Trương Nguyên Thanh mở ra ô vật phẩm, giày khiêu vũ màu đỏ lẳng lặng nằm ở trong ô vuông thứ nhất, nửa giờ đếm ngược đã biến mất.
Hắn chính thức trở thành chủ nhân giày khiêu vũ màu đỏ.
Hai phút sau, hắn bước đầu thích ứng trạng thái thân thể, vết thương ở hai cánh tay đã khỏi hẳn.
Sau đó, ánh mắt Trương Nguyên Thanh ném về phía quan tài đá.
Nhiệm vụ kết thúc, ý nghĩa độ thăm dò đạt tới 100%, cho nên quan tài đá là trống?
“Xem ra hòe thụ tinh chính là ông từ, như vậy, toàn bộ “nhân vật” đều đã ra sân, hắn là như thế nào biến thành thụ tinh, trong quan tài đá là thân thể của hắn?”
Nghĩ như vậy, Trương Nguyên Thanh thuận bước đi đến trước quan tài đá, tính nhặt hòm, không chừng trong quan tài có bảo bối chôn cùng thì sao.
Cách rời khỏi linh cảnh còn có hơn hai phút đồng hồ, thời gian đủ.
Xuất phát từ bảo hiểm, hắn một lần nữa triệu hồi giày khiêu vũ màu đỏ, lựa chọn hình thức đi vào.
Quan tài đá bị rễ cây khô héo quấn quanh bao vây, Trương Nguyên Thanh vung chày phục ma, lần lượt chặt đứt những rễ cây mất đi hơi nước kia, lúc này mới thấy rõ toàn cảnh quan tài đá.
Dài khoảng hai mét, thân quan tài điêu khắc hoa văn tinh xảo, nắp quan tài đọng một tầng bụi mờ nhạt.
“Két két...”
Hắn chậm rãi đẩy ra nắp quan tài, nhìn chăm chú vào trong quan tài, thân là thần dạ du, cho dù không có thần lực của chày phục ma giúp đỡ, hắn cũng có thể thoải mái nhìn thấu bóng tối.
Nằm trong quan tài đá là một xác phụ nữ, mặc váy lụa cổ đại sớm đã mục nát, hai cánh tay giao nhau trên cái bụng phẳng, eo nhỏ, dáng người thướt tha, không thấy hư thối.
Dung mạo nữ thi đoan chính thanh nhã, đường nét hai má phác họa ra đường nét khuôn mặt hoàn mỹ, mũi dọc dừa cao ngất tinh xảo, cánh môi gợi cảm mà vẻ mặt tái nhợt, hai mắt nhắm chặt, lông mày rậm đan xen vào nhau.
Tuyệt sắc mỹ nhân.
Trương Nguyên Thanh chấn động liên tục lui về phía sau, trong đầu chỉ một ý nghĩ:
Thực con mẹ nó là Tam Đạo sơn nương nương? !
So sánh với bức tượng ở chủ điện, nữ thi này thiếu đi hiền hòa, nhiều thêm vẻ đẹp lạnh lùng, bớt đi sự đầy đặn, có thêm nét gầy gò của cô gái tuổi thanh xuân.
Nhưng khuôn mặt tuyệt đối có bảy tám phần tương tự.
“Chẳng lẽ hòe thụ tinh nói là nói thật? Ngọn nguồn đệ tử trong miếu mất tích là Tam Đạo sơn nương nương?”
Trong lúc nhất thời, hắn có nỗi sợ hãi không tên, sinh ra hoài nghi đối với phán đoán của mình, mà phán đoán sai lầm tất nhiên kèm theo nguy cơ thật lớn.
“Không, không đúng, nhiệm vụ của ta quả thật đã hoàn thành, cái này nói rõ phỏng đoán của ta là đúng. Như vậy, nương nương trong quan tài đá, thuộc về nhiệm vụ che giấu?”
Trương Nguyên Thanh đột nhiên hối hận tự tiện mở quan tài.
Tam Đạo sơn nương nương đã nằm trong quan tài đá, như vậy miếu sơn thần tất nhiên còn cất giấu kịch tình sâu hơn nữa.
Cái này vô cùng có khả năng kích hoạt một loạt phản ứng dây chuyền không tốt, ví dụ như kích hoạt nhiệm vụ che giấu.
Hắn vừa định đẩy nắp quan tài trở về, bỗng nhiên từ giữa môi nữ thi, nhìn thấy một vệt hào quang ngăm đen.
Có cái gì?
Hơi do dự, hắn nắm cái cằm nhọn, cạy ra cánh môi nở nang khêu gợi, thấy rõ mảng ngăm đen kia.
Là một hạt châu tối đen tinh thuần.
“Tên: Linh thể kết tinh”
“Loại hình: vật phẩm tiêu hao”
“Công năng: không”
“Giới thiệu: Linh hồn kết tinh sau khi trải qua lực lượng nhật thần tịnh hóa, ẩn chứa linh lực khổng lồ, là thuốc bổ thần dạ du khát vọng nhất. “
“Ghi chú: Tam Đạo sơn nương nương đã tịnh hóa xong tạp niệm trong kếttinh, xin yên tâm dùng ăn.”
Trương Nguyên Thanh vươn hai ngón tay, kẹp ra hạt châu kia.
Hạt châu nhanh chóng tan ra, thành một dòng năng lượng dinh dính, chui vào mi tâm.
“Ting, ngài đạt được 22% giá trị kinh nghiệm. “
Lực lượng toàn thân Trương Nguyên Thanh tăng vọt, một lần nữa sinh ra ảo giác một cú đấm đánh nổ tinh cầu.
Hắn cảm giác mình rõ ràng cường đại hơn một đoạn, không cần xem xét giao diện thuộc tính, cũng có thể rõ ràng phát hiện phương diện kỹ năng tăng lên.
Thời gian dạ du duy trì tăng lên ba giây, từ sáu giây biến thành chín giây.
Bất ngờ mạnh lên, nương nương ngươi ngủ yên đi... Trương Nguyên Thanh yên lặng đẩy nắp quan tài trở về, coi như mình chưa từng mở ra.
Kế tiếp, trong quá trình chờ đợi đọc giây, Trương Nguyên Thanh có chút đứng ngồi không yên, vô cùng lo lắng, sợ xuất hiện điều khác thường không tốt, ví dụ như chạm đến nhiệm vụ che giấu, cắt ngang việc trở về.
Cũng may chưa có cái gì xảy ra, Trương Nguyên Thanh nhìn máy tính giờ trên giao diện màu lam bắt đầu đếm ngược:
5, 4, 3
Đột nhiên, một tiếng thở ngân nga vang lên ở trong hang động tối tăm yên tĩnh.
Trương Nguyên Thanh: “...”
Nắp quan tài bị đẩy ra từ bên trong, một cái tay tái nhợt thanh tú thò ra, bắt lấy mép quan tài, chợt, người đẹp trong quan tài đá ngồi dậy.
Chương 47 Trò chuyện
Con mắt sâu thẳm như đầm nước của nữ thi đảo qua hang đá, đối diện với Trương Nguyên Thanh vẻ mặt cứng ngắc.
Nàng chăm chú nhìn Trương Nguyên Thanh vài giây, khóe miệng nhếch lên.
Nụ cười này, thiếu chút nữa dọa Trương Nguyên Thanh chết ngay tại chỗ.
Lúc này, cảnh vật giống như cái bóng dưới mặt nước bị gió làm vỡ vụn, đọc giây chấm dứt.
Trời đất là một mảng mơ hồ.
Trong tích tắc, hình ảnh dần dần tiếp cận vững vàng, đèn sợi đốt sáng ngời trắng lóa từ đỉnh đầu chiếu xuống, bức tường trắng, bàn, máy tính, TV, giường đôi...
Bức rèm chớp lên ở trong gió, ngoài cửa sổ là chim hót thanh thúy.
Hắn đã về tới nhân gian.
“Đệch, hù chết lão tử rồi...”
Trương Nguyên Thanh đặt mông ngồi ở bên giường, tim đập nhanh từng đợt.
Hắn hoài nghi trở về muộn một giây nữa, trở về có lẽ chính là một khối tàn thể.
Chờ hắn thật không dễ dàng gì bình ổn tâm tình, liếc đến giày khiêu vũ màu đỏ trên chân, thiếu chút nữa lại tim đập nhanh đến qua đời.
“Giải trừ giải trừ...”
Giày khiêu vũ màu đỏ hóa thành ánh sáng đỏ tiêu tán.
Phù, thiếu chút nữa phải chặt chân rồi! Trương Nguyên Thanh hoàn toàn thả lỏng, đứng dậy đi đến bên cửa sổ, chăm chú nhìn nhà cao tầng ngoài cửa sổ, chăm chú nhìn phiến lá xanh mượt phản xạ ánh sáng bảy màu rực rỡ, lắng nghe các bác trong tiểu khu nói chuyện, cùng với tạp âm chiếc xe xa xa chạy qua.
Đang giờ cơm, shipper mặc đồng phục màu xanh lam, chạy chiếc xe cà tàng đi nhanh ở trong tiểu khu.
Trong cửa sổ tòa chung cư cách vách truyền đến tiếng vang lớn của rau dưa khi chạm vào dầu nóng, còn có tiếng cái xẻng lật đảo vang leng keng.
Vẫn là nhân gian tốt đẹp, vẫn là đô thị tốt đẹp...
Đứng vài phút như vậy, hắn mới cảm giác mình hoàn toàn thoát khỏi loại cảm giác kinh sợ kia.
Sau khi bình tĩnh lại, hắn sốt ruột không thể chờ được đi đến trước gương, nghiệm chứng kỹ năng của mình.
Lắng đọng cảm xúc, bình tĩnh tâm hồn, yên lặng câu thông lực lượng thái âm trong cơ thể.
Rất nhanh, Trương Nguyên Thanh thấy thân thể mình trong gương bị lau đi từng tấc một, bỗng dưng biến mất.
Thật sự có thể ẩn thân, hề hề hề...
Chín giây sau, thân thể một lần nữa được phác họa ra, hiện ra trong gương.
“Ừm, có hơi mệt, tựa như chạy vài vòng ở sân thể dục...”
Tiếp theo, hắn lại thử lực lượng thân thể của mình, dễ dàng bóp cục pin lõm xuống, dùng dao thủ công cắt trên mu bàn tay một vết thương nhỏ, không đến năm phút đồng hồ đã khép lại khôi phục.
Bỏ qua một bên không nói siêu năng lực, riêng là lực lượng cơ bắp tăng trưởng, đã siêu thoát người phàm.
Về phần một kỹ năng chủ động khác “phệ linh”, tạm thời còn chưa có cơ hội sử dụng, bởi vì bên người không có linh thể.
“Mình bây giờ sức lực thân thể mạnh như thế, nếu dẫn phát bệnh cũ, thân thể có phải có thể gánh vác trạng thái quá tải lâu hơn nữa hay không? Không đúng, mình nên suy nghĩ là trong linh cảnh hành giả có nghề bác sĩ hay không, tìm người khám quái bệnh của mình một chút.”
Trương Nguyên Thanh sau đó lại mở ra ô vật phẩm thưởng thức đạo cụ của mình, nhưng chưa lấy ra.
Chày phục ma thì thôi, giày khiêu vũ màu đỏ lấy ra, nếu là yêu cầu mình nhảy với nó thì làm sao?
Chăm chú nhìn chày phục ma, Trương Nguyên Thanh lâm vào trầm ngâm.
“Nếu nhớ không lầm, cây đa tinh nói trong chày phục ma phong ấn dương phách của Tam Đạo sơn nương nương, bà ta sẽ tìm đến mình hay không...”
Nghĩ thôi đã cảm thấy sợ hãi.
“NPC trong linh cảnh hẳn là không thể xuất hiện ở thế giới hiện thực nhỉ? Khả năng mình lại vào miếu sơn thần cũng sẽ không quá lớn, miếu sơn thần nho nhỏ đã thăm dò xong, không có khả năng lại dựng lên một nhiệm vụ nữa.”
Ngoài miệng tuy nói như vậy, nhưng trong lòng hắn không yên lòng, trong đầu luôn không ngừng hiện lên nụ cười của Tam Đạo sơn nương nương.
“Đợi lát nữa đi đơn vị một chuyến để chứng thực.”
Lúc này, tay nắm cửa bị người ta vặn vài cái, nhưng bởi vì Trương Nguyên Thanh trước đó khóa trái cửa phòng, cho nên người bên ngoài chưa thể đi vào.
“Trương Nguyên Thanh, mày khóa cửa làm gì? Có phải vụng trộm làm chuyện xấu hay không?”
Giọng nói nũng nịu thanh thúy của dì trẻ truyền đến, hừ hừ nói: “Ăn cơm.”
Trương Nguyên Thanh lúc này mới phát hiện bụng mình đói kêu óc ách rồi, vội vàng đáp lời, nhanh chóng thu hồi chày phục ma, cởi quần áo dính tro bụi cùng máu tươi, đổi cái áo bóng chày mùa xuân, quần thể thao màu đen, lại giấu đi quần áo bẩn.
Lúc này mới đi tới cửa, vặn mở cửa phòng.
Dì trẻ đứng ở ngoài cửa, để khuôn mặt trứng ngỗng mượt mà xinh đẹp nhìn quét vào trong phòng, nghi ngờ nói: “Mày khóa cửa làm gì.”
“Tu luyện thần công.”
“Thần công gì?”
“Sư di dài kỹ lấy chế di đại pháp*.”
*Học hỏi từ những kẻ man rợ để chế ngự lại chính kẻ man rợ,
“Thằng nhãi, muốn ăn đòn à?”
Dì trẻ hung hăng trừng mắt, mắt của cô rất phong tình, vừa tròn vừa to, sáng ngời linh động, không có tơ máu, không thấy đục ngầu.
Cổ nhân nói mắt sáng như nước mùa thu, chính là chỉ loại mắt to sáng long lanh này.
Chương 48 Trò chuyện 2
Trên bàn cơm, Trương Nguyên Thanh càn quét như gió, sức ăn tăng vọt, bà ngoại vừa vui mừng tay nghề làm bếp của mình tiến bộ, vừa buồn rầu hôm nay làm quá ít đồ ăn.
“Ngày mai phải đi học, cháu đêm nay đi ngủ sớm một chút, đừng để lúc đó gọi cháu không dậy nổi.” Bà ngoại cảnh báo.
“Dì trẻ buổi tối không đến phòng cháu chơi game cháu có thể ngủ sớm.” Trương Nguyên Thanh lập tức đổ lỗi.
Cẳng chân dưới gầm bàn bị đá một phát.
“Chính nó cũng phải đi làm.” Bà ngoại quay đầu nói với con gái: “Ngày mai nếu tăng ca, gọi điện thoại trước cho mẹ.”
Dì trẻ là bác sĩ thực tập khoa phụ sản, làm việc ở một bệnh viện công lập tuyến 3, lúc rảnh thì rất rảnh, khi bận so với xã súc* còn mệt hơn.
* 1 thuật ngữ ám chỉ những nhân viên văn phòng tầng dưới chót, cường độ thời gian lao động rất nặng
“Có rảnh tiếp xúc nhiều một chút với đồng nghiệp nam, ở trong bệnh viện hẳn là rất nhiều bác sĩ nam theo đuổi con nhỉ.” Bà ngoại thăm dò.
“Mẹ, tầm nhìn hạn hẹp quá, đàn ông đưa vợ đến khám thai cũng thường xuyên vụng trộm hỏi xin con liên phương thức hệ.” Dì trẻ chống hông đắc ý nói.
Bà ngoại nâng bàn tay, dì trẻ co rụt lại cái đầu quả dưa, yên lặng lùa cơm.
Khi hai mẹ con nói chuyện, tâm tư Trương Nguyên Thanh đã bay đến trên việc buổi chiều cần làm.
“Cơm nước xong liên lạc Quan Nhã một lần, nói cho tổ chức mình đã thành công vượt ải, thuận tiện còn cần viết một phần báo cáo phó bản, không biết báo cáo phó bản ‘mạng đầu’ có đáng tiền hay không, có thể đổi bao nhiêu công lao.”
“Chuyện sơn thần nương nương thức tỉnh cũng cần nhắc nhở một phen, không thể quên, luôn cảm thấy đây là một nhiệm vụ ẩn.”
Cơm nước xong, giải quyết vấn đề ấm no, Trương Nguyên Thanh về phòng, phát hiện điện thoại di động hết pin.
Bởi vì bôn ba, lo lắng chuyện linh cảnh, quên sạc pin cho điện thoại di động.
Sau khi sạc pin, hắn thấy có bốn năm cuộc gọi nhỡ.
Thông báo cuộc gọi tới: Quan Nhã
Trong đó hai cuộc là một giờ trước, lúc ấy hắn còn ở trong linh cảnh, ba cuộc còn lại là hai phút trước.
“Vội xác nhận ta chết hay chưa như vậy?” Trương Nguyên Thanh lẩm bẩm trong lòng, đầu ngón tay ấn nhẹ, gọi lại cho Quan Nhã.
...
Căn nhà hai tầng, tường thủy tinh phản xạ ánh mặt trời.
Trong văn phòng rộng rãi xa hoa, Lý Đông Trạch dùng xong bữa trưa đơn giản, nhìn đồng hồ, chống gậy đi vào khu làm việc.
“Quan Nhã, Nguyên Thủy bên kia có tin tức chưa.”
Đây đã là lần thứ ba hắn hỏi ra vấn đề tương tự.
Tuy trong lòng không ôm hy vọng quá lớn, nhưng trước khi sự việc xong xuôi hết, luôn làm người ta không ngừng đau đáu.
Lý Đông Trạch cũng đã viết sẵn thư tạ lỗi, chỉ chờ có kết quả, sau đó hướng bách phu trưởng thừa nhận sai lầm, hắn lần này sơ ý, khiếm khuyết tố chất thám báo chuyên nghiệp.
Về phần Nguyên Thủy Thiên Tôn thằng nhóc này, tuy cảm thấy đáng tiếc, nhưng thẻ nhân vật mở ra nhiệm vụ thí luyện, không ai có khả năng chống lại.
“Điện thoại di động cậu ta tắt máy rồi.” Quan Nhã lắc đầu, “Tôi đã gọi cho cậu ấy năm sáu cuộc điện thoại.”
Không liên hệ được... Lý Đông Trạch tựa như đã sớm dự đoán được sẽ như vậy, lặng lẽ phun ra một hơi:
“Đợi một chút nữa đi, đợi một chút nữa...”
“Vâng, thập trưởng.” Quan Nhã vén tóc mai, lộ ra nụ cười, trấn an nói: “Trước khi có kết quả, tất cả đều có khả năng, tựa như con mèo của Schrödinger, không mở hộp ra, vĩnh viễn không biết sống hay chết.”
Vương Thái bên cạnh nhịn không được mở miệng:
“Con mèo của Schrödinger không phải dùng như vậy... Từ xác suất học để nói, không có thủ đoạn cùng trợ giúp đặc thù, khả năng cậu ta thông qua đường hầm Xà Linh hầu như bằng 0.”
Quan Nhã và Lý Đông Trạch mặt tối sầm: “Cậu câm miệng!”
Mình có phải lại nói sai rồi hay không... Vương Thái yên lặng cúi đầu.
Thằng nhóc xã giao thiểu năng này! Lý Đông Trạch cùng Quan Nhã ở trong lòng phê bình một câu.
Làm đồng nghiệp lâu như vậy, bọn họ đã sớm bỏ qua bồi dưỡng đối với EQ của Vương Thái.
Quan Nhã cảm thấy, linh hồn thú vị cùng linh hồn không thú vị lập tức đối lập ra, nhìn xem Nguyên Thủy thằng nhóc kia, bộ dạng tuấn tú nói chuyện lại dễ nghe, hắn nếu có thể trở thành đồng nghiệp, về sau đi làm sẽ không buồn tẻ nhàm chán như vậy nữa.
Đáng tiếc, vận may không tốt.
Đến giờ tan tầm nếu còn không liên hệ được, vậy hoàn toàn hết hy vọng... Quan Nhã thở dài, lười biếng tựa vào ghế mềm, để bộ ngực đầy đặn chống áo sơ mi màu trắng căng lên.
“Có tin tức lập tức báo cáo cho tôi.”
Lý Đông Trạch nói xong, đang muốn xoay người rời khỏi, điện thoại di động Quan Nhã đặt ở mặt bàn lại đột nhiên vang.
Lúc này, điện thoại di động đặt ở mặt bàn vang lên.
Lý Đông Trạch dừng bước, ánh mắt nhìn chằm chằm điện thoại di động của Quan Nhã.
Thông báo cuộc gọi: Nguyên Thủy Thiên Tôn.
Lý Đông Trạch hít thở lập tức dồn dập hẳn lên.
Chương 49 Trò chuyện 3
Quan Nhã chợt từ trên ghế bật dậy, húc bàn làm việc vang rầm rầm, đồ dùng trên bàn ùn ùn đánh đổ.
Đôi mắt đẹp mở to, trên mặt giăng kín kinh ngạc cùng mừng như điên.
Cô vừa nắm lên điện thoại di động, vừa nhìn về phía Lý Đông Trạch.
Lý Đông Trạch mặt căng thẳng, nói: “Loa ngoài!”
Tiếng hắn trầm thấp mà nghiêm túc.
Hai người sắc mặt chăm chú, như là đang tiếp cuộc gọi của bọn cướp.
Giam Nhã nhận cuộc gọi, mang theo chờ mong, đè nén mừng như điên, nói:
“Nguyên Thủy?”
“Tôi vượt qua nhiệm vụ thí luyện, từ trong miếu sơn thần đi ra rồi.” Tiếng Trương Nguyên Thanh từ trong loa truyền ra.
Quan Nhã cùng Lý Đông Trạch đồng thời ngây người.
Vương Thái chẳng bận tâm thế giới bên ngoài bỗng ngẩng đầu, trên mặt vị học sĩ si mê số liệu này lộ ra chấn động cùng ngạc nhiên.
Sau khi dại ra vài giây, hai hàng ria mép ngoài miệng Lý Đông Trạch lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được dựng lên, kêu lên:
“Oh, my god! Ngài là nghe được cầu nguyện của ta sao, cái này quá mức khó có thể tin rồi, ôi, trời ơi, ta không dám tin đây là thật.”
Sau đó phát hiện mình thất thố, vội vàng thu liễm vẻ mặt, “Tao nhã, phải tao nhã...”
Lý Đông Trạch biết vượt qua đường hầm Xà Linh ý nghĩa cái gì, một linh cảnh cấp S bị Thái Nhất Môn nhận định không có khả năng vượt qua bị đánh hạ, tất nhiên đưa tới chú ý cường độ cao. Nguyên Thủy tuy là người mới, nhưng có thể đoán được, hắn sẽ chiến một trận thành danh, trở thành linh cảnh hành giả có chút danh tiếng.
Mặt khác, tin tức, đạo cụ ẩn chứa trong linh cảnh cấp S, là thu hoạch thật sự, hơn nữa tất nhiên hậu hĩnh.
Tổ chức chính phủ cũng tốt, tổ chức dân gian cũng thế, đều nhiệt tình vượt qua linh cảnh yêu cầu cao độ, đặc biệt là lần đầu, bởi vì đó là phương thức nhanh chóng hữu hiệu nhất lớn mạnh tổ chức.
Một điểm cuối cùng, cũng là quan trọng nhất, khu Tùng Hải, linh cảnh thí luyện Thần dạ du chỉ vài cái như vậy, đường hầm Xà Linh tồn tại BUG này, khiến tổ chức chính phủ tổn thất rất nhiều Thần dạ du dự khuyết.
Nếu có được một phần phương án chi tiết, như vậy hàng năm sau này, số lượng Thần dạ du sinh ra đều sẽ tăng lên.
Tuy linh cảnh sau khi bị vượt qua, phần thưởng không có khả năng hậu hĩnh như lần đầu nữa, nhưng tổ chức nhìn trúng chính là số lượng Thần dạ du gia tăng.
Cái này đủ để khiến đoàn trưởng lão Ngũ Hành Minh chú ý.
“Cậu, sao mà làm được...” Quan Nhã lẩm bẩm.
“Không có gì khó, tôi nhẹ nhàng dễ dàng vượt qua rồi, ài, cái này không phải có chân thì có thể bước qua sao.”
Nguyên Thủy Thiên Tôn nói ra lời phù hợp ID của hắn.
Quan Nhã nhất thời cạn lời, không phân biệt được hắn là đang nói giỡn, hay là mèo khen mèo dài đuôi. Ở trong ấn tượng của cô, Trương Nguyên Thanh là một sinh viên thông minh, am hiểu xã giao, nhưng muốn nói có bao nhiêu bất thường, khẳng định là không có khả năng.
Cô thích đối với vị đồng nghiệp mới này, cũng giới hạn ở nói chuyện dễ nghe, hài hước, nhưng tuyệt đối không phải tán đồng đối với năng lực của hắn.
Mà bây giờ, cô cần một lần nữa đánh giá vị Thần dạ du mới này.
“Tốt lắm, làm tốt lắm.” Lý Đông Trạch hưng phấn gõ gõ gậy chống, vội vàng nói: “Cậu mau đến đơn vị một chuyến, lập tức tới đây.”
“Vâng.” Trương Nguyên Thanh nói.
Kết thúc trò chuyện, Vương Thái nhịn không được nói:
“Hắn có năng lực vượt qua người thường, trước mắt không biết là một mặt nào, nhưng khẳng định có. Đội trưởng, anh tựa như nhặt được một tên quái thai rồi.”
Nghe vậy, nụ cười trên mặt Lý Đông Trạch khó có thể ngăn chặn khuếch tán, ho khan một tiếng, không vui nói: “Quái thai cái gì, người ta đây là thiên tài!”
Nói xong, hắn như là có việc gấp, vội vàng đi về phía văn phòng.
Lý Đông Trạch cảm thấy, tiêu đề thư tạ lỗi nên sửa tao nhã hơn một chút, ví dụ như: “Rất xin lỗi bách phu trưởng, tôi không cẩn thận nhặt được quái thai rồi.”
Hắn đã sốt ruột không chờ thêm được nữa.
Lý Đông Trạch bước nhanh quay về bàn làm việc, dùng sức chà chà tay, cảm xúc tăng vọt mở ra máy tính, soạn tin.
“Phó bách phu trưởng, thuộc hạ có việc báo cáo, vừa lấy được tin tức, vị Thần dạ du kia tôi mời chào vào đã thành công thông qua nhiệm vụ thí luyện, quay về hiện thực. Đúng vậy, hắn đã thành công vượt qua đường hầm Xà Linh.”
Click gửi đi.
Ở trong chế độ của Bạch Hổ binh chúng, không phải việc cấp tốc, cấp dưới là không thể trực tiếp gọi điện thoại cho cấp trên, bình thường là lấy bưu kiện, tin tức báo cáo.
Nguyên Thủy vượt qua đường hầm Xà Linh, là việc lớn, nhưng không phải việc gấp.
Sau khi tin tức gửi ra mười mấy giây, điện thoại di động Lý Đông Trạch đặt ở bên cạnh bàn vang lên, thông báo cuộc gọi là Phó bách phu trưởng.
Trực tiếp gọi điện thoại? Lý Đông Trạch lập tức cầm lên điện thoại di động nhận cuộc gọi.
“Lý Đông Trạch, anh phải chịu trách nhiệm với lời nói của mình.”
Trong loa truyền đến tiếng nói lạnh như băng của nam tử trẻ tuổi, cắn chữ rõ ràng.
Chương 50 Lấy đức phục người
“Bách phu trưởng, chuyện này quả thật làm người ta bất ngờ.” Đối mặt bách phu trưởng cảnh cáo, Lý Đông Trạch lại vô cùng thoải mái, “Tôi mới vừa gọi điện xong với cậu ta.”
“Có hướng dẫn chưa.” Phó Thanh Dương lập tức hỏi.
“Còn phải chờ một lát.”
Phó bách phu trưởng im lặng vài giây, giọng điệu lạnh như băng chuyển thành nhu hòa, nói:
“Tôi cũng không ôm bất cứ sự chờ mong nào, không ngờ thu hoạch được niềm vui bất ngờ. Người này có thể vượt qua đường hầm Xà Linh, tất có chỗ hơn người.
“Lý Đông Trạch, anh mời chào được nhân tài cho Bạch Hổ binh chúng, tôi sẽ báo lên cho đoàn trưởng lão, ghi anh một công lớn.”
Oh my god, thế này quả thực quá mỹ diệu rồi... Nụ cười khóe miệng Lý Đông Trạch mở rộng, chợt nhớ tới cái gì, hạ giọng nói:
“Cần giữ bí mật không?”
Chuyện hắn mời chào một vị Thần dạ du, ở trong nhân vật cấp đội trưởng khu Khang Dương đã không phải bí mật, cho dù sau đây cố ý không đề cập tới, thời gian dài, cũng sẽ bị người ta chú ý tới.
Không giấu được quá lâu.
Nhất là Ngũ Hành Minh cùng Thái Nhất Môn từng ký hiệp nghị, trong lãnh thổ cả nước xuất hiện Thần dạ du, Thái Nhất Môn đều có quyền ưu tiên chọn lựa.
Hiệp nghị này, dẫn tới Ngũ Hành Minh hầu như không có Thần dạ du của mình, chỉ lác đác mấy người như vậy.
Phó Thanh Dương cười nhạo nói:
“Vì sao phải giấu, Thái Nhất Môn đã tỏ thái độ rõ ràng, không cần Thần dạ du này, không cho phép bọn họ đổi ý.”
“Anh cần phòng bị là người nội bộ Ngũ Hành Minh, Bách Hoa hội sự kiện đó, tôi không hy vọng xảy ra nữa. Chúng ta cần lấy đức phục người, thu phục hắn.”
Cái này nhất trí với ý tưởng của Lý Đông Trạch, lập tức khiêm tốn thỉnh giáo: “Xin Phó bách phu trưởng chỉ điểm.”
“Chuyển chính thức cho hắn, tăng lương.”
A? Tăng lương?
Đây là lấy đức thu phục người sao?
“Tôi không thích dùng tiền để thu mua lòng người, bởi vì lấy lợi gặp nhau, tất bởi lợi mà tan rã. Tôi càng thích lấy đức thu phục người hơn, nhưng đức cần thời gian để thể hiện, mà tiền dựng sào thấy bóng.”
Phó bách phu trưởng giọng điệu bình tĩnh: “Mau chóng bảo hắn viết một phần phương thức vượt ải, tôi muốn biết tin tức trung tâm của miếu sơn thần. Thuận tiện trả nhân tình Thái Nhất Môn.”
Bất cứ linh cảnh cấp S nào, tất nhiên đều bao hàm một ít tin tức cùng tình báo có giá trị, không phải linh cảnh bình thường có thể so sánh.
“Rõ!”
Lý Đông Trạch kết thúc cuộc gọi.
Cái này tính lấy đức thu phục người cái gì, chẳng qua đây quả thật là tác phong của Phó gia... Lý Đông Trạch lắc đầu.
Gia tộc vị Phó thiếu gia này, ở trong niên đại rung chuyển bất an đi xa nước ngoài phát triển, tránh né chiến hỏa. Trải qua trăm năm kinh doanh, nghiễm nhiên trưởng thành làm con cá sấu tư bản khổng lồ.
Về sau Phó gia nhận cành oliu quốc gia tung ra, mang theo lượng tài phú khổng lồ về nước phát triển, tham dự trong xây dựng kinh tế.
Phó gia không những là một tư bản khổng lồ, đồng thời còn là gia tộc linh cảnh hành giả nhiều thế hệ truyền thừa, gia tộc này hàng năm đều sẽ xuất hiện số lượng thám báo nhất định.
Là một thế lực gia tộc không thể bỏ qua trong Bạch Hổ binh chúng.
Phó bách phu trưởng tuổi còn trẻ, đã tinh thông các loại năng lực tiền bạc, được gọi là Tiền công tử trong bốn đại công tử của tổ chức chính phủ.
Lúc này, Lý Đông Trạch thấy “Group quản lý Linh cảnh hành giả đại khu Khang Dương” có người @ mình.
Thanh Đằng: “@ Lý Đông Trạch, Lý đội trưởng, vị Thần dạ du kia anh mới chiêu mộ tình huống thế nào rồi?”
Thanh Đằng là đội trưởng Bách Hoa hội, đổi thành mộc yêu khác hỏi như vậy, Lý Đông Trạch phải hoài nghi đối phương dụng tâm kín đáo.
Nhưng vị nữ đội trưởng này tính cách ôn hòa thiện lương, không phải loại lẳng lơ đê tiện không chú ý võ đức.
Bạch Long: “Oa, lời này tru tâm nha. Biết rõ không có khả năng có người vượt qua đường hầm Xà Linh, cô còn muốn kích thích Lý đội trưởng?”
Lý Đông Trạch còn chưa nói chuyện, Bạch Long từng có khúc mắc với Thanh Đằng dẫn đầu nhảy ra cấu xé.
Đại Cơ Bá: “Khẳng định đã chết ở đường hầm Xà Linh, ngày hôm qua khu trực thuộc tôi quản lý cũng có người mất tích ở đường hầm Xà Linh, kẻ đáng thương đó đến bây giờ cũng còn chưa tìm được, cơ bản là chết ở trong linh cảnh rồi.”
Hỏa sư thẳng tính vẫn đáng ghét như vậy.
Trừ ba vị đội trưởng này tương đối sinh động, người khác chưa nói, tựa như đối với chuyện này đã không có hứng thú.
Các tiểu nhị của ta, các ngươi sẽ ghen tị với ta, ngay tại một giây sau! Lý Đông Trạch tùy tay phát ra một bao lì xì lớn 1000 tệ.
Tự mình đoạt đầu tiên, đoạt được 5 tệ.
Thanh Đằng: “Cảm ơn ông chủ.”
Bạch Long: “Ông chủ hào phóng.”
Đại Cơ Bá: “Ông chủ hông tốt thận tốt.”
Mấy người bọn họ theo bản năng cướp tiền lì xì, cảm tạ, đi hết lưu trình này, sau đó đột nhiên phản ứng lại...