• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 61 Người đàn ông tốt nhất trên đời này là Lệ tiên sinh

Ưu điểm của Hứa Thâm Thâm là rất thức thời.

Tâm trạng của Lệ Quân Trầm khôi phục lại như bình thường thì cô mới dám thở phào nhẹ nhõm.

Nhìn sự ảnh hưởng lẫn nhau của hai người cảm giác như một đôi vợ chồng vừa mới cưới không lâu.

“Tranh Vanh, khi em hợp tác với Thâm Thâm thì hãy nhường nhịn cô ấy một chút, dù gì thì cũng chỉ là một cô gái.” Nhiếp Tử San nở nụ cười, dáng vẻ như một người chị dịu dàng.

Giọng điệu của Tông Tranh Vanh rất lạnh nhạt: “Tôi biết rồi.”

Hứa Thâm Thâm không biết Nhiếp Tử San đang suy tính điều gì nhưng chắc chắn không phải là xuất phát từ lòng tốt.

“Thời gian làm việc không cần phải nhường nhịn cô ấy, cô ấy không phải là trẻ con.” Lệ Quân Trầm lạnh lùng lên tiếng.

Nhiếp Tử San mỉm cười: “Nhưng mà…”

“Nhường nhịn cô ấy cũng có nghĩa là coi thường cô ấy, không hề tốt cho cô ấy chút nào.” Giọng của Lệ Quân Trầm lạnh như băng.

Hứa Thâm Thâm lại hiểu được ý của Lệ Quân Trầm, khẽ cười lên tiếng: “Đúng vậy Lệ tiên sinh, tôi thiếu kinh nghiệm thực tế vậy nên Tông tiên sinh hãy cứ việc công sòng phẳng đi.”

Cánh tay Lệ Quân Trầm đặt sau lưng Hứa Thâm Thâm khẽ vỗ về lưng cô, không uổng phí sự lo lắng của anh.

Trong lòng Nhiếp Tử San không hề bình lặng.

Nhìn thì có vẻ Lệ Quân Trầm rất nghiêm khắc với Hứa Thâm Thâm nhưng trong sự nghiêm khắc ấy lại có sự chiều chuộng nho nhỏ, điều này không hề tầm thường chút nào.

“Thực ra Thâm Thâm rất có năng lực.” Tông Tranh Vanh cũng không phải nói để lấy lòng, Hứa Thâm Thâm có thể bình ổn được người trong công ty nhanh như vậy thực sự không phải là ngẫu nhiên.

“Sao đến anh cũng khen cô ta thế?” Nhiếp Văn Du khó chịu, trong mắt cô ta, Hứa Thâm Thâm là người chỉ biết dựa vào cơ thể và gương mặt để giữ vững vị trí đó.

Tông Tranh Vanh cười chế diễu lên tiếng: “Đó là sự thật không giống như một số người ăn ngon mặc đẹp lười làm lại thích ra oai, thực ra chỉ là một thùng rỗng kêu to thôi!”

“Anh!” Nhiếp Văn Du trừng mắt lên: “Sao anh luôn châm chọc tôi thế!”

“Nếu không phải là cô chế diễu người khác trước thì tôi châm chọc cô làm gì?” Tông Tranh Vanh lạnh lùng.

Hứa Thâm Thâm thấy họ vì mình mà đấu khẩu không biết phải làm sao.

Lệ Quân Trầm thì không hề để tâm tới, anh bảo Hứa Thâm Thâm ăn cơm không cần quan tâm tới họ.

“Thực ra ở nhà chúng vẫn hay hư vậy.” Nhiếp Tử San nói với Hứa Thâm Thâm: “Tranh Vanh nhìn có vẻ vẫn còn trẻ con nhưng thực ra rất có trách nhiệm, Thâm Thâm cô có thể tìm hiểu thêm về cậu ấy.”

Hứa Thâm Thâm không còn gì để nói, thực ra Tông Tranh Vanh là người như thế nào cô cũng không quan tâm.

“Chị, chị muốn giới thiêu anh ta cho Hứa Thâm Thâm sao?”

Nhiếp Tử San không ngờ Nhiếp Tử Du lại hiểu được ý định của mình, nhưng cũng không hề xấu hổ chỉ cười: “Tranh Vanh, có lẽ em cũng rất thích Thâm Thâm đúng không?”

Tông Tranh Vanh chau mày: “Tôi có thích ai đi nữa thì cũng không liên quan gì tới chị.”

Trong lòng Hứa Thâm Thâm thầm nhủ, Nhiếp Tử San này đúng là quá coi thường cô, lại còn sốt sắng giới thiệu đối tượng cho cô nữa.

Người phụ nữ này đang muốn cô rời xa Lệ Quân Trầm đây mà.

Cô lén nhìn Lệ Quân Trầm phát hiện anh không hề để lộ cảm xúc gì, vẫn như lúc này không hề thay đổi.

“Thâm Thâm, cô cảm thấy Tranh Vanh thế nào?” Nhiếp Tử San cười hỏi, sự u sầu trong đôi mắt thoáng qua rồi biến mất.

Hứa Thâm Thâm là một đóa hoa hồng có gai, cô lạnh lùng cười: “Tôi cảm thấy người đàn ông tốt nhất trên đời là Lệ tiên sinh, cho nên dù Tông tiên sinh có tốt đến mấy thì tôi cũng sẽ không rời xa Lệ tiên sinh đâu.”

Gương mặt của Nhiếp Tử San khẽ biến sắc: “Nhưng…”

“Tông phu nhân hi vọng tôi sẽ rời xa Lệ tiên sinh sao?” Hứa Thâm Thâm hỏi lại với nụ cười trên môi.

Nhiếp Tử San cứng đờ người lại, cô ta thoáng nhìn sang Lệ Quân Trầm như thể đang e ngại điều gì đó.

“Hiện nay tôi là người phụ nữ của Lệ tiên sinh, đừng theo đuổi tôi.” Hứa Thâm Thâm nói với giọng vô cùng đáng yêu nhưng lại mang theo ý cảnh cáo.

Nhiếp Tử San hoảng sợ cười: “Cô hiểu lầm rồi, tôi chỉ muốn giới thiệu cho cô thêm mấy người bạn mà thôi.”

“Tính cách của tôi gàn dở, không cần có bạn.” Hứa Thâm Thâm từ chối.

Sự đề phòng của cô đến cả giọt nước cũng không thể lọt qua khiến Nhiếp Tử San không còn chỗ để công kích.

Hứa Thâm Thâm lại nhìn Nhiếp Tử San đầy ẩn ý, đột nhiên hỏi: “Tông phu nhân, cô đã có con chưa.”

“Đương nhiên là chưa.” Nhiếp Tử San liếc sang Lệ Quân Trầm rồi trả lời.

“Chưa có con thì không có gánh nặng, muốn đi bước nữa có lẽ cũng không sao hết.” Hứa Thâm Thâm cười.

Nhiếp Tử San không biết Hứa Thâm Thâm định làm gì nhưng trả lời vô cùng cẩn thận: “Chuyện này còn phải do duyên phận.”

“Vì sao chị không nói với Thâm Thâm rằng chị phải chịu tang anh tôi đủ ba năm nên không thể ly hôn được.” Tông Tranh Vanh lạnh lùng nói: “Lúc trước anh tôi mới chết được một tháng chị lại vội vã đòi ly hôn.”

Thì ra chuyện là như vậy.

Hứa Thâm Thâm nhìn Nhiếp Tử San đầy ẩn ý, như vậy thì cũng quá mất mặt rồi.

Nhiếp Tử San lúng túng cười: “Là vì chị muốn giao lại Tông gia cho em.”

Nói như vậy lại có vẻ hơi gượng ép.

“Giờ cũng được đấy, chị lỡ buông tay không thôi?” Tông Tranh Vanh hỏi một cách lạnh nhạt.

Bàn tay cầm đũa của Nhiếp Tử San cố găng nắm chặt, Hứa Thâm Thâm và Tông Tranh Vanh khua chiêng gõ trống khiến cô ta hoảng loạn vô cùng.

Cô ta liếc nhìn Lệ Quân Trầm một cách khó xử sau đó cúi đầu yên lặng ăn cơm.

Nhìn động tác lơ đãng nhưng lại lộ ra khá nhiều tin tức.

Ăn cơm tối xong Lệ Quân Trầm định đưa Hứa Thâm Thâm về.

Nhiếp Tử San lại thấy không lỡ: “Ăn hoa quả xong rồi hãy đi.”

“Thâm Thâm buồn ngủ lắm rồi.” Lệ Quân Trầm lạnh nhạt.

Đôi mắt của Hứa Thâm Thâm ửng hồng, đúng thực sự là đang thiếu ngủ.

Lệ Quân Trầm rất để tâm tới Hứa Thâm Thâm khiến trái tim Nhiếp San San càng thêm đau đớn: “Vậy thôi, em không giữ mọi người lại nữa, lần sau lại tới nói chuyện, chỉ có anh và em.”

“Để xem có thời gian không đã.” Lệ Quân Trầm hình như không muốn vậy.

Hứa Thâm Thâm mở to mắt nhìn Nhiếp Tử San, rõ ràng cô ta thích Lệ Quân Trầm như thế sao lại cứng miệng không dám nói.

Còn định mưu đồ ép những người con gái xung quanh Lệ Quân Trầm bỏ đi, thực sự là dã tâm khủng khiếp.

Đợi Lệ Quân Trầm đưa Hứa Thâm Thâm đi khỏi, lúc này Nhiếp Tử San mới đóng cửa lại.

Động tác của cô ta rất chậm, ánh mắt rất lạnh lùng.

“Để tâm như vậy sao chị không làm hòa với anh ta đi.” Tống Tranh Vanh đứng sau lưng cô ta, khẽ hỏi.

“Em thì biết cái gì.” Giọng điệu của Nhiếp Tử San lạnh lùng.

“Đương nhiên là tôi biết, chị không thể từ bỏ lòng tự trọng và sự kiêu ngạo, chị cũng không thể mặt dày như Hứa Thâm Thâm đánh mất tự tôn của chính mình.” Tông Tranh Vanh chế diễu: “Nhưng để có được tính yêu của Lệ Quân Trầm các người không hiểu đâu, Hứa Thâm Thâm càng khôn khéo cầu toàn, Lệ Quân Trầm lại càng để tâm.”

“Cô ta và những cô gái làng chơi kia có gì khác nhau chứ!” Nhiếp Tử San hỏi với giọng đầy bất mãn.

“Có chứ, cô ta chỉ phục vụ một mình Lệ Quân Trầm, chị đã từng thấy cô ấy ngủ với người đàn ông nào khác ngoài Lệ Quân Trầm chưa?” Tông Tranh Vanh cười ha ha: “Dù sao Hứa Thâm Thâm đúng là rất hấp dẫn.”

“Em cũng thích cô ta sao lại không cướp lấy cô ta chứ?” Nhiếp Tử San nhìn anh ta: “Nếu như em không có cách thì chúng ta có thể liên minh, đôi bên cùng có lợi.”

“Hả!” Tông Tranh Vanh cười chế diễu: “Sự khác nhau lớn nhất giữa chị và Hứa Thâm Thâm chính là dục vọng của chị đã lộ rõ hết trên mặt rồi.”

“Lẽ nào cô ta không như vậy sao?” Nhiếp Tử San hỏi.

“Chà, chị thực sự quá ngu xuẩn, Hứa Thâm Thâm chỉ muốn lấy lòng Lệ Quân Trầm chứ không như chị, chị muốn chiếm hữu người ta, chị có dã tâm và sự công kích quá lớn, không người đàn ông nào thích vậy cả đâu.” Tông Tranh Vanh nói một cách lạnh lùng.

Hết chương 61.
Chương 62 Thâm Thâm, con và Lệ Quân Trầm sẽ kết hôn chứ?

Gương mặt Nhiếp Tử San đầy vẻ oán hận.

“Cho chị biết một tin, Hứa Thâm Thâm và Lệ Quân Trầm ở bên nhau là vì một hiệp định, thời hạn là một năm.” Tông Tranh Vanh lạnh nhạt nói.

“Sao em biết được?” Nhiếp Tử San hơi ngạc nhiên.

“Có lần tôi tới văn phòng của Hứa Thâm Thâm đợi cô ấy, trong lúc vô tình nhìn thấy cô ấy đang viết bản hợp đồng đó.” Tông Tranh Vanh thực sự không hề định nói chuyện này cho Nhiếp Tử San biết.

Nhưng vừa nãy nhìn thấy Hứa Thâm Thâm, anh ta đã thay đổi quyết định.

Một cô gái tốt như vậy sao lại không thể thuộc về anh ta kia chứ?

Anh ta cũng muốn có được Hứa Thâm Thâm.

Cho nên trời xui đất khiến anh ta lại nói lại chuyện này cho Nhiếp Tử San.

Nhiếp Tử San nghe xong vô cùng vui vẻ thậm chí còn rất phấn khởi: “Tranh Vanh, cám ơn em đã nói cho chị biết tin tốt này.”

Cho nên Lệ Quân Trầm không hề thích Hứa Thâm Thâm.

Sau một năm họ sẽ chia tay.

Vậy thì tốt quá rồi!

Xem ra cô ta vẫn còn có hi vọng.

Như vậy trong năm nay, việc cô ta phải làm chính là không để cho họ có thêm bước phát triển nào nữa, khiến họ nảy sinh hiểu lầm, ly gián tình của của họ là được.

Nghĩ vậy Nhiếp Tử San cười vui vẻ, cô ta sẽ đuổi bằng được Hứa Thâm Thâm, chắc chắn là vậy!

-----

Trên đường về biệt thự.

Hứa Thâm Thâm vẫn một mực nhìn ra ngoài cửa kính xe.

Lệ Quân Trầm khẽ nhíu mày, nghĩ là cô đang buồn bực: “Sao không nói gì thế?”

Hứa Thâm Thâm quay đầu lại nhìn anh: “Lệ tiên sinh, tôi đói.”

“Không phải là vừa ăn cơm rồi sao?” Lệ Quân Trầm hỏi.

“Trên bàn ăn toàn là sát phạt lẫn nhau, đâu có tâm tư để ăn cơm chứ, bữa cơm đó thực sự là khó nuốt mà.” Hứa Thâm Thâm kể khổ: “Ở phía trước có một cửa hàng tiện lợi, anh dừng xe lại đi để tôi mua một hộp kento.”

Cô thực sự rất đói.

Lệ Quân Trầm bảo tài xế dừng lại ở ven đường.

Hứa Thâm Thâm đẩy cửa ra định xuống xe, anh lại giữ lấy cái eo mảnh khảnh của cô lại, giọng điệu trầm thấp: “Cùng đi nào.”

“Anh cũng đói bụng sao?” Hứa Thâm Thâm nhíu mày.

“Bữa cơm như vậy thực sự khó nuốt.” Trên gương mặt của tuấn tú của Lệ Quân Trầm cũng đầy sự chán ghét.

Cuối cùng hai người cùng ăn cơm ở ngoài nhưng không phải ăn kento mà là một bữa ăn đàng hoàng.

Dù sao Lệ Quân Trầm cho rằng kento không thể làm no bụng.

Hứa Thâm Thâm dù có hơi oán trách nhưng được ăn thì phải ăn, tránh để về tới nhà vẫn đói bụng.

“Lệ tiên sinh, hình như Nhiếp Tử San muốn để tôi và Tông Tranh Vanh yêu nhau.” Hứa Thâm Thâm ăn uống từ tốn, giờ trên bàn ăn chỉ còn hai người họ đương nhiên cô muốn nói hết rồi.

Lệ Quân Trầm gật đầu không nói gì.

Hứa Thâm Thâm tiếp tục nói: “Vậy anh đồng ý không?”

“Hứa Thâm Thâm, cô muốn chết sao?” Lệ Quân Trầm nghiêm khắc hỏi.

Hứa Thâm Thâm rụt cổ lại lắc đầu: “Đương nhiên tôi không muốn chết, tôi còn phải nuôi gia đình còn phải chữa trị chân cho mẹ tôi.”

Chờ cô hoàn thành những việc đó có chết cũng không muộn.

“Cô cứ thử cùng người đàn ông khác qua lại xem nào.” Lệ Quân Trầm uy hiếp.

Anh luôn có tính chiếm hữu cao đối với cô.

Hứa Thâm Thâm cười, cô sẽ không hỏi Lệ Quân Trầm có phải là đã động lòng rồi nên mới như vậy không, cô sẽ giả vờ như không biết gì hết mà hưởng thụ một năm này.

Dù có phải chia tay thì trong ký ức sẽ còn lại những sự ngọt ngào.

-----

Hôm sau.

Hứa Thâm Thâm vừa sáng sớm đã đi vệ sinh, cô phát hiện cô đã hết kỳ kinh rồi nhưng không biết vì sao lại vẫn cảm thấy không yên tâm.

Cô vội vàng tắm rửa thay quần lót sạch rồi vẫn do dự đứng trong phòng tắm.

Có cần tiếp tục lừa dối Lệ Quân Trầm không?

Nhưng như vậy thì không tốt lắm, hệ số mạo hiểm quá cao.

Nhưng có thể trốn được cũng đã lời lắm rồi.

Nên cô lại lấy một cái băng vệ sinh mới, quyết định giả vờ tiếp tục.

Khi Lệ Quân Trầm đi tắm, cô còn hơi lo lắng sợ anh sẽ phát hiện ra điều gì đó.

Khi anh đi ra khỏi phòng tắm, đôi mắt của Hứa Thâm Thâm chưa từng rời khỏi gương mặt anh, trốn trốn tránh tránh.

“Hứa Thâm Thâm, cô đang nhìn gì thế?” Lệ Quân Trầm phát hiện Hứa Thâm Thâm luôn lén lút nhìn mình, cảm thấy không ổn.

Hứa Thâm Thâm mỉm cười: “Tôi đang nhìn anh, nhìn cơ thể của anh, nhìn cơ bắp của anh.”

Nghe kiểu nói ấy đúng thực sự là một cô gái ham mê sắc dục.

Lệ Quân Trầm mặc áo sơ mi vào cài cúc áo xong giọng lạnh lùng: “Mới sáng sớm mà đã muốn rồi sao, Hứa Thâm Thâm cô bị nóng trong người sao?”

“Không có!” Hứa Thâm Thâm chống nạnh: “Tôi vẫn đang đến tháng này.”

“Tôi thấy kỳ kinh bình thường kéo dài không đến một tuần, Hứa Thâm Thâm cô đã quá năm ngày rồi đó.” Lệ Quân Trầm lạnh lùng.

Hứa Thâm Thâm mím môi, đồi xấu xa này, lại còn tính toán thời gian với cô!

“Đó chỉ là lý luận, phải kết hợp với thực tế.” Hứa Thâm Thâm cười như không cười nhìn Lệ Quân Trầm: “Cho nên xin lỗi, tối nay không thể theo ý anh được.”

Lệ Quân Trầm nheo mắt lại: “Đúng lúc hôm nay tôi có việc, tối sẽ về muộn.”

Muôn năm!

Trong lòng Hứa Thâm Thâm đang gào thét nhưng bên ngoài vẫn tỏ vẻ lặng thinh: “Lệ tiên sinh, nhớ uống ít rượu thôi, đừng làm hại bản thân.”

Nhìn thấy dáng vẻ ân cần hỏi han như thể không muốn Lệ Quân Trầm đi, thực ra trong lòng cô đang thầm ước anh mau mau biến mất khỏi mắt cô.

Lệ Quân Trầm liếc nhìn cô, khẽ cong môi, giả vờ như không nhận ra, tiếp tục mặc quần áo.

Sau khi ăn xong bữa sáng ở nhà, Hứa Thâm Thâm và Lệ Quân Trầm mới rời khỏi biệt thự.

Hứa Thâm Thâm phải tới bệnh viện để thăm Diêu Tuyết Lệ cho nên Lệ Quân Trầm đưa cô tới đó.

“Lệ tiên sinh, anh còn đưa tôi tới như vậy sẽ muộn mất.” Hứa Thâm Thâm nói.

“Cô cảm thấy tôi đến muộn một chút mọi người có dám nói gì không?” Lệ Quân Trầm lạnh lùng hỏi.

Hứa Thâm Thâm mím môi, sao cô lại quên mất đó là nhà của Lệ Quân Trầm chứ.

Ai nói anh đến trễ chắc chắn là không muốn sống nữa.

Đến cổng bệnh viện, Hứa Thâm Thâm chào tạm biệt anh, chỉ cần thêm một ngày một đêm không phải nhìn thấy anh thì tâm trạng càng trở lên tuyệt vời.

Vì vậy nụ cười trên môi càng trở nên rực rỡ.

“Lệ tiên sinh, tạm biệt.” Hứa Thâm Thâm vẫy tay với Lệ Quân Trầm đang ở trong xe.

Lệ Quân Trầm đóng cửa xe lại không nhìn thẳng mà bảo tài xế lái xe đi.

Hứa Thâm Thâm không cảm thấy thất vọng, chờ xe đi khỏi cô vui vẻ đi vào trong.

Diêu Tuyết Lệ thấy cô đến vô cùng vui vẻ, bởi vì còn mấy ngày nữa là phải sang Đức nên bà hơi lo lắng.

Hứa Thâm Thâm đến để an ủi trấn an tâm trạng của bà.

Nói chuyện được một lúc thì Hứa Thâm Thâm chạy vào nhà vệ sinh, không đến tháng mà phải mang băng vệ sinh thực sự vô cùng khó chịu, sau khi bỏ ra cô cảm thấy cả người khoan khoái hơn nhiều.

Khi cô quay lại phòng bệnh thì lau nốt cho Diêu Tuyết Lệ bên chân còn lại, động tác vô cùng dịu dàng.

“Thâm Thâm, con sẽ kết hôn với Lệ Quân Trầm chứ?” Diêu Tuyết Lệ quan tâm hỏi han.

Hứa Thâm Thâm không ngẩng đầu lên mà đáp: “Không đâu, anh ta không thích con.”

“Không thích con thì sao lại làm nhiều việc cho con như vậy chứ?” Diêu Tuyết Lệ không hiểu lắm.

Hứa Thâm Thâm cong môi, tất cả đều do cô dùng cơ thể để đổi lấy, không phải là tình cảm.

Nếu đến lúc thực sự phải dùng đến tình cảm cô sẽ không lỡ hoang phí.

“Thâm Thâm, rời xa cậu ta đi.” Diêu Tuyết Lệ lo lắng: “Mẹ không muốn nhìn thấy con đã sai lại càng thêm sai.”

Hết chương 62.
Chương 63 Hứa tiểu thư không đi sao, tôi ở lại đây chờ anh ấy là được rồi

Ánh mắt của Hứa Thâm Thâm tĩnh lặng không hề tức giận: “Mẹ, con biết đây là một sai lầm nhưng mà vậy thì đã sao, con thích anh ấy là đủ rồi.”

“Con thích cậu ta sao?” Diêu Tuyết Lệ vô cùng kinh ngạc.

Hứa Thâm Thâm không khỏi bật cười: “Mẹ sao mẹ lại kinh ngạc như vậy, không phải mẹ vừa mới hỏi anh ấy có thích con hay không sao?”

“Nhưng…” Diêu Tuyết Lệ dừng lại: “Mẹ tưởng là con sẽ không thích kiểu đàn ông ấy chứ.”

“Đúng vậy, chúng ta đều tưởng như vậy, nhưng con lại thực sự thích anh ấy mất rồi.” Hứa Thâm Thâm chưa từng giấu giếm tình cảm của mình khi đứng trước mặt Diêu Tuyết Lệ.

Tuy hai người không phải mẹ con ruột nhưng cô còn thân thiết với bà hơn của mẹ ruột.

Diêu Tuyết Lệ làm mẹ kế cũng thực sự rất khó khăn, Hứa Thâm Thâm cũng biết vậy.

“Chà.” Diêu Tuyết Lệ thở dài: “Tình Thâm không sống thọ, Thâm Thâm con đừng có xảy ra chuyện gì nữa. Mẹ thấy cậu Lệ Quân Trầm đó như một tảng băng ấy con không làm tan chảy được cậu ta đâu.”

“Con biết, cho nên con không có yêu cầu gì xa vời cả, chỉ cần được ở bên anh ấy là được rồi.” Hứa Thâm Thâm chớp mắt: “Mẹ, mẹ hãy giữ bí mật này giúp con.”

Diêu Tuyết Lệ gật đầu, trong lòng càng cảm thấy lo lắng.

Ở bệnh viện khoảng nửa tiếng, Hứa Thâm Thâm phải đi làm.

Cô đi ra khỏi phòng bệnh, đi tới cửa thang máy thì gặp Bạch Viện Viện và Diệp Mạc Phàm.

Mặt Bạch Viện Viện đang phải băng bó, sắc mặt tái nhợt, đôi mặt thể hiện rõ sự đau đớn.

Thấy Hứa Thâm Thâm, đôi mắt của cô ta trợn trừng nên như thể muốn xông vào giết chết Hứa Thâm Thâm.

Hứa Thâm Thâm vẫn luôn rất cẩn thận lùi về sau vài bước, gương mặt trắng nõn lộ ý cười xấu xa: “Khoa chỉnh hình ở đây không tốt đâu, cô nên đến nơi khác đi.”

“Hứa Thâm Thâm!” Bạch Viện Viện gào lên xông về phía trước.

Hứa Thâm Thâm cười vô cùng gợi đòn: “Chà chà, tính khí vẫn nóng nảy như vậy, đúng rồi, cô mà như vậy thì hôn lễ phải làm sao đây?”

“Thâm Thâm, em đừng kích bác cô ấy nữa.” Diệp Mạc Phàm nghiêm túc: “Cô ấy đã bị hại thê thảm lắm rồi.”

“Còn chưa đủ đâu.” Hứa Thâm Thâm nhìn họ với vẻ mặt kiêu ngạo: “Như vậy tôi vẫn chưa thể nguôi giận.”

Diệp Mạc Phàm trở nên vô cùng nghiêm túc.

“Diệp thiếu gia, không cần phải lo lắng, tôi sẽ không quên những chuyện xấu anh đã làm với tôi, việc báo thù anh tôi sẽ phải chú ý hơn một chút, đảm bảo danh dự của anh lúc đó sẽ mất sạch sẽ, sau này chỉ có thể luồn cúi mà sống qua ngày thôi.” Hứa Thâm Thâm hung hăng nói.

“Thâm Thâm em điên rồi.” Diệp Mạc Phàm cảm thấy ánh mắt sắc sảo đó hình như khiến Hứa Thâm Thâm trở thành một người giả tạo, Hứa Thâm Thâm thực sự có lẽ đã chết từ lâu rồi.

Hứa Thâm Thâm khinh thường cười một tiếng, lạnh lùng nhìn Bạch Viện Viện và Diệp Mạc Phàm rồi cười lạnh quay người bỏ đi.

Bạch Viện Viện nắm chặt cổ áo của Diệp Mạc Phàm khóc ròng: “Mạc Phàm em sợ lắm, cô ta điên rồi, chúng ta phải làm sao đây?”

“Không cần phải lo, cô ấy chỉ dọa chúng ta thôi.” Diệp Mạc Phàm an ủi Bạch Viện Viện, thực ra trong lòng anh ta cũng đang trống rỗng, Hứa Thâm Thâm sẽ lạnh lùng trả thù ư, sẽ thế nào đây?

Chẳng biết vì sao anh ta lại có linh cảm không lành.

-----

Hứa Thâm Thâm quay về công ty, bắt đầu xử lý mọi việc.

Ngoài dự án hợp tác với công ty đầu tư Lập Đức trong lòng cô vẫn nhớ tới việc hợp tác với tập đoàn Lệ thị.

Nhưng hai hạng mục đó đối với tất các các bộ phận đều không quá khó, tất cả đều diễn ra trôi chảy đâu vào đấy.

“Hứa tổng.” Lâm Tư Kỳ cầm một phần tài liệu đã xử lý xong đi tới: “Đây là tài liệu liên quan đến việc hợp tác cùng tập đoàn Lệ thị, trong đó có mấy hạng mục chi tiết cần tập đoàn Lệ thị xác nhận nhưng bởi lại phải bàn bạc với Lệ tổng nên…”

“Để đó đi.” Hứa Thâm Thâm biết rõ họ không thể gặp được Lệ Quân Trầm.

Lâm Tư Kỳ đặt tài liệu trong tay xuống bàn, dừng lại một lát và nói: “Phu nhân đã đỡ hơn chút nào chưa?”

“Cám ơn đã quan tâm, mẹ tôi đỡ hơn nhiều rồi.” Hứa Thâm Thâm khẽ cười.

“Chị đừng khách sáo, tôi định lúc nào rảnh tới thăm phu nhân nhưng gần đây bận quá.” Lâm Tư Kỳ cười nói.

Hứa Thâm Thâm nhẹ nhàng gật đầu: “Đợi xong đợt này tôi sẽ đưa mọi người đi biển nghỉ ngơi.”

“Thật sao, mọi người nghe được tin này chắc chắn sẽ vui lắm đây.” Lâm Tư Kỳ vui vẻ nói.

Hứa Thâm Thâm biết phải làm thế nào để ổn định lòng quân.

Đợi sau khi Lâm Tư Kỳ ra khỏi phòng cô mới khoác áo vào đi thẳng tới tập đoàn Lệ thị.

Đã từng tới mấy lần nên bảo vệ sở sảnh tầng một đã biết cô.

Nên cô đi thẳng một lèo lên phòng làm việc của Lệ Quân Trầm.

Hôm nay Bùi Triết không ở bàn làm việc phía ngoài, lẽ nào đã đi ra ngoài rồi sao?

Không biết Lệ Quân Trầm có trong phòng không nữa.

Cô gõ cửa bên trong lại không có tiếng động gì.

Hứa Thâm Thâm hít một hơi thật sâu, không phải là không có ở đây chứ, sớm biết vậy thì cô đã gọi điện trước.

Đứng ở cửa cô do dự có nên đi vào hay không.

Nghĩ đi nghĩ lại Lệ Quân Trầm rất tin tưởng cô nên cô liền đẩy cửa ra rồi từ từ bước vào.

Đón tiếp cô là một mùi nước hoa vô cùng quen thuộc.

Đó là mùi nước hoa mà hôm qua cô đã ngửi thấy.

“Hứa Thâm Thâm!” Nhiếp Tử San đi ra khỏi phòng với quần áo không chỉnh tề, gương mặt cô ta ửng hồng, vô cùng sảng khoái, vừa nhìn thấy có thể hiểu được chuyện gì đã xảy ra.

Hứa Thâm Thâm sửng sốt vài giây, não bộ như đang khởi động lại: “Cô cũng ở đây sao?”

“Quân Trầm vừa sáng sớm đã gọi điện cho tôi bảo tôi tới đây nhưng tôi vừa mới tới một lát anh ấy lại có việc gấp phải đi rồi.” Nhiếp Tử San chỉnh lại quần áo của mình, cười áy náy: “Khiến cô chê cười rồi, Quân Trầm vẫn điên cuồng như thế.”

Khóe miệng của Hứa Thâm Thâm khẽ cong lên, không biết có nên tin tưởng cô ta không.

Nhưng Nhiếp Tử San có lẽ sẽ không phải là người biết giở trò.

Tuy cô đã nghĩ tới việc Lệ Quân Trầm có thể sẽ tìm tới những người phụ nữ khác, nhưng khi cô tận mắt chứng kiến thì trái tim vẫn cảm thấy khó chịu, thậm chí là suy sụp.

“Tôi biết cô và Quân Trầm có hiệp định một năm.” Nhiếp Tử San cười rồi mời cô ngồi xuống: “Tôi sẽ không quan tâm tới quan hệ của cô và Quân Trầm, dù sao Quân Trầm cũng cần phải có người chăm sóc cho anh ấy.”

Hứa Thâm Thâm mỉm cười: “Chúng tôi chỉ là thuận theo nhu cầu của nhau thôi.”

Cô chỉ có thể lừa mình gạt người thôi.

“Tôi muốn thoát khỏi mối quan hệ với Tông gia, ít ra cũng cần phải một năm nữa, đợi khi tôi không còn có quan hệ gì với Tông gia nữa thì hai người cũng sẽ chia tay thôi.” Nhiếp Tử San cười một cách vô cùng mê hoặc.

Hứa Thâm Thâm hiểu ý của cô ta, nhưng cô cũng không phải là kẻ ăn chay: “Vậy một năm này tôi sẽ hưởng thụ tất cả những gì tốt đẹp mà Lệ tiên sinh mang tới cho tôi, dù là từ quyền lực, tiền bạc hay là cơ thể của anh ta.”

Khóe miệng của Nhiếp Tử San khẽ run lên, quả nhiên vỏ quýt dày có móng tay nhọn.

Nhưng Hứa Thâm Thâm để tâm nhất chính là Lệ Quân Trầm lại nói chuyện hiệp định của hai người cho Nhiếp Tử San biết.

Anh thực sự muốn chung sống với người phụ nữ này sao?

Chắc chắn Tông gia sẽ không đồng ý.

Như vậy anh có phải sẽ có thêm rắc rối không?

Chà, biết những chuyện này không liên quan gì tới cô nhưng cô vẫn để tâm, cảm giác ấy thực sự gay go.

“Hứa tiểu thư không đi sao?” Nhiếp Tử San nhìn thời gian: “Quân Trầm nói có thể tới đêm mới về. Tôi ở lại đây chờ anh ấy là được rồi.”

Hết chương 63.
Chương 64 Muốn không? Để xem cô xử xự ra sao

Hứa Thâm Thâm cũng không phải người mặt dày mày dạn, nếu đã xác định Nhiếp Tử San đúng là bạn gái chính thức của Lệ Quân Trầm thì cô chẳng còn tư cách gì để ngồi ở đây ganh đua cao thấp với cô ta cả.

Cô từ từ đứng dậy khẽ cười: “Vậy tôi đi trước đây.”

Nói xong cô đi ra phía cửa.

Lúc này cửa chính được mở ra, Lệ Quân Trầm và Bùi Triết cùng bước vào.

“Sao cô lại ở đây?” Tay của Lệ Quân Trầm ôm lấy eo thon của cô một cách vô cùng tự nhiên, trên người cô có mùi nước hoa thoang thoảng vô cùng dễ chịu.

Hứa Thâm Thâm không hề để lộ cảm xúc gì, giọng điệu có thể được coi là bình tĩnh: “Tôi tới tìm anh để bàn về việc hợp đồng, nhưng xem ra anh bận rồi định chiều lại tới.”

Lệ Quân Trầm ôm cô đi về phía bàn làm việc lại nhìn thấy Nhiếp Tử San nên hơi nhíu mày: “Sao cô cũng ở đây?”

“Em…” Nhiếp Tử San toát mồ hôi hột, đây không phải kết quả mà cô ta muốn thấy.

Hứa Thâm Thâm nhíu mày, nghiêng đầu hỏi lại: “Anh cũng không biết cô ta ở đây sao?”

Lệ Quân Trầm cởi cúc áo vest, Hứa Thâm Thâm cởi áo giúp anh một cách tự nhiên sau đó khoác lên cánh tay mình.

Lệ Quân Trầm ngồi xuống, giọng điệu lạnh như băng: “Không biết, tôi đưa cô đến bệnh viện xong thì đến thẳng phòng họp.”

Bỗng nhiên Hứa Thâm Thâm hiểu ra điều gì đó, liếc nhìn Nhiếp Tử San.

Cô đã đánh giá cô ta quá cao rồi, không ngờ cô ta lại giở chiêu trò này, vậy thì đừng có trách cô không khách sáo.

“Lệ tiên sinh, lúc tôi vừa bước vào lại nhìn thấy…”

“Hứa tiểu thư!” Nhiếp Tử San bỗng nhiên hét lên, định ngăn lời nói của cô: “Lần hợp tác với Lập Đức này nếu như cô đồng ý thì chúng tôi có thể rót thêm vốn.”

Vậy mà lại dùng tiền để chặn họng cô.

Hứa Thâm Thâm cười: “Tông phu nhân, cô có biết sau khi tôi hoàn thành hạng mục hợp tác với Lệ tiên sinh thì tôi có thể kiếm được bao nhiêu tiền không?”

Nhiếp Tử San nhìn cô.

“Hai tỷ.” Hứa Thâm Thâm cười giơ ngón tay ra nheo mày: “Có phải là một khoản rất lớn không?”

“Cô yên tâm công ty đầu tư Lập Đức chúng tôi cũng rất hào phóng.” Nhiếp Tử San hi vọng cô không nói chuyện vừa nãy cho Lệ Quân Trầm, mặt cô ta đỏ ửng lên, đôi mắt rơm rớm lệ.

Chuyện này liên quan đến danh dự của một người phụ nữ.

Hứa Thâm Thâm vui vẻ cười: “Cô về trước đi, tôi sẽ suy nghĩ.”

Nhiếp Tử San hiểu rằng cô đã đồng ý.

“Vậy được, tạm biệt.” Cô ta nói xong thì quay người đi ra ngoài, trong lòng vẫn lo lắng liệu Hứa Thâm Thâm có gạt mình không.

Đương nhiên là Hứa Thâm Thâm lừa cô ta rồi.

Lệ Quân Trầm nhìn thấy dáng vẻ đắc ý khi tính kế của người khác của cô thì không chịu nổi mà bóp mặt cô.

Anh bảo Bùi Triết ra ngoài sau đó kéo Hứa Thâm Thâm vào lòng, để cô ngồi trên đùi mình sau đó vuốt má cô cho thỏa lòng.

“Lúc tôi chưa về đã xảy ra chuyện gì vậy?” Lệ Quân Trầm khẽ hỏi.

“Tôi muốn hỏi anh, nếu như anh ở trong phòng làm việc thì có thể biết là tôi đang ở ngoài khi mà người khác không nói cho anh biết không?” Hứa Thâm Thâm tò mò hỏi, câu hỏi này sẽ giải đáp hết tất cả những gì mà cô đang nghi vấn.

“Cô tới phòng làm việc của tôi cũng không phải một hai lần lẽ nào đến việc này cũng không biết sao?” Lệ Quân Trầm chạm tay vào con chuột, màn hình máy tính sáng lên, trên màn hình hiện ra khung cảnh phía bên ngoài phòng làm việc.

Thảo nào Nhiếp Tử San có thời gian chuẩn bị, hóa ra là đã xem CCTV.

Bản thân cô suýt nữa đã bị lừa rồi.

“Xem ra sau này tôi nên thường xuyên tới đây.” Hứa Thâm Thâm cười nói.

Nhưng gương mặt nghiêm túc của Lệ Quân Trầm như đang nói rằng anh đang chờ câu trả lời của cô.

Hứa Thâm Thâm giải thích: “Lúc tôi bước vào, Nhiếp Tử San trong bộ dạng quần áo không chỉnh tề bước ra từ phòng phía trong, kiểu như ám chỉ với tôi rằng hai người vừa làm chuyện đó xong.”

“Tôi sẽ không động vào cô ta.” Giọng điệu của Lệ Quân Trầm lạnh băng: “Tôi chưa đói tới mức ăn bậy ăn bạ, hơn nữa Hứa Thâm Thâm à, tôi chỉ có cảm giác với một mình cô, không tin cô sờ thử xem.”

Anh đặt tay của Hứa Thâm Thâm vào chỗ chính giữa hai chân mình để cô cảm nhận được sức nóng hừng hực của anh.

Hứa Thâm Thâm hốt hoảng rụt tay về: “Đồ biến thái.”

“Hứa Thâm Thâm, tôi biến thái ư?” Lệ Quân Trầm nhíu mày: “Xem ra có lẽ nên cho cô tham quan căn phòng bên trong.”

Rồi anh ôm lấy cô đi vào căn phòng phía trong.

Hai tay Hứa Thâm Thâm ôm lấy cổ anh, hét lên: “Không được, hôm nay tôi không tiện.”

Lệ Quân Trầm thả cô xuống giường, một tay giữ lấy hai tay cô một tay cởi thắt lưng của mình.

Yết hầu gợi cảm của anh hơi nhô lên, anh nhìn cô với đôi mắt nóng bỏng.

“Tôi…” Hứa Thâm Thâm đang nghĩ nên nói dối như thế nào nhưng không biết lấy cớ gì.

Lệ Quân Trầm cởi thắt lưng vô cùng nhanh gọn sau đó cởi quần của cô, một tay thăm dò bên trong quần lót của cô, giọng rất mập mờ: “Hứa Thâm Thâm, cô giải thích cho tôi xem kỳ kinh của cô lúc nãy đâu mất rồi?”

Hứa Thâm Thâm nhìn hắn cười cầu hòa, đúng thực sự là giấy không bọc được lửa.

“Anh nhẹ thôi, tôi sợ đau.” Hứa Thâm Thâm chỉ có thể đầu hàng.

Đôi mắt đen láy của Lệ Quân Trầm đã rực lửa, anh bắt đầu lưu lại những dấu vết của riêng mình trên cơ thể nõn nà của Hứa Thâm Thâm, thậm chí của nơi bí ẩn nhất của cô anh cũng không buông tha.

Anh chưa từng làm như vậy với một người phụ nữ, Hứa Thâm Thâm là người đầu tiên và cũng là người cuối cùng.

Đôi mắt của Hứa Thâm Thâm mờ sương, ánh mắt long lanh trong biển tình, hết lần này tới lần khác bay lên tận chín tầng mây khiến cô có suy nghĩ muốn thời gian dừng lại ở giây phút này.

Lệ Quân Trầm ngồi trên giường, hai tay ôm lấy người Hứa Thâm Thâm, đầu lưỡi đang thưởng thức sự tươi đẹp của cô.

Hứa Thâm Thâm đã mềm như bún càng thêm kích thích dục vọng của Lệ Quân Trầm.

“Tôi không thể nữa đâu, mệt chết đi được.” Hứa Thâm Thâm nũng nịu rất êm tai.

“Còn dám lừa tôi nữa không?” Lệ Quân Trầm lạnh lùng hỏi.

Hứa Thâm Thâm lắc đầu như đánh trống: “Không dám nữa, đau quá, Lệ tiên sinh, tôi đau quá.”

Cô đã vượt quá sức chịu đựng của bản thân rồi, anh không thể tiếp tục đòi hòi quá đáng.

Cho nên sau khi quan hệ, Lệ Quân Trầm đặt cô lên giường hai tay ôm cô vào lòng.

Hứa Thâm Thâm vẫn đang run rẩy đã mệt mỏi không thể chịu nổi nữa rồi.

“Hôm nay cô tới làm gì vậy?” Lệ Quân Trầm hỏi.

“Trước đây anh luôn trách tôi không tới thăm anh nên tôi tới thôi.” Hứa Thâm Thâm ấm ức trả lời.

“Xem ra cô còn có lương tâm.” Lệ Quân Trầm cong môi lên: “Tôi đi tắm đây, cô cứ ngủ đi.”

Hứa Thâm Thâm gật đầu nhắm mắt lại, cô thực sự quá mệt mỏi rồi.

Lệ Quân Trầm tắm xong mặc quần áo và đi ra ngoài, anh nhìn tài liệu mà Hứa Thâm Thâm đem tới một lượt, đánh dấu lại tất cả những gì cần sửa.

Đợi đến khi Hứa Thâm Thâm tỉnh lại anh đã bắt đầu làm những việc khác rồi.

Quần áo của Hứa Thâm Thâm bị anh xé rách rồi nên khi cô tắm xong chỉ có thể lấy một chiếc áo sơ mi trong tủ quần áo của Lệ Quân Trầm ra để mặc, cặp đùi trắng như tuyết của cô lộ hết ra ngoài.

Lệ Quân Trầm nghe thấy tiếng bước chân mới ngẩng đầu nhìn lên, yết hầu hơi co lại, yêu tinh này thực sự là muốn giết người mà.

“Anh bảo người mang quần áo tới đây đi, quần áo của tôi bị rách hết rồi.” Hứa Thâm Thâm rầu rĩ.

“Trước đây cô bảo tôi điều tra về việc Bạch Viện Viên gây chuyện bỏ trốn tôi đã tìm được chứng cứ rồi.” Lệ Quân Trầm lạnh lùng: “Muốn thì phải xem cô xử sự ra sao.”

“Vẫn nữa sao?” Hai chân của Hứa Thâm Thâm đã mềm nhũn ra rồi.

Hết chương 64.
Chương 65 Anh ấy không thích tôi

“Không muốn sao?” Lệ Quân Trầm cầm một tập tài liệu đã được đóng gói cẩn thận đang để trên bàn.

Hứa Thâm Thâm khẽ cắn môi: “Anh muốn tôi phải làm thế nào?”

Lệ Quân Trầm nheo mắt lại: “Ngày mai là thứ ba, sau khi về nhà cô cứ mặc như vậy, mặc tới khi nào tôi không muốn thấy nữa mới thôi.”

“Lệ tiên sinh, anh thật sự biến thái quá mức.” Hứa Thâm Thâm thở dài bất đắc dĩ: “Nhưng mà tôi đồng ý.”

Lệ Quân Trầm cong môi lên, ấn nút điện thoại bàn: “Bùi Triết, mang một bộ quần áo lên đây, của nữ nhé.”

Hứa Thâm Thâm mím môi, quay người đi vào trong phòng trong ngồi đợi, không thể để người khác thấy mình trong bộ dạng như thế này được.

Mấy phút sau, Lệ Quân Trầm mang quần áo vào cho cô, cô nhanh chóng thay quần áo rồi mới đi ra ngoài.

Cô cầm hai tập tài liệu trên bàn và nói: “Vậy tôi về công ty trước đây, buổi tối có cần tôi đợi anh không?”

“Không cần đâu, cô cũng đã mệt lắm rồi, ngủ sớm đi.” Lệ Quân Trầm trầm giọng nói.

Hứa Thâm Thâm rất ngạc nhiên, rốt cuộc tối nay anh định làm gì?

Sao lại bí mật tới vậy.

“Được, vậy mai gặp lại nhé.” Hứa Thâm Thâm khẽ cười rồi quay người rời đi.

Lệ Quân Trầm nhìn cô rời đi, dừng lại một lát đột nhiên bật cười, thật đúng là một cô gái đáng yêu.

Rõ ràng nghi ngờ vô cùng nhưng lại không hỏi cũng không sợ khiến bản thân nghẹn chết.

Hứa Thâm Thâm ra khỏi tập đoàn Lệ thị thì quay người đi tới tiệm thuốc mua thuốc tránh thai.

Cô cho một viên vào mồm nhai xong rồi nuốt.

“Sao cậu lại uống thuốc này?” Chung Ngưng không biết xuất hiện từ đâu, nhìn thấy vỉ thuốc tránh thai khẩn cấp trong tay cô, nét mặt trầm xuống.

“Không uống thì để bụng ễnh lên sao?” Hứa Thâm Thâm vứt hộp thuốc vào thùng rác bên cạnh, quay người đi về phía trước.

“Đồ cặn bã Lệ Quân Trầm này.” Chung Ngưng tức giận mắng mỏ: “Mong cho hắn tuyệt tử tuyệt tôn.”

“Cô thật độc ác.” Hứa Thâm Thâm sửa lại cổ áo của mình, có vẻ hôm nay rất lạnh.

“Thâm Thâm, xe của tớ đỗ ở phía trước, tớ đưa cậu về.” Chung Ngưng u sầu: “Lạnh thế này cậu sẽ ốm mất.”

Hứa Thâm Thâm khẽ nhíu mày.

“Hoàng Vũ không có ở trên xe đâu, anh ấy quay về Anh rồi, phải mấy ngày nữa mới về.” Chung Ngưng cười: “Tớ có mấy lời muốn nói riêng với cậu.”

Hứa Thâm Thâm do dự một lát nhưng thấy vẻ mặt như đang cầu xin của Chung Ngưng, lại không kiếm được cớ gì: “Được.”

Chung Ngưng vui vẻ kéo cô lên xe mình.

Cô ta tự lái xe tới nên Hứa Thâm Thâm ngồi luôn ghế phụ lái.

“Cậu định đi đâu?” Chung Ngưng cười hỏi.

“Về công ty.” Hứa Thâm Thâm đáp.

Chung Ngưng khởi động xe, hai tay cầm vô lăng vô cùng thành thạo: “Có phải là cậu không thích tớ và Hoàng Vũ không?”

Hứa Thâm Thâm nhíu mày: “Không thể nói là không thích nhưng cũng không thể nói là ghét.”

Chỉ là sự xuất hiện của họ có nhiều nghi vấn vẫn phải xem xét thêm.

“Thực ra chúng tớ chỉ muốn bảo vệ cậu thôi, Thâm Thâm à.” Chung Ngưng thở dài: “Có thể là do Hoàng Vũ quá cực đoan nên khiến cậu có cảm giác bất an.”

“Rốt cuộc anh ta là ai?” Hứa Thâm Thâm nhíu mày hỏi.

“Anh ấy là người tốt, một người tốt luôn quan tâm tới cậu, còn lại thì để anh ấy về rồi cậu hãy hỏi anh ấy, có một số việc tớ không tiện nói.” Chung Ngưng cười khẽ và nói.

“Lẽ nào anh ta yêu thầm tôi, thích tôi sao?” Hứa Thâm Thâm kinh ngạc hỏi.

“Tớ nghĩ là anh ấy thích cậu, quan tâm đến cậu hơn cả tớ.” Chung Ngưng nói mà không hề ghen tị.

“Hai người là vợ chồng kia mà, nhìn thấy anh ta đối xử tốt với một người xa lạ cô không ghen sao?” Hứa Thâm Thâm tò mò hỏi.

“Nếu người phụ nữ đó là cậu thì tớ không để bụng.” Chung Ngưng nói một cách không rõ ràng.

Hứa Thâm Thâm càng nghi ngờ, rốt cuộc họ có ý gì?

“Tôi không thể tiếp nhận cuộc sống chung chồng.” Đầu óc của Hứa Thâm Thâm bắt đầu xoay chuyển.

“Ha ha ha!” Chung Ngưng bật cười thành tiếng, cô ta thực sự không nhịn được nữa: “Thâm Thâm, dù đã trải qua bao nhiêu thời gian cậu vẫn đáng yêu như vậy.”

Hứa Thâm Thâm thầm nghĩ trong lòng, hôm nay Chung Ngưng xuất hiện ở đây chắc chắn không phải là ngẫu nhiên.

“Đúng rồi, khi nào cậu và Lệ Quân Trầm sẽ chấm dứt?” Chung Ngưng bỗng trở nên nghiêm túc.

“Không biết.” Hứa Thâm Thâm trả lời không thành thật: “Có lẽ là rất nhanh cũng có thể là sau một năm nữa.”

“Một năm sau sao?” Chung Ngưng nhíu mày.

“Tôi và anh ta đã có hiệp định, quan hệ của chúng tôi có thời hạn là một năm.” Hứa Thâm Thâm không hề ngần ngại kể về việc này cho người khác nghe, dù sao thì Lệ Quân Trầm cũng đã kể cho Nhiếp Tử San rồi.

“Tớ còn tưởng anh ta thích cậu nên mới…” Chung Ngưng cảm thấy hơi buồn bã.

Trạm Hoàng Vũ quan tâm tới cô như vậy, sau khi anh ta biết việc này có lẽ sẽ quay về liều mạng với Lệ Quân Trầm mất.

Xem ra tạm thời đừng nói vội sẽ tốt hơn.

Hứa Thâm Thâm cười yếu ớt: “Anh ta không thích tôi.”

Ánh mắt của Chung Ngưng hơi ảm đạm, cô ta còn khó chịu hơn cả Hứa Thâm Thâm, cô ta là một nhà tâm lý học và có thể nhận ra là Hứa Thâm Thâm đã động lòng rồi.

“Thâm Thâm nếu như cậu có nỗi khổ trong lòng thì có thể tới tìm tớ, tớ luôn sẵn sàng tiếp đón cậu.” Chung Ngưng nói một cách thầm thì.

Hứa Thâm Thâm mỉm cười: “Tôi không thích tâm sự với người lạ.”

“Tớ không phải là người lạ, tớ là bạn tốt nhất của cậu.” Chung Ngưng nhíu chặt mày lại: “Chúng ta đã từng có những lúc không giấu giếm nhau điều gì cả.”

Hứa Thâm Thâm khẽ cười nhưng không nói gì cả.

Còn có thể nói gì đây.

Cô ta và Trạm Hoàng Vũ xuất hiện ở hiện trường vụ tại nạn giao thông, hành động của họ rất kỳ lạ khiến cô nghi ngờ.

Xe dừng ở dưới chân tòa nhà Hứa thị.

Hứa Thâm Thâm đẩy cửa xe ra và xuống xe, cô quay người lại đinh nói lời cảm ơn.

Chung Ngưng lại lên tiếng trước: “Lần này Hoàng Vũ về Anh là điều động vốn chuẩn bị thu mua tập đoàn Bạch thị, anh ấy muốn báo thù cho cậu.”

Hứa Thâm Thâm sửng sốt, sau đó khẽ cười: “Tôi không quen anh ta, anh ta thu mua tập đoàn Bạch thị với mục đích gì thực sự không có liên quan gì tới tôi hết.”

“Thâm Thâm, tình cảm Hoàng Vũ giành cho cô vô cùng đặc biệt, đừng ghét bỏ anh ấy.” Chung Ngưng hơi tràm xuống: “Anh ấy thực sự rất thương cậu, là chúng tớ đã chậm một bước, biết cậu hi sinh bản thân mình đến với Lệ Quân Trầm anh ấy gần như muốn phát điên.”

Hứa Thâm Thâm càng cảm thấy mơ hồ: “Chung Ngưng, cám ơn cô đã đưa tôi về, tạm biệt.”

Nói xong cô quay người rời đi.

Đôi mắt Chung Ngưng hơi ửng đỏ, giọng nói vô cùng khẽ khàng: “Thâm Thâm, xin lỗi, thực sự xin lỗi, tớ đã sai rồi.”

Cô ta gục đầu vào vô lăng, khóc sụt sùi.

Hứa Thâm Thâm quay lại văn phòng, có thấy trên bàn đã có một thiệp mời đám cưới.

Cầm lên xem lại là thiếp mời của Bạch Viện Viện và Diệp Mạc Phàm, không ngờ hôn lễ của họ vẫn cử hành theo đúng lịch.

Thứ này do ai đưa tới?

“Nhìn thấy rồi sao?” Diệp Tiêu Nhiên bỗng xuất hiện ở phía sau lưng cô.

Hứa Thâm Thâm không quay người lại chỉ khẽ cười: “Diệp tổng đưa tôi thiếp này không sợ tôi sẽ trở mặt với Diệp gia sao?”

“Muốn làm gì thì làm, anh sẽ gánh trách nhiệm cho em.” Diệp Tiêu Nhiên cười.

Hứa Thâm Thâm quay đầu lại nhìn anh ta, đôi mắt đen láy: “Diệp gia các người muốn hủy hôn nhưng không tìm ra cớ gì nên mới tìm tôi…”

Nàng không nói tiếp nhưng vẻ mặt đã nói lên tất cả.

Diệp Tiêu Nhiên giơ tay xoa đầu cô: “Trí óc của em thật siêu phàm.”

Hết chương 65.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK