Vừa đi, hắn vừa xem giao diện thuộc tính:
« tính danh: Nguyên Thủy Thiên Tôn »
« chủng tộc: Nhân loại »
« nghề nghiệp: Dạ Du Thần »
« đẳng cấp: 1 »
« kỹ năng: Dạ Du, Phệ Linh, Thái Âm chi linh »
« điểm kinh nghiệm: 44% »
« điểm đạo đức: 60 ( ban đầu trị số ) »
Giá trị kinh nghiệm đã tăng từ 42% lên 44%. Sau khi nuốt linh thể, hắn liền phát hiện thân thể dâng lên một dòng nước ấm, toàn thân thoải mái, thái âm chi lực hình như cũng tăng lên.
"Quan Nhã tỷ, tôi được thêm 2% kinh nghiệm?" Trương Nguyên Thanh mừng rỡ nói.
Điểm kinh nghiệm tượng trưng cho thực lực, cùng là Dạ Du Thần cấp 1, nhưng cấp 1-1% điểm kinh nghiệm cùng cấp 1-99% điểm kinh nghiệm có cách biệt về thực lực rất lớn.
Quan Nhã sửng sốt một chút, "A, đúng vậy, đúng là có chuyện này, Dạ Du Thần các ngươi có thể thông qua hấp thu linh thể để tăng điểm kinh nghiệm, nhưng Dạ Du Thần của Thái Nhất môn hình như không thích làm vậy, mỗi lần tới hỗ trợ mặt bọn hắn luôn luôn đen sì, không tình nguyện, thái độ thật không tốt."
"Vì sao lại thế?"
Mỹ nhân hỗn huyết trợn tròn đôi mắt xinh đẹp quyến rũ, "Làm sao ta biết được, ta chỉ là một trinh sát trói gà không chặt."
Vớ vẩn, dù các trinh sát có sức chiến đấu tệ đến đâu thì thuộc tính cơ bản của cấp 2 cũng có thể áp đảo ta, mà sau khi trinh sát đạt cấp bốn sau đó chuyển chức sẽ có năng lực chiến đấu cá nhân khủng khiếp, tố chất thân thể ở giai đoạn Siêu Phàm khẳng định rất mạnh.
Trương Nguyên Thanh không tin: "Thật sự tay trói gà không chặt?"
Quan Nhã đảo mắt, liếc nhìn đũng quần của Trương Nguyên Thanh rồi cười nói:
"Chưa thử qua, nếu không chúng ta vào nhà vệ sinh, cậu để cho chị luyện tay một chút."
Trương Nguyên Thanh nói: "Chị đừng như vậy mà, tôi vẫn là một đứa trẻ."
Hắn chợt móc ra điện thoại, nói: "Đêm nay chị có rảnh không, bây giờ tôi lên mạng đặt khách sạn trước. Nếu không phiền, chị cũng có thể luyện squats."
"Ha ha ha, cậu cũng biết đùa đó!" Quan Nhã cười đến run rẩy cả người: "Nguyên Thủy, cậu nên đến đơn vị thường xuyên hơn, có cậu ở đó thì tỷ tỷ ta sẽ không còn nhàm chán."
. . . .
Hai người rời khỏi tòa nhà kính tiến vào tòa nhà của Cục Công an, Quan Nhã dẫn hắn đến phòng kỹ thuật.
Sau khi các nhân viên kỹ thuật hỏi kỹ càng các đặc điểm trên khuôn mặt của hung thủ, cuối cùng phải mất cả hai tiếng đồng hồ để khôi phục lại diện mạo của hắn.
Trương Nguyên Thanh xem xem, sờ lên cằm nói:
"Có điểm giống, nhưng cảm giác không quá giống."
Lão Trương là kỹ thuật viên có kinh nghiệm phong phú, suy tư một hồi nói: "Là khuôn mặt hay là khí chất?"
"Là khí chất, khí chất của hung thủ tạo cho người ta cảm giác rất hung ác."
"Phương thức giết người như thế nào? Có thể mô tả chi tiết được không? Tôi biết là rất khó để mô tả. Tốt hơn là nên có người để tham khảo."
"Tôi vừa vào cửa đã nhìn thấy Thường Uy đang đánh Lai Phúc."
… Rất tốt."
Rốt cục, cũng phác hoạ xong, Trương Nguyên Thanh hài lòng gật đầu:
" Gần như thế này, giống nhau đến bảy tám phần."
Tiếp theo, bằng cách so sánh cơ sở dữ liệu thông tin nhân khẩu, họ đã tìm ra đối tượng.
"Âu Hướng Vinh, người thành phố Vụ tỉnh Giang Nam, thường trú ở Tùng Hải, năm lớp 12 bởi vì cố ý đả thương người khác nên bị xử tù, sau khi ra tù liền không có tin tức…”
Quan Nhã ngồi trên ghế làm việc, nở một nụ cười:
"Có những tin tức này, chậm nhất sáng mai, liền có thể bắt được hắn."
"Nhanh như vậy?"
"Ha ha, cậu phải tin tưởng nhà nước cùng người do thám chứ." Quan Nhã đứng dậy đi ra ngoài, nói: "Nguyên Thủy, công việc của cậu đã hoàn thành, có thể về trường học được rồi. Những việc tiếp theo cậu không cần để ý, mặc dù chiến lực của Dạ Du Thần rất lớn nhưng hiện tại cậu chưa có đủ can đảm và tinh thần của một chiến sĩ."
"Được rồi." Trương Nguyên Thanh vui vẻ trả lời.
. . . . .
Trong văn phòng của tòa nhà bằng kính, Lý Đông Trạch xem hết tài liệu do Quan Nhã gửi tới, hắn mở "Nhóm quản lý Linh Cảnh Hành Giả đại khu Khang Dương " lên rồi đem tin tức hung thủ đồng bộ vào trong nhóm.
Đại Cơ Bá: "Dạ Du Thần của chúng ta làm việc rất hiệu quả, danh tính của kẻ sát nhân đã được xác định."
Thủy Thượng Phiêu: "@ Lý Đông Trạch, có một Dạ Du Thần cấp dưới có thể tùy ý điều phối cảm giác thế nào?"
Lý Đông Trạch: "Cảm giác rất là tốt!"
Đường Quốc Cường phát một hồng bao.
Bạch Long: "Được rồi, chớ đắc ý, nhanh chóng triển khai, thông báo cho Sở công an Tùng Hải bố trí người điều tra nghiêm ngặt các phương tiện ra vào Tùng Hải, thông báo cho các Linh cảnh tiểu đội, tùy thời phối hợp chúng ta, chỉ mong Âu Hướng Vinh chưa chạy khỏi Tùng Hải."
Hung thủ gây án vào sáng nay, bây giờ đã qua năm sáu tiếng, đừng nói là Linh Cảnh Hành Giả, dù chỉ là người bình thường có chút chuẩn bị thì lúc này cũng đã chạy khỏi Tùng Hải rồi.
Người bình thường có thể căn cứ vào camera giám sát để tìm theo nhưng muốn dựa vào camera để tìm kiếm Linh Cảnh Hành Giả sẽ khó khăn.
Thanh Đằng: "Nếu là một tên mang nghề nghiệp tà ác lúc nào cũng có thể trả thù phía nhà nước, chạy khỏi Tùng Hải là chuyện hợp lý."
Lý Đông Trạch: "Hắn sẽ không rời khỏi Tùng Hải."
Đại Cơ Bá: "Sao có thể khẳng định như vậy?"
Lý Đông Trạch: "Nếu như Âu Hướng Vinh chỉ muốn giết Triệu Anh Quân thì đã sớm động thủ, dù cho chúng ta có Dạ Du Thần, đợi đến khi biết được thân phận của hắn, hắn cũng đã sớm ra khỏi Tùng Hải. Nhưng vì sao hắn lại chọn lúc này để ra tay?"
Đại Cơ Bá: "Không cần phải vòng vo, nói thẳng đi."
Thanh Đằng: " Vậy là để trả thù tổ chức nhà nước?"
Lý Đông Trạch: "Không, mọi thứ có lẽ phức tạp hơn, vị Dạ Du Thần của chúng ta từ trí nhớ của Triệu Anh Quân thấy được một chút manh mối. Âu Hướng Vinh khảo vấn Triệu Anh Quân vì tìm kiếm thông tin của Chén Thánh cùng danh sách."
Chén Thánh cùng danh sách? Trong khi những đội trưởng khác đang suy nghĩ về hai món đồ này thì Đại Cơ Bá trực tiếp đặt câu hỏi:
"Đấy là cái gì?"
Lý Đông Trạch phớt lờ hắn ta, chờ trong chốc lát, thấy các đồng nghiệp của mình không biết gì về Chén Thánh và danh sách nên chỉ có thể bất đắc dĩ bỏ qua việc này, gửi một tin nhắn nói:
"Chén Thánh cùng danh sách tạm thời không đề cập tới, trước nói về hành động sắp tới đi."
Chương 62 Lẩn trốn 1
Bảy giờ tối, trên bàn ăn.
Bà nội nhìn cả gia đình và thông báo trong tâm trạng vui vẻ:
"Nguyên tử, xế chiều ngày mai cậu của con sẽ về. Nguyên Quân nhớ lái xe đi đón cha con. Ngọc nhi, tan làm phải về nhà sớm."
Ngọc nhi là nhũ danh của dì út.
Trương Nguyên Thanh cùng Giang Ngọc Nhị mỗi người gặm một cái đùi gà, Trần Nguyên Quân mặt bình tĩnh uống súp gà.
Bà ngoại thấy thế, đập đũa, trợn mắt nói: "Nghe bà nói không đó!"
"Vâng."
"Hiểu rồi."
"Biết ạ."
Bà ngoại: ". . ."
Cậu mợ đi du lịch nước ngoài sắp được hai tháng, cậu là người bất cần đời không chịu làm việc đàng hoàng, mợ là người mười ngón tay không chạm việc gì, trong nhà có hai người bọn họ hay không cũng không có gì khác nhau.
Về thì về, cũng chẳng phải việc vui đáng giá để chúc mừng, chắc chỉ có bà mới vui vì có cậu về thôi…
Giang Ngọc Nhị gặm đùi gà nói: "Hai kẻ bại hoại gia tộc kia sao không đi chơi thêm mấy tháng nữa? Không có hai người họ, trong nhà rất thanh tịnh."
Trần Nguyên Quân nhìn thoáng qua dì út, nói: "Đừng nói như vậy, bại hoại gia tộc nhưng dù sao cũng là cha con mà."
Trương Nguyên Thanh nhìn qua anh họ nói: " Đừng nói như vậy, dù có là bại hoại gia tộc nhưng vẫn là cậu của cháu."
Thấy bà ngoại giận dữ muốn đứng dậy xé xác đám con cháu bất hiếu, Giang Ngọc Nhị vội vàng trấn an, nhân tiện ném ra chủ đề mà bà ngoại hứng thú nhất:
"Mẹ, bệnh viện con làm bị ma ám."
Ma ám? Trương Nguyên Thanh lập tức dỏng tai lên.
Quả nhiên, bà ngoại không thèm đếm xỉa đến con trai nữa, vội vàng hỏi:
"Ồ, đang yên đang lành sao lại có quỷ, mau kể cho mẹ nghe."
"Chu đại tỷ ở bộ phận con, lúc trực đêm, chị ấy nghe thấy tiếng cười của trẻ con trong văn phòng, chị ấy vào kiểm tra nhưng tiếng cười đó liền biến mất. Sau đó chị ấy vào nhà vệ sinh và nhìn thấy một em bé nằm tựa vào gương, suýt chút nữa chị ấy đã bị hù chết."
Dì út nói năng hùng hồn, đầy lý lẽ: "Không chỉ Chu đại tỷ, mà các đồng nghiệp khác trực ca đêm cũng nói rằng họ thỉnh thoảng nghe thấy tiếng cười của trẻ con lúc nửa đêm. Mọi người đều nói rằng chắc chắn có đứa bé nào đó bị phá thai, không cam tâm nên quanh quẩn ở bệnh viện."
Bà nội nghe xong vô cùng thích thú và bình luận: "Thật tà môn, mẹ cảm thấy khả năng này có lẽ là đúng, hôm nào tới lượt con trực ca đêm, để Nguyên tử đi với con. Còn gì nữa không?"
"Có có có . . ."
Tính hay buôn chuyện của bà ngoại không truyền cho mẹ cậu mà lại truyền cho dì út kế thừa .... Trương Nguyên Thanh nghe hai mẹ con nói chuyện phiếm, nhưng hứng thú khơi dậy trong lòng cũng từ từ biến mất.
Thân là Dạ Du Thần, hắn biết đây chỉ là lời đồn đại, không phải là sự thực.
Trước hết, linh hồn không thể tạo ra âm thanh, bởi vì chúng không có thực thể, chứ đừng nói đến dây thanh quản, trừ khi sức mạnh của linh hồn tác động trực tiếp lên tinh thần con người.
Nhưng ý chí và sức mạnh tinh thần của một đứa bé thì không đủ để lưu lại linh thể sau khi chết.
Cuối cùng, mắt người thường không thể nhìn thấy linh thể, những người sắp chết thường có nhiều âm khí trong cơ thể, có thể tương tác với linh hồn vì vậy thỉnh thoảng cũng xảy ra những chuyện như này cũng là bình thường.
Nhưng nhiều người nghe thấy đứa bé cười, thật là vô lý.
"Dì út à, cẩn thận chút nha, đừng mang đứa nhỏ đó từ bệnh viện về nhà." Trương Nguyên Thanh buồn bã nói.
Giang Ngọc Nhị đang sôi nổi nói chuyện, khuôn mặt trái xoan lập tức cứng đờ, hét lên: "Mẹ, nó lại làm con sợ.”
Bà ngoại liền gõ vào đầu thằng cháu một cái tượng trưng.
. . . .
Ăn cơm tối xong, Trương Nguyên Thanh lặng lẽ rời khỏi nhà, bắt xe đến bệnh viện cấp 3 gần đấy.
Hắn phải đi bệnh viện để siêu độ vong linh, tăng lên điểm kinh nghiệm.
Sử dụng kỹ năng "Phệ Linh" là cách tốt nhất để thăng cấp, không biết khi nào Linh cảnh mới mở ra lần nữa, cần phải nâng cao thực lực trước khi tiến vào Linh cảnh.
Đồng dạng là cấp 1, nhưng người cấp 1-99% cùng người cấp 1-1% điểm kinh nghiệm, chiến lực cách nhau một trời một vực.
Bệnh viện là nơi tốt giúp Dạ Du Thần tăng điểm kinh nghiệm, sinh lão bệnh tử đều ở bệnh viện, đương nhiên, nhà hỏa táng cũng là một nơi rất tốt, chỉ là nhà hỏa táng ở Tùng Hải đều nằm tại vùng ngoại thành.
Ngồi ở trong xe, Trương Nguyên Thanh chợt nhớ tới nói lời của Quan Nhã hôm nay.
"Vì sao Dạ Du Thần của Thái Nhất môn đối với thôn phệ linh thể rất kiêng kị, là do quy củ hay do cảm thấy hại âm đức? Hay là có nguyên nhân khác?"
Nghĩ tới đây, hắn lấy điện thoại di động ra, đăng nhập diễn đàn Linh Cảnh Hành Giả, tìm kiếm tin tức liên quan.
Kết quả tìm kiếm cho thấy: Không tìm thấy cụm từ liên quan.
. . . . .
Vùng ngoại thành, màn đêm bắt đầu bao phủ.
Trong một căn nhà cho thuê giá rẻ ở một khu công nghiệp, trong phòng khách bẩn thỉu, Âu Hướng Vinh bê một nồi mì lớn vừa nấu xong để lên chiếc bàn đầy vỏ bia rỗng.
Hắn tiện tay quét ngang, hất mớ lon bia cùng các đồ vật linh tinh xuống đất, dọn chỗ trống cho nồi mì lớn, rồi lấy một lon bia trong tủ lạnh ra.
Hắn ăn từng miếng mì lớn, uống từng ngụm bia đầy.
Nồi mì nóng hổi mới đun nhưng không thể nào làm hắn bị phỏng miệng.
Lông mày Âu Hướng Vinh thưa thớt, khuôn mặt khi thì hung ác, khi thì thờ ơ, khi thì căm thù ... như một bệnh nhân tâm thần sắp phát bệnh.
Đột nhiên, tai hắn khẽ động, hắn ngừng đũa vẻ mặt trở nên dữ tợn.
Âu Hướng Vinh chậm rãi đứng dậy, rút cây liễu kiếm ra khỏi vỏ, nhẹ nhàng dựa vào cửa phòng.
"Bang!"
Ngay khi hắn đến gần cửa ra vào, cánh cửa bị đá tung ra một cách thô bạo, ngay sau đó một quả cầu lửa nóng bỏng đánh về hướng của hắn.
Gió nóng đập vào mặt, Âu Hướng Vinh dừng bước, vung cánh tay phải cầm kiếm, ánh sáng sắc bén của kiếm chém vào quả cầu lửa, vang lên một tiếng "Bùm", trong phòng lập tức tràn ngập ngọn lửa đầy màu sắc.
Trong ánh lửa bỗng nhiên lóe lên, một đạo thân ảnh khắp người là lửa xông vào trong phòng, giống như hỏa tiễn vọt tới chỗ Âu Hướng Vinh.
Âu Hướng Vinh so với hắn hung tàn hơn, hắn nghiêng người, hung hăng huých bả vai về phía trước.
"Bành!"
Bóng người bay ra đập mạnh vào bức tường của hành lang khiến bức tường rung động dữ dội.
Bàn tay và vai phải Âu Hướng Vinh đầy vết bỏng, hắn chịu đựng đau đớn, quay người lao tới cửa sổ, hắn không dám đi lối hành lang, hành lang của khu dân cư cũ rất chật chội, một khi bị bao vây hắn ta sẽ chết chắc.
Với tiếng kính vỡ, Âu Hướng Vinh từ tầng ba nhảy ra ngoài.
"Phanh phanh!"
Người vừa lao qua cửa sổ đã nghe thấy hai tiếng súng, hắn ta dùng lưỡi kiếm đỡ được một phát vào đầu nhưng không thể ngăn được viên đạn bắn vào ngực.
Động năng cực mạnh của viên đạn xuyên qua da nhưng bị cơ bắp dẻo dai của hắn kẹp lại.
Nhìn theo tiếng súng, trong bóng tối là một mỹ nữ hỗn huyết cao gầy mặc áo sơ mi trắng, váy OL, mái tóc bay trong gió, thần thái vô song.
Mỗi tay cô ấy cầm một khẩu súng lục bạc, hai chiếc bao súng được buộc quanh đôi chân dài của cô ấy bằng lụa đen.
Chương 63 Lẩn trốn 2
Phanh phanh phanh. . . Mỹ nhân hỗn huyết bình tĩnh nổ súng, tài thiện xạ chính xác như có thể đoán được quỹ đạo rơi của hắn ta.
Âu Hướng Vinh trúng liền mấy phát súng, rốt cục rơi xuống đất, hắn bỗng nhiên nhìn về phía mỹ nhân hỗn huyết, trong con mắt hiện hai viên phù văn huyết sắc vặn vẹo.
Khoảnh khắc tiếp theo, vẻ mặt của cô trở nên ngốc trệ, chuyển họng súng nhắm ngay mi tâm của mình.
"Ầm!"
Họng súng phun ra liệt diễm, viên đạn không bắn trúng vầng trán của cô mà bị chặn lại bởi một đôi bàn tay thô ráp.
Không biết từ lúc nào lúc nào bên cạnh cô xuất hiện một gã công nhân đầu đội mũ thợ mỏ, vẻ mặt u ám đầy vẻ ngưng trọng nói:
"Cổ Hoặc Chi Yêu?"
" Cổ Hoặc Chi Yêu Cấp 3."
Trong bóng tối, một người đàn ông chống gậy đi tới, trên người mặc một bộ lễ phục màu đen vest đen cùng áo sơ mi trắng, đầu tóc được chải tỉ mỉ.
"Để bọn nhỏ đề phòng bên ngoài, đừng lại gần chỗ này."
Lại một thanh âm truyền đến, trong hành lang hiện ra một mỹ phụ thân mặc sườn xám thủy mặc, khí chất dịu dàng điềm tĩnh, dung mạo tú lệ.
Âu Hướng Vinh nắm lấy kiếm, sắc mặt âm trầm nhìn bốn phía.
"Rầm rầm rầm. . ."
Lúc này, nơi xa truyền đến tiếng xe máy gầm rú, ánh đèn sáng rọi xuyên qua bóng tối, một chiếc xe máy ầm ầm chạy tới, người phụ nữ trên xe mặc bộ đồ đua màu trắng, trong tay xách một thanh trường đao màu đen dài ba thước, dẫn đầu công kích.
Khoảnh khắc tiếp theo, tiếng súng lại vang lên, chặn đường rút lui của Âu Hướng Vinh, bóng người hỏa diễm nhảy xuống từ cửa sổ, từ bên cạnh chặn đánh.
Đường Quốc Cường, người đang đội mũ thợ mỏ, hai tay ấn xuống đất, nền xi măng nứt ra, một đôi bàn tay lấm lem bùn đất nắm lấy chân của Âu Hướng Vinh.
Âu Hướng Vinh bình tĩnh vung kiếm, đập bay viên đạn, viên đạn và lưỡi kiếm va chạm với nhau tạo thành tia lửa chói mắt.
Ngay sau đó, cơ chân của hắn phồng lên, đánh vỡ hai bàn tay ngưng tụ bằng đất thuận thế lăn về phía trước, vừa lúc tránh được người hỏa diễm từ lầu ba giết xuống.
Bạch bạch bạch. . . Sau khi đứng dậy, hắn phi nước đại, đón lấy thế công của nữ nhân đi xe gắn máy.
Trong bóng đêm, hai người lướt qua nhau, lưỡi dao sắc bén cắt ngang ngực người phụ nữ, nhưng cảm giá thứ bị cắt không phải là da thịt, Thời điểm người phụ nữ đi xe máy bị lưỡi dao chém phải, cơ thể cô ấy biến thành nước.
Mà trường đao của nàng lướt qua ngực và bụng Âu Hướng Vinh.
Ngực Âu Hướng Vinh nứt ra, một lượng lớn máu tươi phun ra ngoài.
Hắn hoàn toàn không để ý đến thương thế, tiếp tục chạy khỏi cư xá.
Lúc này, một mỹ nữ mặc sườn xám nhảy ra khỏi cửa sổ lầu 2. Cô đang chạy trên tường với đôi chân trần như tuyết trắng.
Cô ta nhảy lên đáp xuống trước mặt Âu Hướng Vinh, quát một tiếng, xoay người, sườn xám bay lên, đôi chân dài khỏe khoắn của cô xé gió rít lên như roi, hung hăng quật trên người Âu Hướng Vinh.
Âu Hướng Vinh bay đi như một quả đạn pháo, đập vỡ bức tường của tòa nhà dân cư và từ từ rơi xuống đất.
"Dám ở trong khu quản hạt của ta giết Linh Cảnh Hành Giả nhà nước, ngươi rất giỏi."
Lúc này, Lý Đông Trạch như xem trò vui chống thủ trượng chậm rãi đi tới. Người này sắc mặt nghiêm túc, trấn định như lão đại sau màn, thản nhiên nói:
"Tiếp đó, ta sẽ đích thân tiễn ngươi lên đường."
"Ai. . ." Một tiếng thở dài vang vọng xung quanh, Âu Hướng Vinh từ từ đứng lên, hai con ngươi của hắn màu đỏ như máu, tràn ngập điên cuồng cùng ngang ngược, một cỗ lực lượng tà ác cường đại xuất hiện trong cơ thể hắn.
Thanh âm hắn khàn khàn nói: "Các ngươi đều phải chết."
Lý Đông Trạch yên lặng lui lại, "Các huynh đệ, vừa rồi ta chỉ nói trò đùa thôi, ta không phải người thích độc chiếm công lao."
. . . . .
Trong xe taxi, Trương Nguyên Thanh không tìm được chút thông tin nào liên quan, cậu trở lại trang chủ diễn đàn và làm mới trang theo bản năng.
Sau đó trông thấy một bài post bị đánh dấu đỏ sticky post.
# lệnh truy nã! Cổ Hoặc Chi Yêu Cấp 3 - Âu Hướng Vinh #
Bài post này mới xuất hiện vài phút trước.
Trương Nguyên Thanh ấn mở bài post:
"Âu Hướng Vinh, Cổ Hoặc Chi Yêu cấp 3, tại ngày 18 tháng 4 giết chết trinh sát Triệu Anh Quân của Bạch Hổ binh chúng Ngũ Hành minh, ngày 19 tháng 4, 19:05, tại khu Khang Dương, đào thoát khỏi vòng vây của Linh cảnh tiểu đội.”
"Kẻ này trong cơ thể chứa đựng một loại lực lượng tà ác rất đáng sợ, là một Cổ Hoặc Chi Yêu bất thường, đã bị Linh cảnh tiểu đội khu Khang Dương đánh trọng thương, hiện tại không rõ tung tích. Tiểu đội Linh Cảnh Hành Giả của các đại khu chú ý, bản thân Âu Hướng Vinh gần như đã mất khống chế, một khi phát hiện mục tiêu, lập tức giết chết.”
"Người cung cấp manh mối, thưởng 50,000 NDT. Ai giết được hắn sẽ được thưởng 100.000 NDT."
Chưa đầy ba phút sau khi bài đăng được đăng, các bình luận bên dưới đã vượt quá 100.
Tất cả đều phàn nàn về sự bất lực của tiểu đội linh cảnh khu Khang Dương, để cho một Cổ Hoặc Chi Yêu nửa điên đào thoát.
"Có lầm hay không, loại nhân vật nguy hiểm này lúc nào cũng có thể mất khống chế, đội ngũ ở khu Khang Dương ăn cơm khô à."
"Một khi hắn vì mất khống chế mà giết người, bị Linh cảnh truy nã, chờ chúng ta đuổi tới sợ rằng đã máu chảy thành sông. Chúng ta sẽ bị Linh Cảnh Hành Giả cả nước coi là trò cười. Cười chúng ta bất lực, lương cao mà không làm được việc."
Âu Hướng Vinh trốn thoát? Thập trưởng nhanh như vậy liền khóa được mục tiêu, triển khai vây bắt?
Trương Nguyên Thanh nhất thời không biết nên tán dương hiệu suất của bọn hắn, hay là nên phàn nàn bọn hắn làm việc không xong, để quả bom hẹn giờ này chạy thoát.
" Hiện giờ huyết dịch, thậm chí huyết nhục của Âu Hướng Vinh khẳng định vẫn còn sót lại ở hiện trường, lợi dụng giày múa đỏ chắc hẳn có thể tìm ra hắn..."
Trương Nguyên Thanh lập tức nghĩ đến món đạo cụ quy tắc của mình.
Chương 64 Nhân sinh muôn màu
Trương Nguyên Thanh lẳng lặng suy nghĩ một lúc lâu rồi quyết định tạm thời không tiết lộ sự tồn tại của giày múa đỏ.
Đầu tiên, đối với chuyện Âu Hướng Vinh chỉ vừa mới bắt đầu lẩn trốn, là một tổ chức nhà nước, Ngũ Hành minh chắc chắn còn có rất nhiều thủ đoạn để truy tung tên Cổ Hoặc Chi Yêu kia, căn bản không cần một người mới như hắn nhúng tay vào.
Thứ hai, hắn chỉ là Dạ Du Thần cấp 1, chỉ là một người mới tiếp xúc đến Linh Cảnh, nếu để lộ việc bản thân sở hữu đạo cụ loại quy tắc, rất có thể dẫn tới sự dòm ngó.
Trước tiên, cứ xem tổ chức sẽ làm như thế nào đã, xem tình hình rồi quyết định cũng không muộn.... Trương Nguyên Thanh không nghĩ nhiều nữa, nhìn ra ngoài cửa sổ xem cảnh đêm.
Hiện tại, tăng thực lực mới là chuyện quan trọng nhất.
Sau năm phút, xe taxi dừng trước cổng "Bệnh viện Khoa phổi Tùng Hải". Xuống xe, thanh toán tiền, Trương Nguyên Thanh tiến vào bệnh viện, đi về hướng khoa cấp cứu.
Bây giờ, khoa ngoại trú đã đóng cửa, nhân viên bệnh viện cùng bệnh nhân chủ yếu tập trung ở khoa cấp cứu.
Bên trong khoa cấp cứu, người người nhốn nháo, bệnh nhân đến khám bệnh thường ngồi ghế công cộng, hoặc đi ra đi vào chỗ cửa thu phí và nhiều khoa khác.
Trương Nguyên Thanh đi qua sảnh thu phí, xuyên qua đám đông, tìm một chỗ ngồi gần nhà vệ sinh.
Sau khi ngồi xuống, hắn duỗi hai chân bắt đầu ngồi ôm cây đợi thỏ.
Đối với linh thể, khí tức của Dạ Du Thần như một con đom đóm trong đêm, rất bắt mắt.
Không cần cố gắng tìm kiếm, bọn chúng sẽ tự tìm tới cửa.
Nhưng linh thể của người bình thường chỉ tồn tại trong bảy ngày, trừ khi có người mới chết ở gần, nếu không sẽ không đủ thời gian để linh thể tự tìm đến, cho nên bệnh viện là nới thăng cấp tốt nhất.
Khoảng năm phút sau, Trương Nguyên Thanh nhìn thấy một người đàn ông lớn tuổi mặc áo bệnh viện, hai mắt đờ đẫn, bước chân cứng đờ đi qua đám đông về phía hắn.
Cơ thể của ông ta hư hư thực thực, những bệnh nhân đi xuyên qua cơ thể ông ta như xuyên qua không khí.
Nhìn qua ông ta có vẻ hốc hác, đôi mắt trắng dã đáng sợ, toát lên vẻ đau đớn và hối hận..
Đây là một oán linh.
Bình thường mà nói, người sau khi chết đều sẽ hóa thành oán linh, linh thể sẽ không tồn tại khí tức ôn hòa, bởi vì không ai muốn chết.
Sự lưu luyến đối với cuộc sống và sự sợ hãi đối với cái chết của bọn hắn cuối cùng sẽ hóa thành oán khí.
Nhìn thấy ông ta đi tới, Trương Nguyên Thanh há miệng hít một hơi.
Linh thể kia biến thành làn khói xanh bay vào miệng Trương Nguyên Thanh.
Mi tâm đau nhức, ý thức bỗng nhiên bành trướng, Trương Nguyên Thanh đọc được một số ký ức còn sót lại của ông ta.
Ông ta chết bởi ung thư phổi giai đoạn cuối, nửa cuối cuộc đời, ông ra đi trong sự hành hạ của hai đợt hóa trị, ho ra máu, rụng tóc, khó thở, đau đớn… ra đi không thanh thản.
Suy nghĩ cuối cùng còn sót lại là sự hối hận, tại sao mình lại hút thuốc.
"Ta sẽ không hút thuốc nữa..."
Trương Nguyên Thanh mở mắt ra, mặt mũi tràn đầy hối tiếc thốt lên.
Người chung quanh kinh ngạc nhìn hắn.
. . . . Trương Nguyên Thanh mặt không biểu tình, giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra để che giấu sự xấu hổ.
Cho đến khi mọi người ngoảnh mặt đi, hắn mới khôi phục được bình tĩnh, hắn ấn mở giao diện thuộc tính, ánh sáng xanh lam sáng rực mở ra:
« điểm kinh nghiệm: 44.5% »
" Linh thể của Triệu Anh Quân có giá trị hai điểm kinh nghiệm nhưng người bình thường chỉ có 0.5, cũng giống như quái phổ thông và quái tinh anh? Mà những cấp sau điểm kinh nghiệm nhận được sẽ càng ngày càng ít, chỉ sợ 0.5 cũng không được, xem ra chỉ có thể tích tiểu thành đại..." Trương Nguyên Thanh trầm ngâm suy nghĩ.
Dù sao thì có thể thấy được điểm kinh nghiệm tăng lên cũng đủ vui mừng rồi.
Hắn quay lại chỗ ngồi, vờ như chuyện vừa rồi chưa xảy ra, sau đó ít phút, một ông bác trung niên mặc vest, ăn mặc như nhân viên văn phòng ngác đi tới. Người chung quanh đều không nhìn thấy, cứ thế đi xuyên qua ông ta.
Trương Nguyên Thanh cũng hấp thụ cơ thể linh thể của ông chú theo cách cũ, lúc chuyển hóa linh thể tẩm bổ cho lực lượng Dạ Du Thần cũng là lúc một số ký ức tràn về như thủy triều.
Ông chú trung niên chết vì kiệt sức, nhồi máu cơ tim. Là một người lao động vinh quang của chính sách làm việc 996.
Ông chú ra đi rất an tường, dù sao đột tử là chuyện trong nháy mắt, ngươi chết sẽ không thấy đau đớn.
Nhưng sau khi đọc ký ức, Trương Nguyên Thanh biết vợ hắn vừa mới sinh đứa con thứ hai, đứa bé vẫn còn nằm trong tã lót, cũng vì kiếm tiền mua sữa bột cho con nên ông chú mới liều mạng như vậy.
Dùng sinh mệnh đi kiếm tiền, đến cuối cùng mọi thứ đều trở nên vô nghĩa.
Ý thức Trương Nguyên Thanh trở lại, hắn bỗng cảm thấy bi thương và mờ mịt.
Ý nghĩa của cuộc sống là gì? Hắn ngồi thẫn thờ, vô cảm một lúc lâu.
Lúc này, linh thể thứ 3 đi đến.
Cô ấy là một quý cô có khuôn mặt xinh đẹp, lông mày cong cong kiểu Hàn Quốc, quần áo lộng lẫy và thanh tú.
"Còn trẻ và xinh đẹp như vậy mà đã chết, đáng tiếc đáng tiếc. . ."
Đến khi tới gần, Trương Nguyên Thanh mới phát hiện lồng ngực của cô bị lõm xuống, quần áo dường như thấm đầy máu đen, hơn nữa sau gáy dường như cũng bị thương rất nặng, máu còn dính cả vào tóc bết thành từng mảng.
Không mặc áo bệnh viện, tức là cô ấy không chết trong lúc nằm viện, mà chết vì tai nạn hoặc bị người khác giết ...
Trương Nguyên Thanh nhẹ nhàng khẽ hít, đem linh thể thôn phệ.
. . .
Mi tâm đau đớn, bành trướng, ký ức không thuộc về bản thân được rót vào thức hải.
Mắt Trương Nguyên Thanh tối sầm lại, ngay sau đó hắn trông thấy một đôi đôi chân thon dài trắng nõn, ngồi tại trên giường, đem tất cao màu đen từng chút một cuốn lên đùi.
A, thì ra nữ nhân đi tất chân như vậy. . . . Trương Nguyên Thanh đã độc thân hai mươi năm nay đã tiếp thu được một kiến thức mới về con gái.
Lúc này, sau lưng truyền đến tiếng nói của một người đàn ông:
"Lúc này, giọng nói của một người đàn ông vang lên từ phía sau."
"Buổi tối đừng nhắn tin cho ta, suýt chút nữa bị vợ nhìn thấy đó."
Trương Nguyên Thanh lúc này cảm thấy tim mình đập thình thịch.
Nam nhân, giường, mặc tất chân… Ai cũng có thể đoán được chuyện gì xảy ra.
Sau này không thể nên tùy tiện thôn phệ linh thể nữ! Hắn thật may mắn, trong lòng lẩm bẩm, may mà ký ức bắt đầu từ việc đi tất chân, nếu như lùi thêm vài phút, có lẽ hắn đang nằm hoặc quỳ ...
Ân, trong miệng không mùi lạ, may quá… Hắn đang nghĩ ngợi, liền nghe chính “mình” nói:
"Như vậy không tốt sao, anh ly hôn rồi cưới em."
Nam nhân phía sau đang xột xoạt mặc quần áo, cười nhạo nói:
" Ta có một con trai và một con gái, dự định sang năm sẽ sinh thêm cháu thứ 3 thì sao lại phải vì cô mà ly hôn. Với lại, sau khi ly hôn tài sản sẽ bị chia đôi.”
Chương 65 Nhân sinh muôn màu 2
"Lúc trước không phải đã nói rồi sao, ta cho cô tiền - cô làm Tiểu Tam, khi đã dành dụm đủ tiền thì gả cho người nào cô muốn lấy, tìm một người lương thiện mà kết hôn. Ngày nào đó cô muốn chấm dứt mối quan hệ này thì nói cho ta biết. Nhưng tốt nhất cô đừng có suy nghĩ viển vông."
Người phụ nữ có vẻ giận dỗi không nói lời nào, khi người đàn ông đi khỏi, cô lái chiếc BMW cỡ nhỏ phóng nhanh trên phố để trút bỏ nỗi niềm.
Cuối cùng xảy ra tai nạn xe, các nỗ lực cứu hộ không thành công nên cô đã chết.
Hình ảnh kết thúc, Trương Nguyên Thanh mở mắt ra, nhéo nhéo mi tâm, trong lòng cảm thấy không cam lòng, tự nhủ các chị em cần gì phải như vậy chứ, là hải sản cao cấp ở đâu cũng tìm được khách hàng, tội gì phải vì một nam nhân tức giận, trên đời được mấy nam nhân tốt.
Còn nữa, cưới một người lương thiện là chuyện không thể, không thể trong cuộc đời này.
Hắn nghĩ như vậy nhưng đột nhiên ý thức được có chỗ không đúng?
Tại sao mình lại cảm thấy ý thức của mình giống phụ nữ thế nhỉ, mình rõ ràng là một thằng đàn ông.
Mấy giây sau, Trương Nguyên Thanh tỉnh táo lại, hắn đã vô tình bị ảnh hưởng bởi linh thể của cô gái kia, ý nghĩ cũng bị nữ tính hóa, trong lòng lại có ham muốn tiền bạc và vật chất.
Câu nói "không hút thuốc" vừa nãy chắc cũng do tác động từ linh thể ông già kia.
Sau khi hắn ổn định tinh thần, linh thể thứ tư đi tới, đây là một thanh niên tuấn tú nhưng hơi gầy, nhìn hắn ta rất dễ liên tưởng đến 3 chữ "tiểu nãi cẩu*".
(* tiểu nãi cẩu: chỉ những chàng trai thích lái máy bay, tính cách trẻ con hay làm nũng giống chó con)
"Dáng dấp không kém gì mình. Vẫn là hút linh thể nam nhân tốt hơn, càng an toàn hơn, dù cho gặp phải chuyện đó thì ít nhất cũng là mình nằm trên."
Hắn há mồm đem linh thể “tiểu nãi cẩu” hút vào trong bụng.
. . . .
Tạp âm chói tai làm chấn động màng nhĩ, đèn led đủ màu lớn nhỏ xoay tròn, làm cho người ta hoa mắt, cực kì ô nhiễm ánh sáng.
Nhìn xung quanh, toàn là những bóng người đang lắc lư, những cái đầu lắc lư và mùi khói gay mũi bay trong không khí.
Đây là một quán bar.
Trương Nguyên Thanh cảm giác thân thể lắc lư không kiểm soát, đồng thời cầm lấy ly rượu và uống với bạn bè của mình.
Trong niềm hân hoan trút hết cảm xúc, trong sự trống trải và hạnh phúc đan xen với đồ uống và xúc xắc, “tiểu nãi cẩu” cùng bằng hữu của hắn chơi thẳng đến hai giờ sáng mới rời đi.
Hai người đặt xe, trở về căn nhà cho thuê, Một người bạn tốt bụng giúp hắn mở cửa phòng ngủ.
Trương Nguyên Thanh mặc dù không thể khống chế thân thể, nhưng ý thức rất rõ ràng, hắn nhận thấy người mình đang nhập vào đang say như chết, mạch máu trong não như muốn vỡ ra, hắn suy đoán đối phương chết vì uống quá nhiều rượu, hoặc có lẽ là đột tử?
Trong lúc đoán mò, “tiểu nãi cẩu” bị ném lên giường, bạn của anh ta đã giúp cởi giày và quần, đắp chăn bông lên rồi lấy khăn giấy lau mồ hôi trên mặt cho hắn.
Người bạn này có thể tin tưởng. . . Trương Nguyên Thanh trong lòng tự nhủ.
Vừa nghĩ tới, liền phát hiện hắn ta cũng bắt đầu cởi quần áo, hắn vén chăn bông lên, nhanh chóng lột sạch quần áo của “tiểu nãi cẩu”.
. . . . Trương Nguyên Thanh sững sờ, cảm thấy có gì đó không ổn.
Lúc này, anh nghe thấy “tiểu nãi cẩu” đang lẩm bẩm:
"Lão công ~ "
"Bằng hữu" đè lên thân thể “tiểu nãi cẩu”, tay cầm lọ vaseline, miệng đầy mùi rượu nói:
""Đưa mông lên ta cho một ít dầu!"
? ? ? Bộ não của Trương Nguyên Thanh "Oanh" một tiếng, giống như ngũ lôi oanh đỉnh.
Không! Không! Không!
Các ngươi không thể làm điều này! không phải như thế này!!
Trong sự sợ hãi và hoảng loạn tột độ, Trương Nguyên Thanh cưỡng ép cắt ngang việc đọc ký ức.
Trong tòa nhà khoa cấp cứu, chỗ ngồi bên cạnh toilet, Trương Nguyên Thanh đột nhiên mở mắt, thở hồng hộc giống như bị thiếu dưỡng khí
Sắc mặt hắn trắng bệch, ánh mắt hoảng sợ, lưng ướt đẫm mồ hôi.
"Tiểu tử, ngươi không sao chứ?" Bác gái ngồi cạnh ân cần hỏi han:
"Ngươi đăng ký khám chưa, không thoải mái chỗ nào?"
Trương Nguyên Thanh xua tay ra hiệu rằng mình không sao rồi lao vào nhà vệ sinh, vặn vòi nước rồi tạt một gáo nước lạnh vào mặt.
Thật là đáng sợ, nam nhân thật là đáng sợ!
Hắn phải chịu những tổn thương mà đáng ra giới tính này không nên có.