Tiến vào năm 2000, cuộc sống sinh hoạt của từng người đều trở nên tốt đẹp, mỹ thực của thành phố Linh Thủy trở nên nổi tiếng, trở thành thành phố du lịch hàng đầu.
Nghỉ hè, Hà Trung cùng Hà Điềm đều đi ra ngoài du lịch.
Hai nhóc con này đều rất có tiền đồ.
Hà Trung thi đậu trường quân đội, Hà Điềm thi đậu học viện nghệ thuật, chuyên ngành đàn tỳ bà.
Ngày hôm trước hai đứa có về mấy hôm, sau đó lại ra ngoài chơi với bạn bè.
Bây giờ Điền Thụy cùng Hà Vũ càng ngày càng bận rộn .
Điền Thụy đã mở hơn 400 chi nhánh trên toàn quốc, đã có kế hoạch tiến ra nước ngoài.
Về phần Hà Vũ, thậm chí thành công còn lọt vào danh sách 500 người giàu nhất khi còn trẻ.
Khởi đầu là công ty bất động sản Thụy Vũ, biếu tượng cho chất lượng cùng cao cấp.
Hơn nữa bộ dáng của Hà Vũ lại vô cùng đẹp trai, lên TV liền trở nên nổi tiếng vô cùng.
Tuổi trẻ mà có thể sở hữu tài sản như vậy khiến cho người khó có thể tưởng tượng được.
Hà Vũ xây nhà ở chỗ nào cũng đều sẽ đem chỗ tốt nhất để lại, làm điểm dừng chân cho hắn cùng Điền Thụy.
Những người đi khắp nơi trong nước bàn chuyện làm ăn như bọn họ, ở khách sạn khẳng định không thể thoải mái như ở nhà.
Tài xế đưa Hà Vũ đã uống say về nhà.
Điền Thụy còn đang ở nhà đọc tài liệu, nghe thấy hắn đã say khướt kiền vội vàng xuống dưới đón người.
Hà Vũ dựa vào bả vai của cậu., hai má hồng hồng tựa hồ uống không ít.
Tài xế nói: “Ông chủ Điền, nếu không tối giúp ngài đưa người vào phòng.” Nhìn dáng người không được cao to cho lắm của Điền Thụy, hắn không tin là có thể một mình đưa một người say thế này vào trong phòng ngủ được.
Điền Thụy lễ phép nói: “Không cần, để cho anh ấy ở đây tỉnh rượu đi, cảm ơn cậu đã đưa anh ấy về.”
Tài xế thụ sủng nhược kinh, liền vội vàng khoát tay nói: “Không cần khách khí, việc nên làm.” Hắn cũng không dám liếc mắt nhìn Điền Thụy thêm cái nào nữa.
Điền Thụy rất thanh tú, năm tháng đặc biệt ưu đãi cậu, mặc dù đã hơn ba mươi nhìn nhìn qua mới chỉ khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu.
Khí chất cũng rất tốt, giống như một ly rượu sake, lúc mới uống thì không có cảm giác như, nhưng sau khi nghiện rồi thì lại không dứt ra được.
Biệt thự này trước khi tới họ đã cho người đến quét dọn một lần.
Bên này không có người hầu, sau khi tài xế giao Hà tổng cho cậu liền có chút lo lắng.
Nhưng nếu như cậu đã nói như vậy thì hắn cũng không tiện nói gì, chỉ có thể rời đi.
Điền Thụy đỡ Hà Vũ ngồi lên ghế sô pha, sau đó rót cho hắn một cốc nước ấm, đưa cho hắn nói: “Hà tổng, uống nước.”
Hà Vũ nhếch miệng tạo lên một nụ cười.
Sau đó mở mắt ra.
Bộ dáng của Hà Vũ vô cùng đẹp đẽ, bây giờ tóc tai được cẩn thận chải chuốt ra đằng sau, hắn mặc một bộ tây trang đen, bộ dáng có mấy phần nhã nhặn cầm thú.
Hắn mở mắt ra, ánh mắt tỉnh táo không hề có chút bộ dáng say mèm giống như lúc nãy.
Hà Vũ nhận lấy cốc nước uống một ngụm.
Giả bộ say cũng là một trong những biện pháp Hà Vũ thường dùng để thoát thân, những người bên cạnh không ai biết, nhưng Điền Thụy là người bên gối, chỉ cần nhìn qua là cậu phát hiện ngay.
Trong biệt thự không có ai.
Hà Vũ ngồi bên cạnh Điền Thụy, trực tiếp từ phía sau ôm lấy eo cậu, nói: “Cổ đông trong công ty thúc giục anh ra thị trường.” Chỉ cần đưa công ty ra thị trường chứng khoáng, giá trị bản thân của hắn lập tức tăng thêm hàng ngàng, hàng trăm triệu,
“Vậy em chúc mừng Hà tổng trước.” Điền Thụy nói.
Hà Vũ một tay nới lỏng ca-ra-vat, sau mấy vòng uống rượu, hắn thật sự uống hơi nhiều, một tay ôm Điền Thụy vào trong ngực, hôn xuống.
Hà Vũ uống rượu vào càng thêm phóng túng hơn so với bình thường.
Đựac biệt là đàn ông hơn ba mươi tuổi, tinh lực trên người nhiều không kể hết.
Điền Thụy bị ép tiếp thu nụ hôn có chút thô lỗ của hắn, hơi nhíu mày, nhẹn nhàng lấy tay ngăn lại.
Ai ngờ Hà Vũ trực tiếp khống chế lấy tay cậu.
Nụ hôn vừa kết thúc, Điền Thụy đều có chút thở hổn hển , đôi mắt cũng có chút mê mang.
Cậu nói với Hà Vũ, “Đừng nghịch, năm giờ chiều em còn phải bay đó.”
Hà Vũ trực tiếp ôm người về phòng: “Đổi chuyến đi!” Sau đó nói tiếp: “Anh không muốn ra thị trường, xã giao quá nhiều.” Hà Vũ còn định hai năm nữa sẽ về hưu không làm nữa, cùng Điền Thụy du sơn ngoạn thủy khắp nơi.
Điền Thụy bị đặt lên giường.
Cậu vừa muốn đứng dậy, Hà Vũ liền nghiêng người đè lên, còn cắn lên cổ cậu một cái.
Điền Thụy quả thực không còn lời nào để nói.
Mỗi lần cậu phải đi công tác, tên này đều phải quấn lấy cậu làm vài lần, khiến cho những người khác nhìn thấy vết tích trên cổ cậu đều nở một nụ cười hàm ý xâu xa, thậm chí còn nói mấy mấy câu như tinh lực của Hà tổng thật tốt gì đó.
Làm Điền Thụy có chút xấu hổ, hắn thật sự là không có chút liêm sỉ nào sao?
Điền Thụy nói: “Chuyện trường tiểu học hi vọng ngày hôm qua nói với anh, anh đã nghĩ xong chưa?” Cậu muốn quyên góp mấy cái trường tiểu học hi vọng cho vùng núi, muốn đoàn đội của Hà Vũ đi xây dựng.
Đoàn đội của hắn nổi tiếng về chất lượng làm việc mà.
Mà bọn hắn lại chiếm số lượng bất động sản lớn nhất cả nước, điều ra một đội xây dựng để làm dự án công ích, không phù hợp với lợi ích của công ty bọn họ.
Mà nếu như để cho người khác xây dựng, cậu sợ sẽ xảy ra tình trạng cắt xén nguyên vật liệu.
Trường học không giống như những nơi khác, để cho người khác làm, cậu không yên lòng.
Hà Vũ lấy tay chống đỡ thân thể chính mình, nhìn Điền Thụy nói: “Có thể.
Em muốn xây mười trường thì anh sẽ xây mười trường.
Em chọn địa điểm, đội xây dựng anh sẽ chịu trách nhiệm.”
Điền Thụy nghe Hà Vũ đồng ý liền vui vẻ: “Hà tổng thật có lòng nha.”
Hà Vũ nhìn Điền Thụy: “Nhất định phải vào lúc này mà nói chuyện công việc sao?” Sau đó ngữ khí mềm xuống, ánh mắt cũng mang theo điểm thâm tình: “Lần này em ra nước ngoài, ít nhất hai tháng sẽ không được gặp mặt.” Chuyện này với hắn mà nói quả thực vô cùng dằn vặt.
Điền Thụy biết rằng hắn đang diễn trò, nhưng vẫn mềm lòng.
Cậu lấy tay sờ sờ gương mặ anh tuấn của Hà Vũ.
Hà Vũ làm gì còn khách sao nữa, lập tức ăn uống sạch sẽ.
Điền Thụy không thể làm gì khác hơn dành đem vé máy bay chuyển thành ngày hôm sau.
Ngày hôm sau lúc rời đi, cả eo lẫn chân vẫn còn mỏi nhừ.
Đáng chết, đáng nhẽ cậu không nên tin hắn mới phải!
Điền Thụy đeo kính râm ngồi vào khoang hạng nhất của máy bay.
Lần này rời đi hai tháng, cậu có thể nhân cơ hội này nghỉ ngơi một chút.
Máy bay nhanh chóng cất cánh.
Vừa lúc đó, cậu bỗng nghe thấy một âm thanh quen thuộc: “Ông chủ Điền, trùng hợp quá.”
Điền Thụy vốn ôm cái chăn nhỏ địng ngủ một giác, sau khi nghe thấy âm thanh này lập tức tháo kính râm xuống.
Quả nhiên nhìn thấy Hà Vũ xuất hiện trước mặt mình.
“Anh…”
Hà Vũ ngồi ở bên cạnh cậu, nói: “Anh ninh ở nước ngoài không tốt, anh phải bảo vệ em.” Hai tháng không cho hắn thấy vợ yêu, vậy hắn cũng không làm.
Sau khi ném công ty cho cấp dưới liền xách va ly ra nước ngoài.
Điền Thụy đều sắp bị hắn làm cho tức cười.
Nếu như hắn đã sớm an bài muốn đi cùng cậu, hôm qua lại còn tìm cớ, lợi dụng cậu mà làm chuyện xấu.
Sao người này có thể như vậy chứ?
Hà Vũ giải thích tiếp: “Anh có chuyện thật.
Sàn đấu giá ở nước ngoài có đấu giá một số món đồ cổ, anh đi xem có thể mua về một ít quyên góp cho quốc gia không.” Trường hợp này hắn nhất định phải đứng ra.
Hơn nữa lại còn có thể đi cùng Điền Thụy.
Điền Thụy nói: “Hà tổng xin cứ tự nhiên, em muốn nghỉ ngơi.” Nói xong liền kéo chăn lên muốn ngủ, không để ý đến Hà Vũ nữa.
Hà Vũ biết được cậu đang tức giận, cũng yên lặng không nói gì nữa mà nhìn Điền Thụy.
Điền Thụy nhắm mắt lại cũng có thể cảm giác được ánh mắt kia.
Điều này khiến cho cậu buồn bực mất tập trung: “Anh có thể nhìn ra chỗ khác được không!” Điền Thụy biết Hà Vũ ở bên cạnh cũng không nỡ ngủ.
Hà Vũ ủy khuất: “Ông chủ Điền quá bá đạo!”
Điền Thụy nhìn hắn.
Hà Vũ nói: “Anh đến khiến em không vui sao?”
Điền Thụy hất cằm: “Cũng không phải như vậy.”
Hà Vũ ngồi ở bên cạnh Điền Thụy , dùng âm lượng chỉ có hai người nghe được nói”Anh thật sự thật yêu em.”
“Nói những thứ này làm gì?” Tai Điền Thụy có chút nóng lên.
Hà Vũ nhìn Điền Thụy hỏi: “Tại sao em không nói yêu anh?”
“Không nói.” Điền Thụy ngạo kiều liếc mắt nhìn hắn.
Hà Vũ nhìn cậu, tha thiết mong chờ.
Điền Thụy âm thầm lên án trong lòng, hắn không thể sáng tạo hơn sao, lần nào cũng đều dùng chiêu này.
Mặc dù đơn giản, nhưng rất dễ dùng.
Tai Điền Thụy đỏ bừng, : “A… Thật ra có chút yêu anh.”
Đôi mắt Hà Vũ lập tức sáng lên.
(Toàn văn hoàn )
Danh Sách Chương: