Mưa lớn mấy ngày cuối cùng cũng dừng lại, Điền Thụy bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu, định bụng làm một vố lớn.
Mấy ngày nay cậu không mở hàng, chắc hẳn có không ít người muốn ăn, vì vậy cậu cũng làm nhiều hơn thường ngày.
May mà Hà Vũ đã đổi xe đẩy thành xe ba bánh khiến cho cậu cũng giảm bớt không ít sức lực.
Bận bịu đến trưa, cuối cùng cũng đến xưởng quốc doanh bày sạp bán hàng. Nhưng vừa đến nơi cậu đã phát hiện có điều không đúng. Trong huyện này chỉ có một mình cậu bán miến chua cay, bây giờ sao lại lòi ra một sạp hàng nữa vậy? Hơn nữa đối phương còn dùng bút viết một tấm biển lớn: Bát to năm hào, bát nhỏ bốn hào!
Cái này không phải là nhằm vào cậu sao?
Vừa hay cậu cũng biết người bán, đó chính là nhà hàng xóm Lý Tam Thuận cùng vợ hắn. Nhà họ Lý không có ở riêng, vẫn luôn sống cùng nhau, gia đình mười mấy miệng ăn đều tập trung vào một chỗ. Nhà bọn họ ngoài trừ hai người con lớn làm việc trong xưởng, mấy người khác đều đang tự mình tìm kiếm việc làm. Bọn họ là hàng xóm, hai gia đình cũng chỉ cách nhau một nhà, bình thường cúi đầu không thấy ngẩng đầu nhìn, hiện tại công khai đến cướp mối làm ăn của cậu, thật sự là quá không có lòng tốt.
Có lẽ bọn họ cũng sợ Điền Thụy làm lớn chuyện, lần này không chỉ hai vợ chồng Lý Tam Thuận mà còn mấy đứa em cũng đến. Bọn họ đứng chỗ đó khí thế to lớn, áp đảo, hơn nữa còn bày ra rất nhiều bàn ghế.
Quanh xưởng quốc doanh đều rất đơn sơ, trước kia muốn mua của Điền Thụy còn phải đứng ăn hoặc ngồi xổm.
Bọn họ bày ra nhiều bàn ghế như vậy, những chủ quầy khác cũng không thoải mái. Chỗ cũng chỉ có từng đấy, bọn họ chiếm hết như vậy thì người khác bán thế nào?
“Này dịch sang bên kia đi, tên nhà quê từ đâu chui ra, một chút quy củ cũng không hiểu.” Nam nhân bán bánh vừng bên cạnh nóng nảy bảo.
Câu nói này chọc giận anh em nhà họ Lý, hắn nhảy cẫng lên nói, “Mày nói ai là nhà quê?”
“Chỗ này cũng không phải là của mày, nếu như chê chỗ này nhỏ thì sao không đến sớm hơn.”
“Anh, không cần nhiều lời với hắn, không phục thì động tay đi.” Anh em nhà họ Lý nhiều, làm loạn lên thì người khác cũng không dám nói gì.
Người bán bánh vừng hùng hùng hổ hổ.
Anh em nhà họ Lý lỗ mãng, lúc đang nói chuyện liền muốn xông lên phía trước nhưng lại bị người xung quanh cản lại, “Ai da, cũng đều vì kiếm tiền, không đến mức như vậy đi.”
Lúc này anh em nhà họ Lý mới coi như thôi, rất nhanh liền nghe người khác hô một tiếng, “Đến rồi.” Tất cả mọi người đều muốn xem trò vui, vội vã lên tinh thần.
Lý Tam Thuận cùng vợ là bà Lý thấy nhiều người như vậy, cặp mắt cũng trợn lên. Lần này cũng coi như bọn họ ngáng đường Điền Thụy, nếu như không có thằng bé đấy thì sao họ lại nghĩ đến chuyện bày sạp kiếm tiền chứ.
Trước kia nhìn thấy Điền Thụy không ra khỏi cửa, lại không có lòng cầu tiến, hiện tại làm miến chua cay, mỗi ngày đều có mùi hương bay ra khắp nơi. Không nói đến những cái khác, chỉ cần nhìn hai nhóc con Hà Điềm Hà Trung kia trên mặt đều mọc ra không ít thịt. Khẳng định mỗi ngày đều đóng cổng ăn ngon.
Chỗ bọn họ xây phòng san sát nhau, dù đóng kín cổng cũng có thế ngửi được mùi hương bay ra. Bọn họ nghe nói mỗi ngày thằng bé bán ít nhất ba mươi bát, mỗi bát dù năm hào cũng được mười lăm đồng. Tính toán như vậy, cả nhà họ Lý liền thấy nóng ruột, cuối cùng cũng không chịu yên ổn. Thằng bé mua đồ gia vị ở đâu thì chỉ cần hỏi thăm một chút liền biết.
Mấy người phụ nữ nhà họ Lý nghiên cứu với nhau một chút là có thể làm được bảy, tám phần. Sau khi chuẩn bị xong liền cố ý đến đây, chuẩn bị đánh lôi đài một trận.
Trời mưa khiến cho nhiệt độ giảm xuống, có không ít khách hàng cũ thích ăn miến chua cay muốn nhanh chóng làm một bát để xoa tan khí lạnh trong người.
Buổi trưa, vừa tan làm liền có người cố ý ra ngoài nghe ngóng, quả nhiên vừa ra đến cổng liền ngửi được hương bị chua cay quen thuộc.
Nhưng bọn họ vừa đi ra nhìn liền có chút há hốc mồm, vốn chỉ có một nhà bán miến chua cay, bây giờ sao lại có hẳn hai nhà vậy? Trong đó nhà mới mở giá cả không những rẻ hơn một chút, lại còn có cả bàn ghế.
Trước kia mọi người đều là đứng ăn, hiện tại có chỗ ngồi, đương nhiên sẽ muốn ăn ở nơi thoải mái hơn rồi.
Có người dự định trước tiên nếm thử một chút, nếu như ăn không ngon thì quay trở lại quầy cũ cũng được.
Mấy ngày nay rõ ràng đều nhớ thương miến chua cay của Điền Thụy, nhưng ai biết được bây giờ lại xoay người đi về phía nhà Lý Tam Thuận.
Cái giá này của nhà Lý Tam Thuận thật sự hấp dẫn không ít người đi qua.
Người nhà họ Lý thấy nhiều thực khách đến như vậy, trong lòng vui như mở cờ, cứ như vậy không lâu sau đã có thể kiếm lời năm, sáu đồng.
Nhưng mà cũng có người vẫn qua chỗ Điền Thụy ăn.
Đi qua nhà Lý Tam Thuận đều là những người ham đồ rẻ, nhưng sau khi ăn mới phát hiện hương vị không đúng. Trước kia ăn miến chua cay đều là chua chua cay cay, đồ ăn kèm cũng nhiều, nào là đậu tương xào mềm, nào là mầm đậu cùng cải xanh, cay đến sảng khoái, sau khi chảy một thân mồ hôi liền giải thèm. Bọn họ chính là mê luyến cái mùi vị này.
Nhưng miến chua cay nhà Lý Tam Thuận làm, đồ ăn kèm chỉ có rau không, lại còn lấy bắp cải làm chính, không những không chua, lại còn không cay. Kỳ thực cũng không quá khó ăn, thế nhưng mọi người lại cảm thấy vô cùng thất vọng, đặc biệt là những người thích ăn miến chua cay. Bọn họ ngồi ăn bên mà mà ánh mắt cứ liếc nhìn sang bên quầy hàng của Điền Thụy. Kết quả vừa mới nhìn qua đã phát hiện lần này nhà cậu còn có chân gà hầm cùng trứng chiên, nhìn thôi cũng cảm thấy thèm.
Những ai đã từng ăn qua miến chua cay bản xa xỉ, lại thêm một phần rau ăn kèm đều khen không dứt miệng, ăn như vậy mới sảng khoái.
Không giống như bây giờ, vừa ăn vừa ngửi mùi thơm trong không khí từ bên kia truyền qua.
Có người còn nói với Lý Tam Thuận, bảo hắn cho thêm ớt cay cùng dấm chua.
Bà Lý nghe theo bỏ thêm một thìa ớt bé tí, lại cầm bình dấm chua không cho người khác động vào, làm bộ bỏ thêm ba, năm giọt rồi cẩn thận thu lại, nói, “Rồi đấy.”
Thực khách nhìn thấy càng thêm hoảng loạn. Cho thế thì chẳng bằng không cho, bộ dáng ki bo như thế khiến người khác nhìn thấy liền cảm thấy tức giận. “Trước kia tôi ăn miến ớt cùng dấm đều được để trên bàn, muốn ăn bao nhiêu thì ăn.”
Bà Lý không đồng ý nói: “Người ta bán bao nhiêu tiền một bát, chúng tôi bán bao nhiêu chứ? Nó bán đắt hơn chúng tôi như vậy, muốn mua bao nhiêu dấm chẳng được, nhưng chúng tôi chỉ làm ăn nhỏ thôi.”
Các thực khách bị nói đến không nói thêm được lời nào, sau khi ăn xong thì cảm thấy không đã, càng thêm thèm thuồng miến chua cay của Điền Thụy. Miễn cưỡng ăn xong một bát, bọn họ định buổi tối qua bên Điền Thụy ăn miến chua cay chính tông cho bõ tức.
Nhưng những người đến sau đại khái cũng bị hấp dẫn giống như bọn họ. Vì vậy quầy hàng của Lý Tam Thuận đông hơn của Điền Thụy một ít.
Bày sạp hơn một giờ Điền Thụy mới bán được một nửa. Đây là lần đầu tiên cậu không bán hết hàng, trong lòng không khỏi có chút tức giận. Họ vẫn còn là hàng xóm của nhau đấy, không những đến đây cướp mối làm ăn của cậu mà lại còn đứng trước quầy hàng của cậu nói miến khoai lang không đáng mấy đồng tiền, năm hào là có thể làm được một chậu lớn, bọn họ mới là giá cả hợp lý.
Nói như vậy giống như Điền Thụy bán hàng không có lương tâm vậy.
Khách hàng nghe vậy cũng không dễ chịu, dứt khoát không ăn ở nhà nào, cả hai bên đều không kiếm được tiền.
Điền Thụy vừa về đến nhà đã nhìn thấy thím bán nước tương đang đứng trước cổng đợi cậu. Nhìn thấy cậu trở về thì vội nói, “Thím cũng không biết nhà họ Lý lại có thể làm những chuyện như vậy.”
Chuyện nhà họ Lý bắt đầu làm miến chua cay đã lan truyền khắp xóm họ. Có người nói nhà họ Lý không tử tế nhưng cũng có người nói họ kiếm tiền bằng bản lãnh của mình. Thím bán nước tương nghe được lại đặc biệt xấu hổ.
Trước đó mấy hôm bà Lý có đến nhà họ, còn cầm chục quả trứng gà cho nhà họ. Sau đó bà ta lôi kéo cùng thím nói chuyện một lúc lâu. Đều là chuyện nhà cửa nên thím cũng không đề phòng. Hôm nay nghe được chuyện này, thím lập tức nhận ra: “Không trách bà ta còn đưa trứng gà đến. Phỏng chừng muốn nghe ngóng cháu mua những thứ gì ở chỗ của thím.” Trong lòng bà vô cùng hối hận.
Trước kia bán hàng cho Điền Thụy đều nể tình hàng xóm nên bán giá rẻ hơn không ít. Thế nhưng Điền Thụy buôn bán tốt nên cần dùng số lượng lớn, bà còn có thể kiếm lời được ít nhiều. Hiện tại nhìn thấy Điền Thụy bị người ta mưu hại như vậy, trong lòng liền cảm thấy không dễ chịu chút nào.
Điền Thụy an ủi, “Không có chuyện gì đâu.” Miến chua cay cũng không phải món ăn hiếm lạ. Cậu biết được người khác nhất định sẽ mô phỏng theo mình, nhưng lại không nghĩ tới chuyện xảy ra nhanh như vậy! Bởi vì muốn giảm uy tín của cậu mà còn nói miến khoai lang rất rẻ. Điền Thụy có chút không nói nên lời với người nhà họ Lý này. Những người kia còn muốn kiếm tiền nhờ miến chua cay, quả thật có độc.
Tuy rằng Điền Thụy kiếm lời nhưng cũng đều là tiền cực khổ kiếm được. Dù sao muốn làm ra miến chua cay chính thống khẳng định phải cho đầy đủ gia vị, bỏ ít đi một chút cũng không để đạt được cái hương vị kia.
Nhìn người phụ nữ trước mặt vẫn đầy vẻ hổ thẹn, cậu nói tiếp: “Họ có bản lĩnh thì cứ học đi!”
Bà nghe cậu nói thì nửa tin nửa ngờ. Điền Thụy còn nói muốn thuê người, nhờ bà tìm giúp mấy người nội trợ có năng lực.
Nhà người phụ nữ này có một xưởng nhỏ, lúc bận rộn cũng thường xuyên tìm người đến giúp. Xung quanh đây ai làm việc sạch sẽ, chăm chỉ, có năng lực, ai lười biếng ham ăn bà đều biết. Bởi vì cảm thấy mình lỡ miệng mà xảy ra chuyện như vậy nên bà lập tức nhận lời, muốn bù đắp lại lỗi của mình gây nên.
Hàng xóm bên này cũng không có nhiều việc có thể kiếm tiền, còn rất nhiều người muốn tìm việc mà còn không tìm được. Không bao lâu sau bà đã tìm được hai người, một người là chị Thành, một người là chị Lưu, hai người đều là những người có khả năng trong phạm vi mười dặm quanh đây.
Hàng xóm xung quanh đều chú ý đến chuyện miến chua cay. Mọi hành động của cậu đều không qua được mắt họ.
Không bao lâu sau nhà họ Lý trở về, trên mặt mỗi người đều nở nụ cười tươi.
Hàng xóm vội hỏi: “Bán hàng thế nào?”
“Ôi, còn không đủ để bán ấy.” Bà Lý thích khoe khoang, vừa muốn mở miệng liền bị chồng ngăn cản kéo về nhà. Lý Tam Thuận ôm hộp tiền vào phòng mẹ, “Kiếm được đều ở trong này, bán hết miến.”
Bà Lý còn bổ sung, “Cuối cùng vẫn là do con lanh lợi, thấy không đủ bán liền giảm bớt miến, hai bát chia làm ba, tính ra kiếm lời thêm một đồng.”
Bọn họ đổ tiền ra giường rồi bắt đầu đếm, cuối cùng bị kết quả làm cho bất ngờ, “Hai mươi mốt đồng lẻ năm hào.”
Người nhà họ Lý mừng như điên: “A di đà phật!”
“Ông nhà, mau véo tôi một cái xem.”
Trong lòng Lý Tam Thuận vui sướng: “Đem tất cả miến ngâm đi, buổi tối còn phải bán tiếp.”
Mẹ hắn hỏi: “Các con làm như vậy Điền Thụy có nói gì không?”
Lý Tam Thuận sớm đã bị số tiền mê hoặc, làm gì còn quản những chuyện khác, “Nó dám kêu cái gì chứ?” Trong miệng hắn còn càu nhàu vì bày sạp muộn, nếu như biết kiếm được nhiều tiền như vậy thì hắn đã sớm làm rồi.
Nhà họ Lý không ở riêng, mấy thế hệ họ Lý đều ở cùng nhau, lấy tiền chung đi mua miến nên tiền kiếm được cũng là tiền chung, bọn họ đều có phần, vì vậy đặc biệt để ý đến Điền Thụy: “Điền Thụy về nhà thì bà bán nước tương liền đi qua, khẳng định đánh chủ ý lên người chúng ta. Nghe nói tên nhóc Điền Thụy còn thuê hai người, không biết định làm trò gì?”
Trong lòng Lý Tam Thuận không để ý, nói: “Nó muốn thể hiện khoe khoang cái gì chứ? Thằng tư, mày cầm hai mươi đồng mua miến. Ai hỏi cũng đừng nói chúng ta bán được bao nhiêu, chúng ta sắp giàu to rồi!?” Trong mắt hắn còn mang theo sự cuồng nhiệt không thể che lấp được.
~Hết chương 20~