• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 41 Quan hệ của chúng ta khác nhau thế nào?

Hứa Thâm Thâm được Lệ Quân Trầm dìu ra khỏi công ty, sau đó đưa lên xe.

Lúc này đã sắp bảy giờ, điện thoại di động của Lệ Quân Trầm reo lên.

Cô nằm sấp trong ngực anh không thể động đậy.

Lệ Quân Trầm tùy ý cô nằm sấp trên người mình, đưa tay ra nhận điện thoại.

"Quân Trầm, thức ăn sắp mang lên rồi, khi nào thì anh mới tới?" Giọng nói dịu dàng của Nhiếp Tử San truyền từ trong ra.

"Thâm Thâm không thoải mái, anh không đi." Lệ Quân Trầm lạnh lùng nói.

Mày Nhiếp Tử San nhíu lại một chút, nhưng lại giả vờ quan tâm: "Cô ấy sao vậy, không sao chứ?"

Lệ Quân Trầm cúi đầu nhìn thoáng qua Hứa Thâm Thâm đã ngủ mơ màng ở trong ngực, một tay khác quấn lấy lọn tóc của cô, khẽ nói: "Cô ấy đau bụng tới tháng."

Lập tức lòng Nhiếp Tử San chìm vào đáy cốc: "Uống, uống một chút thuốc là không sao."

"Ừm." Lệ Quân Trầm lạnh lùng lên tiếng.

"Vậy em chờ anh một lúc." Nhiếp Tử San cắn môi, không biết Lệ Quân Trầm có hiểu ý trong lời nói của cô ta không.

"Không cần, anh lo lắng cô ấy ở một mình." Giọng Lệ Quân Trầm lạnh nhạt: "Tạm biệt."

Nói xong, anh cúp điện thoại.

Nhiếp Tử San sững sờ nhìn điện thoại đã cúp mấy giây, anh ấy nói không đến là không đến.

Không phải chỉ đến kinh nguyệt thôi sao, cũng không gặp bệnh nặng gì, vì sao anh không thể bỏ lại Hứa Thâm Thâm tới tìm cô ta?!

"Chị?!" Nhiến Văn Du phát hiện nét mặt Nhiếp Tử San không đúng lắm.

Nhiếp Tử San lấy lại tinh thần, khẽ cười một tiếng: "Quân Trầm không đến, chúng ta ăn trước đi.”

Nhiếp Văn Du cảm giác hình như chị rất tức giận, bởi vì tay chị cầm đũa đang run rẩy.

Có phải Lệ Quân Trầm nói gì kích thích chị không?

"Chị làm sao vậy?" Nhiếp Văn Du khẽ hỏi.

Nhiếp Tử San hít sâu một hơi, bỏ đũa trong tay xuống, bỗng nhiên cười một tiếng: "Em mau ăn đi, chờ chút nữa chúng ta đến nhà Lệ Quân Trầm."

Nhất định cô ta sẽ không để cho họ có cơ hội ở cùng một chỗ!

Trên đường về, Lệ Quân Trầm mua thuốc giảm đau cho Hứa Thâm Thâm.

Anh còn đặc biệt gọi điện hỏi thăm bác sĩ gia đình nhãn hiệu nào thì tốt hơn, lúc này mới mua thuốc pha nước cho cô uống.

Đến biệt thự Danh Sơn, Lệ Quân Trầm ôm Hứa Thâm Thâm lên lầu rồi đặt cô lên giường, sau đó đi chẩn bị thuốc cho cô.

Hứa Thâm Thâm nằm mệt ở trên giường, nghĩ đến Lệ Quân Trầm quan tâm mình như vậy khiến lòng cô chua xót.

"Chờ nguội bớt thì nhớ uống hết." Lệ Quân Trầm đưa thuốc giảm đau đã chuẩn bị lên tủ đầu giường.

Hứa Thâm Thâm gật đầu: "Anh đi tìm Nhiếp Tử San đi, tôi không sao."

Thật sự phiền anh.

Lệ Quân Trầm nhíu mày: "Hứa Thâm Thâm, cô không muốn tôi ở lại cùng cô sao?"

"Muốn." Hứa Thâm Thâm không cần nghĩ nói: "Nhưng có lẽ anh nên ở cùng cô ấy."

Lệ Quân Trầm lạnh lùng nhìn cô: "Hứa Thâm Thâm, phụ nữ biết ghen sẽ đáng yêu một chút."

"Nhưng anh lại không thích tôi, tôi ghen để làm gì?" Hứa Thâm Thâm lạnh lùng nói.

"Tôi không thích cô thì cô không thể ghen sao?" Lệ Quân Trầm khẽ nhìn cô: "Cũng không biết tranh giành tình cảm ư?"

Hứa Thâm Thâm cười nhạo: "Lệ tiên sinh, sao tôi cảm giác anh mới là người đang tranh giành tình cảm."

Sắc mặt Lệ Quân Trầm tối đen: "Vớ vẩn."

Hứa Thâm Thâm mím môi: "Đúng đúng, là tôi vớ vẩn, anh có thể để tôi nghỉ ngơi một chút không, tôi mệt quá."

"Tôi tới phòng sách, cô nhớ uống thuốc." Lệ Quân Trầm lạnh lùng nói, sau đó xoay người ra ngoài.

Hứa Thâm Thâm than thở một tiếng rồi chui vào trong chăn.

Lệ Quân Trầm quá chu đáo, thậm chí cô còn nghĩ rằng anh ta thích mình.

Xem ra tất cả đều là ảo giác.

Nhất định Lệ Quân Trầm không thích loại phụ nữ chủ động lại không tự trọng như mình.

Đổi lại khi cô còn là con gái Hứa gia, cô sẽ không nghi ngờ một chút nào, nhưng mà bây giờ, cô là gì chứ.

Cô cười tự giễu, nhắm lắt lại, có giọt nước mắt chậm rãi trượt xuống theo khóe mắt.

Lệ Quân Trầm đi một mình vào phòng sách, anh ngồi xuống, châm một điếu thuốc lá rồi im lặng hút.

Hứa Thâm Thâm, người phụ nữ đặc biệt này xông vào cuộc sống của anh làm cho anh có cảm giác bất an.

Sao lại bất an, hình như anh còn chưa tìm được đáp án.

"Tiên sinh, có người tìm cậu." Dì Tiếu lên lầu đứng ở trước cửa phòng sách.

Lệ Quân Trầm đứng dậy ra mở cửa, sắc mặt lạnh lùng: "Muộn như vậy là ai?"

"Tôi cũng không biết, là hai cô gái họ Nhiếp." Dì Tiếu khẽ nói.

"Dì đi xem Thâm Thâm có uống thuốc không, sau đó chuẩn bị cho cô ấy một chút canh." Lệ Quân Trầm bình tĩnh dặn dò, sau đó quay người xuống lầu.

Dì Tiếu nhìn bóng lưng Lệ Quân Trầm, trong lòng thầm nghĩ, xem ra tiên sinh vẫn rất quan tâm đến Thâm Thâm.

Lệ Quân Trầm đi xuống lầu, nhìn thấy Nhiếp Tử San và Nhiếp Văn Du thì không có một biểu cảm nào.

"Thâm Thâm đỡ hơn chút nào chưa?" Nhiếp Tử San hỏi.

"Đã ngủ rồi." Lệ Quân Trầm khẽ trả lời.

Nhiếp Tử San không nghĩ rằng bọn họ đã ở cùng với nhau.

"Em gói đồ ăn từ nhà hàng về, anh còn chưa ăn cơm." Cô ta vô cùng quan tâm.

Lệ Quân Trầm khẽ nhìn cô ta: "Anh không đói bụng."

"Quân Trầm, chị của em đang quan tâm anh." Nhiếp Văn Du mở miệng, cô phát hiện Lệ Quân Trầm quá lạnh lùng với chị mình.

"Cảm ơn." Lệ Quân Trầm khách sáo.

Nhiếp Tử San cảm thấy hơi khó chịu trong lòng nhưng lại dịu dàng cười: "Không cần cảm ơn."

Cô tin có một ngày Lệ Quân Trầm sẽ lại phát hiện điểm tốt của cô.

"Em đã đến rồi thì anh cũng không cần tới tìm em, em điều tra được chuyện ba mẹ anh chết, bây giờ có thể nói cho anh." Sắc mặt Lệ Quân Trầm rất lạnh nhạt, đây cũng là nguyên nhân hôm nay anh đón máy bay.

Nhiếp Tử San gượng cười, thì ra hôm nay anh đón mình là vì nguyên nhân này.

Nhiếp Văn Du nhìn hai người đều có chút không thích hợp thì cô ta đứng lên nói: "Em vào trong xe trước."

Nói xong cô ta đứng dậy rời đi.

Khóe miệng Nhiếp Tử San hơi dãn ra: "Em cũng chỉ bất ngờ tra được, có người nói cho em biết ba mẹ anh chết không phải chuyện ngoài ý muốn."

"Người kia ở đâu?" Lệ Quân Trầm lạnh lùng hỏi, nếu như không phải ngoài ý muốn thì chính là có người cố ý làm!

"Người kia đã chết rồi, trước khi chết ông ta nói với em, em muốn hỏi rõ nhưng không có cơ hội." Nhiếp Tử San tiếc hận: "Nhưng mà anh yên tâm, em sẽ tiếp tục điều tra giúp anh."

Lệ Quân Trầm lạnh lùng nhìn cô ta: "Không cần, anh sẽ cho người đi tìm hiểu."

Lúc trước bởi vì anh không nghi ngờ chuyện này chút nào nên mới không điều tra, bây giờ đã có người nói như thế, vậy thì điều tra một chút là có kết quả.

Nếu như không có, anh cũng có thể đến hỏi Nguyễn Thanh Uyển.

"Quân Trầm, thật ra lần này em trở về là muốn..." Nhiếp Tử San dừng lại một chút: "Thật ra là muốn hợp tác với anh, mặc dù tập đoàn Hứa thị không tệ nhưng thành phần cổ đông quá rắc rối, em càng thích hợp tác với anh."

Như vậy cô có thể có càng nhiều cơ hội đến gần anh.

Sắc mặt Lệ Quân Trầm không chút gợn sóng nào: "Tập đoàn Lệ thị chỉ thích ăn một mình, không thích chia sẻ với người khác."

"Đó là đối với người kinh doanh, Quân Trầm, quan hệ giữa chúng ta khác nhau." Nhiếp Tử San bắt đầu đánh bài tình cảm.

Lệ Quân Trầm nhíu mày: "Quan hệ của chúng ta khác nhau thế nào?"

Hết chương 41.
Chương 42 Cô ta chỉ là quá khứ

Má của Nhiếp Tử San hơi ửng đỏ, ấp úng nói: "Chúng ta đã từng là người yêu."

Lệ Quân Trầm khẽ nhíu mày: "Em đã gả làm vợ người ta."

Nhiếp Tử San chua xót nhìn anh: "Em biết, em cũng không mơ tưởng hão huyền gì, chỉ hi vọng tiếp tục làm bạn bè với anh."

Giọng Lệ Quân Trầm lạnh xuống: "Em hợp tác với ai anh cũng không quản, nhưng tốt nhất em đừng có ý đồ gì với Hứa Thâm Thâm."

"Bởi vì anh yêu cô ta sao?" Nhiếp Tử San ngạc nhiên nhìn anh.

"Không, anh và cô ấy có hợp tác mấy hạng mục trăm triệu, không muốn bồi thường tiền." Lệ Quân Trầm lạnh lùng trả lời.

Thật sự như vậy ư.

Nhiếp Tử San cảm thấy không tin.

Nhưng mà cô ta cũng vô cùng rõ ràng, cuối cùng bọn họ cũng không quay về như lúc trước, hai bên chỉ là người xa lạ quen thuộc.

"Anh yên tâm, em thật lòng hợp tác với bọn họ, sẽ không xảy ra chuyện." Nhiếp Tử San điểu chỉnh tốt tâm trạng, đứng lên cười nói: "Biệt thự nhà anh không tệ, em muốn ở lại trong nước một thời gian, cũng muốn kiếm một căn phòng."

Biểu cảm Lệ Quân Trầm lạnh lùng: "Em có thể đi tìm môi giới."

Nhiếp Tử San mỉm cười: "Anh làm bên bất động sản thì em đi tìm người khác để làm gì, em nghe nói bên Tử Uyển còn có phòng."

Tử Uyển là chung cư đắt nhất của thành phố B, mà người xây dựng nó chính là Lệ Quân Trầm.

Cái tên Tử Uyển này, Nhiếp Tử San cảm thấy đây là vì kỉ niệm đoạn tình cảm giữa hai người bọn họ.

"Nếu như em thích, anh sẽ nói Bùi Triết để lại cho em một căn." Lệ Quân Trầm lạnh nhạt.

"Vậy thì cảm ơn." Nhiếp Tử San khách khí.

Cô ta cười tủm tỉm nhìn sườn mặt của Lệ Quân Trầm, có chút say mê.

Cho dù thế nào, bây giờ cô ta có thể trở về gặp anh là tốt rồi.

"Thời gian không còn sớm, em đi trước đây." Nhiếp Tử San đứng dậy, nhìn Lệ Quân Trầm một chút rồi tiếp tục nói: "Chờ sắp xếp chuyện phòng ở ổn thỏa, em mời anh và chị Hứa ăn cơm."

"Đến lúc đó hãng nói." Lệ Quân Trầm trả lời.

Nhiếp Tử San gật đầu, cười đi ra khỏi biệt thự.

Cô ta đi tới nơi mình đậu xe rồi nhìn ra sau lưng một chút, Lệ Quân Trầm cũng không ra tiễn cô ta, cô ta có chút mất mát.

"Chị, mình về nhà sao?" Nhiếp Văn Du thò đầu từ trong xe ra: "Bên ngoài lạnh quá."

Nhiếp Tử San mở cửa xe đi vào, đôi mắt đẹp hiện lên một chút nham hiểm, nói với cô ta: "Chị nghe nói Diệp Mạc Phàm là bạn trai của Hứa Thâm Thâm?"

"Bạn trai cũ, anh ta muốn kết hôn với Bạch Viện Viện tiểu thư của tập đoàn Bạch thị." Nhiếp Văn Du trả lời.

"Vậy thì tốt rồi, giúp chị hẹn chị Bạch, chị muốn gặp mặt cô ta." Nhiếp Tử San lạnh lùng nói.

Nhiếp Văn Du nghe lời cô ta, chống cằm nói: "Được, vậy không bằng sáng mai trực tiếp đến tập đoàn Hứa thị, bây giờ Diệp Mạc Phàm và Bạch Viện Viện đều làm ở đó."

Nhiếp Tử San khẽ ừ một tiếng, rồi không nói lời nào nữa.

Nhiếp Văn Du phụ trách lái xe, hai người cùng rời đi.

Lệ Quân Trầm trở lại trên lầu, đi vào phòng thì thấy Hứa Thâm Thâm ngồi ở trên giường, hai tay bưng chén thuốc vẻ mặt mệt mỏi và chán ghét.

"Sao vậy?" Anh hơi nhíu mày.

"Khó uống chết đi được." Hứa Thâm Thâm oán giận, lần này đau bụng còn nghiêm trọng hơn trong tưởng tượng của cô.

Có thể là khoảng thời gian này cô không chú ý thân thể, lúc trước quỳ gối ở trong gió tuyết đã đủ làm cô đau nhói rồi.

Nếu đổi là lúc trước, cho dù gió lạnh cô cũng rất ít mặc loại váy ngắn này, đều luôn mặc quần jean áo phông.

Bây giờ vì báo thù cần phải hi sinh nhan sắc, cũng rất vất vả.

Nhưng mà cô không có cách nào nữa.

"Khó uống cũng phải uống." Lệ Quân Trầm nghiêm túc nhìn cô, không cho phép cô không uống.

Hứa Thâm Thâm đau khổ nhìn anh: "Thật sự rất đắng, nếu không anh nếm thử đi."

Đôi mắt đen của Lệ Quân Trầm hiện lên ánh sáng lạnh lẽo: "Hứa Thâm Thâm, cô uống hay không?!"

Hứa Thâm Thâm mím môi, ý kiến từ chối.

Dì Tiếu đứng ở một bên, muốn nói gì đó nhưng mà nhìn Lệ Quân Trầm tức giận dọa người như vậy thì lời đến cổ họng đã bị chắn lại.

"Dì ra ngoài trước." Lệ Quân Trầm phát hiện Dì Tiều còn ở đây, đuổi dì ta đi.

Dì Tiếu vô cùng nghe lời xoay người đi ra ngoài.

Anh đi đến cạnh giường, cướp lấy cái chén trong tay Hứa Thâm Thâm.

Hứa Thâm Thâm giật mình một chút, đã nhìn thấy anh ngửa đầu uống một ngụm thuốc pha nước giảm đau, tiếp theo xảy ra một màn làm cô nghẹn họng nhìn trân trối.

Lệ Quân Trầm nắm cằm cô ép cô mở miệng, anh hôn cô, đút nước thuốc trong miệng cho cô.

"Ưm..." Hứa Thâm Thâm giãy giụa nhưng mà không làm được gì.

Thuốc đắng chát tràn lên vị giác, rất là đắng.

Nhưng mà Lệ Quân Trầm đã buông cô ra, uống ngụm thứ hai.

Hứa Thâm Thâm không dám tưởng tượng anh lại đến lần thứ hai.

Lần này cô cũng giống như lần thứ nhất, cũng không có thời gian phản ứng.

Sau mấy lần, thuốc trong chén đã bị uống hết.

Cô sợ hãi nhìn Lệ Quân Trầm, gương mặt đỏ ửng.

Cô có thể thấy, mặc dù khoảng thời gian này bọn họ rất thân mật nhưng số lần hôn nhau có thể tính được trên đầu ngón tay.

Cô còn tưởng rằng Lệ Quân Trầm có bệnh thích sạch sẽ, không thích hôn.

Cô chớp chớp đôi mắt to nhìn người đàn ông trước mặt, càng ngày càng không hiểu.

"Còn muốn uống một chén nữa ư?" Lệ Quân Trầm lạnh lùng hỏi.

Hứa Thâm Thâm lắc đầu: "Cũng không phải mở nắp trúng thưởng."

Nhưng mà vì sao cái này còn làm cô vui vẻ hơn trúng thưởng, đáy lòng có chút ngọt lại có chút chua.

"Đi ăn cơm." Lệ Quân Trầm nhìn mặt cô mệt mỏi, có chút lo lắng cô sẽ đói.

Hứa Thâm Thâm gật đầu đi theo sau anh ra khỏi phòng ngủ.

Dì Tiếu làm cho cô một bát mì nóng hổi, bên trong còn thêm gừng sợi để chống lạnh.

Hứa Thâm Thâm ngồi bên cạnh Lệ Quân Trầm, ăn từng ngụm mì, gương mắt trắng nõn cũng dần dần đỏ ửng.

"Đúng rồi, vừa rồi chị Nhiếp đến à?" Hứa Thâm Thâm thuận miệng hỏi, cô nhìn thấy hộp thức ăn trên bàn trà ở phòng khách, nghĩ thầm Nhiếp Tử San thật đúng là rất lo lắng cho anh.

Muộn như vậy, bên ngoài lại lạnh như thế nhưng vẫn đưa đồ ăn tới.

"Ừm." Giọng Lệ Quân Trầm rất lạnh nhạt, nghe không ra cảm xúc gì.

"Anh không ăn sao?" Hứa Thâm Thâm chỉ vào thức ăn trên bàn trà hỏi.

"Cô muốn ăn thì ăn đi, tôi rất ít ăn thức ăn bên ngoài." Lệ Quân Trầm cũng không nói dối, cho dù ở công ty, anh cũng không đi ra ngoài ăn cơm, tất cả đều là Bùi Triết tìm đầu bếp riêng làm xong rồi mang về.

Chỉ là anh không nghĩ tới quen biết Nhiếp Tử San nhiều năm như vậy, nhưng cô ta cũng không nhớ một chút nào.

Chính vì vậy nên Lệ Quân Trầm hiểu thêm, rốt cuộc cô ta muốn gì.

"Tôi có thể ăn sao?" Hứa Thâm Thâm có chút thấy thèm hỏi.

Lệ Quân Trầm lạnh nhạt nhíu mày: "Tình địch tặng mà cô cũng dám ăn?"

Hứa Thâm Thâm cười khúc khích: "Tôi còn tưởng Lệ tiên sinh không nhìn ra lòng dạ của Nhiếp Tử San đấy."

"Tôi và cô ta đã là quá khứ." Cảm xúc Lệ Quân Trầm không chút thay đổi.

"Vậy tôi ăn đây." Hứa Thâm Thâm cười.

Lệ Quân Trầm gật đầu: "Nếu là cay thì cũng không được ăn."

Hứa Thâm Thâm đứng dậy đi ra phòng khách cầm đồ ăn bên ngoài vào, để lên bàn mở nắp ra, phát hiện bên trong là vịt bát bảo.

"Lệ tiên sinh, lúc trước Nhiếp Tử San đến kinh nguyệt, anh cũng sẽ dặn cô ta không cần ăn cay sao?" Hứa Thâm Thâm tò mò hỏi.

Hết chương 42.
Chương 43 Tôi sẽ không chạm vào cô

Giọng Lệ Quân Trầm lạnh nhạt: "Cô ta là thục nữ, loại chuyện đến kỳ kinh nguyệt này sẽ không nói với người khác."

Hứa Thâm Thâm cắn đũa: "Tôi cũng là thục nữ, nhưng mà anh và cô ta là người yêu, lúc ấy không phải hi vọng người mình yêu có thể hỏi han ân cần sao?"

"Tôi cũng không biết." Lệ Quân Trầm có chút mê mang: "Có lẽ cô ta là một phụ nữ rất giỏi nhịn đau."

Mắt Hứa Thâm Thâm lấp lánh, cẩn thận hỏi: "Có phải cô ta không yêu anh không?"

Bởi vì không yêu, cho nên cảm thấy đau đớn cũng không cần chia sẻ với anh.

"Cô yêu tôi sao?" Lệ Quân Trầm lạnh lùng hỏi: "Cô đồng ý chia sẻ tất cả với tôi, cô yêu tôi sao?"

Hứa Thâm Thâm thành thật lắc đầu.

Chính cô cũng thừa nhận mình nũng nịu giả vờ dễ thương với anh, còn không phải bởi vì anh là kim chủ của mình sao.

Mặc dù cô cũng không biết làm như vậy có đúng không, nhưng mà hình như Lệ Quân Trầm cũng không ghét.

Nếu như anh phản cảm, cô cũng sẽ không làm như thế.

Từ trước đến nay Hứa Thâm Thâm là một người phụ nữ thông minh.

Lệ Quân Trầm lạnh lùng cười: "Cho nên suy luận của cô không được thành lập."

Hứa Thâm Thâm sợ chọc giận anh, gật đầu: "Cũng đúng, dù sao tôi cũng không phải là Nhiếp Tử San."

Nói xong, cô ăn hai ngụm cơm, chậm rãi nhai nuốt.

"Vậy cô từng nói với Diệp Mạc Phàm chưa?" Đột nhiên Lệ Quân Trầm hỏi.

Hứa Thâm Thâm sửng sốt một chút, thành thật trả lời: "Có, nhưng mà anh ta cũng không thèm để ý."

Mà cô cũng chưa từng nũng nịu như vậy.

Tóm lại, có rất nhiều nguyên nhân.

"Tôi vừa mới tìm hiểu, mấy ngày nay cô có thể thư giãn một chút, tôi sẽ không chạm vào cô." Lệ Quân Trầm lại thay đổi phong cách.

"Khụ khụ..." Hứa Thâm Thâm đang uống canh thiếu chút nữa sặc, cô u oán nhìn Lệ Quân Trầm, lại ngẩng đầu nhìn quanh phòng bếp một chút rồi khẽ nói: "Lệ tiên sinh, chuyện như vậy tôi có thể trở về phòng ư?"

Lệ Quân Trầm sâu xa nhìn cô: "Có gì phải xấu hổ?"

Đôi mắt đen của Hứa Thâm Thâm đảo quanh, anh có thể đừng nhìn cô thâm tình như vậy được không.

Cô đỏ mặt, chậm rãi cúi đầu xuống, một loại cảm giác bất lực tràn ra từ đáy lòng.

Ván trò chơi này, cô định trước là sẽ thua.

Hôm sau.

Hứa Thâm Thâm mặc quần jean và áo len màu xám rộng rãi, hai chân cô thẳng tắp dài nhỏ, khi mặc quần jean vào làm đường cong hai chân phác họa rõ ràng, nhìn vô cùng gợi cảm.

Ngoại trừ mặc áo dài quần dài vào, còn khoác một áo lông màu đen với ủng đi tuyết, tóm lại bọc mình vô cùng chặt chẽ.

Lệ Quân Trầm thấy được cách ăn mặc hôm nay của cô khác rất lớn với ngày thường thì đôi mắt đen nhánh hơi lóe lên.

"Học ngoan."

Hứa Thâm Thâm đỡ mũ màu hồng phấn trên đầu nói: "Tôi vốn là như vậy, còn không phải vì quyến rũ anh mới mặc thành như thế sao, bây giờ người tới tay rồi nên cũng đổi lại."

Lệ Quân Trầm nhìn chằm chằm mặt cô, lời này thật sự ngay thẳng, lại rất có đạo lý.

Cô chỉ cần quyến rũ anh là đủ rồi.

Lệ Quân Trầm dùng một tay ôm eo nhỏ của cô, lúc này mới phát hiện cô mặc nhiều như vậy nhưng cơ thể vẫn gầy gò mảnh khảnh.

"Dì Tiếu, đưa đồ ra đây." Lệ Quân Trầm nhàn nhạt nói.

Lập tứ Dì Tiếu đi từ trong bếp ra, trong tay còn cầm theo một cái túi rồi đưa vào trong tay anh.

Lệ Quân Trầm nhìn thoáng qua Hứa Thâm Thâm ở trong ngực rồi nói: "Đây là cơm trưa, không cho phép ăn thức ăn ở ngoài."

Hứa Thâm Thâm nghĩ không ra anh lại tri kỉ như thế, trong lúc nhất thời lại có mấy phần cảm động.

Cô nhận cái túi, cười ngốc nghếch một tiếng: "Thật ra nũng nịu cũng rất có tác dụng."

Lệ Quân Trầm liếc nhìn cô, cũng chỉ có cô mới có thể nói vậy với anh.

"Đi làm." Lệ Quân Trầm ôm cô đi ra biệt thự.

Bên vụng băng tung bay, lại có chiều hướng biến thành bông tuyết.

Hứa Thâm Thâm trốn ở trong ngực Lệ Quân Trầm, một đường ra ngoài vững vàng.

Khi đi tới xe Hứa Thâm Thâm mới phào nhẹ nhõm.

Lệ Quân Trầm nhìn cô một cái rồi dặn dò tài xế lái xe.

Hứa Thâm Thâm xoa xoa hai tay, nhìn ra phía ngoài cửa sổ, không biết trận tuyết này còn rơi đến lúc nào.

Bỗng dưng, một bàn tay to lớn ấm áp vươn ra đặt hai bàn tay lạnh buốt của cô ở trong lòng bàn tay.

Hai tay cô mảnh khảnh như thế, mà lòng bàn tay Lệ Quân Trầm lại rộng lại ấm áp như vậy.

Tim cô đập rất nhanh, không kiểm soát được.

Thậm chí cũng không ngẩng đầu nhìn Lệ Quân Trầm chút nào, đầu luôn xoay ra phía ngoài cửa sổ.

Biểu cảm của Lệ Quân Trầm vẫn nghiêm cẩn cao quý như trước đây, tâm trạng không có một gợn sóng nào, giống như tất cả vô cùng tự nhiên, giống như đó là chuyện cần làm với cô.

Hứa Thâm Thâm hơi khó chịu, nhưng mà lại không bỏ ra, trong lòng hi vọng nhanh chóng đến công ty.

Hai mươi phút sau, cuối cùng xe dừng lại ở cổng công ty.

Hứa Thâm Thâm cảm giác eo của mình đều cứng đờ, cô chợt động đậy, Lệ Quân Trầm buông tay mình ra, lạnh nhạt nói: "Buổi chiều tôi tới đón cô."

"Mỗi ngày đều để anh đưa đón thật sự là xấu hổ." Hứa Thâm Thâm khách sáo.

"Cô muốn tự đi về thì đi về đi, tôi cũng không quan tâm." Lệ Quân Trầm liếc nhìn cô được tiện nghi mà còn khoe mẽ.

Hứa Thâm Thâm cười tủm tỉm nhìn anh: "Lệ tiên sinh như vậy là không đúng, một cô gái yếu đuối mà cơ thể đang không thoải mái như tôi, anh bỏ được sao?"

"Không phải cô có rất nhiều sứ giả bảo vệ sao?" Lệ Quân Trầm lạnh lùng nói.

Giọng nói có chút chua.

Hứa Thâm Thâm cười yếu ớt: "Tức giận sao."

Nói xong, vui vẻ mang theo đồ ăn xuống xe rời đi.

Lệ Quân Trầm nhìn bóng lưng của cô, nhếch miệng lên: "Lái xe."

Tài xế lập tức lái xe rời đi.

Hứa Thâm Thâm vừa vào văn phòng thì Lâm Tư Kỳ đã đi đến: "Hứa tổng, Tông phu nhân đến."

Tông phu nhân?

Hứa Thâm Thâm giật mình một chút, sau đó mới phát hiện ra đó là Nhiếp Tử San.

"Bây giờ cô ta đang nói chuyện với chị Bạch." Lâm Tư Kỳ nói tiếp một câu.

"Tôi biết, chị đi xuống đi." Hứa Thâm Thâm cũng không suy nghĩ nhiều gì.

Lâm Tư Kỳ nhíu mày một cái, cẩn thận nói: "Tôi nhìn bọn họ nói chuyện rất vui vẻ, nghe người bên cạnh chị Bạch nói hình như không phải họ nói chuyện công việc."

Lúc này Hứa Thâm Thâm mới nhìn thẳng vào Lâm Tư Kỳ: "Chị tới công ty mấy năm rồi?"

Lâm Tư Kỳ đi tới, thuận tay đóng cửa lại nói: "Tôi tốt nghiệp đại học xong thì vào công ty, năm nay 33."

"Dốc sức phục vụ công ty 11 năm, công ty không thăng chức cho chị, vậy mà chị lại không rời đi?" Hứa Thâm Thâm hơi ngạc nhiên, ánh mắt lại sắc bén nhìn cô ta.

Lâm Tư Kỳ nở một nụ cười nhạt: "Có thể chị Hứa không nhớ rõ, ba cô đã từng giúp đỡ các sinh viên, Hứa gia có ơn với tôi, sao tôi lại đi được."

Hứa Thâm Thâm lại không có một chút ấn tượng nào.

Xác thật ba cô là một người hiền lành hay thích làm việc thiện, giúp đỡ người nghèo khó tàn tật cái gì, rất là nhiều.

Nhưng mà ông không cần báo đáp, chưa từng trông cậy vào bọn họ có thể báo đáp cái gì.

"Hứa tổng, tôi chỉ muốn nhắc nhở cô một việc, Bạch gia đã không còn cổ phần của tập đoàn Hứa thị, cho nên chị Bạch không nên ở lại công ty." Lâm Tư Kỳ nặng nề nói.

"Không phải cô ta còn có 5% sao?" Hứa Thâm Thâm nhớ rõ lúc trước Bạch gia có 15% cổ phần, chẳng lẽ đã nhớ nhầm?

Lâm Tư Kỳ cau mày nói: "Cũng không biết 5% kia ở trong tay ai, nhưng mà nhất định không phải là ở Bạch gia."

Hết chương 43.
Chương 44 Có lẽ cô có thể làm được

Hứa Thâm Thâm hiểu ý Lâm Tư Kỳ, cô muốn lấy lại tập đoàn Hứa thị thì bước đầu tiên là phải giảm bớt kẻ địch.

Rõ ràng cô đuổi Bạch Viện Viện đi thì sẽ lợi hơn cho kế hoạch sau này của cô.

“Cô gọi quản ký bộ phận nhân sự tới đây.” Hứa Thâm Thâm dừng một chút: "Thôi, tôi tự đi một chuyến.”

Nói xong cô đứng dậy đi ra khỏi văn phòng.

Lâm Tư Kỳ nhìn Hứa Thâm Thâm rời đi, cô hít sâu một hơi chỉ mong ván này mình đã đánh cược chính xác.

Hứa Thâm Thâm đi tới bộ phận nhân sự tìm quản lý Trần.

Quản lý Trần nhìn thấy cô, vẻ mặt anh ta liền trở nên hớn hở: "Hứa tổng, chào buổi sáng.”

“Quản lý Trần, tôi muốn hỏi anh một chút, chỗ anh có giữ giấy nhậm chức của Bạch Viện Viện không?” Hứa Thâm Thâm lạnh lùng hỏi, cô nhớ mấy thứ này đều có hai bản, chắc bộ phận nhân sự sẽ có.

“Không có, cô ấy là cổ đông của công ty nên không cần thứ này.” Quản lý Trần cười giải thích: “Hứa tổng cũng không có.”

“À, bởi vì là cổ đông cho nên không có, vậy nếu không có cổ phần thì không có giấy nhậm chức sao?” Hứa Thâm Thâm nhìn anh ta với ý sâu xa, khẽ nói.

Quản lý Trần gật đầu: "Trên nguyên tắc là vậy.”

Hứa Thâm Thâm cong môi: "Tôi hiểu rồi.”

Xong rồi cô xoay người rời đi khiến quản lý Trần không hiểu ra sao.

“Đúng rồi.” Bỗng nhiên cô dừng bước, quay lại nói với quản lý Trần: “Vì Lâm Tư Kỳ có tuổi nghề và bằng cấp cao nên tôi muốn thăng chức cho cô ấy.”

Quản lý Trần kinh ngạc: "Hứa tổng muốn cô ấy giữ chức vụ gì?”

“Cho cô ấy chức quản lý.” Hứa Thâm Thâm thản nhiên nói.

Quản lý Trần ngây ra một chút, Lâm Tư Kỳ bò lên thật nhanh.

Hứa Thâm Thâm rời khỏi bộ phận nhân sự rồi vào thang máy, nhưng cô không ngờ cô lại gặp phải Bạch Viện Viện và Nhiếp Tử San.

Nhiếp Tử San đánh giá Hứa Thâm Thâm, hôm nay cô trang điểm không như bình thường.

Lúc này trông cô dịu dàng nhu hòa chứ không quyến rũ giống như trước.

Có lẽ là cô ngụy trang tốt quá nên đã biến mình thành thứ phụ nữ muôn vàn vẻ mặt, nhưng cuối cùng tính cách của cô là gì thì không có ai hiểu rõ.

“Hứa tổng, lại gặp mặt.” Nhiếp Tử San nở nụ cười dịu dàng

Vẻ mặt của Hứa Thâm Thâm vẫn lạnh nhạt: "Ừ.”

“Hứa Thâm Thâm, Nhiếp tổng sắp thành giám đốc đầu tư cho công ty, cô đừng tỏ thái độ lạnh lùng như vậy.” Bạch Viện Viện kiêu căng ngạo mạn chỉ trích cô.

“Tôi biết.” Hứa Thâm Thâm vẫn thản nhiên trước sau như một nhưng đôi mắt đen láy của cô trở nên thâm trầm: "Chị Bạch ở đây làm gì vậy?”

“Đương nhiên là tới làm.” Bạch Viện Viện có chút đắc ý, dù sao nơi này là tập đoàn Hứa thị, cô ta tới đây đi làm thì người tức giận nhất tất nhiên là Hứa Thâm Thâm.

Hứa Thâm Thâm cũng không biểu hiện ra quá nhiều cảm xúc mà thản nhiên nói: “Vừa rồi tôi đến bộ phận nhân sự kiểm tra một chút, công ty không có thư nhậm chức của cô, cho nên cô tới đây để vào ban nào?”

Nhiếp Tử San có chút ngạc nhiên nhìn về phía Bạch Viện Viện, không ngờ cô lại lộ ra một nhược điểm to đùng như vậy cho Hứa Thâm Thâm.

Bạch Viện Viện nhíu mày: "Cô quên à, trong tay tôi có 5% cổ phần.”

“Lấy ra.” Hứa Thâm Thâm lạnh lùng nhìn cô ta: "Lấy giấy cổ phần ra.”

Bạch Viện Viện nhất thời do dự, căn bản là cô ta không có.

“Đừng nói là cô không có nhé?” Hứa Thâm Thâm lạnh lùng cười.

“Tôi có!” Bạch Viện Viện cố chấp, lộ vẻ tức giận: "Rõ ràng là cô đang cố ý gây chuyện!”

“Đúng vậy, tôi đang cố ý gây chuyện đó, nhưng cô lấy ra thì tôi sẽ không làm khó cô nữa, cô không lấy ra được thì cút ra khỏi công ty cho tôi!” Hứa Thâm Thâm không chút khách khí.

Bạch Viện Viện trợn mắt: "Cô lấy gì mà dám đuổi tôi đi?!”

“Bằng việc tôi có 20% cổ phần của công ty này.” Hứa Thâm Thâm lạnh lùng nhìn cô ta: "Tôi cho cô một tiếng, lập tức thu dọn đồ đạc rồi mau chạy lấy người, nếu không tôi sẽ cho ngưở kéo cô ra ngoài!”

“Hứa Thâm Thâm, cô dám!” Bạch Viện Viện nghiến răng nghiến lợi.

“Cô cứ thử đi thì biết có dám hay không?” Hứa Thâm Thâm nhìn cô ác liệt, đôi mắt đen dần trở nên sâu thẳm.

“Hứa tổng đúng là nhanh chóng quyết đoán.” Bỗng nhiên Nhiếp Tử San mở miệng cười nói: "Hay cô cho chị Bạch một chút thời gian đi.”

“Tông phu nhân đã nói như vậy đương nhiên tôi phải cho mặt mũi, tôi đây cho cô ta hai giờ.” Hứa Thâm Thâm không thèm khách khí dù chỉ một chút.

Nhiếp Tử San sửng sốt, cô ta không ngờ Hứa Thâm Thâm lại chẳng nể mặt cô ta chút nào.

“Hứa tổng, tôi thật sự muốn hợp tác với mấy người.” Nhiếp Tử San mỉm cười muốn dùng chuyện hợp tác để áp chế Hứa Thâm Thâm.

Hứa Thâm Thâm khẽ gật đầu: "Tôi tin tưởng thành ý của Tông phu nhân, nhưng cô hợp tác với chúng tôi có liên quan tới Bạch Viện Viện không? Đương nhiên, nếu cô hợp tác với cá nhân cô ta thì tôi sẽ không xía vào. Còn cô ta lấy danh nghĩa công ty hợp tác với cô thì cô ta ký tên vào bất kỳ giấy tờ nào đều không có hiệu quả và lợi ích về mặt pháp luật, nói đúng hơn là cô ta đang lừa gạt cô.”

Nhiếp Tử San khẽ run rẩy khóe miệng, mặc dù Hứa Thâm Thâm thay đổi thành người khác nhưng vẫn nhanh mồm dẻo miệng, có lý không tha người.

Đương nhiên việc hợp tác với tập đoàn Hứa thị không thể nói ngừng thì ngừng ngay, bởi vì làm như vậy chứng tỏ công ty cô ta không có một chút uy tín nào.

Cô ta ngại ngùng nhìn Bạch Viện Viện nói: “Chị Bạch, em đã cố hết sức. Nếu chị có 5% cổ phần thì mau lấy ra đi.”

Gương mặt Bạch Viện Viện không khỏi đỏ lên sau đó nó lại chuyển sang màu trắng.

“Tôi tạm biệt trước.” Nhiếp Tử San có chút sốt ruột muốn rời đi.

Hứa Thâm Thâm cười mỉa: "Đi thong thả.”

Nhiếp Tử San cất bước đi vào thang máy vừa rồi, chờ cửa thang máy đóng lại cô ta mới thở phào một hơi.

Hứa Thâm Thâm thật lợi hại!

Cô ta và Bạch Viện Viện muốn chiếm được sự tín nhiệm để khiến nội bộ của tập đoàn Hứa thị tan rã, nhưng cô ta không ngờ Hứa Thâm Thâm lại đuổi Nhiếp Tử San đi.

Thủ đoạn thật là ghê gớm!

Là cô ta nhìn lầm cô gái này.

Hứa Thâm Thâm lạnh lùng quay đầu nhìn về phía Bạch Viện Viện: “Cô nên nhớ lúc cô đi đừng mang đồ của công ty theo, những thứ đó không thuộc về cô.”

Nói xong cô xoay người đi đến một thang máy khác, biểu cảm nghiêm nghị.

Bạch Viện Viện đâu chịu nổi cơn tức này nên cô ta vừa khóc lóc vừa đi tìm Diệp Mạc Phàm.

Sau khi Diệp Mạc Phàm biết chuyện này liền cau mày hỏi: "Rốt cuộc 5% còn lại em đã đem đi đâu?!”

Bạch Viện Viện nức nở: "Lúc trước em và ông nội đều có cổ phần của tập đoàn Hứa thị trong tay, nhưng đúng lúc em thiếu tiền nên đã bán 5% trong tay cho một người thần bí. Bởi vì đối phương sẽ không để lộ tin tức nên em mới bán.”

Diệp Mạc Phàm cạn lời nhìn cô: "Lá gan của em quá lớn, hiện tại Bạch gia không còn cổ phần nào nữa, em chỉ có thể rời đi.”

“Mạc Phàm……” Bạch Viện Viện lôi kéo ống tay áo Diệp Mạc Phàm thưa dạ: “Anh có thể cho em mượn một ít trước không?”

Diệp Mạc Phàm nghe xong liền nghiêm mặt lại: "Viện Viện, em cho đây là chuyện đùa sao, chuyện mà đứa con nít nào cũng giỡn được ư?!”

Bạch Viện Viện mím môi: "Là do em hết cách, nếu ông nội của em biết thì em sẽ chết rất thảm.”

Diệp Mạc Phàm thở dài: "Chuyện này không thể để Thâm Thâm làm ầm ĩ tới tai ông nội em được, em cứ rời khỏi công ty trước cũng đừng nói cho người trong nhà, anh sẽ nghĩ cách lấy từ cổ đông khác.”

Bạch Viện Viện ôm lấy cổ Diệp Mạc Phàm, hôn lên mặt anh ta một cái: "Mạc Phàm, anh là người tốt nhất. Anh yên tâm, chờ chúng ta kết hôn em sẽ nhờ ông nội của em giúp anh cướp lại tập đoàn Diệp thị. Hứa Thâm Thâm không làm được thì em làm thay anh.”

Diệp Mạc Phàm thở dài, bỗng nhiên anh ta cảm thấy có lẽ Hứa Thâm Thâm có thể làm được

Hết chương 44.
Chương 45 Cùng ăn cơm qua video

Sắp đến giữa trưa Hứa Thâm Thâm có chút đói, cô thấy người bên ngoài đều chuẩn bị ra ngoài ăn trưa, nên cô bày biện đồ ăn Lệ Quân Trầm chuẩn bị cho cô lên bàn.

Cô mở hộp cơm ra, bên trong là một bát cơm trắng, một bát giò heo kho và một phần tiết heo xào, còn trong bình thủy tinh là canh gà nóng hổi.

Bữa cơm này đều là món ăn bổ máu cho cô.

Cô nếm thử, quả nhiên tay nghề của dì Tiếu không cần nghi ngờ, đồ ăn rất thơm, ăn rất ngon.

Nhưng cô có nên cảm ơn Lệ Quân Trầm không?

Nghĩ vậy cô bèn lấy di động ra muốn gọi điện thoại, nhưng cô lại cảm thấy không tốt lắm nên cô bật WeChat, lúc này cô mới phát hiện mình chưa thêm anh là bạn.

Lập tức cô gõ số di động của Lệ Quân Trầm để tìm kiếm anh, sau đó thêm anh là bạn tốt.

Thông báo xác nhận tới cô trực tiếp chát: “Hứa Thâm Thâm”.

Cô buông di động đợi vài giây nhưng lại không có tin nhắn nào.

Có lẽ anh đang bận.

Cô thong thả ung dung ăn cơm trưa, bỗng nhiên di động trên bàn rung lên, thì ra là Lệ Quân Trầm trực tiếp call video qua WeChat với cô.

Cô ấn nghe thì màn hình di động lập tức xuất hiện gương mặt lạnh lùng tuấn tú của Lệ Quân Trầm, nhìn ra sau mới thấy anh còn ở công ty.

“Sao?” Lệ Quân Trầm lạnh lùng hỏi.

Hứa Thâm Thâm nhìn anh, hôm nay anh mặc áo len cổ cao màu đen sẫm và tây trang màu đen, màu da anh trắng khiến cả người anh lộ ra một loại cảm giác nghiêm túc lại kiêu ngạo.

Cô nheo đôi mắt: "Tôi cảm ơn anh đã giúp tôi chuẩn bị đồ ăn.”

“Hứa Thâm Thâm, tôi vẫn chưa ăn cơm đâu, cô còn không biết xấu hổ mà ăn ở trước mặt tôi à?” Lệ Quân Trầm lạnh lùng nói.

“Vậy cùng ăn đi.” Hứa Thâm Thâm mỉm cười khiến đôi mắt cô cong lên vô cùng đáng yêu.

Lệ Quân Trầm nhìn thoáng qua Bùi Triết và giám đốc bộ phận đang đứng trước bàn làm việc của mình, anh bảo bọn họ đi ra ngoài.

Bùi Triết và vị giám đốc kia ra khỏi phòng, vị giám đốc liền giữ chặt cánh tay anh ta tò mò hỏi: “Trợ lý Bùi, tổng giám đốc và chị Hứa là……”

“Không được hỏi lung tung ciệc riêng của tổng giám đốc.” Bùi Triết nghiêm túc.

Giám đốc có chút sợ hãi gật đầu.

“Nhưng tôi có thể tiết lộ với ông một chút, mấy người phải cẩn thận với cô gái này, lỡ như người ta thành bà chủ nhân thì ai đã từng đắc tội cô ấy đừng hòng sống tốt.” Bùi Triết nheo đôi mắt lại nói.

Giám đốc nghe vậy vội vàng đáp: “Chúng tôi đâu dám.”

Bùi Triết cười âm hiểm liền xoay người đi làm việc.

Giám đốc cũng vội vàng rời đi.

Trong văn phòng, Lệ Quân Trầm lấy hộp cơm của mình ra, anh đặt điện thoại di động cố định ở một chỗ cũng bắt đầu ăn cơm.

Hứa Thâm Thâm ăn rất chậm, thỉnh thoảng vừa ăn cô vừa ngẩng đầu nhìn Lệ Quân Trầm một cái, cô phát hiện anh cũng ăn rất chậm, mà tay anh lại đang lật giấy tờ.

Không ngờ anh bận như vậy, nếu mình không quấy rầy anh chắc anh sẽ quên ăn cơm.

Ngay lúc này cửa văn phòng của Hứa Thâm Thâm bị người đẩy ra, là Diệp Mạc Phàm mang theo cơn tức giận bước vào.

“Anh không biết gõ cửa sao?” Hứa Thâm Thâm đặt đũa xuống lạnh lùng hỏi.

Lệ Quân Trầm nghe thấy bên kia có tiếng động cũng dừng lại.

“Hứa Thâm Thâm, vì sao cô cứ nhằm vào Viện Viện?!” Diệp Mạc Phàm bất mãn hỏi.

Hóa ra là vì chuyện đó.

Hứa Thâm Thâm tựa lưng ra sau ghế, cô đan chéo hai tay cười mỉa: “Tôi thích nhằm vào cô ta đó, anh có ý kiến sao?”

Diệp Mạc Phàm nhíu mày: "Cô không thể buông tha cho cô ấy sao?”

“Không thể.” Hứa Thâm Thâm lạnh lùng nhìn anh ta, hừ lạnh nói: “Diệp Mạc Phàm, anh vẫn nghĩ tôi là Hứa Thâm Thâm không biết gì cả ư?”

Diệp Mạc Phàm nhíu mày.

“Khi ba tôi xảy ra tai nạn xe cộ, tôi tin anh, giao công ty cho anh xử lý nhưng anh đã làm gì, anh câu dẫn Bạch Viện Viện rồi chuyển nhượng một phần cổ phần cho mình, một phần khác thì cho Bạch gia, nếu không phải tôi phát hiện kịp thì đã mất toi 10%! Mà anh còn cho chúng tôi thuê biệt thự bằng hình thức cho vay nặng lãi, cả vốn lẫn lời tới tận 700 vạn, Hứa Thâm Thâm tôi không phải máy in tiền, các người còn muốn gì nữa hả?!” Đôi mắt đen láy của Hứa Thâm Thâm đầy vẻ giận dữ: "Mà Bạch Viện Viện lại thông đồng với đám người vay nặng lãi, nếu tôi không gom đủ tiền thì bắt tôi và mẹ tôi đi làm gái, anh biết tôi hận cỡ nào không!”

Nếu bị ép bán cho thật nhiều người thì tại sao cô không bán mình cho một người.

Cho nên cô nghĩ tới Lệ Quân Trầm.

Gương mặt Diệp Mạc Phàm trở nên tái nhợt: "Chỉ cần cô bán 10% cổ phần thì tôi có thể giải quyết hết mọi chuyện cho cô.”

“Cái gọi là giải quyết hết mọi chuyện của anh là muốn cướp cổ phần của tôi đi đấy à, đuổi mẹ tôi và tôi ra khỏi biệt thự nhưng lại bảo là tìm nơi khác cho chúng tôi ở đấy à, Diệp Mạc Phàm anh thật là vô sỉ!” Hứa Thâm Thâm bực bội nhìn anh ta, bỗng nhiên cô cười giiễu: "Diệp Mạc Phàm, dù Hứa Thâm Thâm tôi đi đến bước này tôi cũng không hối hận. Nếu khi tôi còn sống lại không thể khiến Diệp gia và Bạch gia thảm hại như Hứa gia, thì tôi mới thật sự chết không nhắm mắt!”

“Thâm Thâm, cô……” Diệp Mạc Phàm cũng không biết vì sao, vốn dĩ anh ta muốn cầu xin cho Bạch Viện Viện nhưng khi nhìn thấy Hứa Thâm Thâm tức giận như vậy anh ta không dám làm gì cả.

“Cút!” Hứa Thâm Thâm giận dữ nhìn anh ta: "Trừ khi có công việc thì thời gian khác đừng để tôi nhìn thấy anh.”

Nếu không cô sẽ tìm mọi cách, cho dù là dùng thủ đoạn ghê tởm cũng sẽ khiến anh ta không xuất hiện ở trước mặt mình nữa.

Diệp Mạc Phàm hít một hơi thật sâu: "Thâm Thâm, thật sự xin lỗi.”

Nhưng Hứa Thâm Thâm không thèm để ý, anh gây ra cho cô nhiều tổn thương như vậy, một câu xin lỗi không bao giờ là đủ.

Diệp Mạc Phàm thấy cô không trả lời mới ngượng ngùng rời đi.

Hứa Thâm Thâm ngồi ở trên ghế thở dài, cả thể xác và tinh thần của cô đều mệt mỏi.

Bỗng nhiên cô nhớ tới Lệ Quân Trầm bên kia di động, cô mỉm cười: "Để anh chê cười rồi.”

Lệ Quân Trầm lộ ra vẻ mặt suy tư: "Hứa Thâm Thâm, rốt cuộc thì cô là kiểu phụ nữ gì thế?”

“Anh cảm thấy sao?” Hứa Thâm Thâm lộ ra nụ cười không nóng không lạnh, cũng không có chút độ ấm.

“Mặc kệ cô thế nào đều không phải là cô.” Giọng Lệ Quân Trầm trở nên trầm xuống, anh che dấu rất sâu.

“Vậy anh cứ từ từ nghiên cứu, dù sao chúng ta vẫn còn một năm.” Hứa Thâm Thâm mỉm cười: "Anh bận nên tôi cúp máy nhé.”

Cô cầm di động tắt cuộc gọi, sau đó cô buông di động nhắm hai mắt lại.

Một năm sau cô sẽ được tự do.

Hứa Thâm Thâm chậm rãi mở mắt, trong lòng cô rất rõ, cô không thể ở cạnh Lệ Quân Trầm quá lâu.

Cô không thể xác định tầm quan trọng của mình trong lòng Lệ Quân Trầm, nhưng cô hiểu sự mới mẻ của một phụ nữ ở trong mắt đàn ông là có hạn, một năm thì rất dài.

Cho nên khi còn ở trong kỳ hạn thì cô nhất định phải nắm chặt thời gian.

Lệ Quân Trầm cũng buông di động, đôi mắt đen của anh hiện lên vẻ nghiêm nghị, Hứa Thâm Thâm càng thần bí khiến cho người ta mê muội.

Rốt cuộc thì đâu mới là cô thật, anh phải nghiên cứu thật cẩn thận mới được.

Nhưng một năm liệu có quá ngắn?

Mỗi người phụ nữ là một quyển sách, phải dùng một tiếng mới có thể xem xong, một năm thì không đủ.

Lúc này di động anh rung lên, Hứa Thâm Thâm gửi tin nhắn tới: "Lệ tiên sinh, chúng ta lập hợp đồng nhé, những đề nghị bằng miệng khiến tôi không có cảm giác an toàn.”

Lệ Quân Trầm nhướn mày, cô muốn tạo hợp đồng ư?

Hết chương 45.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK