Bạch Long: "Không thể nào?"
Đại Cơ Bá: "Lý Đông Trạch ngươi có ý tứ gì, mau nói rõ ràng ra."
Thanh Đằng: "Lý thập trưởng?"
Lý Đông Trạch: "Cảm tạ mọi người quan tâm, Thần Dạ Du ta mới mời chào đã thuận lợi thông quan Đường hầm Xà Linh."
Trong nhóm lập tức không có động tĩnh, toàn bộ như bị cấm ngôn.
Viên Đình: "Lý Đông Trạch, không cần nói đùa như vậy."
Người của Thái Nhất Môn không thích xuất hiện trong nhóm quản lý của Ngũ Hành Minh cũng ngoi đầu lên.
Khác với những người khác, chuyện lớn liên quan đến công việc, hắn không thể đối với tin tức của Lý Đông Trạch làm như không thấy, ngay cả khi hắn ta đang nói đùa.
Những đội trưởng khác không nói gì, yên lặng chờ Lý Đông Trạch trả lời.
Lúc này, Phó bách phu trưởng ở trong nhóm cũng gửi tới một tin tức:
"Đến sáng nay, Đường hầm Xà Linh thuộc về Ngũ Hành Minh chúng ta, ta sẽ đem hướng dẫn thông quan Đường hầm Linh Xà đồng bộ tới kho thông tin, là một Linh cảnh thí luyện cấp S, nó có thể sinh ra một Thần Dạ Du với phẩm chất cao hơn so với các Linh cảnh hành giả khác, nó sẽ có trợ giúp to lớn đối với kế hoạch bồi dưỡng Thần Dạ Du của tổ chức."
Nhìn dòng chữ dài, mọi người đều sững sờ.
Phó bách phu trưởng là nhân vật cấp chấp sự, độ tin cậy của lời nói so với Lý Đông Trạch khác biệt hẳn, anh ta đã nói như vậy thì chuyện này tất nhiên là thật.
Đường hầm Xà Linh thật bị phá rồi? Lý Đông Trạch chiêu mộ được quái vật gì vậy.
Giờ khắc này, đám đội trưởng bỗng nhiên ý thức được, giá trị của người mới kìa không còn nằm ở "Nghề hiếm", bản thân hắn mới là khoản đầu tư đáng giá nhất.
Đại Cơ Bá: "Ta lại muốn gặp mặt mọi người trong nhóm rồi."
Ngươi là muốn đào góc tường của ta đi. . . . . Lý Đông Trạch khóe miệng khẽ giật.
Thủy Thượng Phiêu: "Tháng này không chạy thuyền, hẹn thời gian tụ tập, hay ngay hôm nay đi."
Đường Quốc Cường phát một cái hồng bao.
Bạch Long: "Tụ tập thì có thể, nhưng ta nghĩ, Bách Hoa hội không có khả năng tham gia."
Thanh Đằng: "Ha ha."
Quyền Vương: "Ta rất hiếu kì người mới kia làm thế nào thông quan Đường hầm Xà Linh, có thể làm được chuyện này chỉ sợ không phải người thường, Lý Đông Trạch vận khí không tệ, chiêu mộ được một vị nhân tài."
Mắt thấy trong nhóm "Lòng người dao động", Phó bách phu trưởng lại gửi tới một tin tức: "Trước đó ta đã lấy hướng dẫn thông quan Đường hầm Xà Linh làm tiền cược để tranh được vị Thần Dạ Du này với Tôn trưởng lão của Thái Nhất môn. Cố gắng trong vòng năm năm ta sẽ giúp cho mỗi đội ngũ của các ngươi đều có một vị Thần Dạ Du."
Thanh Đằng: "Tạ ơn Phó bách phu trưởng."
Đại Cơ Bá: "Còn có loại chuyện tốt này."
Trong nhóm bầu không khí lập tức nóng lên.
Thủ đoạn của Bách phu trưởng thật hay, có hứa hẹn này. . . Lý Đông Trạch thở ra một hơi.
Tiếp theo, mấy vị đội trưởng nhiệt tình thảo luận về kế hoạch bồi dưỡng, phân phối Thần Dạ Du, cùng ngoài sáng trong tối hướng Lý Đông Trạch tìm hiểu về người mới kia.
Là nam hay là nữ, bao nhiêu tuổi.
Nhưng Lý Đông Trạch không chịu nói cho bọn hắn biết.
Đang lúc đám đội trưởng vui sướng thảo luận,thì tâm trạng của Viên Đình lại hoàn toàn khác biệt.
Hắn sững sờ nhìn những câu nói của Phó bách phu trưởng, nhìn đi nhìn lại nhiều lần, rốt cục cũng hiểu rõ chuyện này.
Ngay cả Thái Nhất môn đều không làm gì được vậy mà Đường hầm Xà Linh lại bị thông quan rồi?
Người kia làm sao có thể làm được?
Là một Thần Dạ Du, hắn càng muốn biết được sự thật hơn so những người khác, giống như trong người bị hàng trăm vết cào, rất khó chịu.
Nhưng, bây giờ không phải thời gian băn khoăn, phải đem chuyện này báo lại cho tổ chức.
Một Thần Dạ Du ưu tú như vậy chắc chắn phải gia nhập Thái Nhất môn mới đúng.
Tôn trưởng lão hồ đồ rồi, hắn sao có thể hứa hẹn lung tung, khiến Thái Nhất môn tổn thất một nhân tài! Viên Đình trong lòng có chút oán trách vị trưởng lão kia.
Trương Nguyên Thanh bắt xe taxi đi tới đồn cảnh sát, sau khi đi một vòng quanh tòa nhà, hắn bước vào tòa nhà bằng kính với cảm giác ưu việt.
Leo lên lầu hai, hắn liếc mắt liền thấy Quan Nhã ngồi trên sô pha uống trà, đôi chân dài như siêu mẫu, vẫn là bộ áo sơmi, váy đen, tất đen, giày cao gót quen thuộc
Eo nhỏ tinh tế, bộ ngực đầy đặn, lối trang điểm tinh tế kiểu tóc thời thượng, Trương Nguyên Thanh cảm thấy nàng chính là một tiêu chuẩn cho hình tượng nữ thần chốn công sở, .
Cũng may ngưỡng thẩm mỹ của hắn đã được dì út rèn luyện đến trình độ cực cao, mặt không đổi sắc chào hỏi:
"Quan Nhã tỷ."
Quan Nhã đặt chén trà xuống, đứng dậy nghênh đón, cười tủm tỉm nói:
"Chậc chậc, tôi còn tưởng rằng cậu sinh viên của chúng ta chỉ là một con cún con, không ngờ lại là một con sói. Chúc mừng trở thành Thần Dạ Du, tỷ tỷ khen thưởng cho ngươi một cái ôm."
Nàng mở rộng vòng tay như muốn ôm.
Đã biết tính cách của cô, Trương Nguyên Thanh không có bước tới mà tránh đi, cười lạnh nói: "Yêu nữ, cô dám cho ta bú sữa!"
Đổi thành người khác, Trương Nguyên Thanh chắc chắn sẽ không nói loại lời này, nhưng Quan Nhã là lão tài xế, đạp ga mới là cách chính xác để cùng nàng giao tiếp.
Quan Nhã sửng sốt một chút, cười khanh khách lên, nói:
"Đi thôi, thập trưởng muốn gặp cậu."
Nàng đi vài bước về sau, đột nhiên quay đầu, khúc khích cười nói:
"Thu hoạch bên trong Linh cảnh chắc hẳn không nhỏ nhỉ. Không cần nói với tôi, ẩn giấu thực lực cùng thủ đoạn là cực kì quan trọng đối với mỗi một Linh Cảnh Hành Giả."
Ta cũng đâu muốn nói cho cô, Trương Nguyên Thanh sững sờ rồi lập tức hiểu ra, ý của cô là để cho ta giữ lại một số bí mật, không nên để lộ tất cả.
Đi theo Quan Nhã, Trương Nguyên Thanh tiến vào căn phòng làm việc xa hoa, trông thấy Lý Đông Trạch nằm thoải mái trên ghế dựa mềm, kẹp xì gà trong tay.
"Biết hiện tại điều ta đang lo lắng nhất là gì không?"
Lý Đông Trạch một bên đứng dậy hướng ghế sô pha đi tới, một bên đánh giá Trương Nguyên Thanh.
"Là gì?" Trương Nguyên Thanh phối hợp hỏi.
"Ta lo lắng nhất là ngươi bị người cướp đi." Lý Đông Trạch mở ra tủ rượu, lấy ra ba cái ly pha lê, hỏi: "Uống cái gì?"
"Cocacola!"
Trương Nguyên Thanh trả lời.
"Quan Nhã, cô nhờ người đi mua cho cậu ta đi" Lý Đông Trạch phân phó.
Không tồi, địa vị tăng lên rất rõ ràng nha. . . Trương Nguyên Thanh đi theo Lý Đông Trạch vào chỗ ngồi, uống một ngụm rượu rồi đi thẳng vào vấn đề:
"Hậu sinh khả uý, cậu đã hoàn thành một việc vô cùng khó”
"Chút nữa, làm phiền cậu viết một phần hướng dẫn kỹ càng các chuyện đã trải qua, nhưng trước đó ta muốn hỏi cậu, có phải tại miếu sơn thần cậu đã phát hiện có gì đó không bình thường?"
Chương 52 Khác biệt 1
Trương Nguyên Thanh đang muốn nói chuyện thì có tiếng đập cửa "Thùng thùng", ba người quay lại nhìn, thấy Vương Thái ôm máy tính, đứng tại cửa ra vào, nói:
"Ta có thể đi vào nghe chứ."
Hắn nói xong câu đó liền ngậm miệng chờ trả lời.
Lý Đông Trạch trầm ngâm một chút, vuốt cằm nói:
"Vào đi, nhân tiện giúp Nguyên Thủy làm báo cáo hướng dẫn công lược ."
Vương Thái nhẹ nhàng thở ra, hắn không phải loại người thích tham gia náo nhiệt, chỉ vì Đường hầm Xà Linh chính là thí luyện cảnh cấp S, là bug trong các thí luyện cành. Đây à một việc cực kỳ quan trọng, hắn không nhịn nổi dụ hoặc nên mới tới nghe.
Trương Nguyên Thanh cân nhắc một chút, đợi Vương Thái ngồi xuống, hắn đem sự tình diễn ra tại trong miếu sơn thần kể ra.
Không nói rõ công năng của Phục Ma Xử, chỉ nói là một đồ vật có thể khắc chế âm vật.
Về phần công dụng của giày đỏ, hắn cũng nói rất mơ hồ, nói rằng thuở nhỏ mình được cậu bồi dưỡng, tinh thông hát nhảy rap, lại có trí nhớ kinh người, cho nên miễn cưỡng phá giải quy tắc của giày múa đỏ.
Đương nhiên hắn cũng giấu phần thưởng của thẻ nhân vật, bởi vì việc này sẽ làm lộ việc mình lấy được giày múa đỏ.
Giấu diếm một phần mấu chốt của tin tức là do Quan Nhã nhắc nhở.
Loại đạo cụ quy tắc hết sức quý giá, sẽ không xảy ra việc Ngũ Hành minh dùng 500 tệ cùng huy chương để đổi lấy đạo cụ nhưng cũng nên đề phòng một chút.
Còn việc Tam Đạo Sơn nương nương đã khôi phục, hắn dự định chờ lúc nào đó sẽ bàn bạc riêng.
Trong quá trình này, Vương Thái một bên nghe, một bên lốp bốp đánh chữ.
Sau khi kiên nhẫn nghe, Lí Đông Trạch nắm lấy thủ trượng, nói:
"Món đạo cụ khắc chế âm vật kia chắc hẳn sẽ là phần thưởng thông quan, mà nhất định cấp bậc sẽ không thấp."
Quan Nhã vội vàng cười nói:
"Tiểu tử thúi, nhiệm vụ thí luyện cấp S đâu thể nào có chỉ ban thưởng một chút kinh nghiệm như vậy."
Cô đang giáo dục Trương Nguyên Thanh, nói dối nên có chín thật một giả, không nên quá giả dối.
Trương Nguyên Thanh dáng tươi cười không thay đổi: "A, ta quên đề cập đến món đạo cụ kia. Nó đúng là phần thưởng sau khi thông quan."
Hắn mặt không đỏ tim không nhanh nói.
Lý Đông Trạch cũng không để ý, tiếp tục nói:
"Nếu như vậy, có lẽ độ khó của Đường hầm Xà Linh sẽ hạ xuống."
"Vì sao lại nói như vậy?" Trương Nguyên Thanh không hiểu.
Lý Đông Trạch kiên nhẫn giải thích:
"Chúng ta vẫn hay nói đùa, Linh cảnh là một trò chơi, nhưng nói đùa dù sao cũng là đùa, trong thế giới Linh cảnh, đạo cụ rất thưa thớt, mỗi một kiện đều có tính duy nhất, không có khả năng phục chế”.
"Nếu cậu đã đem món đạo cụ kia ra được, thì sau này quá trình giết chết Thụ Yêu có khả năng sẽ biến mất, độ khó của Đường hầm Xà Linh tự nhiên sẽ giảm xuống."
Thừa dịp Lý Đông Trạch uống rượu, Quan Nhã nói bổ sung:
" Tôi sẽ nói với cậu một chút về những tri thức có quan hệ Linh cảnh phó bản, Linh cảnh phó bản luôn không ngừng điều chỉnh, lấy ví dụ như cậu công lược miếu sơn thần, lấy đi đạo cụ, như vậy độ khó của nó tất nhiên hạ xuống. Hoặc nếu cậu chết trong Linh cảnh, đạo cụ bị quỷ vật lấy được, nó sẽ càng thêm mạnh mẽ, sẽ làm độ khó của Linh cảnh tăng lên, giày múa đỏ chính là ví dụ tốt nhất”.
"Còn một điều nữa, mặc dù cùng một Linh cảnh, nhưng người tiếp nhận có khác biệt về cấp độ thì nhiệm vụ nhận được cũng không giống nhau. Ta đã từng tới một cái Linh cảnh loại sinh tồn hoang dã, đã đọc được hướng dẫn nhưng trong phó bản, vị tiền bối kia là thợ săn, nhiệm vụ là ở trong rừng săn giết chín tên hung đồ. Nhưng sau khi ta tiến vào Linh cảnh lại chỉ phát hiện một trong chín tên hung đồ, nhiệm vụ của ta là sống sót trong 36 giờ, đây là bởi vì cấp bậc của ta so vị tiền bối kia thấp. Cho nên, hướng dẫn công lược chỉ có thể tham khảo, giúp cho chúng ta hiểu rõ phó bản, biết được một chút tin tức cùng nguy hiểm cơ bản."
"Sẽ không giảm xuống." Vương Thái nói: "Bởi vì giày múa đỏ vẫn còn ở đó."
Quan Nhã cùng Lý Đông Trạch nhìn thoáng qua Trương Nguyên Thanh, giữ yên lặng.
Vương Thái không hề hay biết, nói tiếp:
"Có chút kỳ quái, với số liệu, số thu hoạch, cùng lượng này tin tức này, hoàn toàn không phù hợp với linh cảnh độ khó cấp S, cậu có phải vẫn còn giấu diếm chuyện gì không?"
Cái này, không nên nói trực tiếp thế chứ, làm vậy sẽ khiến cho mọi người rất lúng túng. . . Trương Nguyên Thanh ho khan một cái:
"Không phải giấu diếm, ta đang định nói, trong động quật ngoài Thụ Yêu còn có một bộ quan tài đá."
"Quan tài đá? Trong đó có gì?" Lý Đông Trạch không tự chủ nghiêng người về phía trước, ngữ khí dồn dập hỏi.
Vương Thái cũng ngưng đánh chữ.
Quan Nhã mặt mũi tràn đầy hiếu kỳ.
Linh cảnh cấp S bình thường sẽ mang theo tin tức trọng yếu, thường là những bí mật kinh thiên động địa.
Phía tổ chức nhà nước, tổ chức dân gian, thậm chí tổ chức tà ác, để tìm hiểu về một Linh cảnh, một nửa là thông qua quan sát, tổng kết quy luật. Một nửa khác chính là căn cứ vào tin tức thu được khi làm nhiệm vụ trong Linh cảnh.
Qua đó, từng bước hiểu rõ và giải mã bí mật của Linh cảnh.
Không có Linh Cảnh Hành Giả có thể chống cự được những cám dỗ này.
"Trong quan tài là Tam Đạo Sơn nương nương, sau khi ta mở quan tài ra, nàng... nàng liền tỉnh lại. . ." Trương Nguyên Thanh nghĩ lại vẫn còn thấy sợ hãi.
Lý Đông Trạch con ngươi hơi co lại, thất thanh nói:
"Nàng thức tỉnh?"
Anh ta đột ngột đứng dậy, như thể không còn ngồi yên được nữa, chống gậy đi đi lại lại trong văn phòng và cau mày.
Một lúc sau, Lý Đông Trạch sắc mặt nghiêm túc nói:
"Có lẽ chúng ta đều đã đoán sai, căn cứ vào các thông tin về vị nương nương kia, nàng hẳn là Dạ Du Thần cấp cao, hiện tại nàng thức tỉnh, như vậy thì chỉ có hai khả năng”.
"Một, miếu sơn thần sẽ phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất, không còn là Linh cảnh thí luyện cho các Dạ Du Thần, mà sẽ trở thành một cái Linh cảnh phó bản đẳng cấp cao.
"Hai, miếu sơn thần vẫn như cũ hạ cấp, nhưng lấy cấp bậc của vị nương nương kia, tất nhiên sẽ có Linh cảnh phó bản mới với đẳng cấp cao xuất hiện”
"Đối với cao tầng với Thái Nhất môn mà nói, việc Linh cảnh liên quan đến nghề nghiệp bản thân thay đổi này vô cùng quan trọng."
Quan Nhã hâm mộ nói:
"Tin tức càng quan trọng, tổ chức thưởng cho ngươi càng nhiều."
Bao nhiêu tiền? Trương Nguyên Thanh một trận kinh hỉ, chợt lo lắng nói:
"Ta luôn cảm giác nàng sẽ tìm đến ta, trong lòng thấp thỏm không yên."
Cây đa tinh không có nói láo, bên trong Phục Ma Xử phong ấn dương phách của nương nương, như vậy nàng nhất định sẽ tìm mình.
Bất quá Trương Nguyên Thanh không nói cho các đồng nghiệp.
Vương Thái thật tâm an ủi:
"Đừng tự tin như vậy, trình độ của ngươi không thể gặp được tầng lớp đại lão này."
Chương 53 Khác biệt 2
Không biết nói chuyện liền im miệng Trương Nguyên Thanh nghĩ, một mặt vẫn cảm kích gật đầu.
Quan Nhã cười tủm tỉm nói:
" Vị nương nương kia xinh đẹp không?"
Trương Nguyên Thanh nghiêng đầu nhìn nàng: "So ngươi thì xinh đẹp hơn."
Vương Thái ở một bên thành khẩn bổ sung:
"Giá trị nghiên cứu cũng cao hơn ngươi."
Lão tài xế giận dữ:
"Lăn!"
. . .
Kinh thành, tứ hợp viện.
Ánh mặt trời xán lạn, cây hòe to lớn được nắng chiếu, phiến lá phản ra ánh sáng bảy màu.
Một trận gió thổi tới, cành lá lay động, vang tới tiếng cười hi hi ha ha của đám trẻ con.
Dưới tàng cây hoè, Tôn trưởng lão đong đưa cái quạt hương bồ, theo ghế tựa nhẹ nhàng lắc lư, trên bàn trà bên cạnh có một bộ ấm trà cùng một máy radio kiểu cũ .
Người đàn ông trung niên áo đen vội vàng bước qua ngưỡng cửa, bước vào sân, trầm giọng báo cáo:
"Tôn trưởng lão, Tùng Hải bên kia truyền tin tức về, có người thông quan Linh cảnh Đường hầm Xà Linh."
Quạt hương bồ bỗng dừng đong đưa, lão nhân tóc hoa râm bỗng nhiên mở mắt, hai mắt bắn ra hai đạo kim quang vàng rực, hài đồng bên trong cây hòe dường như sợ hãi, cùng nhau kêu lên.
Lão nhân từ trên ghế ngồi dậy, nhìn chằm chằm người đàn ông trung niên, "Là Dạ Du Thần mà thằng nhóc nhà họ Phó kia chiêu mộ?"
Nam nhân trung niên gật đầu.
Lão nhân lập tức ngẩn ngơ, quạt hương bồ chợt vỗ đùi, đau lòng nhức óc kêu lên:
"Mắc lừa, mắc lừa. . ."
Lần cuối cùng mà người đàn ông trung niên nhìn thấy Tôn trưởng lão khó chịu như vậy là khi ông ta đang chơi cổ phiếu.
Lão nhân trầm mặc một lát, nói:
"Ta nhớ rằng, quản sự của khu Khang Dương, thành phố Tùng Hải gọi là Viên Đình, nói cho cậu ta biết, chuyện này không được truyền ra ngoài. Nếu không mặt mo của ta biết để đâu."
"Nhưng mà....."
"Nhưng mà cái gì?"
Người đàn ông trung niên vừa định trả lời thì điện thoại di động trong túi vang lên, hắn nhìn qua rồi nói:
"Là điện thoại của Hắc Sơn trưởng lão."
"Nghe đi."
Điện thoại kết nối, lão nhân vừa cầm điện thoại, người bên kia đã rít lên một tiếng:
"Lão Tôn, ngươi đã làm cái gì? Một mình quyết định đem tư liệu về phó bản Đường hầm Xà Linh đưa ra ngoài thì cũng thôi đi, thế mà ngươi còn đáp ứng Phó Thanh Dương không tranh tên Dạ Du Thần kia, ngươi biết mình đã phạm sai lớn mức nào không."
Tôn trưởng lão ngốc trệ một giây: "Vì sao ngươi cái gì cũng biết thế."
"Ngươi không cần quan tâm lý do ta biết, ngươi có biết là Thái Nhất môn bao lâu không chiêu mộ được một Dạ Du Thần có thiên phú? Bây giờ lão tử liền đi cáo trạng với môn chủ ."
Điện thoại đã cúp.
Gân xanh hiện rõ trên trán Tôn trưởng lão.
Lúc này, điện thoại lại vang lên, người đàn ông trung niên mở ra xem:
"Hồng Anh trưởng lão."
"Nghe đi. . . ."
"Tôn thúc, ta nghe nói Đường hầm Xà Linh bị công lược rồi? Chính người đã nói là không cần vị Dạ Du thần đó?"
". . . ."
"Tôn thúc, ngươi cần phải đi xin lỗi."
". . ."
. . .
"Tôn trưởng lão, nghe nói ngươi đã đem Dạ Du Thần thiên tài chặn ở ngoài cửa?"
"Đồ hỗn trướng, khi nào đến phiên một tên chấp sự như ngươi hưng sư vấn tội."
"A, Tôn trưởng lão chớ nên hiểu lầm, ta chỉ là hiếu kỳ."
. . .
"Tôn trưởng lão, nghe nói ngươi. . . . ."
"Lăn!"
Trong vài phút, nhận được năm sáu cuộc điện thoại.
Người đàn ông trung niên áo đen yên lặng nhìn Tôn trưởng lão, lần trước hắn thất thố như vậy cũng là do đầu tư cổ phiếu.
Tôn trưởng lão hít sâu một hơi, tiếp tục trước đó chủ đề, hỏi:
"Ngươi vừa rồi nói nhưng mà cái gì?"
Trung niên nhân do dự một chút rồi nói, "Viên Đình biết, có nghĩa là mọi người đều biết."
Huyết áp Tôn trưởng lão lập tức tăng vọt.
Chuông điện thoại di động vang lên lần nữa.
Tôn trưởng lão đang muốn cúp máy, trông thấy người gọi đến là Phó Thanh Dương, ông ta chậm rãi lấy lại bình tĩnh nghe điện thoại:
"Tiểu tử thúi, ngươi cũng gọi điện thoại trêu chọc lão già này sao?"
Trong điện thoại truyền đến một giọng nói lạnh lùng, lời nói rõ ràng, “Tôi sẽ không làm chuyện nhàm chán như vậy, ta là tới trả nhân tình, báo cáo miếu sơn thần công lược đã viết xong, và tôi sẽ gửi nó đến email của ngài. "
Phó Thanh Dương thản nhiên nói: "Ta nghĩ là phần tình báo này đối với Thái Nhất môn mà nói chắc chắn là rất quan trọng."
Tôn trưởng lão lập tức hứng thú, vội vàng cúp điện thoại, nhìn về phía nam nhân trung niên: "làm sao để mở hòm thư?"
Nam nhân trung niên yên lặng tiếp nhận điện thoại, đăng nhập hòm thư, mở ra văn bản tài liệu, sau đó yên lặng đưa trở về.
Tôn trưởng lão híp mắt, đọc từng câu từng chữ.
Nhìn hắn rất bình tĩnh, vẻ mặt không gợn sóng, đối với Linh Cảnh Hành Giả cấp trưởng lão mà nói, thí luyện cấp bậc này chỉ là tiểu đả tiểu nháo.
Nhưng khi hắn nhìn thấy tin tức Tam Đạo Sơn nương nương khôi phục, sắc mặt đột nhiên thay đổi.
Kẹt kẹt ~ Tôn trưởng lão từ trên ghế nhảy dựng lên, vẻ mặt nghiêm túc.
"Trưởng lão?" Nam nhân trung niên vô cùng ngạc nhiên.
" Nhật Du Thần cổ đại thức tỉnh. . ." Vẻ mặt Tôn trưởng lão ngưng trọng bên trong xen lẫn lo lắng, hóa thân một vệt sáng bay vọt lên trời, biến mất không thấy gì nữa.
Đó là hướng chỗ ở của môn chủ.
. . .
Tòa nhà hai tầng.
Trương Nguyên Thanh ngồi vào bàn làm việc, bật máy tính một cách thuần thục, làm theo lời hướng dẫn của Quan Nhã, mở diễn đàn nội bộ chính thức của Ngũ Hành Minh, lướt qua từng bài một.
Đều là những thông tin cơ bản nhất về thế giới Linh cảnh.
Đầu tiên hắn tìm đọc "Linh cảnh loại hình", cũng giống Lý Đông Trạch nói, Linh cảnh bị chia làm 2 loại hình "Loại hình một mình" cùng "Loại hình nhiều người", loại hình một mình bình thường sẽ chỉ xuất hiện ở những Linh cảnh đặc hữu của nghề nghiệp này. Loại hình nhiều người chia làm hai loại, một loại là tổ đội đối kháng, một loại là tổ đội mạo hiểm.
Loại trước là Linh Cảnh Hành Giả sẽ đối kháng lẫn nhau trong đặc thù Linh cảnh, loại sau đối mặt chính là những nguy hiểm bên trong Linh cảnh, có loại hình tử vong, cũng có loại hình không tử vong.
Không tử vong thì cơ chế trừng phạt là khấu trừ điểm kinh nghiệm.
Ngoài ra, trong Linh cảnh tràng cảnh loại nhiều người, "Cách chơi" cũng không giống nhau.
Tiếp theo, hắn đọc lên "Đẳng cấp phân chia" danh sách, bản danh sách vô cùng đơn giản, nội dung bao gồm:
Siêu Phàm giai đoạn: Cấp 1 —3.
Thánh Giả giai đoạn: Cấp 4 — 6.
Ghi chú: sau giai đoạn Thánh Giả, xin click vào link đính kèm bên dưới.
Trương Nguyên Thanh click vào link, lại nhận được nhắc nhở quyền hạn không đủ.
Ghét nhất moderator. . . Hắn không cam lòng oán thầm một câu, bất đắc dĩ xem mặt khác tiêu đề.
"Linh Cảnh Hành Giả nghề nghiệp bách khoa toàn thư "
Thủ tự nghề nghiệp: Dạ Du Thần, trinh sát, Mộc Yêu, Thủy Quỷ, Hỏa Sư, Thổ Quái, nhạc sĩ, học sĩ.
Tà ác nghề nghiệp: Cổ Hoặc Chi Yêu, Vu Cổ sư, Huyễn Thuật sư.
Nhớ không lầm, Vương Thái chính là học sĩ, nhạc sĩ lại là cái gì nghề nghiệp. . . . Tà ác nghề nghiệp chỉ có ba loại? Khó trách Quan Nhã nói phía quan phương tổ chức mới là thợ săn. . . Trương Nguyên Thanh ánh mắt dời xuống, thấy được để cho người ta kinh ngạc nội dung.
« ghi chú: để thẩm tra nước ngoài nghề nghiệp, xin click vào link đính kèm bên dưới. »
Không có gì bất ngờ xảy ra, quyền hạn của hắn không đủ.
"Nước ngoài cũng có Linh Cảnh Hành Giả, có khác biệt tại chúng ta nghề nghiệp sao?" Trương Nguyên Thanh ngẩng đầu, nhìn vào cái ót của Quan Nhã đang ngồi phía trước.
Cái này mẹ nó còn phân quốc phục cùng ngoại phục?
Lão tài xế nghiêng đầu lại, cười nói:
"Ngươi tại sao phải cảm thấy chỉ có quốc gia chúng ta là đặc thù?"
Cái này. . . . Trương Nguyên Thanh lại không phản bác được.
Hắn không thể không lần nữa sửa chữa đối với Linh cảnh nhận biết.
Nếu như Linh cảnh bao trùm phạm vi là toàn cầu, nếu như nước ngoài có mặt khác Linh Cảnh Hành Giả, những nghề nghiệp khác, như vậy Linh cảnh thế giới kết cấu, mặc kệ là phó bản hay là hiện thực, đều so với hắn tưởng tượng muốn phức tạp.
"Linh Cảnh Hành Giả lãnh địa ý thức rất mạnh, giữa các tổ chức quan phương quốc gia, gần như không sẽ vãng lai, trừ phi đả kích tổ chức tà ác. Cho nên cậu tạm thời không cần quan tâm nước ngoài Linh Cảnh Hành Giả, đây không phải Siêu Phàm cảnh như cậu cần suy tính." Quan Nhã nói.
Trương Nguyên Thanh "Ừ" một tiếng, ấn mở "Dạ Du Thần", xem giới thiệu vắn tắt về khởi nguồn nghề nghiệp của mình.
"Dạ Du Thần, Thái Âm quyến giả, đêm tối Tinh Linh, am hiểu ám sát cùng khống chế âm vật, nghề nghiệp ấn ký là nguyệt nha màu đen, thủ trật nghề nghiệp bên trong số một số hai nghề nghiệp, chiến lực cực kỳ cường hãn.
"Mỗi một vị Dạ Du Thần đều là trời sinh thích khách, năng lực khống chế âm vật khiến bọn hắn càng thêm khó chơi. Dạ Du Thần là tên nghề nghiệp tại giai đoạn Siêu Phàm, sau khi lên cấp ba thì có thể chuyển chức."
Ghi chú: Xem xét Dạ Du Thần chuyển chức tên, xin click vào link đính kèm bên dưới.
Trương Nguyên Thanh cộc cộc cộc click nửa ngày, nhảy ra quyền hạn không đủ khung chat.
Đáng chết moderator! Hắn suýt nữa chửi ầm lên.
Chờ chút, làm sao cảm giác không đúng chỗ nào? Trương Nguyên Thanh đột nhiên sững sờ, một lần nữa nhìn một lần giới thiệu, phát hiện vấn đề ở chỗ nào.
Nghề nghiệp ấn ký là nguyệt nha màu đen? Nhưng đêm hôm đó rõ ràng mình nhìn thấy ký hiệu trên trán là trăng tròn màu đen.
Chuyện gì xảy ra, thẻ nhân vật của ta khác với thẻ của những người khác?
Trương Nguyên Thanh theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía cái ót của Quan Nhã, muốn mở miệng hỏi thăm.
Chương 54 Hội nghị Dạ Du thần
Hắn há miệng nhưng lại không nói nên lời.
Khác với những người bình thường nghĩa là trở nên khác thường.
Trước khi biết nó tốt hay xấu không thể nói lung tung, mà lại, nếu diễn đàn không có tin tức về nó chứng tỏ quyền hạn thấp không thể xem.
Thứ có cấp độ càng cao đương nhiên càng phải giữ bí mật, đây là đạo lý ai cũng hiểu.
Đặc biệt là vì mình vẫn còn là một tân binh, chưa có đủ năng lực cùng kinh nghiệm ứng phó với những tình huống bất ngờ.
Tại sao thẻ nhân vật mà A Binh đưa cho mình lại khác với những tấm thẻ bình thường? Đã không chịu giải thích gì cho ta, lại còn chơi trò mất tích.
Tiếp theo, hắn rời khỏi bài post, click khung tìm kiếm trên diễn đàn, dự định tìm hiểu một chút tình hình của miếu Tam Đạo Sơn nương nương .
Nhập từ khóa " Miếu Tam Đạo Sơn nương nương" sau đó hắn tìm được hai cái kết quả, một cái là hướng dẫn phó bản công lược (phiên bản của Ngũ Hành minh) lần trước đã xem qua, một cái khác là giới thiệu miếu Tam Đạo Sơn nương nương.
"MiếuTam Đạo Sơn nương nương, đầu đời Minh, Tam Đạo sơn thần miếu ở phủ Tùng Giang, thờ phụng Tam Đạo Sơn nương nương, vị nương nương này am hiểu cầu mưa trừ quỷ, luyện đan chữa bệnh, tạo phúc một phương. Sau khi Tam Đạo Sơn nương nương vũ hóa thành tiên, trước sự chứng kiến của chính quyền địa phương, dân chúng đã đầu tư xây dựng đền thờ cho bà.
"Tam Đạo Sơn nương nương miếu đã bị mục nát từ lâu, thiếu rất nhiều tư liệu nghiên cứu —— trích từ thư viện Tùng phủ ."
Trích từ thư viện Tùng phủ. . . .
Nhìn xem mấy chữ này, Trương Nguyên Thanh sắc mặt đờ đẫn, trán toát ra mồ hôi lạnh.
Miếu Tam Đạo Sơn nương nương có thật? Tồn tại ở trong lịch sử?
Nếu là như vậy, vị nương nương kia có thật sự tồn tại? Hay chính bản thân cô ấy là người thật??
Người trong Linh cảnh thực sự là tồn tại có thật?
Nếu như nàng là người thật, liệu nàng có ra khỏi cõi linh cảnh để tìm mình không . . . . Trương Nguyên Thanh bị chính cách nghĩ của mình hù dọa.
"Quan Nhã tỷ, ta có một vấn đề. . . . ."
Nếu là chuyện có thể hỏi, hắn sẽ không ngần ngại hỏi luôn.
Quan Nhã quay đầu.
Trương Nguyên Thanh nói với cô những suy đoán của mình đối với Tam Đạo Sơn nương nương.
"Thập trưởng hẳn là nói qua cho ngươi, Linh cảnh là tồn tại nằm giữa chân thực cùng hư ảo." Quan Nhã nâng cái ly, nhấp một ngụm rồi nói:
"Trong Linh cảnh rất nhiều tràng cảnh đều là căn cứ vào hiện thực mà tồn tại, ví dụ như "Đập chứa nước Lâm cảng", "Nhạc viên Sương Thủy" những Linh cảnh thí luyện đều có thể tìm được địa điểm tương ứng trong thực tế, nhưng trong hiện thực hiển nhiên không có những vật này, nếu không đã loạn hết cả lên rồi."
Cho nên, mặc dù Tam Đạo Sơn nương nương thật sự tồn tại, nhưng không thể từ linh cảnh đi tới hiện thực? Trương Nguyên Thanh như trút được gánh nặng.
Lão mõ già (cây đa tinh), ngươi liền ngoan ngoãn ở trong Linh cảnh đi.
. . .
Kinh thành, cửa sân bay Bắc Thủy.
Viên Đình với dáng vẻ gầy gò, đang ngồi trên chiếc ghế rộng rãi của hạng thương gia, mặc một bộ âu phục lịch sự màu đen, áo sơ mi đen, mái tóc được chải tỉ mỉ, ăn mặc như một doanh nhân thượng lưu..
Nhìn qua khung cửa sổ hẹp là hàng nghìn ngọn đèn bên dưới rực rỡ và lộng lẫy.
Hôm nay hắn vừa báo cáo với tổ chức rằng Đường hầm Xà Linh bị công lược, đến xế chiều hắn liền bị triệu tập về Kinh thành.
Nhưng việc này không chỉ liên quan đến Đường hầm Xà Linh, lần này về kinh do môn chủ Thái Nhất môn triệu tập tất cả Dạ Du Thần đang phân tán trong cả nước về kinh họp.
Bình thường, hội nghị cỡ lớn như vậy chỉ tổ chức vào cuối năm, bởi vì khi đó Dạ Du Thần trên cả nước phải vào kinh báo cáo công tác làm việc.
Nếu như có ngoại lệ, chắc chắn là có chuyện lớn.
Hi vọng không phải tin tức xấu. . . Viên Đình nhìn ánh đèn thành phố đang càng ngày càng gần trong đầu đang có ngàn vạn suy nghĩ.
Máy bay thuận lợi hạ cánh, Viên Đình xuống máy bay, kéo vali đi thẳng đến bãi đỗ xe dưới tầng hầm thứ 2, leo lên chiếc xe chuyên dụng .
Sau bốn mươi phút lái xe, xe dừng trước một khách sạn năm sao, Viên Đình cất hành lý, đi thang máy thẳng lên phòng họp trên tầng cao nhất .
Một bữa tiệc đang được tổ chức ở đây, các tiên sinh mặc vest đen trang trọng, các nữ sĩ mắc áo khoác đen và váy dài đen, tay nâng ly rượu, đi lại giữa các bàn mỹ thực ăn uống linh đình chuyện trò vui vẻ.
"Oh, Viên đội trưởng tới."
Ngay khi Viên Đình nhận ly rượu từ người phục vụ , hắn thấy một người đàn ông mặc áo đen tiến tới chào đón, đôi mắt sáng, khuôn mặt rắn rỏi và thân hình cực chuẩn.
"Giản Ký!"
Viên Đình mỉm cười nhìn người bạn tốt đang bước tới, "Đã lâu không gặp."
"Mọi người chờ ngươi đã lâu, đi chào hỏi mọi người chút nào."
Giản Ký nắm tay khoác lên bả vai Viên Đình, ôm lấy hắn kéo vào bàn, sáu người đã ngồi sẵn ở bàn, ba nam ba nữ, đây đều là những Dạ Du Thần đã cùng huấn luyện với Viên Đình lúc mới vào Thái Nhất môn.
Bây giờ mọi người đã phân tán các nơi, đều đã là nhân vật cấp đội trưởng.
Sau một vài lời chào hỏi đơn giản, Viên Đình hỏi:
"Lần này môn chủ triệu tập mọi người vào kinh là có chuyện gì?"
Dương Thiến tết tóc đuôi ngựa, mặc áo da quần da, mím môi, thấp giọng nói:
"Vừa rồi chúng ta cũng đang nói về chủ đề này, chỉ biết rằng mức độ bảo mật rất cao, ngay cả chấp sự cũng không biết ."
Cô ấy có một dáng người duyên dáng, đầu tóc gọn gàng, không trang điểm hay trang sức, tư thế hiên ngang.
Chấp sự cũng không có tư cách biết? Viên Đình khẽ gật đầu, không có hỏi nhiều nữa.
Chương 55 Hội nghị Dạ du thần 2
Giản Ký nâng chén cười nói, "Chờ lúc nữa hội nghị bắt đầu tự nhiên sẽ biết, Bây giờ nghĩ về nó cũng vô ích. Nhân tiện, gần đây ai có chuyện gì thú vị không?"
Dương Thiến cười nói:
"Chỗ ta có một kiện rất thú vị,Lúc trước, con trai cả của gia tộc Hạ Hầu ở vùng ven biển đã bị cung chủ của "Chỉ Sát cung" đánh phế, nghe nói lúc trưởng giả Hạ Hầu gia tới hiện trường thì người cũng gần chết.
"Mặc dù hắn dùng Sinh Mệnh Nguyên Dịch nên thoát được cái chết nhưng nguyên khí đại thương, đoán chừng một thời gian dài không thể ra ngoài, mà nếu không may gặp phải nhiệm vụ Linh cảnh thì hắn chết chắc rồi."
"Chỉ Sát cung?" Một nam đồng học nhìn về phía Viên Đình: "Nếu tôi nhớ không nhầm thì đây là một tổ chức của những người tu hành ở Tùng Hải, sao lại đánh nhau với người Hạ Hầu gia?"
Viên Đình lắc đầu nói: "Người Chỉ Sát cung tính cách đều rất cực đoan, nhất là vị cung chủ kia, hoàn toàn là một tên điên, bọn hắn đánh nhau với ai cũng đi thì cũng không có gì bất ngờ. Tuy nhiên, thái độ của họ đối với tổ chức nhà nước vẫn khá tốt, bình thường cũng rất an phận."
Dương Thiến cảm khái nói: "Vị cung chủ kia là Linh Cảnh Hành Giả đẳng cấp cao, chấp sự cũng không phải đối thủ của nàng, những người như này chỉ cần không làm ra những hành động quá đáng, thì chỉ cần một mắt nhắm một mắt mở là được rồi."
Lại hàn huyên một lát, Giản Ký nhìn quanh một vòng, nói: "Người thuộc nghề Dạ Du Thần như chúng ta quá ít, chỉ có thể nhìn những nghề nghiệp khác làm mưa làm gió."
"Nhắc mới nhớ,đã nhiều năm chưa xuất hiện một vị Dạ Du thần kinh tài tuyệt diễm nào cả." Hạ Lương khuôn mặt tròn trịa đáng yêu nói, giọng nói nhẹ nhàng có chút ỏn ẻn nói.
Nếu nói tới cái đề tài này, Viên Đình bắt đầu quan tâm và nói:
"Tôi có một tin tức lớn đây, có liên quan đến nghề Dạ Du Thần của chúng ta ."
Những người trong bàn mặt mũi tràn đầy hiếu kỳ nhìn sang.
"Còn nhớ Đường hầm Xà Linh không?" Viên Đình hỏi.
"Ừm, là Linh cảnh tân thủ cấp Bug, năm đó Khương Lâm cùng Triệu Khai không may chết ở bên trong." Giản Ký không hiểu hỏi: "Địa phương quỷ quái này lại có người nào chết à?"
"Đường hầm Xà Linh đã bị một tên tiểu tử công lược."
Viên Đình lời nói tựa như một quả bom nổ, khiến mọi người trong bàn phải câm lặng. Sau vài giây, Giản Ký ngơ ngác hỏi: "Có chuyện như vậy sao?"
Hạ Băng trừng mắt, lớn tiếng nói: "Viên Đình, ngươi đừng nói đùa."
Những người khác tỏ vẻ nghi ngờ.
Viên Đình khẳng định gật đầu: "Chuyện này đã được báo cáo cho môn phái, các ngươi có thể hỏi cấp trên của mình, chỉ cần không đọc công lược chắc hẳn các chấp sự cho các ngươi biết."
Vẻ mặt những người trong bàn đầy kinh ngạc cùng kích động, sự nghi ngờ biến thành cảm thán:
"Lớn chuyện rồi!"
"Người kia thật trâu bò, hắn làm sao làm được, chết tiệt, bây giờ ta chỉ muốn xem công lược chứ không muốn đi họp."
"Tỉnh lại đi, ngươi không có quyền hạn để xem đâu."
Dương Thiến nhìn chung quanh một phen, hỏi: "Người này gia nhập Thái Nhất môn chúng ta sao? Có phải hắn đang ở kinh thành?"
Viên Đình dường như rất hứng thú nói về chuyện này, hắn lắc đầu tiếc hận nói:
"Các ngươi không biết, tên kia bị người của Ngũ Hành minh chiêu mộ rồi, Phó Thanh Dương tự mình gọi điện thoại cho Tôn trưởng lão mượn công lược. Tôn trưởng lão nghe nói nhiệm vụ thí luyện của người đó là Đường hầm Xà Linh liền nói không muốn chiêu mộ hắn.
"Lời đã nói ra như bát nước đổ đi, không thể lấy lại, aizz, Tôn trưởng lão thật hồ đồ."
"Quả thực thực hồ đồ."
Khi đang nói xấu Tôn trưởng lão, Viên Đình bỗng nhiên trông thấy một người đàn ông trung niên mặc đồ đen bước tới, tiến thẳng về phía anh ta và nói:
"Viên Đình, Tôn trưởng lão nói, sau khi hội nghị kết thúc, ngươi khoan hãy rời đi, đi một chuyến chỗ của hắn."
Vẻ mặt Viên Đình lập tức cứng đờ.
Bữa tiệc rất nhanh liền kết thúc, người phục vụ dọn đĩa và đồ uống xuống.
Ánh đèn dìu dịu cũng đổi thành đèn hội nghị sáng rực, các Dạ Du Thần trong đại sảnh ngồi vào bàn tròn của mình và chờ đợi trong im lặng, hơn trăm người không lên tiếng, đến tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Sau khi chờ đợi lúc lâu, một ông già mặc bộ đồ luyện công màu trắng bước vào phòng họp với sự mong đợi nghiêm túc.
Lão cao gần hai mét, vẻ mặt vô cùng kiêu ngạo, trên mặt không có nếp nhăn, ánh mắt sắc như dao, giữa lông mày có một vòng tròn màu vàng kim, giống như hình xăm.
Nếu không phải tóc bạc trên đầu lộ ra tuổi tác, trông ông ta còn có phần sung túc hơn cả những người trẻ tuổi.
Thái Nhất môn Đại trưởng lão, Linh cảnh ID: Xích Nhật Hình Quan.
Các Dạ Du Thần ngồi nghiêm chỉnh, duỗi thẳng eo, bày tỏ sự kính trọng đối đối với người mạnh nhất chỉ sau môn chủ của môn phái.
Xích Nhật Hình Quan liếc nhìn môn nhân đông đảo bên dưới, chậm rãi nói:
"Trước đây không lâu, môn chủ cảm ứng được Ma Quân vẫn lạc, họa lớn của Thái Nhất môn đã trừ. Nhưng thẻ nhân vật Ma Quân chưa hề quay về Linh cảnh, tung tích không rõ, từ giờ các ngươi phải toàn lực tìm kiếm truyền nhân của Ma Quân.
"Kẻ kế vị này có hai đặc điểm nhận biết lớn: Ấn ký nghề nghiệp không phải nguyệt nha, mà là mãn nguyệt màu đen. Lúc thông quan Linh cảnh, sẽ có phần thưởng mà những thẻ Dạ Du Thần bình thường không có."."