• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Điền Thụy dưỡng thương ở trong nhà, cậu được thăng cấp thành bệnh nhân đặc biệt, cả nhà họ Hà đều vây quanh cậu.

“Anh Điền Thụy ơi, anh còn đau hay không?” Hai đứa nhóc vô cùng lo lắng hỏi han.

Đương nhiên Điền Thụy đau, nhưng mà nhìn bộ dáng của hai đứa muốn khóc cũng không dám khóc, cậu đành dối lòng, “Không quá đau.”

“Vậy để em thổi thổi cho anh nhé? Lúc em còn nhỏ bị thương ở đùi, thổi thổi một chút liền hết đau.” Hà Trung nghiêm túc nói.

Trong lòng Điền Thụy mềm xuống, không nhịn được liền lấy tay nặn nặn khuôn mặt nhỏ của nhóc con, thật sự khiến người khác yêu thương mà.

Chờ đến khi Hà Vũ bưng mì vào, phát hiện khuôn mặt nhỏ nhắn của em trai hắn đã bị Điền Thụy bóp mấy lần, tên nhóc ngốc nghếch này còn ngoan ngoãn để cho cậu bóp.

Hà Vũ nói: “Làm xong rồi.” Trước kia hắn cũng chỉ nấu cơm cho em trai em gái ăn nên mùi vị cũng không được ưa thích lắm, Điền Thụy lại kén ăn, căn bản không thích thức ăn hắn nấu, cậu nói với Hà Trung, “Anh không đói bụng, Tiểu Trung ăn trước đi.”

Hà Vũ trợn mắt nói, “Buổi trưa cậu cũng chỉ ăn hai miếng, buổi tối lại không định ăn?”

Điền Thụy nói: “Tôi không đói bụng.” Nhưng bụng cậu lại cố tình đối nghịch với chủ nhân của nó, tiếng ọc ọc vang lên đặc biệt rõ ràng, thật sự rất mất mặt.

Dù da mặt Điền Thụy có dày thế nào đi nữa nhưng nghe thấy âm thanh đấy cũng không khỏi đỏ mặt.

Hà Vũ hiểu ra: “Bởi vì tôi nấu không ngon?”

Điền Thụy nghe Hà Vũ hỏi vậy, ho khan một tiếng rồi mới trả lời: “Cái này là anh nói đấy nhé, không phải tôi nói đâu.” Bằng vào sự hẹp hòi của nhân vật phản diện này, tự hắn nói vậy nên chắc sẽ không trách cứ cậu đúng không?

Hà Vũ:???

Hắn căn bản không cảm thấy món mình nấu khó ăn chút nào. Cố gắng rửa tay làm canh lại còn bị người khác ghét bỏ, đây thực sự là trải nghiệm trước kia chưa từng có.

Điền Thụy đói bụng đến nỗi bụng kêu rột rột, vậy mà còn không chịu ăn đồ hắn làm. Chẳng lẽ hắn nấu khó ăn như vậy?

Bé con liếc mắt nhìn anh trai mình rồi lại nhìn anh trai chủ nhà, lặng lẽ ra ngoài chơi. Trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ. Kỳ thực trong ngăn kéo của Điền Thụy còn giấu hai cái bánh quai chèo nhỏ, chờ Hà Vũ ra ngoài là cậu có thể ăn chúng. Nhưng Hà Vũ lại không chịu đi, còn bưng mì tới: “Ăn đi.” Người là sắt, cơm là thép, tuy rằng tính tình của Điền Thụy không tốt, nhưng lần này là công thần cứu em trai em gái hắn, cũng không thể để cho cậu ta chịu đói được.

Điền Thụy nhất quyết không khuất phục: “Không ăn.” Ngoại trừ muối, hắn không bỏ thêm bất kỳ gia vị nào khác, dù mì đã được nấu chín, thế nhưng mùi vị vẫn… Một lời khó nói hết. Dù cho tùy tiện bỏ thêm ít hành lá vào nồi còn ngon hơn bát mì chan nước muối này.

Hà Vũ không thể hiểu nổi: “Thật sự khó ăn như vậy sao, tôi không tin.”

Điền Thụy trợn tròn mắt: “Anh nếm thử một miếng đi.”

Hà Vũ ăn một ít rồi nhận định: “Ăn rất ngon mà.” Tốt xấu gì cũng là mì gạo, thơm mùi của lương thực.

Điền Thụy thấy hắn ăn xong còn nói ngon, thử đến gần một chút. Hà Vũ trực tiếp gắp một đũa nhét vào miệng của cậu.

Điền Thụy ăn một chút, mì ở trong miệng cố gắng mãi mới nuốt trôi được. Nhìn thấy Hà Vũ sau khi đút thành công một miếng liền chuẩn bị gắp miếng thứ hai, cậu vội vàng điên cuồng vẫy vẫy cánh tay không bị thương: “Tôi không đói bụng.” Thật sự là mì suông đấy. Những người nấu ăn ngon như cậu, trước khi gặp Hà Vũ còn không biết mì có thể khó ăn đến mức này.

Hà Vũ nhìn Điền Thụy gian nan nuốt xuống, trên mặt vẫn còn sợ hãi, đột nhiên cảm thấy ông chủ nhỏ này có chút thú vị. Nói: “Đêm nay tôi ở chỗ này, thuận tiện chăm sóc cậu.”

Điền Thụy nói: “Không cần, dù tay tôi bị thương nhưng thân thể không sao cả.” Cậu vội vàng cự tuyệt.

Mà Điền Thụy càng nói không muốn, Hà Vũ lại càng được voi đòi tiên: “Cậu vì hai đứa em của tôi mà bị thương, nếu như tôi không chăm sóc cậu, người ngoài sẽ nói không hay.”

Trước kia Điền Thụy ỷ vào bị thương mà bắt nạt hắn không ít, Hà Vũ là người có thù tất báo, bây giờ Điền Thụy không muốn thì hắn càng phải làm!

Ánh mắt Điền Thụy có chút bối rối.

Không chỉ vì Hà Vũ là nhân vật phản diện hắc hóa trong sách mà cậu từ chối, mà còn bởi vì vẻ ngoài của Hà Vũ. Cậu trời sinh đã là một GAY, mỹ nhân nằm bên cạnh, cậu chỉ sợ không giữ được bản thân mình. Vạn nhất Hà Vũ phát hiện cậu thích nam nhân, với công lực của tên biến thái này, khẳng định sẽ đem cậu răng rắc, như vậy cậu liền tàn đời. Chỉ cần nghĩ vậy cậu liền đau “bi”: “Không cần đâu, anh mau về đi. Tôi muốn ngủ, không tiễn nha.” Cậu đứng dậy, trực tiếp dùng một tay đẩy người ra ngoài. Nhìn thấy Hà Vũ đi xa mới dần yên tâm.

Hà Vũ đứng một lúc ở ngoài cửa, khóe miệng mang theo một nụ cười quỷ dị, một lúc lâu mới rời khỏi.

Điền Thụy nhìn hắn đi rồi mới lén lút lấy nốt cái bánh quai chèo ra ăn. Tuy đây là dùng tiền của cậu mua được, nhưng giấu mọi người ăn vụng vẫn khiến cho cậu có cảm giác tội lỗi. Cậu ăn đến mức suýt chút nữa bị nghẹn, uống một ngụm nước mới đỡ được một chút.

Ăn uống no đủ, Điền Thụy rất nhanh liền ngủ mất. Thế nhưng Hà Vũ lại không ngủ được, chỉ cần nhắm mắt lại hắn liền nhớ tới một đời lao ngục bất hạnh trước kia.

Vì để kiếm nhiều tiền, mỗi ngày hắn đều về rất muộn. Một hôm trên đường về nhà liền thấy một tên lưu manh đang đùa giỡn một cô gái, hắn lên tiếng ngăn lại, tên lưu manh kia lại chủ động tấn công hắn. Hai người đánh tới đánh lui một hồi rồi bị cảnh sát mang đi, kết quả khi cảnh sát tra hỏi, cô gái kia dù thế nào cũng không chịu mở miệng. Tên lưu manh kia lại còn cắn ngược nói hắn dâm loạn cô ấy, là tên đó ngăn lại.

Hà Vũ cảm thấy chuyện hoang đường như vậy, chỉ cần cô gái ấy kể lại mọi chuyện, chân tướng liền rõ ràng. Nhưng mà vạn lần không nghĩ tới cô ta lại sợ tên lưu manh kia trả thù nên nói tên kia nói đúng, còn vu hại hắn, cuối cùng hắn bị nhốt ở đồn công an. Cô gái kia đi theo tên lưu manh ra khỏi đồn công an, còn hắn vì thấy việc nghĩa mà hăng hái làm nhưng lại bị bắt lại. Quan trọng là em trai em gái hắn còn nhỏ không có người chăm sóc, ba năm sau, đến khi cảnh sát trưởng mới nhậm chức lật lại bản án của hắn, hắn mới được thả ra ngoài. Chịu không biết bao nhiêu khổ cực.

Em trai ăn gái hắn bị đuổi khỏi nơi ở, nhà bị phá hủy. Thời điểm hắn quay lại tìm tên lưu manh kia tính sổ mới phát hiện tên đó đã kết hôn cùng cô gái kia, nghe nói là do tên kia đã uy hiếp cô ta.

Vì người như thế mà ảnh hưởng đến mình, quả thực chính là trò cười.

Chỉ cần nhắm mắt lại là hắn có thể cảm nhận được sự thất vọng thấu xương kia, một màn kia không ngừng chiếu lại trước mắt hắn.

Tính ngày một chút, ngày mai chính là ngày mà hắn “Thấy việc nghĩa liền hăng hái làm”. Tuy rằng đời trước hắn đã trả thù, nhưng bởi vì người như vậy mà vào tù mấy năm, đánh mất hai đứa em nhỏ, dù băm thây ngàn đao cũng không thể hết giận được.

Trong ánh mắt của hắn lóe ra ánh sáng kỳ lạ, trong đêm đen đặc biệt sâu thẳm.

Sáng sớm ngày thứ hai, Điền Thụy đi ra nói với Hà Vũ: “Hôm nay anh đừng ra ngoài, ở lại chăm sóc tôi.” Cậu ngang nhiên nói.

Hà Vũ lại đồng ý nhanh chóng.

Điền Thụy hơi thở phào nhẹ nhõm. Cậu cũng không muốn để cho Hà Vũ hắc hóa đâu. Hôm nay chính là ngày hắn “Thấy việc nghĩa liền hăng hái làm”, không cho hắn bị vu hại là điểm mấu chốt.

Điền Thụy còn đang đắc ý vì trí thông minh của mình, nhưng cậu lại không biết rằng tim Hà Vũ đã sớm đen sì mất rồi.

~Hết chương 4~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK