• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 76 Lệ tiên sinh ngạo kiều

Hứa Thâm Thâm vô cùng thống khổ đứng dậy, chóng mặt đi ra.

Cô nhớ mình đã cho dì giúp việc nghỉ, vì vậy mới không có ai mở cửa.

Cô đi đến trước cửa, rồi mở cửa ra, lập tức bị một cơn gió lạnh thổi cho hơi tỉnh táo.

Không biết có phải mình phát sốt mà nhìn nhầm không, thấy người đàn ông đầu dính bông tuyết, mắt đen thâm thúy đứng trước mặt mình.

“Lệ tiên sinh?” Hứa Thâm Thâm khịt mũi, ánh mắt mê ly.

“Hứa Thâm Thâm, tôi cho cô một cơ hội giải thích nữa.” Lệ Quân Trầm đứng trước cửa, giọng nói lạnh băng.

Hứa Thâm Thâm cười, giọng nói nặng trịch âm mũi: “Luyến tiếc tôi à?”

Lúc này cô còn nói đùa.

“Ôm một cái.” Hứa Thâm Thâm giang hai tay ra.

Cô như vậy, khiến anh không thể cự tuyệt.

Trên người cô còn mặc âu phục vừa tham gia hôn lễ, dáng vẻ nghịch ngợm đáng yêu, hơn nữa, giọng nói nhỏ nhẹ mềm mại, vô cùng gợi cảm.

Anh ôm cô, thân thể cô mềm như bông, nhưng da thịt lại nóng bỏng.

“Thâm Thâm, cô làm sao vậy?” Lệ Quân Trầm ôm cô, lòng cũng tự giác mềm xuống.

“Phát sốt, còn bị viêm phổi, từ chỗ anh rời đi, trước khi tôi ngất xỉu thì gặp Tông Tranh Vanh, anh ta đưa tôi đến bệnh viện, mấy hôm nay tôi đều ở đấy.”Hứa Thâm Thâm nặng nề trả lời.

Ngửi thấy mùi hương quen thuộc, đôi mắt Hứa Thâm Thâm hơi ẩm ướt.

“Tôi đưa cô đến bệnh viện.”Lệ Quân Trầm biết bệnh tình của cô không thể trì hoãn.

Hứa Thâm Thâm gật đầu, để anh tùy ý bế lên, rồi trở lại xe.

Bùi Triết nhìn thấy cuối cùng Lệ Quân Trầm cũng ôm được mỹ nhân về, trong lòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Bọn họ còn cãi nhau nữa, không biết Lệ Quân Trầm sẽ ngược đãi mình đến khi nào.

Hứa Thâm Thâm vào phòng cấp cứu, sau khi cấp cứu xong, đã không sốt cao nữa.

Trong lúc này, Lệ Quân Trầm vẫn ở bên cạnh cô.

Khoảng 11 giờ 40 phút, Hứa Thâm Thâm tỉnh lại.

Cô mơ màng mở to hai mắt, phát hiện mình đang ở trong phòng bệnh.

“Mình nằm mơ à?”Cô lẩm bẩm tự hỏi.

Ở trong mơ, cô chủ động ôm Lệ Quân Trầm một cái, xem ra mình thật sự bị sốt đến mơ hồ rồi.

Làm sao anh lại đến tìm mình chứ.

Anh là người đàn ông kiêu ngạo như vậy.

Từ trước đến nay, phụ nữ chạy theo anh như vịt, anh có thể tùy ý chọn một người nào đó, làm sao lại đến tìm cô được.

Cô nhắm mắt lại, nước mắt theo khóe mắt chảy xuống.

Cô hít mũi, mình thật sự không biết cố gắng.

“Cô khóc cái gì?” Giọng nói của Lệ Quân Trầm trầm thấp: “Cô định dùng nước mắt để chúc mừng sinh nhật tôi à?”

Hứa Thâm Thâm lập tức mở to mắt, quay đầu tìm anh.

Anh ngồi trên ghế cách đó không xa, cả người ẩn trong bóng tối, dáng người tuấn tú, là anh!

“Bánh kem cũng không có, chúc mừng thế nào?”Hứa Thâm Thâm hơi u oán.

“Đồ ngọt tốt như vậy sao?”Lệ Quân Trầm khó hiểu.

“Đồ ngọt có thể làm người ta vui vẻ, hơn nữa, tôi cố ý mua loại có ít bơ, trên mặt còn có dâu tây và anh đào, tôi còn không nỡ ăn, anh lại ném đi.” Hứa Thâm Thâm mím môi, có chút giận dỗi nhìn anh.

Trong bóng tối, Lệ Quân Trầm đứng dậy.

Trên người anh mặc áo sơ mi cổ đứng màu đen, xắn hai tay áo lên, lộ ra đường cong cân xứng của cánh tay, còn có chiếc đồng hồ đắt tiền trên cổ tay phải.

Anh đi tới, bật đèn, rồi lấy bánh kem trong ngăn tủ bên cạnh ra.

“Không phải anh đã ném đi rồi sao?”Hứa Thâm Thâm kinh ngạc.

Lệ Quân Trầm không giải thích, anh cũng không nói cho Hứa Thâm Thâm biết, Bùi Triết vừa ném bánh kem được năm giây, anh đã hối hận.

Đây là anh tự xuống xe cầm về.

Hứa Thâm Thâm giãy giụa ngồi dậy, vẻ mặt chờ mong.

Lệ Quân Trầm kê cái bàn lên ngang giường, sau đó đặt bánh kem lên.

Anh mở hộp ra, bánh kem bên trong hình trái tim, trên mặt phủ kín dâu tây và anh đào.

Hứa Thâm Thâm mỉm cười: “Không tệ.”

“Ừ.” Lệ Quân Trầm khẽ gật đầu, mười tám năm qua, lần đầu tiên có người đón sinh nhật với anh.

Hứa Thâm Thâm cười vui vẻ, nét mặt anh rất lạnh nhạt, nhưng cô biết anh đang vui vẻ.

“Không có nến, tôi hát bài hát chúc mừng sinh nhật cho anh nhé?” Hứa Thâm Thâm vươn tay, vừa vỗ tay vừa hát: “Chúc anh sinh nhật vui vẻ, chúc anh mỗi ngày đều như hôm nay…”

Sau khi hát xong, Hứa Thâm Thâm chờ mong nhìn Lệ Quân Trầm, mình cố gắng như vậy, chắc anh sẽ khen mình nhỉ?

Nhưng Lệ Quân Trầm lại lộ ra vẻ mặt sâu xa.

“Sao vậy?”Hứa Thâm Thâm nghi ngờ hỏi.

“Hứa Thâm Thâm, dũng khí của cô thật đáng khen.” Giữa lông mày Lệ Quân Trầm có chút nhu hòa, nhưng vẻ mặt vẫn lạnh băng: “Hát quá khó nghe.”

Nhưng anh rất vừa lòng.

Hứa Thâm Thâm mím môi, vẻ mặt mất mát: “Coi như tôi không hát.”

Lệ Quân Trầm vươn tay nhéo mũi cô: “Chờ khỏi bệnh rồi, lại hát cho tôi nghe lần nữa.”

Đôi mắt đen nhánh của Hứa Thâm Thâm sáng lên, cô cười thẹn thùng: “Thì ra anh thích tôi….” Cô lén nhìn Lệ Quân Trầm, phát hiện vẻ mặt không vui của anh, sửa lời: “Giọng hát của tôi.”

“Hứa Thâm Thâm, đừng nghĩ sai lệch.” Trong giọng nói lạnh băng của Lệ Quân Trầm mang theo nhắc nhở.

Hứa Thâm Thâm cười, nhưng lòng lại lạnh, anh vẫn không thích mình.

Anh đến tìm cô, là luyến tiếc những thứ anh đã bỏ ra lúc trước, luyến tiếc thân thể cô, phải không?

Rõ ràng mình đã sớm phòng bị, nhưng vì sao vẫn đau như vậy?

“Ăn bánh kem đi, tôi đói rồi.” Hứa Thâm Thâm chuyển đề tài, cô hiểu, về sau, không cần nhắc lại đề tài giống thật mà giả này nữa.

Cuối cùng phải tách ra, cũng để cô không chùn bước yêu một lần, cho dù kết quả không tốt đẹp, cô cũng không hối hận.

Tình yêu oanh liệt của mình, không cho bất kỳ ai biết.

Lệ Quân Trầm phát hiện bọn họ không có dao cắt bánh kem, cũng không có đĩa đựng bánh kem.

Hứa Thâm Thâm biết anh đang nghĩ cái gì, hơi ngượng ngùng: “Nếu không để mai ăn.”

“Mai ăn sẽ không còn ý nghĩa nữa.” Lệ Quân Trầm cúi đầu, nhìn chằm chằm bánh kem, như đang suy nghĩ gì đó.

Anh rất nghiêm túc tự hỏi, phải ăn bánh kem này như thế nào.

Hứa Thâm Thâm cũng vận dụng đầu óc, cô bỗng nhiên nghĩ ra: “Hay là chúng ta cứ anh một miếng, tôi một miếng đi? Dù sao chúng ta đã hôn rồi, tôi không chê anh.”

Khóe miệng Lệ Quân Trầm nhếch lên: “Hứa Thâm Thâm, sao cô lại tự tin rằng tôi không chê cô?”

“Vậy vì sao anh lại hôn tôi?”Hứa Thâm Thâm ngước mắt, vẻ mặt thuần khiết nhìn anh.

Đương nhiên là vì muốn hôn cô!

“Hứa Thâm Thâm!” Lệ Quân Trầm nói to hơn.

Hứa Thâm Thâm rụt cổ, thở dài: “Vậy rốt cuộc anh có muốn gặm với tôi không?”

“Không phải gặm, chẳng lẽ cô là chó à?”Giọng nói Lệ Quân Trầm không tốt, Hứa Thâm Thâm phải sửa lại từ cho đúng.

Hứa Thâm Thâm cười nói: “Anh không phải thì tôi phải.”

“Hứa Thâm Thâm, cô không biết xấu hổ.” Lệ Quân Trầm lắc đầu.

Cô mím môi, vì gặp anh cô mới trở nên như vậy đấy.

Hết chương 76.
Chương 77 Hứa Thâm Thâm, đừng quyễn rũ tôi

Hứa Thâm Thâm cười: “Tôi ăn miếng đầu tiên à?”

“Hôm nay là sinh nhật tôi.” Lệ Quân Trầm ngồi bên cạnh cô, một tay đặt phía sau cô.

Cả người cô giống như bị anh ôm trong lòng.

Động tác thân mật khiến cô mặt đỏ tai hồng, trái tim đập mạnh.

Hứa Thâm Thâm đẩy bánh kem đến trước mặt anh: “Vậy anh ăn trước đi.”

Lệ Quân Trầm nhíu mày, nhìn bánh kem trước mặt, giống như khó mà hạ miệng được.

Anh không thích đồ ngọt, cũng chưa từng ăn bánh kem như vậy.

Hứa Thâm Thâm thật sự không chịu được, vươn đầu lưỡi ra liếm một cái.

Bơ ngọt ngào hòa tan trong miệng, cô hạnh phúc nheo mắt lại: “Ăn ngon.”

“Cô như vậy thật giống con mèo tham ăn.” Giọng nói của Lệ Quân Trầm ẩn chứa bất đắc dĩ và cưng chiều.

Hứa Thâm Thâm ngượng ngùng cười: “Bị bệnh vài hôm, tôi vẫn không ăn được gì.”

“Ăn ít thôi, tôi đã bảo Bùi Triết về nhà lấy cơm rồi.”Lệ Quân Trầm khẽ nói, trong đôi mắt thâm thúy đều là dáng vẻ đáng yêu, ngoan ngoãn lại ốm yếu của cô.

Hứa Thâm Thâm hưởng thụ sự săn sóc của anh, gật đầu.

“Vậy anh có muốn ăn không?” Cô sâu kín hỏi.

Lệ Quân Trầm nhìn một lát, cúi đầu, quyết định dùng đầu lưỡi ăn giống cô.

Lúc anh sắp chạm đến bánh kem, Hứa Thâm Thâm bỗng nhiên vươn tay ấn nhẹ đầu anh.

Kết quả, từ mũi đến miệng Lệ Quân Trầm đều là bánh kem.

“Ha ha!”Tiếng cười của cô khàn khàn, nghe giống một con vịt.

Lệ Quân Trầm quay đầu, ánh mắt ẩn chứa sát ý.

Hứa Thâm Thâm cười đến mức quên hết tất cả, sau đó phát hiện sát khí của anh, hoảng sợ, lập tức ngưng cười.

“Đêm nay xem tôi thu thập cô thế nào!”Anh không đụng đến cô suốt một tuần rồi.

“Không được, tôi là bệnh nhân, tôi là bệnh nhân!”Bây giờ Hứa Thâm Thâm mới ý thức được không tốt.

Nhưng Lệ Quân Trầm đã ôm cô vào ngực, một tay kéo cổ áo cô ra.

Lúc này, cửa phòng bệnh vang lên tiếng kịch, bị người bên ngoài đẩy ra, vẻ mặt Bùi Triết xấu hổ.

Lệ Quân Trầm dùng chăn quấn Hứa Thâm Thâm lại, rồi đi đến nhận đồ ăn trong tay Bùi Triết, sau đó đóng bịch một tiếng lại.

Bùi Triết đứng ở cửa, đưa tay sờ mũi, anh ta nhíu mày, vừa rồi mình không nhìn nhầm chứ, hình như trên mặt boss có bơ.

Điều này thật thần kỳ.

Sau khi cửa đóng lại.

Hứa Thâm Thâm từ trong chăn ló đầu ra, thấy chóp mũi Lệ Quân Trầm vẫn dính bơ, cô bật cười.

Lệ Quân Trầm nghĩ đến cái gì đó, đưa tay sờ lên mũi, mắt đen trầm xuống.

Anh buông đồ trong tay ra, đi đến mép giường: “Hứa Thâm Thâm, nhìn xem chuyện tốt mà cô làm đi!”

Hứa Thâm Thâm cười, vươn tay ôm cổ anh: “Lệ tiên sinh, tôi sai rồi.”

Cô thật sự không biết nóng nảy với người đàn ông này.

Lệ Quân Trầm chiều theo cô, vẫn khom lưng.

Cô cười ngọt ngào, vươn đầu lưỡi liếm chóp mũi anh.

“Thật ngọt.”Cô cười vô cùng vui vẻ, ánh mắt như rải đầy sao.

Hô hấp của Lệ Quân Trầm trầm xuống, giọng nói đột nhiên trở nên khàn khàn: “Hứa Thâm Thâm, đừng quyễn rũ tôi, đừng dùng ánh mắt này nhìn tôi.”

Hứa Thâm Thâm sửng sốt một chút, hơi xấu hổ.

Cô không phải quyến rũ anh, mà là không tự chủ được.

“Cô bị bệnh, tôi sẽ không làm bệnh tình của cô nặng hơn.” Hô hấp của Lệ Quân Trầm trầm thấp: “Chờ cô khỏe, phải bồi thường tôi.”

Hứa Thâm Thâm mỉm cười: “Được.”

Lệ Quân Trầm đứng dậy, đi vào phòng tắm, một lát sau mới đi ra, gương mặt đã rửa sạch sẽ.

Trong tay anh cầm khăn ướt, giúp Hứa Thâm Thâm lau sạch bơ trên mặt.

Hứa Thâm Thâm ngồi trước bàn, chờ ăn cơm.

Anh lấy cho cô một bát cháo, dặn cô ăn từ từ.

Hứa Thâm Thâm nếm một miếng, cảm thấy rất ngon.

Lệ Quân Trầm ngồi xuống, nhìn cô ăn, giống như cũng là một loại hưởng thụ.

“Lệ tiên sinh, anh có thể nói cho tôi biết, vì sao anh lại tức giận như vậy không?”Hứa Thâm Thâm không nhịn được hỏi, có hiểu lầm thì phải cởi bỏ.

Lệ Quân Trầm nhíu mày nhìn cô, ánh mắt trở nên lạnh lùng: “Người đàn ông khác ôm cô, còn không đủ làm tôi tức giận sao?”

“Tôi cũng là người bị hại mà.” Hứa Thâm Thâm sâu kín nhìn anh: “Chu Lang đột nhiên chạy ra, tôi còn giật nảy mình.”

“Vậy Chu Minh Sâm thì sao?”Lệ Quân Trầm lạnh lùng hỏi.

“Tôi và chú Chu chỉ có quan hệ hợp tác.” Hứa Thâm Thâm giải thích: “Thật ra cũng không phải ông ta háo sắc, ông ta thích cầm tay người khác xem bói, chứ tôi và ông ta không có chút quan hệ nào.”

Cô không thể nói với Lệ Quân Trầm, cô cũng có phần tham dự chuyện nhà xưởng Mân Nam lúc trước.

“Anh không tin thì tôi có thể bảo chú Chu giải thích.”Hứa Thâm Thâm bất đắc dĩ nói.

“Không cần, tôi không muốn nhìn thấy ông ta.”Lệ Quân Trầm khẽ nói: “Hứa Thâm Thâm, không được có lần sau.”

“Tôi còn muốn hỏi anh một chuyện, tại sao anh lại biết tôi và Chu Minh Sâm gặp nhau, anh tìm người theo dõi tôi?” Hứa Thâm Thâm tò mò nhìn anh. Nếu anh thật sự tìm người theo dõi cô, anh sẽ biết, mình và Chu Minh Sâm không có gì.

Lệ Quân Trầm đưa điện thoại cho cô.

Hứa Thâm Thâm lập tức buông đôi đũa xuống, đưa tay tiếp nhận, khi nhìn thấy hình ảnh bên trong, lập tức nổi giận.

“Có người âm mưu hại tôi!” Hứa Thâm Thâm tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.

Thật ra Lệ Quân Trầm cũng phát hiện, nhưng anh thật sự bị Hứa Thâm Thâm chọc tức đến hồ đồ.

“Hai ngày nay tôi đã phái người đi tìm cô, nhưng lại không tìm được.”Lệ Quân Trầm lạnh lùng nhìn cô.

“Tôi vẫn luôn ở bệnh viện, bọn họ đã kiểm tra bệnh viện chưa?” Hứa Thâm Thâm nhíu mày: “Tôi đăng ký tên thật, chắc có thể tìm được chứ.”

Lệ Quân Trầm lắc đầu, xem ra có người cản trở anh tìm Hứa Thâm Thâm.

Làm anh nghĩ hai ngày nay Hứa Thâm Thâm và Tông Tranh Vanh ở bên nhau.

Thủ đoạn cẩu thả, nhưng lại rất hữu dụng.

Khiến anh rất tức giận.

Hứa Thâm Thâm nghiêng đầu nhìn anh: “Nếu anh không tra được, vậy chứng minh có người cố ý không để anh biết.”

Lệ Quân Trầm trầm mặc không nói.

“Là Nhiếp Tử San à?” Hứa Thâm Thâm cẩn thận nói ra tên cô ta.

Cô còn chưa rõ ràng thái độ của Lệ Quân Trầm với Nhiếp Tử San.

Nếu Lệ Quân Trầm dung túng Nhiếp Tử San, như vậy, chuyện này mình chỉ có thể âm thầm chịu đựng, sau này cẩn thận hơn mới được.”

Lệ Quân Trầm trầm ngâm: “Tôi sẽ để Bùi Triết đi điều tra.”

Anh không được oan uổng Nhiếp Tử San, nhưng cũng không bỏ qua người đã cản trở anh.

Hứa Thâm Thâm lại nghĩ rằng anh muốn bao che cho Nhiếp Tử San.

Thôi được, ai bảo người ta là người trong lòng Lệ Quân Trầm chứ.

Mình ở trong lòng anh có thể có vị trí bằng cái đinh, đã không tồi rồi.

Làm một tình nhân, thật sự không được có yêu cầu xa vời gì.

Cô cười nhạt: “Việc đến đây là được rồi, điều tra cũng không có kết quả gì.”

Lệ Quân Trầm nhíu mày: “Cô sẽ chịu để yên à?”

“Tôi là loại người tính toán chi li à?” Hứa Thâm Thâm tinh nghịch cười, chẳng lẽ trong lòng anh, cô là người thích thị phi ư?

Hứa Thâm Thâm luôn tạo cho người ta cảm giác sắc bén, hơn nữa có thù tất báo, đột nhiên bây giờ cô lại nhân nhượng cho yên chuyện, điều này không giống cô.

Hết chương 77.
Chương 78 Bọn họ ở bên nhau

Hứa Thâm Thâm cúi đầu, không nóng không lạnh cười, sau đó tiếp tục ăn cơm.

Đôi mắt của Lệ Quân Trầm trầm xuống, đen nhánh thâm thúy.

Ăn no, Hứa Thâm Thâm lại nằm xuống ngủ.

Nhưng đến giữa đêm, cô lại sốt cao, thậm chí nôn mửa đi ngoài, lăn lộn đến hơn nửa đêm, đến gần sáng mới ngủ.

Lệ Quân Trầm đứng bên cửa sổ, nhìn dáng vẻ tiểu tụy của cô, không hiểu vì sao lại có chút đau lòng.

Anh sờ trán Hứa Thâm Thâm, phát hiện không còn nóng nữa, mới thở dài nhẹ nhõm.

Sau một lúc lâu, Nhiếp Tử San gọi điện thoại đến.

Lệ Quân Trầm sợ quấy rầy Hứa Thâm Thâm nghỉ ngơi, nên đi ra ngoài.

“Chuyện gì?” Giọng nói của anh không hề có độ ấm.

“Không có gì, hôm qua anh đi sớm, có phải có chỗ nào không thoải mái không?” Nhiếp Tử San ân cần hỏi han.

“Tôi không sao.”Lệ Quân Trầm bình tĩnh nói.

“Không sao là tốt rồi, trưa nay em làm sủi cảo, anh có muốn ăn không?” Nhiếp Tử San nói, trong giọng nói ẩn chứa chờ mong.

Lệ Quân Trầm đã phiền chán Hứa Thâm Thâm, bây giờ chỉ cần mình nỗ lực, nhất định có thể khiến Lệ Quân Trầm hồi tâm chuyển ý.

“Không cần, Thâm Thâm ở bệnh viện, tôi cũng không có tâm trạng ăn uống.” Lệ Quân Trầm lãnh đạm nói.

“Ở bệnh viện?” Giọng nói của Nhiếp Tử San lập tức thay đổi: “Anh ở bên cạnh cô ấy à?”

Lệ Quân Trầm trả lời bâng quơ.

Vì sao?

Không phải bọn họ cãi nhau à?

Tại sao đột nhiên lại hòa giải?

Vì đồng tình sao?

Hay là Hứa Thâm Thâm đã dùng thủ đoạn gì?

“Vậy em đưa đến bệnh viện.” Nhiếp Tử San không từ bỏ nói.

“Thâm Thâm ăn uống kém, không ăn được đồ cứng như vậy, cô cứ ăn đi.” Lệ Quân Trầm lạnh nhạt cự tuyệt.

Nhiếp Tử San lập tức ngây người, anh quan tâm Hứa Thâm Thâm như vậy.

Cô chỉ là một tình nhân, một người tình không thể lộ diện!

Lệ Quân Trầm quay đầu nhìn vào phòng bệnh, thấy Hứa Thâm Thâm giật mình, không nói cái gì, lập tức tắt điện thoại.

Nhiếp Tử San cầm di động, sửng sốt một lúc lâu, mới chậm rãi hồi phục tinh thần.

Trở lại phòng bệnh, Lệ Quân Trầm nhìn thấy Hứa Thâm Thâm lười biếng duỗi eo, có vẻ ngủ rất thoải mái.

“Tỉnh rồi?”Lệ Quân Trầm dịu dàng nói.

Hứa Thâm Thâm nhìn thấy anh cười: “Anh vẫn ở đây à?”

“Cô chưa khỏe, tôi không yên tâm.”Lệ Quân Trầm lạnh lùng nói.

Hơn nữa, cô bị ốm bởi vì ở trong tuyết quá lâu.

“Anh thật sự biết chịu trách nhiệm.” Hứa Thâm Thâm lười biếng nói: “Nếu anh để tôi đi vào sớm một chút, đã không sao rồi.”

Lệ Quân Trầm nhíu mày: “Hứa Thâm Thâm, đừng có được voi đòi tiên.”

Lúc ấy anh đang tức giận, hơn nữa, sau đó anh cũng đuổi theo cô mà.

Nhưng anh không muốn cho cô biết.

Sợ cô thật sự sẽ được voi đòi tiên!

Hứa Thâm Thâm mỉm cười: “Còn không phải do anh sao?”

Lời này không sai chút nào.

Lệ Quân Trầm thật sự có chút kiêu căng đối với cô.

Lệ Quân Trầm nhìn cô, cô còn tâm trạng cười, xem ra đã không có việc gì.

“Lệ tiên sinh, tôi có thể tắm không?” Hứa Thâm Thâm không nhịn được hỏi.

“Không thể.” Lệ Quân Trầm nghiêm khắc nói: “Cô muốn bị cảm thêm à?”

“Nhưng tối hôm qua ra nhiều mồ hôi, cả người không thoải mái.” Hứa Thâm Thâm ôm chăn, lăn lộn trên giường, cô không chịu được cảm giác dinh dính này.

Ánh mắt Lệ Quân Trầm thâm thúy: “Vậy được, nhưng phải để tôi tắm giúp cô.”

“Anh.” Hứa Thâm Thâm nói.

“Tôi tắm giúp cô.”

Hứa Thâm Thâm không còn lời gì để nói, gian thương, không chịu thiệt thòi chút nào, còn muốn chiếm tiện nghi của cô.

….

Vài phút sau.

Lệ Quân Trầm và Hứa Thâm Thâm xuất hiện trong phòng tắm.

Hứa Thâm Thâm ngồi trên bồn rửa mặt, Lệ Quân Trầm duỗi tay cởi quần áo bệnh nhân của cô.

Cô mím đôi môi đỏ mọng, ngượng ngùng nhìn sang chỗ khác.

Ngón tay dài, trắng trẻo của Lệ Quân Trầm vô cùng nghiêm túc cởi cúc áo cô, sau đó từ trên vai cô cởi ra.

Hứa Thâm Thâm mặc nội y ren đỏ, lộ da thịt trắng nõn như tuyết, gợi cảm và quyến rũ.

Yếu hầu Lệ Quân Trầm khẽ cuộn lên, thân thể cứng đờ.

“Thích màu đỏ ư?” Lệ Quân Trầm giống như thuận miệng hỏi.

Hứa Thâm Thâm không trả lời, lỗ tai đỏ bừng.

Lệ Quân Trầm khẽ cười, đừng nhìn dáng vẻ cay độc, miệng lưỡi dẻo quẹo thường ngày của cô, thật ra anh biết rõ, Hứa Thâm Thâm chính là một con hổ giấy.

Vô cùng ngượng ngùng với việc giường chiếu.

Bây giờ cô đang runrẩy vô cùng.

“Thâm Thâm, đừng sợ.” Giọng nói của anh làm say lòng người.

“Không sợ, tôi mệt.” Hứa Thâm Thâm gần như nức nở trả lời, mỗi lần không phải mình bị tra tấn đến thương tích đầy người, thì là nửa ngày không xuống được giường.

Lệ Quân Trầm cúi đầu, cắn nhẹ lên xương quai xanh tinh xảo của cô: “Cảm ơn cô đã khẳng định tôi như vậy, để khen thưởng, tôi sẽ càng ra sức.”

Hứa Thâm Thâm muốn khóc.

Cô cắn môi, khổ sở nhìn người nào đó đang tàn sát bừa bãi trên người mình: “Bây giờ có thể săn sóc tôi một chút không?”

“Được.” Lệ Quân Trầm đồng ý: “Cô định thời gian đi.”

“Mười lăm phút.” Hứa Thâm Thâm sâu kín, cô thấy Lệ Quân Trầm nhíu mày, lập tức sửa miệng: “Hai mươi phút!”

Lệ Quân Trầm càng nhíu chặt hơn.

Hứa Thâm Thâm rất buồn bực, cuối cùng vẫn nhượng bộ: “Ba mươi phút, không thể nhiều hơn.”

“Được.” Lệ Quân Trầm cắn vành tai cô, sau đó cởi quần áo hai người.

30 phút sau, anh quả nhiên dừng lại.

Hứa Thâm Thâm dựa vào lồng ngực anh, thở gấp, dáng vẻ mệt mỏi.

Nhưng mà, mới nghỉ được năm phút, Lệ Quân Trầm lại tiếp tục.

“Từ từ, 30 phút rồi!” Hứa Thâm Thâm đưa tay đặt ở ngực anh, muốn đẩy anh ra.

Người đàn ông này đã làm là không thể cản được mà!

“Hứa Thâm Thâm, cô nghe không rõ, tôi nói 30 phút cho cô nghỉ một lần, chứ không phải một lần chỉ có 30 phút.” Lệ Quân Trầm chơi chữ với cô.

“Anh…” Hứa Thâm Thâm trợn tròn mắt, làm sao lại có người đàn ông vô sỉ như vậy!

Cầm thú!

Xong việc.

Lệ Quân Trầm ôm Hứa Thâm Thâm ra khỏi phòng tắm, cô đã tắm rửa sạch sẽ, là Lệ Quân Trầm tắm cho cô.

Vừa nằm lên giường, cô liền không nhúc nhích, mí mắt cũng lười nâng lên.

“Tôi là bệnh nhân.” Hứa Thâm Thâm nức nở nói.

“Vận động kịch liệt có thể ra nhiều mồ hôi, bệnh cảm cúm của cô mới mau khỏi.” Lệ Quân Trầm cầm khăn lông lau tóc mình.

Anh đã mặc áo sơ và quần tây, dáng vẻ như thiếu gia kiêu ngạo rồi.

Hứa Thâm Thâm hừ một tiếng, không để ý đến anh.

Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Lệ Quân Trầm đặt khăn lông xuống, nói: “Vào đi.”

Cửa đẩy ra, Nhiếp Tử San nhìn vào bên trong.

Cô ta nhìn thấy Hứa Thâm Thâm mặc áo tắm, mà tóc Lệ Quân Trầm vẫn còn ướt, lập tức sửng sốt.

Bọn họ đã làm gì, cô ta rất rõ ràng.

Hứa Thâm Thâm chui vào chăn, lộ đôi mắt ra nhìn Nhiếp Tử San.

Làm sao cô ta lại đến đây?

Hết chương 78.
Chương 79 Hi vọng hai người sớm sinh một đứa con

“Sao cô lại đến đây?” Lệ Quân Trầm nhíu mày.

“Em đến đưa sủi cảo cho hai người.” Nhiếp Tử San khẽ cười, đi đến cạnh giường nhìn Hứa Thâm Thâm: “Cô cảm thấy thế nào rồi?”

Đột nhiên hỏi han ân cần, khiến Hứa Thâm Thâm hơi kinh ngạc, đồng thời cảm thấy không thoải mái.

“Tôi rất tốt, cảm ơn cô quan tâm.” Thái độ của Hứa Thâm Thâm lạnh nhạt.

Quan hệ của cô và Nhiếp Tử San rất xấu hổ.

Một người là bạn gái cũ của Lệ Quân Trầm, một người là tình nhân, luôn có ái muội không nói rõ được.

Hơn nữa, Nhiếp Tử San thể hiện rất hào phóng, giống như càng làm nổi bật thân phận tình nhân của Hứa Thâm Thâm.

Nhưng thật ra, bây giờ Lệ Quân Trầm vẫn độc thân, cùng lắm thì cô chỉ là người tình mà thôi.

“Tôi nấu sủi cảo, có muốn ăn không?” Nhiếp Tử San dịu dàng cười, thái độ khác hẳn lúc trước.

Hứa Thâm Thâm mệt đến mức không muốn ăn, nhưng nếu không ăn, sẽ không nể mặt cô ta, hơn nữa, Lệ Quân Trầm vẫn ở đây.

Cô giật mình, cổ áo tắm nới rộng, lộ da thịt trắng nõn và xương quai xanh tinh xảo, có dấu hôn đậm nhạt, có thể thấy Lệ Quân Trầm rất thích hôn xương quai xanh của cô.

Nhiếp Tử San cứng người một chút, nhanh chóng bình tĩnh lại, lấy sủi cảo ra.

Cô ta rất muốn xoay người rời đi, nhưng lại nghĩ, mình không thể cho bọn họ có quá nhiều thời gian riêng tư được, cho nên cứ ngồi ì không đi.

“Thâm Thâm, cô nếm thử đi.” Nhiếp Tử San đặt sủi cảo xuống trước mặt cô.

Hứa Thâm Thâm ngẩng đầu nhìn Lệ Quân Trầm, xem ý anh.

“Muốn ăn thì ăn.” Lệ Quân Trầm lạnh nhạt nói.

Hứa Thâm Thâm lại cảm thấy anh cũng đang làm khó người khác.

Cô cầm đũa, bỏ một miếng sủi cảo vào trong miệng, chỉ là sủi cảo bình thường, còn không ngon bằng dì giúp việc trong nhà làm.

Nhưng cô vẫn nể tình khen ngợi: “Ăn ngon.”

Nhiếp Tử San kiêu ngạo cười, xoay người nói với Lệ Quân Trầm: “Quân Trầm, anh cũng ăn đi, em làm nhân tươi anh thích ăn nhất đấy.”

Lệ Quân Trầm rót một cốc nước ấm cho Hứa Thâm thâm, lạnh lùng nói: “Để cho Thâm Thâm ăn, nhìn cô ấy rất thích.”

Đôi mắt đen nhánh của Hứa Thâm Thâm hiện lên chút buồn bực, cô không có thích!

Quan trọng nhất là, đây là sủi cảo mà bạn gái cũ của anh làm.

Đối với cô, thật sự rất khó nuốt.

Lệ Quân Trầm đưa cốc nước đến, trầm giọng nói: “Từ từ ăn, đừng vội.”

Hứa Thâm Thâm ngậm miệng cốc, chờ Lệ Quân Trầm đút cho cô, tay cô cũng không chạm vào cốc.

Lệ Quân Trầm cũng không mặc kệ, rất tự nhiên nâng cao lên.

Bọn họ nhìn giống như một đôi yêu nhau đã nhiều năm, tất cả đều tự nhiên như vậy.

Nhìn Lệ Quân Trầm ôn nhu, săn sóc Hứa Thâm Thâm, trong lòng Nhiếp Tử San hụt hẫng, tại sao anh lại đối xử tốt với Hứa Thâm Thâm như vậy!

“Công ty còn có chuyện, em đi trước đây.”Cuối cùng Nhiếp Tử San cũng không chịu nổi nữa, cô ta để hộp cơm xuống, rồi xoay người rời đi.

Hứa Thâm Thâm nuốt miếng sủi cảo xuống: “Cô ta giận rồi.”

“Ừ.” Lệ Quân Trầm đặt cốc nước, ngồi xuống, không định đuổi theo.

Hứa Thâm Thâm nhíu mày: “Anh không đi an ủi à?”

“Không cần, cô ta cũng không phải trẻ con.” Lệ Quân Trầm lạnh lùng nói.

Hứa Thâm Thâm than thở, nhất định bọn họ cãi nhau rồi.

“Anh thật sự không ăn sủi cảo à?” Hứa Thâm Thâm nói sang chuyện khác.

Lệ Quân Trầm nhìn thoáng qua hộp sủi cảo: “Buổi chiều tôi phải đến công ty, không thích hơi thở nặng mùi.”

Phốc!

Hứa Thâm Thâm bật cười, sủi cảo có rau hẹ, nếu phải ra ngoài làm việc, quả thật không nên ăn.

Cô không tưởng tượng được, trên người Lệ Quân Trầm có mùi rau hẹ sẽ như thế nào.

Càng không tưởng tượng được, ngộ nhỡ răng anh bị rau hẹ dính vào thì sao.

Nhìn cô cười vui vẻ như vậy, Lệ Quân Trầm lại đen mặt, không cần hỏi cũng đoán được trong đầu cô đang nghĩ gì.

Hứa Thâm Thâm thấy anh không vui, lập tức ngừng cười: “Anh đi làm đi, tôi ở bệnh viện một mình cũng được.”

“Tôi chỉ đi ba tiếng, cô thành thật một chút.” Lệ Quân Trầm dặn dò.

Hứa Thâm Thâm gật đầu.

Tuy rằng mỗi lần Lệ Quân Trầm dặn dò như vậy, hình như cô đều không nghe lời.

Lệ Quân Trầm rời đi cũng không yên tâm, cố tình dặn dò hộ sỹ nhìn cô.

Hứa Thâm Thâm u oán: “Tôi không phải trẻ con.”

Lệ Quân Trầm thong thả mặc tây trang, lạnh lùng nói: “Hứa Thâm Thâm, cô dám không nghe lời, tôi sẽ lấy dây lưng đánh mông cô.”

Hứa Thâm Thâm nghe đã thấy đau, ngượng ngùng gật đầu: “Được, tôi không đi đâu.”

Bây giờ cô đang bị bệnh, có thể đi đâu chứ.

Thấy Lệ Quân Trầm phải đi, cô bỗng nhiên giang hai tay ra: “Lệ tiên sinh, ôm một cái.”

“Cô đâu phải trẻ con!”Lệ Quân Trầm có chút mất tự nhiên.

Hứa Thâm Thâm thất vọng buông tay, nhưng eo cô bỗng nhiên bị xiết chặt, Lệ Quân Trầm đã đi đến, ôm cô vào lòng.

Bàn tay dày rộng của anh vuốt tóc cô nhẹ nhàng.

Hứa Thâm Thâm rất hưởng thụ, thật ấm áp.

Chờ Lệ Quân Trầm đi rồi, Hứa Thâm Thâm lấy ipad ra chơi game.

Nửa tiếng sau, cô cảm thấy đói bụng.

Đúng rồi, bánh kem hôm qua còn, cô có thể ăn.

Cô xuống giường tìm hộp bánh kem dưới bàn trà, nhưng khi mở ra lại phát hiện bên trong đã không còn bánh kem nữa.

Hôm qua rõ ràng còn rất nhiều mà.

Chẳng lẽ Lệ Quân Trầm lại ăn hết?

Nghĩ đến đây, cô đưa tay ôm mặt, ngốc nghếch cười.

Anh ăn hết, chứng tỏ bánh kem rất ngon đúng không?

Không biết vì sao, cô cảm thấy rất hạnh phúc.

Loại cảm giác này rất kỳ diệu.

….

Một mình Hứa Thâm Thâm ở trong phòng chơi game, bỗng nhiên có một người đứng ngoài cửa.

Cô cảm thấy có người đang nhìn mình, thả ipad xuống, nhìn về phía cửa.

Cánh cửa mở ra một khe hở, cô chỉ nhìn thấy một bóng người, không biết đó là ai.

“Ai vậy?” Hứa Thâm Thâm lạnh lùng hỏi.

Cửa đột nhiên bị đẩy ra, một người đàn ông đi vào.

“Bạch Quang Huy?” Hứa Thâm Thâm nhíu mày, sao ông ta lại đến đây?

Bạch Quang Huy đi vào, không ngờ phía sau còn có Nguyễn Thanh Uyển nữa.

Bọn họ cùng đến, chắc chắn không phải chuyện tốt.

Hứa Thâm Thâm lạnh lùng nhìn bọn họ, khóe miệng nhếch lên nụ cười tà mị, châm chọc: “Hôn lễ hôm qua tôi đâu có làm gì, hai người đến tìm tôi làm gì?”

“Thâm Thâm, chúng tôi đến tìm cô là có chuyện muốn thương lượng.” Bạch Quang Huy hắng giọng, nhìn thoáng qua Nguyễn Thanh Uyển, sau đó nhìn cô nói: “Chúng tôi hi vọng cô và Quân Trầm sớm sinh một đứa con.”

Sinh con?

Hứa Thâm Thâm ngây người.

Cho đến nay, người không làm theo kịch bản là cô, sao bây giờ bọn họ cũng không đi theo kịch bản rồi?

“Tôi có thể hỏi vì sao không?” Vẻ mặt Hứa Thâm Thâm sâu xa.

Mấy ngày trước, Nguyễn Thanh Uyển còn tìm cô, muốn cô rời khỏi Lệ Quân Trầm, sao bây giờ lại đổi ý.

Sự thay đổi này cũng thật nhanh.

Chuyện nhất định không đơn giản như vậy!

Hết chương 79.
Chương 80 Anh Lệ là nam thần may mắn của tôi

Hứa Thâm Thâm khẽ cười: “Sinh thì sinh, cũng phải xem anh Lệ có đồng ý hay không.”

“Cô không cần lo lắng điều này, tôi có thể thuyết phục nó.”Nguyễn Thanh Uyển như rất có lòng tin.

“Nhưng tôi có điều kiện.”Hứa Thâm Thâm giương khóe mắt, liếc nhìn bà ta.

“Cô định đòi tiền sao?”Nguyễn Thanh Uyển như đã sớm đoán trước được, hơn nữa đã chuẩn bị kỹ càng.

Xem ra cho dù Hứa Thâm Thâm mạnh mồm lớn tiếng thế nào, bà ta cũng không chớp mắt.

Bởi vậy Hứa Thâm Thâm thay đổi suy nghĩ và chủ ý: “Tôi muốn kết hôn với anh ấy.”

“Cái gì?” Nguyễn Thanh Uyển kinh ngạc nhìn Hứa Thâm Thâm.

“Tôi muốn kết hôn với anh Lệ, như vậy tôi mới sinh con cho anh ấy, nếu không tôi sẽ không sinh.” Cô cười như không cười nhìn Nguyễn Thanh Uyển, không biết bà ta có chấp nhận hay không.

Nếu như thật sự đồng ý, vậy chứng tỏ phía sau nó có âm mưu lớn.

Nguyễn Thanh Uyển nhìn Bạch Quang Huy một chút, nhưng ông ta lắc đầu, cũng không đồng ý.

Hứa Thâm Thâm thầm nghĩ, nhất định bọn họ muốn để cô lén mang thai, sau đó sinh đứa bé ra.

Cũng chính là, bọn họ không muốn để Lệ Quân Trầm biết.

Như vậy xem ra, bọn họ muốn có đứa bé này, sau đó dùng nó để uy hiếp hoặc khống chế Lệ Quân Trầm ư?

Còn về việc tại sao không đi tìm người phụ nữ khác, đó là bởi vì Lệ Quân Trầm đều không vừa ý với người phụ nữ nào.

Không phải là cô ngạo mạn, những người phụ nữ khác vốn không trèo được lên giường của Lệ Quân Trầm.

“Cô đổi điều kiện khác đi.” Nguyễn Thanh Uyển tỏ ra bất lực: “Ngoại trừ điều kiện này, cho dù là yêu cầu gì, tôi đều có thể đáp ứng.”

Hứa Thâm Thâm cười lạnh lùng: “Xin lỗi, tôi không thiếu gì cả, chỉ thiếu mỗi danh phận, các người không cho được thì bỏ đi.”

“Thâm Thâm, cô nên biết rằng cô không thể gả cho Quân Trầm được.” Cuối cùng Bạch Quang Huy cũng lên tiếng, hai mắt ông ta có chút đục ngầu và cay nghiệt: “Nhưng nếu cô có đứa con của Quân Trầm, cũng ngang với việc có sự bảo đảm. Cho dù không yêu nó, nhưng tháng ngày sau này cũng không phải lo cơm ăn áo mặc, vinh hoa phú quý.”

Hứa Thâm Thâm cười lạnh lùng: “Cho dù không có anh Lệ, tôi cũng có thể sống vinh hoa phú quý.”

Sắc mặt Bạch Quang Huy hơi thay đổi, ông ta tiếp tục nói: “Chúng tôi làm như vậy là sợ Quân Trầm một mực không muốn có con, như vậy chúng tôi cũng có lỗi với Lệ gia.”

“Các người là gì với Lệ gia, cần tới các ngươi phải xứng đáng sao?” Hứa Thâm Thâm cười hỏi: “Các người không cần vòng vo với tôi nữa. Nếu tôi mang thai thì Lệ Quân Trầm cũng sẽ không cần đứa bé đâu. Bởi vậy các người muốn ra tay từ chỗ tôi thì vẫn nên nghỉ đi.”

“Chuyện gì cũng đều có ngoại lệ.”Nguyễn Thanh Uyển nói sâu xa.

Hứa Thâm Thâm khẽ cười: “Các người cao thượng, độ lượng đến thế sao? Để Lệ gia có con đàn cháu đống, lại vội vã như vậy?”

Nguyễn Thanh Uyển cười lạnh lùng: “Lúc trước ba của Quân Trầm đã giao cho nó tôi chăm sóc, chính là sợ nó sẽ cưới muộn, không có con.”

Hứa Thâm Thâm vốn dĩ không tin lời bà ta, cô cười lạnh nói: “Tôi và Lệ Quân Trầm chỉ muốn có được thứ mình muốn, còn về việc Lệ gia có con cháu vạn đời hay đoạn tử tuyệt tôn, có liên quan gì đến tôi chứ?”

Sắc mặt Nguyễn Thanh Uyển có chút tái nhợt.

Bạch Quang Huy không nhìn nổi Hứa Thâm Thâm, ông ta cau mày, sau đó ra hiệu cho Nguyễn Thanh Uyển rồi đi ra ngoài.

Hứa Thâm Thâm thầm nghĩ, lẽ nào bọn họ còn có chiêu đằng sau?

Chờ Bạch Quang Huy đi ra ngoài, Nguyễn Thanh Uyển nhìn Hứa Thâm Thâm, giọng nói bất ngờ mềm dẻo: “Thâm Thâm, con giúp dì một chút, dì cũng không có cách nào khác, dì cũng muốn có cháu bồng sớm.”

Hứa Thâm Thâm nhún vai: “Xin lỗi, tôi không làm nổi.”

“Hay là như thế này, lúc con và Quân Trầm làm việc đó, con tích trữ tinh trùng của nó lại rồi đưa cho dì có được không?” Gò má Nguyễn Thanh Uyển có chút ửng đỏ.

Mắt Hứa Thâm Thâm trợn tròn, đây là yêu cầu giúp đỡ hoang đường nhất mà cô từng nghe.

“Bà đang đùa sao?” Hứa Thâm Thâm cười: “Mỗi lúc trên giường tôi đều mệt gần chết, không muốn động đậy gì, làm gì có thời gian tích trữ tinh trùng cho bà?”

Nguyễn Thanh Uyển nghiêm túc: “Chỉ cần cô để tâm, nhất định có thể làm được.”

“Thật sự xin lỗi, tôi làm không nổi.” Hứa Thâm Thâm cũng không phải con ngốc, dĩ nhiên sẽ không đồng ý.

“Thâm Thâm, nếu như cô đồng ý với tôi, tôi có thể bảo Diệp gia để cho cô 10% cổ phần.” Nguyễn Thanh Uyển nghiêm túc nhìn cô, dường như thật sự không phải gạt người.

Hứa Thâm Thâm cười xòa một tiếng: “Không cần.”

Nguyễn Thanh Uyển nhìn có vẻ thật sự không muốn làm gì nữa, tâm trạng buồn bực bất thường.

Vẻ mặt bà ta thay đổi, trên mặt lại thêm một ý chế giễu: “Cũng đúng, mắt nhìn của Quân Trầm rất cao, sao có thể để cô sinh con của nó ra chứ.”

Hứa Thâm Thâm cười bình thản, lắc đầu.

Sau khi Nguyễn Thanh Uyển bước ra ngoài, cả căn phòng đều yên tĩnh trở lại.

Hứa Thâm Thâm cầm máy tính bảng lên, tâm trạng không chịu bất kỳ ảnh hưởng nào, cô tiếp tục chơi game.

Nhưng quả thật cô có chút để ý, tại sao bọn họ lại đột nhiên đến tìm mình, hơn nữa còn nhắc đến chuyện sinh con.

Lẽ nào đã xảy ra chuyện gì rồi?

Ba tiếng sau, Lệ Quân Trầm trở lại bệnh viện.

Hứa Thâm Thâm vẫn đang chơi game, hơn nữa còn chơi rất vui.

Lúc Lệ Quân Trầm bước vào, cô chỉ nhấc mí mắt lên, sau đó tiếp tục chơi.

Lần đầu tiên Lệ Quân Trầm có cảm giác mình bị bỏ quên.

Chẳng lẽ trò chơi còn hơn cả anh sao?

Hứa Thâm Thâm đang đánh boss, mắt nhìn thấy sắp thắng rồi, nhưng cô cảm thấy một cơn gió âm u từ bên cạnh thổi đến.

Bóng đen to lớn đó bao phủ lấy cô.

Cô không thể không dừng trò chơi trong tay lại, ngẩng đầu nhìn người nào đó đang mặt mày sầm sì.

“Anh Lệ, ai chọc anh giận vậy?” Cô biết rõ nhưng vẫn cố ý hỏi.

“Một con yêu tinh chơi trò chơi.” Lệ Quân Trầm lạnh lùng đáp lại.

Hứa Thâm Thâm cười: “Sắp kết thúc rồi, nhanh thôi, tôi đang đánh boss.”

Nói xong, cô cúi đầu tiếp tục chơi.

Lệ Quân Trầm đứng không nhúc nhích, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô.

Hứa Thâm Thâm thầm nghĩ, cho dù khí thế của anh có mạnh mẽ thêm nữa, cô cũng phải tiếp tục chơi, không thể bẫy chiến hữu!

Hơi ép bên người Lệ Quân Trầm càng ngày càng thấp.

Chống chọi với áp lực, Hứa Thâm Thâm tiếp tục chơi, sau năm phút, cô reo hò: “Thắng rồi!”

Nói xong, cô đặt máy tính bảng xuống, ôm lấy Lệ Quân Trầm. Cô ngẩng đầu, cằm đặt lên trên bụng săn chắc của anh, cười nói: “Anh Lệ là nam thần may mắn của tôi. Anh đứng ở chỗ này nhìn, tôi sẽ thắng.”

Lệ Quân Trầm giơ tay cốc lên đầu cô: “Hứa Thâm Thâm, đừng giở trò này ra với tôi!”

“Tôi nói thật mà.”Hứa Thâm Thâm chớp mắt.

Không thể không công nhận, Hứa Thâm Thâm rất biết dỗ dành người khác.

Cơn giận trong lòng Lệ Quân Trầm nguôi đi một nửa.

Hứa Thâm Thâm cười ha hả buông anh ra, cúi đầu nhìn máy tính bảng, phát hiện có người gửi một tin nhắn cho cô.

Cô vừa nhấp vào xem, lại chính là chiến hữu cùng nhau hợp tác lúc nãy: “Cậu thật giỏi, kết bạn nhé.”

Hứa Thâm Thâm từ chối: “Không cần, tôi là người độc lập.”

“Cậu vẫn khá tự cao, đây là số điện thoại của tôi, cậu gọi cho tôi.”Đối phương có cảm giác dây dưa đến cùng.

Hứa Thâm Thâm muốn tắt máy tính bảng, nhưng lại bị Lệ Quân Trầm giành lấy.

Anh nhìn thấy tin nhắn đối phương gửi đến, sắc mặt lập túc u ám.

“Tôi vô tội.” Hứa Thâm Thâm lập tức phủi sạch.

“Hứa Thâm Thâm, cô chơi game cũng có đàn ông tìm cô nói chuyện riêng, thật sự là được đấy.” Lệ Quân Trầm lạnh lùng nói.

Cả người Hứa Thâm Thâm đều dựng tóc gáy lên, anh thật đáng sợ!

Hết chương 80.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK