• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 55:


Lâm Phạm không có hảo cảm với Lâm Trạch, cũng không biết an ủi nó như thế nào: “Em nghĩ lại một chút xem, em bị ai cắt cổ?”


Vẻ mặt Lâm Trạch mờ mịt, mở to đôi mắt to tròn nhìn Lâm Phạm.


……..


“Căn cứ vào camera giám sát, lúc mười một giờ có một người đàn ông đến gần biệt thự, tiếc là không quay đến mặt.”


Tần Phong cầm tư liệu lên xem. Sau khi bố của Lâm Phạm chết, Liễu Phiêu Phiêu có rời khỏi Giang thành một thời gian. Rất nhanh sau đó thì đã quay về, sang tên ngôi biệt thự này, chủ sở hữu của biệt thự bây giờ là Liễu Phiêu Phiêu.


“Tình hình tài chính của cô ta như thế nào?”


“Đây này, vô cùng giàu có.” Cảnh sát phá án chặc lưỡi: “Không phải là phá sản rồi sao?”


Tần Phong thấy con số khổng lồ trong tài khoản của Liễu Phiêu Phiêu, tay anh gõ gõ xuống mặt bàn: “Vụ án Lâm Thành Vĩ tự sát là do ai phụ trách?”


Một con số lớn như vậy, sao Liễu Phiêu Phiêu lại có được? Lâm Thành Vĩ tự sát hay là có người đã mưu tính từ trước? Tần Phong nghĩ đến những lời mà hôm qua Lâm Phạm nói.


“Tôi tra thử một chút.” Tiểu Vương đáp.


Đàn ông có tiếp xúc thân mật với Liễu Phiêu Phiêu có hai người. Một là anh họ của cô ta. Mặc dù là anh họ, nhưng là họ hàng cách xa cả ngàn dặm. Từ sau khi Lâm Thành Vĩ chết, anh ta luôn lượn lờ ở bên cạnh Liễu Phiêu Phiêu. Một người nữa là phó tổng giám đốc của công ty Lâm thị. Sau khi Lâm Thành Vĩ chết cũng không thấy anh ta đâu. Sở dĩ có thể tra ra được quan hệ của anh ta và Liễu Phiêu Phiêu là vì có nhật ký điện thoại của bọn họ.


Vị phó giám đốc này tên Phó Lý, ba mươi hai tuổi, cao một mét tám năm, người thành phố S. Vợ và cấp dưới cấu kết với nhau? Vậy cái chết của Lâm Thành Vĩ rốt cuộc là bị giết hay là ngoài ý muốn? Tài khoản khổng lồ của Liễu Phiêu Phiêu thật sự không bình thường.


“Mẫu máu lấy được từ tầng một đều là của nạn nhân Liễu Phiêu Phiêu.”


“Điều tra người tên Phó Lý này một chút.”


“Lâm Thành Vĩ là tự tử mà chết, phụ trách vụ án là bên cục Nam thành, anh muốn toàn bộ tư liệu à?”


“Ừ.”


Tranh chấp kinh tế? Chắc là có liên quan đến cái chết của Lâm Thành Vĩ. Tần Phong nghĩ, Lâm Phạm có thể rút khỏi việc này cũng tốt. Tuy rằng có hơi túng thiếu nhưng lại an toàn. Có những lúc, con người còn đáng sợ hơn cả ma quỷ.


Điện thoại của Tần Phong vang lên, anh đứng dậy, ra ngoài nghe máy.


“Đội trưởng Tần? Tôi là Liêu Vĩ của cục công an huyện.”


“Chào anh.” Tần Phong có ấn tượng với người này: “Có chuyện gì hả?”


“Vụ án của Thôi Dương đã kết thúc rồi.”


Tần Phong quay lại phòng làm việc, đóng cửa lại: “Đã điều tra rõ rồi à?”


“Thôi Thạch khai rằng vì kéo dài tính mạng cho con trai ruột của mình nên mới giết Thôi Dương.” Liêu Vĩ nói: “Hôm qua con trai ruột của ông ta đã chết rồi.”


Tần Phong châm một điếu thuốc, đi đến bên cạnh cửa sổ: “Thật sự có thuật kéo dài mạng? Cụ thể là thực hiện như thế nào? Tại sao quan tài lại phải đặt trên đường quốc lộ?”


“Nghe nói đó là một mảnh đất cực âm, có thể trấn áp thi thể, cụ thể hơn thì ông ta không nói. Có điều, đây chỉ toàn là mê tín dị đoan cổ hủ, sao có thể kéo dài tính mạng được chứ? Tôi sống nhiều năm như vậy mà cũng chưa từng nghe qua. Có lẽ là Thôi Thạch bị bệnh tình của con trai hành hạ đến phát điên, vùng núi hoang vu nghèo khó đó, kiếm tiền thực sự không dễ. Bị bệnh máu trắng thì có đổ toàn bộ tiền tích góp vào thì cũng không đủ để làm hóa trị đâu. Mà con trai lớn đi học thì lại phải tốn tiền, lão già kia có lẽ bởi vì nguyên nhân này nên mởi nổi sát tâm.”


Tần Phong đáp: “Có rất nhiều thứ không thể dùng khoa học để giải thích.”


“Mặc kệ là như thế nào, vụ án cuối cùng cũng kết thúc, ác giả ác báo.”


Tần Phong gạt tàn thuốc, ánh mắt trầm xuống: “Trước kia có từng xảy ra vụ án tương tự không? Vì kéo dài tính mạng mà giết người?”


“Chưa từng nghe nói. Sao vậy, anh có hứng thú với thứ này?”


“Thật sự rất mới mẻ.”


“Tên Thôi Thạch đó không nói thêm gì nhiều, giả vờ thần bí, còn không phải là vì không dám đối mặt với sự thật là ông ta đã giết người. Trên thực tế thì làm gì có thuật kéo dài mạng. Ông ta mà có bản lĩnh đó thì còn bị bắt sao?”


Tần Phong tắt điện thoại, hút xong một điếu thuốc thì ném mẩu thuốc còn lại vào gạt tàn. Sau đó lấy một tờ giấy trong túi ra, thấy trên đó có ghi một địa chỉ. Đây là một người bạn cũ của bố anh, nghe nói có biết một chút huyền học.


Hiện tại không liên lạc được với Phó Lý, cảnh sát chỉ đưa được anh họ của Liễu Phiêu Phiêu tới cục.


Anh ta tên là Thẩm Đồng, ba mươi tuổi, cao một mét bảy ba, đeo một chiếc kính rất dày.


Lúc Tần Phong đi vào anh ta đang cúi đầu, hình như rất đau thương. Tần Phong kéo ghế ra ngồi xuống, nhìn về phía anh ta: “Anh gặp Liễu Phiêu Phiêu lần cuối là khi nào?”


Thẩm Đồng ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào Tần Phong: “Tôi có thể đi thăm Phiêu Phiêu một chút được không? Cô ấy chết như thế nào?”


Dường như lúc cảnh sát tìm đến thì Thẩm Đồng mới biết là Liễu Phiêu Phiêu đã chết. Tần Phong thấy bộ dạng của anh ta không giống như đang giả vờ: “Anh và Liễu Phiêu Phiêu có quan hệ gì?”


Thẩm Đồng cắn răng, siết chặt nắm tay lại: “Cô ấy là bạn gái tôi.”


Tần Phong nhướng mày: “Anh không phải anh họ của cô ta?”


“Không phải.” Thẩm Đồng lắc đầu, ánh mắt nặng trĩu: “Cô ấy là bạn gái tôi.”


Liễu Phiêu Phiêu và Thẩm Đồng đang xin được di dân, đây là tư liệu điều tra được. Tần Phong không nghĩ đến bọn họ lại có quan hệ này.


“Hai người gặp nhau lần cuối cùng là khi nào?”


“Mùng một.”


“Ngày mùng ba hai người có gặp nhau không?”


“Không có.” Thẩm Đồng tâm trạng nặng nề, lắc đầu đáp: “Mùng ba tôi đang đi công tác.”


“Anh đang làm nghề gì?”


“Tôi là luật sư.”


“Liễu Phiêu Phiêu có kẻ thù không?”


Thẩm Đồng lắc đầu: “Chắc là không có, tính cách của cô ấy yếu đuối.”


“Tại sao anh lại muốn cùng Liễu Phiêu Phiêu di dân sang nước ngoài, từ bỏ sự nghiệp đang phát triển ở phía trước. Ở trong nước không có kẻ thù, tại sao không thể ở lại?”


Thẩm Đồng im lặng, Tần Phong lại nói: “Anh cùng cô ta rốt cuộc là có chuyện gì. Đừng có mà giấu giếm. Trước khi vụ án được điều tra ra, tất cả mọi người đều bị nghi ngờ.”


“Đó là chuyện riêng của chúng tôi.”


“Hiện giờ Liễu Phiêu Phiêu đã bị giết, là án mạng. Đây không còn là chuyện riêng của các người nữa.”


Anh ta không nói gì. Điện thoại của Tần Phong kêu lên. Anh ra hiệu cho Tiểu Vương bên cạnh tiếp tục thẩm vấn, còn mình thì xoay người ra ngoài.


“Đội trưởng Tần, ở hiện trường phát hiện ra vết máu của người thứ ba.”


“Được, tôi biết rồi.”


Cảm giác đầu tiên của Tần Phong khi gặp Thẩm Đồng là anh ta không phải hung thủ giết người. Liễu Phiêu Phiêu rất cao, hung thủ có thể nghiêng người chém từ trên đầu cô ta xuống. Chiều cao của hung thủ chắc chắn phải hơn một mét tám. Thẩm Đồng quá thấp, người đàn ông mà camera quay được cũng rất cao lớn. Cơ thể của Thẩm Đồng cũng rất yếu ớt, có thể chém đứt cổ người khác bằng một nhát dao không thể trông giống như anh ta.


“Đi lấy ADN của Thẩm Đồng.”


Theo kết quả xét nghiệm, vết máu của người thứ ba không phải của Thẩm Đồng. Mà đồng nghiệp của Thẩm Đồng cũng chứng minh được ngày mùng hai và mùng ba anh ta đi công tác ở thành phố S, sáng ngày mùng bốn mới trở về, căn bản không có thời gian gây án.


“Anh có biết người này không?” Tần Phong đưa một bức ảnh cho Thẩm Đồng.


“Tôi biết, đây là anh Phó.”


“Anh ta có quan hệ gì với Liễu Phiêu Phiêu?”


“Chắc là bạn bè, cụ thể ra sao thì tôi cũng không biết.” Thầm Đồng đáp: “Tôi có thể đi xem Phiêu Phiêu không? Đứa bé thì sao? Đang ở chỗ nào?”


“Đứa trẻ cũng bị ngộ sát.” Tần Phong nói với Tiểu Vương: “Đưa anh ta đi xem Liễu Phiêu Phiêu.”


Sắc trời dần tối, vẫn chưa tìm được Phó Lý. Tần Phong cầm chìa khóa xe đi ra khỏi văn phòng thì gặp được Lâm Phạm. Lâm Phạm đeo nghiêng túi trên vai, hai tay đút túi đứng ở dưới bậc thang. Tần Phong dừng lại một chút, rồi mới bước từng bước về phía cô. Còn chưa kịp đi đến thì Lâm Phạm đã quay đầu.


“Anh Tần.”


Ánh hoàng hôn bao phủ lên nước da như ngọc và ánh mắt sáng ngời của cô. Tần Phong nâng cằm lên, đi tới bên cạnh cô rồi dừng bước lại, quan sát xung quanh, cuối cùng tầm mắt rơi vào người Lâm Phạm: “Đã ăn cơm chưa?”


“Vẫn chưa, đến tìm anh đi ăn.” Lâm Phạm cười cười, ánh mắt xinh đẹp cong lên.


Tần Phong cũng cười, khóe miệng khẽ nhếch lên, đưa tay nhéo một lỗ tai của cô. Lâm Phạm bị giật mình, lui về phía sau tránh né. Tần Phong một tay đút túi, bước về phía bãi đỗ xe: “Muốn ăn gì?”


Lâm Phạm mặt đỏ bừng, ôm mặt hừ một tiếng.


Tần Phong không nghe rõ. Quay đầu hỏi: “Cái gì?”


“Lẩu.”


Tần Phong ừ một tiếng: “Đi thôi.”


Lâm Phạm đi phía sau lưng anh, đạp lên bóng dáng của anh đi về phía trước, hai tay đặt ở sau lưng.


“Vết thương thế nào rồi? Đã đi bệnh viện chưa?”


“Đã đi rồi.” Lâm Phạm bước nhanh vài bước đến bên cạnh anh. Tần Phong cố ý thả chậm bước chân đợi cô đến gần: “Khỏi rồi à?”


“Cũng sắp khỏi rồi.”


Lúc lên xe, Tần Phong tỏ ý bảo cô buộc dây an toàn vào, hỏi: “Công việc vẫn thuận lợi chứ?”


Lâm Phạm xoay chuyển con ngươi, quay đầu vểnh môi nhìn anh.


Tần Phong đang định lái xe, cảm nhận được ánh mắt của cô liền nhìn lại: “Sao hả? Nhìn cái gì?”


“Ông chủ của em là bố anh hả?”


Hôm nay ông chủ đến hỏi cô chuyện học tập. Lâm Phạm đúng là thụ sủng nhược kinh, trò chuyện được một lúc thì cảm thấy có gì đó không đúng. Lâm Phạm liền đoán ra, cái gì mà họ hàng chứ? Rõ ràng là bố của anh.


“Ừ.” Tần Phong lái xe ra ngoài: “Sao hả? Tìm đến gốc rễ của tôi rồi?”


Lâm Phạm vội vàng lắc đầu: “Không có, không có. Em vốn tưởng là họ hàng của anh.”


Tần Phong nhấc môi, lời còn chưa ra khỏi miệng thì Lâm Phạm đã nói trước: “Bố anh trông rất trẻ tuổi, em cũng không dám đoán.”


Tần Phong: “…….”


Rốt cuộc là anh già đến mức nào cơ chứ?


Tần Phong chọn một phương hướng rồi lái xe đi vào.


“Em có hiểu lầm gì với tuổi tác của tôi vậy?” Tần Phong liếc nhìn Lâm Phạm.


Lâm Phạm lắc đầu: “Không có.”


Tần Phong hừ một cái, không nhìn ra tâm trạng. Lâm Phạm vui vẻ nhìn vào mắt anh: “Anh tức giận à?”


“Tôi không so đo với trẻ con.”


Lâm Phạm vui vẻ một hồi rồi chuyển đến chuyện chính: “Anh có biết chuyện hỏa hoạn của tòa nhà cũ ở đường Trung Minh mười năm trước là thế nào không? Là do có người cố ý hay là ngoài ý muốn?”


“Chắc là ngoài ý muốn. Tôi vừa đến đội cảnh sát hình sự Giang thành chưa được mấy năm. Chỉ nghe nói được một chút, vụ án này tôi chưa từng điều tra.”


Lâm Phạm hình như suy nghĩ điều gì đó trong chốc lát, rồi nói: “Nếu như nói chỗ đó âm u, em đã tra lịch sử mấy chục năm, thậm chí là cả trăm năm về trước. Ở chỗ đó vẫn luôn có người sống, sao đột nhiên lại bị gọi là tòa nhà ma chứ?”


“Sau này tôi sẽ điều tra một chút.”


“Em nhìn thấy Lâm Trạch rồi.”


“Ai cơ?”


“Là em trai của em. Hôm qua em thấy nó ở tòa nhà cũ nhưng không tìm thấy Liễu Phiêu Phiêu.”


Tần Phong nhíu chặt mày, không đồng tình nhìn Lâm Phạm: “Tôi đã nói rồi. Tạm thời em đừng đến tòa nhà đó, không tốt cho em.”


“Vầng.”


“Không chịu nghe lời.”


Lâm Phạm cười: “Sau này em không đi nữa. Vụ án điều tra đến đâu rồi, tìm được hung thủ chưa?”


“Tạm thời vẫn chưa. Bố em có bao nhiêu tiền em có biết không?”


“Em không biết.”


“Nguyên nhân phá sản của bố em là gì? Ông ấy có quan hệ tốt với Liễu Phiêu Phiêu không?”


Lâm Phạm ở nhà họ Lâm không có địa vị gì. Nếu như ban đầu bố cô thích cô dù chỉ một chút thì cũng không nhét cô ở nông thôn suốt mười mấy năm không ngó ngàng tới. Sau khi bà nội qua đời, ông ấy không còn cách nào khác nên mới đón Lâm Phạm về.


Nói không chua xót thì là giả. Lòng người cũng làm bằng máu thịt, bị đối xử như vậy Lâm Phạm cũng cảm thấy có chút khó chịu. Nhưng khó chịu cũng không được bao nhiêu. Dù sao thì trước giờ cô cũng không ôm hi vọng gì với ông ấy.


“Em không biết. Những thứ đó, ông ấy cũng sẽ không nói với em.” Lâm Phạm cười cười, quay đầu về phía cửa sổ, im lặng một chút rồi nói: “Ông ấy vẫn luôn không thích em. Em ở trong cái nhà đó cũng không có cảm giác tồn tại gì, chỉ là cho em miếng cơm ăn mà thôi.”


Phía trước có đèn đỏ. Tần Phong đạp phanh xe, tầm mắt rơi vào người Lâm Phạm.


“Sao vậy? Cái chết của Liễu Phiêu Phiêu có liên quan đến ông ấy à?”


“Chính xác mà nói thì liên quan đến tiền của ông ấy.”





Chương 56:


Lâm Phạm suy nghĩ đến tận quán cơm. Tần Phong gọi thức ăn xong thì rót nước cho Lâm Phạm. Lúc này cô mới ngẩng đầu lên hỏi: “Vậy rốt cuộc là ông ấy bị hại hay là ngoài ý muốn.”


Khi đó Lâm Phạm mới vừa từ nông thôn đi đến Giang thành. Cái gì cũng không biết, cái gì cũng không hiểu. Người chết thì cũng chết rồi, cô bán ngọc bội đi làm hậu sự cho bố. Đi theo Tần Phong điều tra mấy vụ án, cô cũng coi như là nhìn mà hiểu rồi. Có rất nhiều chuyện nhìn bề ngoài không hề đơn giản như vậy.


“Đợi tôi điều tra xem đã.”


Tầm mắt của Lâm Phạm dừng lại trên gương mặt của Tần Phong. Hôm nay Tần Phong đã cạo râu, để lộ ra đường nét gương mặt lạnh lùng mà cứng rắn, anh tuấn mà lại cường tráng. Lâm Phạm ngơ ngác nhìn anh, bỗng nhiên nhớ đến khoảnh khắc mà anh dịu dàng hôn lên trán cô.


Khóe miệng Tần Phong khẽ cong lên, nhìn chăm chú vào ánh mắt của Lâm Phạm. Khoảng chừng một phút sau, nhân viên phục vụ đưa nồi lẩu đến. Lâm Phạm bừng tỉnh, mặt đỏ ửng lên.


Nhân viên phục vụ rời đi, Tần Phong đưa tay ra: “Hửm?”


Lâm Phạm đặt ly trà xuống, khó hiểu nhìn anh: “Gì cơ?”


“Nhìn lâu như vậy rồi có muốn sờ hay không?”


Lâm Phạm hiểu ra ý của anh, mặt càng đỏ hơn. Nhìn khóe miệng đang mỉm cười của Tần Phong, Lâm Phạm cúi đầu muốn chôn mặt vào trong ly trà, sống chết cũng không muốn nhìn anh nữa.


“Xử lý vụ án của Liễu Phiêu Phiêu xong, tôi đưa em đi gặp một người.”


“Ai vậy.”


Lâm Phạm uống hết nước trong ly xong cũng không buông cái ly xuống, dùng nó che đi một nửa gương mặt của mình, chỉ để lộ ra đôi mắt to tròn. Tần Phong lấy ly nước của cô ra, lúc anh cầm vào ly nước, ngón tay út có đụng vào gương mặt của Lâm Phạm: “Uống nước thì uống, đừng làm như vậy.”


Lâm Phạm ừ một tiếng. Tần Phong cảm thấy cô như vậy rất đáng yêu, liền đưa tay nhéo nhéo mũi của cô. Trong nháy mắt, Lâm Phạm ngồi thẳng dậy, cảnh giác nhìn chằm chằm vào anh một lúc, trên mặt đỏ bừng: “Anh…..”


“Hử?”


Lâm Phạm sau một hồi bứt rứt không biết nói sao, thì bỗng đứng bật lên, đè vào bàn, khom người muốn qua đó muốn đánh trả anh. Tần Phong nghiêng người né tránh. Đầu óc Lâm Phạm bỗng thanh tỉnh, thuận thế đi qua cầm bình trà lên rót nước cho anh.


Tần Phong không nhịn được cười, nghiêng đầu qua một bên.


Lâm Phạm hiếm khi phấn khích được một lúc, lại bởi vì Tần Phong né tránh mà lại chui vào trong mai rùa của mình.


“Anh vừa mới nói là đi gặp một người, là ai vậy?”


“Một người bạn của bố tôi, nghe nói là có biết một chút thuật huyền hoàng.”


“Ồ.”


Lâm Phạm không quá để ý đến chuyện này. Tựa như có điều suy nghĩ. Tần Phong ngồi thẳng lên, nhìn vào cô: “Không vui hả?”


“Nếu như em là cô hồn dã quỷ được gửi trong thân thể này thì liệu có bị lấy đi hay không?” Lông mi của Lâm Phạm rất dài, ánh mắt chợt lóe lên: “Anh Tần, anh biết tình hình của em mà.”


Tần Phong thu lại ý cười, gật đầu đáp: “Tôi biết. Nhưng em chính là em, em không phải cô hồn dã quỷ gì cả.”


Lâm Phạm mím môi, im lặng. Cô cảm thấy Tần Phong không hiểu.


Phục vụ mang thức ăn lên, Tần Phong tạm thời không nói gì. Chờ đến khi phục vụ rời đi, không gian chỉ còn lại hai người họ. Đôi mắt đen nhánh của Tần Phong nhìn chằm chằm vào Lâm Phạm: “Tất cả mọi thứ đều phải lấy an toàn của em đặt lên hàng đầu, tôi sẽ không mang tính mạng của em ra làm trò đùa.”


“Cảm ơn.”


“Cảm ơn cái gì.”


Lâm Phạm không nói gì, cô bỏ thức ăn vào nồi lẩu: “Anh không ăn hạt tiêu hả?”


“Em không được ăn.” Tần Phong đáp: “Trên lưng em còn có vết thương, chú ý một chút.”


Anh chỉ gọi canh suông, Lâm Phạm cũng không nói gì, chậm rãi bỏ thức ăn xuống: “Buổi tối anh có trở về không?”


“Tôi không về đâu.” Tần Phong nghĩ đến một chuyện, lại nói: “Em không được đến đường Trung Minh nữa.”


Lâm Phạm gật đầu, sau đó lại hỏi: “Vậy buổi tối anh nghỉ ngơi ở đâu? Ở bên ngoài anh còn có nhà khác nữa hả?”


“Ừ.” Tần Phong đáp qua loa một câu.


Ăn cơm xong, Tần Phong đưa Lâm Phạm đến trước cửa khu chung cư. Xe dừng lại, Lâm Phạm đeo túi xách lên rồi đóng cửa xe. Tần Phong nhìn theo cô. Lâm Phạm đi được hai bước, quay đầu lại: “Tần Phong.”


Tần Phong cởi dây an toàn ra, đẩy cửa xe đi xuống. Anh nghiêng đầu, nhìn Lâm Phạm mỉm cười: “Qua đây.”


Lâm Phạm chạy tới, ngẩng mặt lên: “Anh Tần.”


Tần Phong đưa tay lên, sửa sang lại cổ áo bị lệch của Lâm Phạm. Sau đó xoa xoa đầu cô rồi ôm cô vào lòng: “Tôi sẽ không để em chết. Mặc kệ em là gì, tôi còn sống thì tôi sẽ không để em chết.”


Lâm Phạm khựng lại. Tần Phong muốn buông cô ra, nhưng Lâm Phạm đã nắm chặt lấy áo anh, đem mặt mình vùi vào trong lòng anh.


“Tần Phong…..” Giọng nói của cô rất thấp. Sau khi bà nội qua đời, cô chính là một đứa trẻ mồ côi. Cô cho rằng trên đời này sẽ không còn ai đối xử tốt với mình nữa, cho đến khi cô gặp Tần Phong. Lâm Phạm nghĩ đến đây, khẽ hít vào một cái.


Tần Phong đặt tay lên sau gáy cô, cúi đầu xuống hôn lên mái tóc của Lâm Phạm: “Đừng khóc.”


Quần áo của anh rất mỏng, Lâm Phạm khóc khiến nước mắt thấm ướt vào quần áo của anh. Anh có thể hiểu được sự bất an của Lâm Phạm. Một cô bé mười tám tuổi, đột nhiên có một ngày biết rằng sinh mạng của mình đã tận, sinh mạng mà mình đã sống suốt mười tám năm qua cũng không phải là của mình. Đó là một cảm giác như thế nào?


Âm thanh của anh rất trầm thấp, thuần hậu trong làn gió mát mùa hè, khiến người ta muốn chìm đắm vào trong đó.


“Có tôi ở đây.”


“Tần Phong.” Giọng nói của cô khàn khàn.


Lâm Phạm nắm rất chặt. Chỗ thịt kia chắc chắn đã bị cô nắm đến mức tím bầm.


Lâm Phạm đột nhiên chui ra khỏi ngực anh. Tần Phong cúi đầu xuống thì thấy một gương mặt phóng to trước mặt mình, đụng chạm một cái rất nhanh. Thật sự thì không được coi là hôn. Mùi hương của thiếu nữ lao thẳng vào hơi thở. Lâm Phạm ôm lấy cặp sách quay người lao đầu chạy. Cô chạy nhanh như một con sóc đến trước cửa khu nhà, suýt chút nữa thì trượt chân ngã. Tần Phong vội vàng kêu lên một tiếng, vừa định nhấc chân thì bóng dáng của Lâm Phạm đã biến mất.


Tần Phong thu lại chân vừa nhấc lên, tựa vào trên đầu xe, ngửa đầu nhìn trời. Một lúc lâu sau, anh đưa tay sờ lên môi. Lúc tối, Lâm Phạm uống trà bưởi mật ong, trên môi còn có vị ngọt.


Anh lắc đầu cười. Nụ cười này có chút không dừng được. Độ cong trên khóe môi của anh từ từ nâng lên. Tay anh nắm lại, che miệng ho khan, nhìn về phía bóng đèn lóe lên ở phía xa.


Xong rồi!


Bé con ngày nào cũng trêu chọc anh, trêu xong thì nhanh chân bỏ chạy, buổi tối anh còn phải ngủ ở phòng làm việc. Thật muốn kéo bé con trở về, có lẽ có thể dạy cho cô ấy tiến thêm một bước nữa. Nhưng vừa nghĩ đến Âu Dương Ngọc, biểu cảm của Tần Phong lại trở nên nghiêm túc.


Anh ta rốt cuộc là ai? Có ý đồ gì với Lâm Phạm?


Điện thoại vang lên, Tần Phong thấy là trong cục gọi đến liền mở cửa xe đi vào trong nghe điện thoại. Giọng nói của Tiểu Vương rơi vào trong lỗ tai: “Đội trưởng Tần, hiện trường phát hiện ra một vân tay máu ở trên lan can của lầu thang.”


“Tôi tới ngay.”


Vân tay máu ở phía bên trong của lan can trên lầu thang. Lan can này có màu đỏ thẫm, lần đầu tiên khám nghiệm hiện trường cũng không có người phát hiện. Hôm nay vì có một người nữ trong tổ bị vấp ngã ở cầu thang bất ngờ trong lúc phá án, nên mới thấy được vết vân tay.


Khi Tần Phong đến thì bọn họ đã bắt đầu kiểm tra thử trên thảm trải sàn. Vân tay máu ở trên khúc quanh của lầu thang từ tầng một lên tầng hai, có lẽ là ngón tay dính máu của hung thủ thuận tay quét vào. Lần thứ hai kiểm tra cũng không có thu hoạch gì. Nhưng chỉ là một vân tay máu cũng đã nói lên vấn đề rồi.


Sau khi so sánh thì loại bỏ được Thẩm Đồng, trong kho vân tay cũng không phát hiện được mục tiêu.


“Phó Lý rời khỏi Giang thành vào ngày mùng bốn, đi đến thành phố K.”


Thời đại này khắp nơi đều là camera giám sát, làm gì thì cũng cần quét thẻ căn cước, muốn tìm một người cũng không khó, chỉ là cần có thời gian. Tần Phong xem xét lại chứng cứ một lần nữa, bóng lưng trên camera giám sát thật sự rất giống Phó Lý.


“Lục soát chỗ ở của Phó Lý ở Giang thành.”


……….


Lâm Phạm nhìn đứa trẻ xấu tính ở trước mặt. Nó thấy không hù dọa được Lâm Phạm thì cũng không ôm đầu mà chơi nữa. Dù sao cũng rất nặng, nó ôm cũng cảm thấy mệt. Nó ngồi lên sofa, chỉ huy Lâm Phạm: “Chị có biết dùng điều khiển từ xa hay không hả? Đồ nhà quê.”


Lâm Phạm giương mắt nhìn nó. Gần đây cô học được bí kíp dọa người khác của Tần Phong. Lâm Phạm híp mắt nhìn nó, cười lạnh một tiếng, ném cái hộp điều khiển từ xa xuống đất rồi xoay người trở về phòng,một câu nói vô ích cũng không có. Lâm Trạch dù sao cũng còn nhỏ, trợn mắt một hồi lâu sau mới lấy lại tinh thần.


“Lâm….chị?”


Lâm Phạm không để ý đến nó. Tự mình về phòng đánh răng rửa mặt định đi ngủ. Đứa bé đi vào theo, ngồi xổm trước cửa, làm vẻ đáng thương nhìn cô: “Em sai rồi.”


“Đi ra ngoài.”


“Em thật sự biết sai rồi.”


Lâm Phạm rửa mặt sạch sẽ, ngồi xuống mép giường cầm điện thoại lên, gửi tin nhắn cho Tần Phong. Ngón tay dừng lại trên màn hình hồi lâu, nhưng cũng không biết nên nhắn cái gì. Lâm Trạch ngồi lên mép giường: “Chị gửi cái gì đó?”


Lâm Phạm quay người đi, che kín màn hình điện thoại lại.


“Chị có bạn trai rồi hả?”


Tần Phong là bạn trai ư? Trong sự nhận biết có hạn về tình cảm của Lâm Phạm thì có lẽ anh được coi là bạn trai. Hôn cũng hôn rồi, Tần Phong chính là người của cô. Lâm Phạm gõ gõ lên màn hình điện thoại, rồi ấn điện thoại xuống. Cô lẳng lặng nghĩ, Tần Phong liệu có chấp nhận một người bạn gái nhỏ tuổi không? Có lẽ là chấp nhận nhỉ?


“Em biết kẻ giết mình là ai. Em không biết tên của hắn ta, nhưng lại cảm nhận được hắn.”


Lâm Phạm nhìn nó một cái, trên mặt viết một dòng chữ “Em cứ khoác lác đi.”


“Thật đó. Chị không tin sao? Em biết hung khí ở đâu mà.”


Lâm Phạm cởi dép lên giường, trùm chăn lại. Đứa bé cũng chui vào theo: “Chị, hay là chị dẫn em quay về cái tòa nhà đen ngòm đó. Em muốn đi xem mẹ có ở đấy hay không.”


“Em muốn đi thì tự mà đi, chị không đi đâu.” Lâm Phạm đã đồng ý với Tần Phong là không đến tòa nhà ma nữa.


“Em sợ.”


Lâm Phạm suýt nữa thì cười đến ná thở: “Em là ma thì em sợ cái gì? Sợ người à?”


Lâm Trạch rúc ở góc giường, bĩu môi không nói gì.


“Chị là chị em.”


Lâm Phạm suy nghĩ một chút: “Cũng có thể là không phải. Ra ngoài đi.”


“Em thực sự biết hung khí ở đâu.”


“Ở chỗ nào?”


“Em đưa chị đi.”


“Địa chỉ?”


“Em đưa chị đi, em không biết địa chỉ cụ thể.”


Lâm Phạm cảm thấy nó muốn ra ngoài chơi, hừ một tiếng, vén ra một góc chăn thở dốc. Con quỷ nhỏ bên cạnh bay đến đầu giường thở dài: “Em giúp chị tìm hung khí, chị giúp em mở ti vi được chứ? Chúng ta trao đổi.”


Lâm Phạm nhắm mắt, âm thanh càng ngày càng thấp, cô thực sự rất mệt mỏi: “Em từ bỏ đi. Em đã đắc tội chị rồi, chị sẽ không mở ti vi cho em đâu.” Đặt điện thoại xuống bên gối, cô bỗng nhiên cảm thấy rất buồn ngủ: “Chị buồn ngủ rồi.”


“Này!” Lâm Trạch gọi cô. Lâm Phạm không hề có một chút phản ứng nào, giống như là đã chết vậy.


Lâm Trạch có chút sợ hãi, bắt đầu kêu gào lên. Nhưng không có ai để ý đến nó. Thế giới này không ai có thể nhìn thấy được nó. Nó đã trở thành ma, nó cũng không lấy được điện thoại. Một lúc lâu sau, nó im lặng trở lại, chui vào trong góc lẳng lặng nhìn Lâm Phạm.


Hi vọng chị ấy đừng có chết.


Lần này Lâm Phạm ngủ đến một ngày một đêm. Mở mắt ra thì vẫn là buổi tối. Cô cầm điện thoại lên xem một chút, mới có chín giờ tối. Lâm Phạm vò đầu, cảm thấy mình đã ngủ rất lâu, sao mới chỉ có chín giờ? Mới vừa định ngủ tiếp thì đột nhiên kịp phản ứng lại. Cô cùng Tần Phong ăn cơm xong quay về nhà thì đã là chín giờ. Sau đó lại cùng con quỷ nhỏ kia đấu võ mồm, lúc đi ngủ thì ít nhất cũng đã đến mười giờ. Lâm Phạm vội vàng cầm điện thoại lên xem lại.


Bên ngoài vang lên tiếng mở cửa. Lâm Phạm mờ mịt một lúc thì phòng ngủ bỗng nhiên mở ra. Tần Phong mặc đồng phục cảnh sát đi vào. Anh cau mày lại, ngáp một cái.


“Cuối cùng em cũng tỉnh rồi.”


Còn không tỉnh nữa thì anh phải mang cô đến bệnh viện. Đúng là dọa người, nói ngủ liền cứ thế mà ngủ.


Lâm Phạm xoa xoa đầu: “Em ngủ một ngày một đêm rồi hả? Hôm nay là ngày mấy?” Rồi lại vội vàng cầm điện thoại lên, nhìn thấy ngày tháng thì nhất thời cau mày: “Sao lại như vậy?”


Dạ dày bắt đầu kháng nghị, đói đến mức làm cô thấy lúng túng.


Tần Phong sờ lên trán cô một cái. Không nóng cũng không có gì khác thường. Từ sau cái lần cô bị lạnh quá mức đó, nhiệt độ cơ thể trở nên bình thường hơn rất nhiều.


“Chuyện gì vậy? Sau khi em quay về thì lại làm gì đó?”


Lâm Phạm hồi tưởng lại: “Cũng không có gì. Sau khi quay về thì nói chuyện với Lâm Trạch vài câu, sau đó liền ngủ mất.”


“Lâm Trạch?” Tần Phong cau mày, kéo ra một khoảng cách với Lâm Phạm: “Nó tìm đến đây?”


“Ừ.”


Lâm Phạm đói đến mức choáng váng: “Anh ăn tối chưa? Để em đi nấu cơm.”


“Em cứ nằm đi, để anh gọi đồ ăn ngoài.” Tần Phong vừa nói vừa đi ra cửa: “Chiều nay nhận được điện thoại của bố anh, bố nói em không đi làm cũng không liên lạc được. Em muốn ăn gì? Canh gà với cơm có được không?”


“Gì cũng được.” Lâm Phạm đi dép ra ngoài, buộc tóc lên. Trong phòng đã không còn tăm hơi của Lâm Trạch. Tần Phong gọi món xong, bỏ điện thoại xuống rồi đi vào phòng ngủ: “Anh đi tắm. Có chuyện gì thì gọi anh.”


Lâm Phạm gật đầu: “Vâng.”


Đưa mắt nhìn anh đi đến cửa phòng ngủ. Tần Phong bỗng nhiên quay đầu lại, Lâm Phạm không kịp đề phòng chạm phải ánh mắt của anh. Miệng cô hơi nhếch lên, ngây người như phỗng. Ánh mắt của Tần Phong theo mặt cô đi xuống, nâng cằm tỏ ý: “Quần áo của em….mặc tử tế vào.”


Anh đóng cửa phòng ngủ lại. Lâm Phạm cúi đầu nhìn xuống, nhất thời cảm thấy bối rối, nhanh chóng ôm ngực xoay người chạy về phòng ngủ. Lúc cô đi ngủ không có thay quần áo, bên trong là áo lót, bên ngoài là áo khoác dài tay. Dây khóa của áo khoác đã bị kéo xuống, cổ áo bên trong rất thấp, lộ ra một mảng da thịt lớn.


Lâm Phạm dứt khoát thay một chiếc áo khoác sau đó ra ngoài đánh răng rửa mặt. Nhìn đôi mắt sưng vù vì ngủ quá lâu trong gương, cô thở dài. Không biết còn có thể sống được bao lâu.


Bên ngoài vang lên tiếng mở cửa. Lâm Phạm vội vàng rửa mặt xong, sau đó đi ra ngoài. Tần Phong mặc quần thể thao dài và áo ba lỗ đi ra, vừa đi vừa lau tóc: “Tiền đặt ở trong ngăn kéo ở huyền quan. Em muốn mua quần áo quà vặt gì đó thì lấy từ trong đấy.”


Tầm mắt của Lâm Phạm dính lên người anh, sau đó đi đến phòng khách: “Em cũng không có gì để mua cả.”


Tần Phong nhìn cô một cái, muốn nói rồi lại thôi. Trên người anh còn có một chút hơi nóng, Lâm Phạm liền lùi ra xa một chút: “Sao vậy?”


Tần Phong thở dài: “Không có gì.”


Làm gì có cô gái mười tám tuổi nào còn mặc áo lót nhỏ chứ. Nhưng nghĩ đến những gì mà Lâm Phạm đã trải qua, không hiểu cái gì cũng là chuyện bình thường.


Loại chuyện này, một người đàn ông như anh cũng không tiện nói. Dù sao thì nam nữ khác biệt. Anh mà mua quần áo cho Lâm Phạm, chắc chắn sẽ bị coi là biến thái.


Tiếng gõ cửa vang lên, Tần Phong quay người ra ngoài đi lấy đồ ăn.


“Đến đây ăn cơm.”


Lâm Phạm đi vào nhà bếp lấy bát đũa. Tần Phong nói: “Ngày mai em cùng anh đi gặp người bạn của bố kia một chút. Anh xin nghỉ hai ngày giúp em.”


Tay cầm thìa của Lâm Phạm hơi khựng lại, nhìn thấy Lâm Trạch đang rúc trong góc bếp. Nó run lẩy bẩy, sắc mặt tái nhợt, không hề phách lối như lần trước: “Chị, người bên ngoài kia đáng sợ quá…cứu em.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK