• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 99:


Súng của Tần Phong vẫn dí vào đầu Âu Dương Ngọc. Im lặng một khoảng ngắn, anh lấy còng tay ra: “Tự còng vào đi.”


Âu Dương Ngọc nhìn anh chằm chằm mấy giây, nhận lấy còng tay, khóa lại rồi ném chìa khóa sang: “Tôi không giết người.”


“Lên xe.” Tần Phong không muốn phí lời với anh ta, bỏ chìa khóa vào trong túi quần, sau đó mở cửa xe ra.


Âu Dương Ngọc lên xe từ bên kia, nhìn về phía Tần Phong: “Có thuốc lá không?”


Tần Phong ném bao thuốc lá cho anh ta. Âu Dương Ngọc lấy một điếu thuốc, châm lên, hút một hơi thật sâu, nheo mắt nhìn về chân trời dần sáng lên phía xa, mở cửa kính của xe ra. Gió rất lớn, đầu thuốc bị gió thổi đến đỏ rực lên: “Giờ cô ta thế nào rồi?”


“Không phiền anh lo lắng đâu.”


“Tôi không giết người.”


“Ông bà nội của Lâm Phạm chết rồi.” Tần Phong nói: “Không liên quan đến anh sao?”


Âu Dương Ngọc nhíu mày, nhìn sang. Tần Phong nói tiếp: “Vụ án moi tim thì sao? Mạng của Lâm Phạm thì sao? Đây là không giết người à?” Chỉ có điều là không có chứng cứ mà thôi: “Âm sát dưới căn nhà cũ của Lâm Phạm là do ai làm?”


“Tôi chỉ có thể nói là tôi không giết người.”


“Rốt cuộc anh là cái gì?” Tần Phong lái xe đi về hướng cục cảnh sát.


“Lão già đó cũng không phải người.” Âu Dương Ngọc nhìn bên ngoài cửa xe: “Ông ta sẽ không làm mấy vụ buôn bán lỗ vốn đâu. Ông ta giúp anh là vì muốn mạng của Lâm Phạm thôi.”


Tần Phong đạp chân phanh, quay đầu nhìn thẳng vào Âu Dương Ngọc. Im lặng một lúc, anh đánh tay lái sang, đỗ xe vào bên đường, tắt máy xe: “Anh nói gì?”


“Lâm Phạm là vị thuốc cuối cùng. Cô ta đã được chia tuổi thọ của anh, giờ lại càng thích hợp. Tôi không nhìn ra được mệnh của anh, nhưng có thể nhìn ra được anh là một người có nhiều phúc. Lấy tuổi thọ của anh để bù đắp vào mệnh là vô cùng thích hợp. Đáng tiếc, anh là thuần dương, không dùng làm âm sát được, cũng không ai có thể cưỡng ép lấy mệnh của anh.” Âu Dương Ngọc dập tắt điếu thuốc, ném ra ngoài cửa: “Chia cho Lâm Phạm thì lại khác. Cô ta là thể chất thuần âm, mạng thứ bảy của âm sát chính là cô ta.”


“Tôi dựa vào đâu mà tin anh?”


Âu Dương Ngọc đột nhiên cười lớn: “Anh có thể không tin.” Anh ta ngừng cười, nhìn chằm chằm Tần Phong: “Anh nỡ để cô ta mất mạng sao?”


Ai là người tốt, ai là kẻ xấu? Tần Phong châm một điếu thuốc. Anh gõ từng nhịp lên vô lăng. Hút xong một điếu thuốc, Tần Phong khởi động xe, đánh tay lái, lái xe đi.”


“Anh vẫn không tin à?”


Tần Phong có tin hay không thì cũng đều phải đưa anh ta vào trại tạm giam. Bảy bộ hài cốt dưới nền nhà của Lâm Phạm, anh ta không thoát được liên quan. Súng trong tay Lôi Quân từ đâu ra? Tội gián tiếp hại chết ông bà nội, anh ta cũng không rửa sạch được.


“Giờ anh đi đâu?” Âu Dương Ngọc nhìn phương hướng, nhíu mày.


“Cục cảnh sát.” Tần Phong nói: “Khai cho rõ vấn đề của anh đi.”


“Thế thì tôi không đi với anh nữa đâu. Trông chừng Lâm Phạm cho cẩn thận.” Tần Phong quay đầu lại. Âu Dương Ngọc nhảy một phát lao ra khỏi cửa xe. Tần Phong lập tức rút súng, nhưng anh ta đã biến mất không còn tăm hơi. Tốc độ vô cùng nhanh, căn bản không phải là tốc độ của con người. Tần Phong mang súng xuống xe, trên đường cái vắng vẻ đã không còn bóng dáng của Âu Dương Ngọc nữa.


Anh ta thật sự không phải là người. Tần Phong không về đơn vị ngay. Anh tìm camera an ninh của đoạn đường này để xem. Trong video không hề có sự xuất hiện của Âu Dương Ngọc. Từ video có thể thấy, trên ghế phó lái căn bản không có người.


Tần Phong nhíu mày, sắc mặt trở nên khó coi. Nếu hung thủ có bản lĩnh này, vậy thì phương pháp phá án của bọn họ hoàn toàn vô dụng rồi. Trích xuất camera không nói rõ ra được bất cứ vấn đề gì cả. Năm mạng người, giờ lại phải sắp xếp manh mối lại từ đầu.


Tần Phong vội vã quay về đơn vị.





Tiết học buổi sáng, Lôi Hiểu Giai không đến. Vì vấn đề cơ thể không thoải mái nên Lâm Phạm cũng không thể hoàn toàn tập trung được. Vừa nghĩ tới chuyện ngày hôm qua, cả người cô đã nóng lên, quá điên cuồng rồi.


Cô không thể uống rượu được, không có chừng mực, Lâm Phạm thầm phỉ nhổ trong lòng. Đột nhiên, bên cạnh có một người tới ngồi. Lâm Phạm quay đầu nhìn một cái. Mấy cục mụn chói mắt dưới ánh đèn lại càng chói mắt lạ thường.


“Lâm Phạm.” Chàng trai bò ra lấy sách che mặt lại: “Người đàn ông hôm qua đến đón cậu là ai vậy?”


Lâm Phạm nhìn thẳng vào mắt cậu ta, tay cầm sách nắm chặt: “Bạn trai tớ.”


Chàng trai trợn tròn mắt: “Thật hay giả thế?”


“Giả cái gì chứ?”


“Giờ đang lớp mười hai mà cậu yêu đương á? Hơn nữa, người đó nhìn có vẻ già hơn chúng ta rất nhiều đấy đúng không?”


“Tớ thích đàn ông lớn hơn tớ nhiều tuổi đấy.” Lâm Phạm nói: “Không ảnh hưởng đến học hành, cản trở chuyện gì của ai hay sao?”


Anh mặt mụn hơi có vẻ mất mát: “Còn tưởng cậu độc thân nữa.”


Lâm Phạm không nói nhiều với cậu ta nữa, tiếp tục đọc sách.


Tiết đầu buổi chiều, Lôi Hiểu Giai mới đến. Sắc mặt cô trắng bệch, dáng vẻ như vừa bị giày vò. Cô đi tới, cắm mặt xuống bàn, thờ ngắn than dài. Lâm Phạm nhìn sang: “Làm sao thế?” Cô mò từ trong cặp ra một túi sầu riêng sấy: “Cho cậu đó.”


Lôi Hiểu Giai nhìn sầu riêng sấy: “Giờ tớ chẳng muốn ăn gì cả.”


“Thất tình à?” Lâm Phạm tùy tiện hỏi một câu. Lôi Hiểu Giai lập tức ngồi thẳng dậy, túm lấy vai Lâm Phạm mà lay thật mạnh: “Người anh em ơi, bạn trai của cậu là chú Tần sao?”


“Anh ấy không già đến thế chứ?” Lâm Phạm có chút không vui: “Anh ấy lớn hơn chúng ta có mấy tuổi đâu.”


Tâm Lôi Hiểu Giai như tro tàn, cô giơ ngón cái lên: “Cậu lợi hại thật, giấu được tớ lâu như vậy.”


Lâm Phạm vỗ đầu cô: “Giờ biết cũng không muộn mà.”


Lôi Hiểu Giai biết, như vậy có nghĩa là cả thế giới đều biết hết rồi. Học xong tiết buổi chiều, giáo viên gọi Lâm Phạm đến phòng làm việc, bóng gió hỏi han về tình hình yêu đương của Lâm Phạm.


“Giờ đang là thời gian quan trọng, đời người chỉ có một lần thôi. Em không thể lơ là được.”


Lâm Phạm gật đầu: “Em biết ạ.”


Giáo viên chủ nhiệm dạy dỗ một hồi, đột nhiên hỏi: “Vậy chuyện em yêu đương là sao hả? Các bạn nói linh tinh đúng không?”


“Trước khi em nhập học thì đã ở cùng anh ấy rồi ạ.” Lâm Phạm nói: “Không ảnh hưởng đến chuyện học hành.”


“Ngoài trường à?” Ngoài trường thì không dễ xử lý. Trong trường thì còn có thể suy nghĩ tìm cách tách ra, nhưng ngoài trường thì phải làm sao đây?


“Bọn em đã đính hôn rồi ạ.” Lâm Phạm nói: “Anh ấy đợi em tốt nghiệp đại học sẽ kết hôn. Em sẽ không làm ảnh hưởng đến học hành.” Cô lặp lại lần nữa, ánh mắt kiên định: “Thưa cô, cô tin có tin em không ạ?”


Trong mắt chủ nhiệm, Lâm Phạm là một đứa trẻ rất hiểu chuyện. Cô không hỗn láo, không kiêu căng, luôn yên ổn học hành, thành tích luôn đứng đầu danh sách, khiến người khác không phải lo lắng. Giờ không kèn không trống mà quăng một quả bom như vậy, thật đúng là.


“Cô tin em, em về trước đi.”


“Em cảm ơn cô ạ.”


Lâm Phạm rời đi. Giáo viên lật giở tài liệu của Lâm Phạm ra, xem đến phần phương thức liên lạc với phụ huynh, ấn điện thoại gọi đi, rất nhanh bên kia đã nghe máy.


“Anh là phụ huynh của Lâm Phạm sao?”


“Đúng vậy, cô ấy làm sao thế?”


“Anh có thể đến trường học một chuyến không ạ?”


Tần Phong cúp máy, lập tức gọi cho Lâm Phạm. Lâm Phạm bắt máy rất nhanh: “Tần Phong?”


“Em không sao chứ?”


“Không sao mà. Em đang ăn cơm, sao vậy?”


“Không có gì.” Tần Phong thở phào một hơi: “Ăn cơm đi, ăn cái gì ngon ngon chút, không đủ tiền thì nói với anh.”


“Vâng.”


“Lát nữa có lẽ anh sẽ đến trường em một chuyến. Nếu em không bận thì gặp nhau nhé?”


“Sáu giờ vào lớp.” Lâm Phạm nói.


“Thiếu gì? Anh mang đến cho em.”


Lâm Phạm nghĩ một hồi: “Bánh đậu đỏ lần trước anh mua của quán đó rất ngon, có thể mang một hộp tới không?”


“Được, đợi anh.”


Anh cúp điện thoại. Lâm Phạm cất máy vào túi, tiếp tục ăn cơm.


Lôi Hiểu Giai nhìn cô: “Anh xã nhà cậu à?”


Lâm Phạm gật đầu.


“Đối xử với cậu tốt ghê.”


“Ừ.” Lâm Phạm nuốt cơm xuống, nhìn Lôi Hiểu Giai: “Anh ấy đối với tớ rất tốt. Không phải cậu muốn ăn bánh đậu đỏ sao? Anh ấy sắp đem tới rồi, chia cho cậu nửa hộp.”


Mịa nó! Không khoe ân ái cũng không chết đâu!


Lôi Hiểu Giai hung hăng xúc một thìa cơm, nhét vào trong miệng.


Năm rưỡi, Tần Phong tới trường, đưa bánh đậu đỏ cho Lâm Phạm trước rồi mới đi tìm chủ nhiệm của lớp cô. Chủ nhiệm lớp cô rất trẻ, sau khi nhìn kỹ Tần Phong một hồi rồi liền nói: “Cậu có phải là Tần Phong không?”


Tần Phong: “…” Người quen à?”


“Chúng ta cùng lớp, lớp tám*, Chu Tĩnh.”


(*) Đây là tên lớp, kiểu như 1A, 1B của Việt Nam chứ không phải chỉ khối 8 của trường cấp hai.


Tần Phong vẫn chưa nhớ ra, mãi mới bừng tỉnh: “Là cậu à? Cậu làm việc ở trường sao?”


“Đúng, về trường cũ.” Năm đó, Tần Phong cũng được xem là nhân vật nổi bật. Anh thi trường cảnh sát, làm cảnh sát, rất nhiều người đều không ngờ tới: “Giờ cậu vẫn đang làm cảnh sát à?”


“Phải.”


“Lâm Phạm có quan hệ gì với cậu? Em gái à?”


“Bạn gái.”


Chu Tĩnh ngẩng phắt đầu lên: “Há?”


“Cô ấy gây phiền phức gì à?” Tần Phong hỏi.


Chu Tĩnh không biết nên nói gì. Cô ấy nhìn Tần Phong một hồi: “Em ấy vẫn đang học cấp ba đó.”


“Thành tích học tập của cô ấy thế nào?”


“Khá tốt, rất có thiên phú.” Chu Tĩnh bị chuyển chủ đề, lập tức lại kéo về: “Ý tôi là yêu sớm có phải là không tốt lắm không? Em ấy còn nhỏ như vậy, e rằng sẽ ảnh hưởng đến học tập.”


“Năng lực tự điều khiển của cô ấy rất tốt.” Tần Phong nói: “Sẽ không ảnh hưởng đâu.”


Chu Tĩnh nhất thời cạn lời với bạn học cũ, im lặng một hồi lâu, cô ấy mới nói: “Bố mẹ em ấy đâu?”


“Qua đời rồi.”


“Cậu nhận nuôi em ấy à?”


“Không.” Tần Phong nói: “Chỉ là quan hệ yêu đương thôi, cô ấy có nhà của riêng mình.”


“Sau này chuyện của em ấy đều tìm cậu sao?”


Tần Phong gật đầu: “Có thể tìm tôi, hoặc là tìm ba mẹ tôi.”


“Thành tích học tập của em ấy rất tốt. Tôi vốn muốn gọi cậu tới nói chuyện về việc em ấy yêu sớm…” Chu Tĩnh vô cùng ngượng ngùng: “Thế này thì cũng không còn gì để nói nữa rồi.”


“Cô Chu.” Tần Phong đứng dậy: “Cuộc trò chuyện hôm nay của chúng ta có thể giữ bí mật không? Lâm Phạm còn nhỏ, có thể cô ấy sẽ không muốn cho bạn học biết quan hệ yêu đương của chúng tôi.”


“Chuyện riêng tư của học sinh, tôi sẽ không nói ra ngoài. Nhưng giờ cả khối đều biết hết rồi, truyền đến tai tôi, tôi mới gọi điện thoại cho cậu đó.”


Ánh mắt Tần Phong trầm xuống. Anh sợ chuyện lần trước lại xảy ra với Lâm Phạm: “Cô ấy thành niên rồi, chọn đối tượng yêu đương thế nào, cô ấy có năng lực nhận định được. Đó cũng là quyền lợi của cô ấy.” Tần Phong nói: “Tôi hi vọng trường đừng gây áp lực về phương diện này với cô ấy.”


Lời này của Tần Phong không có vấn đề gì. Chu Tĩnh im lặng một lúc: “Thật xin lỗi, là tôi suy nghĩ không chu toàn. Bên phía học sinh, tôi sẽ xử lý.”


“Cảm ơn.”

Khi Tần Phong còn đang học cấp ba, anh rất kiêu ngạo, rất ít khi quan tâm đến ai. Hiếm thấy anh khách khí, Chu Tĩnh thật sự là kinh ngạc: “Đừng khách sáo, là tôi nhìn vấn đề quá phiến diện.”


Lúc Tần Phong ra khỏi phòng thì đã vào lớp rồi. Anh đứng trước dãy phòng học nhìn một hồi rồi mới rời đi. Có rất nhiều chuyện cô buộc phải tự mình đối diện. Chắc cô sẽ không yếu đuối nữa đâu.


Lâm Phạm nghe được rất nhiều lời đồn nhảm nhí. Lần đầu tiên, trong lòng cô có chút dao động. Cô thực sự đang yêu đương với một người đàn ông lớn tuổi hơn mình rất nhiều, nhưng làm sao? Mất mặt à?


Cô ngẩng cao đầu, thẳng lưng lên, như vậy thì không ai dám coi thường cô nữa. Cuối tuần, Tần Phong lại đi công tác, Lâm Phạm thật sự muốn đánh anh một trận. Cô đeo cặp sách, đi về phía bến xe buýt. Điện thoại đổ chuông, cô nhấc máy.


“Phạm Phạm, con tan học chưa?” Giọng của mẹ Tần Phong vang lên trong điện thoại.


“Tan rồi ạ.” Lâm Phạm nói: “Tần Phong đi công tác rồi, tối nay con…”


“Dì biết rồi. Chú con sẽ tới đón con ngay, đợi ở cổng trường một lúc nhé.”


“Con biết rồi ạ, làm phiền chú với dì quá.”


“Tối nay muốn ăn gì? Dì nấu cho con.”


“Món dì nấu là con thích ăn hết đó.”


Cúp điện thoại, Lâm Phạm kéo khăn quàng cổ lên che mặt, chắn gió lạnh rít gào. Bên cạnh có một người đi tới, Lâm Phạm liền tránh sang bên một chút. Anh ta đứng lại, Lâm Phạm ngẩng đầu lên nhìn. Anh ta đeo khẩu trang, mặc áo khoác màu đen, đôi mắt đen nhìn cô chằm chằm.


Lâm Phạm cũng nhìn anh ta. Mấy giây sau, Lâm Phạm tức tốc lui về phía sau, túm chặt lấy cặp sách.


Âu Dương Ngọc!


Đôi mắt anh ta quá đặc biệt, Lâm Phạm muốn không nhận ra cũng khó.


Âu Dương Ngọc còn nhanh hơn, nhanh chóng chắn trước mặt cô. Lâm Phạm ôm cặp, lạnh mặt: “Anh muốn làm gì?”


Âu Dương Ngọc quỳ một chân xuống trước mặt cô. Lâm Phạm trợn tròn mắt, suýt chút nữa tự sặc nước bọt chết: “Anh bị thần kinh à? Anh làm cái gì thế hả?”


Có bạn học nhìn sang. Lâm Phạm vội vã lấy cặp lên che mặt, từ trên cao nhìn xuống Âu Dương Ngọc: “Có phải anh điên rồi không?”


Âu Dương Ngọc chỉ để lộ đôi mắt ra ngoài, nhìn chăm chăm vào Lâm Phạm, trong ánh mắt có sự khát vọng cố chấp. Anh ta đã đợi mấy trăm năm, cuối cùng cũng tìm được cô, cuối cùng đã nhìn thấy cô rồi. Cô còn sống, một người đang sống sờ sờ. Tuy tính cách cô đã thay đổi, nhưng cô là cô, cô còn sống.


Ánh mắt anh ta quá nóng bỏng. Cả người Lâm Phạm đều nổi da gà, da đầu tê dại. Cô lấy điện thoại ra muốn báo cảnh sát. Đột nhiên, cơ thể cô không thể cử động được nữa. Cô trợn tròn mắt, trong lòng nảy sinh sự sợ hãi.


Âu Dương Ngọc đứng dậy, đi tới trước mặt cô, ôm Lâm Phạm vào lòng. Lâm Phạm càng trợn to mắt hơn. Cô ghê tởm, sắp ghê đến nỗi nôn ra rồi. Cô tức phát điên. Ai cho phép anh ta ôm cô chứ?


Âu Dương Ngọc hôn lên trán cô qua một lớp khẩu trang: “Cuối cùng tôi cũng đợi được em rồi. Tôi vẫn luôn đợi em, Nguyệt Nhi…”


Lâm Phạm sắp bùng nổ rồi, tay bắt đầu nóng lên. Cô đột nhiên rút dao đâm về phía Âu Dương Ngọc. Tay cô cử động được rồi, thanh kiếm ngắn lộ ra ngoài. Âu Dương Ngọc theo bản năng mà lùi về sau tránh. Lâm Phạm nắm chặt kiếm, đâm thẳng vào ngực anh ta, gương mặt cũng tức giận đến đỏ lên.


Âu Dương Ngọc nhanh chóng né tránh, thân thể xẹt qua Lâm Phạm: “Tôi không có ác ý.”


Đi chết đi chứ không có ác ý! Lâm Phạm hung hăng lau mồ hôi trên trán, lại tấn công lần nữa. Tốc độ của cô rất nhanh. Âu Dương Ngọc túm lấy thanh kiếm, đôi mắt đen rực lửa nhìn Lâm Phạm chằm chằm: “Công chúa.”


“Tôi không phải công chúa gì cả.” Lâm Phạm nghiến răng, cầm kiếm, ánh mắt lạnh như băng: “Tôi là Lâm Phạm.”


Âu Dương Ngọc nhìn cô, ánh mắt bi thương.


Lâm Phạm nhíu mày, vô cùng bực bội. Giả vờ cái gì chứ? Anh đã ức hiếp tôi, còn ra vẻ đáng thương à? Anh phạm nhiều tội như vậy mà còn dám tự chạy tới à?


Máu theo kẽ ngón tay anh ta rơi xuống, thấm vào bùn đất.


Lâm Phạm: “Nếu hôm nay anh đã tới thì chúng ta cũng tính toán cho rõ ràng đi.”

Âu Dương Ngọc có vẻ như không nghe thấy lời cô nói, mắt điếc tai ngơ, mắt chỉ nhìn chằm chằm cô đầy ngây dại: “Tôi rất nhớ em.”


Tay Lâm Phạm run lên, rút kiếm ra. Ngón tay trắng nõn của anh ta chợt trào máu. Âu Dương Ngọc cũng không nhìn vết thương, buông tay xuống. Máu theo đầu ngón tay mà chảy xuống. Yết hầu anh ta chuyển động, anh ta vẫn nhìn Lâm Phạm: “Em nhớ ra tôi chưa?”


Lâm Phạm nhíu mày nắm chặt kiếm, ánh mắt trầm xuống: “Lúc anh rút hồn phách của tôi, anh có nhớ tôi không?” Giọng Lâm Phạm rất lạnh, nói từng câu từng chữ: “Lúc anh đánh tôi bị thương, anh có nhớ tôi không?” Cô hất cằm lên, sống lưng thẳng tắp. Trong đầu cô trào dâng lên rất nhiều đoạn ký ức, thoáng chốc cô đã quên mất mình là ai. Cô nghiến răng mới có thể kìm nén thân thể run rẩy. Cô đã cứu anh ta một mạng, nuôi anh ta thành người, cho anh ta tương lai, nhưng anh ta đã làm gì? Lâm Phạm không biết phẫn nộ từ đâu tới, cô cao giọng lên, giận dữ tăng vọt, đôi mắt đen sắc bén: “Anh có nhớ không?”


Chương 100:


Âu Dương Ngọc quỳ xuống, ngẩng đầu lên. Vết sẹo bên mặt trái của anh ta đã lộ ra, nhìn dữ tợn vô cùng: “Tôi sai rồi.”


“Lâm Phạm?” Sau lưng có người gọi. Lâm Phạm nhanh chóng cất kiếm đi, quay đầu nhìn sang, mới ý thức được đây là cổng trường học. Cô giấu tay ra sau lưng. Lôi Hiểu Giai bước nhanh tới: “Cậu làm gì thế?”


“Không làm gì cả.”


“Vậy tôi đi trước đây.” Âu Dương Ngọc thấp giọng nói.


Suy nghĩ của Lâm Phạm xoay chuyển rất nhanh: “Anh không được đi.”


“Đây là?” Lôi Hiểu Giai nhìn phía sau lưng cô. Lâm Phạm nói: “Một người bạn thôi. Cậu có chuyện gì à?”


“Không thấy chú Tần đến đón cậu. Mẹ tớ tới rồi, muốn đưa cậu về luôn.”


“Sắp đến rồi đây.” Lâm Phạm nói: “Cậu đi trước đi.”


Lôi Hiểu Giai nghi hoặc nhìn Âu Dương Ngọc rồi lại nhìn Lâm Phạm: “Thế tớ đi nhé?”


“Đi đi.”


Lôi Hiểu Giai đi một bước lại ngoái đầu nhìn, rời khỏi. Lâm Phạm nhìn chằm chằm Âu Dương Ngọc, quyết định lừa gạt anh ta một chút. Đối với chuyện đời trước, cô cũng chỉ nhớ toàn những đoạn vụn vặt. Phản ứng này của Âu Dương Ngọc, cô cũng đoán ra được đôi chút. E rằng lúc trước Âu Dương Ngọc đã nhận nhầm người rồi. Người anh ta phải trung thành chính là công chúa trên giường bệnh, chính là bản thân Lâm Phạm.


Âu Dương Ngọc cúi đầu. Lâm Phạm nhìn chằm chằm anh ta: “Tôi chỉ hỏi anh một câu thôi. Vụ án moi tim có phải do anh làm không?”


Âu Dương Ngọc lắc đầu, ngước mắt lên, trong đôi mắt phượng ẩn chứa cảm xúc nồng đậm. Lâm Phạm lùi về sau nửa bước: “Cái chết của ông bà nội tôi có liên quan đến anh, bảy bộ hài cốt dưới nền nhà cũ của tôi có liên quan đến anh, giờ anh đi đâu?”


Âu Dương Ngọc nhìn thằng vào Lâm Phạm, ánh mắt trầm xuống.


Lâm Phạm cười, ngẩng đầu lên: “Nếu anh là một người đàn ông đích thực thì hãy chịu trách nhiệm với những tội lỗi anh đã phạm đi.”


Âu Dương Ngọc vẫn nhìn cô. Lâm Phạm cũng không nói gì nữa.


Cô muốn báo cảnh sát, nhưng sợ Âu Dương Ngọc lại nổi ý giết người. Lâm Phạm sợ không đánh lại được anh ta.


Âu Dương Ngọc bất động, yên lặng nhìn Lâm Phạm, giằng co một hồi lâu. Âu Dương Ngọc nói: “Đợi tôi làm xong chuyện này, tôi giao mạng mình cho em. Xử trí thế nào tôi cũng bằng lòng.”


Lâm Phạm nhướng mày. Âu Dương Ngọc quay người nhanh chóng rời đi. Lâm Phạm há hốc miệng, vẻ đạo mạo trang nghiêm khi nãy đâu? Chỉ tay lên trời mà thề khi nãy đâu? Sao lại chạy rồi?


Cô vội vã gọi điện thoại cho Tần Phong. Rất nhanh, Tần Phong đã nghe máy. Lâm Phạm cầm điện thoại đi về phía đông người: “Em gặp Âu Dương Ngọc rồi.”


“Anh ta muốn làm gì?”


“Không biết, vừa quỳ vừa hối hận xin tha thứ.” Lâm Phạm nhíu mày: “Nhìn thần bí lắm, cuối cùng lại chuồn nhanh như bôi mỡ dưới chân vậy.”


Đầu bên kia điện thoại im lặng. Lâm Phạm nói: “Có thể bắt được anh ta không?”


“Giờ anh ta không phải người.” Giọng của Tần Phong rất trầm: “Hôm thứ hai anh cũng đã gặp anh ta, nhưng không bắt được. Anh ta chạy mất, camera cũng không quay lại được.”


Lâm Phạm bị Âu Dương Ngọc quấy rối như vậy, tâm trạng rất tệ: “Vậy giờ phải làm sao đây?”


“Chắc anh ta sẽ không làm em bị thương đâu.” Tần Phong nói: “Tối em đến chỗ ba mẹ anh trước đi. Mai anh về gặp nhau rồi nói.”


“Được.”


Cúp điện thoại, rất nhanh, xe của Tần Vân Kha đã tới. Tài xế của ông xuống xe, xách cặp của Lâm Phạm lên. Lâm Phạm lên xe, thấy Tần Vân Kha, cười nói: “Chú Tần ạ.”


“Học hành thế nào rồi?” Tần Vân Kha nói năng cẩn thận, việc ông hỏi cũng là việc đàng hoàng nghiêm chỉnh.


Lâm Phạm vội vã ngồi thẳng lên: “Cũng ổn ạ.”


“Nghỉ đông được nghỉ mấy ngày?”


“Chắc là không nghỉ được mấy ngày đâu ạ.” Lâm Phạm quay đầu nhìn Tần Vân Kha, nở nụ cười: “Huống hồ gì còn hai tháng nữa mới tới. Đến lúc đó xem trường sắp xếp thế nào thôi ạ.”


“Dì con muốn đón tết thì cả nhà cùng ra ngoài đi du lịch.”


“Anh Tần chắc không được nghỉ đúng không ạ?”


“Chúng ta không dẫn nó theo.”


Lâm Phạm cười, Tần Vân Kha nói: “Dẫn nó đi mất hứng lắm, đồ cuồng công việc.”


Đối tượng sỉ vả chung của nhà bọn họ chính là Tần Phong. Lâm Phạm quay đầu nhìn ra cửa. Cô hi vọng tất cả mọi người trong gia đình này đều bình an, tránh xa bệnh tật tai nạn, sống lâu trăm tuổi.


Tần Phong đến tối cuối tuần mới về. Bọn họ đã ăn cơm xong, Lâm Phạm về phòng làm bài tập. Làm được một nửa, cô nghe thấy bên ngoài có tiếng nói chuyện, hình như là Tần Phong. Tim cô cũng theo đó mà đập rộn lên điên cuồng.


Bài tập còn chưa làm xong, cô không dám ra ngoài, liền tiếp tục làm. Không lâu sau, cửa đã bị đẩy ra. Lâm Phạm nhanh chóng quay đầu nhìn Tần Phong. Anh cởi áo ngoài, bên trong là áo len và quần dài.


Lâm Phạm chớp chớp mắt. Tần Phong đi tới, ấn chỗ tựa lưng của ghế xuống, cúi đầu áp lên môi cô, hung hăng hôn một cái rồi buông ra. Ánh mắt đặt lên quyển vở trước mặt cô: “Vẫn chưa làm xong à? Ban ngày làm gì hả?”


Giọng anh trầm khàn, trên người có mùi thuốc lá. Lâm Phạm nghe mà mặt đỏ tai hồng, cả người nóng lên, hơi có áp lực. Cô hừ một tiếng, quay đầu lại, tiếp tục làm bài: “Dì đưa em đi tập gym, còn ít bài nữa.”


Tần Phong buông Lâm Phạm ra, ngồi xuống bên cạnh bàn, nhìn cô.


Nhìn một hồi, Tần Phong cúi người xuống chỉ chỉ vào vở của cô: “Làm sai rồi.”


Lâm Phạm tập trung nhìn vào, quả nhiên là sai, vội vàng xóa đi, ném bút xuống, đứng dậy kéo Tần Phong lên đẩy ra ngoài cửa: “Anh ra ngoài trước đi, em viết xong sẽ đi tìm anh. Anh ở đây, em không thể nào làm bài được. Anh phiền chết đi được.”


Tần Phong chống tay lên cửa phòng, trong đôi mắt đen ẩn chứa ý cười: “Tối về hay ở đây?”


“Sao cũng được, em làm xong sẽ tìm anh.”


Tần Phong đè tay lên cửa không buông ra: “Hôn anh.”


Lâm Phạm kiễng chân nhìn ra bên ngoài. Tần Phong chặn tầm nhìn của cô: “Không ai thấy đâu, mau lên.”


Lâm Phạm bị uy quyền áp bức, liền hôn lên cằm anh: “Mau đi đi.”


Tần Phong cười lớn. Cửa phòng học bị đóng lại ngay trước mặt anh. Anh sờ sờ mũi, đi vào phòng bếp. Mẹ anh bưng đồ ăn lên: “Qua đây ăn cơm đi, đừng phá nó nữa, bài tập còn chưa làm xong.”


Tần Phong cầm đũa lên: “Mẹ với cô ấy đến phòng gym à?”


“Nó phải tập thể dục nhiều lên, sức khỏe yếu quá sẽ không tốt.” Mẹ Tần Phong kéo chiếc ghế ở đối diện ra, ngồi xuống, nhìn Tần Phong: “Hay là hai đứa đính hôn đi.”


“Chưa cần đâu.”


Mẹ anh trầm tư một hồi, nói: “Tối có về không?”


“Không về. Năm giờ sáng mai phải đi rồi, không có thời gian.”


Mẹ Tần Phong thở dài: “Công việc của con là cái gì vậy hả? Bận rộn chẳng phân ngày đêm.”


Tần Phong không nói gì, tiếp tục ăn cơm. Mẹ Tần Phong hỏi: “Vụ án của Tiểu Vũ… vẫn không có chút đầu mối nào sao.”


“Vâng.”


Nói đến Tần Vũ, cả nhà bọn họ đều im lặng. Đó là nỗi đau của gia đình họ.


“Chú với thím con giờ đang rất không ổn. Có thời gian thì đi thăm họ đi.”


“Vâng.” Tần Phong ăn không thấy ngon, chỉ gắp đồ ăn vào miệng mà thôi. Gần đây bọn họ bận rộn suốt ngày đêm điều tra vụ án moi tim, nỗ lực muốn tìm ra manh mối để lại, nhưng thật sự quá sạch sẽ.





Lâm Phạm làm bài tập xong thì đã mười một giờ rồi. Tần Phong gõ cửa: “Làm xong chưa?”


Lâm Phạm mở cửa, vung vung cánh tay: “Xong rồi…” Thấy Tần Phong chỉ mặc áo ngủ đã đi ra, để lộ một mảng da thịt trước ngực, cô cố gắng dời mắt đi: “Em đi tắm.”


“Vậy anh đợi em.”


Lời này nói ra có chút mập mờ. Lâm Phạm nhìn Tần Phong thêm một chút rồi mới lấy quần áo, đi vào phòng tắm.


Tắm xong ra, cô liền bị Tần Phong bế ngang lên. Lâm Phạm giật mình, túm áo anh, đè thấp giọng xuống nói: “Anh làm gì thế? Chú với dì đang ở nhà đấy.”


Tần Phong đóng cửa khóa trái, đè Lâm Phạm lên giường, hôn lên trán cô, giọng đè xuống rất thấp: “Đừng kêu lớn tiếng quá.”


Lâm Phạm nóng mặt: “Làm gì có kiểu như anh chứ… Ưm, đừng sờ lung tung.”


Không bật đèn, trong bóng tối, bọn họ vuốt ve, chỉ nghe thấy hơi thở của đối phương. Lâm Phạm lật người lại, nằm sấp trên người Tần Phong, cẩn thận hôn anh: “Tần Phong.”


“Hửm?”


“Có phải chúng ta hơi phóng đãng rồi không?”


“Không.” Tần Phong đè Lâm Phạm xuống dưới thân, cúi đầu hôn môi cô, dần dần hôn xuống dưới. Lâm Phạm thở dốc, không biết anh muốn làm gì. Đến khi anh chạm vào điểm nhạy cảm, Lâm Phạm muốn kéo anh. Tần Phong lại đè tay cô xuống, cười khẽ: “Đừng động đậy.”


Trước đây, Tần Phong đều trực tiếp tới luôn, hoặc là dùng tay mở rộng. Lần này có hơi vượt qua giới hạn rồi. Trong đầu Lâm Phạm trống rỗng, thở dốc dồn dập, đột nhiên tới đỉnh. Cô quay người cắn gối đầu, đè nén tiếng thét chói tai. Cảm giác kích thích từ đầu ngón chân lên đến tận não. Dịch thể phun trào ra, cô còn chưa hoàn hồn thì Tần Phong đã ôm cô ngồi dậy, thân dưới đâm vào trong.


Lâm Phạm lại co giật một hồi, cắn lên vai anh, nức nở một tiếng. Mạng cũng sắp mất rồi. Tần Phong hôn lên trán cô: “Đừng căng thẳng quá, thả lỏng đi.”


Lâm Phạm bám lấy cổ anh, không đến mức bị đâm vào quá sâu. Cô nghiến răng một hồi mới hòa hoãn lại được: “Anh… muốn lấy mạng em à?”


Tần Phong cười, vuốt tóc cô: “Thích không?”


Lâm Phạm nhắm mắt thở dốc: “Không thích.”


Tần Phong đè eo cô, ghìm xuống dưới: “Thích thế này à?”


Lâm Phạm thẹn quá hóa giận, lại cắn anh một cái nữa. Nửa cái mạng của Lâm Phạm cũng bị giày vò đến mất luôn thì mới kết thúc. Cô cuộn tròn trong lòng Tần Phong, lý trí đã quay về: “Anh đúng là điên thật rồi.”


Tần Phong bật đèn đầu giường lên, kéo chăn đắp cho cô, vuốt tóc cô: “Năm giờ sáng mai phải đi rồi.”


“Đi đâu?”


“Huyện Ứng.” Tần Phong nói: “Âm sát phải điều tra lại từ đầu.”


Lâm Phạm dán lên người ai, mở mắt ra: “Đi bao lâu? Giờ có manh mối chưa? Có nguy hiểm không?”


“Không xác định thời gian. Vụ án này liên quan đến quá nhiều người, còn không tra ra thì anh phải cuốn gói đi mất thôi.” Tần Phong nhìn Lâm Phạm, nhìn không đủ mà. Cô nhóc này càng lớn càng xinh đẹp, giờ đã trút bỏ vẻ ngây ngô, khiến anh si mê muốn chết.


“Rốt cuộc chuyện Âu Dương Ngọc là thế nào?”


“Ở nhà cũ của em, em suýt nữa đã chết trong tay Âu Dương Ngọc. Anh ta nhận nhầm người.” Tần Phong nói.


“Em biết ngay mà, anh ta ngu ngốc như vậy.” Lâm Phạm lại nhắm mắt, lật người quay lưng về phía Tần Phong: “Anh ta rút hồn phách của em trong nhà cũ của em, âm sát ở đó chắc chắn là do anh ta làm, chỉ là giờ chưa bắt được anh ta.”


“Em nhớ ra rồi à?”


Tần Phong hôn lên gáy cô. Lâm Phạm quay đầu nhìn anh một lúc, gật đầu: “Nhớ lại hôm uống say đó.”


Khó trách hôm ấy cô điên cuồng như vậy. Tần Phong cũng không muốn giải thích gì, nhẹ vuốt lên mặt cô: “Ngủ đi.”


Lâm Phạm nhắm mắt: “Em mong anh có thể bình an. Em muốn sống cùng anh lâu một chút.”


Không cầu trăm năm, chỉ cầu có thể lâu thêm một chút, cô còn chưa vui vẻ đủ cùng anh.


Ngày hôm sau, khi Lâm Phạm tỉnh dậy thì Tần Phong đã đi rồi. Lâm Phạm ngẩn ngơ một lúc mới rời giường, chạy thẳng đến trường học. Tối qua giày vò như vậy, tiết buổi sáng Lâm Phạm có hơi mất tinh thần, mơ màng buồn ngủ.


Lôi Hiểu Giai chọc chọc cô: “Đừng ngủ chứ, cho cậu coi một thứ tỉnh ngủ luôn này.”


Lâm Phạm quay đầu: “Cái gì thế?”


“Weibo này nổi tiếng lắm đó, tổng kết những sự kiện thần bí ở đời thực. Đọc mà sống lưng tớ lạnh toát luôn.”


Lâm Phạm nhìn màn hình điện thoại của cô ấy. Nhân vật nổi tiếng trên weibo này cô cũng có theo dõi, cho nên mới nhìn thêm mấy cái. Tiêu đề là thống kê mười sự kiện kỳ dị mới nhất của Giang Thành, ai gan nhỏ đừng đọc.


“Trường chúng ta cũng có trong đó đấy, đáng sợ không?”


Lâm Phạm cầm điện thoại, lướt xuống dưới, tìm thấy truyền thuyết khủng bố trong trường Trung học Thập Lục. Mức độ khủng bố xếp hàng thứ tám, mười hai giờ trưa ở thư viện cũ có thể nghe thấy tiếng ma khóc.


Lâm Phạm trả điện thoại lại cho Lôi Hiểu Giai, nằm bò ra bàn, nhắm mắt nói: “Chúng ta học ở đây lâu như vậy rồi, cậu từng nghe thấy tiếng khóc bao giờ chưa? Lần trước chủ tài khoản này còn nói tòa nhà cũ Trung Minh có cô gái khóc, nhất định là ma, cuối cùng cậu đoán xem là chuyện gì.”


“Tớ biết chuyện này. Cảnh sát tìm được một cô gái bị nhốt ở công trường phía sau, CCTV cũng đưa tin rồi. Có điều cũng thật sự đã chứng minh được rằng chủ tài khoản này không nói dối.”


“Nhưng có liên quan gì đến ma không?” Lâm Phạm hỏi.


Lôi Hiểu Giai ngẩn ra: “Thế cậu nói, trong thư viện của chúng ta có thể cũng có cô gái bị giam cầm à?”


Lâm Phạm buồn ngủ đến mơ hồ, cũng không quá hứng thú với chủ đề này: “Chắc là không phải ma. Trường chúng ta lớn như vậy, quản lý nghiêm như thế, cũng không quá có khả năng sẽ xuất hiện chuyện giam cầm. Về phần là cái gì thì cậu để tớ ngủ trước đi, lúc nào dậy bàn sau.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK