Cho nên lúc cần thiết thì vẫn phải nắm quyền chủ động, đều là câu nói kia, đều theo kịch bản.
Tạ Sơ bị kịch bản của tôi làm cho bối rối, cậu ấy sờ lên cánh môi sưng lên của mình sửng sốt một lúc mới ra khỏi phòng làm việc.
Tôi biết việc lúc mới vào cậu ấy còn bình thường, vừa ra miệng đã sưng lên, dù không đến mức khiến người khác phát hiện ra cái gì nhưng tóm lại là không ổn.
Nhưng tôi cố ý kéo cậu ấy xuống, vì tôi không muốn như chỉ có mình tôi khát vọng cậu ấy, mà từ đầu tới cuối Tạ Sơ luôn duy trì khoảng cách nhất định quan sát tôi.
Ngồi vào bàn làm việc, tôi gọi điện cho trợ lý, nói anh ta đưa Tạ Sơ đi làm quen với hoàn cảnh trong công ty. Ba có lòng để Tạ Sơ tiếp nhận công ty cùng tôi, vậy thì không thể để quản lý như tôi dẫn cậu ấy đi làm quen với hoàn cảnh nơi này được. Đây không phải công khai mở đường cho cậu ấy với tất cả ban ngành sao, như vậy là không được.
Chờ đến trưa, cuối cùng tôi cũng thoát khỏi đống công việc chồng chất vì tới trễ, thở phào một hơi mới phát hiện đã đến giờ cơm.
Nhìn đồng hồ một cái, tôi định ra ngoài tìm Tạ Sơ. Cậu ấy đi làm ngày đầu tiên, dù là anh trai hay là đối tượng theo đuổi cậu ấy, tôi cũng nên bày tỏ một chút.
Không sai, tôi đang theo đuổi Tạ Sơ, mặc dù trước mắt còn chưa nhìn ra.
Không biết có phải vì thật sự gặp được người mình yêu, người ta sẽ trở nên vụng về không, nếu là trước kia tôi có thể lập tức thốt nên lời ngon tiếng ngọt, hành động lãng mạn, đối với Tạ Sơ, dù tôi có 180 chiêu cũng giống như cạn kiệt sức mạnh, không dùng được một chiêu nào.
Soi gương, tôi chỉnh lại tóc một chút, chỉnh lại cổ áo một chút, còn có ý nhai kẹo cao su nữa.
Tôi hút thuốc, lỡ như lát nữa muốn hôn môi thì sao? Đột nhiên nghĩ tới hành động phun khói lên mặt Tạ Sơ ban nãy, tôi lại cảm thấy những việc làm này của mình rất dư thừa.
Những rốt cuộc là ai dạy Tạ Sơ hút thuốc, tôi nhớ trước kia tên nhóc này còn dùng việc nghiện thuốc để oán hận tôi, cho nên rốt cuộc là ai làm cậu ấy thích hút thuốc.
Trong lòng suy nghĩ, tôi tới trước khu vực làm việc của Tạ Sơ.
Cậu ấy là người mới, tất nhiên phải làm việc cùng nhân viên trong công ty. Tôi đi tới mới phát hiện cậu ấy đã làm quen với các nhân viên khác, cậu ấy đang cầm tài liệu nghiêng đầu trưng cầu ý kiến.
Tôi cảm thấy cậu ấy như vậy thật sự rất đẹp, cho nên tôi không đi tới mà đứng ở phía sau nhìn một lúc.
Cho đến lúc những nhân viên khác lên tiếng chào hỏi tôi, Tạ Sơ mới nhìn về phía này.
Tôi cũng không nhìn cậu ấy mà mỉm cười với những nhân viên khác, nói bọn họ tan làm dành thời gian đi ăn cơm.
Chờ mọi người lục tục rời đi không ít, tôi mới tới bên cạnh Tạ Sơ, đặt mông ngồi xuống cạnh cậu ấy, hỏi: “Thích ứng thế nào?”
Tạ Sơ mở to mắt nhìn tôi, đột nhiên hỏi: “Anh đi làm phải đeo kính?”
Tôi nghe vậy thì sờ lên mặt mình một cái: “Giả vờ thôi, nhìn có vẻ chững chạc hơn một chút.”
Tạ Sơ nhấp chuột mấy cái, cậu ấy mở một tài liệu ra đặt câu hỏi với tôi, sườn khuôn mặt tinh tế vô cùng xinh đẹp, tôi nhìn mê mẩn, nếu không phải xung quanh còn có người, tôi nghĩ có lẽ tôi sẽ không nhịn được mà hôn cậu ấy.
Tạ Sơ đặt câu hỏi, lại không nhận được đáp án của tôi, cậu ấy hơi nghi hoặc quay đầu lại lại đúng lúc đụng phải đôi mắt không chút e dè của tôi.
Cậu ấy lập tức ngậm miệng, bất đắc dĩ nhịn một lúc mới nói: “Anh có thể kiềm chế một chút không?”
Cái gì? Kiềm chế cái gì?
Thấy vẻ mặt ngơ ngác của tôi, cậu ấy lại thở dài, không để ý tới tôi nữa.
Tôi chỉ có thể nói ra mục đích tìm tới cậu ấy trước đó: “Đi ăn cơm không?”
Tôi cảm thấy cậu ấy sẽ đồng ý, vì cậu ấy vừa tới công ty, cũng chưa quen được mấy người. Kết quả Tạ Sơ lại lắc đầu: “Hôm nay em có bạn tới tìm.”
Miệng tôi trề xuống: “Tống Dung?”
“Không phải, là người thân.”
Tôi yên tâm, nói thẳng: “Vậy đi cùng nhau đi, người thân của em không phải người thân của anh sao.”
Tạ Sơ không từ chối được thì đành từ bỏ, cậu ấy kỳ quái nói: “Tại sao nhất định phải ăn cơm cùng nhau?”
Tôi nghiêng đầu nhìn thẳng vào mắt cậu ấy: “Vì anh đang theo đuổi em mà, Tạ Sơ.”
Tôi thấy Tạ Sơ trừng mắt, cậu ấy còn bị sặc nước một cái, ho khan mù mịt.