Đó là một người đàn ông ngoại quốc, trên người ướt nhẹp, chỉ mặc một cái quần bò, nhìn vết cào trên người, là người sáng suốt vừa nhìn sẽ biết chuyện gì vừa xảy ra.
Tôi trực giác Brown bị người bắt nạt, vì lúc ấy trong video, anh ấy hốt hoảng lại từ chối cho người này tiến vào nhưng người này không những vào, còn làm đến thế này, đây không phải bắt nạt thì là gì.
Đầu óc tôi nóng lên, chờ đến lúc tỉnh lại tôi đã đánh đối phương, người đàn ông ngoại quốc cũng nhanh chóng phản ứng, đánh lại tôi hai phát. Hai người bọn tôi cứ đánh nhau trước nhà Brown như vậy một lúc.
Mặc dù thuật cận chiến của tôi khiến đối phương ăn không ít thiệt thòi nhưng dù sao anh ta cũng cao lớn hơn tôi, sức mạnh cũng lớn hơn tôi, tôi dần bị đẩy xuống thế hạ phong.
Mà vì chúng tôi quá ồn ào, không lâu sau, Brown đã vọt ra khỏi phòng, hốc mắt anh ấy còn đỏ ửng.
Vì có Brown tham gia, tôi và người đàn ông kia mới miễn cưỡng không đánh tiếp nữa.
Chờ đến lúc hơi tỉnh táo lại, tôi liền phát hiện trên tay Brown là dấu vết bị trói.
Lúc đó tôi chỉ muốn lấy di động ra báo cảnh sát, trục xuất tên người Đức này về nước.
Nhưng Brown ngăn cản tôi, tôi cầm di động giật mình, một lúc sau mới kịp phản ứng: “Brown, thì ra nguyên nhân anh luôn từ chối tôi là cái này.”
Thì ra sở thích của Brown rất đặc biệt, mà tôi không thể thỏa mãn anh ấy.
Brown nghe tôi nói vậy thì dở khóc dở cười: “Cậu đang nghĩ lung tung gì vậy?”
Người đàn ông kia không đồng ý việc hai người bọn tôi cười nói thân mật, hơn nữa còn là cười nói trong trường hợp không thích hợp như vậy.
Anh ta muốn khống chế, muốn kéo bả vai Brown, nhưng lại bị Brown vô tình từ chối, thậm chí còn né tránh.
Tôi nghe Brown dùng tiếng Đức nói gì đó với người đàn ông kia, vẻ mặt đối phương từ khó tin đến khó có thể tiếp nhận, dù sao anh ta cũng nhanh chóng chạy vào căn phòng, mặc quần áo xong liền rời đi.
Brown buồn bã nhìn bóng lưng rời đi của người đàn ông kia khiến tôi cảm thấy như bản thân là người phá chuyện tốt của người khác.
Trong lòng nghĩ như thế, ngoài miệng cũng không biết nói gì.
Nếu dung túng để Brown dây dưa với người đàn ông kia, vậy hành trình lăn giường với Brown sẽ vĩnh viễn kéo dài.
Cho nên tôi cố làm quân tử quan tâm, giúp thu dọn đồ đạc lộn xộn trong nhà sau trận đánh nhau vừa rồi.
Cầm cổ tay Brown, mạnh mẽ lại không mất đi sự dịu dàng, bôi thuốc cho anh ấy.
Chờ đến lúc tôi bôi thuốc xong, giương mắt nhìn một cái, Brown đang ngây ngốc nhìn tôi.
Tôi nhạy bén cảm nhận bầu không khí không được bình thường lắm, tôi nghĩ nếu tôi trực tiếp nắm lấy cổ tay anh ấy, kéo vào lòng mình hôn cuồng nhiệt, ở trong phòng khách đè anh ấy thế này, anh ấy cũng không từ chối.
Nhưng kỳ quái là dù cảm nhận được hormone nào đó, trong lòng tôi lại không có mong đợi mãnh liệt nào.
Tôi nghĩ có lẽ vì tôi từ chối lời mời ăn tối của tên nhóc ở nhà, tôi muốn chạy về ăn bữa khuya với cậu ấy.
Hay có lẽ trong lòng tôi mơ hồ cảm thấy không đúng, nhưng tôi vẫn không thể nói rõ lý do, chỉ có thể lẩn tránh theo bản năng.
Vì vậy tôi không chạm vào Brown, chỉ nhìn dáng vẻ hồn bay phách lạc của anh ấy, nâng gò má anh ấy lên, hôn ấn đường của Brown một cái: “Ngủ ngon, họa sĩ của tôi.”
Rời khỏi nhà Brown, tôi lái xe một đường suy nghĩ làm sao để vỗ về Tạ Sơ.
Tạ Sơ thích ăn ngọt, nhưng hơn nửa đêm, có thịt nướng, nhưng nơi nào sẽ có đồ ngọt.
Không thể làm gì, tôi liền đến cửa hàng tiện lợi bánh gạo nếp.
Định làm đồ ngọt cho Tạ Sơ.
Lấy kinh nghiệm của tôi, điều có thể khiến người cảm động nhất. Không gì bằng việc tự tay xuống bếp vì người kia, nếu như trên tay có thể có thêm mấy vết thương nữa, vậy thì càng hoàn hảo.
Tất cả đều là kịch bản.