tôi đặt đồ ăn bên ngoài.”


“Nhà anh có đồ ăn không?” Lâm Phạm hỏi: “Tôi có thể nấu cơm. Giờ còn đồ ăn ngoài mà đặt sao?”


Bước chân Tần Phong dừng lại, ánh mắt đặt lên người Lâm Phạm: “Chắc là không.”


Lâm Phạm: “…”


Tần Phong đã rất lâu không quay về rồi, cuối cùng vẫn là đặt đồ ăn ngoài. Phòng ở rất rộng, có điều có mùi hôi thối.


Lâm Phạm đặt túi xuống: “Thi thể của tiểu quỷ đó được hỏa táng rồi, nó có đi hay không?”


“Không biết.” Tần Phong mở điều hòa lên. Căn phòng nóng bức đã trở nên mát mẻ.


Lâm Pham nhíu mày, Tần Phong chỉ chỉ sofa: “Ngồi.”


“Tôi đi làm kiểu gì đây?”


“Tạm thời đừng đi nữa.” Tần Phong mở tủ lạnh ra, nhất thời bị mùi làm cho choáng váng. Lâm Phạm ở phòng khách cũng ngửi thấy, xoa xoa mũi: “Mùi gì thế?”


Mẹ nó, ở đây để hoa quả từ lúc nào vậy? Hỏng hết rồi.


Lấy hai chai nước ra, đóng cửa tủ lạnh lại, đưa cho Lâm Phạm một chai. Anh xắn tay áo lên, ngồi xuống đối diện. Đôi chân dài mở ra, lấy điện thoại tra tài liệu về tiểu quỷ.


Lâm Phạm đã đói từ sớm rồi, lại trải qua một loạt đánh cược sinh tử, giờ vừa đói vừa buồn ngủ.


Uống một ngụm nước, cúi đầu nhìn tay mình.


Căn phòng rộng rãi, nhưng lòng lại chật hẹp.


Cũng may đồ ăn bên ngoài rất nhanh đã được đưa tới. Tần Phong bỏ điện thoại xuống đi lấy đồ. Lâm Phạm nhìn thấy nội dung trong điện thoại anh. Trên Thiên Nhai Quỷ Thoại có đăng một bài viết liên quan đến tiểu quỷ. Tần Phong đã quay lại.


“Ăn cơm.”


Tần Phong cũng đói lắm rồi, không vào phòng ăn, mở hộp cơm ngay trên chiếc bàn trong phòng khách.


Anh đưa đũa cho Lâm Phạm: “Rửa tay chưa?”


Đũa của Lâm Phạm đã cắm vào trong cơm rồi, sắp đói đến phát điên, nghe vậy liền ngẩn ra, ngẩng đầu lên.


“Không có ý gì đâu, ăn đi.”


Ăn cơm xong đã là mười hai giờ rồi. Lâm Phạm dọn dẹp bát đũa. Tần Phong cầm điện thoại quay về phòng ngủ. Khi đi qua phòng dành cho khách, anh nói: “Buổi tối cô ở phòng này, có chuyện gì thì gọi tôi.”


“Ừm.”


Tần Phong đi vào phòng, đóng cửa lại.


Căn phòng vắng vẻ rất yên tĩnh. Lâm Phạm dọn dẹp sạch sẽ phòng khách xong, mở cửa phòng ngủ cho khách ra, tìm thấy công tắc đèn. Căn phòng rất sạch sẽ, ga giường và chăn đều là màu trắng, có một cảm giác như khách sạn.


Rèm cửa không kéo ra, cửa sổ sát đất phản chiếu bóng hình của cô. Cô đi tới kéo rèm.


Phải hỏi Tần Phong xem tắm ở đâu, không thể cứ như vậy mà ngủ được. Cô ghét mùi trên cơ thể.


Tay nắm rèm cửa, tầm mắt đối diện với tiểu quỷ bên ngoài cửa sổ. Nó nhe cái miệng đầy máu đỏ ra cười khặc khặc. Máu trong người Lâm Phạm thoáng chốc chảy ngược, toàn thân lạnh lẽo, hét lớn một tiếng rồi liền chạy ra ngoài.


Tiểu quỷ phá cửa sổ mà vào, móng vuốt sắc nhọn cào về phía Lâm Phạm.


“Tần Phong!” Lâm Phạm chật vật hơn bao giờ hết, chạy thẳng ra ngoài cửa.


Vai cô va phải một cơ thể rắn chắc. Tần Phong túm lấy cô, một tay khác cầm súng: “Xảy ra chuyện gì vậy?’


Tiểu quỷ nhảy vèo một cái ra khỏi cửa sổ. Ngón tay Lâm Phạm run rẩy muốn túm áo Tần Phong, ngược lại lại chạm vào da thịt ấm áp. Quay đầu thấy Tần Phong để trần nửa thân trên, cô liền vội vã đẩy anh ra xa. Cô mím môi, dời mắt đi.


“Nó chạy rồi.”


Tần Phong quay người về phòng ngủ chính, thắt dây lưng quần, cầm một chiếc áo phông lên mặc vào rồi mới đi ra, sắc mặt rất khó coi: “Thứ này đi theo cô làm gì?”


Quần của anh cởi được một nửa thì nghe thấy tiếng Lâm Phạm, anh liền kéo quần lên chạy ra ngoài. Rốt cuộc đây là cái gì chứ?


Lâm Phạm lắc đầu, cũng rất suy sụp.


Trước đây tuy Đổng Mạc rất đáng ghét, lúc nào cũng muốn lấy mạng Lâm Phạm, nhưng chung quy vẫn có phạm vi, còn có thể cho Lâm Phạm cơ hội để thở. Tiểu quỷ này thì xuất quỷ nhập thần, lúc xuất hiện liền muốn lấy mạng Lâm Phạm, khó lòng phòng bị.


Lâm Phạm vẫn còn sợ hãi, vuốt ngực. Hôm nay không nên đến hiện trường mà.


Tần Phong nhíu mày, dường như có chút bực bội. Anh quay về phòng ngủ chính, lấy ra một con dao găm trong ngăn kéo, đưa cho Lâm Phạm: “Cầm lấy phòng thân đi.”


Lâm Phạm rút dao ra nhìn một cái. Dao là dao tốt. Cô tra dao vào vỏ, nhét vào trong lòng, định đi về phía căn phòng khi nãy. Phần gáy bỗng nhiên bị Tần Phong xách lên, giọng anh trầm khàn mang theo vẻ mệt mỏi: “Ngủ phòng chính, xem thứ quái quỷ đó có dám tới nữa không.”


Lâm Phạm kinh ngạc đến nỗi cằm cũng muốn rớt xuống. Bọn họ là lần đầu ở chung một phòng. Trước đây ở thôn Vương Gia cũng từng ngủ chung một phòng rồi.


“Ngủ ở đâu…?.”


“Cô ngủ giường, tôi trải nệm dưới đất.”


Đóng cửa phòng ngủ lại, Tần Phong cũng không có tâm tư đi tắm nữa, lấy một tấm đệm từ trong tủ ra trải lên đất.


Lâm Phạm nhìn anh, hít sâu một hơi: “Tôi muốn… tắm.”


“Nhà vệ sinh ở bên đó.” Lâm Phong chỉ về nhà vệ sinh cách đó không xa, ngước lên nhìn: “Có điều tốt nhất cô đừng tắm, thứ quỷ quái đó không dễ chọc đâu.”


Lâm Phạm đảo mắt nhìn khắp nơi: “Anh ở đây mà nó còn đến sao?”


Tần Phong lấy một cái gối, nằm xuống đất, nhắm mắt lại: “Không biết được đâu. Đợi tiểu quỷ đó đi rồi thì cô làm gì cũng được.”


Nếu Lâm Phạm đang tắm dở mà tiểu quỷ xuất hiện thì anh có vào hay không? Cuối cùng vẫn là nam nữ khác biệt mà.


Lâm Phạm nhìn chiếc giường lớn rộng rãi, cứ luôn cảm thấy có chỗ nào quái quái, nhưng cô không nói ra được. Do dự mấy giây, cô liền đi tới nhà vệ sinh rửa mặt một cái. Lúc đi ra thì Tần Phong đã ngủ rồi.


Đệm quá ngắn, Tần Phong lại quá cao, chân đặt trên nền đất.


Lâm Phạm đi vòng qua anh, bò lên giường. Nghe lời Tần Phong, không tắm sẽ không chết người, nhưng con tiểu quỷ khó chơi đó sẽ giết người thật. Cô nhét con dao vào dưới gối đầu, tắt đèn, nằm xuống. Rèm cửa dày được kéo lại rất kín, căn phòng tối tăm không chút ánh sáng.


Lâm Phạm trở mình một cái. Có thể do giường quá rộng, cô không ngủ được, yên lặng nghĩ về chuyện ban ngày. Tiểu quỷ đó đã xảy ra chuyện gì? Tô Nhiễm đó đã xảy ra chuyện gì?


Lần thứ ba trở mình, trong căn phòng tối chợt vang lên một giọng nam trầm thấp khàn khàn.


“Trên giường có kim à? Trở mình cái gì?”


Chương 28


Lâm Phạm lập tức cứng đờ người, ôm chăn mở to mắt nhìn vào bóng đêm, ngay cả hô hấp cũng ngừng lại.


“Không ngủ được à?” Tần Phong hỏi.


Trong đêm tối yên tĩnh, giọng anh dịu dàng trầm thấp, dễ nghe một cách khó hiểu.


Trái tim đập loạn của Lâm Phạm đã bình tĩnh lại. Cô im lặng một lúc, nói: “Tôi đang nghĩ xem hung thủ đó là ai. Giết người moi tim một cách bình tĩnh như vậy, hắn ta có sợ không?”


Tần Phong không trả lời, anh gối lên cánh tay.


Lâm Phạm ôm gối, mặt hướng về phía Tần Phong: “Hôm nay tôi đã thấy thân thể của tiểu quỷ đó, bị móc hết nội tạng, làm thành hàng mỹ nghệ, rất tàn khốc. Cái gì cũng có thể làm thành hàng hóa buôn bán được, ngay cả mạng người cũng được luôn.”


Tần Phong im lặng, hồi lâu mới mở miệng: “Cho nên là bọn họ gieo gió gặt bão.”


Nuôi tiểu quỷ để đổi vận là chuốc họa, không tôn trọng sinh mạng con người thì cũng sẽ không được sinh mạng tôn trọng.


Lâm Phạm trầm tư: “Không biết ngày mai tới đó, Tô Nhiễm có còn ở đó không nữa.”


Tần Phong ngồi dậy bật đèn, đi về phía nhà vệ sinh. Lâm Phạm nhìn tấm lưng rộng cao lớn của anh, chớp chớp mắt, nuốt những lời tiếp theo vào trong.


Rất nhanh, cửa nhà vệ sinh mở, Tần Phong đi ra, tắt đèn nằm xuống.


Căn phòng lại quay về với bóng tối. Lâm Phạm mở mắt nhìn trần nhà.


“Anh Tần?”


“Hửm?”


Tần Phong ngủ dưới đất, cô rất áy náy: “Hay là anh ngủ trên giường đi, tôi…”


Lời còn chưa nói xong thì đã bị Tần Phong cắt ngang: “Nhắm mắt lại, ngủ đi.”


Anh là đàn ông, thật sự coi anh là chị gái tri kỷ đấy à?


Lâm Phạm cho rằng mình sẽ mất ngủ cả buổi tối, kết quả nhắm mắt rồi liền ngủ. Ngày hôm sau, cô tỉnh dậy trong tiếng nói chuyện ồn ào. Trời sắp sáng, mơ mơ hồ hồ thấy Tần Phong cầm điện thoại đi ra bên ngoài.


Lâm Phạm đưa cổ tay lên, đồng hồ hiển thị là sáu giờ rưỡi sáng.


Cửa được Tần Phong đóng lại rồi. Lâm Phạm đi tới nhà vệ sinh, rất nhanh, bên ngoài đã vang lên tiếng gõ cửa.


Lâm Phạm nhanh chóng kéo quần lên: “Có chuyện gì sao?”


“Bàn chải để trên bàn cho cô rồi, khăn lông màu trắng lau mặt.”


“Cảm ơn.”


Lâm Phạm rửa mặt xong rồi ra ngoài. Tần Phong đã ăn mặc chỉnh tề. Anh cạo râu đi, nhìn có vẻ đầy sức sống. Áo khoác đồng phục cảnh sát cầm trên tay, anh nói: “Đi thôi.”


Lâm Phạm đeo túi lên, nhanh chóng đi theo Tần Phong ra cửa.


“Đi đâu?”


“Đến tòa nhà cũ đó trước đã.”


Tòa nhà cũng chẳng có gì. Trong không khí ngập đầy bụi. Lâm Phạm chạy từ tầng một lên tầng năm, ngay cả một bóng ma cũng không thấy. Thật quá kỳ lạ. Tô Nhiễm đi đâu rồi? Trong không khí có mùi cháy khét, rất nhạt, không hề rõ ràng.


Lâm Phạm thở hồng hộc chạy xuống dưới lầu, nhìn thấy Tần Phong đợi bên ngoài. Tần Phong dập tắt điếu thuốc trên tay.


“Còn ở đó không?”


Lâm Phạm lắc đầu, nhíu mày: “Có phải hôm qua lại có người tới không? Có mùi khét.”


Tần Phong ném đầu thuốc đi, sải bước đi vào trong hành lang: “Đi xem xem sao.”


Trong hành lang rất tối, âm u và rất lạnh.


Tần Phong nhìn cánh tay để trần của Lâm Phạm, đưa áo khoác cho cô: “Mặc vào.”


“Tôi không lạnh…” Lâm Phạm nói được một nửa, đụng phải ánh mắt không cho phép từ chối của Tần Phong, liền im lặng nhận lấy áo, mặc vào.


Tần Phong mở đèn trên điện thoại lên, tiếp tục đi lên lầu.


Ánh đèn vừa sáng, Tần Phong dừng bước chân ngồi xổm xuống, nhìn tro tàn màu đen trên nền đất. Lâm Phạm cũng ngồi xổm xuống, vốc một nắm đưa lên trước mũi ngửi. Mùi tanh hôi xông thẳng vào mũi, khiến cho cô suýt chút nữa đã nôn ra, cô liền quay mặt đi.


“Tro còn mới, hôm qua có không?”


Lâm Phạm lắc đầu: “Chắc là không đâu, nếu có thì tôi đã ngửi thấy rồi.”


Tần Phong lấy một ít tro bỏ vào túi đựng vật chứng rồi tiếp tục đi lên trên, bắt đầu tìm dấu chân trên mặt đất, không hề có thu hoạch gì cả. Trong hành lang phủ đầy bụi bặm, vậy mà lại không có dấu vết.


Ra khỏi hành lang, ánh mặt trời bên ngoài chiếu lên người, bầu không khí ngột ngạt đó mới biến mất.


“Tiểu quỷ kia còn đi theo không?”


Lâm Phạm lắc đầu.


Tần Phong đi ra khỏi tiểu khu, lên xe, nhíu mày. Xung quanh đây không có camera, cái camera gần đây nhất thì nằm ở đoạn giữa đường Trung Minh. Lại không có manh mối, không cách nào tra được ai đã từng đến đây.


Bọn họ đi ăn sáng ở gần đó. Tần Phong vừa về cục thì đã bị cục trưởng gọi đi.


“Nhân vật của công chúng bị giết, trên mạng đồn đến sôi sùng sục cả lên, ảnh hưởng rất xấu.”


Tần Phong nghĩ Lâm Phạm chắc sẽ không bị tiểu quỷ kia quấn lấy nữa, anh hẳn là nên sắp xếp Tiểu Vương đi trông chừng.


“Cậu thấy thế nào?”


“Thủ đoạn phạm tội giống với hai vụ móc tim trước đó. Có thể xác định là do cùng một người gây án. Manh mối không nhiều, thủ đoạn phạm tội sạch sẽ, có lẽ là có liên quan đến một vài tín ngưỡng tôn giáo nào đó.”


“Vì sao lại có liên quan đến tín ngưỡng tôn giáo?”


“Hiện trường có bùa chú.”


“Hiện trường của nữ minh tinh kia cũng có à?”


Tần Phong lắc đầu.


“Đừng mê tín, chúng ta phải chú trọng vào khoa học.”


Tần Phong gật đầu. Mấy vụ án này quá kỳ dị. Tần Vũ, Phó Cường, Tô Nhiễm, nghề nghiệp khác nhau, tuổi tác khác nhau, không có bất cứ qua lại gì, không chút liên hệ.


“Đây là động cơ giết người có khả năng nhất mà hiện tại chúng ta suy đoán ra được.”


“Mau chóng phá án, nếu không thì ảnh hưởng rất xấu đấy.”


Tần Phong ra khỏi phòng làm việc, nhận được điện thoại của ba mình. Anh do dự chốc lát rồi liền nghe máy.


“Cô bạn gái nhỏ của con đâu? Sao lại đón đi rồi?”


“Cái gì mà bạn gái? Con gái của một người bạn, nhờ con chăm sóc.” Tần Phong tìm đại một lí do, nói: “Gần đây cô ấy gặp chút phiền phức, mấy ngày nữa bình yên rồi con sẽ đưa cô ấy tới.”


“Bạn gì của con mà có con gái lớn thế hả?” Giọng của ba anh trở nên nghiêm túc: “Cô bé đó cũng không tồi, nhìn rất đáng yêu.”


Hết cách nói nổi rồi. Cô còn chưa tốt nghiệp cấp ba nữa, vậy mà cũng kéo vào được à?


“Gần đây khá nhiều vụ án, con đi làm trước đây.”


“Thằng nhóc thối này.”


Điện thoại bị cúp, Tần Phong vội vã đi về phía phòng làm việc của mình.


Mở cửa ra, Lâm Phạm nhanh chóng quay mặt lại. Tần Phong thở phào một hơi: “Không sao chứ?”


Lâm Phạm lắc đầu: “Không sao.”


“Có chuyện gì thì gọi tôi.” Điện thoại đổ chuông, là Tiểu Vương. Tần Phong quay người đi về phía tổ chuyên án.


Trong phòng tổ chuyên án, khói mù lượn lờ. Tần Phong đẩy cửa đi vào, dù anh hút thuốc nhưng cũng bị khói hun cho nhíu mày.


Hai người Tiểu Vương và Lôi Chiến phụ trách camera, nhún vai: “Không phát hiện có điều gì khả nghi. Manh mối quá ít rồi.”


Có mấy người trong số bọn họ đều đã thức suốt đêm. Tần Phong kéo ghế ra, ngồi xuống xem ba vụ án.


“Mẫu nhóm máu thì sao?”


“Đều thuộc về người bị hại.” Lôi Chấn đưa cho anh một tập tài liệu: “Trên sofa phát hiện một dấu găng tay dính máu.”


Tần Phong cầm tài liệu. Sofa là màu tối, dấu ngón tay ở mặt bên.


“Đến hiện trường lần nữa.”


“Người của khách sạn Phú Lệ rất không bằng lòng với việc phá án của chúng ta. Sáng nay lại làm loạn một trận, chắc là hiện trường không giữ được nữa đâu.”


“Một khách sạn mà camera cũng có thể hỏng, khách ở khách sạn của bọn họ bị hại, cơ sở vật chất về an toàn đều không có tác dụng, lại còn muốn kinh doanh. Nghĩ nhiều quá rồi đó.”


Làm sao hung thủ vào được khách sạn? Làm sao để rời đi?


“Lưu Quyên, tài liệu về quan hệ của người bị hại đã được sắp xếp xong chưa?”


“Đội trưởng Tần, anh xem đi.”


Tài liệu về Tô Nhiễm không khác với trên mạng là mấy. Quan hệ cũng rất phức tạp: “Ghi chép về những người có liên quan đâu?”


“Ở đây ạ.”


Tần Phong xem qua một lượt.


Người có mâu thuẫn với Tô Nhiễm ngày hôm đó là một nữ minh tinh trong nhóm bọn họ – Khương Tư Ngữ, trợ lý của Tô Nhiễm – Lý Vân, còn cả người đại diện của bọn họ – Lưu Qua. Hôm đó, vì chuyện quay phim mà Tô Nhiễm và Khương Tư Ngữ xảy ra mâu thuẫn. Cô ta tức giận vô cùng, đã mắng Khương Tư Ngữ là dựa vào quy tắc ngầm để leo lên. Sau đó, cô ta lại vì giận cá chém thớt mà tát Lý Vân một cái. Còn về phần người đại diện của cô ta – Lưu Qua, trước mắt là người bị nghi ngờ nặng nhất. Camera giám sát của khách sạn hiển thị vào mười một rưỡi tối, anh ta đã vào khách sạn, một rưỡi rời đi. Khẩu cung của Lưu qua lại nói là tám giờ đêm đó anh ta và Tô Nhiễm đã tách nhau ra, không còn gặp mặt nữa. Thời gian tử vong của Tô Nhiễm là chừng một giờ rưỡi.


Lẽ nào là Lưu Qua sao? Ngày xảy ra vụ án, hành vi của Lưu Qua cũng khiến người ta suy nghĩ sâu xa.


“Đưa Lưu Qua về hỏi chuyện đi.” Tần Phong trả tài liệu lại, đi ra bên ngoài: “Tiểu Lưu, theo tôi đến hiện trường.”


Điều tra hiện trường lần nữa, vẫn không có thu hoạch gì như trước. Buổi trưa, khi ăn cơm, Tần Phong mới nhớ ra Lâm Phạm. Anh vội vã gọi điện thoại cho Lâm Phạm, một lúc lâu sau Lâm Phạm mới nghe máy: “Anh Tần.”


“Còn ở phòng làm việc không?”


“Chú Lưu dẫn tôi đi ăn cơm rồi.” Lâm Phạm nói: “Thứ đó vẫn chưa xuất hiện, anh không cần lo, không sao đâu.”


“Ừ, chú ý an toàn.”


Tần Phong cúp máy, Tiểu Lưu ở đối diện cười hi hi hỏi: “Cô bé đó à?”


“Ăn cơm của cô đi.”


Buổi chiều, Tần Phong về cục gặp Lưu Qua. Tính tình Lưu Qua vô cùng không tốt, liên tục gào lên đòi dẫn luật sư tới. Những nhân vật của công chúng này, cảnh sát đều không đắc tội được, ai nấy đều như ông nội người ta vậy.


Tần Phong đẩy cửa đi vào, đưa tay ra: “Xin chào, tôi là Tần Phong.”


Lưu Qua bắt tay anh qua loa một cái: “Xảy ra chuyện gì thế hả? Không phải đã hỏi rồi ư? Sao lại hỏi nữa?”


“Buổi tối ngày mùng sáu, từ mười giờ đến một giờ rưỡi, anh đang làm gì?”


“Tôi về nhà ngủ thôi, làm gì được nữa?”


“Có người chứng minh không?”


“Tôi ngủ ở nhà mình, cần người chứng minh sao?”


Tần Phong mở video trong máy tính ra, xoay máy sang: “Đây là anh đúng không? Một rưỡi sáng mới ra khỏi khách sạn Phú Lệ. Đây chính là cái anh bảo là về nhà ngủ hả?”


Lưu Qua nhíu mày, yếu hầu chuyển động, sau đó liền ngẩng đầu nhìn Tần Phong, hồi lâu mới mở miệng: “Video này sẽ không truyền ra ngoài chứ?”


“Anh ở phòng Tô Nhiễm?”


Lưu Qua gật đầu, chôn mặt vào lòng bàn tay, xoa mạnh một phen: “Cô ấy là bạn gái tôi. Chúng tôi ở bên nhau một năm rồi, cô ấy không muốn công khai quan hệ của chúng tôi, sợ ảnh hưởng tương lai của cô ấy. Tôi đồng ý, nhưng giờ cô ấy còn đòi chia tay nữa. Cô ấy leo lên được cành cao rồi liền muốn chia tay với tôi.”


Tần Phong lật giở tài liệu: “Không chỉ là muốn chia tay, còn muốn rời khỏi công ty của các anh nữa.”


Lưu Qua không nói gì. Buổi trưa, Tần Phong đã tra tài liệu về Tô Nhiễm. Hợp đồng của cô ta và công ty Lưu Qua sắp kết thúc rồi.


“Cho nên anh đã giết cô ấy? Một tay anh nâng đỡ cho cô ấy nổi tiếng…”


“Tôi không có. Tôi không giết cô ấy.” Lưu Qua đột nhiên trở nên kích động: “Căn bản là tôi không giết được cô ấy. Cô ấy nuôi tiểu quỷ, anh có biết không? Tiểu quỷ đó của cô ấy rất lợi hại. Tôi không thể lại gần cô ấy được! Tiểu quỷ đó của cô ấy quá đáng sợ!”


Tần Phong đổi tư thế ngồi, lạnh lùng nhìn anh ta.


“Anh không tin tôi sao? Tiểu quỷ đó có thể giết người đấy.”


Tần Phong đột nhiên nhớ tới một vấn đề: “Tiểu quỷ đó nghe lời Tô Nhiễm không?”


“Nghe, đó là con trai cô ấy, chắc chắn là nghe cô ấy rồi.”


Tần Phong nhíu mày: “Con trai cô ta ư?”


Lưu Qua liền ngậm miệng, không nói một lời, ngậm miệng thật chặt.


“Cành mới của Tô Nhiễm là ai?”


Lưu Qua im lặng hồi lâu: “Những lời hôm nay đã nói, các anh sẽ không truyền ra ngoài chứ?”


“Sẽ không.”


“Công ty giải trí Thôi Xán.”


Tần Phong ghi cái tên này lại. Tiểu Vương lên baidu baike tìm công ty giải trí Thôi Xán, xuất hiện một cái tên. Ánh mắt Tần Phong trở nên sắc bén, lấy một tấm danh thiếp ra đưa cho Lưu Quen: “Có quen không?”


Lưu Qua cười nhạo: “Có ai không quen anh ta chứ?” Anh ta ngả người về phía sau tựa lên ghế, đầy vẻ mất hứng: “Ngài Âu Dương, người sáng lập Thôi Xán. Bọn họ quen biết nhau trong một buổi tiệc tối từ thiện. Tô Nhiễm bám lấy được anh ta tại đó.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK