• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 26 Đã lâu không gặp

Hứa Thâm Thâm khẽ cắn môi cười một cách miễn cưỡng: “Đừng chạm vào chỗ đó nữa sẽ bị người khác nhìn thấy đấy.”

Lệ Quân Trầm cắn vào vành tay tròn đầy của cô: “Như vậy mới kích thích chứ!”

Toàn thân Hứa Thâm Thâm run rẩy, cô biết người đàn ông này đang thăm dò tuyến phòng ngự cuối cùng của cô.

Cô khẽ thấp giọng cười đẩy anh ra, đứng sang bên cạnh, từ từ điều chỉnh lại cúc áo.

Cài từng nút từng nút một tỉ mỉ, cô lại cười một cách mê hoặc: “Lệ tiên sinh, Hứa Thâm Thâm tôi đã đến bước đường này, ngoại trừ những ép buộc này cũng là tự mình sa ngã nhưng tôi có sa ngã tới mấy cũng có lòng tự trọng của bản thân.”

“Hứa Thâm Thâm, bây giờ lòng tự trọng của cô đáng giá mấy đồng chứ?” Lệ Quân Trầm lạnh lùng nhìn cô.

Hứa Thâm Thâm nheo mắt lại cố gắng không để rơi lệ: “Đúng là không đáng tiền nhưng tôi muốn cho anh biết rằng Hứa Thâm Thâm tôi không phải chỉ có vậy mà thôi.”

Lệ Quân Trầm nheo mắt lại, ánh mắt sắc như dao.

Cô hít một hơi thật sâu cười nói: “Những gì Lệ tiên sinh có thể cho tôi đều cho rồi, đương nhiên tôi không oán trách anh nhưng cũng hi vọng rằng Lệ tiên sinh đừng cản trở đường làm ăn của tôi nếu không thì con mèo hoang như tôi sẽ cắn ngược lại đấy.”

Thấy cô xoay người định bỏ đi Lệ Quân Trầm lại lạnh lùng nói: “Không có sự cho phép của tôi không ai dám làm ăn với cô cả.”

“Vậy anh cũng không giúp tôi sao.” Hứa Thâm Thâm ấm ức nhìn anh.

“Hứa Thâm Thâm điều tối kỵ của việc làm gái là được sủng mà kiêu.” Lệ Quân Trầm lạnh nhạt nhìn cô, xem tiếp theo sau đây cô định làm gì.

Hứa Thâm Thâm cười một cách dịu dàng đáng yêu: “Lê tiên sinh, tôi chỉ muốn hỏi anh một câu, nếu như tôi lên giường với người đàn ông khác, anh có giận không?”

Lệ Quân Trầm trầm mặt xuống nhìn cô: “Có chứ, bởi vì cô là đồ của tôi.”

Hứa Thâm Thâm không thèm để tâm tới việc anh ví von cô với cái gì, cô cười khẩy: “Anh coi tôi là gì không quan trọng, quan trọng là hiện giờ tất cả mọi người đều biết tôi là người phụ nữ của anh nhưng anh lại không hợp tác với tôi vậy người khác sẽ nghĩ sao?”

Lệ Quân Trầm mím môi không nói.

“Lệ tiên sinh, người dám đối đầu với Bạch gia, Diệp gia chỉ có mình tôi, anh không thể tìm được bạn làm ăn nào tốt hơn tôi đâu.” Hứa Thâm Thâm nói không nhanh không chậm.

“Tới đây.” Lệ Quân Trầm lạnh lùng mở miệng.

Hứa Thâm Thâm cười, cô biết chuyện gì sẽ đến và ngoan ngoãn bước tới.

Lệ Quân Trầm đứng dậy, đặt cô lên bàn làm việc, một tay giữ lấy eo cô, một tay còn lại vuốt ve gương mặt của cô, giọng nói vẫn lạnh như băng: “Hứa Thâm Thâm, tôi rất tò mò đằng sau tấm mặt nạ này rốt cuộc là một gương mặt như thế nào.”

Lần đầu tiên có người phụ nữ khiến anh không thể thấu hiểu, trong lòng vô cùng khó chịu.

Hứa Thâm Thâm trầm giọng cười, tiếng nói êm tai, cô nắm chặt tay Lệ Quân Trầm đặt vào ngực mình khẽ nói: “Tôi cũng không biết, trái tim đã lầm đường lạc lối rồi, gương mặt này có lẽ cũng đã thủng lỗ chỗ. Lúc nào Lệ tiên sinh chán ghét gương mặt hiện tại thì tôi sẽ bỏ nó đi còn về tôi thực sự là ai thì không cần phải suy nghĩ nhiều.”

Ánh mắt đen láy của Lệ Quân Trầm trầm xuống, môi mỏng hôn lên đôi môi của cô.

Anh lại cứ muốn xé toạc gương mặt giả dối này của cô xem xem rốt cuộc cô là người phụ nữ như thế nào!

-----

Hứa Thâm Thâm đã nhận được đơn đặt hàng số lượng lớn từ Hứa Quân Trầm, cô về lại tập đoàn Hứa thị đặt đơn đặt hàng trước mặt mọi người vào nói: “Thứ hai, tôi muốn một bản kế hoạch chi tiết.”

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, nhưng cô lại là người phụ trách của họ nên họ cũng không dám lười biếng thế nhưng vẫn tỏ vẻ khinh thường.

“Nếu như các người không biết làm hoặc không muốn làm thì có thể trực tiếp nói với tôi.” Hứa Thâm Thâm nghiêm khắc nhìn họ: “Nhưng mọi người đừng trơ mắt ra đó không làm gì, cho mọi người nghỉ việc đi nữa thì tôi cũng sẽ tuyển được những người chuyên nghiệp hơn.”

Nghe thấy cô muốn thay thế họ, những người này sợ muốn xỉu.

Tập đoàn Hứa thị dù gì đi nữa cũng là công ty đã lên sàn chứng khoán, thị phần còn cao hơn những công ty ngoài kia, bây giờ cạnh tranh khốc liệt như vậy ai lại dám tùy tiện chống lại cấp trên chứ.

Hứa Thâm Thâm nhìn thấy họ đã đứng lên đi làm, giọng điệu lạnh lùng: “Xem một lượt tài liệu này đi, một nửa tiếng sau chúng ta sẽ họp.”

Xong, nàng quay đầu đi về phía phòng làm việc của mình.

Những người đó lập tức túm năm tụm ba, mồm năm miệng người bàn tán.

“Các người có biết làm sao cô ta có được đơn đặt hàng này không?”

“Còn có thể làm thế nào chứ, lấy lỗ làm lãi thôi, các người nhìn đơn đặt hàng của tập đoàn Lệ thị đi, chắc chắn cô ta có tý gì đó với Lệ Quân Trầm rồi.”

Mọi người ngầm thừa nhận gật đầu, rồi len lén nhìn về phía phòng làm việc của cô rồi quay người tiếp tục làm việc.

Hứa Thâm Thâm thấy họ xì xào bàn tán, thở dài thườn thượt, muốn khâu mồm mấy người này lại thực sự không hề dễ dàng.

Tuy đã nhận được đơn đặt hàng của tập đoàn Lệ thị nhưng cô vẫn không yên tâm.

Lệ Quân Trầm giao cho cô mảng thị trường tiêu thụ này cũng chính là đang thăm dò thực lực của cô.

Thứ mà Hứa Thâm Thâm học trong trường đại học chính là quản trị kinh doanh, xem ra anh đã điều tra cô từ trước, cố ý đây mà.

Cô tuyệt đối sẽ không để Lệ Quân Trầm coi thường mình, coi cô như một bình hoa di động.

Hứa Thâm Thâm làm việc đến trưa mới ngẩng đầu lên nhìn bên ngoài cửa sổ thủy tinh, cô phát hiện ra nhân viên bên ngoài đã đi ăn cơm hết rồi.

Cô hít một hơi thật sâu, cầm túi xách lên cũng chuẩn bị đi xuống ăn chút gì đó.

Đi ra khỏi văn phòng lại gặp phải Diệp Mặc Phàm.

“Thâm Thâm, chúng ta nói chuyện chút đi.” Diệp Mạc Phàm chuyển tới tập đoàn Hứa thị là vì muốn tìm cô.

Hứa Thâm Thâm khoanh tay lại, dù bận bịu nhưng vẫn thong thả nhìn anh ta: “Nói chuyện gì?”

“Anh biết quan hệ của em và Lệ Quân Trầm không phải chỉ là quan hệ bình thường, chuyện ở công xưởng Mân Nam em có thể xử lý giúp anh được không?” Diệp Mạc Phàm hơi cau mày lại, vẻ mặt hơi khó xử.

Hứa Thâm Thâm cười xòa: “Diệp thiếu à, anh đúng là mặt dày quá đấy, anh nghĩ xem tôi sẽ giúp anh sao?”

Diệp Mạc Phàm nhìn cô một cách âu sầu, ánh mắt tỏ vẻ vô cùng bất đắc dĩ: “Cứ coi như vì tình cảm trước đây của chúng ta có được không?”

“Không thể.” Hứa Thâm Thâm lạnh lùng nhìn anh ta: “Diệp thiếu, tốt xấu gì anh cũng là cậu ấm của tập đoàn Diệp thị, những việc như vậy cũng cần phải có phụ nữ để giúp anh sao?”

Diệp Mạc Phàm ngớ người không thể nói gì.

“Anh biết rồi.” Hứa Thâm Thâm cười như bừng tỉnh cơn mê: “Diệp gia cũng không phải chỉ có mình anh là con trai, anh trai anh mạnh hơn anh rất nhiều, lần này anh lại xảy ra chuyện e rằng quyền lực trong gia đình sau này có lẽ sẽ rơi vào tay anh trai anh thôi.”

Sắc mặt Diệp Mạc Phàm tối sầm lại: “Thâm Thâm em xỉ nhục anh vui lắm sao?”

“Đương nhiên!” Hứa Thâm Thâm nheo mắt lại: “Tôi không chỉ muốn xỉ nhục anh mà còn muốn chà đạp anh, muốn nhìn anh quỳ xuống cầu xin tôi nữa cơ!”

“Hứa Thâm Thâm!” Diệp Mạc Phàm hét lên: “Em đừng quá đáng quá!”

“Tôi quá đáng sao?” Hứa Thâm Thâm cười: “Chà, Diệp Mạc Phàm anh thực sự không cần thể diện nữa mà, hôm nay tôi nói rõ cho anh biết nếu anh còn gây phiền phức cho tôi thì tôi sẽ quyến rũ anh trai anh, trở thành chị dâu của anh rồi sau đó xúi giục Diệp gia đuổi anh ra khỏi nhà.”

“Em!” Mặt Diệp Mạc Phàm trắng bệch, tức giận không thể cắt cổ cô.

“Hứa tiểu thư muốn quyến rũ tôi thực sự là vinh hạnh vô cùng.” Sau lưng cô đột nhiên vàng lên giọng nói lạnh lùng.

Hứa Thâm Thâm khẽ ngẩn người, quay đầu nhìn người đàn ông đang bước về phía mình: “Diệp tổng, đã lâu không gặp.”

Hết chương 26.
Chương 27 Kết hôn với anh được không

Diệp Tiêu Nhiên bước tới gần Hứa Thâm Thâm, anh ta đánh giá người con gái đã thay đổi khôn lường trước mặt: “Thâm Thâm, gái mười tám thay đổi rất nhiều, đúng là thay đổi quá nhiều.”

Hứa Thâm Thâm khẽ cười: “Diệp tổng khách sáo quá rồi, anh cứ khen tôi như vậy thì tôi thấy ngại lắm.”

“Thâm Thâm, em trai tôi chưa hiểu chuyện, cô đừng chấp nó làm gì.” Diệp Tiêu Nhiên nhìn cô, đôi lông mi dầy của cô khẽ chớp khiến ai cũng phải động lòng.

Cô nhóc này thực sự thay đổi vô cùng xinh đẹp.

“Anh!” Diệp Mạc Phàm khẽ kinh ngạc: “Sao anh lại quay lại?”

“Anh không về thì công ty đã bị Lệ Quân Trầm đánh sập rồi.” Diệp Tiêu Nhiên lạnh lùng nhìn anh ta: “Anh thấy em có chuyện cần phải nói cho anh biết đấy.”

“Là bố không cho em nói.” Diệp Mạc Phàm trầm giọng nói.

Hứa Thâm Thâm phì cười, cô nhìn Diệp Tiêu Nhiên: “Diệp tổng, em trai anh đúng là chưa trưởng thành, không phải bố không cho thì là vợ không cho.”

“Cô nhóc à, cái miệng của em cũng thật sắc bén đấy.” Diệp Tiêu Nhiên liếc nhìn cô: “Sắc bén không buông tha ai cả.”

Hứa Thâm Thâm nhún vai: “Diệp tổng, tôi và anh ta đã không còn có quan hệ gì nữa, cần gì phải nể mặt anh ta, thể diện đáng mấy đồng chứ, thời gian trước tôi bị đòi nợ muốn vay anh ta chút tiền anh ta cũng không cho.”

Thấy Hứa Thâm Thâm lên án Diệp Tiêu Nhiên cười: “Vậy thì cô nên tới tìm tôi.”

Hứa Thâm Thâm cười lạnh: “Nước xa không cứu được lửa gần hơn nữa hai người lại cá mè một lứa.”

“Cô đừng đổ oan cho tôi như vậy, tôi ra nước ngoài hai năm những việc xảy ra trong nước tôi không hề hay biết.” Diệp Tiêu Nhiên thanh minh cho bản thân: “Cô có rảnh không, đi ăn cơm trưa với tôi.”

“Không rảnh.” Hứa Thâm Thâm từ chối.

Cô muốn giữ khoảng cách với người Diệp gia.

“Xem như nể mặt của anh Diệp cũng không được nữa sao?” Diệp Tiêu Nhiên cười hỏi.

Hứa Thâm Thâm tỏ vẻ khó xử: “Tôi suy nghĩ đã.”

“Đi ăn món sushi mà cô thích nhất.” Diệp Tiêu Nhiên khẽ cười tỏ vẻ cưng chiều.

“Được, coi như nể mặt món sushi.” Hứa Thâm Thâm đành khó xử mà nhận lời.

Diệp Mạc Phàm cũng định đi theo, nhưng Hứa Thâm Thâm dừng bước chỉ vào anh ta và nói: “Anh đừng có đi theo nữa, ảnh hưởng tới chất lượng bữa cơm trưa của tôi.”

Diệp Mạc Phàm lập tức mặt đỏ tía tai.

Diệp Tiêu Nhiên lạnh lùng nhìn Diệp Mạc Phàm: “Em về trước đi, nói với bố là mọi chuyện anh sẽ xử lý.”

“Anh, anh cẩn thận đấy Hứa Thâm Thâm đã thay đổi rồi.” Diệp Mạc Phàm nhìn Hứa Thâm Thâm trong lòng dấy lên sự sợ hãi.

“Đừng vậy, cô ấy vẫn chỉ là một cô nhóc.” Diệp Tiêu Nhiên lại lạnh lùng nhìn Diệp Mạc Phàm.

Diệp Mạc Phàm nhíu mày, anh ta luôn cảm thấy lần này anh cả quay về thái độ với Hứa Thâm Thâm cũng đã thay đổi.

Hình như anh cả đã thích Hứa Thâm Thâm.

Hứa Thâm Thâm và Diệp Tiêu Nhiên vừa nói vừa cười ra khỏi công ty.

Họ đi tới một nhà hàng sushi gần đó và bước vào trong.

Ngồi xuống Diệp Tiêu Nhiên liền đưa menu đến trước mặt cô: “Chọn gì đi.”

Hứa Thâm Thâm mỉm cười nhận lấy menu, vừa giở xem vừa nói: “Diệp tổng thực sự mạnh hơn em trai anh quá nhiều, tôi và anh ta ra ngoài ăn cơm lần nào cũng phải theo ý của anh ta.”

Nghĩ tới là lại tức, sớm biết như thế thì còn nén giận làm gì.

“Bây giờ là thời gian của cá nhân, em có thể gọi anh là anh Diệp.”

Hứa Thâm Thâm gọi vài món mình thích ăn sau đó để menu xuống và hỏi: “Anh Diệp, đột nhiên anh quay về là vì giải quyết chuyện ở công xưởng Mân Nam sao?”

Diệp Tiên Nhiên gật đầu, anh ta nhìn Hứa Thâm Thâm và hỏi: “Cô nhóc à, chuyện này em đã tốn bao nhiêu công sức vậy?”

Hứa Thâm Thâm khẽ giật mình, xem ra anh ta đã biết cả rồi.

Thảo nào vừa về nước anh ta đã tới tìm cô.

“Anh đang nói cái gì, em không hiểu.” Hứa Thâm Thâm tỏ vẻ không hiểu gì cả.

“Thôi vậy, dù sao cũng là Mạc Phàm có lỗi với em, em làm chuyện này để thỏa mãn cơn giận cũng là chuyện đương nhiên.” Thái độ của Diệp Tiêu Nhiên rất hòa nhã.

Hứa Thâm Thâm vốn định cãi lý với anh ta thế nhưng anh ta như vậy khiến sự tức giận trong lòng của cô đã giảm đi phần nào.

Cô nhìn Diệp Tiêu Nhiền một cách thầm kín: “Anh Diệp, khi Hứa gia xảy ra chuyện nếu như anh có mặt ở đây anh sẽ làm thế nào?”

Diệp Tiêu Nhiên khẽ nhìn cô, gương mặt trắng trẻo của cô ửng hồng lên, đôi mắt long lanh đẹp khôn xiết, anh ta hơi mềm lòng: “Dù sao anh cũng sẽ không để cho sự việc trở nên như vậy.”

Hứa Thâm Thâm nắm tay lại, nhìn anh ta: “Nhưng sự việc đã xảy ra rồi.”

“Thâm Thâm, kết hôn với anh được không?” Đột nhiên Diệp Tiêu Nhiên hỏi.

“Hả?” Hứa Thâm Thâm kinh ngạc nhìn Diệp Tiêu Nhiên: “Anh Diệp, anh đừng nói đùa như vậy.”

Diệp Tiêu Nhiên cười sảng khoái: “Có thể dọa được em đúng là không dễ dàng gì, em yên tâm đi anh không có hứng thú với mấy em nhỏ.”

Hứa Thâm Thâm chau mày lại, lúc này cô mới nhớ tới Diệp Tiêu Nhiên đã ba mươi tư tuổi rồi mà anh ta vẫn còn độc thân thực sự không thể tưởng tượng nổi.

Biết là anh ta đang nói đùa, Hứa Thâm Thâm mới yên lòng.

Nếu như Diệp Tiêu Nhiên thực sự thích cô thì mấy năm trước sao lại chắp tay nhường cô cho kẻ khác chứ.

Lúc ăn cơm Diệp Tiêu Nhiên nói: “Anh muốn gặp Lệ Quân Trầm.”

“Muốn em giúp anh sắp xếp sao?” Hứa Thâm Thâm nhìn chằm chằm Diệp Tiêu Nhiên: “Gặp anh ấy có lẽ không khó lắm đâu.”

“Đương nhiên không khó nhưng nếu như anh ta cứ trốn tránh không muốn gặp thì sao?” Diệp Tiêu Nhiên có vẻ hơi bất đắc dĩ.

Anh ta vừa xuống máy bay đã tới tập đoàn Lệ thị nhưng lại bị từ chối.

Ở thành phố B chưa có ai dám từ chối anh ta, vậy mà Lệ Quân Trầm lại là người đầu tiên.

Hứa Thâm Thâm nghĩ ngợi, dù sao Diệp Tiêu Nhiên cũng không đối xử tệ với cô, dù cô có thù với Diệp gia thì cũng không nhẫn tâm lạnh lùng với Diệp Tiêu Nhiên: “Được, để em thử xem.”

“Cảm ơn cô nhóc nhé, bữa này anh mời.” Diệp Tiêu Nhiên cười.

Hứa Thâm Thâm gật đầu: “Bữa cơm này đúng thực sự là anh nên mời.”

-----

Sau khi tan làm, Hứa Thâm Thâm đang do dự xem có nên về nhà một lát không.

Trước đó Lệ Quân Trầm bảo cô dọn tới biệt thự ở chung với anh nhưng cô lại không biết biệt thự đó của Lệ Quân Trầm ở đâu.

Đúng lúc này, Lệ Quân Trầm gọi tới.

Hứa Thâm Thâm bĩu môi, đúng là vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo tới: “A lô!”

Lệ Quân Trầm cau mày, giọng điệu này có vẻ không ổn: “Biệt thự Danh Sơn, tôi đợi cô.”

Hứa Thâm Thâm lạnh lùng ồ một tiếng chưa xong thì đối phương đã tắt máy.

Cô thở dài, quay người vẫy một chiếc taxi, sau khi lên xe thì nói với tài xế: “Bác tài, biệt thự Danh Sơn.”

Không ngờ anh ta lại là chủ nhân của biệt thự Danh Sơn.

Biệt thự Danh Sơn nổi tiếng lừng danh ai mà không biết chứ, tọa lạc ở phía nam thành phố, thế lưng dựa núi mặt nhìn ra hồ, phong cảnh vô cùng đẹp đẽ.

Khi bắt đầu xây dựng chắc chắn khiến mọi người vô cùng chú ý và còn tốn rất nhiều tiền.

Khi đó Lệ Quân Trầm còn chưa về nước cho nên không ai biết chủ nhân của tòa biệt thự xa hoa này là ai.

Đến chân núi, xe taxi dừng lại.

“Bác tài sao vậy?” Hứa Thâm Thâm nhíu mày hỏi.

“Nơi này không cho phép lái xe vào.” Bác tài chỉ vào biển chỉ dẫn trên đường nhắc nhở.

Hứa Thâm Thâm đành thở dài, thanh toán tiền xe, đành dựa vào đôi chân của mình thôi.

Cô đi giày cao gót, đi bộ trên đường rất đau, trong lòng âm thầm mắng Lệ Quân Trầm một trận nhưng vẫn không thể dịu đi cảm giác đau đớn ở chân.

Lúc này một chiếc BMW màu đỏ dừng trước mặt cô, một cô gái đôi môi đỏ rực bước ra.

Hết chương 27.
Chương 28 Lệ tiên sinh, anh muốn có con không?

Hứa Thâm Thâm nhíu chặt mày nhìn cô ta, không phải nói là không được lái xe vào sao, lẽ nào người phụ nữ này không phải người tầm thường?

“Cô là Hứa Thâm Thâm?” Người phụ nữ hỏi với một giọng phổ thông không được lưu loát cho lắm.

Hứa Thâm Thâm nhíu chặt mày: “Hoa kiều sao?”

“Tôi là voi lớn đó!” Người phụ nữ ấy tức giận: “Tôi là Nhiếp Văn Du, vợ của Lệ Quân Trầm.”

“Khụ khụ…” Hứa Thâm Thâm còn tưởng mình nghe nhầm: “Lệ Quân Trầm kết hôn rồi sao?”

Vậy thì cô thực sự xứng danh với cái tên con giáp thứ mười ba.

Nhiếp Văn Du không trả lời câu hỏi của cô: “Cô về đi, nơi này không hoan nghênh cô.”

Hứa Thâm Thâm cười lạnh: “Tôi cũng muốn về lắm nhưng mà người đàn ông của cô bảo tôi tới, tôi cũng hết cách.”

Cô cảm thấy người phụ nữ trước mặt đang lừa mình.

Nếu như Lệ Quân Trầm thực sự đã kết hôn vậy thì thái độ của Nguyễn Thanh Uyển sẽ không như vậy.

Có lẽ đã mắng cô đến mức cô không thể ngẩng đầu lên nổi.

Hứa Thâm Thâm vẫn định bước tiếp, Nhiếp Văn Du lại giang tay ra không cho cô đi: “Người con gái như cô sao lại có thể mặt dày tới vậy chứ, anh ấy là người đàn ông của tôi, cô nghe không hiểu hả?”

“Lấy chứng cứ ra đi.” Hứa Thâm Thâm tức giận: “Nếu không thì đừng cản đường.”

“Tôi chính là chứng cứ.” Nhiếp Văn Du cố tình gây sự, cô ta cao một mét bảy lăm đứng trước mặt Hứa Thêm Thâm giống như một bức bình phong vậy.

Hứa Thâm Thâm cũng không còn hơi sức đâu mà tranh chấp với cô ta, trầm giọng nói: “Chó ngoan không cảm đường, cút đi!”

“Cô dám mắng tôi là chó sao, tôi và cô chưa xong đâu.” Nhiếp Văn Du thẹn quá hóa giận, đánh Hứa Thâm Thâm.

Hứa Thâm Thâm không ngờ cô ta không chịu được câu mắng đó, khi chuẩn bị lùi về phía sau thì đằng sau đột nhiên lại xuất hiện một chiếc xe.

Nhiếp Văn Du thấy cô sắp chạm vào chiếc xe không những không tránh ra mà còn cố sức đẩy cô.

Hứa Thâm Thâm ngã nhào xuống đất, ngẩng đầu nhìn chiếc xe đang lao về phía mình, mở to đôi mắt.

Xe lao tới cách cô vài centimet thì dừng lại, cô cảm giác có một luồng nhiệt nóng phả tới.

Xe mở ra, Lệ Quân Trầm bước từ trên xe xuống.

Nhiếp Văn Du nhìn thấy anh hai mắt sáng lấp lánh: “Darling!”

Lệ Quân Trầm không để ý tới cô ta mà đi thẳng tới đầu xe, ngồi xổm xuống nhìn Hứa Thâm Thâm: “Cô sao rồi?”

Hứa Thâm Thâm ấm ức: “Không chết được đâu.”

Cô chủ động giơ hai tay ra nhưng Lệ Quân Trầm lại ôm ngang người cô lên.

“A!” Nhiếp Văn Du hét lên như giết lợn, cô ta đuổi theo: “Quân Trầm, bỏ cô ta xuống.”

Lệ Quân Trầm lạnh lùng nhìn cô ta: “Nhiếp Văn Du cô lập tức cút về Mỹ đi.”

“Em không muốn!” Nhiếp Văn Quân giữ chặt lấy vạt áo của Lệ Quân Trầm, giận dữ nói: “Quân Trầm em là vị hôn thê của anh mà.”

“Sao tôi lại không biết?” Lệ Quân Trầm lạnh nhạt hỏi cô ta.

Nhiếp Văn Du chột dạ sau đó lại hùng hổ: “Lúc ở Mỹ không phải là anh cũng không phủ nhận sao?”

“Đó là bởi vì tôi không biết.” Lệ Quân Trầm lạnh lùng nhìn cô ta, đây là lần đầu tiên anh nghe thấy.

“Nhưng em có chỗ nào không bằng con đàn bà này chứ!” Nhiếp Văn Du chỉ vào Hứa Thâm Thâm đang được anh ôm trước ngực, cô cũng chỉ ưa nhìn thì bản thân cô ta cũng không hề kém cạnh!

Hứ Thâm Thâm ghé sát vào ngực Lệ Quân Trầm nhìn Nhiếp Văn Du đầy e ngại, dù gì nhìn cô ta cũng rất lợi hại.

“Cô chẳng có chỗ nào sánh được với cô ấy cả.” Lệ Quân Trầm lạnh lùng trả lời sau đó ôm Hứa Thâm Thâm lên xe.

Nhiếp Văn Du giữ chặt cửa xe mắt rưng rưng: “Em tuyệt đối không cho cô ta cướp anh khỏi em.”

Lệ Quân Trầm đóng cửa xe lại nói với Bùi Triết: “Lái xe đi.”

Bùi Triết gật đầu khởi động xe.

Nhiếp Văn Du nhìn thấy xe đi khỏi tức giận tới mức dậm chân.

Hứa Thâm Thâm quay đầu lại nhìn Nhiếp Văn Du, thận trọng hỏi: “Wow, cũng điên cuồng đó.”

“So với cô còn kém hơn nhiều.” Lệ Quân Trầm lạnh lùng, góc nghiêng gương mặt của anh lạnh lùng nhưng lại đẹp đẽ vô cùng.

Hứa Thâm Thâm nheo mắt cười: “Vậy Lệ tiên sinh lại thực cất nhắc tôi rồi, nếu như anh không có hứng thú với tôi nữa thì chắc chắn tôi sẽ phủi đít mà đi tuyệt đối không dây dưa làm phiền.”

Lệ Quân Trầm nhíu mày không vui còn cô lại vô cùng thoải mái.

Xe đến biệt thự Danh Sơn, sau khi dừng lại thì Hứa Thâm Thâm mới ra khỏi xe.

Cô vừa chạm chân xuống đất bước đi thì cảm thấy đau nhói.

Lệ Quân Trầm thấy cô đi chậm như vậy liền quay lại trực tiếp vác cô lên vai khiêng vào trong biệt thự.

Hứa Thâm Thâm giật nảy mình nhắc nhở: “Lệ tiên sinh tôi sắp hở hết cả rồi.”

Hôm nay cô lại còn mặc váy ngắn nữa chứ!

Lệ Quân Trầm vỗ mông cô và nói: “Không ai dám nhìn đâu!”

Hứa Thâm Thâm nhíu chặt mày, như vậy cũng không thể thế được.

Lệ Quân Trầm khiêng cô lên tầng hai, đi vào phòng ngủ rồi thả cô xuống giường.

Sau đó lấy một hộp thuốc ở tủ đầu giường ra ném cho cô.

Ngón tay thon dài của Hứa Thâm Thâm lấy thuốc, gương mặt ngập tràn sự tức giận: “Lệ tiên sinh, anh thực sự không biết tán gái gì hết, lúc này lẽ nào không phải anh nên thoa thuốc giúp tôi sao?”

Hứa Thâm Thâm đừng có nằm mơ nữa đi.” Lệ Quân Trầm cởi áo vest của mình ra vứt vào chiếc ghế bên cạnh sao đó anh ngồi xuống lấy một điếu thuốc để trên mặt bàn rồi ngậm vào miệng.

Hứa Thâm Thâm cảm thấy động tác hút thuốc của anh thực sự vô cùng thuận mắt vô cùng đẹp trai.

“Lệ tiên sinh, anh có muốn có con không?” Hứa Thâm Thâm hỏi một cách nghiêm túc.

Lệ Quân Trầm nhíu mày: “Không muốn.”

“Ồ, vậy thì anh tiếp tục hút thuốc đi.” Hứa Thâm Thâm cởi bỏ giầy rồi lấy thuốc bắt đầu bôi lên chân.

“Cô muốn sinh sao?” Ngón tay thon dài của Lệ Quân Trầm kẹp đầu mẩu thuốc lá thở hết hơi thuốc và hỏi.

Hứa Thâm Thâm lắc đầu: “Không phải, nói trước là tôi cũng không muốn lấy con cái ra để trói buộc anh và tôi không hề dùng biện pháp phòng ngừa nào anh lại hút thuốc lỡ tôi có thai thì sẽ không hề tốt cho đứa bé chút nào. Dù sao cũng là một sinh mệnh, tôi hi vọng nó sẽ được mạnh khỏe.”

Lệ Quân Trầm nhìn cô động tác bỗng chậm lại.

Một lát sau, anh dụi điếu thuốc còn hơn nửa vào gạt tàn thuốc lá sau đó đứng dậy mở cửa sổ.

Hứa Thâm Thâm ngẩn người ra, không ngờ anh tại lại không hút nữa.

“Tôi chỉ nói vậy thôi, tôi sẽ chăm chỉ uống thuốc tránh thai.” Hứa Thâm Thâm không muốn bị anh hiểu lầm.

Lệ Quân Trầm hừ lạnh: “Bôi thuốc xong chưa?”

Hứa Thâm Thâm lắc đầu: “Chưa, với không tới.”

Lệ Quân Trầm bước tới ngồi xuống cạnh giường, đặt chân mảnh khảnh của cô lên đùi mình sau đó lấy thuốc rồi xoa nóng vào hai bàn tay và bôi lên mắt cá chân cô.

Hứa Thâm Thâm cảm thấy hơi ngượng ngừng, lấy gối bên cạnh đặt lên váy mình.

Lệ Quân Trầm lạnh lùng: “Chắn gì mà chắn, không phải là tôi chưa từng nhìn thấy.”

“Lệ tiên sinh, phụ nữ là loài rụt rè, coi như là tự mặc vào cũng tự cảm thấy ngượng ngừng có được không?” Hứa Thâm Thâm tức giận, anh xem cô là cái gì chứ?

Những người phụ nữ dâm đãng ai cũng có thể làm chồng sao?

Nếu không phải vì muốn phục hồi lại Hứa gia cô sẽ không chịu thiệt thòi mà làm những việc mình không muốn làm.

Lệ Quân Trầm nhíu chặt mày, đặt chân cô xuống: “Được rồi.”

Hứa Thâm Thâm nhìn chằm chằm vào mắt cá chân mình: “Lệ tiên sinh lợi hại quá, chỉ bóp một chút thôi mà cũng không thấy đâu nữa, so với nhân viên massage còn tốt hơn nhiều.”

“Hứa Thâm Thâm cô đã từng đi massage rồi sao?” Lệ Quân Trầm trầm giọng xuống.

Hết chương 28.
Chương 29 Bao nuôi nhầm một người phụ nữ nữ công dung ngôn hạnh dởm đời

Hứa Thâm Thâm giật mình vội vàng giải thích: “Tôi chỉ nói vậy thôi hơn nữa nhân viên massage cũng có nhân viên nữ mà.”

“Hứa Thâm Thâm cô dám để cho người đàn ông khác động vào người cô xem cô sẽ chết chắc đấy!” Lệ Quân Trầm lạnh lùng.

Hứa Thâm Thâm có thể cảm thấy được khí thế lạnh lùng tỏa ra từ anh, cô mím môi âm thầm oánh trách: “Tôi chỉ là lỡ mồm thôi.”

“Sớm muộn gì cô cũng bị cái miệng của cô hại chết.” Lệ Quân Trầm cau mày nghiêm túc nói.

“Tôi biết sai rồi.” Hứa Thâm Thâm cảm thấy giờ anh giống như một người cha đang dạy dỗ con gái mình, thực sự uy nghiêm quá.

“Xuống nhà ăn cơm đi.” Lệ Quân Trầm nói năm từ đó xong quay người bước ra khỏi phòng.

Hứa Thâm Thâm thở dài chán nản, đi dép lê vào và đi theo anh cùng xuống nhà.

Trên bàn ăn nguội lạnh không hề có đồ ăn gì cả.

Hứa Thâm Thâm chỉ vào bàn ăn rồi hỏi Lệ Quân Trầm đã ngồi yên vị ở ghế sofa xem ti vi và nói: “Lệ tiên sinh, cơm đâu?”

“Cô làm đi!” Lệ Quân Trầm nhàn nhã cầm tờ báo lên.

“Tôi không biết làm.” Hứa Thâm Thâm vô cùng bất đắc dĩ: “Tôi từ nhỏ tới lớn chưa từng nấu cơm.”

“Vậy cô biết làm gì?” Lệ Quân Trâm buông tờ báo xuống, trầm giọng hỏi.

“Ăn, có tính không?” Hứa Thâm Thâm cẩn thận hỏi.

Lệ Quân Trầm nhíu mày nghiên răng nghiến lợi: “Tính, Hứa Thâm Thâm, chức danh người tình này cô làm rất tốt.”

Hứa Thâm Thâm bước tới cạnh anh âu sầu nói: “Vậy anh hỏi tôi có biết giặt đồ nấu ăn không, tôi á, tôi không biết làm gì hết.”

Lệ Quân Trầm lạnh lùng nhìn cô: “Hứa Thâm Thâm cô không phân biệt được cái gì gọi là lời nói xã giao sao?”

“Không đâu.” Hứa Thâm Thâm lắc đầu dù gì cô cũng không biết nấu cơm: “Hay là gọi đồ ăn bên ngoài.”

“Không cần.” Lệ Quân Trầm ném tờ báo trong tay xuống, gương mặt tuấn tú như thêm một lớp băng lạnh lẽo, đứng dậy đi vào bếp.

Hứa Thâm Thâm hấp tấp chạy theo sau, cũng không thể để kim chủ nấu cơm mà cô đứng nhìn được.

“Lệ tiên sinh, ngày mai hãy tìm một người giúp việc đi.” Hứa Thâm Thâm đứng ở cửa và nói: “Nếu không anh không ở nhà tôi sẽ chết đói mất.”

“Chết đói càng tốt.” Lệ Quân Trầm lạnh nhạt nhìn cô: “Đi vo gạo đi.”

“Được.” Hứa Thâm Thâm ngoan ngoãn nghe lời đi vo gạo, nghĩ tới việc một tiểu thư cành vàng lá ngọc chưa từng đụng tay vào việc gì thì việc vo gạo cũng là một chuyện vô cùng khó khăn.

Lệ Quân Trầm nhìn cô vo gạo một lần đã chuẩn bị cho vào nấu liền trách mắng: “Hứa Thâm Thâm, không phải vo gạo như vậy.”

Hứa Thâm Thâm dừng lại nhìn anh với gương mặt đầy khó xử: “Vậy phải vo thế nào?”

Lệ Quân Trầm nheo mắt, sớm biết vậy thì đã tìm một cô giúp việc tới.

Không ngờ Hứa Thâm Thâm lại vụng về tới vậy.

Lệ Quân Trầm lấy chậu vo gạo từ tay cô, vo thật kỹ gạo.

Hứa Thâm Thâm nắm chặt tay lại, đứng bên cạnh vô cùng kích động nhìn: “Lệ tiên sinh lợi hại quá! Lệ tiên sinh thật tuyệt với! Lệ tiên sinh đẹp trai quá!”

Lệ Quân Trầm ngừng tay, giọng điệu lạnh lùng nhìn cô: “Hứa Thâm Thâm giữ sức đi, đợi tới lúc lên giường rồi hẵng kêu.”

“Anh!” Hứa Thâm Thâm nhíu mày lại, trêu đùa cô vui thế sao!

Lệ Quân Trầm vo gạo xong thì đổ vào trong nồi cơm điện sau đó đóng nắp lại ấn nút nấu.

Sau đó thì bước sang bên cạnh chuẩn bị món xào.

Hứa Thâm Thâm bước tới nhặt rau.

“Cô là người phụ nữ công dung ngôn hạnh đệ nhất sao lại không biết nấu ăn.” Lệ Quân Trầm cảm thấy có lẽ mình đã bao nuôi nhầm một người phụ nữ công dung ngôn hạnh dởm đời rồi.

Hứa Thâm Thâm thở dài: “Mẹ tôi nói con gái nấu cơm không tốt, bị dầu mỡ ám vào sẽ nhanh chóng biến thành bà già mặt đầy dầu mỡ, tôi chỉ biết làm sa lát và súp, đồ nướng, anh có muốn ăn bánh kem không tôi làm cho anh ăn.”

“Tôi không thích đồ ngọt.” Lệ Quân Trầm lạnh nhạt cúi đầu nhặt sạch rau trong tay.

Hứa Thâm Thâm thấy sự lạnh lùng của anh đã tản mát đi nhiều cả người trở nên quý phái vô cùng như một chàng công tử phiêu lãng vậy.

Trái tim nàng bỗng rung động, gương mặt không tự chủ mà đỏ ửng lên.

Cô không nói gì thì khiến cả biệt thự trở nên yên tĩnh, Lệ Quân Trầm ngẩng đầu lên nhìn cô phát hiện đôi mắt long lanh như hai giọt nước của cô đang chăm chú nhìn mình.

Hai người nhìn nhau, bầu không khí trở lên tinh tế.

“Hứa Thâm Thâm, tới đây.” Lệ Quân Trầm phát hiện cô có vẻ hơi xa cách mình.

Hứa Thâm Thâm bước tới đột nhiên một nụ hôn bất ngờ khiến cô giật mình, cô muốn tránh nhưng lại bị Lệ Quân Trầm ôm chặt lấy.

Tay anh còn đang ướt khiến cô có cảm giác sau lưng hơi lành lạnh.

Sau khi một nụ hôn nóng bỏng kết thúc, Hứa Thâm Thâm đỏ mặt tới tận mang tai.

Cô thở hổn hển, dáng vẻ vô cùng đáng yêu.

“Muốn không?” Môi mỏng của Lệ Quân Trầm dán bên tai nàng vang lên, giọng nói vô cùng mê hoặc lòng người.

“Hứa Thâm Thâm run rẩy: “Không.”

“Yêu tinh này, cô không thành thật gì cả.”

Hứa Thâm Thâm hết nói nổi.

Đôi mày đen láy của Lệ Quâm Trầm toát lên vẻ không thể kìm hãm ham muốn lột sạch đồ của cô, buổi sáng anh đã lỡ mất một cơ hội, đêm nay sao có thể bỏ lỡ được!

Từ đó về sau, Hứa Thâm Thâm luôn nhớ kỹ lúc Lệ Quân Trầm nấu cơm không được quyến rũ anh.

-----

“Hứa yêu tinh.” Lệ Quân Trầm ôm người phụ nữ trọng lòng và trầm giọng gọi.

Họ ngồi ở ghế sofa trong phòng khách.

Quần áo của Lệ Quân Trầm không chỉnh tề còn Hứa Thâm Thâm không còn mảnh vải nào trên người, cô ôm gối dựa của ghế sofa, trạng thái lười nhác vô cùng mê hoặc lòng người.

Hứa Thâm Thâm nghe thấy tiếng của Lệ Quân Trầm mới mở mắt ra thì phát hiện cô đang nằm trên đùi anh không khỏi sửng sờ.

“Anh vừa gọi tôi là gì?” Hứa Thâm Thâm không nghe rõ.

“Hứa yêu tinh.” Lệ Quân Trầm trả lời.

“Ha ha.” Hứa Thâm Thâm ngoài mặt cười nhưng trong lòng lạnh lùng: “Lệ tiên sinh có thích yêu tinh như tôi không?”

Bàn tay của Lệ Quân Trầm vuốt ve cô, ánh mắt vừa sâu sắc vừa lạnh nhạt: “Thích.”

Hứa Thâm Thâm cười, cô hiểu là người đàn ông này đang lưu luyến cơ thể của cô.

“Tôi đói rồi.” Bụng Hứa Thâm Thâm réo ầm ầm.

“Tôi đi xào rau.” Lệ Quân Trầm chủ động, anh chưa bao giờ từng nấu cơm vì một người phụ nữ nào, cô là người đầu tiên.

Hứa Thâm Thâm ừ một tiếng rồi ngồi dậy.

Lệ Quân Trầm đi xuống nhà bếp nấu cơm, cô ôm gối đi lên tầng tắm rửa.

Tắm xong cô đi xuống nhà, không còn lớp trang điểm sắc sảo nữa gương mặt cô trở nên thanh thoát, một vẻ đẹp dịu dàng.

Lệ Quân Trầm nhìn thấy cô, từ từ nheo mắt lại, đây mới thực sự là cô sao?

Người phụ nữ lả lướt như rắn kia đều là do cô giả vờ mà thôi.

Dáng vẻ này của cô thuần khiết và dịu dàng hơn.

Trong sáng như một viên pha lê.

“Thâm Thâm.” Lệ Quân Trầm rất ít khi gọi cô mà không kêu cả họ của cô.

Hứa Thâm Thâm từ từ ngẩng đầu lên, khẽ cười: “Thơm quá.”

“Đi sắp bát đi, ăn cơm thôi.” Giọng điệu của Lệ Quân Trầm không hiểu vì sao lại trở nên dịu dàng hơn rất nhiều so với thường ngày.

Hứa Thâm Thâm gật đầu đi vào bếp lấy bát đũa.

Lần đầu tiên cô ăn cơm Lệ Quân Trầm nấu đã thực sự kính phục tay nghề của anh: “Lệ tiên sinh, anh nấu ăn ngon quá, sau này dù công ty anh có phá sản cũng không phải lo, anh có thể mở một nhà hàng của riêng mình.”

“Cái miệng này sớm muộn cũng sẽ mang lại phiền phức cho cô.” Lệ Quân Trầm lại nhắc lại.

“Lệ tiên sinh, hôm nay tôi gặp một người.” Hứa Thâm Thâm vừa ăn vừa nói: “Anh ta đã cầu hôn tôi.”

Hết chương 29.
Chương 30 Lý luận không thể bằng thực hành thực tế

“Tên nào mà không có mặt lại yêu cô vậy?” Giọng điệu của Lệ Quân Trầm rất khó chịu.

Hứa Thâm Thâm cười rất khẽ: “Ghen rồi sao?”

“Không.” Lệ Quân Trầm không thích cảm giác bị cô đùa giỡn.

Gương mặt u ám của anh khiến Hứa Thâm Thâm không dám nói.

“Anh ta là ai?” Lệ Quân Trầm lạnh lùng hỏi.

“Diệp Tiêu Nhiên, anh trai của Diệp Mạc Phàm.” Hứa Thâm Thâm trả lời: “Hôm nay anh ta tới công ty tìm tôi, mời tôi ăn cơm rồi muốn tôi bắt cầu quan hệ để gặp mặt anh.”

“Cô đồng ý rồi sao?” Lệ Quân Trầm lạnh lùng hỏi.

Hứa Thâm Thâm buông đũa xuống: “Nếu như tôi từ chối thì tôi sẽ không nhắc chuyện này với anh.”

Loảng xoảng!

Lệ Quân Trầm đặt bát đũa xuống, đôi mắt đen lạnh lùng: “Hứa Thâm Thâm có phải cô đã quên bản thân mình là người phụ nữ của ai?”

“Lệ tiên sinh, anh đừng quá kích động, tôi và anh cùng hội cùng thuyền mà.” Hứa Thâm Thâm lập tức mất hết khí thế dịu dàng nhìn Lệ Quân Trầm giải thích: “Hơn nữa chuyện của công xưởng Mẫn Nam muốn giải quyết ra sao, quyền chủ động nằm trong tay anh cả.”

Cô chỉ muốn bắt cầu chút thôi.

Lệ Quần Trầm lạnh lùng nhìn cô, đứng dậy đi lên tầng.

Anh ấy tức giận rồi sao?

Hứa Thâm Thâm vừa nãy còn đang vui vẻ như vậy mà lại tức giận là sao?

“Lệ tiên sinh?” Cô hét lên: “Anh không ăn nữa sao?”

“Đừng gọi tôi!” Lệ Quân Trầm lạnh lùng.

“Anh không có ở đây tôi ăn không ngon.” Hứa Thâm Thâm nói với vẻ u sầu.

Lệ Quân Trầm dừng bước lại, sắc mặt có vẻ hơi dãn ra: “Đồ ăn không được để thừa nếu không tôi sẽ không cho cô gặp anh ta.”

“Vậy thì tôi sẽ để thừa lại.” Hứa Thâm Thâm phồng mang trợn má, sao cô có thể vì mộ người đàn ông mà làm khó bản thân mình chứ.

Lệ Quân Trầm không khỏi nhoẻn miệng cười, không nói gì đi về phía thư phòng ở tầng hai.

Hứa Thâm Thâm ăn cơm một mình, dọn dẹp một mình, rửa bát một mình.

Cảm xúc rung động đều bay biến.

Lệ Quân Trầm nhìn cô qua màn hình CCTV tỏ vẻ ý vị sâu xa.

Hứa Thâm Thâm thực sự thông minh lanh lợi, cô còn biết nhìn xa trông rộng hơn nhiều so với anh tưởng tượng.

Cô không hề giống như biểu hiện đơn thuần bên ngoài.

Anh nhíu mày, tắt CCTV đi sau đó rút một điều thuốc đặt vào miệng.

Nhưng trong đầu lại nghĩ tới lời cô nói nên lại vứt thuốc lá đi.

Cốc cốc!

Hứa Thâm Thâm đứng ở bên ngoài cửa thư phòng: “Lệ tiên sinh, tôi đã nấu cho anh bát canh tuyết lê ngân nhĩ, để ở cửa rồi nhé.”

“Bưng vào đi.” Lệ Quân Trầm lạnh nhạt.

Cửa được đẩy ra kêu két một tiếng, Hứa Thâm Thâm bưng canh tuyết lê ngân nhĩ đi vào trong.

Hứa Thâm Thâm thật đáng yêu.

Lệ Quân Trầm đã nghĩ như vậy.

Cô bước tới đặt khay đồ ăn lên bàn: “Vậy tôi ra ngoài nhé.”

“Quay lại.” Làm sao Lệ Quân Trầm có thể buông tha cho cô dễ dàng như vậy.

Hứa Thâm Thâm quay ngược lại, đứng trước mặt anh giống như học sinh đang chờ thầy giáo lên lớp.

“Lại gần tôi.” Lệ Quân Trầm lạnh lùng, đôi mắt nên thâm trầm sâu sắc.

Cô đi tới, Lệ Quân Trầm kéo cô ôm vào lòng.

Hứa Thâm Thâm ngồi trên đùi anh, cảm thấy hơn bất an.

“Cô đút cho tôi đi.” Lệ Quân Trầm nói.

Anh không có tay sao?

Hứa Thâm Thâm thực sự muốn hỏi như vậy nhưng không có cam đảm để hỏi.

Cô bưng bát canh tuyết lê ngân nhĩ đang còn ấm, múc một thìa và đưa tới miệng của Lệ Quân Trầm.

Môi mỏng của Lệ Quân Trầm rất đẹp, vành môi rõ ràng, hồng thắm, điều đặc biệt chính là rất gợi cảm.

Anh nếm thử canh cô nấu, ánh mắt trầm lắng.

“Có ngon không?” Đây là lần đầu tiên Hứa Thâm Thâm nấu canh cho người khác ăn nên có hơi lo lắng.

“Ừm.” Lệ Quân Trầm gật đầu, cầm tài liệu trên bàn lên.

Hứa Thâm Thâm lại đút cho anh thêm mấy thìa nữa nhưng hai người không nói gì với nhau.

Tầm mắt của cô lại nhìn về phía tài liệu trong tay Lệ Quân Trầm.

“Đây là đơn yêu cầu bồi thường.” Lệ Quân Trầm không đợi cô lên tiếng chủ động nói: “Ngày mai đơn yêu cầu bồi thường này sẽ được đưa tới tập đoàn Diệp thị.”

“Khoản bồi thường là bao nhiêu?” Hứa Thâm Thâm hỏi.

“Ban đầu chỉ muốn khoảng một trăm triệu nhưng bây giờ thấy cô đã làm chuyện khiến tôi không vui nên tôi quyết định đòi một trăm năm mươi triệu.” Lệ Quân Trầm lạnh nhạt: “Năm mươi triệu kia coi như là phí tổn thất tinh thần.”

Hứa Thâm Thâm cắn môi: “Tôi đã không còn có quan hệ gì với Diệp gia nữa rồi.”

“Hừ, Diệp Tiêu Nhiên lại cầu hôn cô, tôi sẽ thay cô thăm dò trước xem anh ta có thực sự thích cô hay không.”

“Thăm dò thế nào?” Hứa Thâm Thâm hơi kinh ngạc.

Lệ Quân Trầm đặt tay ở eo của cô ánh mắt u ám: “Nếu như trả tôi gấp đôi, tôi sẽ trả tự do cho cô.”

Hứa Thâm Thâm cười: “Lệ tiên sinh, anh thực sự quá đề cao tôi rồi, sao mà Diệp gia có thể đồng ý được.”

“Có đồng ý hay không thì ngày mai sẽ rõ.” Giọng nói của Lệ Quân Trầm lạnh như băng.

“Nếu như Diệp Tiêu Nhiên đồng ý thì sao?” Hứa Thâm Thâm nhìn anh một cách nghiêm túc, anh sẽ buông tay sao?

Lệ Quân Trầm cười: “Hứa Thâm Thâm cô mới theo tôi được vài ngày đã muốn đi rồi sao?”

Cánh tay anh đặt sau lưng cô đang xiết chặt, ánh mắt nhìn cô sâu thẳm: “Cho tôi gấp ba tôi cũng không tha cho cô đâu, hơn nữa tôi vẫn chưa chơi đủ mà.”

Hứa Thâm Thâm nhìn anh, gương mặt sáng như ngọc khẽ lộ ra nụ cười đau thương, cô giơ tay vuốt xương lông mày của anh, mũi anh và cố kìm nén sự đau lòng: “Lệ tiên sinh yên tâm đi tôi cũng không lỡ rời xa anh, dù sao chỉ có anh mới có thể cho tôi những thứ mà tôi muốn.”

“Hứa yêu tinh.” Lệ Quân Trầm vùi mặt vào ngực cô, quấn quýt với cô.

-----

Ngày hôm sau.

Hứa Thâm Thâm phải đi làm, cô đợi Lệ Quân Trầm.

Lệ Quân Trầm vừa đóng cúc cáo vest vừa chậm rãi đi xuống nhà.

“Đang đợi tôi sao?”

“Đang đợi xe của anh.” Hôm nay Hứa Thâm Thâm ăn mặc rất chuyên nghiệp, quần dài màu đen và áo sơ mi trắng, trên người khoác một chiếc túi xách màu nâu còn chân thì đi đôi giày cao gót màu đen cao khoảng tám centimet.

Vì thể diện cô phải liều mạng.

“Đúng lúc, cùng tới Lệ thị đi, gặp Diệp Tiêu Nhiên với tôi.” Đôi mắt đen láy của Lệ Quân Trầm không chút rung động nào.

Hứa Thâm Thâm nhớ tới lời nói của anh hôm qua, biết là hôm nay chắc chắn sẽ mưa bom bão đạn.

“Tôi có thể không đi không?” Hứa Thâm Thâm chau mày hỏi.

“Vậy thì cô tự đi đi.” Giọng điệu của Lệ Quân Trầm không hề mang tính chất thương lượng.

“Tôi đi.” Hứa Thâm Thâm đau khổ: “Ngày mai tôi sẽ học lái xe.”

“Cô không biết lái xe sao?” Lệ Quân Trầm dù bận nhưng vẫn ung dung nhìn cô.

Hứa Thâm Thâm chột dạ, đỏ mặt cố tỏ ra mạnh mẽ: “Không được sao, ai có thể ngờ là Hứa gia lại đột nhiên phá sản, trước kia tôi toàn có tài xế đưa đón riêng đó.”

Lệ Quân Trầm cười khẽ:” Tôi dạy cô.”

Hứa Thâm Thẩm ngẩn người ra: “Anh bận như vậy thôi không cần nữa, hơn nữa phải đến trường học lái xe chứ.”

“Lý luận không thể bằng được thực hành thực tế.” Lệ Quân Trầm nói.

“Lệ tiên sinh, tôi là người phụ nữ đầu tiên của anh sao?” Đột nhiên Hứa Thâm Thâm hỏi.

Gương mặt tuấn tú của Lệ Quân Trầm bỗng dưng đỏ ửng lên: “Cô lo được chắc.”

“Nếu như anh và tôi đều là lần đầu tiên của nhau, sao anh lại có thể làm tốt tới như vậy?” Hứa Thâm Thâm hỏi một cách sâu sắc.

“Hứa Thâm Thâm, cô không biết xấu hổ hả?” Lệ Quân Trầm giận dữ nói.

“Lý luận không bằng thực hành thực tế, tôi thực sự muốn biết là trước khi anh chưa gặp tôi có phải là nhà lý luận không?” Hứa Thâm Thâm tỏ vẻ vô tội.

Hết chương 30.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK