Điền Thụy phát hiện hắn trở về thì nói, “Ngày mai chúng ta ăn gà phơi khô nhé.” Trước đó mấy hôm cậu đã làm gà xong rồi treo ở trên bếp, mấy hôm nay nhìn thấy đều thèm.
Trước giờ Hà Vũ không có ý kiến gì về việc ăn uống, hắn muốn hỏi chuyện khác, “Tại sao không bán miến chua cay nữa?”
Điền Thụy kể chuyện nhà họ Lý bắt chước cậu, sau đó nói, “Bây giờ em bán cơm hộp còn kiếm được nhiều tiền hơn miến chua cay.”
Điền Thụy cũng không để tâm đến chuyện nhà họ Lý lắm.
Hôm nay Hà Vũ sai đàn em thu thập sơ một chút, chỉ cần nghĩ đến chuyện Điền Thụy bị người khác dùng thủ đoạn thấp kém như vậy bắt nạt, lệ khí trong lòng hắn gần như không áp chế nổi.
Điền Thụy giống như nhìn ra được chút đầu mối, nhìn hắn nói, “Đừng nóng giận, dù hắn bán miến chua cay nhưng cũng không thắng được em.” Dù sao mỗi ngày ngửi mùi chua cay có chút ngán, hiện tại cậu cũng đã thuê người làm, bản thân mình chỉ cần mua nguyên liệu từ thị trường bán sỉ về thôi. Hai chị dâu sẽ phụ trách việc tẩy rửa cùng cắt gọt, chờ đến khi cơm chín cậu bắt đầu chế biến thức ăn là được.
Cơm nước là phổ biến nhất, so với miến chua cay còn hấp dẫn hơn. Hơn nữa cũng phù hợp với cả những người không thích ăn ở bên ngoài.
Nhìn lông mày Hà Vũ vẫn nhăn lại, trên khuôn mặt tuấn lãng đầy vẻ khó chịu, Điền Thụy an ủi, “Không có chuyện gì đâu.”
Hà Vũ vẫn còn khó chịu, gương mặt tỏ vẻ lạnh lùng. Tâm hắn rất nhỏ, không thoải mái như Điền Thụy, hắn còn muốn giáo huấn họ Lý một trận nữa. Sau khi quyết định xong, lông mày mới thoáng buông lỏng hơn một chút.
Điền Thụy nói: “Đúng rồi, anh có thể kiếm cho em một ít lá trà không.” Cậu muốn một ít trà đen để làm trà sữa, mấy hôm nay mở hàng thỉnh thoảng sẽ nhìn thấy có người giao sữa, thời đại này sữa bò đều mang theo một ít mùi vị tanh nồng khiến cậu không thích lắm, nếu như bỏ thêm một ít trà cùng đường vào, làm thành trà sữa thì tốt rồi.
Lúc đầu cậu chỉ suy nghĩ một chút, nhưng sau đó càng nghĩ càng thèm. Mặc dù trong huyện có mấy cửa hàng bán trà nhưng chỉ bán trà hoa là hoặc là vụn trà, một nắm nhỏ là có thể pha được một bình lớn, giá cả cũng không đắt. Tuy nhiên Điền Thụy cảm thấy vị trà quá hỗn tạp, hơn nữa còn có cặn bẩn khó làm sạch được.
Bên ngoài huyện chắc chắn có bán trà ngon, nhưng mà cậu không có cơ hội ra ngoài, bây giờ chỉ còn cách trông vào Hà Vũ mang về cho mình thôi.
“Muốn loại trà nào?” Hà Vũ hỏi.
“Em muốn trà đen mới chế biến.” Điền Thụy trả lời luôn, sau đó không nhịn được mà nói thêm: “Không cần quá đắt đâu.” Cậu cũng không biết bên ngoài giá cả của lá trà bên ngoài thế nào nên đành lấy ra mười đồng, có chút đau lòng hỏi: “Đủ không?” Để uống một ngụm trà sữa thật sự không dễ dàng chút nào.
Hà Vũ trả lời: “Chờ anh.” Hắn không cầm tiền của Điền Thụy mà quay người rời đi. Khoảng chừng qua một canh giờ sau mới trở về, trên tay còn cầm một túi trà khoảng chừng ba cân. Hắn mở túi ra, một mùi thơm nhẹ tỏa ra, nhìn qua cũng biết phẩm chất vượt qua mong muốn của cậu.
Hà Vũ nói: “Không phải trước kia em có hỏi anh buôn bán cái gì sao? Trong đó có cả lá trà, đồ của nhà mình nên không lấy tiền của em.” Đương nhiên hắn không chỉ làm mỗi cái này. Sau khi lá trà được đóng gói vào hộp sắt đã lên một đẳng cấp khác. Thời điểm lễ tết, những người muốn đi tặng lễ đều không thể thiếu những thứ này.
Điền Thụy tự dưng được một gói trà lớn thì vui vẻ: “Sao có thể như vậy được. Chờ sau khi làm thành công em mời anh uống đầu tiên.” Sau đó cậu đi ra ngoài mua một ít bột để làm trân châu.
Điền Thụy vốn lười biếng, nhưng đối với đồ vật muốn ăn lại chăm chỉ đến bất ngờ.
Hà Vũ nhìn dáng vẻ vội vàng của cậu, khóe miệng nhẹ nhàng hướng lên trên một chút, không ngờ cậu còn rất dễ dụ. Một túi trà đã có thể khiến cho cậu vui vẻ đến như vậy.
Sau khi mua được bột Điền Thụy bắt đầu tiến vào phòng bếp nghiên cứu cách làm trà sữa. Trước tiên cần đun đường đến khi chuyển thành màu caramen, sau đó rang với lá trà rồi bỏ sữa bò vào đun nóng. Một lúc sau mùi thơm ngọt ngào của sữa bắt đầu tỏa ra, kết hợp với mùi thơm của trà khiến cho mấy đứa nhỏ không nhịn được mà bị hấp dẫn.
Hà Trung cùng Hà Điềm đang ngồi trong phòng chơi đất sét thì bị hương vị khác thường câu ra ngoài. Sau khi tiến vào phòng bếp liền hỏi: “Anh Thụy ơi, đây là cái gì vậy ạ?”
Sữa bò phải đun một chút, sau khi đun xong thì thả thêm trân châu vào. Cậu rót cho hai nhóc con một cốc nhỏ, “Đây là trà sữa, đợi nguội rồi uống. Cẩn thận nóng.”
Đây là lần đầu tiên Điền Thụy làm, lại còn là giai đoạn thử nghiệm nên chỉ đủ bốn cốc nhỏ. Sau khi làm xong cậu liền cầm một cốc ra ngoài cho Hà Vũ nếm thử.
Hà Vũ uống một ngụm, vừa có vị sữa ngòn ngọt lại có vị trà thơm nồng, ngay cả hắn cũng cảm thấy ngon. “Rất thơm.”
Điền Thụy ừ một tiếng, thổi thổi một chút rồi uống vào mấy ngụm, ở niên đại mà này có thể uống được trà sữa thủ công chính hiệu, thật sự quá tuyệt vời. Uống đến cuối lại còn có mấy hạt trân châu tròn tròn, dai dai.
Điền Thụy uống một lúc rồi quyết định, đồ uống ngon như vậy vẫn nên thường xuyên làm mới tốt.
Cậu nói với bên giao sữa mỗi ngày giao đến một thùng sữa bò mới, sau trà sữa còn có thể làm chút bánh gato nhỏ hoặc mấy món điểm tâm uống với trà cũng hợp.
Điền Thụy cọ rửa mấy bình thủy tinh sạch, cậu định làm thêm chút trà sữa buổi tối mang đi thử vận may một chút, nhìn xem có thể bán được bình nào không.
Điền Thụy lại bắt đầu nấu trà sữa, khắp sân bay đầy hương vị sữa tươi.
Hai đứa nhỏ cũng không thèm ra ngoài chơi nữa mà ở trong bếp nhìn Điền Thụy nấu trà sữa, muốn uống thêm một chút.
Điền Thụy thấy vậy cũng rót thêm một ít cho bọn nhóc.
Nồi dùng để đun trà sữa cũng không lớn, mỗi lần làm vừa vặn đủ ba bình. Hơn nữa cậu cũng có chút thèm, mỗi lần nấu xong đều muốn nếm thử một chút, mấy nhóc con ở bên cạnh cũng theo đó mà uống thêm không ít. Hai đứa nhỏ nhìn chằm chằm vào nồi trà sữa, trước kia hai nhóc cũng không biết trà sữa uống ngon như vậy đâu.
Hà Vũ nhìn em trai em gái mãi không chịu đi liền nói: “Được rồi, hai con mèo nhỏ tham ăn, nhanh về nhà đi, đừng quấy rầy anh Thụy của các em làm việc!”
Hai nhóc con tuy rằng vẫn thèm nhưng mà hôm nay cũng đã uống được không ít nên đành phải lưu luyến mà rời khỏi chỗ này.
Thấy sắc trời tối dần, Điền Thụy nhanh chóng xào rau. Tuy rằng cũng là tám món ăn nhưng lại là tám món khác với buổi sáng.
Sau khi nấu xong, cậu nhanh chóng ăn cơm xong rồi hăng hái bắt đầu mở hàng. Hiện tại cậu cũng đã có có những khách hàng quen từ hồi bán miến chua cay nên lượng tiêu thụ cũng khả quan hơn. Thực đơn buổi tối là một canh, một rau trộn, năm món xào cùng một món mặn. Món ăn mặn buổi tối nay là gà cung bảo.
Ở nhà Điền Thụy hôm nay cũng ăn mấy món này, hai đứa nhỏ còn ăn nhiều hơn hai bát cơm.
Điền Thụy bày sạp từ sớm, cậu vừa đến thì ông chủ cửa hàng bên cạnh liền rối rít buôn chuyện, “Hôm nay nhà kia không bán được bát miến chua cay nào.”
“Tôi có nhìn rồi, miến nhà hắn đều bị ngâm nát, thế mà còn làm cho người ăn đấy. Buổi chiều còn có người tìm, nói là sau khi ăn bị đau bụng. Lần này bọn họ xong đời!”
Những người bán hàng xung quanh đều không ưa người nhà họ Lý chút nào, vẫn đang chờ xem kịch vui, còn cá cược với nhau xem tối nay bọn họ còn mở hàng nữa hay không.
Điền Thụy bày thức ăn ra, mọi người đều bị thu hút, nhiều món ăn như vậy, dù bọn họ đã ăn tối rồi mới đi nhưng cũng cảm thấy đói bụng tiếp. Trước mặt cậu còn để mười tám bình trà sữa, đựng trong bình thủy tinh trong suốt nên có màu nâu nhạt rất mới mẻ.
Không bao lâu sau công nhân trong nhà máy bắt đầu tan làm.
Quầy ăn vặt của Điền Thụy trở nên nổi tiếng trong nhà máy, hôm nay sau khi cậu đổi thành bán cơm hộp, có rất nhiều người thích ăn miến chua cay đều tiếc nuối, không khỏi bàn luận với người xung quanh khiến cho những người chưa ăn càng ngày càng hiếu kỳ. Nghe nói mấy lãnh đạo mỗi ngày đều ăn ở chỗ kia đấy. Người ta đã quen ăn ở khách sạn lớn, nhà ăn quốc doanh rồi mà quán đấy lại có thể được bọn họ khen ngợi, có thể thấy được mùi vị khẳng định không kém.
Một suất cơm ba món mới hết một đồng, nếu như đi ăn ở quán cơm ba món ăn ít nhất cũng tốn hết năm đồng. Cơm Điền Thụy nấu vừa ngon lại vừa có nhiều lựa chọn. Nếu như thêm tiền còn có thể ăn được món mặn nữa.
Bọn họ nói chuyện với nhau khiến những cặp vợ chồng cùng làm trong nhà máy nghe thấy không khỏi có chút động lòng. Mỗi ngày làm việc xong đều mệt muốn chết, đi về lại còn phải làm cơm, hiện nay có quán bán cơm hộp có thể đỡ tốn không ít công sức.
Bọn họ hỏi qua, một phần ăn bình thường, thêm một món mặn, bốn lạng cơm mới hết một đồng tám, mua về nhà vừa đủ cho hai người ăn, cũng đỡ phải nấu cơm tối!
Dù sao vợ chồng đều làm trong nhà máy nên cũng coi như khá giả, thỉnh thoảng ăn ở bên ngoài cũng không ảnh hưởng gì.
Hơn nữa bây giờ quán ăn của Điền Thụy cũng nổi tiếng, ăn xong còn có thể về nhà khoe khoang với chị em bạn bè một chút.
Thời đại này mọi người ít khi ra ngoài ăn, dù là ăn ở quán ven đường nhưng cũng được coi là thời thượng, học theo phương Tây.
Trước kia lúc bán miến chua cay thường đều là đàn ông con trai ăn, phụ nữ dù có muốn ăn cũng ngại không dám đến. Nhưng bây giờ bán cơm hộp lại thu hút rất nhiều chị em phụ nữ, bọn họ biết đồ ăn nào hợp ăn với cơm nên đều mang hộp cơm của mình đi mua.
“Cho chị một phần khoai tây xào ớt, một phần su hào xào, cà muối. Lại thêm một phần gà cung bảo cùng bốn lạng cơm tẻ.” Người đi đầu là Lý Hồng, làm bên phòng tài vụ kế toán, lần trước được ăn một bát gà cung bảo ở nhà ăn quốc doanh cùng lãnh đạo khiến bản thân cô nhớ mãi không quên. Nghe nói đó chính là sở trường của đầu bếp trưởng ở nhà ăn quốc doanh đấy. Người thường sẽ không biết làm món này nên không ngờ quán ăn nhỏ này lại có thể có.
Trước khi đến đây cô cảm thấy một đồng tám cũng không rẻ chút nào nên chỉ định chạy theo mọi người ăn một lần thôi. Nhưng không ngờ sau khi ăn được lại cảm thấy một đồng tám đã có thể ăn được những món này, thật sự là quá rẻ mà.
Sau khi gọi xong, nhìn thấy mấy bình nhỏ ở bên cạnh liền tò mò hỏi: “Đây là cái gì?”
Điền Thụy trả lời: “Trà sữa thủ công em tự làm, một đồng một bình, tiền đặt cọc là hai hào, sau khi uống xong trả lại bình là có thể lấy lại tiền.”
Một đồng một bình trà sữa cũng khá đắt, nhưng Lý Hồng không biết bản thân mình bị làm sao, thần xui quỷ khiến mà mua một bình uống thử. Đây là đồ mới, trước kia cô chưa từng nghe bao giờ.
Thấy Điền Thụy biết làm miến chua cay rồi lại làm cả cơm hộp, tuy rằng không biết trà sữa là gì nhưng không khỏi có chút tin tưởng cậu, dù sao sữa cùng trà đều là đồ tốt mà.
Thực khách của Điền Thụy rất có sức mua, trước kia có rất nhiều người thích gọi miến chua cay xa xỉ nên cậu đã đoán trước trà sữa có thể bán cũng không tệ lắm, nhưng không ngờ mọi người ủng hộ như vậy, ngay cả cái bình cậu lén giấu cho bản thân cũng không thể lưu lại được. Bị thực khách tinh mắt nhìn thấy rồi mua mất rồi!
Cậu mới bán được nửa giờ đã thu quầy, những chủ hàng khác nhìn khách hàng không ngừng vây quanh Điền Thụy mà không mộ không thôi.
Điền Thụy dọn hàng sớm, chủ cũ của cửa hàng kia cũng vui vẻ nói cho cậu biết, bọn họ đã mua xong nhà bên kia, bây giờ chỉ cần dọn nhà nữa là xong, phỏng chừng sớm hơn dự định ba đến năm ngày.
Điền Thụy vừa nghe trong lòng cũng vô cùng vui mừng.
Buổi tối về nhà, cậu dỡ đồ xuống rồi bắt đầu rửa sạch, một thùng sữa bò tám đồng có thể làm được khoảng hai mươi bình trà sữa, thêm đường cùng trà hết năm hào, bán một bình có thể lời được năm hào, mười tám bình tổng cộng được chín đồng liền. Hơn nữa bán cơm hộp lời ba mươi đồng. Mắt thấy hộp đựng tiền nhỏ càng ngày càng nhiều khiến cho cậu có cảm giác vô cùng thỏa mãn.
Buổi tối Hà Vũ trở về ngủ, Điền Thụy đã quen chuyện này nên cậu để thừa một nửa giường cho hắn nằm.
Cả ngày hôm nay Điền Thụy nấu trà sữa. trên người đầy mùi sữa tươi. Hà Vũ mới vừa nằm xuống, Điền Thụy đã sợ lạnh mà tiến tới sau đó bị Hà Vũ ôm trọn vào lòng, ngửi được mùi trên người cậu khiến Hà Vũ càng không nhịn được muốn nuốt trọn người này vào trong bụng.
~Hết chương 24~