• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Miến chua cay Điền Thụy làm trở nên nổi tiếng, cậu còn bỏ thêm ít đậu cùng cải xanh khiến cho hương vị càng thêm phong phú hơn. Cậu bán cũng không đắt, một chén nhỏ chỉ năm hào, công nhân trong xưởng vẫn cam lòng bỏ ra năm hào để ăn.

Chua chua cay cay thích hợp để khai vị, có mấy người tính toán cẩn thận, dự định mua một bát miến chua cay rồi sang quán bên cạnh mua một cái bánh bao ăn kèm. Lượng ăn như vậy cũng đủ để một người trưởng thành no bụng.

Điền Thụy mở cửa hàng được ba ngày đã kiếm đủ tiền hoàn vốn.

Hàng xóm xung quanh không nghĩ tới cậu càng ngày càng chăm chỉ, họ cũng muốn ra ngoài bày sạp bán hàng như vậy nhưng lại không biết làm cái gì cả, trong tay cũng không có tiền, nếu để bọn họ giống như Điền Thụy, còn chưa bắt đầu đã tốn hết tám mươi đồng, bọn họ nhất định sẽ không chịu bỏ ra.

Điền Thụy ngồi trong phòng đếm tiền, để riêng tiền giấy cùng tiền xu ra hai chỗ. Đang đếm đến vui vẻ, bỗng nhiên cậu nghe thấy tiếng gõ cửa không ngừng.

“Ai đấy?” ĐIền Thụy nhanh chóng nhét tiền xuống ván giường.

Tiếng Hà Vũ truyền từ bên ngoài, “Là anh.”

Điền Thụy vội vàng mở cửa, ánh sáng bên ngoài chiếu vào khiến cậu hơi nheo mắt lại, thân ảnh Hà Vũ được ánh nắng chiếu vào khiến cho cả người hắn như đang phát sáng lên, đẹp đến mức khiến Điền Thụy không nhịn được mà cảm khái một chút. Điền Thụy mở cửa, Hà Vũ cũng không coi mình là người ngoài, hắn tiền vào luôn, cậu hỏi: “Anh có chuyện gì vậy?”

Hà Vũ trả lời, “Mai anh phải ra ngoài một chuyến, em trông hai đứa em hộ anh được không?” Sau khi trọng sinh hắn vô cùng coi trọng hai đứa em của mình, sợ bọn chúng giống như đời trước. Nhưng hắn cũng muốn lấy được tài phú cùng địa vị của đời trước, vì vậy khẳng định không thể chăm sóc hai đứa nhỏ này được. Hiện tại Hà Vũ không tin tưởng bất kỳ ai cả, chỉ có Điền Thụy là hơi khác một chút.

Điền Thụy nói: “Anh lại muốn ra ngoài sao?” Cậu liếc mắt nhìn hắn, nói: “Không phải anh làm chuyện gì phạm pháp đấy chứ? Anh còn hai đứa em nhỏ đấy, đừng có làm xằng bậy.”

Hà Vũ gật đầu một cái, chuyện này hắn còn hiểu hơn Điền Thụy nhiều, “Sẽ không đâu.”

Điền Thụy nói: “Vậy thì được.” Dù sao cậu cũng yêu thích hai đứa nhỏ, có thể bởi vì không có cha mẹ từ nhỏ cho nên hai đứa chúng nó cũng rất nghe lời, còn hiểu chuyện hơn so với những đứa nhỏ cùng tuổi khác. Hiểu chuyện đến mức khiến người khác phải đau lòng. Hơn nữa chúng nó lại chỉ có mỗi Hà Vũ làm chỗ dựa, mà Hà Vũ lại phải kiếm tiền nuôi gia đình nên cũng không thể chơi cùng bọn chúng được.

Điền Thụy hỏi: “Anh phải đi mấy ngày?”

Hà Vũ đáp: “Chắc là khoảng một tuần, em mở hàng thì bảo Tiểu Điềm khóa kỹ cửa phòng là được, anh đã dặn trước với nó rồi.”

Điền Thụy đồng ý.

Lúc này Hà Vũ mới yên tâm, quay người đi dặn dò hai đứa em mấy lần nữa rồi mới rời đi.

Điền Thụy bắt đầu những ngày vừa trông trẻ vừa kiếm sống. Sáng sớm cậu dậy sớm làm cơm cho hai đứa, buổi trưa trước khi mở hàng thì lấy thức ăn ra cho bọn nhỏ ăn, chờ đến buổi tối trở về thì tiện đường mua một ít đồ ăn từ bên ngoài, có bánh ngọt chiên dầu mà Tiểu Điềm thích ăn, cũng có bánh vừng cho Tiểu Trung.

Trong nhà cũng chỉ có ba người, cậu liền bảo hai đứa qua ngủ, dù sao giường cậu cũng lớn đủ để cho họ nằm chung.

Mấy ngày nay Điền Thụy bán miến chua cay bận đến mức chân không chạm đất, lại luôn miệng giới thiệu món ăn cùng nói chuyện với người khác nên cổ họng cũng bị khàn tiếng. Buổi tối, Hà Điềm hỏi, “Anh Điền Thụy ơi, anh có uống nước không ạ?” Bé đã sớm rót một ly nước ấm, bưng đến cho cậu.

Điền Thụy nhận lấy: “Cảm ơn Tiểu Điềm.” Thật sự tri kỷ, cũng không biết cô giá nhỏ đáng yêu như vậy được dạy bảo kiểu gì?

Hà Trung vừa nghe thấy chị gái được khen ngợi, bé cũng không cam lòng yếu thế, đôi tay nhỏ nắm thành nắm nhỏ bắt đầu đấm đấm, dù còn nhỏ nhưng Điền Thụy cũng cảm thấy rất thoải mái.

Điền Thụy khen: “Tiểu Trung cũng thật biết điều.” Cậu trực tiếp ôm nhóc con lên phía trước, dù sao Hà Điềm cũng là con gái nên bé nằm tận trong cùng, ở giữa là Hà Trung, bên ngoài cùng là Điền Thụy.

Hà Trung hoàn toàn chưa buồn ngủ, bi bô nói: “Anh Điền Thụy ơi, anh kể tiếp chuyện Tây Du Ký cho bọn em được không.” Hôm qua mới kể đến đoạn ba lần đánh bạch cốt tinh, Đường Tăng đã đuổi Tôn Ngộ Không đi rồi. Hai nhóc con đều rất tức giận. Điền Thụy kể chuyện vốn để dỗ cho hai đứa ngủ nhưng không ngờ càng kể hai đứa càng có tinh thần.

Điền Thụy nói: “Vậy thì nhanh chóng lên giường nằm xuống đi, ai nhắm mắt trước thì anh kể cho người đó.”

Hai nhóc con vội nhắm mắt lại, cũng không biết người họ Hà di truyền thế nào, ai cũng đều là mỹ nhân cả.

Điền Thụy tiếp tục kể Tây Du Ký cho chúng, âm thanh càng ngày càng nhỏ, hai đứa nhắm mắt lại được một lúc, hô hấp dần dần đều xuống.

Cậu tắt đèn đi, ăn phòng trở nên tối đen như mực, cậu cũng tiến vào giấc ngủ theo tiếng thở đều của hai đứa nhỏ.

Ngày hôm sau Điền Thụy bị Hà Trung làm cho tỉnh lại.

Điền Thụy là người theo chủ nghĩa hưởng thụ, lúc rời giường sẽ hơi tức giận, khi cậu mở mắt ra liền nhìn thấy Tiểu Trung đang nằm trong ngực cười khanh khách: “Anh Điền Thụy ơi, chào buổi sáng ạ.” Nhóc con tinh lực dồi dào, bé đã thức dậy từ sớm rồi.

Cũng không biết vì sao, Điền Thụy nhìn thấy nụ cười tươi như hoa này, tực giận đều tan thành mây khói. Cậu kéo nhóc con lên hôn một cái, trên người còn mang theo mùi sữa thơm. Biết Điền Thụy yêu thích mình nên bé còn nhõng nhẽo đòi cậu ôm.

Hà Điềm ở bên cạnh vội càng nói, “Tiểu Trung, đừng làm phiền.”

Hà Trung rất nghe lời chị gái, bé không thể làm gì khác hơn đành xoay người đến bên cạnh chị, nháy mắt một cái ra vẻ vô tội.

Điền Thụy rời giường, hai chị em đã mặc quần áo tử tế, bọn chúng bình thường đều biết tự lập, căn bản không cần Điền Thụy bận tâm quá nhiều. Lúc Điền Thụy rửa mặt thì kéo Điền Trung theo rửa mặt cùng, chờ khi cậu qua nhà bếp nhóc con cũng muốn đi theo.

Điền Thụy đuổi người: “Đi ra bên ngoài chơi đi.”

Hà Trung năn nỉ Điền Thụy: “Em sẽ ngoan ngoãn, không nói lời nào.” bé tha thiết mong chờ.

Điền Thụy liếc mắt nhìn nhóc con, đồng ý “Được rồi, chỉ được đứng ở cửa xem!”

Hà Trung ngoan ngoãn gật gật đầu.

Điền Thụy nhanh chóng làm xong bữa sáng, hai chị em mỗi người một bát. Điền Thụy là người luôn coi trọng chất lượng sinh hoạt, thấy hai đứa nhỏ bình thường cũng không được ăn ngon nên còn cố ý trần thêm hai quả trứng gà, bổ sung thêm chất dinh dưỡng.

Mấy nhóc con rất thích ăn đồ ăn cậu làm, chưa được một lúc đã ăn xong toàn bộ.

Hà Điềm nói, “Em đi rửa bát.” Bình thường Hà Điềm rất hiểu chuyện, lần này anh trai không ở nhà, bé chỉ sợ người trước mặt sẽ chán ghét bọn họ.

“Em cũng đi.” Hà Trung muốn chạy theo chị gái chơi đùa.

Tổng cộng cũng chỉ có ba cái bát, bé muốn rửa thì Điền Thụy cũng không ngăn cản, “Chỉ cần rửa bát thôi, còn nồi để đấy anh rửa.”

Lúc này bên ngoài lại truyền đến tiếng gõ cửa không ngừng.

Điền Thụy ra ngoài mở cửa, bên ngoài là một phụ nữ trung niên, bộ dáng có vẻ chanh chua. Hà Điềm nhìn thấy bà thì vội vàng trốn ra đằng sau.

Người đến cũng không phải ai xa lạ, chính là bác cả của bọn chúng. Bọn họ cũng ở tại huyện thành nhỏ này, không cách xa, nhưng từ trước đến nay cũng ít qua lại, nghe nói sau khi Hà Vũ bị bắt giam, chuyện hai đứa em hắn bị lạc cũng có quan hệ với người bác cả này.

Điền Thụy có chút lạnh lùng hỏi: “Bác tới nơi này làm gì?”

Bác cả nói: “Tao đến xem cháu trai cháu gái của tao.” Sau đó trực tiếp đẩy cửa đi vào. Hà Điềm có chút sợ hãi kéo em trai ra sau lưng.

Bà ta tức giận, “Nha đầu chết tiệt, trốn cái gì mà trốn, nhìn thấy tao cũng không biết chào à.” Ngữ khí có chút cao cao tại thượng. Bà nói xong còn muốn sờ sờ tóc Tiểu Điềm nhưng nhóc con nhanh chóng kéo em trai chạy ra sau lưng Điền Thụy.

Điền Thụy nói: “Xem cũng xem rồi, bác có thể về.”

Bác cả không nghĩ được trước mặt người khác nhóc con chết tiệt này không nể mặt bà chút nào, bà ta tức giận, lại nghe thấy ý tứ đuổi khách của Điền Thụy, càng không nhịn được, “Tao đến xem cháu ngoại tao, mày là chủ nhà trọ có quyền gì mà ngăn cản, không trách người khác đều nói mày không tốt đẹp gì, tao khuyên mày cũng nên biết điều một chút.”

Điền Thụy hơi nhíu mày lại nói: “Đến cả bác cũng không biết thì cháu biết để làm gì.”

Bác cả là người nóng nảy, trước khi kết hôn còn bị người khác gọi là quả ớt nhỏ. Sau khi kết hôn, chồng lại là người yếu đuối, mấy chục năm làm mưa làm gió, tính tình càng hung hăng càn quấy, ở nhà nói một không hai. Không nghĩ tới bà đến bên này lại ăn quả đắng. Giờ khắc này bà có chút tức giận không có chỗ phát tiết, “Mày nói với tao như vậy sao?”

Điền Thụy càng ngày càng không nhịn được, nói: “Không nói với bác thì nói với ai. Đây là nhà cháu, bác tới làm gì.”

Bác cả nói: “Biến, tao đến tìm cháu ngoại gái cùng cháu ngoại trai của tao, nói thế nào cũng không có chuyện không cho tao xem, mày là người nào hả. Tiểu Điềm chúng ta đi thôi, về nhà bác cả.”

Điền Thụy vốn đồng ý với Hà Vũ sẽ chăm sóc cho hai đứa nhỏ, bác cả này đến không sớm không muộn, lại chọn đúng lúc Hà Vũ không có nhà mà đến, tuy là người thân, nhưng Điền Thụy cũng không thể để hai đứa nhỏ đi cùng bà ta.

Điền Thụy ngăn cản: “Tiểu Điềm, em mang em trai vào nhà đi.”

Hà Điềm nghe Điền Thụy nói liền ngoan ngoãn mang theo em vào nhà, trong lúc đó không thèm liếc mắt nhìn bác ta một cái. Bác cả tức giận mắng: “Bọn mày có ý gì, không nghe lời tao hả. Quả nhiên có cha mẹ sinh nhưng không dạy bảo được.”

Lời nói này như xát muối vào lòng, một nhóc nhỏ chạy ra từ phía sau lưng Tiểu Điềm, đạp cho bác ta một cước, hét, “Không được nói cha mẹ cháu.” Sau đó nhanh chóng chạy mất.

Điền Thụy cũng có chút tức giận, chỉ muốn đánh bà ta một trận. Nhà bọn họ khổ sở mưu sinh trong huyện này đã khó khăn, nhìn thấy cũng không thèm vươn tay giúp đỡ, bây giờ lại còn nói những lời như vậy. Hà Điềm không kích động giống như em trai nhưng khuôn mặt nhỏ đã tràn đầy nước mắt.

Điền Thụy nhìn mà đau lòng, quay sang nói với bà ta: “Bà nhanh chóng biến khỏi đây, chỗ này là nhà tôi, biến.”

Bà không ngờ Điền Thụy dám nói như vậy, trên mặt lúc xanh lúc đỏ, “Bọn mày không coi trọng người lớn. Có bản lĩnh sau này đừng có vác mặt đến làm thân!”

Điền Thụy tức giận: “Không có thì không có, bà hù dọa ai. Kết thân với bà ngoài thêm mấy phần tức giận thì có chỗ tốt nào chứ. Bà coi mình là ai? Sau này đừng để tôi nhìn thấy bà đến đây nữa.”

Bác cả tức giận, bà cũng biết Điền Thụy không phải đèn cạn dầu, vài ngày trước còn tống tên đầu nấm lưu manh vào trại giam. Trước kia bà nghe nói quan hệ của bọn họ không tốt, có lúc còn muốn đuổi người ra ngoài nên hôm nay mới không sợ mà đến đây. Ai ngờ không chiếm được chút tiện nghi nào từ chỗ Điền Thụy, lại còn bị chọc tức rời đi.

Đến khi ra khỏi cổng nhà Điền Thụy, bà lại kêu gào, “ Ây da, đúng là lòng tốt lại bị coi thành lòng lang dạ thú, tôi sợ mấy đứa nhỏ không tốt nên định đón về ăn cơm, ai biết được cháu gái cháu trai lại coi tôi như kẻ thù. Các vị hương thân phụ lão nói xem, thật sự là khiến người thất vọng, làm gì có đứa nhỏ nào như vậy chứ?”

Bên này là khu dân nghèo nên mật độ dân số khá cao. Thấy bà vừa than vừa gào như vậy, chẳng mấy chốc đã có người chủ động chạy ra xem trò vui. Mấy hôm nay Điền Thụy làm miến chua cay đã nổi tiếng khắp ngõ nhỏ, hiện tại thấy nhà cậu có chuyện mọi người nhanh chóng chạy qua. Bác cả cũng không phải người hiền lành gì nên bà ta cũng không quan tâm đến mặt mũi. Vừa hay Điền Thụy cũng không phải là người sĩ diện, thấy bà càng nói càng hăng, cậu vội vào nhà lấy chậu nước ngâm đậu tương ra, dội một phát vào đầu bà ta.

Ào một tiếng, bác cả đang gào đến vui vẻ bỗng ngốc tại chỗ.

Những người xung quanh vội bịt mũi lùi ra xa, chỉ sợ dính phải mùi hương này.

Cây cối trong sân nhà họ Điền không được chăm sóc tốt, nghe người ta nói nước đậu tương ngâm làm phân bón rất tốt nên cậu cũng để lại để bón phân.

Hiện tại nhà Điền Thụy cái khác không có nhưng đậu tương thì không thiếu. Cậu trực tiếp lấy một chậu lớn để giữ nước ngâm, để ở chỗ góc tường. Từ khi cậu để nước ở bên kia, đến cả tên nhóc Hà Trung cũng không dám qua đấy chơi nữa, thật sự rất thối! Bản thân Điền Thụy cũng ghét bỏ, cảm thấy cái mùi kia thật sự khiến người ta nghẹt thở. Rõ ràng chỉ là nước ngâm đậu tương, nhưng tại sao bây giờ lại có mùi như nước phân vậy.

Một chậu nước này của cậu khiến cho cả người bà đều choáng váng. Điền Thụy quát, “Muốn gào thì về nhà mà gào, đừng có gào trước cửa nhà tôi.”

Mấy năm nay bà chưa từng chịu thiệt lớn như vậy, giận điên lên muốn vọt tới nhưng Điền Thụy đã nhanh chóng đóng cửa lại. Cậu mặc kệ bà ta khóc lóc om sòm ở bên ngoài.

Cái mùi này của bà khiến người ta buồn nôn, gió thổi qua khiến cho cay cả mắt, cách một đường còn nghe thấy người khác không ngừng hỏi nhau, “Mùi gì mà thối thế?”

“Ai biết được.”

Cả người bà nổi da gà, bà cũng không còn mặt mũi nhìn người khác nữa. Bà không quan tâm đến chuyện mắng chửi người khác nữa, hoang mang hoảng loạn chạy về nhà, bây giờ chỉ muốn nhanh chóng thay đổi quần áo!

Mà thời điểm xui xẻo này bà vô cùng cầu nguyện sẽ không đụng phải người quen.

Nhưng mọi chuyện cũng không theo như ý bà, cứ chỗ bà đi qua sẽ để lại một mùi thối khó ngửi, mọi người đều quay đầu nhìn bà, trong đó có mấy người hàng xóm hỏi, “Ối, thím Hà, bác rơi vào hố phân hả? Sao người lại có mùi như vậy?”

Bác cả tức giận, “Bà mới rơi vào hố phân, cả nhà bà đều rơi vào hố phân.”

Mấy người bên cạnh nghe vậy cũng không vui vẻ gì, đang yên đang lành tự dưng nổi giận với người khác làm gì, “Miệng bác làm sao mà thối thế?”

Bà ta tức giận, ngực không ngừng lên xuống, nếu như không phải sốt ruột muốn trở về nhà thay quần áo, bà nhất định phải kéo tóc cào mặt mấy người này một trận.



Chờ bác cả đi rồi, Điền Thụy cùng hai đứa nhỏ trở vào phòng, nước mắt Hà Điềm không ngừng rơi khiến người khác nhìn mà đau lòng.

Hà Trung từ nhỏ đã ở cùng chị, nhìn thấy chị khóc bé cũng muốn khóc. Nước mắt đảo quanh vành mắt, nhưng bé mím môi không để nước mắt rơi.

Điền Thụy tìm một cái khăn tay lau mặt cho Hà Điềm: “Bà ta đi rồi, lần sau dù bà ta có nói gì cũng không được đi với bà, nhớ chưa.” Tuy rằng cậu không biết lần này bà ta đến với mục đích gì, nhưng khẳng định không có ý tốt.

Hà Điềm cọ vào lồng ngực Điền Thụy. Đừng thấy bình thường bé biết nhìn sắc mặt người khác, nhưng trong lòng vẫn còn là trẻ con, nhìn thấy có người làm chỗ dựa, càng khóc càng lớn, “Anh trai nhà bác thường kéo tóc em.” Lúc trước qua đó, anh trai không ngừng bắt nạt bé, bác cả còn ở đó cười, mỗi lần như vậy bé đều khóc, lại còn bị mắng là sao chổi khắc cha khắc mẹ, còn nói bé yếu đuối như vậy sau này khẳng định không kiếm được chồng tốt, số mệnh của bé chính là bị đánh, bị mắng.

Hà Trung tiếp lời: “Bọn họ còn đánh em nữa.” Nhóc con tố cáo.

Trong thời gian sống chung Điền Thụy đã sớm coi hai đứa như em của mình, nghe thấy bọn chúng bị bắt nạt như vậy, càng ngày càng tức giận, “Sau này ai bắt nạt hai em thì đánh người đó. Không thể chịu ủy khuất được.”

“Vâng.” Hà Trung gật gật đầu, nắm tay nói: “Em là đàn ông mà.”

Rõ ràng là nhóc con, nhưng bộ dáng này khiến cho người khác không nhịn được cười, “Được, người đàn ông của chúng ta, sau này phải bảo vệ chị gái, hiện tại giao cho em một nhiệm vụ, dỗ cho chị nhóc đừng khóc nữa.”

Hà Trung quay sang nói với Hà Điềm: “Chị ơi, đừng khóc.”

Cách trẻ con dỗ người khác chính là làm mặt quỷ, Hà Điềm cũng không nhịn được mà nở nụ cười.

Hà Trung kiêu ngạo nâng cằm, cọ đến lồng ngực của Điền Thụy, “Chị cười rồi.”

Điền Thụy khen: “Tiểu Trung nhà ta thật giỏi!”

Hà Trung rõ ràng thích được khen, nhưng đến lúc được khen liền ngượng ngùng che mặt.

Xảy ra việc này nên Điền Thụy cũng không dám để hai đứa nhỏ ở nhà. Hiện nhà không có người lớn, cậu sợ người bác cực phẩm kia sẽ đến gây chuyện. Hai đứa nhỏ ở nhà cũng không yên lòng. Vì vậy cậu liền nghỉ ngơi một ngày, không mở quầy nữa.

Hà Điềm vẫn rầu rĩ không vui, cả người đầy tâm sự, đem mọi chuyện để trong lòng. Đến chiều Điền Thụy sợ bọn chúng buồn, ở nhà làm một bao cát, mấy người họ chạy đến toát cả mồ hôi, khuôn mặt nhóc con cuối cùng cũng nở nụ cười.

Nhưng Điền Thụy lại mệt mỏi không ít, cậu ít rèn luyện, hàng ngày mở hàng làm việc đã tốn rất nhiều sức lực của cậu. Bây giờ vừa chạy vừa nhảy, thật sự mệt chết. Tinh lực của cậu không thể bằng được bọn nhỏ, đến tối, sau khi chăm sóc hai đứa nhỏ, cậu không còn sức kể chuyện nữa, vừa nằm xuống đã ngủ luôn.

Sáng hôm sau, Điền Thụy tỉnh thấy mình đang ôm một người đàn ông cứng rắn. Mấy hôm nay đã quen nằm cạnh mấy đứa nhỏ mềm mềm, hiện tại phát hiện người bên cạnh là Hà Vũ, cậu bị dọa không nhẹ.

Điền Thụy chớp chớp mắt, mới vừa tỉnh ngủ nên đầu óc có chút không phản ứng kịp, tay chân cậu vẫn đang đè lên người ta. Nửa người trên Hà Vũ không mặc áo, lộ ra vóc người săn chắc khỏe mạnh.

Điền Thụy hỏi: “Anh về rồi?”

Hà Vũ trả lời: “Chuyện xong rồi nên trở về.” Hắn về từ hừng đông, biết mở cửa sẽ gây ra động tĩnh lớn nên hắn trèo tường vào. Vừa vào nhà liền nhìn thấy Điền Thụy đang ôm em trai ngủ say, hắn nhẹ nhàng ôm hai đứa em về phòng mình ngủ. Có thể là Điền Thụy không có ai ôm nên có chút không quen, cậu chủ động kéo hắn một cái, mà hắn cũng thuận thế nằm xuống.

Dạo này Hà Vũ đang buôn quần áo, trong tay hắn có nguồn hàng riêng, lại có đường dây từ đời trước, một chuyến có thể kiếm lời được bốn, năm ngàn. Thời đại bế tắc này, thông tin mới là thứ quý giá nhất, mà hắn lại không bao giờ thiếu thông tin, nếu có thể kiếm được đồ vật càng đáng tiền hơn thì lãi còn cao hơn nhiều, những năm 80 giao thông lại không tiện lợi, nếu như muốn đi nơi xa, thời gian ra ngoài sẽ dài hơn.

Hà Vũ phát hiện mình có một tật xấu là dễ mất ngủ. Trên lưng hắn vốn đeo lên thù hận từ đời trước, khi mất ngủ sẽ khuếch đại mặt tối trong lòng hắn. Vì vậy, mất ngủ đối với hắn mà nói chính là hình phạt tinh thần tàn khốc nhất. Hắn chỉ có duy nhất một lần ngủ ngon khi ở bên cạnh Điền Thụy. Lần này vội vàng trở về, sau khi ôm hai đứa em trở về phòng, nhìn thấy cậu ngủ ngon lành như vậy, hắn có chút buồn ngủ theo, vì vậy trực tiếp nằm cạnh Điền Thụy rồi ngủ mất.

Nhưng mà người như hắn dù ngủ cũng không quá say, Điền Thụy vừa động hắn đã tỉnh dậy. Tuy rằng Hà Vũ ngủ chưa đến ba giờ, nhưng đối với người mất ngủ trong thời gian dài như vậy, đây đã là một tiến bộ không nhỏ.

Điền Thủ vừa tỉnh ngủ, hai má đỏ bừng. Hà Vũ mở mắt, hỏi: “Tỉnh rồi sao?”

Điền Thụy lập tức đứng dậy, lập tức hoảng loạn: “Tiểu Điềm cùng Tiểu Trung đâu?” Bởi vì trông hai đứa nhỏ mà cậu không bán hàng một ngày, ai ngờ sáng nay tỉnh dậy phát hiện đã không thấy bọn chúng rồi.

Hà Vũ đáp lời, “Bọn chúng về phòng rồi.” Nhìn thấy phản ứng quá mức kịch liệt của Điền Thụy, trong lòng hắn hơi động, “Sao vậy?”

Điền Thụy lập tức đem chuyện bác cả hôm qua đến đây nói rõ ràng rành mạch cho Hà Vũ, trong giọng nói còn mang chút tức giận, nếu như không phải cậu ngăn cản, bọn nhỏ đã bị mang đi rồi.

Trên mặt Hà Vũ đen lại, hắn đứng lên mặc quần áo vào.

Điền Thụy vội nói, “Này, anh định làm gì đấy?”

“Đi ra ngoài một chuyến.” Mặc dù Hà Vũ nói chuyện nhẹ nhàng nhưng lại khiến cho Điền Thụy có cảm giác sợ hãi.

Điền Thụy đi ra ngoài, nhìn thấy Hà Trung chạy về phía cậu, “Anh Điền Thụy ơi.” Tên nhóc này rất thích làm nũng, đặc biệt thích lại gần Điền Thụy.

Điền Thụy ôm nhóc vào ngực, nói, “Tiểu Trung muốn ăn cái gì nào?”

“Mì sợi” Nhóc con cũng chưa từng được ăn đồ ngon, chỉ cảm thấy mì sợi là ngon nhất trên đời.

Điền Thụy hỏi Tiểu Điểm, Hà Điềm lớn hơn Hà Trung hai tuổi, bé xấu hổ không dám nói muốn ăn mì, “Ăn gì cũng được ạ.”

Điền Thụy nói: “Muốn ăn gì thì nói với anh, anh trai em đã trả tiền ăn rồi. Không cần khách khí với anh đâu.” Đang nói chuyện thì cậu bỗng dừng lại, sáng nay cậu chỉ muốn cáo trạng mà quên không hỏi Hà Vũ vì sao lại ngủ trên giường mình. Chờ khi nào hắn về cậu phải hỏi một câu mới được.



Hà Vũ đứng trong một gian phòng rách nát, vợ chồng bác cả bị trói ở trong, hai người đều bị đánh đến thương tích khắp người. Ban đầu hai người còn tức giận quát mắng, điền cuồng nguyền rủa, nhưng về sau hai người đều không dám nói chuyện bởi vì bọn họ phát hiện, Hà Vũ đã không phải thằng nhóc đáng thương chỉ biết nhẫn nhục, chịu đựng như trước, đôi mắt kia như động vật máu lạnh, lúc hắn dùng dao đâm họ, máu tươi bắn lên mặt nhưng sắc mặt lại không đổi chút nào.

Đây không phải là cháu ngoại trai của bọn họ, đây nhất định là ác quỷ từ địa ngục khoác lớp da người.

Hai vợ chồng run rẩy không ngừng. Hà Vũ rất có kinh nghiệm, vết thương tuy nhiều nhưng cũng chỉ là mấy vết thương ngoài da, không ảnh hưởng đến tính mạng của bọn họ.

Trong lòng Hà Vũ như bị lệ khí nuốt lấy, hắn khắc chế để lửa giận không bùng lên. Đời trước em trai em gái hắn bị chính hai người họ đưa đi. Trên đời này hắn không còn người thân nào khác, từ lúc em trai còn quấn tã hắn đã mang đi khắp nơi, vừa làm vừa trông, không khác gì con trai mình. Bọn họ sống nương tựa lẫn nhau. Kết quả chân trước hắn bị bắt giam, chân sau em trai em gái bị lạc mất.

Sau này hắn tốn rất nhiều công sức mới tra ra được chút đầu mối, lại có quan hệ với vợ chồng bác cả của hắn. Ở thời đại này thông tin cũng không quá phát triển, vì vậy bọn họ triệt để không thể tìm được nữa. Đời trước dù cho Hà Vũ dằn vặt bọn họ đến mức nào cũng không thể giải được nỗi hận trong lòng hắn. Cái hắn muốn không phải là cái này, mà là một nhà bọn hắn có thể đoàn tụ.

Đời này hắn chỉ muốn kiếm tiền, đem tất cả chấp niệm đời trước đều buông xuống. Nhưng tại sao những người thân cùng huyết thống này lại không chịu buông tha bọn họ.

Thù mới hận cũ khiến cho lý trí của Hà Vũ như dây đàn đang căng đến mức chuẩn bị đứt mất, hắn chỉ muốn hoàn toàn xóa bỏ hai người này.

“Mày…Mày muốn làm gì?” Ở bên ngoài bà ta cũng coi như là người lớn mật, nhưng bây giờ một câu cũng không nói hoàn chỉnh, cả người run rẩy không ngừng.

Thời điểm Hà Vũ ra ray đều vô cùng tàn nhẫn, không niệm chút tình cũ nào, cả người tản mát ra khí tức như muốn giết chết họ.

Hà Vũ trực tiếp kéo tóc bà, dùng sức lôi ra sau, tay hắn cầm một con dao kề vào cổ bà ta. Bác trai sợ đến choáng váng, run rẩy không nói được lời nào. Ánh mắt bác gái cũng đầy vẻ hoảng sợ.

Hà Vũ hỏi: “Đừng có giả ngu trước mặt tôi. Nói, bà đến nhà tôi làm cái gì?”

Hàn khí trong lòng bà ta trực tiếp tràn từ chân đến đầu.

Hà Vũ nói tiếp: “Tại sao hôm qua lại tìm Tiểu Điềm.”

Bà ta cũng không dám nói thật, nhưng nếu như không nói thì bà sợ chọc giận Hà Vũ. Đừng nhìn khuôn mặt bình tĩnh của hắn, nhưng trên mặt lại có một vẻ điên cuồng người khác không hiểu được.

Bà ta hối hận muốn chết, trước kia nghĩ Hà Vũ là người thành thật, không nghĩ đến hắn còn có một mặt độc ác như vây. Sau khi suy tính lợi và hại, bà ta nói, “Tôi, tôi nói.”

Bà chỉ biết được có một phú thương phía nam muốn mua một cô nhóc dễ nhìn, nghe nói vợ ông ta mãi không mang thai được nên muốn mua một cô nhóc bảy, tám tuổi về nhà nuôi. Bà ta lập tức nhớ đến Hà Điềm. Anh em nhà bọn chúng đều sống thành như vậy, còn không bằng đưa Hà Điềm cho phú thương, như vậy cũng giảm bớt gánh nặng. Dù sao con gái cũng phải gả ra ngoài mà. Bà đã nghĩ kĩ rồi, đón người qua ở mấy ngày, sau đó nói với mọi người cô nhóc ham chơi nên lạc đường. Bà lại làm bộ đi tìm mấy ngày, nhỏ mấy giọt nước mắt, đợi hàng xóm láng giềng khuyên mấy câu là xong chuyện.

Hà Vũ hỏi: “Vị phú thương kia có phải tên là Tần Nhiệm” Giọng nói hắn vô cùng lạnh lùng.

Bà ta đáp, “Đúng là ông chủ Tần.” Tiếng nói vừa dứt, Hà Vũ đấm một phát vào cái ván gỗ. Trong phút chốc máu me đầm đìa. Nhưng hắn hoàn toàn không để ý đến, vành mắt đỏ lên.

Hà Vũ trực tiếp đấm cho bọn họ mấy quyền, lần này không quan tâm nặng nhẹ nữa.

Tần Nhiệm là tên giả, hắn có một cái đam mê là # luyến # đồng. Dựa vào danh nghĩa nhận nuôi mà đến các huyện nghèo lừa gạt mọi người, thậm chí có rất nhiều gia đình có trẻ con đều muốn đưa con gái đến chỗ đó để có thể có cuộc sống tốt hơn.

Mười năm sau vụ án này mới bị phá, lúc đó liên lụy đến hơn trăm đứa bé khiến cho cả nước khiếp sợ. Mặc dù hắn bị bắn chết nhưng rất nhiều người còn chưa hả giận, nghe nói sau khi chết mộ hắn còn bị đào ra không dưới hai mươi lần.

Đời trước lúc điều tra Trần Nhiệm hắn không thấy tên của em gái trong danh sách người bị hại, nghe nói là đã chạy trốn trên đường đến đây, thế nhưng một cô nhóc nhỏ tuổi như vậy, dù cho chạy trốn được cũng có thể sống tốt được sao?

Sau khi hắn ra ngoài liền nhanh chóng thu thập bằng chứng phạm tội của Tần Nhiệm đưa đến cục cảnh sát, rất nhanh vụ án nhận nuôi trẻ con khiến người đời sau khiếp sợ đã bị phá xong. Chứng cứ chính xác, cả huyện đều xôn xao.

Lúc Tần Nhiệm bị bắt hắn còn có chút buồn bực, tại sao mới làm được vài vụ mà hắn đã bị bắt rồi.

Sau khi Hà Vũ đánh vợ chồng bác cả một trận liền mặc kệ sống chết. Sau khi ra ngoài bọn họ cũng nghe được chuyện này, khắp người họ đều là vết thương nhưng lại không dám đi bệnh viện. Bọn họ không ngờ tên Tần Nhiệm mặt người dạ thú kia lại dám làm vậy, bọn họ cũng hoàn toàn đắc tội Hà Vũ nên đã dọn nhà chạy trốn suốt đêm.

Hà Vũ trở về, ôm Tiểu Điềm nói: “Sau này, anh sẽ bảo vệ em, ai cũng không được bắt nạt công chúa nhỏ nhà ta.”

Tiểu Điềm có chút ngượng ngùng: “Anh ơi, Anh Điền Thụy đã giúp em đuổi người xấu đi rồi.”

Hà Vũ nghe Hà Điềm nói, thần kinh đang căng thẳng bỗng nhiên dãn ra: “Tiểu Điềm cảm ơn anh ấy chưa?”

“Em cảm ơn rồi.”

“Bé ngoan!” Hà Vũ ôm em gái, thật lâu vẫn không buông tay.

~Hết chương 11~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK