Trời mưa nên không thể làm gì khác hơn là nghỉ ngơi, cậu nhìn hạt mưa rơi không ngừng bên ngoài, càng ngày càng muốn mua một cái cửa hàng, như vậy cậu sẽ không sợ trời mưa nữa. Thời gian gần đây có thể do hàng quán càng ngày càng nhiều nên giá cửa hàng quanh nhà máy bắt đầu tăng lên không ngừng. Thấy giá cả tăng lên, cậu có chút gấp gáp, phải sớm kiếm đủ tiền mua một cửa hàng mới có thể yên tâm được.
Mưa xuân kéo dài khiến cho không khí càng thêm lạnh hơn. Điền Thụy đốt lửa cho ấm rồi gọi hai đứa nhỏ vào sưởi, không khí ấm áp trong phòng khiến cho con người bắt đầu buồn ngủ, một ngày cứ như vậy mà trôi qua nhẹ nhàng.
Đến tối, hai đứa nhóc con ngủ đầu tiên, một mình Điền Thụy quay lại phòng ngủ. Trong phòng rõ ràng đã được đốt cho ấm áp, nhưng cậu không ngừng lăn qua lăn lại trên giường, cảm giác trống trải không biết làm sao. Cậu ngồi dậy, nghe âm thanh từng giọt mưa rơi xuống đánh vào cửa sổ, cũng không biết mưa lớn như vậy Hà Vũ có quay lại không, vô duyên vô cớ buồn lo một lúc rồi đột nhiên cậu giật mình tỉnh lại.
Dù sao Hà Vũ cũng là nhân vật nổi tiếng bên trong nguyên tác, hẳn là không cần nhân vật qua đường như cậu lo lắng bận tâm. Nằm ở trên giường, mãi đến sau nửa đêm cậu mới nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Hôm qua Điền Thụy ngủ muộn nhưng đến sáng hiếm khi lại dậy sớm, nhìn cơn mưa bên ngoài không hề có dấu hiệu giảm bớt mà càng ngày càng lớn. Lửa đốt từ hôm qua đã sớm tắt, trong phòng trở nên lạnh lẽo, cậu vội vàng qua nhà bếp để đốt thêm lửa.
Trời lạnh như thế này rất thích hợp ăn miến chua cay, cay nóng thích hợp để xua đi khí lạnh trong người.
Trong nhà cũng có sẵn nguyên liệu nên muốn làm cũng tiện, chỉ lát sau một bát miến chua cay nóng hổi đã được làm xong, cậu cũng làm cho hai đứa nhỏ bát miến ít cay.
Sau khi làm xong, cậu hô một tiếng gọi hai đứa nhỏ vào. Mặc dù cách không xa nhưng hai đứa nhỏ cũng không thèm che ô mà chạy qua đây. Trời mưa vừa to vừa nặng hạt, tuy chỉ cách mấy bước chân những cả người chúng đều bị xối ướt, Điền Thụy hỏi, “Sao không che ô hả?” Cậu vội lấy một cái khăn mặt để lau người cho hai đứa nhỏ.
Hà Trung nói: “Em không tìm được ô. Anh Thụy ơi, chúng ta ăn cái này đúng không ạ?” Vừa vào phòng bé đã ngửi thấy mùi thơm của miến chua cay, tuy Điền Thụy bán cái này nhưng đây là lần đầu tiên bọn chúng đươc ăn nha.
“Đúng vậy.”
Hà Điềm ngoan ngoãn nói: “Cảm ơn anh Thụy.”
Điền Thụy cười: “Cám ơn cái gì chứ, anh em không ở đây, các em cứ coi anh như anh ruột là được.” Nhìn thấy đôi mắt của Hà Trung như dính vào bát miến chua cay, cậu nói: “Nhanh ăn đi.”
Hà Trung gật đầu lia lịa.
Lần này hai đứa nhỏ ăn cơm xong cũng không bám lấy Điền Thụy nữa. Lần trước Hà Vũ trở về đã mang theo mấy miếng đất sét đủ màu sắc cùng mấy thẻ màu sặc sỡ. Hai đứa nhỏ chưa bao giờ được thấy nhiều đồ chơi như vậy. Dựa vào mấy miếng đất sét này mà hai đứa nhỏ lập tức trở thành đối tượng hôm mộ của lũ trẻ xung quanh, lúc nào cũng muốn hai đứa mang đồ ra chơi cùng.
Hai nhóc con này vốn rất thích bám lấy cậu nhưng bây giờ lại thay đổi, Điền Thụy cảm thấy có chút không thoải mái, dặn Tiểu Điềm không ngừng, “Em là chị lớn, phải trông em nhỏ, không được động vào đồ vật nguy hiểm, có chuyện gì phải gọi anh ngay, buổi trưa làm bánh bao, các em qua ăn sớm nhé.”
“Vâng ạ.” Tiểu Điềm gật đầu.
Cậu nhanh chóng chuẩn bị làm cơm, trong nhà không có thịt nhưng vẫn còn trứng lần trước mua nên cậu định làm bánh bao nhân bầu (?) với trứng gà.
Trước kia phải bán hàng nên dù cậu muốn ăn cũng không có thời gian làm. Hơn nữa còn vừa phải làm vỏ bánh lẫn nhân bánh nên khá tốn thời gian. Bây giờ có thời gian rảnh, dù sao mình làm ăn vẫn đảm bảo hơn ngoài quán.
Trước tiên nạo bầu thành những sợi nhỏ, sau đó dùng muối rửa sạch rồi lại xào trứng gà.
Thời điểm vừa cho trứng gà bào nồi liền ngửi được một đợt mùi hương thơm lừng, thời đại này dù hơi nghèo khó nhưng lại không thiếu chỗ tốt. Trứng gà là trứng gà nhà chất lượng, ăn còn ngon hơn thời hiện đại sau này. Sau khi xào trứng gà xong thì trộn với sợi bầu, sau đó đợi bột lên men.
Thời gian còn nhiều, chờ bột lên men cũng phải mất một đoạn thời gian, Điền Thụy rửa tay quay về phòng mình. Dù nằm lên giường nhưng cậu cảm thấy phòng lạnh hơn nhiều.
Vừa lúc đó cậu nghe được tiếng mở cửa phòng bên ngoài.
Điền Thụy lập tức ngồi dậy, nhìn ra bên ngoài, quả nhiên người vừa mở cửa là Hà Vũ. Hắn cầm một cái ô, chỉ mở một bên cửa nên lúc tiến vào không được tiện cho lắm.
Điền Thụy nhìn Hà Vũ từ lúc mở cửa đến lúc bước vào phòng.
Những năm 80, đường đi trong huyện vẫn chưa được tu sửa hoàn toàn. Ống quần của Hà Vũ đều dính bùn đất, trên người cũng bị ướt hơn nửa.
Điền Thụy hỏi, “Vẫn phải đi nữa sao?”
“Ừ.” Chứng mất ngủ của Hà Vũ càng ngày càng nghiêm trọng, đi ra ngoài hai ngày đều chưa chợp mắt lúc nào. Trên đường vốn không nên về nhưng hắn vẫn cứ trở lại.
Điền Thụy nghe nói hắn còn muốn đi tiếp thì trong lòng có cảm giác không nói lên lời, cậu vội giục Hà Vũ, “Anh mau thay quần áo ướt đi.”
Quần áo của Hà Vũ không có nhiều. Thay bộ quần áo này thì cũng không còn gì để mặc. Điền Thụy tâm địa thiện lương nói, “Anh mặc quần áo của em đi.” Cậu đứng dậy tiến về phía tủ quần áo tìm một bộ quần áo cũ đã được giặt sạch sẽ đưa cho Hà Vũ. Sau khi Hà Vũ mặc vào, quần ngắn một đoạn nhưng cánh tay coi như rộng rãi, miễn cưỡng cũng có thể mặc được. Mặt Điền Thụy hơi nóng lên, tuy rằng Hà Vũ cao hơn cậu một chút nhưng cũng không đến nỗi qua rõ ràng như vậy đi?
Cậu ho khan một tiếng, tự tìm một lý do cho mình “Đó là quần áo trước kia của em.”
Hà Vũ ừ một tiếng. Một thời gian dài hắn chưa ngủ, sau khi vào phòng, ngửi được mùi hương cỏ cây đặc biệt trên người Điền Thụy, tâm tình mới dần dần thả lỏng. Hà Vũ nói, “Em nằm trên giường với anh một lúc.”
Điền Thụy nghe tiếng mưa rơi đánh vào cửa sổ cũng cảm thấy mệt rã rời, nhưng nghe vậy cũng không đồng ý, ban ngày ban mặt ngủ trên giường với hắn là chuyện gì chứ: “Anh ngủ trước đi, em còn phải làm bánh bao.”
Hà Vũ thuyết phục: “Anh kể chuyện kiếm tiền mấy hôm nay cho em.” Không phải cậu vẫn luôn tò mò hay sao.
Lúc này Điền Thụy mới nhớ tới, mình còn năm trăm đồng ở chỗ Hà Vũ đấy, cậu vội đồng ý, “Vậy anh nằm nghỉ chút đi, em đấm lưng cho anh.” Ngữ khí có thêm mấy phần thân thiết.
Hà Vũ cũng không từ chối, lên giường nằm xuống. Điền Thụy đấm lưng cho hắn khiến cho cơ thể thoái mái hơn không ít. Hà Vũ nói tiếp “Không vội, trong nhà có chuyện gì không?”
“Tất cả đều tốt.” Điền Thụy chưa từng gặp đứa trẻ nào khiến người lớn bớt lo như Tiểu Điềm với Tiểu Trung.
“Mấy hôm nữa anh định đưa bọn chúng đến trường tiểu học.” Trước kia khó khăn chỉ cần đủ ăn đã là tốt lắm rồi, làm gì nghĩ đến chuyện đi học. Hiện tại Tiều Điềm đều đã bảy tuổi, Tiểu Trung năm tuổi, một đứa lên tiểu học, một đứa đến nhà trẻ, tiếp xúc với bạn bè cùng tuổi hơn cũng tốt hơn chỉ ở nhà thế này.
Điền Thụy đối với chuyện này cực kỳ tán thành: “Đưa đến nhà trẻ của huyện đi.” Đó là nhà trẻ công lập, tuy hơi đắt nhưng mà giáo viên chuyên nghiệp, tốt hơn nhiều so mấy nhà trẻ tự phát.
“Nghe lời em.”
Điền Thụy vừa nghe, hai tay dừng lại một chút, trong lòng có chút quái dị. Em trai em gái của Hà Vũ, mọi chuyện đều nghe cậu là sao? Cậu chỉ là một chủ trọ nho nhỏ thôi mà.
Rất nhiều chuyện không suy nghĩ cẩn thận, lúc này vừa nghĩ đến, cậu liền phát hiện quan hệ của bọn họ hình như quá thân mật rồi.
~Hết chương 17~