• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ba, cái này của ba không uy hiếp được con, con là người trưởng thành, có thể hoàn toàn không cần tải sản của ba.”

Tôi cười chua xót, cổ họng nghẹn lại, một câu nói cũng nghẹn lại mất mấy lần mới nói xong.

Ba nổi cả gân xanh, như không thể làm gì với đứa con bất hiếu này lại không thể làm được gì khác.

Dùng đủ cách mềm cứng, ông chán nản nói: “Có phải con trả thù ba vì mẹ con không?”

Trả thù? Nói gì mà trả thù, tôi cảm thấy lời này của ba thật sự buồn cười.

Ông mệt mỏi nhắm mắt: “Nếu không phải, tại sao mẹ con vừa mất, con đã nói với ba, con là đồng tính, không nghe lời nữa.”

Tôi cảm giác ba mình có chút đáng thương, ông đã bắt đầu tìm lý do, tìm lý do mẹ chết sớm, ông không dạy được tôi.

Bộ dạng đáng thương ngày hôm nay không hề giống người dám mang phụ nữ về nhà năm đó, tính hướng của tôi là trời sinh, ông ấy và mẹ tôi cãi nhau nửa đời cũng không thể khiến tôi cong được.

Chỉ là sau khi mẹ chết, tôi không còn phải kiêng dè nữa mà thôi.

Ra khỏi phòng làm việc, thân thể tôi thả lỏng, chân lại hơi run rẩy. Tôi mệt mỏi đỡ tay lên tường, nắm chặt tấm hình kia, nhìn chăm chú.

Lòng tôi trăm mối suy nghĩ, còn đã nghĩ ra đủ loại cách để hành hạ Tạ Sơ, như một ông chồng hay ghen, cho đến khi cậu ấy thừa nhận bản thân không có quan hệ gì với cô gái trong hình mới chịu bỏ qua.

Một tấm hình không thể đánh bại tôi, nhưng tôi sợ ánh mắt Tạ Sơ trong hình, đó là nghiêm túc lại mập mờ quyến luyến, không thể không nói người này chụp rất tốt, khiến nó lắng đọng lại trong lòng tôi.

Đi xuống, Tạ Sơ đang ngồi trên ghế, chỉ có mình cậu ấy. Cậu ấy nhìn thấy tôi thì đôi mắt sáng lên, có lẽ là thấy sắc mặt tôi không ổn, cậu ấy lập tức cau mày.

Tôi đi tới trước mặt Tạ Sơ, kéo tay cậu ấy, cưỡng chế kéo lên tầng. Tạ Sơ không lên tiếng, cậu ấy theo tôi đi lên. Cho đến khi tôi kéo cậu ấy vào phòng cậu ấy, đẩy cậu ấy lên chiếc giường chúng tôi đã lăn qua lộn lại vô số lần, tôi kéo quần áo mình, cởi nịt quần, lúc này cuối cùng cậu mới không chịu nổi, Tạ Sơ ngăn tôi lại: “Anh sao vậy?”

Tôi nhìn ánh mắt cậu ấy vô tội, gương mặt u buồn, cơn giận trong lòng chạy thẳng vào tim. Tôi lấy tấm hình trong quần ra, vứt lên người cậu ấy, giọng cay nghiệt: “Là ai?”

Tôi ra vẻ rộng lượng nghĩ, nếu là bạn gái trước cũng có thể tha thứ, dù sao tôi cũng không có tư cách chỉ trích người khác. Nhưng nếu còn liên lạc, tôi nghĩ giờ tôi sẽ đè cậu ấy, không quan tâm gì hết, khiến cậu ấy bị thương như lúc cậu ấy vừa về nước đã làm tôi bị thương vậy.

Tạ Sơ nhìn hình, hơi ngạc nhiên. Tôi cẩn thận quan sát ánh mắt cậu ấy, nhìn cậu ấy thành thật mở miệng: “Chỉ là bạn.”

Đàn ông nghe người đàn ông khác nói một câu chỉ là bạn, thật ra thì không khác gì đối phương đang thừa nhận mình và cô gái kia có quan hệ mập mờ.

Tôi nghiến răng nghiến lợi: “Bạn? Em cho là anh mù sao, ánh mắt đó của em mà vẫn là bạn? Ánh mắt anh nhìn em vẫn luôn không giống như lúc nhìn những người khác.”

Tạ Sơ trong tấm ảnh kia, có khác lúc nhìn tôi chỗ nào? Nếu Tạ Sơ hào phòng thừa nhận thì còn may, nhưng cậu ấy lại trốn tránh, trong lòng cậu ấy, tôi được đặt ở vị trí nào?

Tạ Sơ cau mày nhìn kỹ tấm hình kia, rõ ràng cũng có chút rầu rĩ. Cậu ấy thở dài nói: “Thật sự là bạn, hơn nữa em và cô ấy thật sự không thể.”

Cái gì mà không thể, sao một nam một nữ lại không thể!

Tạ Sơ đột nhiên cười, nhìn vẻ mặt tôi. Trái tim tôi run rẩy, đột nhiên vẽ ra đủ chuyện ngược tâm máu chó, tôi cảm thấy câu tiếp theo của Tạ Sơ sẽ đánh tôi một cú, như cậu ấy chưa từng yêu tôi, vì muốn chiếm đoạt tài sản của tôi, vui đùa một chút, trả thù tôi.

Sau đó tôi sẽ lưu lạc đầu đường mười năm, có con? Quay lại tìm Tạ Sơ báo thù.

Suy nghĩ không ngừng bay cao, mà Tạ Sơ vẫn cười, đầu tiên là cười khẽ, sau đó lại biến thành cười to.

Cậu ấy lấy di động ra, mở một tấm hình đưa cho tôi: “Em và cô gái trong hình thật sự là không được, cô ấy là bạn gái của Tống Dung, nếu thật sự có gì, có lẽ em sẽ không về nước được.”

Tôi: “???”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK