Tôi muốn đi du thuyền với Brown, tôi phải nói có lẽ anh ấy là đối tượng khó theo đuổi nhất. Có vẻ là trong lòng đã có chủ, hơn nữa mới chia tay không lâu, khó lòng quên được. Tôi đoán Brown về nước cũng vì lẽ đó, vậy đối tượng của anh ấy đang ở nước ngoài.
Việc này thì dễ dàng hơn, dù sao trước kia có không ít lần tôi có kinh nghiệm đi dạo cùng người ta lại đụng phải người yêu cũ của người kia, sau đó là một trận cận chiến hung mãnh.
Không thể trách được, trò chơi phong hoa này cần có thân thể cường tráng, vì thế tôi cũng bí mật học không ít vài đòn hiểm của đánh cận chiến.
Dĩ nhiên, tất cả lại không có tác dụng gì trước tên nhóc Tạ Sơ đó, một là sức khỏe của cậu ấy không giống người thường, thứ hai là tôi không thể đánh cậu ấy bị thương.
Cho nên tôi chỉ có thể mặc cậu ấy làm loạn trên người tôi, thật là tên nhóc đáng ghét, hoàn toàn không biết anh trai nó đã cố gắng thế nào.
Sắp đến giờ, tôi dọn dẹp đồ đạc chuẩn bị lên đường, vừa ra cửa đúng lúc đụng phải Tạ Sơ vừa trở về từ sân huấn luyện.
Đúng, cậu ấy luôn luyện tập ở sân huấn luyện, cũng không biết luyện cái gì, có lẽ là khám phá chút thiên phú nhàm chán, có thể dựa vào những cái này đoạt được mấy giải thưởng.
Tạ Sơ vô ý nói với tôi gì đó, tôi cũng không rảnh đi tìm hiểu.
Thấy tôi muốn ra ngoài, lại ngửi thấy mùi nước hoa trên người tôi. Tạ Sơ cau mũi: “Anh, nước hoa của anh rất nồng!”
Tên nhóc đanh đá này!
Tôi đưa tay nhéo tai cậu ấy: “Cậu thì biết cái gì, cái này gọi là hormone!”
Tạ Sơ nghiêng mặt né tránh cánh tay của tôi: “Tối nay anh có về không?”
Tôi khom người đi giày, tùy ý đáp một câu: “Có lẽ.”
“Được rồi.”
Tôi nghe thấy tiếng được này mang theo chút chênh vênh mơ hồ, tôi không hiểu hàm ý trong đó, không khỏi suy đoán có lẽ tên nhóc này muốn làm chút chuyện xấu gì đó. Đúng lúc trong nhà không có ai, lại đang trong thời kỳ trưởng thành, đây là tình tiết muốn dẫn người về nhà hả, có lẽ tối nay em trai tôi sẽ phá thân.
Mặc dù cậu ấy đã có kinh nghiệm về phương diện này với tôi từ sớm nhưng dù sao cũng chưa súng thật đạn thật.
Nghĩ đến đây lòng tôi đột nhiên trầm xuống, tâm tình tốt đẹp trước khi ra ngoài cũng xấu đi rất nhiều.
Tạ Sơ dẫn người về nhà cũng là chuyện tốt! Dù sao tôi cũng đã dạy cậu ấy rất nhiều, đây là lúc xuất sư.
Trong lòng giận dỗi nghĩ, tôi ra ngoài, đi hẹn hò, toàn bộ hành trình lại không tập trung. Brown có thể nhìn ra, anh ấy sờ mặt tôi một cái, cười nói: “Có phải cậu yêu rồi không?”
Tôi ngẩn người, lập tức cầm lấy tay Brown, cà vào lòng bàn tay anh ấy một cái, cười mờ ám: “Không phải bây giờ tôi đang yêu anh sao?” Brown bất đắc dĩ cười với tôi, anh ấy lại gần hôn lên khóe miệng tôi, tiếp đó lại nhìn tôi: “Dã, hiện tại cậu vui vẻ không?”
Theo lý thuyết thì tôi nên vui vẻ nhưng trong lòng tôi vẫn luôn cảm giác không đúng lắm.
Brown ngồi xuống, có chút cô đơn nhìn cửa sổ thuyền đang đong đưa: “Tôi cũng giống cậu, không thấy vui vẻ. Vì trong lòng tôi đã có chủ, mà cậu cũng vậy.”
Tôi hít sâu, miễn cưỡng cười: “Không phải, trái tim của tôi có thể thuộc về rất nhiều người, nhưng sẽ không chỉ thuộc về một người.”
Nhưng mạnh miệng như vậy, đi về nhìn thấy Tạ Sơ đang ở cùng một người khác, hai người ngồi cạnh bàn trà, khoảng cách rất gần thì tôi lập tức tự vả.
Người ngồi bên cạnh Tạ Sơ thấy tôi thì lập tức đứng dậy, mặt đỏ bừng, cà lăm nhìn tôi, mãi không nói gì.
Lúc nhìn thấy gương mặt bình tĩnh của Tạ Sơ, cảm xúc mãnh liệt trong lòng tôi lập tức bình tĩnh lại, cho nên tôi cười: “Đừng lo lắng, làm như tôi không tồn tại là được.”
Tạ Sơ đi tới, như muốn dìu tôi: “Anh say?”
Tôi tránh khỏi tay cậu ấy, dựa vào tường, lầm bầm: “Sao trong phòng lại nóng vậy chứ…”
Có thể là chất vải của áo quá mềm, tôi chỉ đưa tay kéo một chút, toàn bộ cúc áo lập tức rơi xuống.
Một lúc sau tôi mới nhớ trong nhà còn có người khác, vội vàng kéo chặt áo, nhìn về phía Tạ Sơ.
Đúng như dự đoán, mặt cậu ấy đen lại.
Đàn ông đang yêu, tôi thầm thở dài, lại tăng nhanh nhịp bước, lên tầng, vào phòng, chạy vào phòng tắm.