• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 71 Đàn ông cũng nghĩ một đằng nói một nẻo

Đây là lần đầu tiên Bùi Triết thấy Lệ Quân Trầm tức giận đến mức không giữ nổi bình tĩnh như thế.

Chiếc di động rơi xuống đất vỡ thành hai nửa, màn hình cũng vỡ tan tành.

Trong lòng anh ta nghĩ, nhất định là lần này Hứa Thâm Thâm đại ngu ngốc đã thực sự chọc giận boss rồi.

“Lệ tổng, cần tôi làm những gì?” Bùi Triết dè dặt cất tiếng hỏi.

“Không cần, tôi tự giải quyết được.” Giọng nói cua Lệ Quân Trầm lạnh lùng như được bao phủ bởi sương lạnh.

Bùi Triết làm việc cùng anh nhiều năm cũng không khỏi rùng mình một cái, cảm thấy nhiệt độ của căn phòng bỗng nhiên giảm xuống đột ngột.

Ở một nơi khác, Hứa Thâm Thâm về đến nhà, ngồi trên bàn cơm ăn một mình, nhưng số cơm trong bát của cô căn bản cũng không hề giảm bớt đi chút nào.

Dì giúp việc đi tới, lo lắng hỏi: “Tiểu thư, không hợp khẩu vị sao?”

Hứa Thâm Thâm hồi phục lại tinh thần, khẽ lắc đầu: “Không phải.”

“Những món hôm nay tôi làm đều là món là tiểu thư thích ăn, thế nhưng tôi lại thấy tiểu thư cứ không yên lòng.” Dì giúp việc ngượng ngùng nói: “Có phải là không hợp khẩu vị rồi không?”

Hứa Thâm Thâm cười khẽ: “Đương nhiên không phải, đồ ăn dì làm vẫn luôn rất ngon, chẳng qua hôm nay tôi cũng không quá đói.”

Ngập trong đầu cô lúc này toàn là dáng vẻ tức giận của Lệ Quân Trầm, trong lòng cô đang cực kỳ không thoải mái.

Cô cũng không thể vứt hết mặt mũi để đi tìm anh được.

Dù sao anh cũng đã nói là không muốn nhìn thấy cô nữa rồi.

Sự xuất hiện của Chu Lang chỉ là chuyện ngoài ý muốn, cô còn chưa kịp giải thích gì cả mà anh đã liền ném cô ra một góc, mặc kệ.

Anh tức giận như vậy, quả thực chính là vì tham lam muốn chiếm làm của riêng sao?

“Tiểu thư, cô có tâm sự phải không?” Dì giúp việc thấy một mình cô chìm trong im lặng suy nghĩ, rồi lại than thở ngắn dài, nên rất quan tâm hỏi han cô.

Hứa Thâm Thâm mím mím môi: “Dì, trước kia lúc tôi qua lại với Diệp Mạc Phàm cũng như thế này sao?”

Dì giúp việc hơi sửng sốt, bà còn tưởng rằng cái tên Diệp Mạc Phàm là cấm kỵ đối với Hứa Thâm Thâm.

Bà nghĩ nghĩ một chút rồi lại lắc đầu: “Không, ít nhất tôi cũng chưa từng nhìn thấy.”

“Quả nhiên càng là đàn ông thâm trầm thì càng khó giải quyết.” Hứa Thâm Thâm cực kỳ ai oán.

Dì giúp việc lại cười cười: “Tiểu thư đang nói ai, là người đàn ông lần trước kia sao?”

“Hôm nay Chu Lang đến thăm tôi, đột nhiên ôm tôi một cái, xong rồi bị anh ấy nhìn được, anh ấy bảo không muốn nhìn thấy tôi nữa, sau đó liền đi luôn.” Hứa Thâm Thâm sầu muộn nói.

“Tiểu thư này, theo tôi thấy phụ nữ hay nghĩ một đằng nói một nẻo, và đàn ông cũng vậy.” Dì giúp việc khẽ cười: “Hay là cô đi gặp cậu ta thử xem, thử giải thích một chút?”

“Thật thế sao?” Hứa Thâm Thâm nhíu mày.

Dì giúp việc chỉ cười mà không nói gì.

“Được, vậy giờ tôi sẽ đi tìm anh ấy.” Hứa Thâm Thâm đã sớm không ngồi yên nổi nữa, thật ra cô cũng đang rất cần một người như vậy, một người nói với cô rằng nên làm chính mình, không cần để ý gì cả mà đi tìm anh.

“Nhưng hiện giờ bên ngoài tuyết đang bắt đầu rơi rồi.” Dì giúp việc cảm thấy lo lắng: “Nếu không thì mai rồi hãy đi.”

Hứa Thâm Thâm vừa mặc áo khoác vừa lắc đầu: “Tôi không thích để tồn lại việc của ngày hôm nay qua đêm.”

Nói xong, cô đã mở tung cửa bước ra ngoài, gọi tài xế chở mình tới biệt thự Danh Sơn.

Lúc đến biệt thự Danh Sơn, mặt đất đã được phủ bởi một tầng sương trắng.

Hứa Thâm Thâm xuống xe, ấn chuông cửa, nhưng lại không có bất cứ ai mở cửa cho cô, bên trong biệt thự tối đen như mực.

Sao thế này, chẳng lẽ không có ai ở nhà sao?

Ô lại nhấn chuông thêm mấy lần, nhưng vẫn không có tiếng đáp lại.

“Tiểu thư, gió tuyết lớn quá, tôi đưa cô về nhà.” Lái xe thấy cô ăn mặc đơn sơ đứng trong mưa tuyết cũng cảm thấy đau lòng thay.

Nghĩ mà xem, từ trước tới giờ Hứa Thâm Thâm nào đã từng phải chịu cảnh này bao giờ.

“Anh về trước đi.” Dường như Hứa Thâm Thâm hạ quyết tâm phải chờ được Lệ Quân Trầm.

Lái xe trợn tròn mắt: “Nhưng tuyết càng lúc càng rơi dày, lỡ như cả đêm trong nhà không có ai trở về thì biết làm sao?”

Sự lo lắng của anh ta không phải không có lý.

Hứa Thâm Thâm hơi nhíu mày, hình như ngay cả dì Tiếu cũng không ở đây.

Thế nhưng lỡ như Lệ Quân Trầm có ở nhà, nhưng anh lại hờn dỗi không ra mở cửa cho cô thì sao?

Có câu nói này rất hay, không bỏ được con thì không bắt được sói, không đùa nghịch lưu manh thì sẽ không có được điều mình muốn.

“Tôi sẽ về sau, anh cứ về trước đi.” Hứa Thâm Thâm nghiêm túc.

Lái xe sửng sốt một hồi lâu, sau đó mím môi, chỉ có thể nặng nề thở ra hít vào thật sâu, rồi xoay người lên xe, lái xe rời khỏi.

Chờ chiếc xe rời khỏi, Hứa Thâm Thâm lại nhấn chuông thêm mấy lần, nhưng vẫn không hề có tiếng đáp lại.

Lại thêm nửa tiếng nữa trôi qua, Hứa Thâm Thâm sắp biến thành người tuyết đông lạnh trước cánh cửa ra vào rồi.

Lúc này, một chiếc Maybach màu đen phóng tới, cô lập tức lộ ra nụ cười.

“Là Hứa tiểu thư.” Bùi Triết không ngờ vừa đưa Lệ Quân Trầm đi băng bó vết thương về thì Hứa Thâm Thâm liền đến rồi.

“Lái thẳng xe vào trong,” Giọng Lệ Quân Trầm lạnh lùng, trên cánh tay phải của anh được băng kín vải, còn có vết cả màu mờ mờ ẩn hiện, xem ra vết thương rất nặng.

Bùi Triết hơi do dự: “Nhưng mà tuyết rất lớn.”

“Lái thẳng vào!” Lệ Quân Trầm lạnh lùng ra lệnh.

Bùi Triết không dám không nghe theo, chân nhấn ga lái xe băng qua cánh cửa biệt thự.

Vốn dĩ Hứa Thâm Thâm còn muốn ngăn cản, nhưng tốc độ của chiếc xe quá nhanh, vụt một cái liền lao qua trước mặt, cô cũng không kịp phản ứng.

Thế nhưng cô vẫn đuổi theo.

Nhìn thấy Lệ Quân Trầm lạnh lùng bước từ trên xe xuống, cô cao giọng hô: “Lệ tiên sinh.”

Bước chân của Lệ Quân Trầm không hề do dự chút nào, sải bước đi thẳng về hướng biệt thự.

“Lệ tiên sinh.” Giọng Hứa Thâm Thâm mềm mại giống hệt mèo con, một tay giữ chặt ống tay áo anh: “Sao anh lại không để ý đến tôi?”

Lệ Quân Trầm không nói lấy một lời, chỉ giật ống tay áo của mình về, cũng không thèm quay đầu mà đi thẳng vào trong.

Xem ra anh giận thật rồi.

Một tiếng rầm vang lên, anh đã đá tung cánh cửa.

Hứa Thâm Thâm vô tội chớp mắt mấy cái, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?

Cô không tin chỉ một cái ôm mà có thể khiến Lệ Quân Trầm tức giận đến mức độ này?

“Trợ lý Bùi…” Hứa Thâm Thâm chuyển mục tiêu.

“Hứa tiểu thư, hiện giờ Lệ tổng đang tức giận lắm, đập vỡ hết tất cả đồ đạc trong nhà, đến mức tay cũng bị thương rồi.”

Haizz.

Hứa Thâm Thâm thở dài: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Cô không nên hỏi tôi, tôi cũng không biết rõ lắm. Hôm nay Lệ tổng trở về sớm hơn dự kiến chính là vì cô đấy.” Bùi Triết trả lời.

Hứa Thâm Thâm nhìn ánh đèn trên tầng hai căn biệt thự sáng lên, liền bước tới đập cửa sổ của gian phòng bên dưới, nhìn vào trong hô to: “Lệ tiên sinh, anh xuống đây, chúng ta nói rõ mọi chuyện.”

Chỉ thấy trên rèm cửa phản chiếu một bóng hình lẻ loi cao ngạo, nhưng không hề thấy anh vén rèm lên nhìn chính mình.

Bùi Triết đi vào biệt thự trước đưa thuốc cho Lệ Quân Trầm, sau đó cũng không hề bước ra.

Chắc là Lệ Quân Trầm không cho anh ta ra ngoài.

Hứa Thâm Thâm lạnh cóng đến độ toàn thân phát run, cô dậm chân, hiện giờ tuyết lớn phủ khắp nơi, tuyết đã rất lớn rồi.

Bả vai Hứa Thâm Thâm đều trắng xóa.

Bùi Triết vén một góc rèm lên, nhìn xuống dưới, cảm thấy hơi quan ngại: “Lệ tổng, Hứa tiểu thư sẽ không bị đông lạnh đến mức sinh bệnh chứ?”

Lệ Quân Trầm yên vị ngồi trên ghế sofa, không hề nhúc nhích, đôi mắt tĩnh mịch mà lạnh lẽo, trong bóng đêm hai con ngươi đen láy cũng phát ra luồng sáng âm u.

Thấy anh không động đậy chút nào, Bùi Triết tiếp tục nói: “Thân thể Hứa tiểu thư yếu ớt, lỡ như bị lạnh cứng người rồi phát sốt, sợ rằng sẽ xảy ra chuyện.”

Có vẻ như Lệ Quân Trầm hơi nhíu mày, nhưng vẫn không hề động đậy.

Bùi Triết nhìn anh mãi, thầm nghĩ đúng là một người đàn ông đặc biệt.

Đợi đến lúc anh ta vén rèm lên nhìn ra ngoài, liền ngạc nhiên thốt lên: “Ơ, không thấy Hứa tiểu thư đâu nữa?”

Hết chương 71.
Chương 72 Cũng đừng để tôi nhìn thấy cô ta một lần nào nữa

Lệ Quân Trầm lập tức có phản ứng, anh đứng dậy đi tới trước cửa sổ, nhìn xuống dưới.

Chỉ nhìn thấy mỗi mấy chữ ‘Tôi xin lỗi’ rất to trên tuyết còn không thấy Hứa Thâm Thâm đâu nữa.

Anh quay người bước ra ngoài, đi vào bên trong mưa tuyết, nhưng cũng không hề thấy tung tích của cô dù chỉ một chút xíu.

Dấu chân thì vẫn còn, thế nhưng cũng đã rất mờ.

Nếu như không phải dòng chữ trên tuyết đủ lớn thì cũng đã sớm bị tuyết rơi phủ kín lên trên rồi.

Anh đuổi theo dấu chân, bỗng phát hiện cô đã đi được rất xa.

Hứa Thâm Thâm thật sự lạnh đến không thể chịu nổi nữa, cho nên mới quyết định rời đi trước.

Nhớ lại lúc trước, vì chuyện giữ lại biệt thự mà cô cũng đã từng đến tìm Diệp Mạc Phàm vào một đêm tuyết tương tự thế này, cô quỳ gối trong tuyết ròng rã hai tiếng đồng hồ nhưng không một ai quan tâm tới cô.

Đầu gối của cô đông cứng đến mức đỏ hết cả lên, nhưng vẫn không một ai bước ra ngoài.

Tuy rằng tình huống lần này không giống lúc đó, nhưng cô cũng không muốn khiến bản thân chịu tủi.

Hiện giờ cô đang cảm thấy cả người mình mơ mơ màng màng rồi, trong người cũng lúc lạnh lúc nóng, sợ sợ là sắp sửa bị bệnh rồi.

Cho nên cô liền quyết định về nhà trước, ngày mai lại tới.

Đi theo hướng xuống dưới chân núi, cô có cảm giác đôi chân không còn nghe theo sự điều khiển của trĩ não nữa, mềm đến mức không cất bước nổi.

Lúc này, một chiếc xe bỗng lái từ dưới chân núi lên, dừng ngay trước mặt cô.

Tông Tranh Vanh thấy cô chật vật như vậy, sắc mặt lập tức trở nên đen xì, anh ta xuống xe, cời chiếc áo khóa nỉ trên người xuống, phủ lên thêm cho cô.

“Thâm Thâm, cô sao thế?” Tông Tranh Vanh không ngờ rằng cô sẽ lại ở trong tình trạng này.

Hứa Thâm Thâm lập tức run hết cả chân, cả người có xu thế đổ về phía trước, Tông Tranh Vanh ôm ngang người cô, bế cô lên xe.

Dọc đường đi không hề chậm trễ, trực tiếp đưa thẳng đến bệnh viện.

Lúc Lệ Quân Trầm đuổi tới chỉ thấy Hứa Thâm Thâm đang rúc người vào trong ngực Tông Tranh Vanh, sau đó lên xe, căn bản không hề biết đã xảy ra chuyện gì.

Anh đứng dưới trời tuyết rơi, hai tay nắm chặt thành đấm, đời này anh mà còn vì một người phụ nữ như thế thì anh sẽ không còn mang họ Lệ nữa!

Tông Tranh Vanh đưa Hứa Thâm Thâm đến bệnh viện, bác sĩ vừa kiểm tra xong cho cô, sắc mặt lập tức không tốt chút nào.

“Anh làm bạn trai cái kiểu gì thế, cô gái này bị sốt đến mức độ này sao mới chịu đưa đến, bị cảm sốt đến vào phổi rồi đây này!” Bác sĩ nghiêm khắc phê bình.

Tông Tranh Vanh không hề giải thích cũng như phản bác lại, chẳng qua chỉ nhìn Hứa Thâm Thâm bằng ánh mắt đau lòng, vì một người đàn ông mà cô tự tra tấn bản thân thành cái dạng này, có đáng giá không?

Bác sĩ lập tức ra y lệnh truyền nước cho Hứa Thâm Thâm, để cô nằm trên giường bệnh nghỉ ngơi.

Hứa Thâm Thâm sốt cao đến mức bắt đầu mê sảng, Tông Tranh Vanh cứ thế ngồi bên cạnh giường bệnh trông coi cô.

“… Ba, ba đừng bỏ lại con và mẹ, ba…” Giọng nói của Hứa Thâm Thâm rất khàn, lại kèm theo giọng mũi và sự nghẹn ngào: “… Con sắp không chống đỡ nổi nữa rồi, ba, là do con không tốt, hu hu…”

“Thâm Thâm?!” Tông Tranh Vanh nắm chặt lấy tay Hứa Thâm Thâm: “Thâm Thâm đừng sợ, có tôi ở đây rồi.”

“… Con hận người phụ nữ kia… Tại sao bà ấy lại muốn sinh con ra… Tại sao con lại còn sống…” Hứa Thâm Thâm vẫn đang tiếp tục mê sảng như trước.

Tông Tranh Vanh đứng dậy muốn đi gọi bác sĩ tới xem thử, lần đầu tiên anh ta gặp phải tình huống như thế này, nên quả thật đúng là bó tay hết cách.

“… Lệ tiên sinh, anh đừng bỏ lại tôi… Tôi chỉ còn mỗi một mình, đừng bỏ lại tôi, đừng…” Hứa Thâm Thâm khóc nấc lên trong giấc mơ, nước mắt cũng trượt xuống theo khóe mắt cô.

“Thâm Thâm, tỉnh lại đi, là tôi, Tông Tranh Vanh đây.” Tông Tranh Vanh giúp cô lau sạch nước mắt, nhẹ giọng lay cô tỉnh.

Dường như Hứa Thâm Thâm không hề nghe thấy bất cứ điều gì, phút chốc lại chìm vào cơn mê sảng, sau đó không có phản ứng gì nữa, cứ như là ngủ thiếp đi vậy.

Cứ như vậy, mãi cho đến tận chạng vạng tối ngày thứ ba, Hứa Thâm Thâm mới tỉnh lại.

Lúc đó, trong phòng bệnh không có bất kỳ ai.

Ngoài cửa sổ dường như tuyết vẫn đang rơi, những chạc cây đung đưa lẫn vào nhau, chập chờn, trông có vẻ rất lạnh.

Sao mình lại ở bệnh viện thế này?

Là Lệ Quân Trầm đưa cô tới ư?

Sao cô lại chẳng nhớ nổi bất cứ điều gì thế này.

“Thâm Tham, cô tỉnh rồi?” Tông Tranh Vanh từ bên ngoài đi vào, thấy cô đang ngồi một mình, hơi kinh ngạc.

Hứa Thâm Thâm nhìn thấy Tông Tranh Vanh, lông mày hơi nhíu: “Tông tiên sinh.”

“Tôi đây.” Tông Tranh Vanh rất vui vẻ, đặt hộp cơm giữ nhiệt trong tay xuống, nói: “Cô đã ngủ đến ba ngày hai đêm rồi đấy.”

“Lâu vậy sao?” Hứa Thâm Thâm nhíu mày: “Vậy hôn lễ của Diệp Mạc Phàm và Bạch Viện Viện thế nào rồi?”

“Vào ngày kia.” Tông Tranh Vanh trả lời.

Hứa Thâm Thâm thở phào một hơi, cũng may mà cô chưa bỏ lỡ.

“Có đói bụng không, ăn cơm trước đi.” Tông Tranh Vanh mở hộp cơm giữ nhiệt ra, bên trong là món cháo gà nóng nổi và mấy món ăn thanh đạm.

Hứa Thâm Thâm không cảm thấy muốn ăn, cô lắc đầu.

Thế nhưng Tông Tranh Vanh lại nói: “Cô ăn một chút đi, không ăn sẽ không có sức, làm sau ngày kia cô chiến đấu được?”

Anh ta dùng cái từ chiến đấu này khiến Hứa Thâm Thâm cảm thấy không biết nên khóc hay nên cười.

Tông Tranh Vanh đưa chiếc thìa vào tay cô, giọng dịu dàng: “Ăn cơm đi đã.”

Hứa Thâm Thâm nhẹ nhàng gật đầu, sau đó đi đến trước bàn, từ tốn ăn.

“Là anh đưa tôi tới bệnh viện à?” Hứa Thâm Thâm ăn một miếng cháo, nhẹ giọng hỏi.

Tông Tranh Vanh gật đầu: “Tôi tới biệt thự Danh Sơn, không ngờ lại thấy cô đang bước đi một mình trong cơn mưa tuyết, lúc ấy ánh mắt cô đã rệu rã lắm rồi, bước chân cũng nhẹ bẫng, khiến tôi sợ đến mức phải đưa cô tới bệnh viện ngay. Cô làm sao vậy, cãi nhau với Lệ Quân Trầm ư, sau đó anh ta đuổi cô ra ngoài?”

Hứa Thâm Thâm cảm thấy cực kỳ đắng chát, cô mím môi: “Cũng không khác lắm, anh ấy không muốn nhìn thấy tôi nữa.”

“Thật đúng là, nhưng cũng không thể đuổi cô ra ngay lúc tuyết rơi như thế chứ.” Tông Tranh Vanh rất tức giận.

Hứa Thâm Thâm khẽ than, giải thích lại một lượt mọi chuyện đã xảy ra cho Tông Tranh Vanh nghe.

Vốn dĩ Tông Tranh Vanh đã rất bất mãn với Lệ Quân Trầm, dù có giải thích như thế nào đi nữa thì anh ta vẫn cảm thấy Lệ Quân Trầm là một tên siêu ngốc nghếch.

“Thâm Thâm, sau khi rời khỏi người đàn ông đó, tôi muốn cô.” Tông Tranh Vanh cười đùa tí tửng.

Hứa Thâm Thâm nháy mắt mấy cái, rất nghiêm túc phát tấm thẻ người tốt: “Thật xin lỗi, tôi không thích anh.”

Tông Tranh Vanh bật cười ra tiếng: “Thâm Thâm, cô quả thật tuyệt tình lắm đấy.”

Hứa Thâm Thâm khẽ cười một tiếng, vùi đầu tiếp tục ăn cơm: “Tôi muốn xuất viện.”

“Không được, cô như thế này ít nhất cũng phải nằm viện đến ngày kia.” Tông Tranh Vanh bỗng trở nên cực kỳ nghiêm túc: “Suýt nữa cô đã bị cảm đến mức viêm phổi, nhất định phải chữa đến tận gốc, nếu không sẽ không tốt cho thân thể.”

“Nhưng mà ngày kia còn có buổi lễ kết hôn tôi phải tham gia.” Hứa Thâm Thâm do dự.

“Hôn lễ tổ chức buổi tối, tôi giúp cô sắp xếp mọi thứ.” Tông Tranh Vanh trầm giọng nói: “Cô cứ yên tâm dưỡng bệnh.”

Hứa Thâm Thâm cũng biết rằng nếu mình xuất viện thì chẳng làm được gì cả, giờ người cô mềm oặt rũ cả ra rồi, ngay cả sức lực để cầm thìa cũng không có, chứ đừng nói chi đến việc xuất viện.

Tập đoàn Lệ thị.

“Không tra ra được tung tích của Hứa tiểu thư.” Giọng nói Bùi Triết rất trầm thấp, đã hai tiếng đồng hồ trôi qua nhưng lại không hề có bất cứ tin tức nào.

Đôi mắt đen của Lệ Quân Trầm trở nên sắc lạnh: “Chẳng lẽ cô ta lại có thể biến mất trong không khí được sao?” “Cũng không hề có tin tức của Tông Tranh Vanh.” Bùi Triết thành thật trả lời.

Quả thật rất kỳ quái, thế mà không một ai có thể tìm ra được hai người họ.

Vẻ mặt Lệ Quân Trầm lạnh đến cực điểm, đôi mắt cũng phát ra lệ khí, nghĩ tới Hứa Thâm Thâm đang ở cùng Tông Tranh Vanh, hơn nữa lại đã biến mất mấy lần, anh có cảm giác ngũ tạng lục phủ của mình đang căng trướng, một cơn tức giận từ trong đáy lòng xông thẳng lên trên đỉnh đầu, anh lạnh lùng: “Không cần tìm nữa, cũng đừng để tôi nhìn thấy cô ta một lần nào nữa!”

Hết chương 72.
Chương 73 Cô không thể khiêm tốn một chút được sao?

Hứa Thâm Thâm không biết Lệ Quân Trầm đang tìm mình khắp thế giới, một mình cô nằm trên giường bệnh suy nghĩ miên man.

Tình cảm của cô đối với Lệ Quân Trầm rất phức tạp.

Ngay từ đầu bọn họ vốn không phải quan hệ người yêu bình thường, cô cũng rõ ràng rằng chính mình không hề quá quan trọng đối với Lệ Quân Trầm.

Cho nên lúc anh nói rằng không muốn nhìn thấy cô nữa, cô lập tức mất đi sự tự tin, không còn dám đi tìm anh.

Thái độ của anh kiên quyết như vậy, có lẽ lúc nói những lời kia anh thật sự rất nghiêm túc, không phải đang nói đùa.

Cho nên cô không dám gọi điện thoại cho anh, sợ anh sẽ càng thêm chán ghét cô hơn.

“Thâm Thâm?” Tông Tranh Vanh từ bên ngoài đi vào, phát hiện cô lại đang ngẩn người.

Hứa Thâm Thâm hồi phục lại tinh thần, nhìn Tông Tranh Vanh: “Tông tiên sinh, chào buổi sáng.”

Lại qua thêm một ngày, ngày mai chính là ngày mà Diệp Mạc Phàm và Bạch Viện Viện kết hôn, cũng chính là sinh nhật Lệ Quân Trầm.

“Thứ đồ cô muốn tôi đã mua được rồi.” Trong tay Tông Tranh Vanh đang xách mấy chiếc túi, anh ta đặt chúng lên trên chiếc ghế sofa, thở dài: “Mệt chết tôi rồi.”

Hứa Thâm Thâm đã tốt hơn nhiều rồi, cô có thể xuống giường đi lại được, cô kiểm tra lại một lượt những món đồ mình cần, sau đó cười hì hì, nói với Tông Tranh Vanh: “Cảm ơn anh, Tông tiên sinh.”

“Này, tôi đã làm nhiều thứ cho cô như vậy, cho dù hai ta không có khả năng ở bên nhau thì có phải là cô cũng nên lễ phép gọi cả tên tôi ra không?” Tông Tranh Vanh cực kỳ bất mãn hỏi.

“Vậy tôi gọi anh là gì?” Hứa Thâm Thâm nhú mày nhìn anh ta.

“Cô có thể gọi tôi là Tông đại ca.” Tông Tranh Vanh rất muốn nghe thấy cô gọi tên mình.

“Luôn ợ hơi?” (1) Hứa Thâm Thâm nhìn anh ta bằng ánh mắt kinh ngạc.

(1) “Tông đại ca” và “luôn ợ hơi” có cùng cách phát âm, đều là “zong da ge”

Tông Tranh Vanh tức đến mức trợn mắt liếc cô, thật đúng là không ra bài theo lẽ thường mà.

“Tôi vẫn nên gọi anh là Tông Tranh Vanh thôi.” Hứa Thâm Thâm cảm thấy cách gọi cả họ lẫn tên không quá thân mật cũng chẳng hờ hững như người xa lạ.

“Được thôi.” Tông Tranh Vanh bất đắc dĩ nhún nhún vai, anh ta cũng không thể bắt ép cô được.

Hứa Thâm Thâm cười cười, cô cầm lấy bộ lễ phục của mình lên, ra ngoài thử trang phục.

Mặc xong lễ phục, cô đứng trước gương, lúc này cô mới phát hiện ra rằng không ngờ mình lại gầy đi nhiều đến thế.

Vòng eo vốn đã rõ ràng nay lại không thể rõ ràng hơn, cái cằm thì nhọn đến mức có thể đâm người.

Sắc mặt cũng không được tốt, trắng bệch như tờ giấy, không có một chút huyết sắc nào.

Cô đứng trước gương xoay người một vòng, bộ váy tây màu xanh đậm, chiều dài chỉ tới đầu gối, để lộ ra đôi chân vừa trắng vừa mịn, phía sau váy có hai sợ dây thắt lại thành chiếc nơ hình con bướm, vô cùng gợi cảm.

Bất kể như thế nào, rõ ràng cô đã muốn mặc như vậy để tới kia, cô cũng không có thời gian đi tìm thêm một bộ váy thích hợp khác.

Cảm thấy bộ lễ phục này không có vấn đề, cô liền thay ra bỏ vào trong túi, sau đó đi ra khỏi phòng tắm.

Tông Tranh Vanh ngồi trước sofa nhìn món đồ trong túi, tò mò hỏi: “Cô nhờ tôi mua trứng gà với bơ gì gì đó, cô muốn làm bánh kem?”

“Đó cũng là sinh nhật Lệ Quân Trầm, bất kể thế nào tôi cũng muốn làm, tôi muốn tổ chức sinh nhật cho anh ấy.” Hứa Thâm Thâm rất kiên trì.

“Lỡ như anh ta không cảm kích thì sao?” Tông Tranh Vanh hi vọng cô đã chuẩn bị tốt cho tình huống xấu nhất.

Hứa Thâm Thâm cúi đầu, cười cười: “Tôi chỉ hứa sẽ làm điều tôi đã đồng ý với anh ấy, về phần anh ấy ăn hay ném đi, thì đó là chuyện của anh ấy.”

“Cô gái ngốc nghếch.” Tông Tranh Vanh thở than.

“Tôi ngốc hay không thì không biết, nhưng mà giờ tôi rất cần một chiếc lò nướng.” Hứa Thâm Thâm liếc xéo Tông Tranh Vanh.

Tông Tranh Vanh giơ hai tay đầu hàng: “Thua cô rồi, tôi sẽ lên mạng mua vậy.”

Tiếp đó, anh ta lấy điện thoại di động ra, lên mạng mua một chiếc, hai tiếng sau sẽ được giao đến tận phòng bệnh trong bệnh viện.

Ngày hôm sau.

Hứa Thâm Thâm thay xong y phục, trang điểm và đeo mấy món trang sức nhẹ nhàng, khoác thêm trên người một chiếc áo khoác nỉ màu đỏ.

Lúc Tông Tranh Vanh bước vào liền bị khí chất và vẻ xinh đẹp của cô khiến cho chấn động mất một lúc.

“Tông Tranh Vanh, bánh kem tôi để ở trong tủ lạnh, phiền anh lấy hộ tôi với.” Hứa Thâm Thâm nhẹ giọng nói.

“Hứa Thâm Thâm, cô mặc thế này đi tham gia hôn lễ, tôi đoán có lẽ tất cả đàn ông đều sẽ bị cô câu mất hồn phách rồi.” Không phải Tông Tranh Vanh nịnh cô, mà anh ta đang nói thật.

Hứa Thâm Thâm khẽ cười: “Vậy nếu như Lệ Quân Trầm không để ý đến tôi, tôi đành nhờ Tông tiên sinh chiếu cố tôi một chút, quá nhiều đàn ông vây quanh, tôi cũng rất khó xử mà.”

Tông Tranh Vanh không cười nổi: “Thâm Thâm, cô không thể khiêm tốn một chút được sao?”

“Không thể.” Hứa Thâm Thâm lắc đầu: “Khiêm tốn giúp người ta tiến bộ, khiến lòng người ta dễ chịu hơn.”

Tông Tranh Vanh thực sự bó tay luôn rồi.

Anh ta xách bánh kem, cùng Hứa Thâm Thâm đang đi đôi giày cao gót rời khỏi bệnh viện.

“Thâm Thâm, cô phải đồng ý với tôi, tham gia xong hôn lễ lập tức trở về bệnh viện!” Tông Tranh Vanh vừa lái xe vừa không yên lòng dặn dò.

Đừng nhìn cô trang điểm như thế, nhưng anh ta vẫn nhìn ra được thật ra cô không hề có chút tinh thần nào, sắc mặt tái nhợt đến mức dọa người.

Hứa Thâm Thâm hiểu rõ tình hình thân thể của mình, chỉ khẽ cười nhẹ: “Tôi biết rồi.”

Sao mà những người đàn ông mà cô gặp phải đều thích ra lệnh cho cô thế này.

Lúc bọn họ đến nhà họ Bạch thì đã hơi muộn.

Đa phần mọi người đều đã tới.

Lệ Quân Trầm và Nhiếp Tử San cũng đã đến.

Lúc hai người họ bước vào, mọi người xung quanh không khỏi xôn xao thảo luận với nhau mấy câu.

Trước kia người luôn đi cùng với Lệ Quân Trầm đều là Hứa Thâm Thâm, sao mà lần này lại đổi người rồi.

Xem ra thiên kim tiểu thư bị sa cơ thất thế Hứa Thâm Thâm vẫn không ra gì rồi.

Diệp Tiêu Nhiên không nhìn thấy Hứa Thâm Thâm, nhưng lại thấy Lệ Quân Trầm và Nhiếp Tử San đi chung với nhau, cảm thấy hơi kinh ngạc một chút.

Anh ta nghênh đón, hỏi thẳng luôn: “Thâm Thâm đâu?”

“Không biết.” Giọng Lệ Quân Trầm vừa lạnh vừa trầm.

Trong lòng Nhiếp Tử San rất đắc ý, cô ta nhẹ giọng nói: “Cô ấy và Tông Tranh Vanh ở cùng với nhau, không biết đi đến nơi nào.”

Diệp Tiêu Nhiên khẽ nhíu mày: “Không thể nào.”

Anh ta hiểu rõ Hứa Thâm Thâm, buông tha con cá lớn Lệ Quân Trầm mà không hề cắn chặt, sao lại có thể thông đồng với Tông Tranh Vanh được cơ chứ.

Trong chuyện này nhất định có vấn đề!

“Chẳng có gì là không thể, tuổi tác bọn họ tương đương, cũng được coi là trai tài gái sắc rồi.” Nhiếp Tử San khẽ cười cười, thật hi vọng hai người này sẽ mãi mãi đừng xuất hiện.

Diệp Tiêu Nhiên mím môi, tỏ vẻ nghiêm túc: “Không phải cô ấy xảy ra chuyện gì rồi chứ?”

Lệ Quân Trầm không đáp lại, bởi vì đến anh còn chẳng có tung tích của cô.

Cũng chính vào lúc này, mọi người đồng loạt phát ra tiếng cảm thán, chỉ thấy Hứa Thâm Thâm đang kéo cánh tay Tông Tranh Vanh, chậm rãi đi tới.

Lệ Quân Trầm nhíu chặt lông màu, cô gái này có chỗ nào xảy ra chuyện chứ, rõ ràng là sống rất tốt.

Còn chính anh đây thì ngược lại, chật vật biết bao.

Hứa Thâm Thâm nhìn thấy Nhiếp Tử San đứng bên người Lệ Quân Trầm, dường như trong lòng cô đã hiểu rõ điều gì đó.

“Muốn qua đó sao?” Tông Tranh Vanh nhíu mày hỏi.

“Không cần, tôi đến gặp Diệp Mạc Phàm và Bạch Viện Viện trước.” Hứa Thâm Thâm nghĩ, nếu như Lệ Quân Trầm đã không muốn nhìn thấy cô thì sao cô còn phải làm khó chính mình, tự rước lấy sự khó chịu.

Cho nên cô không hề đi về hướng bên đó, mà đi gặp Diệp Mạc Phàm trước.

Diệp Mạc Phàm nhìn thấy Hứa Thâm Thâm đi vào, sắc mặt trở nên trắng bệch.

Hứa Thâm Thâm mỉm cười: “Anh sợ cái gì, tôi đã đồng ý với anh trai của anh rồi, tối nay tôi không phải đến tìm anh.”

Diệp Mạc Phàm tức giận đến mức khóe miệng cũng méo luôn: “Vậy đúng là phải cám ơn.”

“Đừng khách sáo.” Hứa Thâm Thâm khẽ cười nhẹ.

Tông Tranh Vanh lại cảm thấy hơi lo lắng nhìn cô, bởi vì tay cô đang run.

Hết chương 73.
Chương 74 Cô ấy bị bệnh?

“Cô tới đây làm gì?” Bạch Viện Viện bỗng nhiên từ một phía đi tới, nhìn Hứa Thâm Thâm bằng vẻ mặt tức giận.

Khuôn mặt cô ta vẫn chưa lành lặn, trên mặt còn có một miếng băng vải rất lớn, dù là vậy nhưng hôn lễ vẫn được cử hành như bình thường.

Nhất định là nhà họ Bạch sợ nếu kéo dài hôn kỳ thì nhà họ Diệp sẽ hối hôn.

“Tôi đến chúc phúc cho hai người.” Hứa Thâm Thâm cười rõ đáng yêu: “Tân hôn hạnh phúc, chúc hai người sống đến đầu bạc răng long, vĩnh kết đồng tâm.”

Bạch Viện Viện lạnh lùng nhìn cô: “Cô mà có lòng tốt vậy ư, cô tưởng rằng chúng tôi dễ bị lừa đến thế à?”

Hứa Thâm Thâm không để ý mà chỉ cười: “Nghĩ như thế nào là chuyện của cô.”

“Tôi thấy có phải cô bị bệnh không thế, Thâm Thâm chúc phúc cô cũng không đúng nguyền rủa cũng không phải, thế cô muốn thế nào?” Tông Tranh Vanh cảm thấy khó chịu thốt ra câu hỏi.

Bạch Viện Viện nhìn về phía Tông Tranh Vanh, mí mắt hơi liếc xéo, châm chọc: “Hứa Thâm Thâm, cô đúng là có bản lĩnh thật, một Lệ Quân Trầm không đủ để thỏa mãn cô, thế mà lại đi câu thêm một tên đàn ông khác.”

“Uổng cho cô cũng là thiên kim tiểu thư, sao cái miệng lại ác độc đến thế, cô không sợ bị nát mất đầu lưỡi sao?” Tông Tranh Vanh cực kỳ bảo vệ Hứa Thâm Thâm.

Hứa Thâm Thâm vừa muốn mở miệng lên tiếng thì đã nghe thấy Diệp Tiêu Nhiên nói: “Người tới là khách, hôm nay là hôn lễ của hai đứa, nhiều một chuyện không bằng bớt đi một chuyện.”

Diệp Mạc Phàm cũng muốn hôn lễ được diễn ra thuận lợi, cho nên anh ta liền vỗ vỗ lên tay Bạch Viện Viện, ý bảo cô ta đừng tiếp tục nữa.

Chọc giận Hứa Thâm Thâm, chẳng có bất cứ một điểm tốt nào cả.

“Tranh Vanh, hai người đã đi đâu vậy?” Nhiếp Tử San cũng tiến lại gần, bên cạnh còn có cả Lệ Quân Trầm.

Chẳng qua vẻ mặt của anh lại lạnh lùng, ánh mắt băng giá, cứ như là không hề quen biết Hứa Thâm Thâm vậy.

Trái tim Hứa Thâm Thâm nhói đau một cái, anh ấy thật sự không cần cô nữa rồi.

“Chúng tôi…” Tông Tranh Vanh muốn giải thích một chút nhưng lại bị Hứa Thâm Thâm ngăn cản.

Hứa Thâm Thâm cười yếu ớt: “Chúng tôi đi chơi một chút ấy mà, giải sầu tí thôi.”

Giải sầu?

Bàn tay phải bị thương của Lệ Quân Trầm nắm thành đấm, mu bàn tay nổi gân xanh.

Nhiếp Tử San không nghĩ rằng hai người họ sẽ như vậy, thật ra cô ta vẫn luôn biết bọn họ ở nơi nào, bởi chính cô ta sai người ngăn Lệ Quân Trầm tra ra được tung tích của hai người kia.

Chẳng lẽ Hứa Thâm Thâm và Tông Tranh Vanh thật sự có cái gì đó?

“Khụ khụ!” Hứa Thâm Thâm bỗng nhiên không kìm được ho khan mấy tiếng.

Tông Tranh Vanh lập tức vỗ nhẹ lên lưng cô, tay của anh ta không cẩn thận chạm phải làn da mềm mịn của cô, khiến tròng mắt Lệ Quân Trầm cũng đỏ lên.

“Thâm Thâm, cô không sao chứ?” Diệp Tiêu Nhiên phát hiện ra điều không hợp lý, sắc mặt Hứa Thâm Thâm cũng trắng bệch quá rồi.

“Không sao.” Hứa Thâm Thâm tỏ vẻ kiên cường.

“Tôi đưa em đi ăn một ít nhé.” Tông Tranh Vanh nói với cả đám người, sau đó đỡ Hứa Thâm Thâm ngồi vào chiếc ghế sofa bên cạnh.

Nhiếp Tử San cười nhạt: “Hai người này đúng là ngọt ngào.”

Đôi mắt đen của Lệ Quân Trầm lộ ra vẻ hung ác hiểm độc, anh không nói tiếng nào.

Diệp Tiêu Nhiên nhíu chặt lông mày, rốt cuộc chuyện này là thế nào?

Tông Tranh Vanh thấy Hứa Thâm Thâm trông có vẻ suy yếu, liền lo lắng hỏi: “Cô có chống đỡ được không vậy, hay là quay lại bệnh viện?”

“Không cần, hôn lễ còn chưa chính thức bắt đầu, tôi không thể đi được.” Hứa Thâm Thâm lại ho khan thêm vài tiếng, sắc mặt bỗng trở nên đỏ bừng.

Tông Tranh Vanh lấy một chén nước ấm tới cho cô, giúp cô nhuận họng.

“Thâm Thâm.” Diệp Tiêu Nhiên không yên lòng đi tới: “Rốt cuộc cô sao vậy?”

Hứa Thâm Thâm ngẩng đầu, hốc mắt ửng đỏ vì ho liên tục không nghỉ, trông cô có vẻ mỏng manh yếu đuối: “Tôi không sao, chẳng qua bị bệnh một chút thôi.”

Không ngờ Nhiếp Tử San cũng kéo Lệ Quân Trầm đi tới, cô ta hư tình giả ý nói: “Sao cô lại bị bệnh thế?”

Đôi mắt đen của Lệ Quân Trầm trầm xuống, cô ấy bị bệnh?

Hứa Thâm Thâm không trả lời.

Nhiếp Tử San lại cố ý hỏi: “Có phải hai người đã xảy ra chuyện gì rồi không, thế mà lại cùng bị cảm.”

Dường như cô ta đang ám chỉ cái gì đó.

Sắc mặt Lệ Quân Trầm và Diệp Tiêu Nhiên đều biến đổi.

Hứa Thâm Thâm cười yếu ớt: “Bà Tông cảm thấy sao?”

“Sao mà tôi biết được.” Nhiếp Tử San giả bộ cười ngượng.

“Vậy thì bà Tông cũng đừng quá tự mình ảo tưởng đến thế.” Hứa Thâm Thâm phản bác mà vẫn giữ lễ, thái độ không còn bén nhọn như trước kia, mà càng có khí độ và tôn nghiêm của con gái nhà gia giáo hơn.

Hứa Thâm Thâm chính là Hứa Thâm Thâm.

Những thứ thực chất ẩn sâu từ trong cốt tủy sẽ không thể nào bị tẩy sạch được.

Quý nữ hào môn đệ nhất thủ đô trước kia, cũng không phải chỉ có thế thôi.

Tông Tranh Vanh lại càng thêm tán thưởng Hứa Thâm Thâm, thấy dáng vẻ bị nhục mà không kinh sợ của cô liền cảm thấy được cô đáng giá nhận được tất cả những điều tốt nhất.

“Tôi cũng chẳng có gì cả.” Nhiếp Tử San giả bộ cười ngại, ngẩng đầu nhìn Lệ Quân Trầm, lại phát hiện ánh mắt anh đang nhìn chằm chằm vào Hứa Thâm Thâm.

Hứa Thâm Thâm biết Lệ Quân Trầm đang nhìn mình, ánh mắt nóng rực không gì sánh được.

Nhưng cô có thể làm thế nào được, trước mắt nhiều người như vậy mà nói lời xin lỗi anh thì sao được.

Có vẻ như cô hơi sức cùng lực kiệt rồi, không thể không để ý đến liêm sỉ mà dây dưa với anh như trước kia được nữa.

“Hôn lễ sắp sửa bắt đầu rồi.” Diệp Tiêu Nhiên cất giọng hờ hững: “Về vị trí thôi.”

Hứa Thâm Thâm đứng dậy, đi về phía bàn tròn bên cạnh.

Cô đi qua bên người Lệ Quân Trầm, ngẩng đầu, ưu nhã cười một tiếng, sau đó tiếp tục cất bước đi tiếp.

Đôi mắt sâu đen của Lệ Quân Trầm hơi lóe, vẻ mặt lạnh lùng đến cực điểm.

Chỉ có mỗi mình Hứa Thâm Thâm tự biết, cô cũng không dám nhìn thẳng vào anh.

Hứa Thâm Thâm không ngờ sau đó mình lại ngồi chung bàn với Lệ Quân Trầm, càng trùng hợp hơn, vị trí của hai người họ còn cạnh nhau.

Chỉ cần cô ngẩng đầu nhìn về phía sân khấu, là có thể nhìn thấy Lệ Quân Trầm.

Có lẽ lúc sắp xếp vị trí, người ta biết quan hệ giữa hai người họ, cho nên liền xếp cùng một chỗ.

Đáng tiếc, người tính không bằng trời tính.

Hứa Thâm Thâm lén nhìn anh một cái, bỗng phát hiện anh cũng đã gầy đi.

Cái cằm càng lúc càng trở nên góc cạnh hơn.

Hôm nay anh mặc một bộ đồ đen lạnh lùng, ngay cả áo sơ mi bên trong cũng là màu đen.

Khắp người đều toát ra luồng khí lạnh lẽo cấm dục.

Có vẻ như ánh mắt của cô quá mức lộ liễu, nên Lệ Quân Trầm bỗng nhiên quay đầu lại nhìn cô.

Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt Hứa Thâm Thâm cũng bắt đầu trở nên loạn.

Cô chỉ có thể đối mặt cười với anh một cái, sau đó vội vã cúi đầu xuống.

Lệ Quân Trầm hơi nhíu mày, trông cô gầy thật, hơn nữa còn gầy hơn trước rất nhiều.

Anh để ý thấy mu bàn tay cô hơi đỏ bừng, chẳng lẽ cô thực sự bị bệnh rồi?

Lúc này, âm nhạc kết hôn vang lên, hôn lễ bắt đầu.

Hứa Thâm Thâm nâng đôi mắt đang gợn sóng lăn tăn lên, nhìn Diệp Mạc Phàm và Bạch Viện Viện, trên mặt lộ ra biểu cảm buồn bã.

Hôm nay cô tới đây không phải để phá hư, mà chính là đến từ biệt.

Từ biệt tình yêu trước kia, từ biệt người cô từng yêu, từ biệt chính mình trước kia.

Từ đầu tới cuối cô vẫn không thể nào buông thù hận xuống được, bởi vì bọn họ đã khiến cô tổn thương quá sâu sắc.

Đêm nay, cô phải từ biệt hoàn toàn với quá khứ, ngày mai, cô và nhà họ Diệp chính là kẻ thù không đội trời chung.

Hứa Thâm Thâm cảm thấy trong người lúc nóng lúc lạnh, thân hình càng lúc càng run dữ dội hơn.

Tông Tranh Vanh vẫn luôn chú ý tới cô, anh ta cởi chiếc áo vest của mình choàng lên người cô, trong lòng hi vọng hôn lễ sẽ kết thúc nhanh chóng, sau đó dẫn theo Hứa Thâm Thâm rời khỏi đây.

Hứa Thâm Thâm cảm nhận được sự ấm áp, thế nhưng trong tim cô vẫn thấy lạnh băng như cũ.

Nhìn Diệp Mạc Phàm và Bạch Viện Viện nắm tay nhau đi lên sân khấu, chuẩn bị thề hẹn, cô cảm thấy mình không thể nào tiếp tục nhìn thêm được nữa.

“Tôi vào nhà vệ sinh một chút.” Hứa Thâm Thâm cảm thấy hơi sợ, cô không muốn cứ đợi mãi ở nơi này.

“Có cần tôi đi cùng cô không?” Tông Tranh Vanh nhíu mày hỏi.

“Tôi muốn vào toilet nữ, sợ rằng anh không đi cùng được rồi.” Cô khẽ cười, đứng dậy rời đi.

Hứa Thâm Thâm vừa mới rời đi, Lệ Quân Trầm cũng đứng dậy rời khỏi đó.

Hết chương 74.
Chương 75 Lệ tiên sinh không muốn nhìn thấy tôi

Hứa Thâm Thâm từ trong nhà vệ sinh đi ra, cả người mệt lả.

Lúc cô muốn rời đi, một bàn tay to lại túm cổ tay mảnh khảnh của cô, kéo cô vào góc trong cùng.

Hứa Thâm Thâm ngửi thấy mùi hương quen thuộc, lập tức yên tâm.

“Thật trùng hợp, Lệ tiên sinh.”Cô cười giả dối, giọng nói mang nặng âm mũi.

“Thật trùng hợp sao?”Anh vẫn luôn không nói, giờ nói cũng có chút khàn khàn.

Đã ba ngày Hứa Thâm Thâm không nghe thấy giọng của anh, bây giờ nghe được, lại có xúc động muốn khóc.

Cô nhịn nước mắt xuống, khẽ cười, mình thật ngốc.

Chỉ nghe thấy giọng nói của anh đã muốn khóc.

Thật ra không đơn giản như thế, cô rất muốn ôm anh.

“Hứa Thâm Thâm, tôi thấy vừa rồi cô được rất nhiều đàn ông vây quanh hỏi han ân cần, có phải rất đắc ý không?” Giọng nói của Lệ Quân Trầm rất lạnh lùng, khó chịu.

“Anh cũng có thể hỏi han ân cần với tôi mà.” Hứa Thâm Thâm mạnh miệng.

Cô cảm thấy rất đau đầu, thân thể hơi lung lay.

Tuy cô rất muốn gần gũi với anh, nhưng cô cảm thấy Lệ Quân Trầm vô cùng xa cách với cô.

Không giống như lúc trước, tùy ý để cô đến gần và làm loạn.

Nếu thật sự không cần cô nữa, cô sẽ không bỏ tôn nghiêm của mình xuống mà dây dưa với anh.

Đây là chuyện cô sớm giác ngộ, chỉ không ngờ lại nhanh như vậy.

Cũng tốt, đau dài không bằng đau ngắn.

“Cô rất đắc ý phải không?”Anh hỏi lại.

Cô không đắc ý!

Cô đang khó chịu.

“Nếu Lệ tiên sinh không có chuyện gì khác, thì tôi đi trước đây.”Giọng nói của Hứa Thâm Thâm không thoải mái.

Lệ Quân Trầm lại cúi người về phía trước, khiến cô không thể động đậy.

Muốn chạy cũng không dễ như vậy đâu.

“Đúng rồi.” Hứa Thâm Thâm bừng tỉnh: “Chúc anh sinh nhật vui vẻ.”

Lệ Quân Trầm lập tức cứng người lại.

Cô vẫn nhớ ngày sinh nhật của anh.

“Hứa Thâm Thâm, thật sự làm khó cô phải hư tình giả ý đến tận bây giờ.” Lệ Quân Trầm lạnh lùng nói.

Hứa Thâm Thâm mỉm cười, ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt chứa đựng nước mắt trong suốt nhìn Lệ Quân Trầm: “Anh cảm thấy tôi hư tình giả ý sao?”

Lệ Quân Trầm bị đôi mắt đọng đầy nước mắt của cô nhìn, vô cùng khó chịu, nhìn cô như vậy, anh có chút không đành lòng làm khó cô.

Hứa Thâm Thâm hít mũi, suýt chút nữa thì khóc: “Không biết vì sao, sau khi gặp anh, tôi lại không để bụng đến liêm sỉ, lễ nghĩa, luôn cố tình lấy lòng anh, chiều theo anh.”

Yết hầu Lệ Quân Trầm lăn lộn, không nói.

Dáng vẻ của cô, làm anh đau lòng.

“So với lúc thích Diệp Mạc Phàm, hình như tôi càng thích anh hơn.”Hứa Thâm Thâm khàn khàn nói.

“Tôi đã nói, đừng yêu tôi.”Giọng nói của Lệ Quân Trầm lạnh lùng.

“Đúng vậy, tôi không yêu anh, tôi chỉ thích anh.”Hứa Thâm Thâm nức nở nói.

“Thích tôi còn đi quyến rũ người khác.”Giọng nói của Lệ Quân Trầm rất khó chịu.

“Tôi không quyến rũ bất kỳ ai, trừ anh.”Hứa Thâm Thâm sâu kín nói.

“Vậy Chu Lang là sao, còn ba anh ta nữa!”Lệ Quân Trầm nghiêm nghị nhìn chằm chằm Hứa Thâm Thâm, chờ đáp án của cô.

Hứa Thâm Thâm sửng sốt: “Anh nói cái gì?”

“Tôi nói cái gì cô biết rất rõ.”Gương mặt tuấn tú của Lệ Quân Trầm âm trầm.

Cuối cùng Hứa Thâm Thâm cũng hiểu.

Anh không có tình cảm với cô, cho nên không tin tưởng.

Một chút hiểu lầm đã có thể làm quan hệ của bọn họ sụp đổ.

Cô đau khổ giãy giụa cũng vô dụng.

Bởi vì, anh không tin cô.

“Quân Trầm?”Giọng nói của Nhiếp Tử San từ ngã rẽ truyền đến.

Hứa Thâm Thâm đẩy anh ra, kéo dài khoảng cách với anh.

Lệ Quân Trầm lùi về sau nửa bước, lạnh lùng nhìn cô.

Hứa Thâm Thâm mỉm cười: “Lệ tiên sinh, thật ra hôm nay tôi không cần đến đây, nhưng mà tôi biết anh sẽ đến.”

Thân thể Lệ Quân Trầm hơi cứng đờ.

“Nhưng không sao, anh không muốn nhìn thấy tôi, tôi bảo đảm sẽ không dây dưa với anh nữa.” Hứa Thâm Tham cười miễn cưỡng: “Tôi đã nói, tôi đủ tư cách làm tình nhân của anh, ở bên nhau sẽ lấy lòng anh, không ở bên nhau sẽ tuyệt đối không quấn lấy anh, hẹn gặp lại, chúc anh sinh nhật vui vẻ.”

Nói xong, cô cất bước rời đi.

Gặp Nhiếp Tử San, cô cũng khẽ cười, không hề có chỗ nào không ổn.

Nhiếp Tử San nhìn thấy Lệ Quân Trầm, biết bọn họ nhất định đã nói chuyện gì đó.

Nhưng nhìn dáng vẻ, hẳn là nói chuyện không vui.

“Quân Trầm, hôn lễ kết thúc rồi, chúng ta về đi.” Nhiếp Tử San ôm cánh tay anh, động tác vô cùng thân mật.

Lệ Quân Trầm rút tay ra, cất bước rời đi.

Ở lại đây đã không còn ý nghĩa nữa.

Hứa Thâm Thâm lấy áo khoác của mình từ tay người làm ở cửa, sau đó giao tây trang màu đen trên người cho anh ta nói: “Giúp tôi đưa cho Tông Tranh Vanh tiên sinh.”

Nói xong, cô ưu nhã rời đi.

Đi ra bên ngoài, cô đến chỗ tài xế của Tông Tranh Vanh lấy bánh kem, sau đó đi về phía xe Maybach của Lệ Quân Trầm.

Bùi Triết ở trên xe.

Nhìn thấy Hứa Thâm Thâm đi đến, anh ta lập tức mở cửa xe đi xuống.

“Trợ lý Bùi giúp tôi giao cái này cho Lệ tiên sinh nhé, nếu anh ấy không nhận, anh có thể giữ lại ăn.”Hứa Thâm Thâm khẽ cười.

Bùi Triết do dự một chút, anh tay biết rõ trong hộp này là cái gì: “Này…”

“Lệ tiên sinh không muốn gặp tôi, tôi không thể đưa tận tay cho anh ấy được.”Hứa Thâm Thâm chua xót.

Bùi Triết nhận: “Hứa tiểu thư, Lệ tổng…”

“Chuyện của anh ấy không liên quan đến tồi.” Hứa Thâm Thâm rất rõ ràng: “Nhưng rất vinh hạnh quen biết trợ lý Bùi.”

Nói xong, cô xoay người muốn rời đi.

Lúc cô xoay người lại, nhìn thấy Lệ Quân Trầm đã đi đến trước mặt mình, cô không có dũng khí nói chuyện với anh.

Nên chỉ cười rời đi.

Lệ Quân Trầm nhìn cái hộp trong tay Bùi Triết, lạnh lùng nói: “Ném đi.”

Bước chân của Hứa Thâm Thâm dừng một chút, nước mắt rơi xuống.

Cũng may là đã đưa lưng về phía anh, nếu không sẽ rất mất mặt.

Hứa Thâm Thâm tiếp tục đi, đồ đã đưa, xử lý như thế nào là chuyện của anh.

“Lệ tổng?”Bùi Triết giơ hộp, có chút xấu hổ.

“Ném!” Giọng nói của Lệ Quân Trầm lạnh băng, nói xong rồi lên xe.

Bùi Triết bất đắc dĩ thở dài, chỉ có thể đặt bánh kem bên cạnh thùng rác, nếu người khác nhặt đi sẽ không lãng phí tâm ý của Hứa Thâm Thâm.

….

Hứa Thâm Thâm một mình lái xe về nhà, rõ ràng rất khó chịu, nhưng cô lại không muốn đến bệnh viện.

Chỗ đó thật sự không có tình người.

Cô nằm trên giường của mình, ngơ ngơ ngác ngác, thân thể rất khó chịu.

Cô uống một viên thuốc hạ sốt, nằm lại trên giường, nhắm mắt lại.

Nghĩ đến Lệ Quân Trầm tuyệt tình, Hứa Thâm Thâm không kìm được nước mắt.

Trái tim rất đau.

Hơn mười ngày ngắn ngủi, cô lại yêu một người đàn ông không nên yêu, khiến mình thương tích đầy người.

Do mình quá ngu ngốc, hãm quá sâu.

Nhưng mà cho cô một cơ hội làm lại, cô vẫn sẽ yêu như vậy.

“Khụ khụ…” Cô ho khan kịch liệt, cả người mệt mỏi, nhìn vô cùng mềm mại.

Cô cảm thấy mình sắp ho cả ra phổi rồi.

Không có gì còn khó chịu hơn lúc này.

Thân thể và tâm hồn đau chồng chất, thật sự khó chịu muốn chết.

Mà lúc này, chuông cửa bên ngoài vang lên.

Hết chương 75.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK