Hàng xóm xung quanh thấy Điền Thụy ôm bát trở về liền hỏi: “Cháu định ra ngoài bày sạp thật hay sao?” Hàng xóm láng giềng đều nhìn Điền Thụy lớn lên, biết tính nguyên chủ sợ nặng tìm nhẹ, không chịu được cực khổ, bây giờ thấy cậu quăng một lượng lớn tiền vào chuyện này, cảm giác như cậu đang vứt tiền vào trong nước vậy.
Điền Thụy trả lời lại: “Đương nhiên là thật rồi.” Mấy cái bát tô này cậu tốn hẳn bốn mươi đồng đấy. Tiền hôm qua Hà Vũ đưa còn chưa cầm nóng tay đã phải tiêu hết. Lúc lấy tiền ra, trong lòng cậu đau đớn, số tiền này tuyệt đối phải kiếm trở về.
Hàng xóm xung quanh nói: “Đi ra ngoài bày sạp rất cực khổ, cháu nhất định không kiên trì được đâu.” Con người này không thể chịu khổ được.
Điền Thụy đáp: “Có thể không như vậy đâu.” Lúc bọn họ đang nói chuyện thì ngửi thấy một mùi thơm không ngừng tản ra, mọi người ít khi được ăn đồ lạ, ngửi thấy mùi này trong không khí thì không nhịn được mà nuốt nước miếng.
Điền Thụy cũng không quan tâm đến mấy vị hàng xóm này nữa. Chính bọn họ không muốn ra ngoài làm việc, lại còn không cho người khác làm sao. Cậu vào trong nhà, thấy Hà Vũ đang xào đậu tương, hai đứa nhỏ đứng bên cạnh hắn, nhìn chằm chằm không chớp mắt.
Hà Vũ đã xào hai chậu, đậu tương phải dùng xẻng đảo không ngừng nếu không sẽ bị khét, xào hết hai chậu này, cánh tay hắn đều mỏi nhừ.
“Anh cực khổ rồi.” Điền Thụy đưa cho hắn một cái khăn mặt để hắn lau mồ hôi trên trán.
Điền Thụy giống như làm phép, cậu mở cái nắp bên cạnh, lấy ra mấy cây kẹo đường đưa cho Tiểu Điềm cùng Tiểu Trung mỗi người một cái. Hai đứa nhỏ vô cùng cao hứng, kẹo đường một hào một cái, Hà Vũ chưa bao giờ mua cho bọn chúng ăn.
Nhìn hai đứa nhỏ bởi vì được cho kẹo mà vui mừng như vậy, khóe miệng Hà Vũ hơi giương lên. Điền Thụy vốn là người đã quen hưởng thụ, đương nhiên cũng không quên mua một cái cho mình, còn một cái khác thì âm thầm đưa cho Hà Vũ.
Từ nhỏ đến lớn, Hà Vũ chưa từng được ai mua kẹo đường cho, hắn hơi run run. Mãi đến khi kẹo đường tan trong miệng, cảm nhận được vị ngọt ngào chảy xuống cổ họng, hắn mới nhìn thẳng Điền Thụy. Trước kia, hắn cũng không có cảm tình gì với Điền Thụy, chỉ muốn nhanh chóng kiếm tiền để rời khỏi căn nhà này, nhưng bây giờ lại có chút không nỡ.
Hắn phát hiện ra ông chủ nhỏ kỳ thực cũng rất thú vị, hơn nữa em trai em gái còn thích cậu như vậy. Loại không khí giống như gia đình này là trải nghiệm trước kia hắn chưa từng được thử, rất mới mẻ, rất thú vị.
Hôm qua Điền Thụy ươm đậu tương, hôm nay mới nở ra được một chút, còn chưa mọc mầm. Chờ đến lúc có thể ăn được cần tốn mấy ngày nữa nhưng những đồ khác đều đã chuẩn bị xong, cậu lấy năm cân miến khoai lang ra, định ngày mai mở hàng thử xem thế nào.
Tuy rằng Điền Thụy vẫn khá tự tin với tay nghề của mình, nhưng hàng ngày đều bị mọi người nói như vậy, cậu cũng không biết được đến cùng mình có thể kiếm tiền được không, vì vậy cậu quyết định ngày mai sẽ thử một lần xem.
Điền Thụy phấn khởi nói với Hà Vũ, “Ngày mai tôi định mở quầy, anh ở nhà trông bọn trẻ nhé.” Tiểu Điềm và Tiểu Trung đều là mấy đứa nhỏ hiểu chuyện trong vạn người chưa chắc có một đứa, nhưng cậu bị chuyện đời trước dọa sợ, cho nên trẻ nhỏ như vậy nhất định phải có người trông mới được.
Hà Vũ gật đầu: “Lúc tôi không có việc sẽ trông bọn nhỏ.”
Điền Thụy vừa nghe, có chút không yên lòng: “Anh nhất định phải trông bọn nhỏ thật kỹ.” Lúc làm việc không trông được thì biết làm sao bây giờ?
Hà Vũ nhìn cậu, hỏi lại: “Quan tâm bọn chúng như vậy?”
Điền Thụy mạnh miệng: “Không được sao?”
Hà Vũ bình tĩnh nhìn cậu, nửa ngày sau mới nở nụ cười: “Đương nhiên là được.”
Hai người đang nói chuyện bỗng có một người đàn ông đến gõ cửa, lúc tiến vào thì nói với Hà Vũ, “Đại ca, có chuyện.”
Điền Thụy nghi ngờ nhìn hai người này một chút, không biết hắn trở thành đại ca khi nào vậy?
Hà Vũ đi cùng người này.
Điền Thụy có chút ngạc nhiên, nhưng cậu chỉ là một chủ nhà trọ nhỏ, trong lòng dù có tò mò hơn nữa nhưng cậu cũng hiểu được, có những chuyện không có cách nào hỏi được. Cậu không thể làm gì khác đành nói với hai đứa nhỏ, “Anh trai hai đứa gần đây bận chuyện gì vậy?” Nói đến cũng kỳ quái, hắn đi ra ngoài mấy ngày đã có thể kiếm được hơn bốn mươi đồng, lại còn đưa cho cậu một cái đồng hồ đắt tiền.
Tiểu Điềm cùng Tiểu Trung vẫn là trẻ con, bọn chúng cũng không biết, Tiểu Trung nói: “Anh Điền Thụy ơi, chúng ta tiếp tục chơi bao cát đi.”
Chuyện phức tạp cậu cũng không muốn nghĩ nhiều liền nhanh chóng đáp “Được.” Điền Thụy dọn dẹp đồ đạc trong sân một chút rồi nhanh chóng chơi cùng hai đứa nhỏ, không lâu sau trong sân vang đầy tiếng cười của bọn họ. Vừa có thể trông trẻ vừa rèn luyện thân thể, nhất cử lưỡng tiện.
Hàng xóm láng giềng nghe thấy tiếng cười truyền ra từ trong sân liền liên tiếp lắc đầu. Cái hàng này, còn muốn ra ngoài kiếm tiền sao, nằm mơ.
…
Ngày thứ hai, đến mười một giờ Điền Thụy liền ra khỏi cửa. Trong xưởng quốc doanh không bao cơm, có rất nhiều người hoặc mang cơm đi ăn hoặc về nhà ăn. Còn ai không mang cơm, không trở về đều ghé vào mấy quán ăn mua mấy món, thỉnh thoảng xa xỉ một chút.
Điền Thụy tới chậm, bọn họ đều bắt đầu chuẩn từ sáng sớm, đến trưa cũng vừa vặn dọn đồ xong. Lúc Điền Thụy đến, vị trí tốt nhất đã sớm bị cướp sạch, cậu chỉ đành đứng ở phía sau rồi bắt đầu nấu nước dùng chuẩn bị gia vị, mùi nước chua cay rất thơm, đặc biệt là mùi chua, vừa ngửi miệng liền không ngừng tiết nước bọt.
Điền Thụy cũng sợ ngày đầu bán không tốt nên cũng chỉ chuẩn bị tổng cộng ba mươi bát. Quầy hàng bán mì bên cạnh một đồng một bát, bát to là một đồng năm hào.
Điền Thụy điều chỉnh giá miến chua cay của mình thành tám hào một bát lớn, năm hào một bát nhỏ, theo thứ tự là hai lạng miến cùng bốn lạng.
Lúc Điền Thụy đang làm đã có mấy người liên tục quay đầu lại, muốn nhìn xem thứ gì mà thơm như vậy.
Không bao lâu, người trong nhà máy đã bắt đầu nghỉ trưa, tất cả chủ sạp đều lên tinh thần, có người còn lớn gan hét lớn. Bọn họ chính là dựa vào giờ cơm này để kiếm tiền đấy.
Công nhân trong xưởng hầu hết đều chạy về nhà ăn cơm, nhưng khi chuẩn bị chạy về liền ngửi thấy một mùi thơm lạ lùng chua chua cay cay không ngừng truyền đến. Có mấy người ham ăn nhanh chóng đi qua, nhìn thấy hóa ra là một sạp hàng nhỏ mới mở, ông chủ nhìn trắng trẻo đẹp trai, “Đây là cái gì vậy? Bán thế nào?”
Điền Thụy đáp: “Bát lớn tám hào, bát nhỏ năm hào, miến chua cay chính hiệu, anh có muốn nếm thử một bát không?”
Bọn họ làm trong xưởng quốc doanh của huyện này một tháng kiếm được hai mươi, ba mươi đồng, mà số tiền này còn phải nuôi sống gia đình. Mua một bát miến chua cay đã tốn mất mấy hào, có chút không nỡ, hơn nữa mấy người bọn họ đều định về nhà ăn cơm.
Nhưng ngửi thấy mùi thơm nồng này khiến bọn họ không thể rời bước, không thể làm gì khác đành nói, “Vậy cho tôi một bát nhỏ, tôi nếm thử xem.” Một người trong đó móc ra năm hào.
Đôi mắt Điền Thụy sáng lên. Cậu nhận lấy năm hào rồi bắt đầu luộc miến cho hắn, không bao lâu sợi miến khoai lang biến thành trong suốt được vớt ra, lại cho thêm ít đậu tương xào, đậu đũa chua, thêm ít ớt dầu cùng dấm chua, mùi thơm liền tỏa ra không ngừng.
Người này nhận lấy bát miến thổi thổi mấy cái rồi gắp một đũa bắt đầu ăn, chua chua cay cay, đúng là khẩu vị mà người dân vùng này yêu thích. Bọn họ đều thích những món có vị nặng, nhưng cái nào cũng tốn tiền, tự mình làm cũng không nỡ bỏ quá nhiều gia vị. Thế nhưng bát miến này quá đã nghiền, chỉ có một điều không tốt, miến chua cay ăn ngon nhưng mà càng kích thích sự thèm ăn, ăn xong một miếng lại muốn ăn tiếp. Một bát bé thế này, ăn mấy miếng liền hết.
Mấy người xung quanh ngửi thấy mùi thơm đều mò tới, vốn không muốn ăn nhưng nhìn thấy tướng ăn như hùm như sói của hắn, mấy miếng liền ăn hết sạch cả nước cũng không để lại, tò mò hỏi “Ăn ngon như vậy sao?”
“Ăn ngon.” Quanh mồm hắn đều là nước dầu, cằm cũng dính một ít, ăn xong còn nói với Điền Thụy, “Lần sau thả thêm nhiều đậu tương nhé.”
Mọi người thấy hắn nói xong vội vàng nói, “Vậy cho tôi một bát.”
“Cho tôi một bát to.”
Quán nhỏ này của cậu nhanh chóng trở nên ồn ào, cậu vừa luộc miến vừa lấy tiền không ngừng, bận đến không biết trời đất là gì. Mấy chủ quầy xung quanh đều ước ao mà nhìn, lần đầu tiên bày hàng mà đã thành công như vậy. Nhưng còn chưa đầy một lúc đã nghe Điền Thụy thông báo, “Hết rồi, đừng xếp hàng nữa, ăn quán khác đi.”
Những người vốn còn đang do dự không biết nên mua hay không, nghe thấy cậu nói như vậy, có chút há hốc mồm, “A, tôi còn chưa mua được, đã hết rồi sao?” Chỉ cần ngửi cái mùi kia là biết ăn ngon rồi! Càng không mua được lại càng muốn ăn.
Điền Thụy an ủi: “Không sao, tối tôi sẽ bán tiếp.” Lần đầu bán đã nếm được ngon ngọt, buổi tối cậu định bán nhiều hơn một chút.
“Được rồi.” Người không mua được nhìn thấy người phía trước ăn không ngừng, nhịn không được mà nuốt một ngụm nước miếng.
~Hết chương 8~