• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 25:


Trên người thi thể không để lộ ra bất kỳ chứng cứ gì, quá sạch sẽ, hung thủ ra tay cực kỳ gọn gàng linh hoạt. Rạch lồng ngực người chết ra, móc trái tim, cách làm linh hoạt gọn gàng.


Lấy máu, tìm kiếm những gì còn sót lại ở hiện trường.


“Đội trưởng Tần.” Lưu Quyên gọi, Tần Phong bước nhanh đến, Lưu Quyên nhíu mày đưa cho Tần Phong một chiếc hộp: “Đây là cái gì? Đồ chơi trẻ con hay là hàng thủ công mỹ nghệ?” Nói xong cô ta nghĩ đến lời đồn nuôi quỷ nhỏ trên Internet, không nhịn được sợ đến run rẩy.


Trong hộp có mùi kỳ lạ, Tần Phong nhận lấy, đứa bé màu nâu cuộn tròn, rất giống hàng thủ công mỹ nghệ.


Tự nhiên sinh ra cảm giác buồn nôn: “Thi thể.”


Cầm đến đưa cho lão Lưu, lão Lưu nhìn thoáng qua một cái, gương mặt đã thay đổi: “Mẹ nó thật độc địa, lấy thi thể trẻ con làm gì? Có ích lợi gì chứ?”


“Trước tiên cứ cất vào đã.”


Điện thoại của Tần Phong vang lên, anh nghe máy, đứng xa nghe điện thoại: “Tôi là Tần Phong.”


“Anh Tần.” Giọng con gái mềm mại vang lên bên tai, Tần Phong khựng lại: “Lâm Phạm?”


“Có chuyện gì xảy ra vậy?”


“Có một vụ án giết người, tương tự như bùa chú kia, nhưng tôi không tìm thấy bùa chú.”


“Tôi hiểu rồi, đến ngay đây.”


Tắt điện thoại, Tần Phong nhét điện thoại vào túi áo, tiếp tục tìm kiếm chứng cứ.


Ngoài cửa có tiếng ồn ào vang lên, Tần Phong tháo găng tay xuống đi ra ngoài, một người đàn ông đang lôi kéo đồng đội anh định xông vào, Tần Phong cất găng tay vào túi.


“Làm gì thế?”


“Tôi là Lưu Qua, người đại diện của Tiểu Nhiễm.”


Người bên cạnh nói: “Từ sau khi xảy ra vụ án đã gây ầm ĩ ở đây, không cho chúng tôi chạm vào thi thể.”


Cảm xúc Lưu Qua hơi kích động: “Các anh không được tùy tiện động vào Tiểu Nhiễm, cũng không được động vào đồ đạc của cô ta!”


Tần Phong lấy giấy chứng nhận ra: “Xin chào, tôi là Tần Phong, cảnh sát hình sự.”


Lưu Qua đánh giá Tần Phong: “Người đứng đầu của các anh đâu? Tôi đã gọi điện thoại cho cục trưởng của các anh, ông ta sẽ xử lý ngay lập tức.”


Tần Phong vốn định nói chuyện với anh ta, nghe vậy buông tay: “Như vậy, Tôn Anh dẫn anh ta quay về sở hỏi xem, xin phối hợp với cảnh sát phá án.” Xoay người sải bước bỏ đi, Lưu Qua trừng to mắt vẻ mặt khó mà tin nổi, cuối cùng mới kêu lên: “Tôi muốn khiếu nại anh! Số hiệu của anh bao nhiêu?”


Tần Phong đọc một dãy số, vào phòng khách sạn, không biết ai đã mở cửa sổ, căn phòng sáng sủa.


“Mang thi thể về sở đi, bên này không tiện kiểm tra thi thể.”


Tần Phong gật đầu, thi thể bọc được một nửa thì Lâm Phạm chạy đến, Lâm Phạm nhìn thoáng qua máu chảy đầy đất đã lùi lại. Cô nhìn thấy ở góc tường có một đứa bé đang đứng, vẻ mặt oán hận, gắt gao nhìn chằm chằm thi thể.


Nhưng từ đầu đến cuối nó không bước lên. Đứa bé còn rất nhỏ, nhìn qua còn nhỏ hơn em bé bình thường, màu nâu đỏ, đôi mắt rất to, tròng mắt tối đen. Nó nhìn thấy Lâm Phạm, đột nhiên phát ra tiếng cười.


Tiếng cười khiến người ta sợ hãi, lông tơ sau lưng Lâm Phạm dựng thẳng lên, tê cả da đầu.


“Lâm Phạm?” Tần Phong quay đầu nhìn thấy Lâm Phạm, mở miệng: “Cô nhìn gì thế?”


Quỷ nhỏ dường như rất sợ Tần Phong, tránh vào sâu trong góc hơn nữa. Lâm Phạm không nhìn nó nữa, lại nhìn sang máu chảy đầy đất và thi thể trắng loáng kia: “Tôi có thể làm gì?”


Tần Phong nhìn xung quanh: “Có phát hiện gì không?”


Ở hiện trường có rất nhiều người, Lâm Phạm kéo cánh tay Tần Phong, thấp giọng nói: “Có quỷ nhỏ.”


Tần Phong rất cao, cúi người xuống nghe Lâm Phạm nói: “Ở đâu?”


Lâm Phạm hất cằm ra hiệu về phía góc phòng: “Một tên quỷ nhỏ rất nhỏ, còn cười được nữa.”


Nói xong cô sợ run cả người, Tần Phong nắm bả vai cô, đến gần Lâm Phạm: “Còn có thứ khác không?”


Giọng nói của anh trầm thấp, dường như hơi thở cũng rơi xuống người Lâm Phạm, Lâm Phạm kéo dãn khoảng cách: “Mùi thối rữa nát, giống lần trước, nhưng mà mùi này nhạt hơn.”


“Không tìm thấy bùa trấn quỷ.”


Thi thể được khiêng đi, quỷ nhỏ muốn đi cùng nhưng lại thấy Tần Phong và Lâm Phạm đứng chặn ở cửa ra vào, nấp trong góc run lẩy bẩy.


Lâm Phạm đeo bọc giày và găng tay vào, định đi vào bên trong, pháp y Lưu gọi Tần Phong, Tần Phong xoay người đi ra ngoài, đột nhiên tay bị nắm chặt.


Đột nhiên trên mặt Lâm Phạm lộ ra vẻ hoảng sợ: “Đừng đi.”


Tần Phong nhìn về phía cô, nói với Tiểu Vương: “Đi theo lão Lưu.”


“Biết rồi.” Tiểu Vương rời đi.


“Sao vậy?” Tần Phong hỏi cô.


Lúc này Lâm Phạm mới phát hiện mình nắm chặt tay anh, vội vàng buông ra, trên mặt hơi nóng: “Quỷ nhỏ này… rất đáng sợ.”


Lần đầu tiên Lâm Phạm nói sợ, Tần Phong rất bất ngờ.


“Không phải quỷ nhỏ bình thường sao?”


Lâm Phạm lắc đầu.


Tần Phong nắm bả vai Lâm Phạm: “Tôi ở đây.”


Lâm Phạm lấy hết can đảm, đi vào: “Mùi trong phòng này rất phức tạp, quỷ nhỏ này cũng thối.” Cô tìm kiếm một lượt, cũng không tìm thấy bùa trấn quỷ, nhíu mày: “Chẳng lẽ không phải là một người gây án sao?”


“Có mùi lần trước cô nhắc đến không?” Tần Phong đi theo sau lưng Lâm Phạm, cô mặc áo T-shirt, tóc búi hết lên lộ ra phần gáy da thịt trắng nõn.


“Có, mùi không nồng.”


“Có nhìn thấy linh hồn người bị hại không?”


Lâm Phạm lắc đầu: “Không thấy.”


Bọn họ ở trong phòng suốt một tiếng đồng hồ, mới kết thúc lục soát chứng cứ.


Đứa trẻ trong góc phòng dùng ánh mắt oán độc nhìn Lâm Phạm chằm chằm, sau lưng Lâm Phạm lạnh run, không dám rời xa Tần Phong.


Tần Phong nghe điện thoại, đi ra ngoài: “Về sở cảnh sát.”


Lâm Phạm không nhìn nữa, đi theo anh.


Đứa trẻ phát ra tiếng cười khanh khách, âm thanh chói tai, Lâm Phạm quay đầu nhìn miệng nó đỏ tươi. Mùi vị kia cách xa mấy mét cũng có thể ngửi thấy, cực kỳ thối, cực kỳ buồn nôn.


Vội vàng ra cửa, Lâm Phạm tháo găng tay và bọc giày xuống, thở ra một hơi.


“Chỗ này từng có một đứa trẻ bị chết sao?”


“Có thể là nuôi quỷ nhỏ.”


Lâm Phạm giật mình: “Quỷ nhỏ gì cơ?”


Tần Phong cài nút áo khoác đồng phục cảnh sát: “Công việc gần đây thế nào?”


“Rất tốt, cảm ơn anh đã giúp tôi tìm việc làm.”


“Những gì nhìn thấy hôm nay không nên nói lung tung, thân phận người chết đặc biệt.” Tần Phong dặn Tiểu Vương đi điều tra hệ thống giám sát, anh phải quay về sở một chuyến, có thể phải ghép án, anh nghi ngờ hung thủ vụ này và người giết Tần Vũ là một người: “Cô đi theo tôi hay là về công ty?”


Lâm Phạm sợ quỷ nhỏ này, ở bên cạnh Tần Phong có vẻ an toàn hơn một chút: “Thân thể quỷ nhỏ này còn ở đây không?”


“Ở trong sở, hẳn là thân thể của nó.”


” Tôi đi với anh đến đó.”


Bên ngoài có đông đảo phóng viên và quần chúng vây xem tụ tập, Lâm Phạm rất ngạc nhiên, không biết tại sao lại gặp phải đông người như vậy. Ngồi lên xe Tần Phong, cô lấy điện thoại di động ra đọc một tin tức mới vừa được weibo đẩy lên.


“Ngôi sao nữ Tô Nhiễm bị quỷ nhỏ cắn trả, khi chết rất thê thảm…”


Tô Nhiễm? Lâm Phạm rất thích nữ diễn viên này, quay phim truyền hình cực kỳ nổi tiếng.


Cô ta sao?


Mở đường dẫn ra chính là ảnh chụp đầy máu, Lâm Phạm nhíu mày, tiếp tục lướt xuống nhìn thấy ký hiệu khách sạn, lúc này mới phản ứng lại: “Anh Tần.”


“Hử?” Tần Phong nhìn đường phía trước, không quay đầu lại.


“Vừa nãy…” Lâm Phạm nuốt nước bọt: “Người kia là Tô Nhiễm sao?”


“Ừm.”


Lâm Phạm kinh ngạc đến mức cằm sắp rơi xuống: “Sao lại thế được? Cô ta chết rồi sao?”


“Cô biết cô ta à?” Trước mặt là đèn tín hiệu, Tần Phong đạp phanh xe.


“Ngôi sao đó, có ai không biết chứ?”


Tần Phong và Lâm Phạm nhìn nhau mấy giây, Tần Phong nói: “Tôi không biết, không xem ti vi.”


Lâm Phạm tức cười, chớp mắt một cái, đột nhiên nói: “Anh lớn tuổi rồi, không theo đuổi ngôi sao cũng bình thường.”


Tần Phong nhìn cô chằm chằm, ánh mắt dần dần tối xuống, lộ ra nguy hiểm.


“Lớn?”


Lâm Phạm suy nghĩ, khóe miệng nhếch lên nở nụ cười. Công việc mới đồng nghiệp hòa đồng, môi trường giúp cô hoạt bát nhiệt tình hơn, gan lớn hơn một chút: “Chúng ta cách nhau quá xa, anh Tần…”


Giọng nói im bặt, cách đó không xa, trên nóc xe Chevrolet màu đen đi song song với bọn họ, đứa trẻ nắm úp sấp, mắt đen thật to chứa đầy oán hận.


Tần Phong nhướn mày: “Học luyên thuyên với ai vậy?” Thấy sắc mặt cô đột nhiên thay đổi, cũng nhìn theo: “Nhìn cái gì?”


Đèn tín hiệu thay đổi, Tần Phong khởi động xe.


Quỷ nhỏ này không gần không xa đi theo, dường như nó sợ Tần Phong, mới không dám đến gần. Lâm Phạm mím môi, cổ họng hơi khô, cô rất ít khi lộ ra cảm xúc sợ hãi, nhưng bây giờ lại sợ. Sát khí trên người quỷ nhỏ này rất nặng, nó muốn tính mạng cô.


Lâm Phạm lấy điện thoại di động ra tìm kiếm nuôi tiểu quỷ, đủ loại câu trả lời. Lâm Phạm cuối cùng tổng kết lại một tin tức quan trọng, một khi thứ này đã quấn lên người, mãi mãi không thể bỏ đi được.


Đáng sợ.


“Trên Internet nói Tô Nhiễm bị quỷ nhỏ ăn.”


Ngón tay thon dài của Tần Phong gõ tay lái: “Cô tin à?”


Lâm Phạm hít một hơi thật dài, nhìn chằm chằm ra ngoài xe: “Quỷ nhỏ vẫn luôn đi theo chúng ta, chú cảm thấy nó định làm gì?”


Tần Phong đánh tay lái, xe phanh gấp ven đường, anh quay đầu: “Ở đâu?”


Lâm Phạm chỉ chiếc xe hơi màu đen cách đó không xa: “Nằm sấp trên nóc xe kia, bây giờ nó đã nhảy xuống chạy đến lan can ven đường rồi.”


Tần Phong nhìn lan can trước mặt, không có gì cả.


“Cô không nhìn nhầm chứ?”


“Không hề, từ khách sạn nó đã luôn đi theo chúng ta rồi, ánh mắt oán hận. Có khi nào nó ăn Tô Nhiễm rồi? Sau đó bây giờ định ăn cả tôi?”


Tần Phong lắc đầu: “Tô Nhiễm là bị mổ bụng moi tim, cùng một hung thủ đã giết Tần Vũ, không thể nào là quỷ nhỏ ăn thịt người được.”


Điện thoại vang lên, Tần Phong nghe máy.


“Đội trưởng Tần, trong hệ thống giám sát có phát hiện.”


“Tôi quay lại ngay đây.”


Tần Phong liếc mắt nhìn lan can trước mặt, khởi động động cơ: “Tôi vốn cho rằng sẽ có phát hiện gì khác nên mới gọi cô đến đây, nếu vì vậy mà thứ quỷ này lại quấn lên người cô, vậy thật phiền toái.”


Lâm Phạm còn đang nhìn quỷ nhỏ ngoài cửa sổ, Tần Phong vươn tay xoay mặt cô lại: “Đừng nhìn nữa, tạm thời cô đi theo tôi trước đã.”


Tần Phong mệnh cứng, khi ra đời còn có thầy bói nói như vậy, anh xử lý nhiều vụ án như vậy, cho đến bây giờ chưa từng nhìn thấy chuyện tâm linh nào.


Nhanh chóng đi tới sở cảnh sát, anh đi thẳng đến tổ chuyên án. Lần này bị giết hại ở khách sạn, nhiều camera khách sạn như vậy, hung thủ không thể trốn được. Người chết yên tĩnh, khóa cửa không có dấu vết bị hư hại, không giãy giụa, chắc chắn là người quen gây án, không thể không có chứng cứ gì được.


Hệ thống giám sát là chứng cứ trực tiếp nhất.


“Cô đợi tôi một lát, không được đi lung tung, tôi sẽ về ngay.”


Lâm Phạm được Tần Phong sắp xếp vào phòng làm việc, Lâm Phạm nhìn xung quanh một vòng, gật đầu: “Được.”


Tần Phong rời đi, Lâm Phạm tiếp tục mở điện thoại di động ra tìm kiếm tài liệu về nuôi quỷ nhỏ, đột nhiên trong phòng lạnh xuống. Giữa mùa hè, cô run đến mức răng đập vào nhau lập cập, nhanh chóng cất điện thoại di động vào túi, tìm số điện thoại của Tần Phong ấn xuống.


Quỷ nhỏ xông thẳng đến, Lâm Phạm cầm cái chén trên bàn ném sang, chén không tạo thành đe dọa gì với quỷ nhỏ. Nó bay đến, móng tay sắc bén đâm về phía Lâm Phạm, Lâm Phạm nghiêng người tránh thoát tấn công của quỷ nhỏ, thuận tay cầm ghế dựa dưới mông đập sang.


Quỷ nhỏ kêu thảm một tiếng lăn vào trong góc, oán độc nhìn Lâm Phạm, Lâm Phạm nắm chặt ghế dựa trong lòng còn sợ hãi. Trái tim đập thình thịch, cô nhìn nó chằm chằm: “Ai giết Tô Nhiễm? Mày là ai? Tại sao lại muốn đi theo tao? Mày định làm gì?”


Nó cười khành khạch, tiếng cười chói tai, màng nhĩ Lâm Phạm bị đau. Nó hé miệng lộ ra răng nanh sắc nhọn, miệng dường như còn đang phun máu tung tóe, nhảy lên xông thẳng về phía cô.


Từng cơn gió lạnh đập vào mặt, Lâm Phạm chỉ nhìn thấy răng nanh của nó. Không kịp nghĩ nhiều, cầm ghế dựa đánh trả, ghế dựa vỡ vụn, thân thể cô bị va đập ngã sấp xuống đất.


Móng tay sắc nhọn của quỷ nhỏ nắm chặt cổ Lâm Phạm, nó mở to miệng phát ra âm thanh kỳ quái, máu nhỏ xuống cổ Lâm Phạm. Móng tay rạch rách da Lâm Phạm, nó lẩm bẩm kêu.


Lâm Phạm mất năng lực phản kháng, hoảng sợ nhìn chằm chằm cái miệng trước mắt ngày càng đến gần, còn có móng vuốt sắc bén của nó. Hơi thở của cô càng ngày càng yếu, máu tuôn ra từ vết thương trên cổ.


Tần Phong, anh ở đâu rồi….!!


Chương 26


Cửa văn phòng bị đẩy ra nghe “rầm” một tiếng.


“Lâm Phạm!”


Bóng dáng Tần Phong lao vào đầy mạnh mẽ, tốc độ cực nhanh. Bàn tay to lớn túm lấy tiểu quỷ, hung hăng ném ra ngoài. Tiểu quỷ đập vào tường, phát ra tiếng kêu thảm thiết.


Cảnh sát mang súng bên ngoài đều xông vào: “Đội trưởng Tần?”


Tần Phong vội vã bế Lâm Phạm lên. Lâm Phạm bỗng nhiên cảm nhận được không khí mới mẻ, bắt đầu ho khan kịch liệt.


“Sao rồi?”


Lâm Phạm ho đến nỗi phổi cũng sắp phun ra ngoài, mắt thấy tiểu quỷ kia lăn lộn một vòng trên mặt đất, sấp sấp ngửa ngửa xông ra khỏi cửa sổ, nghênh ngang rời đi.


“Nó chạy rồi.”


“Ai?” Hai tay Tiểu Vương cầm súng, dò xét khắp phòng: “Hung thủ dám đến cục cảnh sát gây chuyện ư? Không muốn sống nữa à?”


Tần Phong không hề nhìn thấy thứ quái quỷ đó, anh chỉ đưa tay túm vào không khí, dường như túm được thứ gì đó.


“Tôi đưa cô ấy đến bệnh viện, mọi người tiếp tục đi.” Tần Phong sải bước ra cửa, Lâm Phạm ôm cổ, máu theo kẽ ngón tay mà chảy ra.


Nơi này cách bệnh viện trung tâm không xa. Tần Phong vội vã lật tìm trong hộp đồ trên xe, tìm thấy một cuộn băng gạc, anh liền kéo tay Lâm Phạm ra, cuốn băng lên cổ cô: “Vẫn là tiểu quỷ đó à?”


Lâm Phạm gật đầu. Khoảng cách quá gần, mùi thuốc lá trên người Tần Phong kết hợp với hơi nóng chui thẳng vào trong mũi cô.


Tần Phong nhíu mày, sắc mặt không quá tốt. Anh đi muộn một chút nữa là Lâm Phạm bị hại rồi.


“Tiểu quỷ đó rất lợi hại.”


Băng bó đơn giản xong, Lâm Phạm không hề muốn đến bệnh viện, liền nói: “Không chảy máu nữa thì đừng đi bệnh viện, làm lỡ thời gian của anh.”


Tần Phong lái xe đi, phóng thẳng đến bệnh viện, không hề nghe lọt tai lời nói của Lâm Phạm.


Vết thương của Lâm Phạm được làm sạch, bôi thuốc rồi lại tiêm một mũi. Tần Phong thậm chí còn muốn tiêm vaccine phòng bệnh chó dại cho cô, cũng không biết rốt cuộc thứ đó là cái gì, có bệnh truyền nhiễm hay không.


Trời đã sập tối, sắc chiều nặng nề.


Lâm Phạm theo Tần Phong ra khỏi cửa, nói: “Vậy tôi về trước đây.”


Tần Phong châm một điếu thuốc, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn về phía xa, đầu thuốc lá lấp lóe ánh đỏ trong bóng tối.


“Thứ quỷ quái đó vẫn đi theo cô sao?”


Lâm Phạm đảo mắt mấy cái: “Không biết nữa.”


“Về cục với tôi. Họp xong, đến tối ở lại chỗ tôi.”


Lâm Phạm mở to mắt: “Hả?”


Tần Phong sải bước đi tới bãi đỗ xe: “Qua đây.”


Người tốt mà Lâm Phạm gặp được rất ít. Từ nhỏ cô đã lẻ loi không hòa hợp với người khác, cũng không có mấy khái niệm với người ngoài. Tần Phong đối xử với cô như với người bình thường, không kỳ thị, Lâm Phạm đã cảm thấy Tần Phong là một người tốt rồi.


Lời của Tần Phong sẽ luôn ổn định.


Do dự mấy giây, cô liền đuổi theo Tần Phong: “Làm phiền anh rồi.”


Tần Phong nhất thời lại không biết nên nói gì, dừng bước chân, quay đầu nhìn Lâm Phạm.


“Sao vậy?” Lâm Phạm mở to đôi mắt trắng đen rõ ràng. Tần Phong ngần ngừ một hồi rồi liền mỉm cười. Anh là một người có vẻ ngoài tuấn tú, khi cười lên, vẻ tàn nhẫn trên người cũng bớt đi mấy phần. Anh dập tắt đầu thuốc lá rồi ném vào thùng rác bên cạnh.


“Cô nhóc à, đi thôi. Tôi về cục họp, đại khái chín giờ là có thể kết thúc.”


Trên cổ Lâm Phạm có quấn băng, tóc đuôi ngựa vẽ nên một đường cong xinh đẹp giữa không trung, cô chạy tới kéo cửa xe ra.


Tần Phong dẫn Lâm Phạm đi xem thi thể trước. Tô Nhiễm là một cô cái xinh đẹp, chết rồi cũng là một thi thể xinh đẹp. Lâm Phạm cẩn thận xem xét tỉ mỉ thân thể của cô ta, không nhìn ra được có vấn đề gì, chỉ là mùi hương ngọt ngào đó cứ luôn quanh quẩn trong hơi thở, khiến cô thấy buồn nôn.


“Cô ở lại chỗ lão Lưu, chín rưỡi tôi sẽ tới đón cô.” Tần Phong đưa cổ tay lên xem đồng hồ: “Thi thể của tiểu quỷ cũng ở đây, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi.”


Lâm Phạm bị một cái xác khô màu đen trên bàn giải phẫu thu hút. Cô là được phá lệ vào đây, không thể đụng vào, nhưng có thể nhìn. Trên người đứa bé có mùi xác thối, giống như mùi thối ở nắm tro màu đen trong bùa trấn quỷ vậy.


Thi thể của Tô Nhiễm được trợ lý pháp y đẩy đi. Pháp y Lưu cũng tới xem đứa bé đã chết, ánh mắt dò xét liếc nhìn Lâm Phạm một cái: “Cô có thể nhìn thấy linh hồn của những người bị hại đó à?”


Lâm Phạm lắc đầu, nhìn pháp y Lưu: “Thời gian tử vong của đứa bé này đã rất lâu rồi đúng không?”


“Chắc vậy.”


“Làm sao mà làm ra thành thế này được vậy?”


“Nghe nói là có sống cũng có chết.” Pháp y Lưu tách thi thể co quắp của đứa bé ra. Da thịt đứa bé bị ăn mòn, bám chắc vào xương. Con mắt mở trừng trừng, là kiểu vẻ mặt vô cùng hung ác.


“Làm lúc còn sống là làm thế nào?”


“Cô học y, sau này làm pháp y rồi tôi nói cho cô biết.”


Khóe miệng Lâm Phạm giật giật. Pháp y Lưu cắt một mảnh da của đứa bé xuống, đưa cho trợ lý đem đi làm xét nghiệm. Anh ta tiếp tục chia tách thi thể, đột nhiên kêu lên một tiếng ngắn đầy kinh ngạc.


Lâm Phạm tới gần: “Sao vậy?”


Pháp y Lưu dồn sức mổ phần ngực của đứa bé ra, “chậc” một tiếng.


Đứa bé không lớn hơn bàn tay được bao nhiêu. Ban đầu có người cho rằng là búp bê chính là vì điểm này. Kích cỡ quá nhỏ, nhỏ hơn rất nhiều so với trẻ con bình thường.


“Sát hại nó một cách tàn nhẫn như vậy, còn hi vọng nó phù hộ cho thăng quan phát tài, đúng là mơ mộng viển vông mà.” Sắc mặt pháp y Lưu không tốt. Nội tạng bên trong cơ thể đứa bé đã bị móc ra hết, chỉ còn lại lớp da thịt bị làm thành xác khô, sau đó dùng dầu thi thể* ngâm thi thể, chế thành kiểu giống như búp bê.


(*) Dầu thi thể: mỡ trong thi thể bị nhiệt độ cao làm cho tan ra, chảy ra ngoài.


Lâm Phạm cũng đã nhìn thấy, xoa xoa mũi: “Bên ngoài là dầu thi thể sao?”


“Ừ.” Pháp y Lưu nhíu mày: “Nghe nói còn dùng phương pháp bí mật gì đó, khiến linh hồn vĩnh viễn bị nhốt trong thân thể. Đối xử với bọn nó độc ác như vậy, làm sao được báo đáp tốt chứ?”


“Đại khái khoảng mấy tuổi?”


“Có thể là vừa sinh ra, không biết có cơ hội nhìn ngắm thế giới này chưa.”


Lâm Phạm nghĩ tới những tin tức về việc nuôi tiểu quỷ nghe ngóng được, nói: “Tôi đã tra một vài tin tức liên quan, hình như nói những đứa bé chưa từng thấy ánh mặt trời thì sẽ trung thành hơn. Thật sự có người sẽ giết chết đứa bé vừa ra đời sao?”


“Chắc có.” Thời gian đứa bé chết đã quá lâu rồi, không tra ra được nguyên nhân tử vong: “Cô đã từng thấy tiểu quỷ này rồi à?”


Lâm Phạm ngẩng đầu lên nhìn pháp y Lưu một hồi, gật đầu: “Ừ.”


“Cổ cô làm sao vậy?” Lúc này pháp y Lưu mới phát hiện vết thương trên cổ Lâm Phạm, vẻ kinh ngạc không hề giả bộ chút nào: “Chuyện gì xảy ra thế?”


“Do tiểu quỷ này cào đó.” Lâm Phạm nói thẳng.


Pháp y Lưu lắc lắc đầu: “Tu thành lệ quỷ thật rồi, lợi hại đấy.”


Vẻ mặt đầy kiêu hãnh này của anh là sao đây hả?


Lâm Phạm âm thầm nuốt câu phía sau vào trong. Ở trong phòng làm việc của pháp y đến mười giờ, Tần Phong vẫn chưa tới.


Pháp y Lưu cởi áo khoác dài màu trắng ra, thay đồ rồi ra cửa: “Tối nay cô đi với Tần Phong à?”


“Ừ.”


“Tôi đưa cô đi tìm anh ta.”


Hiện giờ Lâm Phạm không muốn đợi Tần Phong nữa. Tiểu quỷ đó có thể là bị Tần Phong đánh cho thê thảm rồi, sẽ không đến quấn lấy cô nữa. Nhìn màn đêm u ám bên ngoài, Lâm Phạm lại đè nén cảm giác bất an này xuống, cảm giác cái chết cận kề không hề dễ chịu chút nào.


“Có phải sau khi hỏa táng, thân thể của tiểu quỷ đó sẽ có thể đi rồi hay không?”


“Không biết.” Pháp y Lưu đi ra cửa: “Cô đi không?”


Lâm Phạm vội vã theo ra ngoài.


Tần Phong vừa ra khỏi phòng làm việc của ban chuyên án đầy khói thuốc, đang nói gì đó với Tiểu Vương bên cạnh, ngẩng đầu lên đã thấy Lâm Phạm. Lúc này anh mới đưa cổ tay lên, nhìn đồng hồ rồi sải bước đi tới.


“Lão Lưu.”


“Người giao cho anh đó.” Pháp y Lưu ngáp một cái: “Thế nào rồi?”


Tần Phong nhíu mày, lại châm một điếu thuốc lên, nhíu mày hút một hơi: “Rất trùng hợp, hôm đó camera giám sát ở tầng mười hai bị hỏng.”


“Thang máy có camera giám sát mà.”


“Nhưng cầu thang bộ cũng có thể đi lên được. Ở cầu thang bộ không có camera.” Tần Phong nhíu mày. Vụ án này làm quá sạch sẽ. Anh bỏ thuốc xuống, nghiến răng: “Mẹ nó chứ!”


Pháp y Lưu vỗ vai Tần Phong: “Không thể nào không có chút manh mối nào được. Chỉ cần là sói thì sớm muộn cũng sẽ lòi đuôi thôi.”


“Tôi đi trước đây, mai gặp lại.”


Bên này, vụ án của Tần Phong còn chưa làm xong, còn mang tới tai họa cho Lâm Phạm. Tiểu quỷ đó không biết là làm sao nữa.


Tạm biệt pháp y Lưu, Tần Phong dập tắt thuốc. Hai người cùng đi về phía bãi đỗ xe.


Dưới ánh đèn đường, bóng của hai bọn họ được kéo ra thật dài.


“Anh Tần.”


“Hửm?” Tần Phong đang suy nghĩ chuyện khác, trả lời mà không tập trung.


“Tôi muốn đến tòa nhà cũ một chuyến.”


Tần Phong đang muốn đáp lời thì đột nhiên dường bước, quay đầu lại: “Cái gì cơ?”


“Có thể đi cùng tôi không?” Trong đôi mắt Lâm Phạm nhìn anh có chút cầu xin.


Tần Phong im lặng một lúc: “Bây giờ á?”


“Ừ.”


“Được, lên xe.”


Một tiếng sau, hai người đã tới tòa nhà cũ. Không có đèn đường, không có ánh trăng, cả tiểu khu chìm trong bóng tối, giống như một con quái thú có thể nuốt trọn tất cả.


Tần Phong mở đèn flash trên điện thoại lên, kéo cánh tay Lâm Phạm: “Cô đang nghi ngờ điều gì?”


“Giờ còn chưa nhìn thấy thứ đó, tôi không dám nói.”


Đi tới chỗ cầu thang, Lâm Phạm mò được điện thoại rồi cũng mở đèn flash lên: “Có thể đợi tôi ở đây năm phút được không?”


“Cô có ổn không vậy?”


Lâm Phạm gật đầu: “Nếu tôi có nguy hiểm thì gọi anh được không?”


Ma quỷ sợ Tần Phong, sẽ bị anh dọa sợ chạy mất.


Anh nhìn Lâm Phạm một hồi, dặn dò: “Nhanh chút đấy.”


Lâm Phạm gật đầu, đi vào trong tòa nhà. Tần Phong vẫn không yên tâm được: “Cô đợi chút đã.” Anh quay đầu lại nhặt một cây gỗ trong bụi cỏ dại đưa cho Lâm Phạm: “Để phòng thân.”


Lâm Phạm cười lộ ra chiếc răng hổ: “Được.”


Tần Phong lần đầu nhận ra cô có một chiếc răng hổ, bình thường đều không để ý.


“Đi đi.”


Lâm Phạm cầm điện thoại đi lên lầu. Trong cầu thang có mùi mốc ẩm thấp. Trái tim đang đè nén của Lâm Phạm hơi dễ chịu hơn một chút. Cô nắm chặt ngón tay, đi từng bước lên lầu.


Mất điện hoàn toàn rồi, yên tĩnh đến đáng sợ, chỉ có tiếng giày giẫm lên trên mặt đất.


Tần Phong thấy ánh sáng đến tầng hai, lấy hộp thuốc lá ra, châm một điếu. Bật lửa còn chưa cất vào thì trên lầu đã vang lên một tiếng hô kinh hãi. Anh quay người chạy lên lầu, vừa chạy tới tầng hai thì Lâm Phạm đã hét lên: “Anh đừng qua đây.”


Tần Phong đứng lại: “Không sao chứ?”


“Không sao.”


Lâm Phạm nhìn con ma trước mặt, xinh đẹp thì đúng là xinh đẹp thật, nhưng quá u ám. Cô ta mặc một bộ áo tắm màu trắng, cùng một màu với gương mặt trắng bệch, đôi mắt to u tối nhìn chằm chằm Lâm Phạm.


Duy trì giằng co chừng một phút, cô ta nhìn Lâm Phạm với vẻ dò xét, ánh mắt mang theo sự coi thường: “Cô là ai? Nơi này là đâu? Cô muốn bao nhiêu tiền?”


Gương mặt xinh đẹp vì mấy câu này mà trở nên không còn đáng yêu nữa. Lâm Phạm suy nghĩ một hồi: “Cô chết rồi đó, cô có biết không?”


“Cô mới chết rồi ấy.” Tô Nhiễm cười lạnh: “Tôi nói cô đó, tốt nhất là thả cho tôi đi. Nếu không cô sẽ rất thê thảm, tin tôi đi.”


“Không ai nhốt cô cả, cô có thể rời đi mà.” Lâm Phạm tránh đường, ánh mắt vẫn đặt trên người Tô Nhiễm: “Có điều, cô thật sự đã chết rồi. Cô đã bị người ta giết chết.”


Tô Nhiễm nhíu mày, thật sự rất muốn tát cho Lâm Phạm một cái: “Ăn nói lung tung!”


“Cô đến tòa nhà này từ lúc nào?”


Tô Nhiễm không nói gì nữa, nhìn chằm chằm Lâm Phạm với vẻ u ám.


Lâm Phạm tiếp tục hỏi: “Ai đã giết cô? Hung thủ là ai? Trước khi chết cô đã gặp ai?”


Tô Nhiễm trừng mắt nhìn Lâm Phạm, đột nhiên đẩy cô ra rồi lao thẳng xuống lầu: “Cứu tôi với!”


Khóe miệng Lâm Phạm giật giật.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK