• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 11 Chuyện này có liên quan đến Lệ gia, chị có thể giải quyết được à?

Hứa Thâm Thâm lia đôi mắt sang Diệp Mạc Phàm liền nhìn thấy Bạch Viện Viện cũng tới, nụ cười trên khuôn mặt xinh đẹp của cô càng thêm câu hồn đoạt phách.

“Lệ tiên sinh, chúng ta mở màn buổi khiêu vũ được chưa?” Cô cười ngọt ngào xinh đẹp như được ăn ly kem vào ngày mùa hè.

Lệ Quân Trầm liếc mắt nhìn sang bên cạnh một cái mới vươn tay mình ra mời cô.

Hứa Thâm Thâm cũng mỉm cười vươn tay mình ra: “Tôi nhảy không tốt mong anh hướng dẫn nhiều hơn.”

“Hứa gia mời giáo viên khiêu vũ quốc tế Madellen về hướng dẫn cho em, sao em lại nhảy không tốt?” Lệ Quân Trầm nói.

Hứa Thâm Thâm nhíu mày: "Lệ tiên sinh không đáng yêu chút nào.”

Âm nhạc vừa vang lên thì hai người giống như hai con con bướm đan chéo vào nhau.

Dáng múa của Hứa Thâm Thâm vô cùng xuất chúng, mà cô phối hợp với Lệ Quân Trầm như là một cặp bài trùng, điệu nhảy của hai người tuyệt đẹp lại nước chảy mây trôi, đây là minh chứng cho câu cảnh đẹp ý vui.

Hai người kết thúc bài nhảy liền được mọi người vỗ tay nhiệt liệt, không thể không nói, cái tên đệ nhất danh viện của Hứa Thâm Thâm không phải là lời đồn bậy.

Nếu không có thực lực mà chỉ với vẻ ngoài thì cô sẽ không có địa vị như ngày hôm nay.

Cô vòng qua tay Lệ Quân Trầm đi về phía Diệp Thanh Phong.

Diệp Mạc Phàm thấy cô đi tìm cha mình bèn lôi kéo Bạch Viện Viện đi qua.

“Chú Diệp.” Cô kêu thật ngọt ngào nhưng ai cũng nhận ra cô chỉ đang cố làm ra vẻ.

Cho dù Diệp Thanh Phong muốn làm bộ không nghe được cũng không có cách nào, huống chi Lệ Quân Trầm đang ở bên cạnh cô.

“Hóa ra là Thâm Thâm.” Diệp Thanh Phong mỉm cười.

“Chú Diệp, nhà xưởng Mân Nam vẫn tốt ạ?” Hứa Thâm Thâm cười tủm tỉm hỏi.

Diệp Thanh Phong không hiểu ra sao, sao đột nhiên cô lại nhắc tới nhà xưởng Mân Nam?

“Thâm Thâm, đó là chuyện công ty, một cô gái như cô sẽ không hiểu đâu.” Diệp Mạc Phàm chen ngang.

“Hóa ra là Diệp thiếu cũng đang ở đây.” Hứa Thâm Thâm cười hì hì: "Xem ra anh không nói chuyện Mân Nam bên kia cho chú Diệp rồi, anh làm như vậy là không nên.”

“Thâm Thâm đừng lộn xộn!” Diệp Mạc Phàm quát lớn.

“Lệ tiên sinh, có người ăn hiếp tôi.” Hứa Thâm Thâm không quên kéo Lệ Quân Trầm vào, chỉ khi anh chen vào thì mọi thứ mới càng thêm náo nhiệt.

Lệ Quân Trầm nể tình bảo vệ cô ở trong ngực, sau đó anh dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn Diệp Mạc Phàm.

“Hứa Thâm Thâm, rốt cuộc cô muốn làm gì?” Bạch Viện Viện quát với cô.

Hứa Thâm Thâm cười lạnh: "Chị Bạch, chuyện này chị không giải quyết được đâu!”

“Tôi không tin!” Bạch Viện Viện kiêu ngạo: "Không có chuyện gì Bạch gia chúng tôi không giải quyết được.”

Hứa Thâm Thâm nở nụ cười đầy ẩn ý: "Có quan hệ với Lệ gia, chị giải quyết được à?”

“Hứa Thâm Thâm!” Diệp Mạc Phàm quát lên giơ tay muốn kéo cánh tay cô, ý muốn mang cô đi.

Nhưng Lệ Quân Trầm lại hất tay anh ta ra lạnh lùng nói: “Đừng dùng bàn tay dơ bẩn của cậu chạm vào người phụ nữ của tôi!”

Diệp Mạc Phàm nghiến răng nghiến lợi nhìn Hứa Thâm Thâm, cô quá ác độc.

Hứa Thâm Thâm cười đắc ý cười tiếp tục nói: “Chú Diệp, năm trước nhà xưởng Mân Nam xảy ra án mạng, tập đoàn Diệp thị các người đánh chết người của tập đoàn Lệ thị nhưng nhờ Diệp thiếu bỏ ra một ngàn vạn mới áp chuyện này xuống, cháu tưởng Lệ tiên sinh vẫn chưa biết?”

Mọi người nghe câu này đều phải thay đổi sắc mặt.

Diệp Thanh Phong nhìn về phía gương mặt tái nhợt của Diệp Mạc Phàm, ông không cần hỏi gì cũng biết đây là sự thật.

Lệ Quân Trầm nhíu mày: "Em nói thật sao?”

“Tôi đâu dám bịa đặt! Lệ tiên sinh, anh biết ai chết không, người chết chính là một người anh họ bà con xa của anh, hiện tại cả nhà anh ta đều bị người của tập đoàn Diệp thị khống chế cho nên mới không có ai cáo trạng với anh.” Hứa Thâm Thâm nói nhỏ.

Hết chương 11.
Chương 12 Cô hẳn phải biết cô không tư cách ra điều kiện với tôi

Hứa Thâm Thâm cười một cách ý vị thâm trường, cô không tin Lệ Quân Trầm có thể nuốt xuống cục tức này.

Cho dù người chết không phải bà con xa thân thích của mình, nhưng Diệp gia hành động táo bạo như thế cũng đã đủ khiến anh gây khó dễ với Diệp gia.

“Mạc Phàm!” Mặt Diệp Thanh Phong tái đi rồi, ông đã nhắc anh bao nhiêu lần, nếu không cần thiết thì đừng bao giờ gây xung đột với tập đoàn Lệ thị.

Gương mặt Diệp Mạc Phàm xanh mét, anh không ngờ được anh lại thua dưới tay Hứa Thâm Thâm.

“Lệ tổng yên tâm, chuyện này tôi sẽ điều tra rõ ràng rồi cho cậu một lời giải thích.” Diệp Thanh Phong lập tức cười làm lành với Lệ Quân Trầm.

Ông biết Hứa Thâm Thâm không có ý tốt.

Nhưng vì không có ý tốt nên cô sẽ không dám nói lung tung.

Lỡ như không điều tra được chuyện này, nhất định cô sẽ đắc tội Lệ Quân Trầm.

Cô gái thông minh đến mức chỉ trong một đêm đã bò lên được giường của Lệ Quân Trầm, đương nhiên thủ đoạn của cô sẽ không để lại quá nhiều sơ hở.

Lệ Quân Trầm cũng nghĩ như thế, tuy Hứa Thâm Thâm biến thành cô gái hư, nhưng cô không phải là cô gái ngốc, cô sẽ không bịa đặt chỉ vì để lôi kéo anh vào.

Hứa Thâm Thâm cười thật nhẹ nhàng mới quay đầu nhìn Lệ Quân Trầm: "Lệ tiên sinh, anh phải đi về sao?”

Bữa tiệc rượu này do tập đoàn Diệp thị chuẩn bị, nếu Lệ Quân Trầm rời đi khi bữa tiệc đang diễn ra thì nhất định người khác sẽ phê bình.

Bởi vì như thế nên cô càng muốn Lệ Quân Trầm đi ngay bây giờ.

Chỉ cần để cho người khác biết Lệ gia và Diệp gia nảy sinh mâu thuẫn là đủ rồi.

“Ừ.” Lệ Quân Trầm cũng muốn trở về điều tra chuyện này một chút.

Hứa Thâm Thâm cười ái muội, cô choàng cánh tay anh đi ra ngoài.

Cô vẫn không quên quay đầu lại hôn gió với Diệp Mạc Phàm một cái, rồi nở nụ cười xinh đẹp khiến người ta ước gì có thể giết chết cô.

Đây chỉ mới là bắt đầu.

—— Hứa Thâm Thâm mới từ bên trong đi ra thì gió lạnh lập tức thổi tan hơi nóng trên người cô.

Lệ Quân Trầm nhìn cô run bần bật trong cơn gió lạnh, anh bèn cởi áo khoác màu đen trên người khoác lên người cô giúp cô cảm thấy vô cùng ấm áp ngay lập tức.

“Cảm ơn.” Trên mặt Hứa Thâm Thâm đã không còn vẻ yêu mị như khi ở bên trong. Ngược lại bây giờ cô giống một ngọn núi băng, và đây mới là cô chân chính.

Lệ Quân Trầm không nói lời nào mà dùng đôi mắt lạnh nhạt nhìn về phía trước.

Bùi Triết ngừng ở trước mặt bọn họ, anh ta xuống xe mở cửa xe.

Lệ Quân Trầm ngồi vào nhưng Bùi Triết cũng không đóng cửa xe lại.

“Hôm nay tôi không thoải mái, tôi muốn về nhà trước.” Trong đôi mắt trong suốt đen nhánh của Hứa Thâm Thâm hiện lên một tia mỏi mệt, đêm nay cô đã phải dùng hết sức lực để chống đỡ.

“Ừ.” Lệ Quân Trầm gật đầu.

“Trả áo cho anh này!” Hứa Thâm Thâm cởi áo khoác đưa cho anh.

“Không được, sáng hôm sau tới tìm tôi.” Lệ Quân Trầm nói một cách lơ đễnh.

“Cho tôi hai ngày được không?” Cô muốn đưa tiễn cha mình đi một cách trọn vẹn.

“Hứa Thâm Thâm, cô nên biết là cô không có tư cách đưa ra điều kiện với tôi.” Lệ Quân Trầm dùng đôi mắt đen nhánh sắc bén nhìn cô: "Đi về.”

Bùi Triết đóng cửa lại xe xoay người lên xe.

Hứa Thâm Thâm mỉm cười chua xót, cô không có tư cách.

Thấy xe rời đi rồi cô mới cất bước đi xuống thềm đá.

Đột nhiên bông tuyết rơi xuống, cô ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đêm hiu quạnh, bỗng nhiên cô bật cười thật to, cười đến mức khóe mắt cô tràn ra nước mắt.

Cô đã đi bước đầu tiên vào con đường vạn kiếp bất phục, và cô cũng không có cách nào quay đầu lại.

Chuyện nhà xưởng Mân Nam là cô tìm người gây ra, người nhà của anh họ Lệ Quân Trầm cũng do cô tìm người cầm tù, mọi thứ mọi thứ đều là cô lợi dụng Lệ Quân Trầm để trả thù Diệp gia và Bạch gia.

Cô nhất định sẽ không để kẻ thù của cô sống tốt!

Chuyện này cô phải tính sổ với bọn họ thật rõ ràng!

Trên gương mặt trắng nõn như tuyết của cô mang theo nụ cười tuyệt vọng, cô đi từng bước một đến tiệm linh cữu và mai táng.

Bùi Triết trầm mặc lái xe một lát, bỗng nhiên anh nói với Lệ Quân Trầm: “Lệ tổng, ba của chị Hứa đã qua đời vào trưa nay!”

Hết chương 12.
Chương 13 Người tới không có ý tốt

Hứa Thâm Thâm trở lại linh đường, cô quỳ gối “bịch” một tiếng trước di ảnh của cha mình.

Diêu Tuyết Lệ ngồi ở trên ghế mơ màng sắp ngủ, khi bà nghe tiếng động bèn mở đôi mắt, thấy cô trở về thì bà trở nên vô cùng vui vẻ.

Bà đi qua hỏi: “Thâm Thâm, con đi đâu vậy?”

Hứa Thâm Thâm lắc đầu không trả lời bà, mà cô dùng đôi mắt xinh đẹp nhìn thẳng vào di ảnh của cha ác độc nói: “Ba à, mọi thứ chỉ mới bắt đầu, hy vọng ba ở trên trời có thể bảo vệ con và trừng phạt những người xấu đó, giúp con đoạt lại Hứa gia!”

Diêu Tuyết Lệ hiếm khi thấy Hứa Thâm Thâm lạnh lùng sắc bén như thế, bà ôm lấy Hứa Thâm Thâm thì mới phát hiện thân thể cô vô cùng lạnh lẽo: "Thâm Thâm, rốt cuộc thì con đang làm gì vậy?”

“Mẹ, con không làm cái gì cả, con chỉ nói vài câu sẽ về ngay.” Hứa Thâm Thâm cười lớn: "Mẹ, ba sẽ tha thứ cho tội bất hiếu của con chứ?”

Diêu Tuyết Lệ đau lòng nhìn cô, bà ôm cô vào trong lồng ngực mình sau đó dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài lạnh băng của cô: "Đương nhiên rồi, ba con thương con nhất, cho nên sẽ không có việc gì đâu.”

Hứa Thâm Thâm hít mũi nhắm hai mắt lại, cô mặc kệ giọt lệ chảy ra khỏi khóe mắt, đồng thời cô cũng hy vọng ba sẽ không giận cô đã bán đứng bản thân mình, nhưng cô thật sự không còn cách nào khác.

Loảng xoảng một tiếng, thùng rác được đặt ở cửa ra vào bị người đá văng, cái nắp phía trên bị rớt ra khiến rác rưởi bên trong tung tóe đầy đất.

Hứa Thâm Thâm và Diêu Tuyết Lệ lập tức nhìn về phía phía sau, chỉ thấy đám người xấu mới cầm tiền chạy đi giờ lại tới nữa.

Người đàn ông cầm đầu vẫn rất đáng ghét.

“Hứa phu nhân, chị Hứa, lại gặp mặt.” Trên khuôn mặt dữ tợn của người đàn ông lộ ra nụ cười tà ác, còn đôi mắt thì không an phận liên tục đánh giá Hứa Thâm Thâm và Diêu Tuyết Lệ.

“Đã đưa tiền cho các anh rồi các anh còn tới làm gì?” Hứa Thâm Thâm đứng dậy khỏi mặt đất dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn bọn họ, cô biết những người này tới đây không có ý tốt.

“Các người đã đưa tiền vốn cho chúng tôi nhưng chưa đưa tiền lời.” Người đàn ông cười xấu xa.

Đôi mắt Hứa Thâm Thâm bắn ra tia lạnh lùng: "Vô sỉ! Bao nhiêu đó đã là tiền vốn cộng tiền lời, tổng cộng là 700 vạn đã đưa cho các người.”

“Bao nhiêu tiền là do chúng tôi tính, nếu không muốn bị chúng tôi đánh thì mau lấy 500 vạn ra.” Người đàn ông cười âm hiểm xảo trá.

“Nằm mơ!” Hứa Thâm Thâm căm giận nhìn anh ta, đây là lừa đảo!

“Không đưa thì đừng trách chúng tôi không khách khí.”Người đàn ông cười tà ác: "Đêm nay các anh em chúng ta có lộc ăn, ông đây đã làm ở khắp mọi nơi nhưng chưa từng làm ở trước linh đường, ha ha.”

Mấy người anh em bên cạnh anh ta đều cười rộ lên một cách dâm đãng, tiếng cười đó khiến con người ta vô cùng bất an.

Diêu Tuyết Lệ bảo vệ Hứa Thâm Thâm, nếu cứ tiếp tục như vậy thì Hứa Thâm Thâm sẽ bị bọn họ phá hỏng mất.

“Các người không được chạm vào con gái của tôi, nếu không tôi báo cảnh sát bắt hết đám du côn các người đấy!” Diêu Tuyết Lệ quát lớn với bọn họ.

Tuy trước giờ bà rất nhút nhát, nhưng lúc nên đứng ra thì bà tuyệt đối sẽ không lùi bước.

“Con đàn bà thối dám báo cảnh sát à?” Người đàn ông tiến lên một bước xách cổ áo Diêu Tuyết Lệ lên, anh ta dùng ánh mắt hung ác nhìn bà.

Hứa Thâm Thâm nóng nảy vươn tay đẩy anh ta ra: "Buông mẹ tôi ra, nếu không các người đừng hòng lấy đi một phân tiền nào!”

“Mẹ nó, ông đây ghét bị người khác uy hiếp nhất!” Người đàn ông trở tay cho Hứa Thâm Thâm một cái tát ngay tức thì, khiến cô ngã vào trên ghế được đặt chỉnh tề ở bên cạnh.

Hứa Thâm Thâm không đứng vững nên cả thân thể bị va vào làm ghế dựa ngã xuống, những chiếc ghế dựa vô tình đè lên người cô khiến cô gần như muốn xỉu.

Hết chương 13.
Chương 14 Băm tay cậu ta gửi cho Bạch Viện Viện

Chương 14. Băm tay cậu ta gửi cho Bạch Viện Viện

“Thâm Thâm!” Diêu Tuyết Lệ sợ hãi, bà biết cô bị va chạm không nhẹ.

Từ nhỏ Hứa Thâm Thâm đã được bảo vệ như là búp bê, cô trải qua va đập mạnh như vậy bao giờ chứ?

Diêu Tuyết Lệ đau lòng đến sắc mặt bà tái nhợt, dùng sức giãy giụa.

Nhưng tên đàn ông vẫn không buông tay, bà bèn cắn lên cánh tay người đàn ông thật mạnh.

Người đàn ông bị đau nên buông cánh tay ra ngay, anh ta dùng một tay khác cầm tay mình mới phát hiện ra cánh tay anh ta đang chảy máu đầm đìa.

Diêu Tuyết Lệ nâng Hứa Thâm Thâm lên thì phát hiện cô đã lâm vào trạng thái nửa hôn mê, cô không phản ứng gì với lời bà nói, thậm chí trên trán còn rách một lớp da, đang không ngừng chảy máu.

“Thâm Thâm, con tỉnh dậy đi!” Diêu Tuyết Lệ sợ tới mức tay chân bà trở nên lạnh lẽo, bà không biết làm gì chỉ có thể khóc lớn.

“Mẹ nó, dạo này chúng ta để bọn nó sống tốt quá nên mới thế!” Người đàn ông tức muốn hộc máu chửi ầm lên, anh ta ước gì có thể xét nát các cô rồi ăn luôn.

Còn mấy tên đàn ông có dáng vẻ lưu manh khác nhận được mệnh lệnh, nên bọn họ lập tức đi đến chỗ Diêu Tuyết Lệ và Hứa Thâm Thâm đang hôn mê.

Có hai người trong đó kéo Diêu Tuyết Lệ ra, còn hai tên đàn ông khác đưa Hứa Thâm Thâm đến trước mặt người đàn ông kia: "Đại ca, anh muốn xử lý cô ta như thế nào?”

“Dù sao ngoại hình của nó cũng không kém, thôi thì đêm nay ông đây mất hồn một chút, chúng mày yên tâm đi đứa nào cũng có phần.” Người đàn ông cười tà ác dùng bàn tay không bị thương cởi dây nịt, kéo khóa kéo quần xuống.

“Không!” Diêu Tuyết Lệ sắp ngất xỉu.

Hứa Thâm Thâm mơ mơ màng màng mở to mắt, cô cũng hoảng sợ.

Đúng lúc này đột nhiên có người dùng ghế dựa bên cạnh đập mạnh vào đầu người đàn ông, đầu của anh ta lập tức choáng váng chảy thật nhiều máu.

Tất cả mọi người ở đây đều ngây ngẩn.

Kẻ đánh anh ta là một người đàn ông mặc tây trang màu xám bạc có mang mắt kính.

Tuy đầu Hứa Thâm Thâm vẫn chưa tỉnh táo hẳn nhưng cô có cảm giác cô đã gặp qua người đàn ông này ở đâu.

Không đợi cô phản ứng lại thì hai tên đàn ông bên cạnh cô đã ngã xuống đất, sau đó cô được sa vào trong một lồng ngực ấm áp, còn Diêu Tuyết Lệ bên kia cũng được người khác cứu ra.

“Cô không sao chứ?” Người đàn ông ôm cô có đôi mắt đen sâu thẳm lạnh băng, cả người anh được bao phủ bởi hơi thở nặng nề.

“Lệ tiên sinh……” Trong lòng Hứa Thâm Thâm dâng lên cảm động, giọt lệ theo đôi mắt xinh đẹp yêu mị của cô chậm rãi trượt xuống.

Trong nháy mắt trái tim của Lệ Quân Trầm rất đau đớn, nhưng anh chưa kịp hiểu rõ cảm giác này thì nó đã biến mất.

Lúc này Hứa Thâm Thâm mới nhớ tới người đàn ông mặc tây trang màu xám chính là trợ lý Bùi Triết hay đi bên cạnh anh.

Lệ Quân Trầm bế cô lên đặt cô lên chiếc ghế bên cạnh để cô nghỉ ngơi.

Nhìn những người xấu bị Bùi Triết đánh đến hoa rơi nước chảy, nhưng Hứa Thâm Thâm lại không cảm thấy hả giận chút nào.

“Ném ra hết đi.” Lệ Quân Trầm lạnh lùng nói, anh dùng ngón tay thon dài chỉ về tên đàn ông đang lõa lồ nửa người dưới: "Băm xuống cho tôi.”

Bùi Triết gật đầu kéo tên đàn ông kia đi ra ngoài.

Anh ta biết dục vọng chiếm hữu của Lệ Quân Trầm rất cao, bao gồm cả việc không thể để cô gái của mình xem thân thể của tên đàn ông khác.

Đây là vì tính cách của anh đã bá đạo tới mức biến thái.

“Chờ một chút!” Hô hấp của Hứa Thâm Thâm có chút suy yếu, vốn dĩ cô chưa ăn gì hơn nữa lại đã trải qua chuyện như vậy, cô có thể chống đỡ tới bây giờ đã là việc không dễ dàng.

Bùi Triết xoay người ngạc nhiên nhìn cô.

Còn tên đàn ông lại lộ ra biểu cảm vô cùng hoảng sợ, anh ta biết nhất định Hứa Thâm Thâm sẽ trả thù.

“Mong anh băm tay anh ta xuống gửi cho Bạch Viện Viện.” Hứa Thâm Thâm lạnh lùng nói: "Viết trên giấy bảo là quà tân hôn tôi tặng cô ấy, tôi hy vọng có thể tận mắt nhìn thấy cô ta sẽ có biểu cảm gì, ha ha.”

Hết chương 14.
Chương 15 Sao tôi lại đi tìm đàn ông khác được?

Bùi Triết không dám đồng ý liền, dù sao thì đối phương cũng là thiên kim của tập đoàn Bạch thị, anh bèn nhìn về phía Lệ Quân Trầm.

“Nhìn tôi làm gì, cô ấy nói gì thì chính là cái đó.” Lệ Quân Trầm biết việc này do Bạch Viện Viện sai người ta làm, bỗng nhiễn anh dâng lên một tia chán ghét từ đáy lòng.

Hứa Thâm Thâm thầm cười xấu xa trong lòng: "Bạch Viện Viện, ngày chết của cô sắp tới rồi.”

Phải cảm ơn đêm nay cô ta đã chủ động.

“Thâm Thâm, con thế nào rồi?!” Diêu Tuyết Lệ dùng thân thể yếu ớt đi tới ôm lấy Hứa Thâm Thâm.

Thân thể của cô rất mệt mỏi, chỉ cần Diêu Tuyết Lệ ôm một cái cô liền tựa người vào ngực bà.

“Mẹ, con không sao.” Vẻ mặt Hứa Thâm Thâm trắng bệch nhưng cô vẫn miễn cưỡng mỉm cười: "Mẹ, đây là Lệ tiên sinh, là anh ấy đã cứu chúng ta.”

“Cảm ơn Lệ tiên sinh.” Diêu Tuyết Lệ nhìn thoáng qua Lệ Quân Trầm, hóa ra anh chính là Lệ Quân Trầm nổi tiếng khắp nơi, là thương nhân phú khả địch quốc [1].

[1] Phú khả địch quốc: giàu đến nỗi địch nổi với nhà nước

“Tôi đưa cô đến bệnh viện.” Lệ Quân Trầm nhìn thấy miệng vết thương trên trán cô, đôi mắt đen của anh không khỏi nghiêm lại.

“Không cần, tôi phải túc trực bên linh cữu của cha.” Hứa Thâm Thâm vô cùng kiên trì nói, hốc mắt cô rưng rưng nhìn Lệ Quân Trầm: "Lúc ba tôi qua đời, chúng tôi đều không ở bên người ông ấy, tuy ông ấy đã ra đi nhưng tôi vẫn muốn tận tâm tận hiếu.”

Lệ Quân Trầm híp đôi mắt, cô nói lời này như là đang lên án anh.

Đến bây giờ mà cô vẫn không quên mỉa mai anh.

“Hứa Thâm Thâm, đừng để thông minh bị thông minh hại.” Lệ Quân Trầm không hề miễn cưỡng cô.

Hứa Thâm Thâm ngẩng đầu nở nụ cười mê người nhìn Lệ Quân Trầm: "Lệ tiên sinh yên tâm, Thâm Thâm tự hiểu lấy mình, nếu chơi tâm kế với anh thì người bị chết nhất định là tôi.”

Kỳ thật trước kia cô cũng là cô gái ngốc nghếch đáng yêu, nếu không phải bị cuộc sống đưa đẩy thì cô cũng sẽ không trưởng thành chỉ trong một đêm như vậy.

Bây giờ cô mới hiểu được có vẻ ngoài sẽ mang cho cô rất nhiều lợi ích.

Nên cô thừa dịp đang là thời kỳ đẹp nhất của đời người, cô sẽ sử dụng nó một cách triệt để, bởi vì cô muốn mưu cầu cho mình và mẹ một tương lai tốt đẹp hơn thôi.

Cô không còn xem tình yêu là quan trọng nữa, với cô chỉ cần có tiền là đủ rồi.

Nên mặc dù Lệ Quân Trầm vô hình trêu chọc tim cô, cô cũng thầm nhắc nhở mình không được si tâm vọng tưởng, cũng không được yêu anh.

Anh trải đời còn nhiều hơn mình, phụ nữ cùng lắm là công cụ phát tiết trên giường anh, sao anh lại yêu một cô gái phá sản lại có hành vi phóng đãng được.

“Coi như cô thông minh.” Lệ Quân Trầm như có như không cong khóe môi.

“Vừa rồi Lệ tiên sinh cảnh cáo tôi cẩn thận thông minh bị thông minh hại, hiện tại lại khen tôi thông minh, đàn ông thật là khó hiểu.” Hứa Thâm Thâm bày vẻ mặt hài hước giống như một bé gái không hiểu chuyện đời.

Lệ Quân Trầm lấy ra một khăn tay màu xanh biển ấn lên miệng vết thương của cô, động tác của anh rất nhẹ nhàng: "Ngậm miệng lại.”

Hứa Thâm Thâm làm động tác kéo khóa khóe miệng, sau đó cô đặt đôi tay lên hai chân mình ngoan ngoãn ngồi đó.

Từ phương diện nào đó Hứa Thâm Thâm thật sự rất giống một cô gái chưa hiểu sự đời, bởi cô vẫn còn giữ lại vẻ ngây thơ chất phác và sự lãng mạn.

Nhưng nhìn từ phương diện khác thì cô lại chính là một con yêu tinh, là độc dược ngấm vào xương, là bẫy rập chuyên dụ dỗ đàn ông, cũng là ác mộng của bao phụ nữ.

Lệ Quân Trầm nhớ lại vừa rồi cô thiếu chút nữa đã bị người khác giẫm đạp, ánh mắt anh lập tức trở nên hung ác nham hiểm, anh không cho phép người khác mơ tưởng hay chạm vào cô gái của mình một chút, mặc dù anh không yêu nhưng cũng không cho phép.

“Lệ tiên sinh, tôi đau.” Hứa Thâm Thâm nhíu nhíu mày bày vẻ mặt vô cùng đáng thương nhìn Lệ Quân Trầm, trong lòng cô đột nhiên trở nên thấp thỏm.

Mình nói bậy khiến anh tức giận sao?

“Hứa Thâm Thâm, lúc ở bên tôi không cho thích người đàn ông khác, ngay cả lên giường cũng không thể.” Lệ Quân Trầm bá đạo lạnh lùng.

“Bất kể tiền tài hay là vẻ ngoài của Lệ tiên sinh đều vô cùng tốt, sao tôi lại đi tìm đàn ông khác được?” Hứa Thâm Thâm cười vô liêm sỉ, nhưng trong lòng cô thầm nghĩ nếu để lời này bị Diêu Tuyết Lệ nghe được bà sẽ rất thất vọng.

Hết chương 15.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK