• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 63:


“Các người là cảnh sát à?”


“Đúng vậy, cạnh bờ sông moi ra một bộ hài cốt.”


“Nghe nói” Người phụ nữ trung niên đặt con xuống, đứa trẻ hơi run rẩy chạy đi, bà ấy quay đầu lại nói với Tần Phong: “Đây là ai? Chết cũng quá thảm, nghe nói còn là chó đào lên.”


“Các người đều không rời khỏi mảnh đất đó sao?”


“Đất nông nghiệp được trả lại cho rừng vào năm 2004. Đất canh tác ở đây đều được trồng cây, người trong thôn chúng tôi thường hay qua bên đó câu cá hoặc đưa ít đồ. Đưa xong thì đi, ai đi đào đất làm gì.” Người phụ nữ lấy chìa khóa ra mở cửa, trên cánh cửa sơn đỏ viết hai chữ đơn sơ, ‘cư trú’.


“Các người có muốn ăn không?”


“Vậy làm phiền chị rồi.” Tần Phong sợ Lâm Phạm đói bụng, bản án cũ thế này gấp cũng không được.


“Đây là phòng ở, các người nhìn xem một chút.”


Tần Phong dẫn Lâm Phạm đi vào, trong căn phòng có hai cái giường nhưng tường được quét vôi trắng nõn, cũng xem như là sạch sẽ, Tần Phong đi ra, người phụ nữ nói: “Các người muốn ăn cái gì? Tôi đi làm cơm.”


“Lâm Phạm.” Tần Phong gọi Lâm Phạm: “Muốn ăn cái gì?”


Lâm Phạm nói: “Cái nào cũng được.”


“Trong bếp có thức ăn, nếu không tôi dẫn cô đi xem thử?”


Tần Phong nhìn xung quanh, Lâm Phạm gật đầu: “Được.”


Cô đi theo dì vào phòng bếp, Tần Phong đi ra ngoài sân, châm một điếu thuốc cạnh cửa, có người từ trong thôn đi qua tán gẫu với anh thì anh tò mò. Tần Phong hít khói, hỏi: “Trưởng thôn các người sống ở đâu?”


“Anh nhìn tòa nhà hai tầng kia, rất dễ thấy, trong thôn chúng tôi chỉ có một nhà hai tầng.”


Lâm Phạm đi theo người phụ nữ vào phòng bếp: “Có muốn cháu nấu không, cháu giúp dì nhé?”


“Cháu biết làm à?” Ánh mắt người phụ nữ chuyển thật nhanh, dáng vẻ tháo vát: “Vậy làm sao được chứ.”


“Cứ để cháu làm cho.” Lâm Phạm cười vô hại: “Dì chỉ cần giúp cháu nhóm lửa là được.”


“Cô nhóc sống ở thành phố như cháu cũng không yếu ớt, cái gì cũng biết làm.”


“Cháu cũng là người trong núi.” Lâm Phạm tìm cà chua rửa sạch, thớt cũng tráng nước qua: “Những năm gần đây, trong thôn các dì có ai mất tích không?”


“Dì không nghe nói gì cả.”


“Thôn gần đây thì sao? Có kẻ ngốc tàn tật đi mất hay không?”


Những người sáu ngón Lâm Phạm đã gặp phần lớn đều có chút vấn đề về trí thông minh. Một người trưởng thành, mặc quần áo tương tự như quảng cáo, vừa không có tiền thì tại sao bị giết? Trói tay là dây nilon, mặc dù phai màu không còn dáng vẻ ban đầu nhưng tại bờ sông, Lâm Phạm vừa nhìn đã nhận ra là sợi dây phía trên lưới cá. Vốn có màu xanh lá cây, loại này vô cùng bền chắc, không dễ bị phân hủy.


“Có kẻ ngốc đi mất nhưng mà việc này có liên quan đến vụ án các cháu đang điều tra sao?”


“Không có, cháu chỉ hỏi cho vui thôi.”


“Ở thôn dì không có nhưng thôn gần đây thì hình như có một người, nói đi ra ngoài làm việc nhưng sau đó mãi không trở về, người nhà đi tìm cũng thấy. Nhưng mà kẻ ngốc đó nói mắc bệnh là mắc bệnh, chết ở đâu cũng không nói.”


“Dì nghe nói gần đây có ai là sáu ngón không?”


Người phụ nữ đốt lửa, suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu: “Ở thôn dì có một người sáu ngón, nhưng mà đã chết cách đây vài năm, bất ngờ rơi xuống sông chết đuối. Những người khác thì dì không biết.”


Tra án ở nông thôn rất phiền phức, người mất tích cũng không đi đồn công an báo án. Nấu mì xong, Tần Phong mới trở về, bên ngoài trời đã tối đen. Trong sân thắp một cái bóng đèn, Lâm Phạm đặt mì lên bàn ăn bằng đá bên ngoài, kéo ghế đẩu và ngồi xuống.


Người phụ nữ nói: “Các cháu ở đây ăn cơm, dì đi ra ngoài.”


Sau khi người phụ nữ rời đi, Lâm Phạm hỏi: “Bên phía đồn công an kiểm soát người mất tích thế nào?”


“Năm năm qua không có ai báo người mất tích.” Tần Phong ăn hết nửa bát mì, đi vào bếp rót hai ly nước, đi ra ngồi ở đối diện, đưa cho Lâm Phạm một ly: “Chẳng lẽ người này mồ côi?”


“Ở nông thôn, có rất nhiều án mất tích đều không báo.” Lâm Phạm nói: “Có rất nhiều cha mẹ cũng không báo, bởi nông thôn có nhiều trợ cấp, hàng năm sẽ phát tiền dựa theo đầu người. Số người vẫn còn đó thì bọn họ có thể được hưởng bù. Em có một ý này nhưng không đáng tin lắm, anh nghe thử, anh cảm thấy người chết này có khả năng là người bị thiểu năng hay không?”


Tần Phong trầm mặc chốc lát rồi gật đầu: “Có thể.”


Lâm Phạm nhìn thấy phản ứng của anh mới hỏi tiếp: “Kết quả khám nghiệm tử thi là khoảng 22 tuổi đúng không? Người hơn hai mươi tuổi mà trên người có một đồng tiền? Hoặc là vô cùng nghèo, hoặc là trí tuệ có vấn đề. Từ quần áo anh ta mặc có thể thấy anh ta không phải là người có tiền gì, người trộm tiền hơn nữa giết anh ta chắc chắn sẽ không để cho anh ta đồng nào. Em vẫn không hiểu kẻ nào có thể làm ra chuyện độc ác như vậy. Trói đánh cho chết, chôn vào trong hố đất.”


“Quần áo bị ăn mòn nghiêm trọng nên hiện tại chúng ta chưa thể đưa ra kết luận cuối cùng.” Tần Phong tiếp tục ăn. Lâm Phạm nấu khá ngon nên anh rất thích: “Có lẽ đồng xu kia không phải của người chết, chờ có kết quả kiểm tra, không loại bỏ khả năng người chết là người thiểu năng.”


Lâm Phạm nói: “Em cũng đoán mò.”


“Ăn đi.”


Sau khi ăn xong, Tần Phong đi ra ngoài mà không dẫn Lâm Phạm. Lâm Phạm trò chuyện với gia đình chủ nhà, ngắm nhìn các vì sao. Buổi tối hôm nay trời rất đẹp. Bầu trời đầy sao, dải ngân hà trải dài trên bầu trời xanh thẳm, ánh trăng sáng, mặt đất được soi chiếu rõ như ban ngày.


Lâm Phạm không phải là lần đầu tiên cùng Tần Phong ngủ chung một phòng, anh không nói ở riêng nên người nhà này cũng chỉ cho bọn họ một căn phòng. Lâm Phạm cũng chỉ có thể như vậy, đến khi mười giờ, Tần Phong còn chưa trở lại, chủ nhà đã đi về ngủ.


Lâm Phạm cũng rửa mặt sạch sẽ trở lại nằm trên giường, nhìn trần nhà màu trắng, trong đầu đầy xương trắng. Cô không thấy linh hồn, trong hố ngoại trừ mùi xác chết thì không có cái gì cả. Bên ngoài vang lên tiếng bước chân, Lâm Phạm lập tức cảnh giác, ngay sau đó cửa bị đẩy ra, Lâm Phạm ngồi dậy, sờ vào con dao găm trong túi.


Tần Phong bước vào, anh nhìn về phía Lâm Phạm: “Sao em còn chưa ngủ?”


“Có kết quả gì không?”


“Tiểu Vương đã trở về huyện thành đem đồ vật trở về kiểm tra.” Tần Phong ngồi xuống giường đối diện, cúi người cởi giày. “Hiện tại đã tìm thấy ba người mất tích, tất cả đều đã mất tích hơn năm năm, trừ một người không cha không mẹ, hai người còn lại đều thiểu năng trí tuệ.”


Lâm Phạm nằm xuống, nhìn về phía Tần Phong: “Phương tiện ném thi thể có thể là một chiếc thuyền.”


“Ừ.”


Tần Phong thay dép đi tắm rồi nhanh chóng trở lại, quần tây đã được anh xắn lên lộ ra một bắp chân, nhấc chân lên giường, cầm điện thoại đọc báo cáo khám nghiệm chi tiết bộ hài cốt.


Thời tiết rất nóng, ở quê không có máy điều hòa nhưng Lâm Phạm lại bọc mình trong chăn giống như trú đông. Tần Phong dựa vào giường bấm điện thoại, thuận tay cầm sách trên bàn lên quạt.


Lâm Phạm nhìn chằm chằm quyển sách in hình người phụ nữ trần nửa người trên tay anh, cảm thấy rất không được tự nhiên, cô trở mình: “Ngày mai chúng ta trở về sao?”


“Tạm thời không về được, nếu như công cụ vứt xác là thuyền thì phải kiểm soát lại dọc theo bờ sông tất cả các thôn.”


Lúc mới vào Lâm Phạm cũng không để ý đến cuốn sách nhưng bây giờ càng nhìn càng cảm thấy gai mắt, người phụ nữ kia mặc đồ rất ít. Ngực cô ta rất lớn, Lâm Phạm lặng lẽ vùi đầu vào chăn bông, vén cổ áo lên nhìn bánh bao nhỏ của mình. Lại duỗi đầu ra, nhìn chằm chằm tay của Tần Phong: “Anh rất nóng hả?”


“Ừm, không sao.” Tần Phong đang nhìn điện thoại, người phụ nữ trong tay theo động tác của anh mà lướt qua lướt lại.


Lâm Phạm mím môi một cái: “Vậy em tắt đèn.”


“Được.”


Lâm Phạm tắt đèn, mắt không thấy tâm không phiền. Nhắm mắt lại, không biết thiếp đi lúc nào, có một giấc mơ rất kịch liệt, trong mơ Tân Phong bị một người phụ nữ ngực lớn quyến rũ. Lâm Phạm hoảng loạn ngồi dậy, người đầy mồ hôi, cô thở dốc trong bóng tối.


“Lâm Phạm?”


Tần Phong cũng tỉnh, anh bật đèn lên nhìn thấy cô đổ đầy mồ hôi, xuống giường sờ đầu Lâm Phạm, lòng bàn tay lạnh như băng: “Lại gặp ác mộng?”


Lâm Phạm giương mắt nhìn chằm chằm Tần Phong, không lên tiếng.


Tần Phong đẩy cô vào bên trong, ngồi xuống bên cạnh cô: “Em mơ thấy gì?”


Dưới ánh đèn, ánh mắt thâm thúy của anh cùng giọng nói khàn khàn đặc biệt mê người nửa đêm, giọng nói của Lâm Phạm khô khốc, khuôn mặt nóng hổi như lò lửa: “Mấy giờ rồi?”


Tần Phong cũng buồn ngủ, anh ngáp một cái, giơ tay đưa đến trước mặt Lâm Phạm. Ba giờ rưỡi đêm, còn chưa đến bốn giờ.


Lâm Phạm có chút xấu hổ, nghĩ đến nội dung trong mơ lại càng thêm xấu hổ. Gãi tai nói: “Anh đi ngủ đi, làm phiền anh rồi.”


Tần Phong không đi về mà nghiêng đầu tỏ ý Lâm Phạm ngủ ở bên trong, nhấc chân lên giường: “Em ngủ bên trong.”


Lâm Phạm mở to mắt, sững sờ.


Tần Phong xoa xoa tóc của cô: “Ngủ đi, ngớ ngẩn cái gì?”


Lâm Phạm cứng người, dời vào bên trong, làm ổ trên giường.


Tần Phong nằm xuống ở bên ngoài, dáng người cao lớn của anh chiếm hơn một nửa cái giường. Lâm Phạm mò tới cuối giường, Tần Phong mở mắt ra: “Em làm gì vậy?”


“Đi vệ sinh.”


Lâm Phạm nhảy xuống giường như con chuột nhỏ rồi lao ra khỏi cửa, Tần Phong nhếch miệng cười, nhắm mắt lại. Nửa ngủ nửa tỉnh, Lâm Phạm trở lại nằm xuống bên cạnh anh, Tần Phong quay sang hôn lên mặt cô, trầm giọng nói: “Không cần sợ.”


Lâm Phạm nhìn khuôn mặt anh đang ở gần trong gang tấc, hô hấp của cô gần như ngừng lại, yên lặng quan sát. Lòng bàn tay đổ mồ hôi, trước kia cô gặp ác mộng đều là ma quỷ, lúc này lại là Tần Phong.


Lông mi anh rất dài, ngũ quan anh tuấn. Qua một lúc lâu, Lâm Phạm mới yên lặng thở ra một hơi, tắt đèn nhắm mắt lại.


Hôm sau, Tần Phong dậy trước, Lâm Phạm còn đang vùi mình ngủ trong góc, bên ngoài truyền đến tiếng gà gáy. Anh xuống giường sửa sang lại quần áo, lướt qua bìa tạp chí trên bàn thì dừng lại và cau mày.


Cái quái gì thế! Cầm lên rồi vứt vào thùng rác, người nhà này thật hết lời để nói.


Rửa mặt xong thì người của cục công an huyện đến, Tần Phong vội vàng ăn sáng xong thì Lâm Phạm mới ra ngoài. Tần Phong đẩy cháo cho cô, Lâm Phạm ăn ngấu nghiến.


Tần Phong đứng dậy ấn bả vai cô: “Tôi đợi em ở bên ngoài, không cần ăn vội như vậy, vẫn còn thời gian.”


Lâm Phạm gật đầu.


Đầu tiên là kiểm tra những người mất tích ở lân cận, nhiệm vụ này không phức tạp nhưng tốn thời gian. Người còn lại rời đi, điện thoại vang lên, Tần Phong bắt máy.


“Theo mức độ ăn mòn và thành phần được tìm thấy, về cơ bản có thể xác định rằng nó đã được chôn trong đất cùng lúc với xác chết.”


“Tôi biết.”


“Tra đến đâu rồi?”


“Sắp rồi.” Tần Phong nói: “Có phát hiện thì liên lạc với tôi.”


“Được.”


Cúp điện thoại xong, Tần Phong cất điện thoại di động lại trong túi, sải bước đi về phía sân, Lâm Phạm đã đeo túi lên lưng, định rời đi.


Tần Phong thanh toán tiền chỗ ở, cất ví đi theo Lâm Phạm ra ngoài: “Đồng tiền hẳn là chôn cùng người chết, suy luận hôm qua của em cũng có chút khả năng.”


Lâm Phạm hiếm khi được khen, quay đầu cười nói: “Vậy có phải vụ án sẽ được nhanh chóng giải quyết không?”


“Sẽ không lâu đâu.”


Dọc theo các thôn ven sông tra ra được mười lăm người mất tích, con số này nhiều hơn dự kiến. Tuổi tác và giới tính phù hợp thì có bốn người, Tần Phong ngồi trên xe lật xem tài liệu của bốn người này, nhíu mày, ngẩng đầu nhìn về phía Lôi Duy Vũ: “Còn thiếu cái gì không?”


“Chúng tôi đến hỏi từng nhà, hẳn là không sót đâu.”


Trời u ám đột ngột, vừa rồi vẫn còn nắng nhưng trong chốc lát những hạt mưa nặng nề đập vào kính xe. Dần dần dày đặc, mưa đổ xuống như trút nước, không khí oi bức dường như bị mưa lớn cuốn trôi.


Cần gạt nước lau mưa trên kính chắn gió, thổi bay mưa và sương mù để Lâm Phạm nhìn thấy con đường phía trước, một già một trẻ đứng chết lặng ở bên đường, bọn họ dường như không sợ cơn mưa như thác đổ này, nhịp bước rất chậm. Lâm Phạm siết chặt ngón tay, cảnh này là lạ.


Cả hai người đó đều cúi đầu xuống, Lâm Phạm không thể nhìn rõ mặt họ.


“Mưa lớn như vậy, cũng không biết khi nào mới ngừng.” Kiếng xe bị đập vang lên tí tách, Lôi Duy Vũ xúc động.


“Hai người kia làm sao đi ở trong mưa thế?” Lâm Phàm hạ kính xe, đưa tay ra, mưa đập vào tay rất đau. “Còn đi chậm như vậy, cũng không sợ đau.”


“Ai?” Lôi Duy Vũ nhìn Lâm Phạm: “Có ai đâu? Đóng cửa lại đi, mưa muốn hắt vào trong rồi.”


Lâm Phạm đóng kính lại, chỉ vào hai người cách đó không xa, đi lâu như vậy vẫn còn đứng tại chỗ: “Một già một trẻ ở trước mặt.”


Tần Phong nghe vậy ngẩng đầu nhìn về phía trước, đại lộ trống rỗng, chỉ có những giọt mưa đánh lên nền đường.











Chương 64


Tần Phong quay đầu nhìn chằm chằm Lâm Phạm: “Em hoa mắt sao?”


Lâm Phạm chớp mắt nhìn Tần Phong, anh buông tài liệu xuống đưa tay xoa tóc cô: “Mệt thì ngủ một lúc, hôm nay không ngủ trưa.”


Lâm Phạm nhanh chóng ngẫm nghĩ, hiểu ra hai tên đó không phải người. Lôi Duy Vũ cũng cười nói: “Đúng vậy, nhất định là mệt mỏi đến hoa mắt, chỗ nào có người chứ? Mưa lớn như vậy có ai không tránh mưa?”


Lâm Phạm gật đầu, xoa mắt: “Đúng là tôi mệt rồi, không biết bao giờ mới ngừng mưa.”


Từ đầu đến cuối hai người đó không đến gần, nếu như là người, thời gian lâu vậy thì chắc bọn họ đã đến. Lâm Phạm cắn da khô trên môi, trên núi khô ráo, Lâm Phạm uống một hớp nước, nhắm mắt tựa vào chỗ ngồi.


Tần Phong và Lôi Duy Vũ đang thảo luận vụ án, tâm trạng của Lâm Phạm rất hỗn loạn, sao hai người đó xuất hiện? Bọn họ là ai? Cô lại mở mắt ra, con đường phía trước không có gì cả, không thấy hai người đó nữa. Mưa nhỏ dần, rơi rả rích nửa giờ mới ngừng hẳn. Lôi Duy Vũ mở cửa xuống xe, không khí mát mẻ hòa lẫn mùi bùn đất ở bên ngoài đập vào mặt, anh ta đi tới ven đường cái nhìn về phía xa. Mặt trời dần ló đầu, anh ta hô: “Có cầu vồng kìa.”


Tần Phong đáp một tiếng, quay đầu nhìn Lâm Phạm: “Vừa mới nhìn thấy cái gì?”


“Hai người đàn ông, một già một trẻ cúi đầu đi trong mưa. Đi rất chậm, em cảm thấy kỳ lạ nên thuận miệng hỏi một câu.” Lâm Phạm hơi lúng túng, xoa lỗ tai: “Em cũng không nghĩ ra bọn họ không phải người.”


Quả nhiên sau cơn mưa như trút nước bầu trời hiện một vòng cầu vồng, Tần Phong đẩy cửa xe đi xuống, sau khi mở cửa xe: “Sau này ở bên ngoài nói chuyện chú ý chút, bớt một người biết chuyện này sẽ bớt một phần nguy hiểm.”


Lâm Phạm gật đầu.


Sau cơn mưa bầu trời xanh biếc, đứng ở ven đường có thể thấy cầu vồng treo giữa không trung, Tần Phong nắm tay Lâm Phạm, một tay kia cho vào túi, đứng thẳng tắp.


“Ngắm cầu vồng không?”


Lâm Phạm gật đầu: “Em lớn lên ở trong núi.”


Tần Phong quay đầu nhìn cô, Lâm Phạm nhìn ra xa, trong lòng bàn tay toàn là mồ hôi. Anh cầm tay Lâm Phạm, hơi buồn cười: “Căng thẳng à?”


“Cái gì?” Lâm Phạm nhanh chóng ngẩng đầu nhìn Tần Phong, bất ngờ chạm vào đôi mắt đen nhánh của anh, trái tim lại bắt đầu đánh trống vang tùng tùng tùng. “Em đâu có.”


Tần Phong cong khóe môi, ngũ quan của anh vốn lạnh lùng, vì nụ cười này mà trở nên rất mê người. Lâm Phạm đột nhiên nghĩ đến giấc mơ tối qua, Tần Phong bị một người phụ nữ diêm dúa dẫn đi, cô ở trong giấc mơ tức giận muốn khóc.


Cô hít sâu, trở tay móc ngón út của Tần Phong.


Tần Phong khẽ híp mắt: “Hửm?”


Lâm Phạm cúi đầu nhìn mặt đất ẩm ướt, bấm ngón tay út của anh.


Không cho nói nữa, cô vẫn cần thể diện. Tần Phong cười khẽ, Lôi Duy Vũ đứng đằng trước quay đầu thấy bọn họ nắm tay thì ngơ ngác, sau đó ép mình quay đầu tiếp tục nhìn cầu vồng đã mờ không thấy rõ.


Tần Phong vuốt tóc Lâm Phạm, rút tay ra.


“Buổi chiều trở về không?” Lôi Duy Vũ hỏi.


“Chưa tra rõ vụ án, điều tra lại bốn người này, chúng ta chia nhau hành động.”


“Được.”


Lôi Duy Vũ cũng không muốn tiếp tục làm kỳ đà cản mũi, rõ ràng Lâm Phạm và Tần Phong là một đôi, anh ta cứ đứng chen ở đây rất khó xử, vô cùng lúng túng.


Lâm Phạm và Tần Phong đến thôn Mã Đầu, sau khi Lôi Duy Vũ rời đi, cuối cùng Lâm Phạm cũng dời từ hàng sau đến ghế phụ lái. Xe đi lại trên đường cái giữa núi, cô nói: “Em có thể xem tài liệu không?”


Tần Phong cầm tài liệu lên đưa cho Lâm Phạm, nói: “Điều kiện phù hợp có bốn người, nhưng đều không có sáu ngón tay. Có hai người trí lực kém, hai người khác thì một người tên là Lưu Hổ, năm xưa bố mẹ ly dị, mẹ tái hôn, bố chẳng ngó ngàng gì tới, nghe nói đã bỏ nhà đi năm sáu năm rồi, hàng xóm nói không thấy trở về. Một còn lại tên là Đổng Hâm, bố mẹ cũng ly dị, mẹ tái hôn, bố qua đời vào hai mươi năm trước, anh ta được bác cả nuôi lớn, sáu năm trước đi làm, đến giờ không có tin tức.”


Lâm Phạm lật tài liệu, nhìn tài liệu của hai người có trí lực kém, nói: “Thật ra thì trí lực kém rõ ràng có tính di truyền, không thể tự lo liệu cuộc sống nên bị cấm kết hôn. Anh xem cả nhà Đổng Tiểu Bàn này, sinh ra bốn đứa bé đều có vấn đề về trí lực.” Lâm Phạm lấy tài liệu của một người mất tích trong đó: “Người đáng thương là những đứa bé này.”


“Luật pháp có quy định, nhưng mà công việc cũng không dễ làm.” Ở vùng lân cận có rất nhiều trẻ em trí lực kém, địa phương nghèo, một khi nghèo thì người ta khá coi trọng chuyện nối dõi tông đường. Cưới kẻ đần độn, sinh ra một đống trẻ con đần độn, kéo dài không ngừng. “Nông thôn còn có rất nhiều lễ cưới không đăng ký kết hôn, vốn không có cách ngăn chặn.”


Năm giờ rưỡi chiều đến thôn Mã Đầu, bọn họ đến nhà Trương Tam trước, Trương Tam mất tích năm năm trước.


“Nó nói muốn ra ngoài làm việc, chúng tôi để nó đi, sau đó thì cũng không trở về nữa.”


“Mọi người có tìm không?”


“Tìm rồi, nhưng kiểu gì cũng không tìm được, tốn rất nhiều tiền ——” Ông cụ đang lau nước mắt, thấy cháu trai nhỏ ở xa ngã xuống, hô to một tiếng vội vàng chạy tới.


Trương Tam là lão Tam của nhà họ, trên còn có hai người anh đều là trí khôn không cao. Anh cả tiêu tiền cưới một cô gái ánh mắt có vấn đề, sinh hai đứa bé, chủ yếu vẫn dựa vào ông cụ nuôi nấng. Anh hai biết điều, từ đồng ruộng trở về giờ đang ngồi ở trụ cửa hút thuốc.


Tần Phong đi tới hỏi anh ta, anh ta lập tức cười mà vùi mặt vào trong cánh tay, nhất định không chịu nói một câu với Tần Phong.


“Lão Nhị không thích nói chuyện.” Ông cụ bế cháu trai đi đến, Lâm Phạm thấy đứa cháu này cũng không thông minh lắm, đầu óc ngờ nghệch. “Ông vừa mới nói đến đâu?”


“Trương Tam cao bao nhiêu?”


“Xấp xỉ lão Nhị thôi.” Tần Phong liếc nhìn lão Nhị khom người gần như muốn kẹp đầu vào nách vội vã đến phòng bếp, không tới một mét bảy. “Lúc đi mặc quần áo cái gì? Vào mùa nào không thấy nữa?”


“Mùa đông, mặc quần áo màu đen.”


“Anh ta đi đâu làm việc? Ông yên tâm sao?”


“Haiz, không yên tâm thì có cách gì chứ? Trong nhà nhiều trẻ con, nó ở nhà chỉ ăn cơm, không làm gì hết. Không nuôi nổi, mắng nó đôi câu thì nó chạy, sau đó không tìm được nữa—— “


“Được, chúng tôi biết rồi, một khi chúng tôi có tin tức của Trương Tam sẽ thông báo cho ông.”


“Trương Tam có sáu ngón tay không?”


“Không có.”


“Vậy cảm ơn ông.”


Đi ra thôn Mã Đầu, Lâm Phạm hỏi: “Chắc bộ hài cốt đó cao hơn Trương Tam đúng không? Cũng không phải sáu ngón tay, không phải anh ta nhỉ?”


“Ừ.”


Hoàng hôn buông xuống, giữa núi bị bóng tối bao phủ. Tiếp tục chạy tới thôn tiếp theo gặp đám người Lôi Duy Vũ, xe chạy nửa giờ đột nhiên dừng lại, Lâm Phạm vội vàng nắm lấy tay vịn quay đầu nhìn Tần Phong: “Sao thế?”


Tần Phong khởi động lần nữa, không chuyển động.


Anh tháo giây an toàn mở cửa xuống xe, Lâm Phạm vội vàng xuống từ bên kia, gió đêm giữa núi hơi lạnh, Lâm Phạm rụt cổ một cái: “Xảy ra chuyện gì thế? Xe hỏng rồi sao?”


“Anh xem xem.”


Tần Phong mở nắp xe trước kiểm tra đường giây, Lâm Phạm ở bên cạnh chiếu sáng giúp anh. Không có chỗ hỏng, Tần Phong kiểm tra lần nữa, lên xe mà vẫn không chạy. Anh lại đi xuống, cầm hộp dụng cụ tháo linh kiện, Lâm Phạm đợi ở một bên. “Vấn đề ở đâu thế?”


Tần Phong đưa tay lấy đèn pin: “Vào trong xe đợi đi, bên ngoài lạnh.”


“Em không lạnh.” Giữa núi tiếng dế tranh nhau kêu, thỉnh thoảng có tiếng chim hót, phá vỡ bầu trời đêm. Sắc bén chói tai, vô cùng ghê rợn, Lâm Phạm lạnh sống lưng, nói: “Hay là gọi điện thoại để cho người ta tới sửa nhé?”


Tần Phong tuyệt vọng buông hộp dụng cụ xuống, thật sự không tra ra hỏng ở chỗ nào.


Gọi được điện thoại, nói tình huống với bên kia, Lôi Duy Vũ bảo: “Hai người để xe ở đâu đó, đi về phía trước nửa tiếng có một thôn, nhà thứ ba ở phía nam kênh rạch là nhà một bà con xa của tôi. Anh đến đó ở tạm một đêm, sáng sớm ngày mai chúng tôi đến đón hai người, chỗ tôi có người xảy ra tai nạn xe cộ, bây giờ không đến được.”


“Người đó không sao chứ?”


“Không sao, chỉ là không biết xe tông. Đường núi khó đi, buổi tối dễ xảy ra chuyện.”


“Được rồi.”


Tần Phong cúp điện thoại, đặt hộp dụng cụ về, cầm áo khoác đưa cho Lâm Phạm: “Mặc vào, phía trước có thôn, đến đó ở lại một đêm trước đã.”


“Không ai tới kéo xe sao?”


“Đường núi không dễ đi, xe đến từ thị trấn xảy ra tai nạn.” Tần Phong giải thích.


Lâm Phạm ôm chiếc áo khoác lớn, môi cô lạnh đến trắng bệch, do dự mấy giây mới mặc vào. Tần Phong không đi nhanh, dường như đang đợi cô. Lâm Phạm đi nhanh hai bước, đuổi theo Tần Phong: “Các anh thường xuyên chạy khắp thôn như vậy sao?”


“Hoàn cảnh gì cũng có thể trở thành hiện trường giết người, phá án là như vậy.”


Lâm Phạm gật đầu, nhìn Tần Phong cao lớn bên cạnh: “Có bao giờ anh gặp vụ án khó giải quyết, không phá được án chưa?”


“Có, vụ án moi tim.” Giọng điệu của Tần Phong rất hờ hững, Lâm Phạm căng thẳng, cảm thấy mình nói đến chuyện không nên nói. Cô rất khó chịu cúi đầu đi về trước, đột nhiên cánh tay bị siết chặt, Lâm Phạm ngẩng đầu thấy Tần Phong nắm cánh tay cô, đi về phía trước: “Tôi không tin trên thế giới này có vụ án hoàn hảo, chẳng qua là chúng ta không phát hiện ra chỗ sơ hở.”


Lâm Phạm “ừ” một tiếng, bàn tay của anh lớn và ấm áp, nhưng mà có vết chai chọc vào tay.


Bọn họ đều yên lặng, đề tài này quá nặng nề.


“Tần Vũ là em họ của anh à?” Lâm Phạm đến công ty của bố Tần Phong mới biết Tần Phong là con một, vậy em gái họ Tần trong miệng anh chắc là em gái họ.


“Ừ.”


“Cô ấy sinh tháng mấy?”


“Tháng ba, sao thế?”


“Ngày nào?”


“Cái này thì không để ý, anh về hỏi xem. Có ý nghĩa đặc biệt gì sao?”


“Không có, em chỉ hỏi thôi.”


Giết người không có quy luật mới là đáng sợ nhất, không có mục tiêu đặc biệt, không có tuổi tác nghề nghiệp hạn chế, bọn họ không biết lần sau hung thủ gây án vào lúc nào, chỉ có thể chờ đợi.


Quả nhiên nửa tiếng sau thấy có ánh đèn, đó là một con đường mòn, Tần Phong cầm đèn soi. Thôn được một con kênh chia làm hai, nhà nằm ở hai bên, ánh đèn rải rác không tập trung.


Lâm Phạm lấy điện thoại ra xác định vị trí, nơi này là thôn Tây Lương.


“Từ từ thôi, đường khó đi.” Trời mưa nên con đường trước mặt đột nhiên trở nên rất hẹp, có lẽ là lún. Tần Phong thuận tay cắp Lâm Phạm tới chỗ đất bằng phẳng an toàn, mới để cô xuống, Lâm Phạm không biết nên để mặt mũi vào đâu.


“Em nhìn đường, anh không cần phải để ý đến em.”


Tần Phong nhìn cô, chân quá ngắn, cô có thể nhảy qua cái kênh vừa rồi sao?


“Ừ.”


Nhà thứ ba, vừa tới cửa thì có chó chạy ra, đó là một con Pekingese không lớn, nhưng mà tiếng kêu vang dội. Một người phụ nữ đi ra, thấy Tần Phong hỏi: “Cậu là bạn của Tiểu Vũ đúng không? Mau vào đi.”


Hai chân của Lâm Phạm dính bùn, cạo trên cục gạch ở cửa.


“Làm phiền mọi người.” Tần Phong dẫn Lâm Phạm đi vào, trong sân trồng một cây anh đào.


“Đã nấu cơm xong rồi.”


Ăn một bữa cơm nóng, cơm nước xong Lâm Phạm cầm đèn điện đi ra ngoài tìm phòng vệ sinh, Tần Phong bị chủ nhà lôi kéo nói chuyện nhà. Lâm Phạm đi ra ngoài một lúc rồi, Tần Phong trò chuyện mà không tập trung. Muốn đi xem lại sợ Lâm Phạm suy nghĩ nhiều, một người đàn ông đi theo cô gái nhỏ đến phòng vệ sinh quá thô bỉ.


Lâm Phạm mới đi ra nhà vệ sinh thì thấy hai người đã gặp ban ngày, cô bị dọa suýt nữa ngã về nhà vệ sinh, trượt chân một cái vội vàng đỡ cái cây bên cạnh. Trên cây có gai, đâm Lâm Phạm đến hít một hơi.


Người đàn ông trẻ tuổi cúi đầu không nói gì, người già nua nhìn Lâm Phạm: “Cô là cảnh sát à?”


Lâm Phạm cầm đèn pin, sau khi đứng vững thì buông tay ra, mím môi: “Các—— người có việc gì? Tìm tôi làm gì?”


Ông già trước mặt quỳ “bịch” xuống, dập đầu về phía Lâm Phạm, mặt đầy nước mắt: “Đồng chí cảnh sát, xin cô giúp đỡ chúng tôi! Giúp đứa con trai đáng thương của tôi, nó chết thảm quá.”





Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK