May mà chúng tôi ngồi trong phòng riêng, sẽ không thu hút tầm mắt của người khác.
Tôi nhìn khuôn mặt tràn ngập tức giận của mẹ, lại không có khiếp sợ hay kinh ngạc, bà ấy như đã biết chuyện giữa tôi và Tạ Sơ từ lâu, chỉ có không nghĩ tới Tạ Sơ lại dám làm như vậy.
Tôi nhìn bà ấy lớp móng tay sơn đỏ của bà bấu chặt mặt bàn, nghe bà ấy nhẫn nhịn nói: “Con lập tức về Mĩ cho mẹ.” Tôi ngồi bên cạnh cảm thấy sự việc sắp không khống chế được, muốn tiến lên giảng hòa lại nghe thấy Tạ Sơ từ tốn nói: “Con sẽ không về.”
“Cái gì?”
“Tài sản ngầm của ông ngoại, 30% cổ phần của nhà họ Lâm đang ở trong tay con, giờ thì dù là chuyện lớn hay chuyện nhỏ gì, đều cần con có mặt.”
Tôi ngồi bên cạnh mà có chút lờ mờ, nhưng nhìn vẻ mặt hết xanh lại trắng rồi trở nên tím tái của mẹ kế, tôi cũng đoán được đại khái chuyện cổ phần này, bà ấy không biết.
Lâm Thị là xí nghiệp gia tộc của mẹ kế tôi, việc này tương đương với việc Tạ Sơ qua mặt mẹ kế, thừa kế sản nghiệp gia đình đồng thời tuyên chiến với mẹ cậu ấy.
Đây coi như là chuyện riêng của gia đình họ, tôi cảm thấy mình không nên tham gia vào. Vì vậy tôi xoay người, vòng qua bàn ăn, cầm di động nói muốn ra ngoài nhận cú điện thoại.
Kết quả mẹ kế của tôi lại mở miệng: “Đứng lại!”
Tôi bất đắc dĩ đứng tại chỗ, nghe bà dùng giọng khàn khàn nói với Tạ Sơ: “Mẹ đã nói với con, tại sao con không theo gương tốt. Dù là đàn ông, ai lại không được, tại sao lại là loại đàn ông này!”
Tạ Sơ cau mày không nói gì, tôi lúng túng đứng bên cạnh, muốn mở miệng, lại biết trong tình hình hiện tại, nói càng nhiều lại càng loạn.
Mẹ kế lại tiếp tục kích động kể tội trạng của tôi: “Cuộc sống riêng của nó loạn thế nào con biết không, nó cũng như ba con, con thích đàn ông, mẹ không cản được, không sửa được, nhưng không thể là người này, dù con muốn tìm một món tráng miệng thì cũng không nên tìm đến loại hoang đường này.”
Tôi bị mắng xanh mặt nhưng vẫn cắn răng không cãi lại mẹ kế. Tôi xoay người nhìn về phía Tạ Sơ, tôi muốn biết vẻ mặt cậu ấy, ánh mắt cậu ấy… có phải cậu ấy cũng nghĩ vậy không, bị ma quỷ ám ảnh, gặp phải tôi, thích tôi.
Tạ Sơ ngồi tại chỗ, cúi đầu, tôi không thấy rõ vẻ mặt cậu ấy, chỉ có thể thấy tay cậu ấy đặt trên bàn, mười ngón tay siết chặt.
Tạ Sơ không trả lời, cũng không phản bác, chỉ có yên lặng. Trái tim tôi trống rỗng, nhưng lời mẹ kế tôi nói đều là sự thật, không có chỗ nào có thể phủ nhận. Nhưng tôi nghĩ, dù vậy, tôi cũng nên đi tranh thủ.
Cho nên tôi ngồi xuống bàn, đẩy gia vị của mình tới trước mặt mẹ kế: “Mẹ, dù con có là đồ khốn, con cũng có trái tim. Mẹ cũng nên tin tưởng con trai mẹ, cậu ấy tốt thế nào, mẹ còn rõ hơn con, dù con có khốn nạn hơn nữa, con cũng sẽ yêu cậu ấy như vậy, dù quay ngược thời gian mấy lần nữa, dù mẹ và ba con không kết hôn, con gặp cậu ấy ở một hoàn cảnh khác, con cũng sẽ yêu cậu ấy.”
Môi mẹ kế tôi run lên, như quá tức giận: “Loại người như cậu có nói gì nữa cũng vô cụng, tôi sẽ không đồng ý! Cậu cách xa con tôi một chút!”
Tôi nghĩ có lẽ hình tượng của tôi trong lòng mẹ kế đã xấu đến không thể xấu hơn nữa nên đột nhiên cũng không biết có thể thuyết phục thế nào.
Dù sao chuyện này xảy ra quá bất ngờ, thậm chí tôi còn không nghĩ ra được sắp tới nên làm thế nào.
Nhưng trong lòng nghĩ thế, tôi vẫn phải biểu đạt rõ ràng, cho nên tôi đặt tay lên hai tay đặt trên bàn của Tạ Sơ, kiên định nói: “Xin lỗi, con nghĩ con không thể đồng ý với yêu cầu này của mẹ.”