Giãy giụa, tôi xuống giường, thấy đống quần áo hỗn loạn trên đất, di động vẫn không ngừng chấn động.
Tôi nhìn màn hình biểu hiện Tống Dung, tôi không khỏi tặc lưỡi một cái. Lúc này gọi tới chẳng lẽ muốn chào buổi sáng, thuận tiện hẹn ra ngoài?
Cúi đầu nhìn gương mặt vẫn đang ngủ say của Tạ Sơ, tôi nghĩ, là bản thân cậu ấy không tỉnh lại nhận, cũng không trách tôi không gọi cậu ấy được.
Tiếng chuông ngừng lại, chỉ còn thông báo cuộc gọi nhỡ.
Tôi không xen vào nữa, xuống giường đang định mặc quần áo, di động Tạ Sơ lại sáng lên, ánh mắt tôi khẽ nhìn qua, cuối cùng lại không thu về được.
Tống Dung gửi tin nhắn đến, cô nàng nói: Tạ Sơ, đã nói về nước đi chơi với tôi mà.
Lời này thật sự khiến người khác suy nghĩ lung tung, cho nên tôi rất tự nhiên nhặt di động của cậu ấy lên, có khóa.
Theo bản năng, tôi mở khóa, dùng mật mã của cái hộp dưới gầm giường của Tạ Sơ, màn hình nhanh chóng hiện lên. Tống Dung gửi tin nhắn, cho nên tôi vừa chạm vào đã mở được lịch sử trò chuyện của hai người họ ra.
Thì ra hôm qua Tạ Sơ rời bệnh viện, là để đi đón Tống Dung. Lại nhớ tới mẹ kế có ý ám chỉ đối tượng mình thích, tôi đứng tại chỗ khẽ run rẩy.
Tôi không xem lịch sử trò chuyện của họ nữa, vì không muốn nhìn, mà phía sau còn đang đau, cảm giác Tạ Sơ để lại trên người tôi còn chưa biến mất, sau khi tỉnh táo lại, hiện thực châm chọc đột nhiên khiến tôi bối rối.
Nhưng tôi sẽ không tự kỷ đến mức cảm thấy việc lên giường thì có tư cách ép Tạ Sơ cái gì, tôi không chịu nổi việc cậu ấy lại thêm một câu bạn giường, cho nên tôi chỉ đặt điện thoại lên bàn, tạo thành một tiếng cạch nho nhỏ.
Cũng không hiểu sao, chấn động vừa rồi cũng không đánh thức được Tạ Sơ, tôi để điện thoại về bàn lại khiến cậu ấy mở mắt ra. Cậu ấy ngơ ngác ôm gối đầu chớp mắt, nói: “Sao vậy?”
Tôi không đáp lời, xoay người chậm rãi mặc quần, cài áo.
Đến lúc mặc xong, tôi lại tiếp tục nhìn cậu ấy. Tạ Sơ ở trần, cậu ấy dựa vào đầu giường nhìn điện thoại trong tay, ngón tay khẽ nhấn, rõ ràng là đang trả lời Tống Dung.
Dù đã thầm khuyên nhủ bản thân, đừng khiến bản thân thảm hại như vậy, bộ dạng ghen tị xấu thế nào chứ, đừng vội, phải từ từ, xóa bỏ hiểu lầm.
Nhưng tôi vẫn không nhịn được, tiến lại, rút điện thoại trong tay Tạ Sơ ra. Cậu ấy cũng không dùng sức giữ, di động lập tức bị tôi rút ra.
Tôi cố gắng dùng giọng điệu bình tĩnh hỏi: “Hôm qua em đi đón cô ấy nên không báo tiếng nào đã rời đi?”
Tạ Sơ dựa vào đầu giường gật đầu, tôi tiếp tục hỏi: “Cô ấy là bạn học của em ở Mỹ, cố ý về nước cùng em sao?” Tạ Sơ thừa nhận.
Tôi nói như đang đùa giỡn: “Quan hệ của hai người là gì, bạn bè?”
Lần này Tạ Sơ không gật đầu, cũng không lắc đầu, nhưng cậu ấy như khó xử nhíu mày không biết trả lời vấn đề này thế nào, lại như không thể định nghĩa được mối quan hệ này.
Tôi ngồi lại giường, tay chống lên đầu giường, ôm Tạ Sơ vào vòng tay: “Mặc kệ quan hệ thế nào, cắt đứt cho anh.”
Không muốn so đo nhiều, nhưng tôi càng không muốn Tạ Sơ dính líu với người khác, cậu ấy rất nghiêm túc, một khi thật sự để ý người khác, nó sẽ khác với tình huống của tôi.
Tạ Sơ do dự, trong thời gian cậu ấy im lặng do dự, trái tim tôi dần trầm xuống.
Chẳng lẽ cuối cùng vẫn là quá muộn?
Năm năm rồi, cũng bỏ lỡ lâu lắm rồi, sợ là quan hệ giữa chúng tôi cũng giống như lời Tạ Sơ nói, chỉ là bị ham muốn chiếm giữ của thời niên thiếu quấy phá.
Tôi nhìn vào mắt cậu ấy, cậu ấy cũng nhìn tôi. Hai con người đen thui, đôi mắt quen thuộc lại xa lạ, tôi nghe thấy cậu ấy nói: “Em sẽ xử lý tốt.”
Xử lý cái gì? Cậu ấy và Tống Dung, hay là tôi và cậu ấy.