• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 6 Thẻ nhân vật

Điều tra viên văn phòng cảnh sát khu Khang Dương? Đơn vị anh họ công tác, tìm mình?

Trong lòng Trương Nguyên Thanh theo bản năng rùng mình, đang muốn đi đến cửa phòng ngủ nghe lén, bỗng nhớ tới cái gì, mở điện thoại di động, cắt bỏ ghi chép nói chuyện phiếm, ghi chép trò chuyện gửi cho anh Binh.

Lại lấy thư anh Binh viết cho hắn gấp lại, đặt ở phía dưới chậu hoa bên cửa sổ.

Lúc này mới yên tâm mở ra một khe hở, âm thầm quan sát.

Chỗ sảnh truyền đến tiếng bà ngoại không đáp mà hỏi ngược lại:

“Các anh tìm nó làm gì.”

Bà không mời điều tra viên đi vào, mà là chặn ở cửa.

“Chúng tôi cần hỏi cậu ấy một số việc, đây là giấy chứng nhận của chúng tôi.”

Nói chuyện là cô gái, giọng nói gợi cảm.

Ánh mắt bà ngoại thoáng dừng lại ở trên giấy chứng nhận, sau đó nhíu mày tránh đường.

Trương Nguyên Thanh mở ra cửa phòng đúng lúc, đánh giá điều tra viên tiến vào phòng khách.

Điều tra viên cầm đầu mặc trang phục chính thức màu đen, phối hợp áo sơmi trắng ghi lê đen, trong tay chống một cây gậy chống gỗ mun, khuôn mặt gầy, để hàng ria mép, tóc vuốt ngược cẩn thận tỉ mỉ.

Phong cách Ăng-lê nồng đậm này, cùng với hàng ria mép, làm người ta không tự giác nhớ tới Hoa kiều về nước thời đại dân quốc.

Bên trái quý ngài Hoa kiều là nữ điều tra viên trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp, ngũ quan tràn đầy cảm giác lập thể, tựa như là con lai, khóe miệng cười mỉm, đôi mắt ngập nước linh động phi thường.

Nàng cao đại khái 175cm, có được đôi chân dài có thể so với siêu mẫu, mặc trang phục chính thống, cô gái vạt áo sơmi nhét vào trong lưng quần, phác thảo ra vòng eo mảnh mai cùng bộ ngực phồng lên, gọn gàng tinh xảo.

Vị điều tra viên cuối cùng kia, vẻ mặt chất phác, đeo kính đen, tóc hơi rối, rất có khí chất chuyên gia.

“Tôi là Trương Nguyên Thanh, các người tìm tôi có chuyện gì?”

Ở cùng lúc Trương Nguyên Thanh đánh giá bọn họ, điều tra viên cũng đang đánh giá người trẻ tuổi này.

Nữ điều tra viên con lai cười mỉm nói:

“Chúng tôi là điều tra viên văn phòng cảnh sát khu Khang Dương, có mấy vấn đề muốn hỏi cậu, mời phối hợp điều tra.”

“Được.”

Trương Nguyên Thanh dẫn bọn họ ngồi xuống ở sô pha phòng khách, bà ngoại rót cốc nước cho ba vị điều tra viên, sau đó vẻ mặt hoang mang nhìn chằm chằm cháu ngoại.

Bà không thể ngờ được được bé nhiệt tình sáng sủa giỏi kết giao, mình một tay nuôi lớn, sẽ bởi vì việc gì cần điều tra viên sở cảnh sát tới nhà hỏi.

Điều tra viên trẻ tuổi tóc rối, ánh mắt dại ra, lấy ra quyển sổ tay cùng bút, vặn nắp bút.

Người đàn ông tóc vuốt ngược ngồi ở trên sô pha, hai tay chống gậy, nghiêm mặt nói:

“Biết Lôi Nhất Binh không.”

Quả nhiên là đến vì chuyện anh Binh, đến nhanh như vậy... Trương Nguyên Thanh trả lời theo sự thật:

“Chúng tôi là bạn chơi từ nhỏ tới lớn, vì sao đột nhiên hỏi cái này.”

Trong lòng hắn hiện lên một sự nghi hoặc, anh họ là đội trưởng đội 2 văn phòng cảnh sát khu Khang Dương, ba vị điều tra viên này đã tới nhà, khẳng định từng điều tra bối cảnh gia đình hắn.

Theo lý thuyết, biết ghé thăm là người nhà đội trưởng đội 2 trong văn phòng cảnh sát, mọi người đều là đồng nghiệp, không nên thông báo, đánh tiếng trước?

Người lăn lộn thể chế, chút đạo lí đối nhân xử thế này cũng không hiểu?

Nhưng anh họ bên kia không có một chút động tĩnh, hiển nhiên là không biết, bằng không cho dù không đi theo tới đây, cũng sẽ gọi điện thoại thông báo hắn một lần.

“Ồ, bạn bè!”

Người đàn ông nhẹ nhàng đạp giày da bóng lộn một cái, nói không nhanh không chậm:

“Là như vậy, Lôi Nhất Binh mất tích rồi, văn phòng cảnh sát Hàng thành tỉnh Giang Nam bên kia liên lạc chúng tôi, nói tra được Lôi Nhất Binh ở buổi sáng trước khi mất tích, có gửi một gói đồ, người nhận là cậu.”

Ánh mắt hắn sâu thẳm như đầm nước chăm chú nhìn Trương Nguyên Thanh, giống như có thể nhìn thấu lòng người, “Có chuyện này không.”

Trương Nguyên Thanh lộ ra vẻ mặt kinh ngạc mờ mịt: “Mất tích? Điều này sao có khả năng...”

Gã mọt sách làm việc ghi chép mở miệng nhắc nhở:

“Cậu chỉ cần trả lời có, hoặc là không có.”

“Có, ngay tại vừa rồi, tôi thu được một gói đồ, nhưng bên trên không có ghi tên người gửi, tôi còn nghi hoặc là ai gửi đồ cho tôi.” Trương Nguyên Thanh sắc mặt trầm trọng gật đầu.

Chuyện này phủ nhận vô dụng, sở cảnh sát đã có thể tra được chuyển phát, tra xét camera giám sát tiểu khu càng không nói chơi.

Người đàn ông tóc vuốt ngược gật gật đầu, hỏi:

“Trong bọc đồ là cái gì? Hy vọng cậu trả lời đúng sự thật, cái này đối với chúng tôi mà nói là manh mối cực kỳ quan trọng.”

Bà ngoại bên cạnh nhẹ nhàng thở ra, đồng thời lại nhịn không được lo lắng cho Lôi Nhất Binh.

Đứa nhỏ đó coi như là bà nhìn nó lớn lên, tuy đã chuyển nhà nhiều năm.
Chương 7 Thẻ nhân vật 2

Trương Nguyên Thanh trả lời:

“Trong gói đồ không có gì cả, là rỗng.”

“Rỗng?” Người đàn ông tóc vuốt ngược nheo mắt, đôi mắt kia như có thể nhìn thấu lòng người của hắn đánh giá Trương Nguyên Thanh.

Tuy tôi nói dối, nhưng tấm thẻ màu đen không cánh mà bay, không có gì khác với rỗng cả, không sợ ông điều tra... Trương Nguyên Thanh không né tránh, thành khẩn nhìn thẳng vào hắn, nói:

“Lúc tôi mở gói đồ ra, phát hiện bên trong là rỗng, chỉ có lớp chống sock. Đúng rồi, gói đồ kia còn ở phòng tôi, không tin các người có thể đi xem.”

Nếu anh Binh mất tích là như hắn suy đoán, hắn bây giờ khẳng định cần giấu diếm trước, chờ anh họ tan ca về nhà, lại nói rõ tất cả.

Loại chuyện có thể tồn tại phiêu lưu này, tự nhiên là thương lượng với người trong nhà ổn thỏa nhất.

Người đàn ông tóc vuốt ngược dùng ánh mắt ra hiệu cô gái cấp dưới một cái.

Người sau cười mỉm tiến vào phòng, chỉ một lát đã quay về phòng khách, khẽ gật đầu với đồng bạn.

Người đàn ông tóc vuốt ngược trầm ngâm một phen, nói:

“Nếu tiện, chúng tôi muốn kiểm tra phòng của cậu một lần, còn có máy tính. Mặt khác, mời đưa điện thoại di động của cậu cho tôi xem chút.”

Kiểm tra máy tính thì được, nhưng xin đừng mở ra lịch sử duyệt web, cùng với tư liệu học tập trong phần cứng... Trương Nguyên Thanh mặt không đỏ tim không đập nhanh mở khóa màn hình điện thoại di động, đưa qua.

Người đàn ông tóc vuốt ngược tiếp nhận điện thoại di động, mà nữ điều tra viên thì một lần nữa tiến vào phòng.

Người đàn ông tóc vuốt ngược một tay cầm điện thoại di động, sau khi ngón cái lướt vài cái đơn giản, liền trả lại cho Trương Nguyên Thanh, sau đó kiên nhẫn chờ đợi.

Nửa khắc sau, nữ điều tra viên sải đôi chân dài đi ra, lần này, cô đã lắc lắc đầu.

Người đàn ông tóc vuốt ngược khẽ gật đầu, ôn hòa nói:

“Cảm tạ cậu phối hợp, chúng tôi không quấy rầy nữa.”

Trương Nguyên Thanh vội vàng hỏi:

“Tôi có thể hỏi một chút tình huống Lôi Nhất Binh không?”

Hắn đây đã là xuất phát từ thật lòng, cũng là vì “che giấu”, nghe nói bạn từ nhỏ mất tích lại không truy hỏi tình huống, vậy thì quá đáng ngờ rồi.

Người đàn ông tóc vuốt ngược kiên nhẫn trả lời:

“Lôi Nhất Binh mất tích ở trong ký túc xá, camera trong hành lang chưa quay được hình ảnh cậu ta rời khỏi. Căn cứ một người bạn cùng phòng cung cấp tin tức, đêm hôm đó lúc cậu ta rời giường đi WC, còn nhìn thấy Lôi Nhất Binh ngủ ở trên giường.

“Nhưng buổi sáng dậy, người đã không thấy tăm hơi. 24 giờ sau, bởi vì không liên hệ được, nhân viên phụ đạo của bọn họ thông báo nhà trường, nhà trường lập tức báo cảnh sát.

“Tình huống chi tiết hơn, cậu gọi điện thoại hỏi văn phòng cảnh sát địa phương.”

Thế này giống với chú Lôi nói, xem ra văn phòng cảnh sát địa phương căn bản chưa có tiến triển, ừm, cũng có thể là gã này không muốn nói cho mình biết... Trương Nguyên Thanh gật gật đầu:

“Tôi biết rồi.”

Người đàn ông tóc vuốt ngược dẫn theo hai cấp dưới đi về phía cửa chống trộm, nửa đường dừng lại, xoay người nói:

“Nếu có manh mối gì, cậu nhất định phải kịp thời cho chúng tôi biết, tuyệt đối đừng có điều giấu diếm đối với chúng tôi.”

Trương Nguyên Thanh đang muốn gật đầu, chợt nghe hắn cười ý vị sâu xa nói:

“Bằng không, kế tiếp mất tích có thể chính là cậu.”

Kế tiếp mất tích chính là tôi?

Hắn lời này là có ý tứ gì, uy hiếp ta? Không giao ra tấm thẻ đen thì khiến mình giống với anh Binh bốc hơi khỏi nhân gian?

Nói đi cũng phải nói lại, tấm thẻ đó rốt cuộc là thế nào, tự dưng biến mất... Muốn giao nộp cũng không giao ra được.

“Đa tạ nhắc nhở!”

Hắn trả lại một nụ cười không có ý cười gì.

Mặc kệ thế nào, vẫn là chờ anh họ tan tầm trở về nói sau.

Anh Binh khẳng định không muốn tấm thẻ rơi vào trong tay văn phòng cảnh sát, bằng không sẽ không gửi đồ cho hắn.

Với lại, làm bạn bè kiêm đồng bạn từ nhỏ, hắn tin tưởng anh Binh sẽ không chơi xấu hắn.

Bà ngoại ở bên mặt sa sầm, lạnh như băng nói:

“Không tiễn.”

Người này làm sao vậy, đang yên đang lành rủa cháu ngoại bà.

Người đàn ông tóc vuốt ngược cười cười, từ túi trái đồ tây lấy ra một tấm danh thiếp, đưa tới, “Có chuyện gì có thể liên hệ tôi bất cứ lúc nào.”

Đợi sau khi Trương Nguyên Thanh tiếp nhận, hắn dẫn hai cấp dưới rời đi.

“A Binh sao mà mất tích rồi? Ài, bà phải rút thời gian đi thăm mẹ A Binh.” Đám người đi rồi, bà ngoại thấp thỏm lo âu nói.

Hai nhà trước kia là hàng xóm, cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy mười mấy năm, vẫn là có chút tình cảm.

Trương Nguyên Thanh sắc mặt mỏi mệt nói:

“Bà ngoại, cháu đêm qua ngủ không ngon, về phòng nghỉ ngơi trước, giữa trưa nếu chưa dậy, thì không cần gọi cháu.

“Nếu ông ngoại trở về, cháu nói chuyện này với ông ấy, bảo ông ấy liên hệ chú Lôi một phen.”
Chương 8 Quỷ dị hàng lâm

Tối hôm qua chơi với dì trẻ đến hai ba giờ sáng, buổi sáng bệnh cũ tái phát bừng tỉnh, bản thân đã ngủ thiếu giấc, vì tìm kiếm tấm thẻ đen anh Binh gửi, lại cưỡng ép vắt cạn sức lực bộ não.

Lúc này mệt đầu óc choáng váng từng cơn.

Đợi sau khi bà ngoại gật đầu, Trương Nguyên Thanh quay về phòng.

Đóng cửa lại, gót chân giẫm lên nhau, cởi giày ra, lao đầu đến trên giường, đầu choáng váng ngủ say.

...

Trong xe MPV* màu đen, Lý Đông Trạch ngồi ở ghế mềm da thật, gậy chống tay cầm nạm vàng dựa chéo bên ghế, lòng bàn tay nâng ly chân dài, lắc rượu màu đỏ tươi.

* Xe MPV là dòng xe có nhiều chức năng và là dòng xe đa dụng, có thể chuyển đổi giữa chở người và chở hàng hóa bằng cách gập hàng ghế sau lên xuống.

“Quan Nhã, vừa rồi ở trong phòng có phát hiện gì?”

Hắn quay đầu, nhìn về phía người đẹp con lai chỗ ngồi bên cạnh.

Quan Nhã lười biếng dựa vào ghế mềm, đôi chân thon dài khép lại kín kẽ, khuôn mặt xinh đẹp chăm chú nói:

“Có phát hiện trọng đại.”

“Nói.” Lý Đông Trạch nghiêm mặt nói.

Gã mọt sách hàng ghế sau cũng dời ánh mắt từ trong điện thoại di động ra, nhìn qua.

Giọng điệu Quan Nhã nghiêm túc:

“Thằng nhóc đó là kẻ thích các chị gái chủ động mặc đồ ren, trong tư liệu học tập của hắn tất cả đều là cái chị gái trưởng thành, nhưng thùng rác của hắn lại sạch sẽ như vậy, cái này quả thực không hợp lý.”

“Hắn giới xã giao rất rộng, diễn đàn nào cũng có, nhưng chỉ sinh động ở diễn đàn game cùng diễn đàn lsp (lão sắc bì = háo sắc), diễn đàn khác đều bố trí tin tức che chắn... Trong phòng hắn trừ máy chơi game, không có bất cứ đồ dùng giải trí nào, thằng nhóc này tính cách thực tế có chút quái gở... Đúng rồi, thập trưởng, anh biết lsp là có ý tứ gì chứ.”

Người đẹp con lai cười tủm tỉm làm tư thế vỗ vỗ.

Hai đồng bạn nghe mà ngẩn ra, Lý Đông Trạch vội vàng nâng tay đánh gãy, cả giận nói:

“Ồ, Oh my god, tôi thật muốn dùng giày hung hăng đạp vào mông cô. Tôi đang nói chính sự với cô, cô nói những thứ lung tung đó làm cái gì. Tôi đã nói với cô rất nhiều lần, đừng chơi trò lưu manh đừng nói chuyện ‘mặn’, cô thói quen như vậy rất không tốt, rất không tao nhã.”

Cô nàng chân dài không sợ thủ trưởng phẫn nộ chút nào, cười nói:

“Đừng có nhạt nhẽo như vậy chứ, vui đùa thích hợp có lợi cho sinh động không khí.”

Cô chậm rãi thu hồi nụ cười, nói:

“Tôi chưa ở trong máy tính của hắn phát hiện thứ đáng ngờ, nhưng ở phía dưới chậu hoa cửa sổ, đã tìm được thư Lôi Nhất Binh gửi cho hắn. Lôi Nhất Binh quả thật có gửi đồ cho hắn, không có gì bất ngờ chính là thẻ nhân vật, nhưng không biết là nghề nghiệp gì.”

Lý Đông Trạch trầm mặc vài giây, nhắm mắt dưỡng thần:

“Ngày mai cô đến một chuyến nữa, a, đó là nếu hắn chưa mất tích.”

...

Trong mơ mơ màng màng, Trương Nguyên Thanh cảm giác có cái gì mềm mại đầy đặn đè ở trên người mình, có chút không thở nổi.

Mở mắt ra, thấy một khuôn mặt đầy đặn tinh xảo, cùng với nụ cười bỡn cợt.

Dì trẻ hậm hực nói:

“Thằng nhóc thối tha, dám cho dì leo cây, bà đây ngồi đè chết mày.”

Cô ngồi như vịt trên người thằng cháu, thân thể ngã về phía trước, nâng mông hung hăng dập xuống.

Trương Nguyên Thanh bị ngồi rên lên một tiếng, thiếu chút nữa tắt thở, tức giận duỗi lưng, hất ngã cô gái này.

Ở trong tiếng kinh hô “Ai da” của dì trẻ, hắn thấy ngoài cửa sổ sắc trời đã tối, bất tri bất giác, từ buổi sáng ngủ tới tối.

“Ăn cơm thôi!”

Dì trẻ nằm nghiêng ở trên giường, dùng Đoạt Mệnh Liên Hoàn Cước đá vào mông cháu trai.

“Dì đừng trả đũa được không, ông đây tôn già kính trẻ, không chấp nhặt với dì.”

Trương Nguyên Thanh chuồn đến bên giường, xỏ giày, đi ra khỏi cửa phòng.

Trong phòng khách có mùi thơm nồng đậm, ông ngoại bà ngoại ngồi ở bên bàn ăn dùng bữa. Ông ngoại tóc bạc trắng, gầy mà cao, sắc mặt nghiêm túc, không thích nói cười.

“Thế nào, lần này sắp xếp đối tượng cho con được không.”

Trên bàn cơm, bà ngoại có chút chờ mong hỏi.

“Cũng không tệ, lương một năm trăm vạn, quản lý cấp cao của xí nghiệp, hài lòng hài lòng!”

Dì trẻ gật đầu giống con gà con mổ thóc.

“Con mỗi lần đều nói như vậy, mỗi lần đều cho người ta vào danh sách đen.” Bà ngoại vươn đầu ngón tay hung hăng gõ cái đầu quả dưa của con gái, khiển trách:

“Trưởng thành chút đi, ngẫm xem mình bao nhiêu tuổi rồi.”

“Đúng vậy đúng vậy... Trương Nguyên Thanh ở một bên vui sướng khi người gặp họa, sau đó cẳng chân đã bị Giang Ngọc Nhị hung hăng đá một cước.

Hai người ở gầm bàn đá lẫn nhau, bàn ăn “loảng xoảng” vang không ngừng.

“Không ăn cơm thì cút về phòng cho tao.”

Bà ngoại rống một tiếng, Trương Nguyên Thanh cùng dì trẻ lập tức cúi đầu lùa cơm.

“Bà ngoại, anh họ khi nào trở về.” Trương Nguyên Thanh hỏi.
Chương 9 Quỷ dị hàng lâm 2

Cả nhà cậu ở căn đối diện, đoạn thời gian trước, mợ xuất thân gia đình giàu có cùng cậu phóng đãng không gò bó xuất ngoại du lịch, trong khoảng thời gian này bữa tối của anh họ đều là ăn ở bên này.

“Nói là tối nay tăng ca, đêm không về... Nó cái đứa này, một khi làm việc là không cần mạng nữa, cùng cha nó chơi bời lêu lổng hoàn toàn là hai cực đoan.” Bà ngoại oán giận nói.

Tăng ca... Trương Nguyên Thanh khó nén thất vọng “Ồ” một tiếng.

Ăn xong bữa tối, Trương Nguyên Thanh cùng Giang Ngọc Nhị đều trở về phòng, để lại bà ngoại thu thập tàn cục.

...

Về tới phòng mình, Trương Nguyên Thanh khóa cửa, cầm lấy điện thoại di động gọi điện thoại cho anh họ.

Đã không có cách nào giáp mặt nói, vậy thì gọi điện thoại đi.

Chỉ là câu thông bằng điện thoại, tóm lại không nói được rõ ràng như mặt đối mặt.

Điện thoại rất nhanh đã bắt máy, nhưng trong điện thoại truyền đến là tiếng Tây nhắc nhở tắt máy.

“Đang họp?”

Trương Nguyên Thanh bất đắc dĩ cúp điện thoại. Anh họ làm đội trưởng trị an, bận rộn công việc, nghỉ ngơi ăn uống cũng không có quy luật, loại tình huống không liên hệ được này thỉnh thoảng xảy ra.

Hắn quen rồi.

Trương Nguyên Thanh nằm ở trên giường, nhìn trần nhà, tùy ý suy nghĩ bay xa...

Giả thiết anh Binh mất tích là con người làm ra, mục tiêu của đối phương là tấm thẻ đen, vậy mình phải cẩn thận, phương pháp ổn thỏa nhất là giao tấm thẻ đen cho anh họ, lại do anh họ tặng lại cho cấp trên.

Lấy cấp bậc hành chính văn phòng cảnh sát thành phố Tùng Hải, thế lực tỉnh Giang Nam bên kia sức ảnh hưởng có hạn.

Nhưng vấn đề là, tấm thẻ đen không thấy nữa, đây là điều đau đầu nhất... Trương Nguyên Thanh buồn bực gãi gãi đầu.

Một tấm thẻ đen có thể tự dưng biến mất, nghĩ thôi đã cảm thấy kinh sợ, không tìm lại được tấm thẻ đen, cách làm nộp lên quốc gia liền đi không thông.

Chỉ có thể nói thẳng với anh họ trước, lại để hắn phản ứng với bên trên, tiếp theo nghe theo sắp xếp là được, ta chỉ là sinh viên bình thường, cái gì cũng không làm được.

Đột nhiên, Trương Nguyên Thanh cảm giác trán có chút đau, có chút bỏng, đưa tay gãi gãi, cảm giác đau đớn càng thêm mãnh liệt.

Hả? Vừa đau lại nóng, chuyện gì vậy...

Hắn có chút mờ mịt rời giường, đi đến đứng trước gương bên cửa sổ, đánh giá mình trong gương.

Trong tấm gương soi ra một khuôn mặt thiếu niên, ngũ quan thanh tú, làn da trắng nõn, không có sự kiên nghị từng trải xã hội mà có, cũng không có tang thương năm tháng gội rửa ra.

Chỉ có một tinh thần phấn chấn của người trẻ tuổi hừng hực trào ra.

Ở chỗ trán hắn, có một dấu ấn trăng tròn màu đen, trông rất sống động, khối lồi lõm bất quy tắc mặt ngoài rõ ràng có thể thấy được.

Chỗ đáy dấu ấn trăng tròn, còn có một thứ tương tự thanh tiến độ, biểu hiện là: 90%

Cái này... Trương Nguyên Thanh kinh ngạc ‘bịch bịch’ lui về phía sau, hắn dùng lực day trán, nhưng dấu ấn giống như hình xăm, như thế nào cũng không xóa đi được.

Trán mình sao có thể có thứ này? Xuất hiện khi nào? Trong đầu hắn hiện lên suy nghĩ hỗn loạn, xen lẫn hoảng hốt cùng mê mang.

“Đợi chút! Hình, hình này không phải là mặt trăng đen trên tấm thẻ sao.”

Hắn đầu tiên là ngẩn ra, suy nghĩ trở nên thông suốt.

Tấm thẻ màu đen không phải đánh mất, mà là đã tiến vào thân thể hắn, lấy một loại phương thức hắn không thể hiểu được, biến thành dấu ấn trên trán.

Đang mê mang, hắn phát hiện thanh tiến độ dưới dấu ấn trăng đen biến thành 92%, theo chữ số nhảy lên, cái trán nóng bỏng một trận.

Cái này tính là gì, hiện tượng siêu tự nhiên? Công nghệ cao? Ảo giác?

Giờ khắc này, nội dung bức thư một lần nữa nổi lên trong lòng: Đây là một món quà có thể thay đổi cuộc đời...

“Tấm thẻ màu đen thật là bảo bối, cho nên mình trước đó suy đoán là đúng, có người thèm thuồng tấm thẻ này, anh Binh không muốn để đối phương thực hiện được, cho nên gửi cho mình, mà hắn bởi vậy mất tích...”

Trương Nguyên Thanh vừa lo cho anh Binh, vừa âm thầm có sự chờ mong nhìn chằm chằm thanh tiến độ.

Thanh tiến độ đạt tới 100% sẽ xảy ra cái gì? Tận mắt chứng kiến điều thần dị trước mắt, hắn tràn ngập tò mò đối với biến hóa kế tiếp.

Sau khi lại bỏng rát vài lần, thanh tiến độ dưới đáy trăng đen rốt cuộc đi hết hành trình, đạt tới 100%.

Ngay sau đó, bên tai vang lên thanh âm không có cảm xúc dao động, không mang theo cảm tình:

“Thẻ nhân vật khởi động lại xong...”

“Tên họ: Đợi đặt tên (mời lập tức đặt tên)”

“Chủng tộc: Nhân loại”

“Nghề nghiệp: Thần dạ du”

“Cấp bậc: 0”

“Kỹ năng: Không”

“Giá trị kinh nghiệm: 0%”

“Giá trị đạo đức: 60 (trị số mới bắt đầu)”

Dưới giá trị đạo đức còn có một hàng ghi chú:

“Tuyệt đối đừng để giá trị đạo đức của mình thấp hơn 60, trước kia ngươi có thể không được chọn, nhưng bây giờ xin làm người tốt.”
Chương 10 Cổ miếu

Nhìn trước mắt hiện lên bảng điều khiển thuộc tính nhân vật màu xanh lam óng ánh, Trương Nguyên Thanh ngẩn ra hồi lâu, thầm nhủ đây là cái gì?

Hắn thử nói: “Hệ thống?”

Làm bạn trẻ chăm lướt web, kiến thức rộng rãi là tố chất nhất định phải có.

Thanh tuyến không có cảm xúc dao động một lần nữa quanh quẩn bên tai:

“Mời lập tức đặt tên cho nhân vật!”

Bảng điều khiển thuộc tính đọng lại ở giữa không trung bất động bắn ra một dòng viết tay màu xanh lam.

Không phải hệ thống, bằng không trí năng hóa cũng quá thấp rồi, cũng không cách nào câu thông... Ôm ý tưởng đi một bước xem một bước, Trương Nguyên Thanh vươn đầu ngón tay, viết xuống tên mình:

Trương Nguyên Thanh

“Cảnh cáo, xin đừng sử dụng tên vốn có.”

Không thể sử dụng tên vốn có? Trương Nguyên Thanh ngẩn ra, tiếp theo viết xuống cái tên thứ hai:

Nguyên Thủy Thiên Tôn

“Đặt tên thành công! Mười giây sau mở ra linh cảnh, Nguyên Thủy Thiên Tôn, chúc ngài may mắn!”

Nghe thanh âm quanh quẩn bên tai, Trương Nguyên Thanh ngẩn ra, thầm nhủ tình huống gì vậy, mở ra linh cảnh? Ngươi chẳng lẽ không nên giải thích trước linh cảnh là cái gì sao.

Ở lúc hắn còn chưa kịp khôi phục bình tĩnh, mười giây đếm ngược đã chấm dứt.

“Ting, bản đồ linh cảnh mở ra xong, hoan nghênh đi vào “Thần dạ du —— đường hầm xà linh”, đánh số: 0079.”

“Cấp bậc độ khó: S”

“Loại hình: Một người (loại tử vong)”

“Nhiệm vụ chủ tuyến 1: Sống sót ba giờ.”

“Nhiệm vụ chủ tuyến 2: Thăm dò linh cảnh số 0079, độ thăm dò trước mặt: 0%”

“Ghi chú: Không phải vật phẩm linh cảnh không thể mang vào.”

“Giới thiệu linh cảnh số 0079: Ngươi biết đường hầm Xà Linh một trong mười chuyện quái đàm lớn của Tùng Hải sao. “

“Đường hầm Xà Linh xây dựng ở cuối thế kỷ trước, trong lúc xây dựng đường hầm, một đội thi công ở đêm mưa tiến vào đường hầm đào móc, từ đó về sau biến mất ở trong đường hầm, không còn xuất hiện.

“Văn phòng cảnh sát tổ chức đội ngũ tìm tòi tìm kiếm mấy ngày, ở trong núi tìm được một công nhân tham dự đào móc đêm đó, người khác đều không thấy tung tích.

“Người sống sót kia tuy còn sống, nhưng chịu kích thích nào đó chưa biết, tinh thần xảy ra vấn đề, trở nên điên điên khùng khùng... Mặc kệ nhân viên trị an hỏi như thế nào, trong miệng hắn lăn qua lộn lại cũng chỉ có một câu.

“Hắn nói: Đừng vào miếu, đừng vào miếu...”

Thanh âm bên tai càng lúc càng thấp, dần dần không thể nghe thấy, cảnh vật trước mắt giống như mặt hồ nổi lên nếp nhăn, xuất hiện vặn vẹo cùng mơ hồ.

Khoảng khắc, hình ảnh dần dần tiếp cận vững vàng, ánh đèn mờ nhạt chiếu vào vách tường gập ghềnh, dưới chân là mặt đường trải đá dăm.

“Nơi này là chỗ nào?”

Trương Nguyên Thanh ngạc nhiên nhìn xung quanh, phát hiện mình ở trong một cái đường hầm cũ kỹ, trên khung đỉnh hình cung rọi đèn xenon kiểu cũ, tỏa ra quầng sáng màu vỏ quất mỏng manh.

Một đường hầm bỏ hoang.

Trương Nguyên Thanh có chút kinh hoảng nhìn chung quanh, đột nhiên bị đưa tới trong một hoàn cảnh lạ lẫm, mặc cho ai cũng sẽ bối rối thất thố.

“Đường hầm? Nơi này là đường hầm Xà Linh trong câu chuyện ma quái?”

Làm người bản địa thành phố Tùng Hải, hắn đương nhiên biết đường hầm Xà Linh trong mười câu chuyện ma quái, lúc còn nhỏ ban đêm nghịch ngợm không ngủ, bà ngoại hay dùng chuyện ma quái dọa hắn.

Nhưng, không vội nói chuyện ma quái chỉ là câu chuyện hư vô mờ mịt, lấy đường hầm Xà Linh mà nói, Trương Nguyên Thanh mấy ngày hôm trước về quê tế bái cha, còn từng đi ngang qua đường hầm Xà Linh.

Đường hầm Xà Linh thật sự nào phải như vậy, cũ kỹ như vậy?

“Đúng rồi, nơi này là linh cảnh, không phải đường hầm Xà Linh chân thật.”

Hoàn cảnh chật chội làm người ta bất an, Trương Nguyên Thanh cẩn thận đi về phía trước, bên tai chỉ có tiếng bước chân cô tịch của chính mình.

Hắn vừa đi, vừa suy tư về tình cảnh của mình, suy tư về tin tức thanh âm trong đầu đưa ra.

Không hề nghi ngờ, hắn đã gặp phải hiện tượng siêu tự nhiên, bị đưa tới trong câu chuyện ma quái, sẽ đi hoàn thành nhiệm vụ lực lượng thần bí ban bố.

“Thanh âm kia cho ta hai nhiệm vụ, phân biệt là sống sót ba giờ; thăm dò linh cảnh. Độ khó cấp S, loại hình tử vong một người. Loại hình tử vong này làm ta rất hoảng hốt nha.”

Sống sót ba giờ, ý nghĩa sẽ có nguy hiểm thật lớn.

Thăm dò linh cảnh hẳn là thăm dò đường hầm này, cũng chính là nói, trong đường hầm rất nguy hiểm?

Hắn lặng yên căng thẳng thần kinh, đồng thời, trong đầu hiện lên một vấn đề: Hoàn thành nhiệm vụ sẽ có phần thưởng gì?

Đã là nhiệm vụ, vậy khẳng định sẽ có phần thưởng chứ.

“Ừm, căn cứ giao diện thuộc tính vừa rồi, nghề nghiệp của ta là thần dạ du, nhưng cấp bậc 0 mà không phải 1, trở thành thần dạ du hẳn là một trong những phần thưởng nhỉ, thần dạ du là cái gì?”

“Anh Binh nói không sai, tấm thẻ đen này quả thật sẽ thay đổi cuộc đời, nhưng mình đã xem nhẹ đoạn lời phần sau của anh ấy, thứ này rất khó khống chế, là chỉ trình độ nguy hiểm?”

Trương Nguyên Thanh kết hợp tin tức đã biết, yên lặng phân tích.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK