Quán cà phê, dưới chòi hóng mát.
Trương Nguyên Thanh nâng một ly cà phê nóng hổi, ánh mắt đờ đẫn nhìn đường phố, đèn đường, đèn xe, ánh đèn cửa hàng đan xen tạo thành cảnh đêm lộng lẫy phồn hoa.
Hồi lâu, hắn nhấp một ngụm, sau đó thở dài giống như muốn phun hết trọc khí trong người ra ngoài.
"Việc thôn phệ linh thể để tăng cường thực lực là cách làm bàng môn tà đạo."
Hắn rốt cuộc cũng hiểu vì sao Dạ Du Thần của Thái Nhất môn không nguyện ý thôn phệ linh thể.
Nếu so sánh thế gian với bể khổ, thì người thường là những con thuyền lúc thăng lúc trầm đầy khốn khó. Mỗi người đều có những bất hạnh và đau đớn của riêng mình.
Những cực khổ đau đớn này sẽ theo linh thể tiến vào trong tinh thần của Dạ Du Thần, cho dù chỉ là một phần rất nhỏ nhưng khi tích lũy tới trình độ nhất định sẽ tạo thành ô nhiễm tinh thần cực kỳ đáng sợ.
Về lâu dài, bị tâm thần phân liệt vẫn còn là nhẹ.
Nhưng lợi ích đúng là rất tốt, điểm kinh nghiệm của hắn hiện tại là 46%, thời gian sử dụng của kỹ năng "Dạ du" vẫn chưa được kéo dài, nhưng tố chất thân thể đã được cải thiện đáng kể, sinh lực và khả năng hồi phục. cũng đã tăng lên.
Đây là khoản thu hoạch không tồi.
"Đúng rồi, ta vẫn chưa biết nguyên nhân cái chết của tay gay đó… Không, ta không muốn biết chút nào."
Hắn nhấp một ngụm cà phê trong nỗi sợ hãi còn vương vấn..
. . . .
Sáng sớm, biệt thự.
Trong gian phòng họp lớn có thể chứa đến ba mươi người [họp phụ huynh còn lớn hơn =))], Phó Thanh Dương nhìn qua hai dãy bàn dài, ánh mắt bình tĩnh mà thâm thúy, sâu thẳm giống như mây tích bão.
Vẻ ngoài của hắn khá anh tuấn, có quý khí cùng ngạo khí của con nhà quý tộc, khuôn mặt không biểu cảm cùng khí chất mạnh mẽ khiến cho tâm lý mọi người rất áp lực.
" Năm đội trưởng, hơn mười đội viên, cùng với mười mấy trị an viên, nhưng vẫn để Cổ Hoặc Chi Yêu đào tẩu." Phó Thanh Dương biểu lộ lạnh nhạt: "Ta rất thất vọng về các vị."
Ngồi hai bên của chiếc bàn hội nghị dài là những người vừa tham gia hành động vừa rồi, năm đội trưởng và mười hai thành viên, Lý Đông Trạch cùng Quan Nhã cũng ở trong đó.
Đối mặt với chỉ trích của cấp trên, các đội trưởng cúi đầu không dám lên tiếng.
Đại Cơ Bá do dự muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được, thấp giọng nói:
"Phó bách phu trưởng, Âu Hướng Vinh hình như bị một loại lực lượng tà ác nào đó nhập thể, làm cho hắn trở nên rất mạnh mẽ và điên cuồng, đây là nguyên nhân chúng ta thất thủ. Hơn nữa, bản thân Cổ Hoặc Chi Yêu cũng là một trong những nghề mạnh hàng đầu..."
Phó Thanh Dương thản nhiên nói: "Thất bại là thất bại, dù là lý do gì thì cũng chỉ là cái cớ để những kẻ hèn nhát không chịu thừa nhận thất bại của mình."
Ánh mắt sắc bén của hắn đảo qua đám người, không một ai dám tới đối mặt, ngoại trừ Quan Nhã.
Quan Nhã cúi đầu nghịch móng tay, không quan tâm.
Phó Thanh Dương tiếp tục nói:
"Vì sự thất bại của các ngươi mà sự tình ngày càng leo thang, một Cổ Hoặc Chi Yêu bị trọng thương, bị lực lượng tà ác nhập thân sẽ rất dễ mất kiểm soát hoàn toàn, với sự tàn nhẫn của Cổ Hoặc Chi Yêu, nó chắc chắn sẽ tạo ra lượng thương vong cực lớn.”
"Bây giờ toàn bộ Linh Cảnh Hành Giả thành phố Tùng Hải đã tham gia tìm kiếm, trong vòng ba ngày, nếu như không đánh chết Âu Hướng Vinh, các ngươi cút hết về trại huấn luyện cho ta."
Lý Đông Trạch, Thanh Đằng, Đường Quốc Cường cùng những người khác, sắc mặt khó coi nhìn nhau.
Phó Thanh Dương cười nhạo nói:
" Tất nhiên, đối với việc này, ta cũng đã thất bại, bởi vì ta đã đánh giá cao năng lực của các ngươi. Cho nên, trong ba ngày này ta sẽ đích thân tham dự lùng bắt. Nếu Âu Hướng Vinh muốn tìm Danh Sách cùng Chén Thánh chắc chắn mục tiêu của hắn sẽ chuyển từ Triệu Anh Quân sang người nhà hoặc những người phụ nữ có mối quan hệ thân thiết với hắn, dựa theo điều này triển khai tìm kiếm."
Chờ bọn thuộc hạ gật đầu, hắn ta liếc nhìn chiếc đồng hồ đắt tiền rồi nói:
"Thời gian của các ngươi không nhiều lắm, tan họp! Quan Nhã ở lại."
Cuộc họp kéo dài cuối cùng cũng kết thúc, lúc này cũng đã quá giờ ăn tối. [nói chưa tới 10 câu mà kéo dài từ sáng sớm đến tối???]
Các Linh Cảnh Hành Giả có chút uể oải đứng dậy, khom người cúi chào rồi ngay ngắn trật tự rời khỏi phòng họp.
Năm vị đội trưởng đi phía trước, Đại Cơ Bá người cao một mét chín hạ giọng, cả giận nói:
"Tôi không phủ nhận thất bại của mình, nhưng Phó bách phu trưởng quá kiêu ngạo, anh ta không có mặt tại hiện trường và cũng không biết sức mạnh của Âu Hướng Vinh”
Người mặc quần áo bó sờ tay lên vết đao trên ngực đang thấm máu, khẽ nói:
"Lúc chúng ta ở bên ngoài chém giết, hắn lại ngồi trên ghế sa lon thủ công ở biệt thự, thưởng thức rượu ngon, hút xì gà, hưởng thụ hầu gái phục vụ."
Khi họ đang nói chuyện, ba cô hầu gái cầm đồ ăn nhẹ đi lên lầu, bước vào phòng họp.
Trong biệt thự phục vụ, tất cả người làm đều là nữ hầu gái tuổi trẻ, cao ráo xinh đẹp.
Bạch Long vỗ nhẹ bờ mông hầu gái, hạ giọng:
"Ta nghe nói, Phó bách phu trưởng rất nổi tiếng trong Bạch Hổ binh chúng, hắn là một trong tứ đại công tử, là người duy nhất có cạnh tranh cùng vị công tử ở Xích Hỏa bang kia."
Cuối năm ngoái, Phó Thanh Dương được điều từ Bắc Kinh đến Tùng Hải, nghe nói là xuống rèn luyện mấy năm để lấy kinh nghiệm, sau này sẽ trở lại kinh thành với tư cách thành viên dự bị của trưởng lão đoàn.
Đại Cơ Bá nghe chút, hừ nhẹ nói: "Chỉ là lời đồn mà thôi, thiếu chủ của Ngũ Hành minh chúng ta mới là người xuất sắc nhất trong thế hệ trẻ."
Thanh Đằng thì nhìn về phía Lý Đông Trạch, "Lý thập trưởng thấy thế nào."
Lý Đông Trạch ngậm một điếu thuốc lá, a một tiếng:
"Chắc hẳn các ngươi nghĩ là bởi vì có tiền ."
Chương 67 Biểu tỷ 2
Chẳng lẽ không phải? Những đội trưởng khác liếc hắn một cái.
"Ngu xuẩn!"
Lý Đông Trạch chỉ chỉ đầu mình:
"Dùng cái đầu không quá thông minh các ngươi cố gắng suy nghĩ một chút, nếu thực sự xảy ra thương vong lớn như Phó bách phu trưởng nói, sự kiện tồi tệ như vậy chắc chắn sẽ cần người gánh trách nhiệm, gây ra chuyện lớn như vậy đâu phải bị đuổi về trại huấn luyện là xong?
"Phó bách phu trưởng nói để cho chúng ta chạy trở về trại huấn luyện là còn có một ý khác. Một khi phát sinh tình huống tồi tệ như vậy, hắn sẽ giúp chúng ta gánh trách nhiệm, chúng ta không sợ bị cách chức cũng sẽ không bị truy cứu trách nhiệm, chỉ cần ở trại huấn luyện đợi ba tháng."
Hắn móc bật lửa ra đốt thuốc, nhún nhún vai: "Được rồi, làm việc đi, sớm bắt Âu Hướng Vinh lại."
. . .
Trong phòng họp, Phó Thanh Dương nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đang nghịch móng tay, cau mày nói:
"Lý Đông Trạch nói chị bị thương rồi?"
Quan Nhã thổi thổi móng tay, lấy chiếc gương trang điểm từ túi xách ra, vừa đánh phấn, vừa nói:
"Cậu có rắm thì phóng đi, tôi còn phải trở về làm việc."
Khuôn mặt lạnh lùng của Phó Thanh Dương lộ ra vẻ bất đắc dĩ: "Dì gọi điện thoại cho tôi, yêu cầu tháng sau cho chị về nước để gặp vị hôn phu mà bà đã xắp xếp cho chị."
"Ngày đó tôi đã nói rất rõ ràng, tôi sẽ không vì gia tộc mà lập gia đình, bà ta nguyện ý làm vật hy sinh của gia tộc không có nghĩa là tôi cũng nguyện ý."
Quan Nhã "Đùng" khép lại hộp trang điểm, nói: "Người Phó gia các người thật nhàm chán, Thanh Dương, cậu nên nắm quyền càng sớm càng tốt, để mấy lão già kia nghỉ ngơi dưỡng lão đi."
Phó Thanh Dương trầm giọng nói:
" Nếu không muốn kết hôn, chị cần phải thể hiện, làm ra chút thành tích chứ đừng nhàn rỗi cả ngày như thế, lãng phí tài năng. Trưởng bối trong tộc chỉ coi trọng kẻ mạnh.”
"Thôi, để tôi điều chị đến đội ngũ khác, đội 3 khu Trường Thái rất tốt, mỗi năm họ đều nhận được bằng khen tập thể hạng hai, chị ở bên kia tạo chút công lao cũng coi như giúp tôi có lý do từ chối dì.”
"Đội 2 của Lý Đông Trạch quá ít nhân tài, rất khó lập công."
Quan Nhã nhíu nhíu mày, thở dài: "Đội 2 thực sự không quá tệ, với lại trong đội chúng ta mới tuyển được một thằng nhóc rất thú vị, để xem xét đã."
Nàng cất gương trang điểm, cầm túi xách bước ra cửa, cười nói:
"Cậu nên lo lắng cho bản thân trước đi, nếu Âu Hướng Vinh tại Tùng Hải đại khai sát giới, đó sẽ là một vết nhơ không thể xóa nhòa trên lý lịch của cậu, bên kia sẽ ngăn cản cậu gia nhập Trưởng lão hội bằng mọi giá.
"Biểu tỷ đi đây, bái bai~ "
. . .
Sáng sớm, Trương Nguyên Thanh khoác ba lô đi tới lầu tổng hợp.
Lịch trình của hắn hôm nay gồm, buổi sáng học lớp chuyên ngành, buổi trưa cùng buổi chiều thì tìm lão tài xế nói chuyện phiếm, không đúng, là tìm các đồng nghiệp giao lưu tình cảm, tăng cường tình bạn, mở rộng các mối quan hệ.
Dòng người tốp năm tốp ba tiến vào lầu tổng hợp, vừa tới dưới lầu, Trương Nguyên Thanh nghe thấy có người đang gọi mình.
Quay đầu nhìn lại, là Lý Lạc Sinh cùng mấy người bạn cùng lớp.
Lý Lạc Sinh cùng mấy tên nam sinh đuổi theo, vẻ mặt mong đợi mời: " Cuối tuần này chúng ta dự định tổ chức buổi kết bạn cùng mấy nữ sinh, ngươi có muốn đi cùng không? Tôi nghe nói cậu là người Tùng Hải chính gốc."
Kết bạn? Cuối tuần chính là ngày kia. . . Trương Nguyên Thanh suy nghĩ một chút, nói: "Được."
Lý Lạc Sinh cùng mấy nam sinh thở phào nhẹ nhõm, tươi cười nói: "Vậy chúng ta thêm bạn trên wechat đi, có cậu đi cùng, tôi tin rằng các cô gái sẽ rất sẵn lòng ra ngoài chơi."
"Chúng ta cũng thêm bạn đi."
"Cả ta nữa." Vài nam sinh khác lần lượt lấy điện thoại di động ra.
Trương Nguyên Thanh sau khi cùng các bạn học kết bạn liền cùng đám người đi vào lầu tổng hợp.
Lý Lạc Sinh cười nói: "Tôi nghe một bạn nữ đồng hương nói, hôm qua có trị an viên đi vào ký túc xá của Từ Doanh Doanh, sau đó Từ Doanh Doanh ở trong ký túc xá khóc lớn."
"Trị an viên? Xảy ra chuyện gì."
Mấy vị nam sinh lấy làm kinh hãi, đối với sinh viên đại học, trị an viên là là một nhóm người cực kỳ xa lạ.
Lý Lạc Sinh nói ra: "Ta nghe nói, người bao nuôi Từ Doanh Doanh xảy ra chuyện rồi, nhưng tình huống cụ thể ta không biết rõ ràng, trị an viên tìm nàng để nghe ngóng tin tức của người kia."
"Không phải là ôm tiền chạy trốn chứ, hiện tại kinh tế đang đình trệ, kẻ có tiền cũng không quá nhiều như trước." Có người suy đoán.
Trương Nguyên Thanh nghe các bạn học tán gẫu, liếc mắt nhìn đám học sinh đang đi tới, liền nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc trong đám đông.
Đó là một nữ sinh xinh đẹp mặc quần dài trắng, mái tóc đen dài thẳng mượt và trang điểm nhẹ nhàng, là nhân vật chính trong chủ đề vừa rồi -Từ Doanh Doanh.
Cô như một con chim non nép vào người một người đàn ông, người đàn ông đeo mặt nạ, tóc dài một phân, lông mày thưa thớt, trên đầu mặt nạ có một vết sẹo nhỏ
Con ngươi Trương Nguyên Thanh đột nhiên co rút.
Âu Hướng Vinh? !
Hắn lại nhìn Từ Doanh Doanh, cẩn thận quan sát, lúc này, mới phát hiện một chút mánh khóe.
Vẻ mặt của Từ Doanh Doanh cứng đờ, nhìn như dựa sát vào ngực Âu Hướng Vinh nhưng nhìn kỹ thì giống như bị hắn nắm cả bả vai ôm lấy.
. . . . .
Chương 68 Trận chiến mở màn
Âu Hướng Vinh sao lại xuất hiện ở đại học Tùng Hải? Còn đi cùng với Từ Doanh Doanh?
Hắn đang bị phía tổ chức nhà nước truy nã sao còn dám xuất hiện ở đây, không biết nên gọi là tài cao gan lớn hay là đầu óc có vấn đề nữa?
Toàn thân Trương Nguyên Thanh căng cứng, dừng lại nói với đám bạn học:
"Các ngươi đi trước đi, ta phải gọi điện thoại."
Hắn đi tới ven đường, lấy điện thoại di động ra gọi cho Lý Đông Trạch.
" Thuê bao quý khách vừa gọi, tạm thời không liên lạc được."
Tắt máy? Hắn lại bấm điện thoại gọi cho Quan Nhã nhưng vẫn không liên lạc được.
"Chẳng lẽ đang họp? Đang bố trí hành động? Hay đang ẩn nấp gần đại học Tùng Hải?" Trong đầu Trương Nguyên Thanh hiện lên vài suy đoán.
Âu Hướng Vinh là tội phạm truy nã, không có khả năng ở lại đại học Tùng Hải lâu. Nếu như mọi người đang tiềm phục gần đây thì chắc sẽ không sao, nhưng nếu vì họp mà bỏ lỡ cơ hội lần này thì thật đáng tiếc.
Nghĩ tới đây, Trương Nguyên Thanh bấm gọi tới số của Vương Thái.
Nhờ thói quen xã giao nên hắn cũng lưu cả số của Vương Thái vào danh bạ, mặc dù người này không thích nói chuyện cũng không thích giao lưu, mỗi lần tìm hắn bắt chuyện mặt mũi hắn lúc nào cũng như muốn nói "Cút sang một bên, đừng nói chuyện với ta".
Giọng nói mờ mịt của Vương Thái từ trong loa truyền đến.
"Tôi nhìn thấy Âu Hướng Vinh, chính là hung thủ giết chết Triệu Anh Quân, vụ án này anh biết chứ?"
"Biết, nhưng cậu nên gọi cho thập trưởng chứ sao lại gọi cho ta." Giọng điệu của Vương Thái vẫn bình tĩnh như cũ.
Trương Nguyên Thanh trong lòng thầm nghĩ “đáng lẽ ra ngươi phải tỏ ra bất ngờ chứ, sao lại bình tĩnh quá vậy” nhưng ngoài miệng thì nói:
"Thập trưởng và lão tài xế đều không liên lạc được."
"Lão tài xế là ai?"
"Điều này không quan trọng." Trương Nguyên Thanh giải thích ngắn gọn tình hình ở đây và nói: "Anh có thể liên lạc với những tiểu đội Linh Cảnh Hành Giả khác không."
"Có thể…" Vương Thái gõ bàn phím lách cách, nói:
"Ta đã truy xuất thông tin vụ án Triệu Anh Quân, Triệu Anh Quân bao nuôi rất nhiều nữ sinh, trong đó có một người tên là Từ Doanh Doanh học ở trường của cậu. Căn cứ những gì cậu vừa nói, ta đoán là hắn muốn moi thông tin từ tình nhân của Triệu Anh Quân.”
Trương Nguyên Thanh chợt nhận ra. Thì ra người bao nuôi Từ Doanh Doanh là Triệu Anh Quân, chẳng trách hôm qua trị an viên tới tìm cô ta. . .
Vương Thái tiếp tục nói:
"Âu Hướng Vinh, Cổ Hoặc Chi Yêu cấp 3, bị lực lượng tà ác nhập thể, bị trọng thương sau lần vây bắt hôm qua, mức độ nguy hiểm giảm đi đáng kể, nhưng cậu vẫn không phải đối thủ của hắn.”
"Ta đã giúp cậu phân tích, bây giờ cách làm chính xác là theo dõi hắn, chờ đợi hỗ trợ từ phía tổ chức, có thể sử dụng kỹ năng Dạ Du một cách thích hợp để quấy rối, nhưng đừng đánh nhau, nếu không cậu sẽ chết rất thảm."
Gã này tuy không giỏi giao tiếp nhưng làm việc gì cũng thật đáng tin. Trương Nguyên Thanh giả vờ nhìn xung quanh, lẫn vào dòng người theo dõi Âu Hướng Vinh cùng Từ Doanh Doanh từ xa.
"Không cách nào liên lạc với Thập trưởng cùng Quan Nhã tỷ, không biết có phải bọn họ đang bố trí mai phục gần đây không?" Trương Nguyên Thanh chờ mong hỏi.
"Không phải, Từ Doanh Doanh chỉ là một nữ sinh bình thường, không có giá trị. Tinh thần Âu Hướng Vinh… đã có chút không bình thường." Vương Thái nói: "Bạn học của cậu chết chắc rồi."
Với sự tàn nhẫn của Âu Hướng Vinh, hắn nhất định sẽ giết người.
Lúc này, Trương Nguyên Thanh trông thấy Âu Hướng Vinh "Ôm" lấy Từ Doanh Doanh, đi xuống hầm gửi xe dưới lầu tổng hợp.
Cả hai đi xuống con dốc, biến mất khỏi tầm mắt.
"Họ đã vào hầm để xe, không nói nữa, anh mau chóng thông báo cho những tiểu đội khác."
Không đợi đối phương đáp lại, Trương Nguyên Thanh cúp điện thoại.
Nơi này hẻo lánh, không thể dùng người qua đường làm lá chắn như vừa rồi, nếu theo vào hầm để xen nhất định sẽ bị hắn để ý.
Trương Nguyên Thanh suy tư vài giây rồi cởi ba lô ném vào hàng rào cây xanh ven đường.
Sau đó kích hoạt thái âm chi lực, khói đen "Bành" nổ tung, thân hình của hắn biến mất.
Sau khi thi triển Dạ Du, hắn phi nước đại xuống hầm gửi xe.
Có giày múa đỏ cùng kỹ năng Dạ Du, cho dù không đánh lại Âu Hướng Vinh thì vẫn có thể chạy trốn.
Cho nên đáng để mạo hiểm.
Mặc dù Từ Doanh Doanh là một cô gái hám của nhưng dù gì cũng là một người đáng sống.
Nếu đủ khả năng, Trương Nguyên Thanh sẽ không ngại mà cứu cô ta một mạng, hơn nữa, đối với một tên bệnh hoạn như Âu Hướng Vinh, nên giải quyết càng sớm càng tốt.
Hắn không cần cố ý che giấu tiếng bước chân, bởi vì kỹ năng dạ du có thể tự động che giấu âm thanh, thậm chí che giấu cả thân nhiệt.
Ngay khi lao vào hầm để xe, hắn đã nghe thấy giọng nói run rẩy của Từ Doanh Doanh:
"Tôi... tôi không biết những thứ đó đang ở đâu, tôi đi theo Triệu Anh Quân là vì tiền, chỉ cần là bạn gái hắn, mỗi tháng hắn cho tôi 20.000..."
20.000? Tôi chưa vào biên chế, tiền lương mỗi tháng cũng chỉ được 20.000, cô kiếm tiền dễ quá đi… Trương Nguyên Thanh nhìn về phía tiếng động, phía sau một chiếc xe con màu đen, Từ Doanh Doanh đang hoảng sợ đứng dán vào tường, Âu Hướng Vinh trong tay cầm liễu kiếm, đứng ở một bên.
" Đừng nói với ta là ngươi không biết, đừng nói với ta là ngươi không biết…"
Âu Hướng Vinh ánh mắt hung lệ, giống như bị thần kinh, khẽ quát.
"Ta cho ngươi cơ hội cuối cùng, Triệu Anh Quân có tiết lộ tin tức của Chén Thánh và Danh sách cho ngươi không?"
"Tôi, ta thật sự không biết ông đang nói gì…” Đôi mắt Từ Doanh Doanh đỏ bừng, nước mắt to như hạt đậu lăn dài.
Âu Hướng Vinh trầm mặc mấy giây, tiếng thở dài mệt mỏi vang lên dưới hầm để xe.
Đồng tử của hắn ta sáng lên màu đỏ tươi, khuôn mặt bên dưới khẩu trang trở nên dữ tợn điên cuồng, lẩm bẩm nói:
" Cho ngươi cơ hội mà không biết nắm lấy, cho ngươi cơ hội mà không biết nắm lấy…"
Đôi tay tàn nhẫn của Âu Hướng Vinh nắm lấy chiếc cổ trắng của Từ Doanh Doanh đem cô ta nâng lên, sắc mặt Từ Doanh Doanh trong nháy mắt đỏ lên rồi lại chuyển thành tím, hai chân đạp loạn, hai mắt trắng dã.
Âu Hướng Vinh vui vẻ nhe răng cười, sau đó cầm mũi kiếm, chỉ vào ngực Từ Doanh Doanh.
Lúc hắn định đâm mũi kiếm vào tim cô gái này, đột nhiên trực giác của Cổ Hoặc Chi Yêu cảm nhận được nguy hiểm, lông tơ hắn dựng lên.
Không có ai ở gần và cũng không có chuyển động bất thường nào.
Nhưng hắn lại cảm thấy ớn lạnh trong lòng, dường như có một mối nguy hiểm khôn lường sắp ập đến, bao trùm lấy hắn.
Linh Cảnh Hành Giả!
Với kinh nghiệm phong phú, Âu Hướng Vinh lập tức nhận ra rằng mình đã bị Linh Cảnh Hành Giả tập kích, hắn bóp cổ Từ Doanh Doanh, đem nàng ném về phía sau.
Đùng! Từ Doanh Doanh ngã xuống đất, lăn xa mấy mét rồi ngất đi.
Thấy kẻ tập kích không cứu nữ nhân này, Âu Hướng Vinh "Đăng đăng đăng" lui lại, đồng thời vung liễu kiếm hướng về phía trước mặt.
Lưỡi kiếm sáng như tuyết vạch một đường vòng cung sắc bén, trong khoảng không phía trước vang lên một tiếng "ding" sắc bén, tóe ra những tia lửa chói mắt.
Hắn chém trúng vũ khí của đối thủ.
Âu Hướng Vinh dựa vào cảm giác va chạm của vũ khí phán đoán vị trí của kẻ thù, hắn ngay lập tức lấy đà, cả người giống như lò xo, co gối, bay, đụng.
Sau tiếng “Bành” trầm đục, hai đầu gối Âu Hướng Vinh đánh mạnh vào thứ gì đó, bên tai vang lên tiếng rên rỉ của kẻ đánh lén.
Chương 69 Trận chiến mở màn
Ngay sau đó, trong hư không "Bay" ra một người, là một sinh viên tuổi trẻ, mặc quần thể thao áo đồng phục bóng chày, khuôn mặt sáng sủa, trên tay cầm một chiếc chày đồng dài bằng nửa cánh tay.
"Dạ Du Thần?"
Âu Hướng Vinh trong nháy mắt hiểu ra vì sao hắn bị lộ thân phận và bị tìm ra vị trí nhanh như vậy.
Cũng hiểu ra kẻ đứng sau, gián tiếp khiến hắn suýt chết trong cuộc vây hãm tối qua chính là tên đang đứng trước mặt này.
Trạng thái tinh thần của hắn đang không ổn định, sự hung ác cùng cừu hận lóe lên trong đôi mắt hắn ta, hắn nảy sinh ý nghĩ diệt sát tên Dạ Du Thần này.
Âu Hướng Vinh cầm liễu kiếm đằng phóng lên không trung, sức bật mạnh mẽ khiến hắn bay hơn mười mấy thước, hung ác đánh tới tên sinh viên vẫn còn đang quay cuồng.
Dáng vẻ hung hãn như bạo long hình người.
Nhìn thấy cảnh này, Trương Nguyên Thanh suýt nữa hô to: Xin lỗi đã làm phiền, hảo hán tha mạng!
Hắn không cố gượng dậy mà thuận thế tiếp tục lăn lộn theo quán tính, đồng thời kích hoạt thái âm chi lực, lại một lần nữa tiến vào trạng thái dạ du.
Trong lúc lộn nhào, hắn đột nhiên biến mất khỏi tầm nhìn của Âu Hướng Vinh, Cổ Hoặc Chi Yêu đã mất đi mục tiêu.
Sau khi tránh thoát, Trương Nguyên Thanh trong trạng thái ẩn hình, khom lưng, chạy đến chỗ chiếc ô tô màu trắng bên trái, dựa vào bánh xe, thở hổn hển.
Cú lên gối vừa rồi gần như khiến tim hắn ngừng đập.
"Đau chết mất. . ."
Ngực đau đớn làm cho sắc mặt hắn trắng bệch, mỗi lần hít thở đều cảm thấy đau đớn, may là Dạ Du Thần có sức sống mạnh mẽ và khả năng tự hồi phục đáng kể, tổn thương thế này sẽ sớm bình phục.
Nhưng qua lần giao thủ vừa rồi, Trương Nguyên Thanh đã nhận ra sự chênh lệch về sức mạnh giữa hai bên.
Tên Cổ Hoặc Chi Yêu này có trực giác nhạy bén cùng kinh nghiệm chiến đấu phong phú, sức mạnh thể chất cực kỳ mạnh mẽ, có lẽ là một nghề cận chiến điển hình.
Đúng lúc này, hắn nghe thấy một tiếng "đồng", Âu Hướng Vinh đã nhảy lên nóc một chiếc ô tô màu đen cách đó vài mét.
Đôi mắt tàn nhẫn của Âu Hướng Vinh đảo qua hầm xe, ngữ khí âm lãnh:
" Dạ Du Thần của Thái Nhất môn hiện tại không thể ở Tùng Hải, ngươi là Dạ Du Thần của Ngũ Hành minh?
"Hừ, chỉ là Dạ Du Thần cấp 1, lại dám đánh lén ta. Để ta nghĩ xem, kỹ năng Dạ Du cấp 1, thời gian ẩn thân sẽ không quá hai mươi giây, ngươi có thể trốn bao lâu?"
Âu Hướng Vinh chắc chắn đối phương là Dạ Du Thần cấp 1, nếu là Dạ Du Thần cấp 2, vừa rồi giao đấu hắn sẽ không thể chiếm thượng phong như vậy.
Mà nếu là Dạ Du Thần cấp 3 thì người chạy trốn phải là hắn rồi.
Hắn bị trọng thương, hiện tại rất hư nhược, không có khả năng đánh thắng được Dạ Du Thần đồng cấp, Dạ Du Thần giống như Cổ Hoặc Chi Yêu, đều là những nghề nghiệp giỏi chiến đấu nhất.
Hai mươi giây? Ngươi quá coi trọng ta rồi, ta ẩn thân nhiều nhất cũng chỉ được mười giây. . . . Trương Nguyên Thanh co ro bên cạnh lốp xe, nín thở.
"Thằng khốn này mạnh đến mức không còn gì để nói, đã vậy còn chưa sử dụng kỹ năng của Cổ Hoặc Chi Yêu kỹ, để mình nhớ lại năng lực của Cổ Hoặc Chi Yêu xem…”
Hắn nhớ lại những thông tin có liên quan đến Cổ Hoặc Chi Yêu trong diễn đàn của tổ chức nhà nước.
Loại nghề nghiệp tà ác này lúc ở Siêu Phàm cảnh có sức chiến đấu cực mạnh, sau khi giết người sẽ tiến vào trạng thái cuồng nộ, chiến lực tăng cao.
Ngoài ra, khi hai bên giao chiến, Cổ Hoặc Chi Yêu có thể lấy phương pháp đặc thù đánh dấu đối thủ, dù cho đối thủ chạy trốn cũng bị chúng thông qua ấn ký truy sát.
Cuối cùng, cũng chính là năng lực đặc trưng của Cổ Hoặc Chi Yêu giai đoạn Siêu Phàm cảnh - mê hoặc!
Mê hoặc là một kỹ năng chủ động có khả năng khống chế tâm trí, kết hợp với khả năng chiến đấu cận thân siêu việt, đúng là vô cùng khó chịu.
Lúc này, sau mười giây, thân ảnh của hắn hiện ra.
Khoảnh khắc tiếp theo, tiếng huýt sáo xé toạc không trung vang lên bên tai, Trương Nguyên Thanh trong lòng cứng đờ, biết đó là đòn đánh của Âu Hướng Vinh công kích đến, hắn thậm chí không dám nhìn lại, ngay lập tức bổ nhào về phía trước lần nữa ẩn thân.
Bang!
Thân của chiếc ô tô màu trắng bị đá ngang một cái, lập tức thân xe xuất hiện một vết lõm thật sâu, tiếng cảnh báo chói tai hú vang cả hầm.
Âu Hướng Vinh lạnh lẽo liếc nhìn xung quanh, một bên bảo trì cảnh giác, một bên dùng lời nói nhằm kích thích đối phương:
"Nhìn bộ dạng của ngươi chắc hẳn là sinh viên của đại học Tùng Hải, chẳng lẽ ngươi không biết, đối với Linh Cảnh Hành Giả, bại lộ thân phận đồng nghĩa với việc người nhà sẽ gặp nguy hiểm? Chỉ cần biết ngươi là học sinh, ta có thể bớt chút thời gian, từ từ tìm ra rồi giết chết ngươi sau đó lại diệt cả nhà ngươi.
Nói xong, Âu Hướng Vinh nắm chặt liễu kiếm trong tay, trong lòng thầm đếm ngược, chờ đợi tên kia tập kích hoặc hết thời gian ẩn hình.
Tên điên… Trong lòng Trương Nguyên Thanh trầm xuống.
Mặc dù biết đối phương dùng phép khích tướng, nhưng hắn đã bắt đầu tức giận thực sự, đồng thời âm thầm sợ hãi trong lòng.
Trương Nguyên Thanh trốn ở đuôi một chiếc xe khác, đầu óc cấp tốc suy nghĩ kế sách.
"Trực giác của tên này thật đáng sợ. Nếu không thể nhất kích tất sát thì tốt nhất không nên mạo hiểm đánh lén, nhưng cũng không thể ẩn hình mãi được, thể lực chỉ đủ để thi triển kĩ năng dạ du hai lần nữa, sau đó muốn trốn cũng khó, mà phía tổ chức không thể đến đây trong thời gian ngắn được”
" Nếu để tên này trốn thoát, bà ngoại và mọi người sẽ gặp nguy hiểm."
"Cổ Hoặc Chi Yêu có ba kỹ năng là cuồng bạo, tiêu ký và mê hoặc, kỹ năng đầu tiên, chỉ cần hắn không giết người thì coi như vô dụng. Kỹ năng thứ hai, khả năng cao là mình đã bị đánh dấu rồi, nhưng ít nhất, khi sử dụng dạ du có thể che đậy cảm giác của hắn."
" Điều thực sự đáng sợ là khả năng cận chiến và kỹ năng mê hoặc của hắn. Haizz, nếu như bây giờ là buổi tối thì tốt biết mấy”
Bỗ Trương Nguyên Thanh lóe lên một suy nghĩ, hắn đã có một kế hoạch khá tốt.
Đó chính là để giày múa đỏ sung làm chủ lực, còn tên chủ nhân vô dụng là mình thì ở bên phụ trợ, tùy thời đánh lén.
Nhân tiện kiểm tra trình độ của đạo cụ loại quy tắc này.
"Ầm!" Âu Hướng Vinh lại nhảy lên nóc xe, ở trên cao nhìn xuống.
Hắn đếm thầm thời gian, chờ đợi đối phương thoát khỏi trạng thái dạ du. Bỗng nhiên hắn nghe thấy sau lưng truyền đến tiếng dậm chân quỷ dị.
Tiếng bước chân đột ngột vang lên trong nhà xe khiến Âu Hướng Vinh dù kinh nghiệm phong phú đến đâu cũng không khỏi trong lòng run lên, như một phản xạ có điều kiện, hắn cầm kiếm xoay người lại, bày ra tư thế phòng thủ.
Sau đó, hắn nhìn thấy nguồn gốc của tiếng dậm chân quỷ dị kia.
Đó là một đôi giày khiêu vũ kiểu tây màu đỏ đang đứng cách hắn ba mét, tại một không gian trống trải yên tĩnh, đôi giày đỏ dậm chân tại chỗ giống như có một người vô hình đang đi nó vậy.
Cảnh tượng kinh hoàng này có thể khiến cho người bình thường bị hù nhũn hai chân, thét lên thành tiếng.
Đạo cụ linh dị?
Khi Âu Hướng Vinh trông thấy giày múa đỏ đồng thời, một thông điệp xuất hiện trước mắt hắn:
« Bạn có muốn khiêu vũ với tôi không? Nếu bạn muốn, xin mời dậm chân tại chỗ. »
Chương 70 Chém giết
Khiêu vũ? Âu Hướng Vinh sững sờ, đầu óc trong nhất thời trở nên quá tải.
Cái đạo cụ linh dị này mời hắn khiêu vũ.
Âu Hướng Vinh cười lạnh, hắn đương nhiên không có khả năng đang chiến đấu lại đi nhảy múa khiêu vũ với địch nhân, hắn lập tức cắn đầu lưỡi phun ra một ngụm máu lên trên thân kiếm màu trắng.
Là một Linh Cảnh Hành Giả có kinh nghiệm phong phú, lại là nghề nghiệp tà ác, hắn không ít lần chiến đấu với Dạ Du Thần, biết rõ đặc tính kỹ năng của nghề này.
Đạo cụ loại Linh dị được biết đến với sự quỷ dị, Âu Hướng Vinh từng bị một kiện đạo cụ loại linh dị dây dưa vài ngày, phi thường khó chơi.
Nhưng khuyết điểm cũng rất rõ ràng, đó chính là lực sát thương thực tế khá yếu.
Ngoài ra, đạo cụ loại linh dị thường e ngại đồ vật chứa nhiều dương khí, giống như loại đạo cụ bị nghi ngờ có oán linh cư ngụ bên trong, chỉ cần một ngụm máu đầu lưỡi liền sẽ bị áp chế.
Vấn đề không lớn.
Đôi giày khiêu vũ màu đỏ rơi xuống đợi mấy giây, thấy người trước mặt không muốn cùng mình khiêu vũ liền có vẻ tức giận, trên thân giày hiện lên một tia sáng màu đỏ sẫm.
Âu Hướng Vinh sừng sững bất động chờ đợi giày múa đỏ tới gần, khi nó vọt tới trước đầu xe để tấn công, hắn tỉnh táo vung liễu kiếm ra, ý đồ cho đánh cho oán linh sống nhờ trong giày trọng thương.
Lưỡi đao chém qua giày múa đỏ nhưng không đem lại cảm giác chém trúng vật thật. Đôi giày kỳ quái này dường như ở trong một thời không khác, không tồn tại trong thực tế.
"Bành bành!"
Sau một khắc, lồng ngực và khuôn mặt Âu Hướng Vinh liền bị đạp hai cước.
Hắn cảm nhận được cảm giác của Trương Nguyên Thanh khi nãy, đau đến trái tim ngừng đập, cảm giác hô hấp khó khăn, đồng thời, khuôn mặt đau rát, lỗ mũi chảy ra chất lỏng ấm áp.
Đây không phải đạo cụ nghề nghiệp của Dạ Du Thần. . . . Âu Hướng Vinh kinh ngạc mờ mịt, nghi ngờ nói:
"Hư Không?"
Đặc điểm của đạo cụ này là nhìn có điểm giống đạo cụ nghề nghiệp nào đó ở nước ngoài. Một Dạ Du Thần cấp 1 sao lại có được đạo cụ nghề nghiệp của nước ngoài?
Không kịp nghĩ nhiều, trong tầm mắt Âu Hướng Vinh, đôi giày múa quỷ dị kia lại thay đổi phương hướng, lần nữa dẫm đạp về phía hắn.
Không để ý tới việc lau máu mũi, hắn đưa hai tay ngăn trước ngực, bành bành hai tiếng, tên Cổ Hoặc Chi Yêu này bị đạp văng khỏi nóc xe.
Âu Hướng Vinh hoặc lao tới, hoặc nhảy lên, hoặc quay cuồng, hoặc mượn nhờ xe cộ tránh né, may mắn hầm để xe rộng rãi gián tiếp giúp hắn tránh được phần lớn sự dẫm đạp của giày múa đỏ.
Nhưng không may, hắn ta vẫn bị giẫm đạp mấy lần, mỗi lần hắn đều chịu rất nhiều đau đớn. Thương thế tối qua lưu lại đã phát tác, nội tạng chảy máu.
Thật, thật mạnh. . . Tên chủ nhân vô dụng Trương Nguyên Thanh đang đứng ngoài quan sát giày múa đỏ chiến đấu, kinh hãi trợn mắt há hốc mồm.
Một lần nữa, hắn nhận thức sâu sắc về sự khủng khiếp của đạo cụ loại quy tắc.
Việc truy đuổi của nó không thể bị gián đoạn, mục tiêu chỉ có thể bị động tiếp nhận sự truy sát, trừ phi phá giải được quy tắc của nó, đó chính là phải khiêu vũ.
Nhưng điều này là không thực tế, cho dù Âu Hướng Vinh cố nén xấu hổ nhảy điệu nhảy clacket, mình sẽ xuất thủ can thiệp, để vũ đạo của hắn xuất hiện sai lầm.
Mà 1 bước sai, tất cả công sức đều uổng phí.
Tuy nhiên, Trương Nguyên Thanh cũng đã hiểu rõ về sức mạnh của Cổ Hoặc Chi Yêu, với sức mạnh của đôi giày khiêu vũ màu đỏ Âu Hướng Vinh vậy mà vẫn có thể chống đỡ..
Cơ thể bền bỉ đến đáng sợ.
"Âu Hướng Vinh sẽ không ngu ngốc chờ chết, khi nhận ra mình không có khả năng đánh trả, hắn khẳng định sẽ lựa chọn đào tẩu. . . ."
Trương Nguyên Thanh hiểu rất rõ, hắn nhất định phải đánh lén trước khi đối phương đào tẩu.
Không cầu giết địch, nhưng nhất định phải giữ chân được tên hung thủ giết người này.
Bành bành!
Âu Hướng Vinh lại một lần né tránh không kịp, bị giày múa đỏ đá hai cước vào mặt, khiến hắn lảo đảo lui lại, hai mắt tối đen, đầu váng mắt hoa.
Cơ hội!
Trương Nguyên Thanh như báo săn lao ra, hắn cầm lấy Phục Ma Xử chạy như điên, chạy một đường vòng cung vòng ra sau lưng Âu Hướng Vinh.
Hung hăng đập Phục Ma Xử vào gáy hắn.
"Ông!"
Đột nhiên, một đạo bạch quang dầy đặc như sương ngăn trở gai nhọn ba cạnh của Phục Ma Xử.
Sức mạnh này đến từ thanh đồng lệnh bài mà Âu Hướng Vinh đang nắm chắc bên tay trái, một tấm lệnh bài cổ đầy vết nứt cùng vết máu, giống như vật phẩm của một cựu binh thiện chiến.
Đây là món đạo cụ phòng ngự của Triệu Anh Quân.
" Đạo cụ loại phòng ngự?"
Đánh lén thất bại, trong lòng Trương Nguyên Thanh run lên, di chuyển bước chân vòng quanh Âu Hướng Vinh, Phục Ma Xử trong tay lần lượt đánh ra từng đạo ánh sáng gợn sóng.
Lần này, may có giày múa đỏ yểm hộ nên hắn không bị tên Cổ Hoặc Chi Yêu này "Miểu sát", mạo hiểm tránh được mấy nhát kiếm cùng quyền cước.
Răng rắc!
Cuối cùng, dưới những cú đánh tần số cao của Phục Ma Xử và giày múa đỏ, thanh đồng lệnh bài vỡ vụn thành từng khối, bạch quang tán loạn thành nhiều mảnh ánh sáng.
Đúng lúc này, thời gian sử dụng kỹ năng dạ du của Trương Nguyên Thanh cũng kết thúc, thân thể hiện ra.
Âu Hướng Vinh dường như đang chờ đợi giây phút này, đáy mắt hiện lên màu đỏ tươi, phù văn tà dị vặn vẹo trồi lên.
Mê hoặc!
Đầu óc Trương Nguyên Thanh “oanh” một tiếng, mất đi khả năng suy nghĩ, dường như hắn đã quên mất mình vẫn đang giao đấu, đồng thời, một thanh âm quanh quẩn trong đầu:
“Bỏ vũ khí xuống, chớ phản kháng. Bỏ vũ khí xuống, chớ phản kháng...”
Âu Hướng Vinh đứng lên nhe răng cười, liễu kiếm vẽ một đường hướng tới cái cái cổ của tên Dạ Du Thần trẻ tuổi.
Hắn tình nguyện tiếp nhận công kích đáng sợ của giày múa đỏ chứ không chịu sử dụng đạo cụ phòng ngự này là có mục đích, chính là đang đợi tên Dạ Du Thần chủ động ra tay đánh lén.
Nó là đạo cụ của nghề trinh sát, sớm đã hỏng một nửa, sử dụng sớm, nhiều nhất cũng chỉ ngăn cản giày múa đỏ được một lát rồi sẽ hư hỏng hoàn toàn.
Hắn dứt khoát liền nhịn xuống, cố ý tạo sơ hở, dẫn dụ đối phương chủ động xuất thủ.
Đúng như hắn dự đoán, tên Dạ Du Thần trẻ tuổi này khuyết thiếu kinh nghiệm chiến đấu, không nắm bắt được tính tình, quả nhiên đã mắc lừa.
Tuy nhiên, ngay trước khi lưỡi kiếm lướt qua cổ Dạ Du Thần trẻ tuổi, Âu Hướng Vinh trông thấy thân thể của đối phương bỗng nhiên sụp xuống, liễu kiếm đã quét qua da đầu của cậu ta, cắt đứt một vài sợi tóc..
Đôi giày múa đỏ từ nãy đến giờ luôn đuổi đánh hắn chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện trên chân tên Dạ Du Thần kia, buộc hắn làm ra động ngửa người ra sau, tránh được nhát kiếm chí tử.
Cùng lúc đó, tên Dạ Du Thần lẽ ra phải bị mê hoặc kia, hai mắt bỗng hiện lên ánh sáng vàng rực, trong nháy mắt giúp hắn thoát khỏi ý trạng thái mê man, hắn ta búng chân sức vọt đụng vào Âu Hướng Vinh.
Âu Hướng Vinh hoàn toàn không ngờ tới tình huống này, không ngờ chỉ là Dạ Du Thần cấp 1, vậy mà có thể thoát khỏi kỹ năng mê hoặc của mình.
Mà lúc này, hắn còn duy trì tư thế vung kiếm, không cách nào thu lực, chỉ có thể trơ mắt nhìn chuôi Phục Ma Xử đâm về phía lồng ngực mình.
"Phốc!"
Huyết nhục bị xé rách, một vòng sáng vàng phun ra từ đầu Phục Ma Xử, đốt cháy sinh khí trong lồng ngực hầu như không còn.
Đôi mắt Âu Hướng Vinh tối sầm lại, đau đến suýt hôn mê, nhưng dù gì hắn cũng là Cổ Hoặc Chi Yêu thân kinh bách chiến, hắn bộc phát tiềm lực khi cái chết cận kề, kéo cánh tay phải về rồi kéo theo liễu kiếm chém hướng cổ họng Trương Nguyên Thanh.
Đồng thời, kéo căng cơ bắp cánh tay trái, búng khớp khuỷu tay, để nắm đấm trái biến thành một mũi thương đầy uy lực, đâm về phía bả vai địch nhân.
Trương Nguyên Thanh đột nhiên ngửa đầu, tránh thoát lưỡi dao sắc bén cắt cổ, chợt bị quyền trái của Âu Hướng Vinh đánh trúng bả vai, bay ra ngoài như một bao cát.
Bang!