• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 81:


Trong lúc gấp gáp, Lâm Phạm nắm lấy bả vai của Tần Phong. Cơ bắp của anh rất chắc chắn, không thể nào bám chắc vào. Lâm Phạm rất nhanh đã bị tuột xuống. Động tác của anh không được coi là rất mạnh nhưng Lâm Phạm vẫn không chịu nổi. Lâm Phạm vô thức kêu ra tiếng, lúc ý thức được điều mình vừa làm thì vội vàng che miệng lại. Tần Phong cúi người gỡ tay cô ra, hôn lên cằm của cô: “Cách âm trong nhà rất tốt, không nghe thấy….”


Lâm Phạm ngước lên nhìn anh, anh cũng đang cười, đưa tay sờ lên mặt cô: “Thoải mái không?”


Tần Phong bỗng nhiên tăng nhanh tốc độ. Lâm Phạm chỉ cảm thấy da đầu mình tê dại, kêu ra tiếng, âm thanh mềm nhũn. Tần Phong xoa xoa đỉnh đầu của cô, ôm cô đổi sang một tư thế khác. Ngồi dậy ôm Lâm Phạm vào lòng.


Lần thứ hai thuận lợi hơn nhiều so với lần đầu tiên. Cho đến lúc kết thúc, động tác của Tần Phong chậm lại. Kéo Lâm Phạm qua hôn lên môi cô, nụ hôn lưu luyến kéo dài kết thúc. Anh buông Lâm Phạm ra, rút ra ngoài.


“Đi tắm không?”


Lâm Phạm chôn mặt vào cổ anh. Giữa ban ngày ban mặt làm ra loại chuyện này, cô thật sự tiếp nhận không nổi. Quá xấu hổ mà. Tần Phong hôn lên tai cô, ngón tay lướt qua cổ Lâm Phạm.


“Lâm Phạm.”


Giọng nói của anh có chút lười biếng sau khi thỏa mãn xong, khàn khàn mà lại mang chút ý tứ xâu xa: “Ngượng ngùng cái gì? Ở đây chỉ có hai chúng ta.”


Lâm Phạm sống chết không chịu ngẩng đầu lên. Tần Phong đành ôm cô xuống giường, đi vào nhà tắm: “Muốn tắm vòi hoa sen hay là ngâm bồn?”


Lâm Phạm lập tức đưa ra lựa chọn. Nhảy ra khỏi vòng tay anh, đưa lưng về phía Tần Phong: “Tắm vòi.”


Tần Phong bật cười, cũng không nói gì thêm. Mở nước ra rửa qua loa một chút rồi nói: “Em tắm đi, có chuyện gì thì gọi anh.”


Thật ra là anh lo lắng Lâm Phạm sẽ phát bệnh. Lâm Phạm thẹn thùng đến mức da của cô đều đỏ ửng, da của cô rất trắng.


Tần Phong đi ra ngoài. Cửa không được đóng chặt mà giữ lại một khe hở, để phòng ngừa lỡ như có chuyện.


Lâm Phạm lúc này mới tựa lên tường thở dốc. Chân cô mềm nhũn, nhưng vừa rồi có Tần Phong ở đây nên cô ngại nói ra. Chất lỏng từ trên chân của cô chảy xuống. Đầu óc Lâm Phạm như muốn nổ tung, thứ đang chảy đó là của Tần Phong.


Cô vội vàng rửa sạch đi. Lấy khăn tắm bao bọc cơ thể rồi lau sạch hơi nước ở trên gương. Sau đó quan sát cổ của mình. Dấu hôn lần trước đã phai nhạt. Lần này Tần Phong không để lại dấu vết rõ ràng nữa. Quần áo của cô đặt ở bên ngoài, dùng khăn tắm bao bọc, bên trong cảm thấy rất trống rỗng. Đúng là ngượng ngùng.


Lâm Phạm mở cửa thò đầu ra nhìn một cái. Trong phòng rất sáng sủa, ánh nắng từ bên ngoài cửa sổ sát đất chiếu vào. Bên trong không có ai, quần áo của Lâm Phạm bị ném ở góc giường, có lẽ là do Tần Phong vừa nhặt lên. Lúc bọn họ làm chuyện đó, quần áo bị ném lung tung cả lên. Lâm Phạm cũng không muốn mặc lại quần áo đã bị ném xuống đất nữa. Cô do dự một lúc rồi rón rén mở cửa nhà tắm ra. Cửa phòng ngủ bị đẩy ra từ bên ngoài, suýt chút nữa thì đụng vào mũi của Lâm Phạm. Cô vội vàng lùi lại phía sau thì nhìn thấy Tần Phong.


Anh đã mặc quần áo xong, nhìn chằm chằm vào Lâm Phạm một lúc rồi đưa tay lên tỏ ý: “Muốn xem xem em tắm xong chưa. Xong rồi thì mau ra ăn sáng.”


Lâm Phạm cuốn một chiếc khăn màu trắng lớn, mái tóc được uốn hơi xoăn tùy ý buông ở trên vai. Một giọt nước từ trên chiếc cổ mảnh khảnh rơi vào bên trong khăn tắm. Tần Phong vội lui ra ngoài, còn nhìn tiếp thì hôm nay sẽ không ra khỏi cửa được nữa.


“Thay quần áo xong thì ra ăn sáng.”


Lâm Phạm chạy như bay về phòng thay quần áo. Chỗ đó tiếp xúc với chất vải liền trở nên đau rát. Tần Phong đúng là xấu xa. Lời của đàn ông quả nhiên không thể tin được.


Lâm Phạm thay một bộ đồ thể thao nhẹ nhàng, quần áo rất rộng, mặc vào cũng thoải mái. Bước ra ngoài thì đã thấy Tần Phong đang ăn cơm. Lâm Phạm đi tới, kéo ghế ra ngồi xuống. Trên bàn có cháo yến mạch và bánh bao. Lâm Phạm cúi đầu ăn cháo.


“Chiều nay anh sẽ đi Ứng huyện khoảng ba ngày. Em ở nhà một mình có được không?”


Lâm Phạm nuốt cháo xuống, ngẩng đầu lên nhìn Tần Phong: “Em có thể đi cùng không?”


“Không được.”


Lâm Phạm hạ mi mắt xuống, tiếp tục cúi đầu ăn cháo, yên lặng không nói gì, vẻ mặt vô cùng ấm ức.


“Em đi Ứng huyện làm gì?” Tần Phong thấy cô như vậy, cảm thấy không đành lòng.


“Ở đó gần nhà em. Lần trước em quên mang tro cốt của bố em về. Tro cốt của bố vẫn còn ở tòa nhà cũ đường Trung Minh.”


Lần trước quay về quá vội vàng, Lâm Phạm quả thực đã quên mất chuyện này.


“Để một thời gian nữa được không?”


“Sắp vào học rồi, không có thời gian nữa. Chương trình học của lớp mười hai rất nặng.”


“Anh không thể đưa em về đến nhà được.”


“Không sao, em có thể đi xe khách về. Đi xe khách từ Ứng huyện đến nhà em.”


Tần Phong thấy cô tích cực như vậy, hơi nhướng mày: “Em có chuyện gì giấu anh có phải không?”


Lâm Phạm lập tức lắc đầu: “Không có.”


“Gần đây mơ thấy gì?”


Lâm Phạm lắc đầu: “Thật sự không có mà. Em chỉ quay về một chuyến mà thôi, sao anh lại đoán ra nhiều chuyện như vậy chứ?” Những câu cuối cùng dần dần nhỏ lại, nói xong cô lại vùi đầu ăn cháo: “Đừng suy nghĩ nhiều.”


Tần Phong muốn gõ đầu cô một cái. Nhưng nhìn gương mặt của cô lại không nỡ xuống tay,chỉ đành hừ một tiếng.


Lâm Phạm mặc đồ thể thao rộng rãi rất thoải mái. Bọn họ đi đến tòa nhà cũ ở đường Trung Minh trước để lấy tro cốt. Tần Phong nói: “Vụ án lừa gạt liên quan đến Liễu Phiêu Phiêu đã được lập hồ sơ rồi, vụ kiện tài sản thì ở phía sau, có lẽ là tháng mười một sẽ thẩm tra lần đầu.”


Lâm Phạm không có hứng thú với số tài sản đó. Tuy rằng đó là tiền, nhưng số tiền này rất bẩn, đã dính không ít máu người rồi. Lâm Phạm thở dài, hỏi: “Số tiền đó là khoảng bao nhiêu?”


Tần Phong nói một con số, Lâm Phạm giật mình: “Bố em giàu đến vậy cơ à?”


Tần Phong lái xe đi vào đường chính: “Em tưởng là chỉ có mấy trăm đồng thôi à?”


Lâm Phạm đáp: “Kiện cáo có phiền phức không?”


“Anh sẽ tìm luật sư.” Tần Phong kéo cà vạt xuống, anh không thích mặc đồng phục có cà vạt, rất không thoải mái: “Em cũng đừng quan tâm, đợi kết quả là được.”


Lâm Phạm nhìn góc nghiêng của Tần Phong, nhịn không được mà bật cười.


“Cười cái gì?”


Lâm Phạm không lên tiếng, nhưng vẫn mím môi cười.


“Hả?” Tần Phong nhìn cô một cái.


Lâm Phạm thu lại ý cười, đáp: “Không cười gì cả.”


“Không cười gì cả mà em còn cười?” Tần Phong trêu chọc.


Lâm Phạm cứng họng: “Anh nói nhịu đấy à?”


Tần Phong cười, giọng cười trầm thấp. Ngón trỏ của anh gõ gõ lên tay lái, tâm trạng rất tốt.


Lâm Phạm cảm thấy nếu còn nói kiểu này nữa thì chắc cô cũng xỉu mất. Cô chắc chắn là nói không lại Tần Phong.


“Cô gái bị nhốt dưới đất kia sao rồi?”


Nói đến vụ án, Tần Phong liền trở nên nghiêm túc, lập tức thu lại ý cười: “Bị nhốt mười ngày, bây giờ đang chữa trị ở bệnh viện.”


“Tại sao người đàn ông đó lại muốn nhốt cô ấy? Bọn họ quen nhau thế nào vậy?”


“Không quen biết.” Tần Phong nói: “Gây án một cách ngẫu nhiên, không có mục tiêu nhất định. Đêm hôm đó cô gái kia đi làm về muộn, về nhà một mình nên bị hắn ta trói đi.”


“Đây đúng thật là….” Trong lúc nhất thời Lâm Phạm không tìm được từ ngữ thích hợp để miêu tả: “Không bằng súc sinh.”


Tần Phong không phát biểu ý kiến.


“Hi vọng cô gái kia không sao, sau này có thể thản nhiên mà đối mặt với cuộc đời.”


“Mong là vậy.”


Bị trói rồi nhốt lại. Đối với cô ấy mà nói, gặp phải chuyện này đúng là quá tệ hại. Nhưng vẫn rất may mắn là có người kịp thời phát hiện.


“Cái hầm ngầm đó không hề nhìn thấy có đường đi, sao âm thanh lại truyền từ dưới đó lên được?”


“Đêm đó em chưa nhìn rõ nên không biết, ở đó có một chỗ thông với cống thoát nước. Anh ta sợ bị phát hiện nên chặn lại. Vì cách làm rất vụng về, không chặn được kín nên hiệu quả cách âm cũng không tốt. Cũng may mà đụng phải cái cống thoát nước đó nên người bị hại mới được cứu.”


Cả vụ việc này khiến người ta không rét mà run. Nếu như Lâm Phạm không buồn chán mà lướt weibo, không có Tần Phong tốn công chạy tới khám xét hiện trường lần nữa thì không biết cô gái kia sẽ bị nhốt trong bao lâu, đến khi nào mới được giải thoát.


Lâm Phạm thở ra một hơi, sau đó quay sang nhìn Tần Phong: “Hi vọng ngày nào anh cũng được nghỉ.”


“Hả?”


“Không có tội phạm, ai làm việc nấy, sống yên ổn với nhau.”


“Dục vọng của con người là vô cùng vô tận, nơi nào có người thì sẽ có tội phạm. Đất nước lí tưởng hầu như không tồn tại, anh cũng hi vọng tỉ lệ tội phạm trên thế giới này sẽ xuống đến mức thấp nhất, khiến cho chúng ta thất nghiệp.”


Lâm Phạm cảm thấy một điểm rất tốt của Tần Phong là ở chỗ, cho dù cô phát biểu những ý kiến như thế nào, anh cũng sẽ tiếp lời cô. Không cảm thấy cô ngây thơ, cũng sẽ không coi thường cô.


“Ừ.”


Bọn họ đến đường Trung Minh lấy hộp tro cốt. Lâm Phạm nhìn lại khu nhà cũ nát này. Cô bắt đầu ở đây, cho dù đó là tốt hay là xấu, cô cũng bắt đầu nhìn thấy ma ở đây, bắt đầu tiếp xúc với các vụ án ở đây. Sau đó quen biết Tần Phong, bây giờ thì cô đã bên anh.


Tần Phong thấy cô đi ra, liền tắt điếu thuốc rồi đi đến cầm hộp tro cốt giúp cô: “Không còn gì nữa rồi?”


Lâm Phạm gật đầu: “Không còn nữa rồi.”


Tần Phong đặt tro cốt vào cốp, sau đó lên xe: “Đi thôi.”


Tần Phong quay đầu xe, lái xe đi ra ngoài. Lâm Phạm quay đầu nhìn tòa nhà cũ. Bỗng nhiên cô phát hiện tầng năm của tòa nhà thứ hai có một khối gì đó màu đen, giống như là một đám sương mù dày đặc. Lâm Phạm dụi mắt một cái, nhưng xe đã chạy đi khuất.


Đó là thứ gì vậy?


“Nhìn gì đó?”


“Không có gì.”


Có lẽ là cô hoa mắt rồi. Lâm Phạm thu hồi tầm nhìn, tựa vào ghế: “Em hơi buồn ngủ.”


Sáng nay Tần Phong dậy rất sớm, lại giày vò cô một hồi, Lâm Phạm vẫn chưa được ngủ ngon. Tần Phong đưa áo khoác cho cô: “Đừng để bị lạnh, ngủ đi.”


“Các anh đi Ứng huyện để làm gì?”


“Điều tra vụ buôn bán người, bây giờ cục công an Ứng huyện đang có manh mối.”


Lâm Phạm cầm lấy áo khoác đắp lên người mình. Trên áo của Tần Phong có mùi thuốc lá, chiếc áo này rất to, có thể đắp kín người cô.


“Có khả năng bắt được nhóm người kia rồi à?”


“Ừ.”


“Nhanh chóng bắt được nhóm người đó thì chú Đồng Huy cũng không chết một cách vô ích. Hi vọng có thể tìm được con trai của chú ấy. Cho dù như thế nào, nếu như chú ấy ở dưới suối vàng biết được, thì cũng coi như có thể yên tâm rồi.”


Ánh mắt của Tần Phong chìm xuống, cũng không tiếp lời Lâm Phạm.


Làm nhiệm vụ mà đưa Lâm Phạm theo quả thật không hợp với quy định. Nếu như không phải vụ án đầu tiên có liên quan đến Lâm Phạm, anh thật sự không thể mang cô theo. Việc thi thể của Đồng Huy đi ra ngoài thật sự rất đáng kinh sợ. Có điều loại chuyện này đều được ra sức đè xuống, nếu không e rằng sẽ khiến người ta hoang mang. Chuyện Lâm Phạm nhìn thấy ma Tần Phong cũng thật sự giấu không nổi, nhưng cũng không giải thích.


Quốc gia có mấy nghìn năm lịch sử. Đối với thứ này, tổ tiên tin tưởng một cách tuyệt đối. Thực ra thì có những thứ dị thường xuất hiện cũng không được coi là điều gì hiếm lạ. Tin thì tin, không tin thì tự có sự kiên trì của bọn họ. Phía trên không nói gì, nhưng cũng ngầm chấp nhận Tần Phong đưa Lâm Phạm đi phá vụ án kia.


Đi Ứng huyện tổng cộng có bốn người, lại đổi thêm một chiếc xe. Tần Phong, Lâm Phạm, còn có Tiểu Vương và Trịnh Vĩ.


Tiểu Vương lên xe nhìn thấy Lâm Phạm liền vui vẻ: “Đồng chí Tiểu Lâm.”


Lâm Phạm cười gật đầu chào anh ta. Tiểu Vương nói: “Nghe nói cô gái dưới hầm ngầm kia là do cô phát hiện trước hả? Lợi hại đó. Cô thế này thì có thể thi trường cảnh sát được rồi. Ra đa thăm dò vụ án rất nhạy bén, sau này nhất định sẽ là thần thám, là Sherlock Holmes, Conan của Trung Quốc….”


Tần Phong: “Anh im miệng đi.”


Lâm Phạm cười cười, thu hồi tầm mắt, ngồi ở ghế phụ rồi ngủ mất. Lúc tỉnh lại thì thấy gương mặt của Tần Phong phóng to trước mặt. Cô còn đang mê mang thì Tần Phong đã chạm lên gương mặt cô: “Đến rồi.”


Lâm Phạm ừ một tiếng. Đôi mắt trống rỗng, ngơ ngẩn nhìn về phía trước.


“Anh phải đi họp, em ngồi trong xe đợi anh.”


Lâm Phạm xoa xoa mặt, cuối cùng cũng tỉnh hẳn: “Em sẽ bắt xe quay về.”


Tần Phong nhìn dáng vẻ ngây ngốc này của cô, nhéo lên mặt cô một cái: “Đợi lát nữa ăn cơm xong anh đưa em ra bến xe.”


Lâm Phạm nhìn Tần Phong đang ở gần ngay trước mặt, hơi lùi đầu ra phía sau, sau đó đưa tay ôm lấy người trước mặt, chôn mặt vào áo anh. Suy nghĩ của Lâm Phạm dần dần quay về quỹ đạo: “Tần Phong.”


Âm thanh của cô rất thấp, mềm nhũn mê hoặc lòng người.


“Ừ?” Tần Phong vuốt tóc cô: “Anh làm xong việc sẽ đến tìm em ngay. Chú ý an toàn, có chuyện gì thì gọi cho anh.”


“Tần Phong.” Cô lại gọi một tiếng.


Tần Phong đưa cô ra khỏi lồng ngực. Nhìn xung quanh một chút, thấy không có người liền cúi đầu hôn Lâm Phạm một cái. Nụ hôn này rất sâu, không hề giống như trước đây, vô cùng kịch liệt. Một hồi lâu sau, nụ hôn mới kết thúc. Tần Phong đưa ngón cái lên lướt qua đôi môi của Lâm Phạm, ngưng mắt nhìn cô: “Nghe rõ lời anh nói. Không được mạo hiểm, làm chuyện gì thì cũng phải bàn bạc với anh trước.”





Chương 82


“Ừ.”


Tần Phong cười khẽ xoa gò má của cô: “Tốt lắm.”


Điện thoại đang vang lên, anh xuống xe nghe máy. Lâm Phạm sửa sang lại túi đeo, đeo lên vai rồi nhảy xuống xe. Nhìn Tần Phong, đến cốp sau ôm hộp tro cốt, Tần Phong cúp điện thoại.


“Anh đưa em đến trạm xe.”


Lâm Phạm chỉ trạm xe cách đó không xa: “Đằng đó có thể đi xe, hai trăm mét.”


Điện thoại của Tần Phong lại reo, anh lấy ra xem, nói với Lâm Phạm: “Vậy em chú ý an toàn.”


“Được.” Lâm Phạm cười một tiếng: “Em đi đây.”


Đã có kết quả điều tra của mười lăm chiếc xe, một chiếc xe van biển số thành phố An Tây trong đó rất đáng nghi, chiếc xe đó ở Ứng huyện không bao lâu thì đi vào thành phố Thái Hà. Tra bảng số xe thì chủ xe là người Giang Thành, làm việc ở thành phố An Tây. Liên lạc với chủ xe, chủ xe cũng rất bất ngờ, sau khi điều tra phát hiện chiếc xe van đó dùng biển giả.


Chủ nhân đăng ký biển số xe luôn ở thành phố An Tây, không hề rời đi, xe cũng ở thành phố An Tây.


Ở Giang Thành bắt được nhóm tội phạm, bọn họ khai báo hành vi buôn bán người được thống nhất, không thừa nhận sau lưng có băng nhóm. Không có tung tích về người đụng chết Đổng Huy, mặc kệ có băng nhóm cá mè một lứa hay không. Bây giờ bọn họ chỉ có thể đặt toàn bộ sự chú ý lên camera, liên lạc với cục công an thành phố Thái Hà, điều động camera tra xét tung tích của chiếc xe đó.


Trong đoạn thu âm đó có một câu liên quan tới Ứng huyện, Tần Phong xem camera lại lần nữa. Chiếc xe van biển số giả biến mất ở thôn Triệu của Ứng huyện, Tần Phong hỏi: “Thôn Triệu có camera không? Đây là thôn Triệu nhỉ?”


“Đây là thôn Triệu, thôn Triệu chỉ có camera ở đường giao, có vấn đề gì à?”


“Chiếc xe này dừng ở thôn Triệu hai tiếng, tại sao phải đến thôn Triệu? Các anh điều tra chưa?”


“Vậy bây giờ điều tra hả? Còn chưa xác định có phải chiếc xe này gây án không.”


Tần Phong kéo thời gian đến hai tiếng sau, thấy chiếc xe kia đi ra lái về phía Tây. Đi đến phía Tây của Ứng huyện có thể vào thành phố Thái Hà.


“Căn cứ vào camera trên quốc lộ 301, lần đầu tiên chiếc xe này xuất hiện trên camera ở quốc lộ 301 là mười một giờ, thời gian của đoạn camera thứ hai là mười hai giờ rưỡi. Lại đi đến Ứng huyện, thời gian ăn khớp.”


“Làm sao các anh biết mục đích của chiếc xe phạm tội đó là Ứng huyện? Nếu như không phải thì sao?”


“Chúng tôi nhận được tuyến báo, trong xe có trẻ con bị bắt.”


“Vậy bây giờ đến thôn Triệu điều tra.”


————


Xe khách đến thị trấn không có điều hòa, không khí trong xe bụi bặm, Lâm Phạm ngồi ở hàng cuối cùng với một đống lương thực gà sống, mở cửa sổ hướng mặt ra ngoài. Cô nhắm mắt lại, còn chưa ngủ thì nghe thấy tiếng ồn ào, có người đến trấn nghiền bông vải, gánh một bọc lớn. Nhân viên bán vé không cho người ta lên xe, ngại chiếm chỗ.


“Tôi trả thêm ít tiền được không?”


“Thêm mười đồng.”


“Cô giết người à.” Người phụ nữ khiêng bông vải cắn môi, tức tối đến đỏ bừng mặt: “Tôi ngồi xe mất mười đồng, bông vải cũng đòi tôi mười đồng.”


“Vậy cô xuống xe đi.” Nhân viên bán vé không hề khách sáo.”Mau đi xuống, đừng chậm trễ người lái xe.”


Người phụ nữ không muốn xuống xe, cũng không muốn trả mười đồng, thấp giọng cầu xin: “Cô cho tôi lên xe đi, tôi cho cô ba đồng được không?”


“Cô đi xuống! Cô đi nhanh lên đừng nói nhảm nữa!” Nhân viên bán vé cũng là phụ nữ, hơi mập, giọng nói rất lớn, đẩy người phụ nữ khiêng bông vải: “Cô mau đi xuống, bây giờ cô cho bao nhiêu tiền chúng tôi cũng không chở cô. Cô nhìn cô toàn bụi đất, buồn nôn không? Tôi đẩy cô mà người tôi cũng dính đầy bông vải, bẩn chết được.”


Người phụ nữ không kịp đề phòng bị đẩy ra xe, đặt mông ngồi trên bông vải, nện đất than vãn khóc lớn. Trên xe có người bắt đầu khuyên can, Lâm Phạm hít sâu một hơi, đứng dậy đi đến lấy mười đồng trong túi xách đưa cho nhân viên bán vé: “Để thím ấy lên đây đi.”


Nhân viên bán vé liếc mắt: “Cô nói là được à? Cô trả thay cô ta à? Cô bé đừng xen vào chuyện của người khác.”


Lâm Phạm xuống xe kéo người phụ nữ dậy, đưa lên xe: “Cô ngồi ở phía sau đi, để bông vải ở chỗ tôi.” Quay đầu nói với nhân viên bán vé: “Dì, tiền đó cho dì.”


“Cô vẫn chưa đưa tiền vé đâu.”


Lâm Phạm vừa muốn móc túi, người phụ nữ nhanh chóng lấy một xấp tiền rách trong túi, đều là một đồng năm hào, tìm được mười đồng đưa cho nhân viên bán vé, đi về hàng phía sau.


Bông vải xếp bên cạnh Lâm Phạm, cô bị chen không thở nổi, người phụ nữ ở hàng trước quay đầu lại cười với cô, lộ ra một hàng răng không chỉnh tề: “Cô gái, cảm ơn cô.”


Cô ta dùng tiếng địa phương, Lâm Phạm cũng dùng tiếng địa phương trả lời: “Không cần khách sáo.”


“Tôi còn có sáu đồng, cô cầm trước, tôi không thể để cô trả giúp tôi—— ”


“Không cần.” Lâm Phạm đẩy tiền về: “Thím cứ cầm đi.”


Sáu đồng có năm hào và một đồng, Lâm Phạm không biết người phụ nữ này là ai, nhưng mà thấy đáng thương.


“Vậy cô ăn táo không?” Người phụ nữ thấy Lâm Phạm không lấy, từ lấy ra một quả táo nhỏ méo mó trong túi bên người: “Buổi sáng tôi mang từ nhà đến, rửa rồi nên không bẩn đâu.”


Lâm Phạm cười, nhận lấy quả táo: “Cảm ơn.”


Cô gái lấy một bánh bao ra ăn, bánh bao đó nhìn không ngon lắm, cắn rơi mảnh vụn.


“Nhà tôi ở núi Phan Sơn, nhà cô nơi đâu?”


Lâm Phạm nói tên thôn, bảo: “Có phải núi Phan Sơn khá gần thôn Thạch Lương không?”


“Khá gần đó, ở ngay bên cạnh.” Người phụ nữ nói: “Lúc nào cô đến chơi, đến nhà thím.”


Lâm Phạm nói lấy lệ, nghịch quả táo nhỏ trong tay.


Người phụ nữ ăn hết bánh bao, lại quay đầu nhìn Lâm Phạm, nhíu mày: “Cô gái, sức khỏe của cô không được tốt hả?”


Lâm Phạm ngước mắt, trong lòng nổi cảnh giác: “Là sao?”


“Ấn đường của cô biến thành màu đen —— “


“Cô thôi đi, đừng ngồi đó dọa cô gái người ta.” Một người đàn ông hàng trước quay đầu cười nhạo nói: “Suốt ngày cô nói chuyện thần linh, không thấy nói đúng chuyện gì.”


Bọn họ quen nhau?


Người phụ nữ cũng không phản bác, thu ánh mắt.


Trên người cô ta có mùi tanh, Lâm Phạm không ngửi ra cụ thể là mùi gì, chính là mùi hôi.


“Nếu gần đây cô có chuyện gì thì đến núi Phan Sơn tìm tôi, tôi họ Mạnh.”


Trong lòng Lâm Phạm rét lạnh: “Mạnh nào?”


“Mạnh của Mạnh Tử.”


Cô ta còn biết Mạnh tử, có đi học? Sao lại thảm như thế?


“Cảm ơn.”


Xe nhanh chóng đến gần núi Phan Sơn, người phụ nữ gánh bông vải xuống xe, xe lại lảo đảo chạy đi. Nhân viên bán vé quay đầu nói với Lâm Phạm: “Cô không quen người phụ nữ đó, thật sự không phải là tôi làm khó cô ta, mỗi lần cô ta ngồi xe cũng đều lằng nhằng như thế, không muốn bỏ tiền. Vô cùng ham rẻ, cô ta không nghèo lắm nhưng không chịu xài tiền, người đáng khinh thường.”


Lâm Phạm không biết nên tiếp lời kiểu gì, suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Thím ấy coi bói à?”


“Cô ta?” Nhân viên bán vé khinh bỉ: “Là một thầy bói lừa gạt tiền, không có bản lĩnh thực sự, lăn lộn cả đời cũng không kết hôn, nhìn dáng vẻ nghèo kiết xác.”


Chỗ này không lớn, nhà ai có chuyện gì thì truyền khắp cả thôn.


Lâm Phạm nắm quả táo nhỏ trong tay, trong không khí còn sợi bông bay.


Nhân viên bán vé và một người đàn ông trung niên khác cùng than thở, Lâm Phạm tựa vào cửa sổ, mệt mỏi nhắm mắt.


“Lâm Phạm!”


Lâm Phạm không mở mắt nổi, cô nghe thấy từng tiếng kêu càng ngày càng gần, lộ rõ hận thù. Lâm Phạm liều mạng muốn tỉnh lại, nhưng thế nào cũng không tỉnh được, cô sờ túi đeo.


“Lâm Phạm, sao cô dám quay lại?”


“Lâm Phạm! Cô trả lại mạng cho tôi!” Anh ta chạy đến như bay, nặng nề tông vào kính xe, Lâm Phạm ngẩng đầu lên gương mặt dữ tợn, miệng của anh ta nhỏ máu: “Trả lại mạng cho tôi!”


Anh ta không phải là người, Lâm Phạm muốn lấy thanh kiếm ngắn trong túi xách, nhưng không thể nào mở túi ra được.


Anh ta liều mạng đập cửa sổ: “Trả mạng cho tôi! Trả mạng cho tôi!”


Cuối cùng Lâm Phạm cũng lấy được kiếm ngắn trong túi xách: “Rốt cuộc anh là thứ gì?”


“Tôi là thứ gì?” Gương mặt trên cửa sổ đột nhiên cười, tiếng cười sắc nhọn chói tai: “Tôi là cô đó!”


“Đến thôn Trần Gia rồi! Có ai xuống xe không?”


Lâm Phạm chợt mở mắt ra, ngoài cửa sổ đã tối, trên cửa kính xe chiếu gương mặt tái nhợt của mình, trong tay Lâm Phạm còn đang cầm quả táo nhỏ khô đé, nào có kiếm ngắn?


Ngáp một cái, xe lại lắc lư chạy.


Điện thoại của Lâm Phạm reo lên, cô cầm lên thấy tin nhắn của Tần Phong: “Đến nhà chưa?”


Lâm Phạm trả lời: “Còn ở trên xe.”


Tần Phong không trả lời tin nhắn, Lâm Phạm cất điện thoại.


Xe khách chạy vào núi lớn, đèn xe chiếu sáng đường núi, bóng tối phía xa nặng nề, liên miên không dứt. Cuối cùng thì đến cửa thôn, Lâm Phạm ôm hộp tro cốt xuống xe. Gần đây cô lại nằm mơ, cô vẫn chưa nói với Tần Phong, giấc mộng đó có quan hệ có liên quan tới anh. Trong mộng không còn là cổ đại mà là tương lai, trong mơ Tần Phong ôm thi thể của cô. Giấc mộng đó quá chân thật, chân thật đến nỗi khiến Lâm Phạm căng thẳng, có phải cô sắp chết không?


Gần đây trí nhớ của cô bắt đầu giảm sút, không có tinh thần.


Xe khách chạy đi, thế giới lấy lại sự yên tĩnh, thỉnh thoảng quanh núi rừng truyền tới tiếng chim kêu phá vỡ bầu trời đêm, rất ghê rợn. Đêm lạnh như nước, gió thổi qua, Lâm Phạm rụt cổ lại.


Điện thoại vang lên, Lâm Phạm nghe máy, giọng nói của Tần Phong truyền tới từ đầu điện thoại bên kia: “Đến nhà chưa?”


“Vừa xuống xe.” Lâm Phạm theo đường mòn đi vào thôn, nói: “Anh ở thị trấn sao?”


“Ừ.”


“Ăn cơm chưa?”


Xung quanh rất yên tĩnh, giọng nói của Lâm Phạm rất nhẹ, mềm mại.


“Sắp đi ăn, mới từ hiện trường về.”


“Bắt được chưa?”


“Bắt được một tên khả nghi, nhưng mà không tìm thấy trẻ con bị bắt.” Giọng nói của Tần Phong rất nặng nề, hình như đang mệt: “Vẫn đang điều tra, sợ rằng tối nay phải làm thêm giờ.”


Lâm Phạm nghĩ đến tình trạng bây giờ của anh, chắc rất nhanh sẽ châm một điếu thuốc: “Bớt hút thuốc đi.”


“Quan tâm anh à?” Tần Phong cười, thanh âm khàn đặc: “Hửm?”


Gương mặt của Lâm Phạm nóng rực, chân suýt đạp hụt vào trong rãnh thoát nước: “Em đâu có.”


“Em có thể quan tâm.” Giọng nói của Tần Phong vẫn chứa ý cười.


Lâm Phạm mím môi, từ khi bọn họ xác định quan hệ, Tần Phong càng ngày càng không biết xấu hổ.


“Em mặc kệ anh.”


Tần Phong ở bên kia cười, Lâm Phạm cũng buồn cười, mượn ánh sáng lờ mờ thấy một chiếc xe hơi. Vùng núi nghèo hoang vắng sao lại có xe? Tần Phong bên đầu điện thoại kia nói: “Về đến nhà gửi tin nhắn cho anh.”


“Tại sao trong thôn lại có xe con?” Lâm Phạm đi nhanh về phía chiếc xe, xe con màu đen.


“Xe con gi?”


Lâm Phạm cầm điện thoại chiếu ký hiệu ở xe: “Ký hiệu ba gạch.”


“Ba gạch gì?” Tần Phong suy nghĩ một chút: “Mercedes?”


Lâm Phạm tránh xa chiếc xe, đi vào thôn: “Chắc vậy, ba gạch chỉ phương hướng khác nhau. Chỗ chúng em cũng không phải khu du lịch, tại sao có xe như vậy? Thật kỳ lạ.”


Tần Phong vốn buồn cười, nghe đến đây thì không cười nổi: “Có người ngoài tới thôn các em?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK