May mà bọn tôi chạy nhanh, không bị bắt lại. Còn chưa thở được, tôi đã vội vàng lái xe rời đi.
Tôi vừa nhìn bóng báo vệ đuổi theo trong kính chiếu hậu vừa cười, bọn tôi không được ích lợi gì, trong lúc chạy quần tôi còn bị rách tả tơi, càng không cần nói đến áo phông trắng của Tạ Sơ, thêm mấy dấu bùn.
Tôi định lái về nhà tôi, để Tạ Sơ gọi về nhà, nói tối nay cậu ấy đến nhà tôi ở.
Tạ Sơ lại do dự, như không muốn lắm. Tôi cho là cậu ấy lo lắng tôi sẽ làm gì với cậu ấy, vì vậy tôi vừa lái xe vừa dùng một tay giơ ba ngón tay ra: “Anh dùng nhân cách của mình đảm bảo, đêm nay anh tuyệt đối không làm gì em!”
Tạ Sơ liếc tôi một cái: “Nhân cách của anh không có trọng lượng.”
Tôi suýt bị lời này của cậu ấy chọc tức nhưng cũng chỉ có thể cắn răng nhịn xuống. Nếu núi không tới, tôi sẽ leo núi(*). Tạ Sơ không đến cũng không sao, tôi về nhà không được sao, dù sao nhà của cậu ấy cũng là nhà tôi.
(*Nếu núi không tới, tôi sẽ leo núi: Có nghĩa là phấn đấu vì giấc mộng trong lòng, đến chết không từ, cho nên dù phải khổ cực thế nào cũng không hối tiếc. Không được cách này thì dùng cách khác, chỉ cần cố gắng sẽ tới lúc thành công. Hai là nếu đối phương không chủ động phối hợp thì mình đành chủ động phối hợp với đối phương.)
Cho nên tôi vòng lại, lái xe về nhà.
Lúc bọn tôi về đến nhà, mẹ Tạ Sơ còn chưa ngủ, nhìn thấy bọn tôi lần lượt đi vào thì lập tức tiến lên đón: “Mẹ nói dì Lý làm đồ ăn khuya cho hai đứa, ngày đi làm đầu tiên cảm thấy thế nào?”
Mặc dù trong miệng là ân cần hỏi han, nhưng ánh mắt bà vẫn rơi lên phần quần rách của tôi và vết bẩn trên áo Tạ Sơ, sắc mặt khẽ kém đi.
Tôi muốn giải thích, Tạ Sơ lại mở miệng trước: “Cũng được, anh dạy con rất nhiều.”
Lời này khiến tôi rất xấu hổ, rõ ràng ngày đầu tiên đi làm tôi đã vừa hôn vừa sờ, còn nói muốn theo đuổi, dạy rất nhiều ở đâu chứ.
Tầm mắt mẹ cậu ấy chuyển lên người tôi, khách khí nói: “Vất vả cho con rồi, A Dã.”
Tôi lắc đầu nói không sao, trên người thật sự rất bẩn nên tôi lên tầng tắm trước. Tôi muốn Tạ Sơ tìm được lý do để giải thích những nhăn nhúm bẩn thỉu trên người bọn tôi cho mẹ cậu ấy, dù sao lời của tôi cũng không có độ tin tưởng cao như con trai nhà người ta.
Đến lúc ra khỏi phòng tắm thì đã hơi muộn, thức ăn khuya được đặt ngay ngắn trong phòng tôi, là một đĩa đầu cá sốt tiêu.
Bữa khuya là đầu cá sốt tiêu? Tôi cũng không hiểu.
Nhưng nghĩ dù sao cũng là do mẹ kế đặc biệt chuẩn bị, tôi vẫn ngoan ngoãn ăn, đánh răng lại, tôi mới bưng bát đi xuống, định tìm chút đồ uống.
Cầm hai lon bia, tôi lên tầng tìm Tạ Sơ, cậu ấy còn đang tắm. Tôi ngồi trên giường mở chai bia ra, uống vài ngụm trước cho đã nghiền.
Sau đó chờ quá nhàm chán, tôi đột nhiên nghĩ tới cái hộp đên mình suýt mở ra năm năm trước.
Cái hộp kia cũng biến mất sau khi Tạ Sơ ra nước ngoài, tôi đoán có lẽ Tạ Sơ đã mang đi cùng. Nghĩ đến giấc mơ mấy ngày trước của mình, tôi không khỏi rùng mình.
Chẳng lẽ thật sự là tim giả gì đó, đây chính là kịch bản thay đổi đột ngột của phim kinh dị đó.
Thân thể lập tức hành động, tôi nằm úp sấp xuống sàn, lại ngoài ý muốn phát hiện cái hộp kia đã ngoan ngoãn nằm dưới gầm giường, thậm chí vị trí cũng không thay đổi.
Vội vàng kéo nó ra, tôi nhập mật mã trước kia, cạch một tiếng, hộp mở ra.
Mang theo chút căng thẳng, tôi nhanh chóng mở ra, khoảnh khắc thấy đồ vật bên trong, tôi lập tức sửng sốt.
Cái này… thật sự là ‘tim’ Tạ Sơ mà.
Mấy tàn thuốc từng bị cắn, một cái quần lót, một tầm hình, mấy cái cúc, còn có một tờ giấy nhăn nhúm.
Tôi như quên việc hô hấp, mở tờ giấy kia ra.
Tờ giấy rất cũ, chữ viết là của tôi, phía trên viết rất ẩu:
Lúc tới thì em ngủ rồi, hôm nay là sinh nhật anh đó tên đáng ghét.
Nhưng không sao, năm nay em là món quà lớn nhất của anh.
Ngủ ngon, Tiểu Sơ.