• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 51 Nếu tôi có thai, có thể không cần đứa trẻ này không?

Lệ Quân Trầm đè lên trên người Hứa Thâm Thâm, hai chân kẹp ngang hai bên người cô, một tay nắm chặt hai cổ tay cô, đè lên trên đỉnh đầu cô, tay còn lại cởi dây thắt lưng.

Động tác của anh tự nhiên mà hấp dẫn, cả người đều tỏa ra hormone.

Hứa Thâm Thâm cắn môi dưới, đôi mắt vừa đen vừa sáng, còn mang theo một chút tủi thân.

Lệ Quân Trầm dùng thắt lưng da buộc hai cổ tay cô, nhìn cô với ý sâu xa.

Tim Hứa Thâm Thâm đập rộn lên, nó sắp nhảy từ trong cổ họng ra, cô gần như nức nở: “Anh Lệ, tha cho tôi.”

“Hứa Thâm Thâm, nợ cũ nợ mới giữa chúng ta tính hết một lượt thôi.” Mắt Lệ Quân Trầm đen láy mạnh mẽ, anh dùng ngón tay thon dài lạnh lẽo xé cổ áo cô ra, lộ ra cơ thể tuyệt đẹp.

Hứa Thâm Thâm cảm giác có một hơi lạnh lẽo, cô cắn răng nói: “Anh Lệ, gu của anh quá nặng rồi.”

“Tôi còn có thể nặng hơn.”Lệ Quân Trầm trầm ngâm nhìn cô.

Hứa Thâm Thâm gượng cười: “Anh Lệ, không phải là anh không thích gái còn trinh sao, tại sao phải cố chấp làm tình với tôi ở thứ tôi không thoải mái chứ?”

Đôi mắt đen của Lệ Quân Trầm trùng xuống, anh cúi người, trán anh đối diện trán cô, hơi thở của hai người hòa quyện vào nhau.

Hứa Thâm Thâm bị hơi thở của anh làm cho mù mờ mê muội, suýt nữa quên mất mình cần phải tức giận.

Anh ta làm bậy quá mức rồi.

“Hứa Thâm Thâm, bướng bỉnh và mạnh miệng là hai chuyện khác nhau.” Đôi mắt đen lạnh như băng của anh nhìn chằm chằm vào cô, nhưng giọng nói lại có chút ấm áp trở lại: “Đừng coi rẻ bản thân mình ở trước mặt tôi, cô không phải là loại phụ nữ đó.”

Tim Hứa Thâm Thâm đập rất nhanh, lời nói của anh giống như một chiếc phao cứu mạng, khiến kẻ đang đau khổ giãy giụa trong biển khổ là cô tìm được hy vọng.

“Anh Lệ đang nói gì, tôi nghe không hiểu.”Cô giấu đi sự khôn ngoan, giả vờ hồ đồ.

Cô là tình nhân của anh, bảo cô đối đãi giống với những người đàn ông khác như vậy sẽ chỉ chọc giận anh.

Hậu quả của việc ỷ được cưng chiều mà kiêu ngạo chính là cách cái chết không xa.

Bất kể từ phương diện nào, cô đều không thể mất đi anh.

Trừ khi có một lý do, đó là anh không cần cô nữa.

Lệ Quân Trầm ngẩng đầu, dùng ngón tay ấn lên chóp mũi có mồ hôi của cô, giọng nói trong trẻo lạnh lùng: “Tôi đi tắm.”

Nói rồi đứng dậy rời đi, để cô trên giường.

Chờ anh đi vào phòng tắm, Hứa Thâm Thâm đờ người trong mấy giây, cô bỗng nhiên ngồi dậy, chạy đến cửa phòng tắm, hét nói: “Anh Lệ, giúp tôi cởi dây thắt lưng ra.”

“Đi tìm dì Tiếu đi.” Trong giọng nói của Lệ Quân Trầm mang theo chút ý cười thản nhiên.

Hứa Thâm Thâm đỏ mặt: “Để dì Tiếu nhìn thấy cái này thật sự được sao, đây chỉ là trò đùa không hay của hai chúng ta, anh muốn để cả thế giới đều biết sao?”

Lúc này, cửa phòng tắm mở ra.

Lệ Quân Trầm không mặc gì liền đứng trước mặt cô, trên tóc anh có chút ướt nhẹp, chứng tỏ vừa mới bị ướt.

Hứa Thâm Thâm nhắm chặt mắt, không dám nhìn lung tung.

Anh nhếch khóe miệng, cười nham hiểm: “Hứa Thâm Thâm, cô có thể sờ.”

Hứa Thâm Thâm sợ tới mức lùi về sau vài bước, liên tục lắc đầu, muốn khóc mà không ra nước mắt: “Anh Lệ, anh đừng đùa tôi nữa.”

Ánh mắt anh lạnh lùng, ưu điểm của Hứa Thâm Thâm chính là lùi một bước tiến ba bước, cô biết nhượng bộ.

“Lại đây.”Anh bảo cô lại gần, giúp cô cởi dây thắt lưng.

Hai tay Hứa Thâm Thâm lấy lại được sự tự do, cô thở phào một hơi, dáng vẻ rất đáng tiếc: “Vóc người của anh Lệ thật là đẹp tới mức không gì để nói, tối nay tôi đúng là không có phúc hưởng thụ, nếu anh không nhịn được, tìm một cô gái đến tôi cũng không để ý đâu.”

Vốn là lời trêu chọc, nhưng cô lại chọc giận Lệ Quân Trầm.

“Hứa Thâm Thâm!” Lệ Quân Trầm cắn răng, anh có bệnh sạch sẽ, không phải là cô không biết.

Hứa Thâm Thâm cười sung sướng, lại lùi ra sau mấy bước: “Tôi xuống dưới tầng xem thử, anh nhanh lên.”

Nói xong cô liền xoay người chạy.

Lệ Quân Trầm hơi cau mày, nếu trong nhà chỉ có hai người họ, nhất định anh sẽ không do dự xông ra ngoài, nhưng bây giờ vẫn bỏ đi.

Hứa Thâm Thâm mang theo sự đắc ý bước xuống tầng, nhìn thấy đồ ăn thịnh soạn trên bàn ăn, mắt sáng rực lên.

“Hứa tiểu thư, có thể ăn cơm rồi.” Dì Tiếu bưng cơm đã nấu xong bước đến trước bàn ăn, nói: “Có cần gọi tiên sinh xuống không?”

“Anh ấy đang tắm, đợi chút nữa sẽ tự xuống.”Hứa Thâm Thâm nói.”

“Tiên sinh đối với tiểu thư rất tốt.”Dì Tiếu cười hiền hòa.

“Dì Tiếu quen biết anh Lệ rất lâu rồi phải không?”Hứa Thâm Thâm hỏi kín.

“Đúng vậy, từ lúc ba mẹ tiên sinh vẫn còn sống tôi đã làm việc trong Lệ gia rồi.Có khoảng thời gian tiên sinh ra nước ngoài, tôi phải về quê dưỡng lão. Nhưng tôi mới chừng năm mươi tuổi không quen nhàn hạ, nghe nói tiên sinh trở về tôi rất vui mừng, không ngờ tiên sinh còn sai người đến tìm tôi mời tôi trở lại, là muốn tôi chăm sóc cho tiểu thư.” Dì Tiếu cười ha hả.

Hứa Thâm Thâm hơi nhíu mày: “Anh Lệ bảo dì trở lại chăm sóc cho tôi?”

Sao lại cảm thấy không chân thật như vậy.

Dì Tiếu gật đầu cười: “Tiên sinh rất thương tiểu thư.”

Hứa Thâm Thâm nhếch khóe miệng, nhìn chăm chú, anh quả thật rất thương cô.

Lúc ăn cơm, Hứa Thâm Thâm đã hỏi Lệ Quân Trầm một câu hỏi.

“Anh Lệ, tôi giả sử, chỉ là giả sử, tôi có thai anh sẽ làm thế nào?” Hứa Thâm Thâm nhìn sâu vào anh, chờ đợi câu trả lời.

Lệ Quân Trầm khẽ cau mày: “Cô có thai rồi?”

“Tôi cũng có kinh nguyệt rồi, sao có thể có thai, tôi chỉ hỏi chút thôi.” Hứa Thâm Thâm mím môi: “Nếu như tôi có thai, có thể không cần đứa bé này không?”

Động tác của Lệ Quân Trầm khẽ dừng lại: “Tại sao?”

“Anh Lệ, nếu tôi mang thai anh để tôi sinh đứa bé ra, nhưng đứa bé đó sẽ không có một chút quan hệ nào với tôi, tôi thà chịu đau khổ không cần nó chứ không chịu được cảnh cốt nhục chia lìa. Tôi nghĩ phụ nữ muốn sinh con cho anh có rất nhiều.” Hứa Thâm Thâm hỏi dò.

“Ừ.” Giọng nói Lệ Quân Trầm lạnh nhạt, cô nói gì chính là thứ đó.

Mặc dù rất có lý, nhưng anh lại cảm thấy lồng ngực có chút khó chịu.

Hứa Thâm Thâm có được lời chấp thuận của Lệ Quân Trầm, vốn dĩ nên vui mừng, nhưng không biết vì sao lại có cảm giác như rơi xuống ngàn trượng.

Hai người mang tâm sự riêng của mình, trên bàn ăn yên tĩnh đi rất nhiều.

Ăn xong cơm tối, Hứa Thâm Thâm cầm một bản hợp đồng đi tìm anh.

“Anh Lệ, phiền anh xem một chút.” Hứa Thâm Thâm đặt hợp đồng trước mặt anh.

Lệ Quân Trầm khẽ cau mày, cầm hợp đồng lên nhìn một cái, hóa ra là cô tự viết.

“Muốn giải quyết việc chung với tôi?” Lệ Quân Trầm ném hợp đồng xuống, lạnh lùng nhìn cô.

“Tổng cộng có ba điều. Điều thứ nhất: Mối quan hệ của chúng ta có kỳ hạn là một năm, đến kỳ một năm không ai nợ ai điều gì. Điều thứ hai: Mỗi người chúng ta đạt được thứ mình muốn, sau khi kết thúc mối quan hệ, không ai nợ ai. Điều thứ ba: Tôi không thể mang thai. Điều khoản phụ: Thời gian mỗi lần lên giường không thể quá một tiếng.” Hứa Thâm Thâm nói thêm phía sau, cười có chút ngại ngùng.

Đoán chừng điều khoản phụ kỳ lạ như vậy, chắc cô là người đầu tiên.

“Ba điều trước tôi có thể đồng ý, điều khoản phụ thì hủy bỏ.”Lệ Quân Trầm nói với giọng điệu không thể thương lượng.

“Tại sao?”Đôi mắt hoa đào rõ lòng trắng lòng đen của Hứa Thâm Thâm trừng lên rất tròn, thực ra thứ cô quan tâm nhất chính là điều khoản phụ này.

Ba điều ở phía trước, thực ra bọn họ đều có thể làm được, bởi vì đều hiểu rõ ý nghĩa trong cuộc sống lẫn nhau, chẳng qua chỉ là khách qua đường.

Hết chương 51.
Chương 52 Tôi muốn tính toán rành mạch với cô

Hứa Thâm Thâm bất lực thở dài, ánh mắt thâm trầm: “Không muốn thì tôi sửa điều khoản phụ thành điều kiện bắt buộc.”

Như vậy là được rồi.

“Hứa Thâm Thâm!” Đôi mắt đen của Lệ Quân Trầm lạnh lùng hung dữ: “Tôi không xuất tinh sớm càng không bị liệt dương!”

“Tôi cũng không bảo là anh mà, tôi chỉ là cảm thấy thời gian quá lâu thôi.” Hứa Thâm Thâm đỏ mặt trả lời, đồng thời trong mắt còn mang theo một chút sợ hãi: “Mỗi lần anh đều làm cho tôi rất đau.”

“Đau?” Lệ Quân Trầm nhíu mày: “Nhưng tôi thấy mỗi lần biểu cảm của cô đều rất thoải mái.”

Hứa Thâm Thâm xấu hổ nhìn anh.

“Lẽ nào cô giả vờ?”Lệ Quân Trầm không vui hỏi, đôi mắt đen lập tức trở nên âm u.

“Dĩ nhiên không phải.”Hứa Thâm Thâm lập tức đổi giọng, cô rất sợ anh sẽ tức giận.

Lệ Quân Trầm nhìm cô chằm chằm, hai mắt nóng như lửa lạnh như băng.

Hứa Thâm Thâm nhíu mày, cô sai rồi sao?

“Ra ngoài.”Lệ Quân Trầm ra giọng đuổi khách.

“Anh không ký sao?”Hứa Thâm Thâm nhìn anh với anh mắt có chút không đạt được mục đích không muốn buông xuôi.

Thứ đánh mất chủ quyền như thế này, đương nhiên anh không ký!

“Hứa Thâm Thâm, cô có ra ngoài hay không?” Giọng nói của anh dữ dội.

Hứa Thâm Thâm bất đắc dĩ ừ một tiếng, quay người rời đi.

Xem ra kế hoạch đã thất bại.

Cô ngượng ngùng lui ra ngoài, mặt đầy sự chán nản.

Đôi mắt đen của Lệ Quân Trầm sáng lạnh, cô nhóc này luôn có thể tạo ra những trò mới.

Ngày hôm sau.

Hứa Thâm Thâm tỉnh dậy từ sớm.

Không phải đêm đêm vất vả, cô có thể tràn đầy tinh thần và sức lực.

Hôm nay là ngày thứ bảy sau khi ba mất, Hứa Thâm Thâm mặc một bộ váy dài và áo len màu tro xám, chân đi một đôi giày da màu đen, bên ngoài choàng một chiếc áo khoác có cúc sừng trâu màu xanh lam, nhìn qua giống như một học sinh cấp ba.

Lệ Quân Trầm bước xuống, nhìn thấy cô nở nụ cười tươi đứng ở cửa chờ mình, chẳng hiểu vì sao, ánh mắt ấm áp thêm vài phần.

“Tôi đưa cô đi trước, buổi chiều sẽ qua.”Lê Quân Trầm thản nhiên, hôm nay anh có chút chuyện khác.

“Được.”Hứa Thâm Thâm cũng không quan tâm đến việc anh không thể ở bên cạnh mình.

Có lẽ anh không ở bên, cô càng có thể tự tại một chút.

Hứa Thâm Thâm mỉm cười, theo anh đi ra ngoài.

Lệ Quân Trầm đưa cô đến trước cửa biệt thự Hứa gia, giọng nói thâm trầm: “Đừng chạy lung tung.”

“Tôi cũng không phải trẻ con, sẽ không chạy lung tung đâu.” Cô nghiêng đầu cười: “Đi đường cẩn thận.”

Lệ Quân Trầm gật đầu, quay đầu bảo tài xế lái xe đi.

Hứa Thâm Thâm nhìn xe đi xa, thở phào nhẹ nhõm.

Cô bước về phía biệt thự, lúc này lại nghe thấy tiếng còi xe ở phía sau, cô cho rằng Lệ Quân Trầm quay trở lại.

Nhưng xoay người lại nhìn thấy Tông Tranh Vanh cười híp mắt từ trên xe bước xuống, vẫy tay xông về mình.

“Anh Tông?” Cô khẽ cau mày, còn tưởng rằng hôm qua cô chỉ là trêu đùa.

“Sao cô lại kinh ngạc như vậy?” Tông Tranh Vanh mặc một bộ vest màu đen, chín chắn và già giặn.

Hứa Thâm Thâm mím môi: “Thực sự ngạc nhiên mà, sao anh lại đến lễ bảy ngày của ba tôi?”

“Tôi quan tâm một chút đến đối hợp tác của mình.” Tông Tranh Vanh bước đến, tay cầm một bó hoa cúc: “Cho cô.”

Kết quả, Hứa Thâm Thâm xấu hổ, Tông Tranh Vanh cũng không quá sức tưởng tượng.

Cô mời anh ta vào trong, giúp việc trong nhà đang chuẩn bị.

Hứa Thâm Thâm bảo dì giúp việc rót cho Tông Tranh Vanh một cốc nước, sau đó bước đến trước di ảnh của ba, đốt ba nén hương rồi lạy, sau đó cắm vào bát hương.

Tông Tranh Vanh cũng học dáng vẻ của cô, vô cùng thành kính thắp cho ba của Hứa Thâm Thâm ba nén hương.

“Bác Hứa, cháu là Tông Tranh Vanh, cháu rất thích con gái bác, hy vọng bác có thể phù hộ cô ấy có thể thích cháu.” Một mình anh ta lẩm bẩm với di ảnh.

Hứa Thâm Thâm dở khóc dở cười nhìn anh ta: “Có lẽ ba tôi sẽ không thích anh đâu.”

“Không sao, tôi sẽ khiến ông ấy thích tôi.” Tông Tranh Vanh cắm hương vào bát hương: “Có gì cần tôi làm cho không?”

Hứa Thâm Thâm bình thản lắc đầu: “Không có.”

Cô ngồi lại lên ghế sofa, lấy điện thoại ra, mở mục lịch.

Cô phát hiện ra sinh nhật của Lệ Quân Trầm lại cùng một ngày với Bạch Viện Viện và cả ngày cưới của Diệp Mạc Phàm.

Thật là trùng hợp.

“Lệ Quân Trầm không đến sao?”Tông Tranh Vanh ngồi đối diện với cô hỏi.

Hứa Thâm Thâm mỉm cười: “Anh ấy đến rồi, chỗ này làm gì còn có chỗ của anh.”

“Khà khà!”Tông Tranh Vanh cười chế giễu.

Cảm giác lời cô nói rất có lý.

Lúc này, chuông cửa bên ngoài reo.

Dì giúp việc đi ra mở cửa, nhưng bị người từ bên ngoài xông vào đẩy ngã xuống đất: “Đừng cản đường!”

Hứa Thâm Thâm đứng dậy nhìn về phía Bạch Viện Viện đang vênh váo hung hăng, cô khẽ nhíu mày: “Cô đến đây làm gì?”

“Hứa Thâm Thâm, rốt cuộc cô đã làm gì?” Bạch Viện Viện xông về phía cô hét lớn.

“Tôi đã làm gì?”Hứa Thâm Thâm cau mày, không hề biết cô ta đang làm gì.

“Đừng giả bộ nữa, có phải cô đã nói với ông nội tôi chuyện tôi bán hết toàn bộ cổ phần rồi hay không?” Bạch Viện Viện tức giận xông hét vào cô.

“Tôi không nhàm chán đến mức như vậy, cũng không phải là bây giờ.”Hứa Thâm Thâm trả lời thẳng thừng.

Bạch Viện Viện trợn tròn mắt: “Vậy chính là cô!”

Tông Tranh Vanh ở bên cạnh cười xòa một tiếng: “Chị Bạch, đầu chị có vấn đề à?”

Hứa Thâm Thâm không quan tâm tới cô ta, đỡ dì giúp việc ngã dưới đất đứng dậy.

Dì giúp việc nói tiếng cảm ơn, lùi sang một bên.

“Hứa Thâm Thâm, tôi thật sự phải học cô rồi, không ngờ trong phòng lại vẫn cất giấu một gã đàn ông dung tục.” Bạch Viện Viện nói không chút suy nghĩ.

“Cô nói lại một lần nữa xem!”Tông Tranh Vanh nổi giận, lời gì vậy, anh ta không thèm là gã đàn ông dung tục.

Bạch Viện Viện nhìn Tông Tranh Vanh đứng mũi chịu sào, mặt đầy khó xử: “Tôi có sai sao, cô ta quyến rũ Lệ Quân Trầm, bây giờ lại quyến rũ anh, anh Tông đừng thật thà quá.”

“Tôi thấy kẻ không tim không phổi là cô đấy!” Vẻ mặt Tông Tranh Vanh tối sầm, vô cùng khó chịu.

“Cút ra ngoài!”Hứa Thâm Thâm lạnh lùng nói với Bạch Viện Viện.

“Hứa Thâm Thâm, cô nói rõ ràng cho tôi, rốt cuộc có phải là cô hay không?” Bạch Viện Viện lớn tiếng hỏi.

Hứa Thâm Thâm nhìn cô ta với ánh mắt âm u: “Có phải là tôi hay không thì có khác gì nhau, chuyện này tôi vốn đã muốn nói cho Bạch Quang Huy rồi.”

Nếu cô ta đã cảm thấy là cô, vậy chính là như vậy.

“Hứa Thâm Thâm, cô…” Bạch Viện Viện bỗng nhiên nổi giận, cô ta đứng yên tại chỗ nhìn xung quanh, bỗng nhiên nhìn thấy bên cạnh đặt di ảnh của ba Hứa, cô ta vội lao qua.

“Dừng tay!” Trong lòng Hứa Thâm Thâm biết chuyện không ổn, cô hét lớn.

Tông Tranh Vanh cũng xông đến ngăn cản.

Nhưng bọn họ đều chậm một bước, Bạch Viện Viện cầm di ảnh của Hứa phụ dùng sức ném xuống đất.

Choang một tiếng, tấm kính trên khung hình vỡ tan tành trên đất.

“Ba!”Hứa Thâm Thâm hét lớn một tiếng, xông đến, cô không để ý đến những miếng thủy tinh đó mà nhặt tấm hình lên.

Lòng bàn tay và ngón tay cô bị cứa đứt thành mấy vết thương, máu loang lổ, nhìn mà đau lòng.

“Thâm Thâm!” Tông Tranh Vanh đau xót nhìn cô, cô nhóc này sao lại ngốc như vậy.

“Ha ha ha!” Bạch Viện Viện cười lớn hả giận: “Hứa Thâm Thâm, đáng đời cô.”

Hứa Thâm Thâm bỗng ngẩng đầu lên, nhìn cô ta với ánh mắt tối sầm rất đáng sợ.

Bạch Viện Viện chột dạ, vẻ mặt chợt trở nên nghiêm nghị: “Cô muốn làm gì?”

“Bạch Viện Viện, cô cướp bạn trai tôi, tôi đồng ý. Cô hại tôi tan cửa nát nhà, chuyện này tôi phải tính rõ ràng tính đến cùng với cô!” Nói rồi, Hứa Thâm Thâm lại nhặt miếng thủy tinh trên đất, vạch lên mặt Bạch Viện Viện.

Hết chương 52.
Chương 53 Có Lệ tiên sinh thương tôi, tôi sẽ không đau

Bạch Viện Viện sợ đến mức xoay người chạy.

Sau đó chạy đến cửa chính biệt thự, cô ta kéo một cái, phát hiện mình không mở được.

Hứa Thâm Thâm tiến đến trước mặt cô ta, ấn cô ta lên cánh cửa, giơ mảnh vỡ thủy tinh trong tay lên, rạch một vết trên mặt cô ta.

“A!” Bạch Viện Viện hét lên đau đớn và thê lương.

Hứa Thâm Thâm cười lạnh, cô muốn rạch thêm một đường nữa, lại bị Tông Tranh Vanh ngăn cản.

Đương nhiên không phải Tông Tranh Vanh đau lòng cho Bạch Viện Viện, loại phụ nữ này chết một trăm lần cũng không đáng tiếc, nhưng anh ta không muốn nhìn Hứa Thâm Thâm phạm sai lầm.

Một đường, cũng đủ khiến Bạch Viện Viện thành thật, không dám đến khiêu khích nữa.

Hứa Thâm Thâm lạnh lùng nhìn Bạch Viện Viện ngã trên mặt đất, đưa tay ôm mặt, lạnh lùng cười nói: “Bạch Viện Viện, đây là báo ứng, tôi muốn xem với gương mặt bây giờ của cô, Diệp Mạc Phàm còn muốn cưới cô nữa không, ha ha.”

Cuối cùng, tiếng cười trở nên vô cùng quỷ dị.

“Thâm Thâm?” Tông Tranh Vanh kinh ngạc nhìn cô.

Bên ngoài biệt thự lại có người đến.

Diệp Mạc Phàm nghe thấy tiếng hét của Bạch Viện Viện, bước chân nhanh hơn, anh ta vừa vào đã hoảng sợ nhìn thấy Bạch Viện Viện bị thương.

“Viện Viện?” Anh ta chạy đến, bảo vệ Bạch Viện Viện vào ngực.

“Mạc Phàm, mặt em bị hủy rồi.” Cô ta chậm rãi bỏ tay ra, một vết thương đang chảy máu đầm đìa xuất hiện trên má trái cô ta, nhìn mà ghê người.

Sắc mặt Diệp Mạc Phàm hơi trầm xuống, quay đầu nhìn Hứa Thâm Thâm: “Độc phụ!”

“Diệp thiếu, rõ ràng là người phụ nữ của anh chạy đến đây gào lên, còn nhục mạ, kích thích Thâm Thâm, anh nhìn đi, đến di ảnh của ba Thâm Thâm cũng bị cô ta đập vỡ!” Cuối cùng Tông Tranh Vanh cũng biết cái gì là vô sỉ.

Tiểu thư Bạch gia và thiếu gia Diệp gia thật đúng là vô sỉ!

“Tông tiên sinh, anh thích Thâm Thâm cũng không thể bảo vệ cô ta mà không nói lý như vậy.”Diệp Mạc Phàm tức giận chất vấn.

Tông Tranh Vanh cười xùy một cái, nụ cười mang theo châm chọc.

Lúc này, lại có người đi vào.

Trạm Hoàng Vũ và Chung Ngưng nhìn biệt thự lộn xộn, đều hơi kinh ngạc.

Đặc biệt là Chung Ngưng, cô ta nhíu mày nhìn Hứa Thâm Thâm, trên mặt hiện lên vẻ lo lắng.

“Tại sao hai người lại ở đây?”Trạm Hoàng Vũ từ trên cao nhìn xuống hai người họ ngồi dưới sàn nhà, sắc mặt khinh thường.

“Anh là…” Diệp Mạc Phàm chần chờ.

“Tôi là người mua 5% cổ phần trong tay cô ta, cũng là tôi đã nói với ông Bạch.” Trạm Hoàng Vũ lạnh lùng nói.

Trong nháy mắt, đôi mắt Diệp Mạc Phàm trừng lớn.

Vẻ mặt Bạch Viện Viện cũng ngạc nhiên.

Thì ra là anh ta!

“Là anh?”Bạch Viên Viện nhịn đau quát.

“Hừ.”Trạm Hoàng Vũ châm chọc hừ một tiếng, đi đến bên cạnh Hứa Thâm Thâm.

Hứa Thâm Thâm nhìn thấy hai người đến, vẻ mặt lạnh lùng lại đau khổ: “Hai người đến làm gì?”

“Bảy ngày ba cô, chúng tôi đến lễ bái.”Dáng vẻ Trạm Hoàng Vũ vẫn tùy ý, tà mị.

“A.” Ngón tay Hứa Thâm Thâm đầy máu, chỉ mảnh nhỏ trên đất: “Thật sự cảm ơn hai người.”

Trạm Hoàng Vũ nhíu mày.

“Bạch Viện Viện tưởng Thâm Thâm nói chuyện này cho Bạch Quang Huy biết, nên chạy đến đây gào thét, đả thương dì giúp việc trong nhà, lại ném vỡ di ảnh của ba Thâm Thâm.” Tông Tranh Vanh than thở, nhìn người đàn ông trước mắt, hơi khó chịu: “Anh gây phiền toái lớn cho cô ấy rồi.”

“Tại tôi à?”Trạm Hoàng Vũ có chút không phản ứng kịp.

Hứa Thâm Thâm cười lạnh: “Không phải tại hai người, chẳng lẽ tại tôi?”

Hứa Thâm Thâm biết, chuyện này cũng không thể hoàn toàn trách Trạm Hoàng Vũ được.

Nhưng lúc ấy cô thật sự rất tức giận.

Trạm Hoàng Vũ nhíu mày, nhìn vẻ mặt Hứa Thâm Thâm lãnh đạm, giọng nói trở nên vô cùng nghiêm túc: “Xem ra, thật sự là tại tôi không để Bạch gia biết tôi đã làm chuyện xấu gì rồi, Thâm Thâm, cô yên tâm, lần sau có giáo huấn Bạch gia, tôi sẽ quang minh chính đại mà làm.”

Hứa Thâm Thâm chua xót lắc đầu, cô đẩy Tông Tranh Vanh đang đỡ mình ra, nói với dì giúp việc phía sau: “Đi lấy một cái khung ảnh khác đến đây.”

“Vâng, tiểu thư.” Dì giúp việc xoay người đi lấy.

Hứa Thâm Thâm đi về phía bàn thờ, lúc đi qua Bạch Viện Viện và Diệp Mạc Phàm, cô cười khinh thường.

Cô dọn dẹp bàn thờ, khẽ nói: “Bạch Viện Viện, cô là người phụ nữ không biết xấu hổ nhất mà tôi đã gặp. Bản thân đã làm tiểu tam đoạt đàn ông của người khác, còn dám ra vẻ hợp tình hợp lý đến đây gây sự. Tôi quá khách khí với cô rồi ư?”

Bạch Viện Viện cảm thấy sau lưng lành lạnh.

Hứa Thâm Thâm như vậy, khiến tất cả mọi người cảm thấy xa lạ.

Diệp Mạc Phàm cũng ngây ngẩn cả người.

“Haiz, cũng là tôi quá lương thiện.”Hứa Thâm Thâm mỉm cười, giọng nói lạnh băng.

Dì giúp việc đưa khung ảnh mới đến, Hứa Thâm Thâm sợ máu trên tay mình nhiễm hồng khung ảnh, nên để dì giúp việc lồng tấm ảnh nhăn nhúm kia vào.

“Bạch Viện Viện, trong tay tôi có một món đồ, có lẽ cô sẽ thấy hứng thú.” Hứa Thâm Thâm xoay người, sâu kín nhìn cô ta.

“Đồ gì?”Bạch Viện Viện quên đau đớn trên mặt, đăm đăm nhìn cô.

Hứa Thâm Thâm cười lạnh: “Ba năm trước, chứng cứ cô gây chuyện chạy trốn.”

Trên mặt Bạch Viện Viện vốn không có huyết sắc, giờ đã trở nên tái nhợt, khóe miệng run rẩy: “Cô lừa tôi, nếu có, chắc chắn cô đã lấy ra rồi!”

Hứa Thâm Thâm nhìn di ảnh của ba đã đặt lại vị trí, cười nói: “Tôi muốn chờ đến khi cô kết hôn mới lấy ra, sau đó để cảnh sát bắt cô, nhưng cô đã xúc phạm đến tôi, tôi không ngại tống cô vào tù trước.”

“Thâm Thâm, Viện Viện vô tội!” Diệp Mạc Phàm cau mày: “Tha cho cô ấy đi.”

“Tha cho cô ta, vậy lúc cô ta cứ bám lấy tôi, sao cô ta lại không buông tha tôi?” Hứa Thâm Thâm hừ lạnh: “Dẫn cô ta lập tức cút ngay cho tôi, đôi cẩu nam nữ các người, đừng ở đây làm bẩn mắt ba tôi!”

Diệp Mạc Phàm bế Bạch Viện Viện đi ra ngoài, lúc này mới phát hiện Lệ Quân Trầm đã đứng ở cửa từ lúc nào, đôi mắt đen nhánh đang chăm chú nhìn Hứa Thâm Thâm.

Hứa Thâm Thâm sửng sốt một chút, thì ra anh cũng ở đây.

Anh đi về phía cô, ánh mắt thâm trầm, rồi quay đầu nói với dì giúp việc: “Đi lấy hòm thuốc đến đây.”

Dì giúp việc gật đầu, xoay người đi lấy.

“Lệ tiên sinh, sao anh lại đến đây, xin lỗi đã để anh nhìn thấy một màn khó xem thế này.” Hứa Thâm Thâm giấu bàn tay đầy máu tươi ra sau lưng, sau đó ngoan ngoãn cười.

“Hứa Thâm Thâm, cô cười thật xấu.” Lệ Quân Trầm nhéo má cô, vừa rồi cô còn cố ra vẻ hù dọa người ta, thật ra cả người đều đang run rẩy.

Hứa Thâm Thâm bật cười, sao anh lại vạch trần cô như vậy.

Hai tay dì giúp việc bê hòm thuốc đến, Lệ Quân Trầm dùng một tay xách lên, kéo Hứa Thâm Thâm ngồi lên ghế sô pha.

Anh cẩn thận rửa sạch miệng vết thương cho cô, Hứa Thâm Thâm hơi nhíu mày, cô sợ đau.

“Đau cũng phải chịu.” Giọng nói của Lệ Quân Trầm rất nhỏ, rất trầm: “Chút đau này làm sao so được với đau đớn trong lòng cô.”

Trong nháy mắt, Hứa Thâm Thâm gần khóc.

Cô vẫn cười: “Có Lệ tiên sinh thương tôi, tôi sẽ không đau.”

Cô luôn há miệng nói lời âu yếm, nhưng lúc này lại mang theo vẻ chân thành.

Ấn đường Lệ Quân Trầm hơi trầm xuống, khóe miệng nở nụ cười dịu dàng, cô biết là tốt rồi.

Hết chương 53.
Chương 54 Thấy anh khó chịu, muốn cho anh tắm nước lạnh

“Ba người ở đây làm gì?”Lệ Quân Trầm phát hiện ba người ở phía sau, mí mắt cũng không nhấc lên, hỏi.

Trạm Hoàng Vũ, Chung Ngưng và Tông Tranh Vanh nhìn nhau.

“Chúng tôi…” Chung Ngưng khẽ mở miệng.

“Các người gây phiền phức cho cô ấy đủ nhiều rồi.” Lệ Quân Trầm âm u nói: “Các người gây chuyện, người ta lại trả thù cô ấy, không có năng lực bảo vệ cô ấy, thì đừng ra ngoài gây phiền phức nữa!”

Anh tức giận.

Đôi tay nhỏ nhắn của Hứa Thâm Thâm đầy vết thương nhỏ, anh đau lòng.

Trạm Hoàng Vũ nhất thời nghẹn lời, nhìn đôi tay của Hứa Thâm Thâm, cũng khó chịu.

“Thâm Thâm, thật xin lỗi.” Anh ta chân thành xin lỗi: “Tôi chỉ muốn giáo huấn Bạch Viện Viện thay cô, không ngờ…”

Hứa Thâm Thâm lắc đầu: “Trạm tiên sinh, cảm ơn anh, nhưng tôi có Lệ tiên sinh là đủ rồi. Tông tiên sinh cũng vậy, cảm ơn mọi người, nhưng người tôi tin tưởng dựa dẫm vào nhất là anh ấy.”

Sắc mặt Trạm Hoàng Vũ và Tông Tranh Vanh đều trở nên nghiêm túc.

Hứa Thâm Thâm đã chính thức cự tuyệt bọn họ.

Tông Tranh Vanh thấy mất mát.

Lệ Quân Trầm nhếch miệng, nhìn Hứa Thâm Thâm, sau đó cụp mắt xuống, động tác càng dịu dàng hơn.

Được phụ nữ thừa nhận, tâm tình sẽ trở nên rất tốt, hình như càng ngày anh càng trở nên nông cạn rồi.

“Thâm Thâm, dựa dẫm vào Lệ Quân Trầm không phải kế lâu dài.” Trạm Hoàng Vũ không sợ nói thẳng trước mặt Lệ Quân Trầm, vì đây là sự thật.

Ánh mắt Hứa Thâm Thâm lạnh lùng: “Dựa vào ai, cũng không khiến tôi an tâm bằng anh ấy.”

Cô rất rõ ràng mình muốn cái gì, nên sẽ không bị người khác mê hoặc.

“Thâm Thâm.” Trạm Hoàng Vũ phát hiện Hứa Thâm Thâm nghĩ không thông.

Hoặc là phải để cô nhìn thấy rõ bộ mặt thật của Lệ Quân Trầm mới được.

“Dì, tiễn khách.” Hứa Thâm Thâm hơi ủ rũ.

Dì giúp việc đi đến cạnh bọn họ, mời bọn họ rời đi.

Hứa Thâm Thâm cụp mắt, chăm chú nhìn tay mình và động tác của Lệ Quân Trầm.

Bọn họ đi rồi, biệt thự trở nên rất yên tĩnh.

“Chứng cứ đâu?”Lệ Quân Trầm lạnh lùng hỏi.

Hứa Thâm Thâm lè lưỡi”: “Tôi bịa đấy.”

Lệ Quân Trầm liếc cô một cái: “Cẩn thận Bạch Viện Viện tìm người giết cô đấy.”

Hứa Thâm Thâm khẽ cười: “Có gan thì cô ta cứ đến, tôi có vũ khí mạnh nhất rồi, không sợ.”

“Vũ khí.”Lệ Quân Trầm nhướng mày.

“Chính là anh đấy.”Hứa Thâm Thâm cười.

Lệ Quân Trầm tức giận nhìn cô: “Cô đúng là không biết sợ.”

“Lệ tiên sinh, chuyện tìm chứng cứ, làm phiền anh nhé.”Hứa Thâm Thâm làm động tác cầu xin, chỉ có thể nắm giữ chứng cứ thật, Bạch Viện Viện mới không dám làm gì cô.

“Hứa Thâm Thâm, cô lại tính kế tôi.” Lệ Quân Trầm nhéo mũi cô, lắc lắc.

“Buông ra, tôi không thở được.”Hứa Thâm Thâm nói mang theo giọng mũi.

Lệ Quân Trầm buông mũi cô ra, không chờ cô phục hồi tinh thần, đã ôm cô vào ngực, cúi đầu hôn xuống.

Hứa Thâm Thâm ở trong lòng anh run nhẹ, nụ hôn hôm nay không kịch liệt như trước kia, mà vô cùng dịu dàng.

Dì giúp việc thấy vậy, rất thông minh đi ra ngoài, để lại không gian cho bọn họ.

Hứa Thâm Thâm có chút ý loạn tình mê.

Bàn tay dày rộng của Lệ Quân Trầm tham lam chui vào vạt áo cô, rồi lại thu về, anh buông cô ra, thấp giọng hừ một tiếng: “Đáng chết!”

Thân thể cô không thoải mái, hôm nay lại là bảy ngày ba cô, anh phải khắc chế.

Hứa Thâm Thâm nhìn anh cố gắng nhẫn nại như vậy, có chút không nỡ, có lòng tốt nói: “Muốn lên phòng tôi không?”

Phòng cô?

Lệ Quân Trầm nhướng mày.

Hứa Thâm Thâm khẽ cười: “Anh chưa từng thăm quan phòng tôi đâu.”

Cô vươn tay, muốn kéo tay anh, lúc này mới phát hiện đôi tay mình bị băng kín, giống như đeo hai cái bao tay màu trắng.

Lệ Quân Trầm đứng dậy theo cô, đi lên cầu thang.

Hứa Thâm Thâm dẫn anh đến phòng mình, nụ cười trên mặt vô cùng sáng lạn.

Đây là lần đầu tiên Lệ Quân Trầm đến phòng con gái, phòng của Hứa Thâm Thâm rất sạch sẽ và ngăn nắp, khắp phòng đều là hai màu trắng, xám, rất ít nhìn thấy màu khác, đồ vật sử dụng cũng là hai màu đơn điệu này.

Đôi khi, dựa vào cách trang trí phòng có thể nhìn thấu nội tâm một người.

Hứa Thâm Thâm tuyệt đối không phải là người cởi mở, qua loa như bề ngoài.

“Đây là áo ngủ.” Hứa Thâm Thâm lấy một bộ quần áo ngủ rất rộng rãi từ trong tủ quần áo ra, giải thích nói: “Lúc trước đi Thụy Sỹ du lịch, mua sai số, nên đàn ông cũng mặc được.”

“Chưa bắt đầu đã phải thay quần áo?”Lệ Quân Trầm cau mày.

“Bắt đầu cái gì?”Hứa Thâm Thâm ngây ngốc.

“Giả hồ đồ cái gì, tôi hôn cô, cô lại mời tôi lên phòng thăm quan, cô không biết cái này có nghĩa gì à?”Lệ Quân Trầm u ám nói, ánh mắt nóng rực nhìn cô.

Hứa Thâm Thâm bừng tỉnh, nhịn cười: “Anh hiểu lầm rồi, tôi thấy anh khó chịu, muốn cho anh tắm nước lạnh.”

Sắc mặt Lệ Quân Trầm lập tức trầm xuống, thì ra cô có ý này.

Hứa Thâm Thâm nhịn cười đến run vai, gương mặt trắng nõn đỏ bừng: “Lệ tiên sinh, bốn năm hôm mà thôi, anh nhịn đi.”

Lệ Quân Trầm liếc cô, lần này không bảo anh ra ngoài tìm phụ nữ khác nữa rồi.

“Tôi không tắm.”Lệ Quân Trầm ném áo ngủ trong tay cô xuống, ánh mắt tà mị: “Tôi có thể dùng biện pháp khác.”

Hứa Thâm Thâm sửng sốt, đột nhiên bị anh ôm ngang lên, sau đó ném lên giường.

Cô muốn ngồi dậy, lại bị Lệ Quân Trầm lật một cái, đè dưới thân.

Lồng ngực ấm áp của anh dán vào lưng cô.

Hứa Thâm Thâm đỏ mặt tai hồng đến sắp hỏng.

….

Hai giờ sau, lúc Hứa Thâm Thâm từ trên lầu đi xuống, chân hơi mềm nhũn.

Vẻ mặt Lệ Quân Trầm thỏa mãn theo sau, ánh mắt thâm sâu.

Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng chuông cửa, Hứa Thâm Thâm đi ra mở cửa.

Đứng ngoài cửa là hai cảnh sát.

“Hứa tiểu thư phải không?” Một người cảnh sát vóc dáng cao, lạnh lùng hỏi.

Hứa Thâm Thâm gật đầu.

“Chúng tôi nhận được tin báo, cô cố ý đả thương người khác, mời cô đi theo chúng tôi một chuyến.” Người cảnh sát lãnh khốc nói.

Hứa Thâm Thâm nhíu mày, Bạch Viện Viện báo án à?

“Cô ấy sẽ không đi theo hai người.” Lệ Quân Trầm kéo Hứa Thâm Thâm lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn hai người cảnh sát: “Chúng tôi còn chưa khởi tố Bạch Viện Viện tự tiện xông vào nhà dân, cô ta lại dám người ác cáo trạng trước. Cảnh sát các anh không điều tra đã đến bắt người, các anh không có đầu óc à?”

Đây là lần đầu tiên Hứa Thâm Thâm nghe thấy Lệ Quân Trầm nói cay độc như thế, hơn nữa, đối phương còn là cảnh sát.

“Anh là ai?” Người cảnh sát cao hơn không vui hỏi, thậm chí còn vô cùng tức giận.

“Lệ Quân Trầm.”

Người cảnh sát thấp hơn bên cạnh phản ứng rất nhanh: “Thì ra là Lệ tiên sinh, thật thất lễ, chúng tôi sẽ điều tra chuyện này, tạm biệt trước.”

Nói xong, lôi kéo người cảnh sát cao hơn rời đi.

Lúc đã rời khỏi, người cảnh sát cao hơn bất mãn hỏi: “Vì sao chúng ta phải đi.”

“Không đi chờ bị đánh à?” Người cảnh sát thấp hơn tự giễu cười: “Ở thành phố B, phú thương không thể chọc vào nhất, chính là anh ta!”

Hết chương 54.
Chương 55 Anh mới hại nước hại dân

Hứa Thâm Thâm nhìn Lệ Quân Trầm một cách bất đắc dĩ, cẩn thận hỏi: "Anh Lệ, nếu \ tôi bị bắt thì anh sẽ quan tâm tới tôi chứ?"

Cô nói với ý nghĩ rằng cô sẽ để anh đi tắm nước lạnh, nhưng anh không làm như thế.

Nhìn anh lắc đầu, Hứa Thâm Thâm thất vọng: "Được thôi."

"Được cái gì?" Lệ Quân Trầm lạnh lùng hỏi.

Hứa Thâm Thâm ngẩng đầu nhìn lên: "Nếu anh không quan tâm tới tôi thì tôi sẽ đi quyến rũ cục trưởng cục cảnh sát, hi sinh bản thân một chút. . ."

Cô vẫn chưa nói xong thì liền bị Lệ Quân Trầm vác lên vai, bàn tay to lớn lịch thiệp vỗ mạnh vào mông cô.

"Hồ đồ!"

Hứa Thâm Thâm bật cười: "Tôi biết anh không nỡ bỏ, có điều vụ tai nạn ba năm trước thật sự có vấn đề, tôi nghe nói người của Bạch gia đã tốn khá nhiều tiền để giúp Bạch Viện Viện giải quyết chuyện này."

"Nếu như đối phương nhận tiền thì đương nhiên sẽ không kiện cô ta." Lệ Quân Trầm dửng dưng nói.

Nhưng Hứa Thâm Thâm lắc đầu "Tôi không thèm để ý người bị hại sẽ làm gì, tôi chỉ nghĩ làm sao khiến Bạch Viện Viện thân bại danh liệt mà thôi."

Vì vậy phá hủy cô ta là phương án tốt nhất, ngoài việc khiến cho cô ta táng gia bại sản, cô còn muốn cô ta mất hết danh dự nữa.

"Tôi sẽ giúp cô điều tra, nhưng cũng không được nói kiểu như thế này nữa." Lệ Quân Trầm nghiêm túc khiển trách: "Khi ở trước mặt ba cô, cô cũng quá ngang ngược."

"Lệ Quân Trầm, anh không có tư cách nói với tôi như vậy." Hứa Thâm Thâm khẽ nói.

Bẹp!

Lệ Quân Trầm vỗ mạnh vào mông cô một cái: "Hứa Thâm Thâm, cô có tin tôi ném cô ra ngoài kia không?"

"Anh ném đi! Anh dám ném tôi đi, tôi sẽ bảo ba tôi tối nay đi tìm anh." Hứa Thâm Thâm nói một cách xấu xa.

Lệ Quân Trầm khẽ nhíu đôi lông mày lại: "Ấu trĩ."

"Anh sợ sao?" Hứa Thâm Thâm híp mắt cười hỏi, bởi vì cô bị vác lên vai nên rất muốn quay lại nhìn xem vẻ mặt của anh ra sao.

"Không có." Giọng nói của Lệ Quân Trầm đanh lại, anh không phải là trẻ con, sao những thứ như này dọa anh được.

Hứa Thâm Thâm mím môi, cô không tin!

------

Trời cũng không còn sáng nữa, Hứa Thâm Thâm bật hết tất cả đèn trong nhà lên.

Hôm nay là giỗ bảy ngày đầu của ba cô nên cô muốn ở lại đây một đêm.

"Anh Lệ à, nếu như anh có chuyện gì thì không cần ở lại với tôi đâu." Hứa Thâm Thâm lại nói tiếp.

Lệ Quân Trầm ngồi đọc sách trên ghế sofa, giọng điệu hờ hững: "Vội vàng đuổi tôi đi như vậy, cô muốn đi hẹn hò với ai ư?"

Hứa Thâm Thâm cười ngây ngốc: "Cuộc hẹn nào tôi cũng bỏ hết rồi, anh cũng thấy mà."

Cô chợt nhớ đến Tông Tranh Vanh và Trạm Hoàng Vũ.

"Anh thấy Trạm Hoàng Vũ như thế nào?" Hữa Thâm Thâm đột nhiên hỏi.

"Trước đây Trạm Hoàng Vũ và Lệ gia trước đây cũng đã từng làm ăn với nhau, quan hệ cũng bình thường, mấy lần trước lão già của Trạm gia có gọi điện cho tôi, hi vọng tôi đưa cô đi gặp Trạm Hoàng Vũ, tôi không chối được mới đưa cô theo" Lệ Quân Trầm thấy hối hận, sớm biết vậy đã nhất quyết từ chối.

Hứa Thâm Thâm gật đầu: "Sao anh ta muốn gặp tôi, thích tôi ư?"

Nhưng cô lại cảm thấy có gì đó không giống. Ánh mắt của Trạm Hoàng Vũ nhìn mình có chút đơn thuần sạch sẽ.

"Thật sự cho rằng mình được bạn người mê ư?" Lệ Quân Trầm nghe cô nói như vậy nhanh chóng nhíu lông mày lại.

Hứa Thâm Thâm mỉm cười: "Tôi được vạn người mê không tốt ư? Nếu không thì sao có thể quyến rũ anh được."

Lệ Quân Trầm nhíu mày: "Hồng nhan họa thủy."

Hứa Thâm Thâm tự nhiên ôm lấy cổ anh, cười nói: "Anh mới là người hại nước hại dân!"

Cô là người đầu tiên dám bảo anh hại nước hại dân. Vì vậy cánh môi đỏ tươi của Hứa Thâm Thâm bị anh cắn mạnh một cái.

Cô đau đến mức che miệng lại: "Anh là chó ư!"

Anh nhíu mày. Hại nước hại dân, giờ lại còn nói anh là chó nữa.

Hứa Thâm Thâm sợ đêm nay cô sẽ sống không nổi,có thể sẽ ra đi cùng ba mình mất.

Hứa Thâm Thâm cảm thấy không ổn, lập tức lộ ra nụ cười nịnh hót, nhưng đã quá trễ rồi.

Cô bị Lệ Quân Trầm kéo lên đùi, vỗ mạnh vào mông.

"Còn dám bảo tôi là chó ư?" Giọng điệu của Lệ Quân Trầm lạnh lùng.

Hứa Thâm Thâm hít hơi thật sâu: "Không dám! không dám! Anh Lệ, mông của tôi đau chết mất, anh đánh nữa là tôi không thể ngồi được nữa đâu!"

Lệ Quân Trầm nhíu mày, đột nhiên thò tay vén quần cô xuống để kiểm tra xem mông trắng nõn ấy.

Trên mông thực sự có dấu tay rõ ràng, có điều nó cũng tan đi rất nhanh.

Hứa Thâm Thâm chợt nhớ ra, đây là phòng khách mà!

"Bỏ tôi ra!" Cô cắn môi, cực xấu hổ.

"Còn dám như thế nữa không?" Lệ Quân Trầm lạnh lùng hỏi.

"Không dám nữa." Hứa Thâm Thâm thề, cô cũng không dám trêu trọc như thế nữa, cái mông của cô đã đau lắm rồi.

Lệ Quân Trầm nhìn cô đang hối lỗi trong vòng tay mình, ánh mắt gợn lên chút dịu dàng rồi biến mất, anh nhếc bụng cô lên, sau đó lại cắn vào mông cô một cái thật mạnh.

Hứa Thâm Thâm đau tới hít vào, gương mặt đỏ ửng lên.

Tại sao anh có thể làm như vậy chứ?

"Hứa Thâm Thâm." Âm giọng của Lệ Quân Trầm khàn khàn, gọi tên cô.

"Hả?"

"Tôi phải thừa nhận rằng tôi thích cơ thể của cô." Giọng nói của Lệ Quân Trầm càng ngày càng đặc lại.

Hứa Thâm Thâm bật cười buồn bã, chính vì vậy nên cô không muốn vọng tưởng mình có thể đi vào trái tim của anh.

"Anh thích là được rồi." Hứa Thâm Thâm trả lời một cách bất lực nhưng giọng điệu lại ma mị đầy quyến rũ.

-------

Sau nửa đêm, Hứa Thâm Thâm khẽ trở mình vùi vào trong lồng ngực của Lệ Quân Trầm ngủ say.

Lệ Quân Trầm nằm cạnh, khóe miệng khẽ cong lên, không nỡ đánh thức cô dậy nên đành kiên trì như thế cho đến sáng.

Khi Hứa Thâm Thâm tỉnh lại, cô liền duỗi thẳng lưng một cách mệt mỏi.

Nhìn ánh sáng dần dần hiện lên ngoài cửa sổ, cô mới biết mình lại ngủ cả một đêm.

Ngay lập tức cô quay người nhìn Lệ Quân Trầm bên cạnh mình, anh không có ngủ mà nghiêng đầu, tay di di nhìn mình.

Trong đôi mắt sâu thẳm của anh còn có tơ máu nhàn nhạt, đó là minh chứng cho việc cả đêm không ngủ.

Cô áy náy: "Tôi xin lỗi vì đã khiến anh mất ngủ cả đêm."

"Cô ngủ đủ giấc là đủ rồi." Lệ Quân Trầm không thèm để ý.

"Tới lúc anh đi làm còn cách mấy tiếng, hay anh về phòng ngủ chút đi, trong đó có giường sẽ thoải mái hơn một chút." Giọng nói của Hứa Thâm Thâm trở nên dịu dàng, hoàn toàn khác cô giả vờ ngây thơ, nũng nịu thường ngày. Xem ra cô trưởng thành hơn, càng có hương vị của phụ nữ và thêm cả chút dịu dàng vốn có."

Đây thật sự là cô sao?

"Đi cùng tôi." Lệ Quân Trầm nói ra ba chữ một cách thản nhiên.

"Được." Cô gật đầu.

Hai người cùng về căn phòng ở trên lầu, cởi áo khoác rồi nằm trên giường nghỉ một lúc.

Cứ như thế cho đến khi điện thoại di động của Lệ Quân Trầm vang lên thì hai người mới tỉnh giấc.

Lệ Quân Trầm tắt máy, Hứa Thâm Quân mới hỏi: "Là ai vậy?"

"Nhiếp Tử San." Lệ Quân Trầm lạnh nhạt trả lời.

Hứa Thâm Thâm không hỏi nữa, mới sáng sớm mà đã gọi điện thoại đến ân cần hỏi thăm, chắc chắn có mục đích khác.

Hay là sợ bọn họ có gì đó nên cố ý quấy rầy?

"Chiều nay chúng ta cùng nhau đi một chuyến." Lệ Quân Trầm nhìn cô đang ngẩn người ra.

"Tôi cũng đi ư?" Hứa Thâm Thâm chỉ vào mình.

Lệ Quân Trầm gật đầu: "Cô không muốn sao?"

"Tôi muốn chứ! Tôi muốn kề cận anh từng giờ từng phút. Nhưng anh không sợ tôi quấy rầy hai người sao?" Hứa Thâm Thâm nở nụ cười xấu xa, lời nói trước mặt liền bị Lệ Quân Trầm coi như không thấy.

Thật là khó khăn khi nghe những lời từ trong miệng cô nói ra.

"Hứa Thâm Thâm, cô có tin tôi sẽ chặn cái miệng của cô lại không?" Lệ Quân Trầm đưa tay tháo chiếc thắt lưng của mình dọa Hứa Thâm Thâm.

Hết chương 55.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK