• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 11 Cổ miếu 2

Đúng lúc này, đèn xenon kiểu cũ bên cạnh hắn tựa như mạch bất ổn, lóe lên vài cái, sáng tối đan xen, Trương Nguyên Thanh mơ hồ thấy một bóng người đội mũ thợ mỏ đứng dưới đèn.

Đệch! Hắn bị dọa nhảy dựng lên, ý nghĩ trong đầu nháy mắt bị đánh gãy, như nai con kinh hãi chạy về phía trước một khoảng cách.

Quay đầu nhìn lại, đèn xenon tiếp tục cung cấp ánh sáng, không lóe lên nữa.

Bóng đen vừa rồi đội mũ thợ mỏ kia, giống như là ảo giác của hắn.

Có lần kinh hãi này, Trương Nguyên Thanh không dám tiếp tục nán lại ở nơi quỷ quái này, nhanh chóng bước về phía ngoài đường hầm.

Tiếng bước chân bịch bịch bịch quanh quẩn ở trong đường hầm âm u yên tĩnh, Trương Nguyên Thanh không dám dừng một bước nào, cứ như vậy đi nhanh năm sáu phút, đèn xenon kiểu cũ trên nóc vòm lóe lên lần nữa, nhưng một lần này, không có bóng người thợ mỏ đội mũ xuất hiện.

“Chưa đi theo?”

Trong lòng hắn khẽ buông lỏng, không dám dừng lại, cúi đầu bước nhanh đi đường, đột nhiên, ánh mắt nhìn chằm chằm mặt đất, hắn bắt giữ được một chi tiết làm trái tim người ta đột nhiên dừng đập.

Đèn xenon màu vỏ quất kéo cái bóng của hắn rất dài, ở cạnh cái bóng của hắn, có mười mấy cái bóng đi theo.

Chúng nó luôn đi theo ta? !

Cảm giác mát lạnh từ chân lên đến đầu, cả người nổi da gà, mặt Trương Nguyên Thanh cũng bị dọa tái nhợt, bắt đầu chạy như điên “bịch bịch bịch”.

Rốt cuộc, phía trước xuất hiện cửa đường hầm, ngoài đường hầm là ánh trăng mát lạnh như sương.

Trương Nguyên Thanh một hơi chạy ra khỏi đường hầm, chống đầu gối, cúi người thở dốc.

Sau khi thở bình tĩnh lại, hắn nhìn cảnh vật chung quanh, trăng tròn như cái khay, tịch liêu treo ở bầu trời đêm, ở dưới ánh sáng của nó, các ngôi sao ảm đạm thất sắc.

Cánh rừng tươi tốt đắm chìm trong ánh trăng, chiếu xuống từng mảng lớn bóng đen nồng đậm.

Hắn đang ở một khu hoang dã.

Đèn xenon trong đường hầm lóe lên vài cái, tắt hết. Cửa đường hầm to lớn tối đen yên tĩnh, như là mồm con thú tìm người để nuốt.

“Nhanh chóng rời khỏi “

Da đầu Trương Nguyên Thanh tê dại, dọc theo đường núi gập ghềnh lên núi.

Sau khi đi mười mấy bước, hắn quay đầu lần nữa, thấy một dãy bóng người đầu đội mũ thợ mỏ, quần áo cũ nát, cúi đầu đứng ở cửa đường hầm.

Bọn họ đứng ở trong bóng đen ánh trăng không chiếu tới, không nói một lời, như là đang tiễn hắn.

Trương Nguyên Thanh kinh hãi lui về phía sau vài bước, xoay người chạy lên núi.

Hai bên đường núi cành lá um tùm, chiếu xuống ánh trăng vỡ vụn, đủ Trương Nguyên Thanh thấy rõ đường.

Chỉ là trên núi yên tĩnh đáng sợ, trong rừng không có tiếng côn trùng kêu tiếng chim hót, điều này làm tiếng bước chân của Trương Nguyên Thanh tỏ ra đặc biệt vang dội.

“Quá yên tĩnh rồi nhỉ, mùa này trên núi không có khả năng ngay cả tiếng côn trùng kêu cũng không có.”

Hắn nhìn quanh, trăng tròn như mâm, bóng cây che phủ, luôn cảm thấy trong bóng đêm có cái gì đang nhìn chăm chú vào mình.

Không biết đi bao lâu, thẳng đến lúc thân thể toát ra một tầng mồ hôi lấm tấm, Trương Nguyên Thanh rốt cuộc đi ra khỏi cánh rừng rậm rạp, tầm nhìn lập tức trống trải.

Ánh trăng như nước, xung quanh tĩnh mịch, cuối đường núi gập ghềnh, là một tòa miếu cổ bỏ hoang.

Lẳng lặng đứng trong bóng đêm.

Tòa miếu cổ này không biết bỏ hoang đã bao nhiêu năm, sơn cửa chính trước miếu loang lổ biến thành màu đen, giăng kín lỗ ăn mòn, đèn lồng góc mái rơi trên mặt đất, chỉ còn khung trúc.

Tấm biển trái lại vẫn còn, giăng đầy mạng nhện, treo lệch dưới mái hiên, chỉ là ánh sáng quá mờ, không thấy rõ trên tấm biển viết cái gì.

Bậc thang trước cửa miếu rạn nứt, chỗ khe hở cỏ dại mọc um tùm.

Nơi này hoang sơn dã lĩnh, trước không thôn sau không tiệm, sao có thể có một tòa miếu.

Đợi một chút... Miếu? !

Trương Nguyên Thanh chợt phản ứng lại, bên tai giống như vang lên thanh âm trong giới thiệu tin tức của linh cảnh:

“Đừng vào miếu, đừng vào miếu.”

“Dựa theo thanh âm cổ quái kia nhắc nhở, ta hẳn là không thể vào miếu, không đúng, đường hầm ta đã đi ra rồi, vậy ý nghĩa, ta thật sự cần thăm dò, là tòa miếu cổ cũ nát này.”

Ở cửa miếu do dự hồi lâu, Trương Nguyên Thanh cẩn thận cất bước, đi về phía miếu cổ đứng lặng trong bóng đêm, bước qua cánh cửa tàn phá.

Đập vào mắt là một khoảng sân trước rộng rãi, trong sân mọc cỏ dại cao ngang hông, một cái lư hương cao bằng nửa người mục nát đổ nghiêng ở trong bụi cỏ, không biết chịu bao nhiêu năm gió táp mưa sa.

Dưới chân là một con đường do phiến đá trải thành, giữa vết nứt phiến đá cũng mọc ra từng đám cỏ dại.

Ánh mắt theo cỏ úa phập phồng, nhìn về phía cuối con đường trải đá, nơi đó có một tòa chủ điện cũ nát, nền rất cao, bậc thang đủ sáu bậc. Trong cửa ô vuông của chủ điện có ánh sáng mờ nhạt lộ ra.

“Có ánh đèn?”

Xung quanh yên tĩnh không tiếng động, hoang vắng rách nát, ánh trăng sáng tỏ chiếu xuống, ở trong hoàn cảnh như vậy, chút vầng sáng kia cũng chưa mang đến một chút ấm áp nào cho Trương Nguyên Thanh.

Thậm chí cảm thấy càng thêm khủng bố.
Chương 12 Cổ miếu 3

Soạt soạt.

Đạp từng đám cỏ dại khô vàng đi tới, hắn giữ sự cảnh giác đi về phía chủ điện, trong hoàn cảnh trống trải, tiếng bước chân đặc biệt rõ ràng.

Soạt soạt, soạt soạt. Đột nhiên, vành tai Trương Nguyên Thanh khẽ nhúc nhích, nghe thấy phía sau có thêm một tiếng bước chân, có cái gì đang đi theo hắn.

Bỗng nhiên quay đầu.

Bóng đêm như nước, cỏ hoang um tùm, phía sau không có cái gì cả.

“Ảo thính rồi?”

Trương Nguyên Thanh kinh hãi dừng chân một lát, một lần nữa nhấc đôi chân tiến lên.

“Soạt soạt soạt.”

Tiếng bước chân lại tới, lần này hắn nghe rất rõ, phía sau thật sự có cái gì đi theo.

Sẽ không tà môn như vậy chứ, vừa mới vào chùa miếu đã gặp được thứ dơ bẩn? Hắn không dám quay đầu nhìn, bước chân nhanh hơn.

Tiếng bước chân kia phía sau cũng theo đó nhanh hơn.

Trương Nguyên Thanh rốt cuộc không chịu được, cùng lúc nổi da gà, nhấc chân chạy như điên, lao về phía chủ điện.

Tiếng bước chân phía sau như bóng với hình, đuổi sát hắn.

Trong lúc truy đuổi, Trương Nguyên Thanh rất nhanh đã lao ra khỏi bụi cỏ hoang, tiếp cận chủ điện, sáu bậc thang chỉ hai bước đã nhảy qua, rốt cuộc, ở trong tiếng vang lớn “rầm”, húc tung hai cánh cửa ô vuông của chủ điện.

Tiếng bước chân phía sau đột nhiên biến mất.

“Phù, phù...”

Hắn thở hổn hển, rốt cuộc dám quay đầu nhìn, ánh trăng như nước chiếu vào đình viện, cỏ hoang, con đường phiến đá, yên tĩnh làm người ta sợ hãi, nhưng không có cái gì cả.

“May mắn chưa đuổi theo.”

Trương Nguyên Thanh sau khi hết thở dốc, nhẹ nhàng đóng lại cửa chủ điện, tựa như chắn sự sợ hãi ở bên ngoài.

Tiếp theo, hắn nhìn quét cảnh tượng trong chủ điện, trên bệ đá cao cao thờ phụng một vị nương nương khoác áo khoác da lông, mặc trang phục hoa mỹ, mặt nàng tròn, lông mày con mắt dài nhỏ, lộ ra một sự hiền từ.

Vị nương nương này một tay cầm phất trần, một tay khác làm dạng cầm nắm, ban đầu tựa như là nắm cái gì, nhưng giờ phút này trống trơn.

Hai bên trái phải là đồng tử ôm kiếm, nha hoàn cầm sách.

Trước bệ, là một cái bàn cống phẩm phủ đầy tro bụi, trên bàn đặt nến, một ngọn nến dài hai mươi cm, to bằng cánh tay trẻ con yên tĩnh thiêu đốt.

Ánh nến xua tan bóng tối, tựa như cũng bị tan sợ hãi trong lòng Trương Nguyên Thanh, hắn cảm thấy cảm xúc ổn định hơn rất nhiều.

Trên bức tường bên trái treo hai tấm ván gỗ phai màu rạn nứt, bên trên khắc đầy văn tự chữ Khải*.

* Khải thư hay chữ khải, còn gọi là chân thư, chính khải, khải thể và chính thư, là phong cách viết chữ Hán ra đời muộn nhất, do đó đặc biệt phổ biến trong việc viết tay và xuất bản hiện đại

Trương Nguyên Thanh lững thững đi đến bên tường, mượn ánh nến vàng vọt chăm chú nhìn, những văn thể chữ Khải này phong cách là thể văn ngôn.

Trình độ ngữ văn của hắn không tệ, thông qua nửa đoán nửa đọc, đối với vị trí hoàn cảnh của mình đã có một sự nhận thức rõ ràng.

Ngọn núi này tên là núi Tam Đạo, sơn thần cung phụng trong miếu gọi là Tam Đạo sơn nương nương.

Vị sơn thần nương nương này là nhân sĩ Tùng phủ đầu thời Minh, tu hành ở Tùng phủ núi Tam Đạo, tinh thông phép bùa chú, thông hiểu thuật luyện đan, có thể cầu mưa đuổi quỷ, phù hộ một vùng mưa thuận gió hoà, bởi vậy được dân chúng tôn thờ.

Sau khi nàng vũ hóa, quan phủ địa phương ở núi Tam Đạo xây miếu này, gọi là “miếu Tam Đạo sơn nương nương”, do y bát truyền nhân của nương nương quản lý hương khói, đảm đương ông từ.

“Miếu đầu thời Minh, thế này cũng năm sáu trăm năm rồi nhỉ.” Trương Nguyên Thanh nói thầm một tiếng.

Lúc này, hắn không khỏi nhìn lướt qua gầm bàn cống phẩm, trong lòng đột nhiên rùng mình.

Một cái bóng đen nằm ở trong cái bóng gầm bàn.

Vừa rồi tâm tính quá mức sợ hãi, hơn nữa ánh nến tối tăm, chưa ngay lập tức chú ý tới.

Trương Nguyên Thanh kiên trì tới gần, tập trung nhìn vào, thì ra là một bộ thi hài chỉ còn xương khô.

Trương Nguyên Thanh trong kinh sợ lại nhẹ nhàng thở ra, so sánh với miếu sơn thần quỷ dị này, thi hài ngược lại chẳng khủng bố thế nào.

Đến gần vài bước, mượn ánh nến mỏng manh, hắn thấy rõ quần áo trên người bộ xương, một bộ quần áo bảo hộ lao động phủ đầy tro bụi.

Công nhân?

“Đây là đội thi công năm đó? Cho nên ta quả thật đã tiến vào trong thế giới chuyện ma quái.”

Trương Nguyên Thanh vừa làm ra suy đoán, liền lại nghĩ đến một khả năng càng dọa người hơn. Có lẽ, năm đó đội thi công giống với mình, vào lầm nơi đây.

Bởi vậy mới để lại truyền thuyết đô thị.

Nếu là điều trước, cái gọi là linh cảnh này, là căn cứ chuyện ma quái sinh thành cảnh tượng.

Mà nếu là cái sau, thì ý nghĩa miếu cổ vẫn luôn tồn tại, đội thi công cùng hắn giờ phút này, đều là người bị hại.

Căn cứ giới thiệu bối cảnh lịch sử miếu sơn thần, Trương Nguyên Thanh càng thiên hướng điều sau hơn.

“Cả một đội thi công đều chết ở trong miếu, chỉ sống sót một người, nơi này thật sự sẽ chết người. Bây giờ ta cũng tiến vào tòa miếu này, bất cứ lúc nào cũng có thể gặp phải nguy hiểm chưa biết.”
Chương 13 Suy nghĩ

A ~ hắn hít sâu vào một hơi, tâm tình một lần nữa căng thẳng, theo bản năng nhìn quanh mình.

Sau đó, hắn đột nhiên ý thức được một chi tiết nghĩ kỹ mà sợ.

Tòa miếu cổ này là đời Minh, lịch sử lâu đời, nến sao có khả năng còn đang thiêu đốt? Ai đang đổi nến cho chủ điện?

Hắn càng nghĩ càng cảm thấy kinh sợ, tính cả bức tượng mặt mũi hiền lành kia, ở trong ánh nến giống như cũng lộ ra một sự quỷ dị âm trầm.

Ba bức tượng tuy phủ đầy tro bụi, nhưng sống động như thật, mỗi một chỗ chi tiết đều điêu khắc sinh động chân thật, đặc biệt là mắt.

Bọn họ đứng ở trên bục, ở dưới ánh nến vàng vọt, ở cao hướng xuống nhìn chằm chằm Trương Nguyên Thanh.

Đệch... Trương Nguyên Thanh đột nhiên không muốn nán lại ở chủ điện.

Hắn có loại sợ hãi thân ở tuyệt cảnh, kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay.

Nơi này cực đoan nguy hiểm, nhưng hắn lại không cách nào xin giúp đỡ từ bên ngoài, có thể dựa vào chỉ có chính mình.

Do dự mãi, hắn nghiến răng hạ quyết tâm, cúi người kéo ra bộ xương bọc quần áo lao động.

Xẹt ~

Trong quá trình kéo, quần áo bảo hộ lao động bị dễ dàng xé rách, qua nhiều năm như vậy, quần áo đã sớm mục nát.

Kéo thi thể tới dưới ánh nến, hắn cố nhịn sự không thoải mái, bắt đầu kiểm tra.

Người tuy đã chết, nhưng thân thể có thể nói chuyện, biết rõ nguyên nhân cái chết của đối phương, có thể giúp mình tránh né rất nhiều nguy hiểm.

“Xương ngực cùng xương sườn gãy mấy cái, vai phải có vết rạn nhỏ dày, nhưng không tính là nghiêm trọng.”

Người chết lúc còn sống từng bị thương nặng, nhưng nguyên nhân cái chết cụ thể, bởi vì niên đại quá mức xa xưa, nhìn không ra.

Tiếp theo, Trương Nguyên Thanh lại từ trong túi của tiền bối công nhân, tìm được mấy tờ giấy ố vàng đã giòn đi, trải qua rất nhiều năm tháng rồi.

Trên giấy dùng thể chữ Khải viết chữ cực nhỏ.

Trong lòng Trương Nguyên Thanh vui vẻ, tờ giấy rõ ràng là công nhân tiền bối ở trong miếu tìm được, cái này trợ giúp hắn hiểu biết tình huống miếu cổ này.

Mượn dùng ánh nến, hắn tập trung tinh thần đọc nội dung trên tờ giấy.

“Tối hôm qua lại có một vị sư đệ mất tích, đây đã là đồng môn thứ ba ly kỳ mất tích trong miếu. Các sư huynh đệ nói, núi Tam Đạo có ma quỷ quấy phá, hoặc là yêu tinh đạo hạnh cao thâm đến đây, mỗi đêm đều phải đến trong miếu bắt người ăn, nhưng các đệ tử trong miếu tu vi trong người, sư phụ càng là chân nhân thanh danh hiển hách trong phạm vi trăm dặm, lộ yêu tinh nào đui mù, dám đến nơi này kiếm ăn.

“Về phần quỷ quái, Trấn Thi Phù cùng Hoán Linh Phù của ta đủ để giải quyết, cũng không cần làm phiền sư phụ. Trong lòng ta có dự cảm bất hảo, phải đi tìm đại sư huynh cùng nhau bàn bạc.”

“Hôm nay lại có một người mất tích, đây là người thứ năm, sư phụ bảo chúng ta giấu khách hành hương, bằng không sẽ ảnh hưởng hương khói trong miếu, hắn nhất định biết chút gì đó. Ta cùng đại sư huynh tính ban đêm tuần tra.”

“Ba ngày trôi qua, trong lúc đó lại có ba người mất tích, nhưng ta cùng đại sư huynh chưa phát hiện manh mối, ban đêm gió êm sóng lặng. Dự cảm không lành trong lòng ta càng sâu hơn.”

“Đại sư huynh hôm nay rất kỳ quái, hắn tựa như đã phát hiện cái gì, tỏ ra cực kỳ phẫn nộ. Ta hỏi hắn, nhưng hắn chưa nói cho ta biết. Cảm xúc của hắn không tốt lắm, ta vẫn là ngày mai lại hỏi đi.”

“Hôm nay người mất tích là... Đại sư huynh, ta tìm hết toàn bộ núi Tam Đạo cũng chưa phát hiện hắn, ta, ta chịu không nổi nữa, ta muốn đi tìm sư phụ hỏi rõ, các sư huynh đệ trong miếu cũng ủng hộ ta, bởi vì bọn họ cũng rất sợ hãi.”

Chữ viết đoạn này có chút ngoáy, có thể thấy được tâm tính chủ nhân bút ký có chút sụp đổ.

Trương Nguyên Thanh tiếp tục đọc:

“Trải qua một phen truy hỏi của ta, sư phụ rốt cuộc đáp ứng nói cho ta biết chân tướng, dự cảm của ta không sai, hắn quả nhiên biết nguyên nhân các sư đệ ly kỳ mất tích. Nhưng sư phụ nói, ban ngày bí mật khó giữ nếu nhiều người biết, sau khi mặt trời lặn hắn sẽ đến phòng tìm ta, nói cho ta biết một bí mật to lớn, bí mật này quan hệ đến hưng suy mấy ngàn năm qua.”

“Dùng xong bữa tối, ta liền ở trong phòng chờ đợi, chờ đợi mặt trời lặn. Từ sau đêm có người mất tích, ta chưa bao giờ có một ngày chờ mong trời tối như thế.”

Nội dung tờ giấy ghi lại dừng ở đây.

Không có? Viết dở chừng vậy làm người ta có chút khó chịu nha! Trương Nguyên Thanh nhe răng trợn mắt một phen.

Hắn tỉ mỉ xem xét tin tức trong tờ giấy một lần, ở trong một năm nào đó, đệ tử miếu sơn thần này liên tiếp quỷ dị biến mất.

Các đệ tử bó tay không có cách nào, cảm xúc khủng hoảng lan tràn. Mà chuyện này, ông từ trong miếu, cũng là sư phụ bọn họ, tựa như biết nguyên nhân.

Nguyên nhân này liên quan đến một bí mật lớn hưng suy vài ngàn năm.
Chương 14 Câu chuyện miếu sơn thần

“Nguyên nhân miếu sơn thần suy bại chưa biết, thăm dò ra ngọn nguồn của nó, có phải có thể hoàn thành nhiệm vụ chủ tuyến thứ hai hay không?” Trương Nguyên Thanh làm ra suy đoán.

Hắn đặt tờ giấy ố vàng lại trong quần áo bảo hộ lao động của thi hài, đẩy đối phương về gầm bàn, coi như mắt không thấy thì tâm tịnh, tiếp theo suy nghĩ mình một bước tiếp theo cần làm cái gì.

“Tin tức của chủ điện chỉ có từng đó, nếu muốn thăm dò miếu cổ, khẳng định phải đi ra ngoài, nếu như vậy, nhất định phải trực diện nguy hiểm trong miếu.”

“Ở trong chuyện ma quái đường hầm Xà Linh, là có một công nhân thành công sống sót, theo quỹ tích của hắn, nói không chừng có thể tìm ra biện pháp sống sót.”

Sau khi cân nhắc kỹ càng, Trương Nguyên Thanh đi đến cửa chủ điện, mở ra hai cánh cửa ô vuông bảo tồn còn tốt.

“Két ~ “

Trục cửa bằng gỗ phát ra tiếng vang làm người ta ghê răng.

Hắn chống khung cửa, thò đầu nhìn chung quanh, bên ngoài vắng vẻ không tiếng động, trừ có chút hoang vắng âm trầm, thì chưa nhìn thấy nguy hiểm.

Quan sát một lúc, hắn bước ra khỏi cửa, dọc theo đường nhỏ đá cuội bên trái chủ điện, đi về phía sân sau của miếu sơn thần.

Ánh trăng như nước, cỏ hoang phập phồng, Trương Nguyên Thanh đi một hai phút, phía trước xuất hiện một mảng kiến trúc.

Đó là mấy căn nhà trệt nối liền nhau, hình thành một tứ hợp viện diện tích thật lớn, ngói đen tường trắng, nóc nhà hình chữ Nhất, dưới mái là cửa sổ ô vuông cùng cửa ô vuông.

Từng cánh cửa ô vuông xám xịt, hoặc mở hoặc đổ hoặc đóng chặt, giấy dùng để gián cửa sổ ở dưới năm tháng ăn mòn, đã rách xơ xác.

Ánh trăng sáng trong, như đất ngưng sương, hắn mượn ánh trăng nhìn lướt qua bố cục hậu viện miếu sơn thần.

Trừ tứ hợp viện trước mắt, phía đông còn có một cánh cửa hình vòm, có chút giống nhà sau của gia đình nhà giàu trong phim ảnh, đều sẽ có một cánh cửa hình vòm như vậy dùng để nối liền sân nhà khác nhau.

Trong sân nhà cách vách kia trồng một cái cây to che trời, cành lá um tùm, cành cây xoắn xít.

“Ồ...”

Hắn ở trong sân cỏ hoang phập phồng, đãphát hiện mấy bộ xương quấn quần áo bảo hộ lao động.

Cẩn thận tới gần, kiểm tra kỹ một phen, mỗi một bộ xương đều hư hao nghiêm trọng, dưới quần áo bảo hộ lao động là từng khúc xương gãy, nhưng trừ bộ kia ở chủ điện, bộ xương nơi này xương vai bảo tồn hoàn hảo, không có vết nứt.

“Những người này trước khi chết đều bị thương nặng đáng sợ, chết rất thảm.”

Một trận gió thổi tới, cành lá vang lên “xào xạc”, trong mơ hồ, Trương Nguyên Thanh nghe thấy trong tiếng “xào xạc” gió mang tới, xen lẫn nói nhỏ như khóc như kể:

“Cứu mạng, cứu mạng “

Ở ban đêm hoang vắng tĩnh mịch này, sau lưng Trương Nguyên Thanh toát mồ hôi lạnh.

Hắn cứng ngắc cả người đứng ở tại chỗ, một hồi lâu sau, gió ngừng, tiếng khóc kể khe khẽ cũng theo gió mà dừng.

Sân nhà cách vách kia tựa như có chút nguy hiểm nha, chẳng qua thứ bên trong chưa qua đây. Hắn âm thầm phun ra một hơi, đạp cỏ hoang khắp sân, đi vào mái hiên, tính thăm dò tòa tứ hợp viện này.

Nơi này tựa như là nơi đệ tử trong miếu sinh hoạt, chồng chất đồ gia dụng cũ nát, giăng kín tro bụi, trong không khí tràn ngập mùi mục nát thoang thoảng.

Trương Nguyên Thanh thăm dò từng phòng, chưa có phát hiện gì đặc biệt, thẳng đến lúc đẩy ra cánh cửa ô vuông kia tận cùng phía đông.

“Kẽo kẹt ~ “

Cửa phòng phủ bụi không biết bao nhiêu năm tháng một lần nữa bị đẩy ra, tro bụi rơi ào ào. Trương Nguyên Thanh phủi tro bụi rơi ở bả vai, ánh mắt đề phòng đảo qua mỗi ngõ ngách của căn phòng.

Trong gian phòng bỏ hoang nhiều năm này, vị trí bên cửa sổ, có một thi thể dựa vào tường, nằm nghiêng ở nơi đó.

Từ quần áo cùng mũ thợ mỏ lăn lộn có thể suy đoán ra, lại là một vị tiền bối.

Vượt qua cửa, tiến vào phòng, Trương Nguyên Thanh rùng mình, không hiểu sao cảm thấy nhiệt độ xung quanh tựa như hạ xuống rất nhiều.

“Có hơi lạnh.”

Hắn cẩn thận tới gần thi thể kia, cởi bỏ quần áo rách nát, theo thường lệ quan sát một phen tình huống bộ xương của thi thể. Một lần này, hắn chưa nhìn thấy xương vỡ vụn, bộ xương này bảo tồn vẫn tốt.

Nhưng khi ánh mắt hắn bắn về phía xương vai thi hài, con ngươi co lại, ở trên xương vai thi hài này có vết nứt khoa trương.

Cái này giống với vết nứt bả vai của thi thể kia ở chủ điện, khác nhau ở chỗ thi hài trước mắt này bị thương nặng hơn.

“Chỉ có bộ này trong phòng cùng bộ kia ở chủ điện xương vai vỡ vụn, là trùng hợp sao?” Hắn có chút bất an lẩm bẩm.

Tiếp theo, Trương Nguyên Thanh phát hiện túi quần thi thể phồng lên, tựa như cất giấu cái gì.

Đưa tay móc, từ trong túi quần người chết lấy ra một quyển sách cổ ố vàng, một tấm gương đồng xám xịt, một lá bùa giấy vàng.

Trên lá bùa giấy vàng dùng chu sa vẽ hoa văn vặn vẹo, có chút giống với phù văn, những hoa văn này cùng nhau hội tụ thành một chữ “Thi” rất giống phồn thể*.

* chữ phồn thể là chữ Trung Quốc hay dùng vào thời cổ, sau này người ta đơn giản cách viết hơn tạo thành chữ giản thể.
Chương 15 Trấn thi phù

Đang đánh giá lá bùa giấy vàng, trước mắt Trương Nguyên Thanh hiện lên một dòng tin tức màu lam:

“Tên: Trấn Thi Phù”

“Loại hình: vật phẩm tiêu hao”

“Công năng: Trấn thi”

“Giới thiệu: Lá bùa thần dạ du cường đại chế tạo, là khắc tinh của tất cả âm vật loại thi. Dán nó ở trán âm vật có thể hoàn thành phong ấn.”

“Ghi chú: Nó chỉ có thể sử dụng một lần.”

Tin tức màu lam có chút giống giao diện thuộc tính của hắn, rõ ràng dễ thấy, đây là “linh cảnh” cho ra nhắc nhở.

Trương Nguyên Thanh tiến vào miếu cổ quỷ dị tới nay, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy loại nhắc nhở này.

“Hẳn là vật phẩm quan trọng.” Trương Nguyên Thanh gấp nó lại, thu vào trong túi áo jacket, kéo khóa lên.

Nghĩ một chút, lại một lần nữa mở ra khóa kéo.

Bởi vì hắn nhớ tới tình tiết trong một bộ tiểu thuyết võ hiệp, kiếm khách kiếm thuật cao siêu nào đó, thích dùng mảnh vải bọc kiếm đeo ở trên người.

Có một ngày, một người khiêu chiến ở lúc kiếm khách ăn cơm, hướng hắn khởi xướng khiêu chiến.

Sau đó kiếm khách liền không còn nữa.

Nguyên nhân cái chết là mảnh vải tháo ra bất tiện

Trương Nguyên Thanh tiếp theo cầm lấy sách cổ cùng gương đồng, chưa hiện lên tin tức tương quan.

Hắn đặt gương đồng ở một bên trước, thật cẩn thận mở ra quyển sách cuộn lại, ố vàng dễ nát.

Bên trên viết:

“Bái vào miếu Tam Đạo sơn nương nương đã hai năm rưỡi, ta đã học được biết chữ cùng viết. Đại sư huynh nói, chờ sư phụ siêu độ vong hồn về núi, liền có thể chính thức dẫn ta nhập môn, tu hành thuật thôn nguyệt dưỡng hồn. Đây là phương pháp nhập môn trở thành thần dạ du.”

“Yến vương phản loạn, khắp nơi bất ổn, sư phụ thân là người mạnh nhất Tùng phủ thần dạ du nhất mạch, không thể không xuống núi siêu độ người chết, nếu không chiến sự chưa định, âm họa lại nổi lên, dân chúng liền càng thêm không thể an bình.”

Trương Nguyên Thanh cảm thấy bả vai có chút đau mỏi, day day, bước đầu phán đoán, đây là một quyển tuỳ bút, cũng chính là nhật kí.

Nội dung nhật kí đều là tình huống ‘tác giả’ ở trong miếu tu hành, sinh hoạt, căn cứ chữ viết, quyển nhật kí này cùng tờ giấy trên người thi hài chủ điện có cùng nguồn gốc.

Thông qua các chữ như “Yến vương phản loạn”, tuyến thời gian là đoạn lịch sử đó chiến dịch Tĩnh Nan.

Nhưng hắn không xác định tòa miếu này thật sự tồn tại trong lịch sử hay không, bởi vì nội dung trong tuỳ bút viết “tu hành” “thần dạ du” “thuật thổ nạp” “phù lục” các từ không rõ nhưng có vẻ rất ghê gớm.

Trương Nguyên Thanh hoạt động bả vai mỏi, cảnh giác nhìn quét căn phòng một lần, lắng nghe động tĩnh ngoài phòng, sau khi xác định không có khác thường, tiếp tục đọc tuỳ bút.

Rất nhanh, hắn lật đến nội dung nối tiếp chủ điện, vài tờ đằng trước bị xé mất, nội dung tiếp theo viết:

“Mặt trời lặn, trời rốt cuộc tối, ta nghe thấy được tiếng đập cửa, kích động mở cửa, đứng ngoài cửa không phải sư phụ, mà là đại sư huynh đêm qua mất tích.”

“Đại sư huynh mất tích một ngày một đêm đã trở lại, nhưng ta không có gì vui sướng, bởi vì hắn đã chết, trở về là một thi thể. Ngực hắn máu tươi đầm đìa, trái tim không biết bị ai móc đi.”

“Đại sư huynh nhìn chằm chằm ta, hắn nói: Đừng tin tưởng sư phụ.”

Chữ mấy đoạn này viết xiêu xiêu vẹo vẹo, có thể tưởng tượng, chủ nhân tuỳ bút lúc viết đoạn nội dung này, tâm tính là bùng nổ.

Trương Nguyên Thanh khi lại lật trang tiếp theo, phát hiện bút ký không có đoạn sau, chủ nhân nhật kí cũng không viết nhật kí nữa.

“Ặc... Đừng tin tưởng sư phụ là có ý tứ gì?”

Trương Nguyên Thanh bị cú quay xe này làm cho trong lòng phát lạnh.

Là ông từ giết chết vị đại sư huynh kia? Đầu sỏ gây nên các đệ tử liên tiếp mất tích cũng là hắn? Trương Nguyên Thanh day day bả vai, đặt quyển sách lại trong túi của thi thể, tiếp theo, cầm lấy gương đồng, đang muốn rời khỏi.

Nhưng khi khóe mắt hắn trong lúc vô tình liếc gương đồng một cái, thân hình đột nhiên cứng ngắc.

Ánh trăng như nước, chiếu vào mặt gương, trong gương đồng chiếu ra bộ dáng hắn, mà ở trên lưng hắn, có một người nằm úp sấp.

Người nọ sắc mặt trắng bệch, môi tím sậm, có một đôi con ngươi trắng dã, nghiêng đầu gối lên trên vai Trương Nguyên Thanh, đôi con ngươi màu trắng kia lặng lẽ nhìn chằm chằm hắn.

Một cơn lạnh toát từ xương cụt dâng lên, lao thẳng tới thiên linh cái, Trương Nguyên Thanh như là mèo xù lông, nhảy bắn lên tại chỗ cao cao, bật ra một câu chửi quốc dân:

“Thảo nê mã (Dmm)!”

Đây là bản năng con người ở lúc bị kích thích hoặc kinh hãi mãnh liệt, không tự giác lên tiếng.

Hắn rốt cuộc biết vì sao bả vai sẽ mỏi như vậy, cũng biết vì sao thi thể bên cửa sổ phải mang theo bên người một tấm gương đồng.

Cái này là vì quan sát mình có bị oán linh bám lên vai hay không.

Nó là khi nào ghé vào trên vai ta, khi đi vào tứ hợp viện, hay là tiến vào phòng này?

Là ai cho ta dũng khí ra ngoài thăm dò, Lương Tĩnh Như* sao? !

* ca sĩ hát bài Dũng khí

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK