***
Vốn Khâu Ngôn Chí còn đang phát sốt, cho nên chẳng mấy chốc đã chìm sâu vào giấc ngủ, đợi đến khi cậu tỉnh lại thì đã thấy mình nằm trong bệnh viện.
Cậu nằm bẹp dí trong một phòng bệnh không bóng người, nhìn trần nhà, nặng nề thở dài.
“Hầy…”
“Đại Hoàng nè, tôi đều đã ra nông nổi này rồi thì em nói thật cho tôi biết đi, tôi xui xẻo như vậy có phải là do tôi không chịu nạp tiền có đúng không?”
Đại Hoàng nhìn bộ dạng thê thảm này của Khâu Ngôn Chí, không đành lòng mà lắc đầu.
“Mặc dù nạp tiền vào sẽ giúp người chơi cải thiện được chất lượng của game hơn, nhưng kính thưa ngài Khâu chơi chay tôn quý à… Là ngài tự trượt chân té kia mà, có thể trách ai bây giờ đây.”
Khâu Ngôn Chí bĩu môi: “Nhưng con game này của em cũng đâu có phải dạng vừa.”
Từ lúc bắt đầu mối quan hệ giữa cậu và Hạ Châu đã không được tốt rồi, đã vậy còn vướng thêm một Mạnh Tề Khang nữa.
Điều này chẳng khác gì với việc tưới nguyên can xăng vào chậu hoa sau khi vừa mới gieo hạt xong!
“Chuyện ngài tự té đâu có ai muốn đâu, nhưng mà ——”
Đại Hoàng ngân dài một hơi.
“Nhưng mà cái gì?”
“Nhưng mà tụi em có cách giải quyết mâu thuẫn giữa người chơi và nhân vật công lược đấy.”
“Cách gì?”
“Ngài Khâu thân mến, có phải từ lúc ngài vào game đến giờ chưa từng nhấp vào cửa hàng VIP đúng không? Nếu ngài nhấp vào đó, ngài sẽ mở ra một thế giới mới và sẽ thấy những thứ ngoạn mục đến không thể nào tưởng tượng được! Hiện tại em đang đề cử cho ngài một tấm thẻ tên là —— Tình địch biến mất! Chỉ cần ngài dùng thẻ này thì tình địch của ngài sẽ lập tức chuyển nhà, từ chức, ra nước ngoài du học, không còn xuất hiện ở trước mặt của ngài nữa!”
Khâu Ngôn Chí ấy vậy mà có chút dao động đáng ch3t: “Thẻ này cần bao nhiêu kim cương? Trước giờ tôi làm nhiệm vụ cũng để dành được 220 viên rồi, nếu bù thêm 100 hay 200 tệ… Cũng không phải là không được…”
Đại Hoàng: “Thẻ này chỉ có một tấm duy nhất, sau khi bán rồi thì sẽ không còn nữa, tụi em bán cũng sát giá lắm, chỉ có 16.888 viên thôi!”
Khâu Ngôn Chí: “… Bao nhiêu cơ?”
Đại Hoàng: “16.888 ạ! Chỉ cần bỏ ra nhiêu đó là ngài có thể tiễn tình địch về nhà rồi!”
Khâu Ngôn Chí: “Cầm cái thẻ của em, cút.”
Bần cùng khiến ta biết nhẫn nhục.
Bỗng nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa.
“Vào đi.”
Người tới là bác sĩ đến chữa eo cho Khâu Ngôn Chí.
Nếu đã nói về vị bác sĩ này, thì sẵn đây Khâu Ngôn Chí cũng móc mỉa một chút luôn.
Mặc dù đây chỉ là một trò chơi tình yêu, nhưng về khoản thiết kế y học thì lại quá mức sơ sài.
Có lẽ chuyện Khâu Ngôn Chí bị thương ở trong game chỉ là tai nạn ngoài ý muốn, cho nên NPC đóng vai bác sĩ trong đây đều có chút tay chân luống cuống.
Vị bác sĩ này trông giống hệt như người đã từng khâu vết thương trên đầu cậu, ngay cả cách chữa trị cũng chỉ qua loa cho có lệ.
Nói là chữa trị, nhưng thực chất là ấn ấn vài cái lên eo Khâu Ngôn Chí, mà điều thần kỳ chính là, ngay khi vị bác sĩ này làm vậy, dù tay nghề hắn trông chẳng ra sao thì cảm giác đau đớn kia liền biến mất không còn thấy tăm hơi.
Hiệu quả ngay lập tức.
Hệt như túi y tế toàn năng trong mấy con game bắn súng vậy.
Trực tiếp full máu sống lại luôn.
Hơn nữa tất cả mọi người đều không hề cảm thấy ngạc nhiên một xí nào.
Điều này làm cậu có cảm giác như cơn đau eo muốn ch3t lên ch3t xuống trước đó của cậu chỉ là giả vờ thôi vậy, thật là xấu hổ.
Khâu Ngôn Chí bắt đầu có hơi tò mò lúc cậu bị đèn chùm nện lên đầu, mấy vị bác sĩ ở trong phòng phẫu thuật ấy đã làm gì với cậu.
Nói không chừng bọn họ chỉ đẩy cậu vào phòng giải phẫu để khôi phục lại dữ liệu của cơ thể, cho nên mới khoẻ lại nhanh như vậy.
Bác sĩ đi rồi, Khâu Ngôn Chí thử cho chỉ số đau đớn về mặc định, quả nhiên không còn thấy khó chịu chỗ nào hết.
Thậm chí còn có thể tập một bài thể dục ở trước giường bệnh được nữa luôn ấy chứ.
Sau khi vừa mới tập xong một bài, cửa phòng đã bị gõ một tiếng.
Hạ Châu?
Khâu Ngôn Chí quay đầu lại, trông thấy Trương Dục Hiên đẩy cửa đi vào.
Trương Dục Hiên nhìn Khâu Ngôn Chí, vẻ mặt ưu sầu: “Ngôn Ngôn, sao cậu lại nằm viện thế này?”
Khâu Ngôn Chí có chút ngoài ý muốn: “Sao cậu lại biết tôi nằm viện? Tin tức cũng nhạy ghê ha?”
Trương Dục Hiên ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường, nói: “Có một người bạn của tôi đến đây khám bệnh thì đúng lúc nhìn thấy cậu, mà bỏ qua chuyện này đi… Sao cậu lại nằm viện vậy? Có nghiêm trọng lắm không?”
“Đừng nói nữa.” Khâu Ngôn Chí thở dài một hơi, “Tôi trượt chân ngã trong phòng tắm, trật mợ nó cái eo, nhưng cũng không có nghiêm trọng, gần như đã khôi phục lại rồi.”
“Hạ Châu đưa cậu tới?”
Khâu Ngôn Chí: “Ờm.”
“Hiện tại quan hệ của hai người thế nào rồi? Có phải đi hưởng tuần trăng mật xong, tình cảm cũng tăng lên rồi không?”
Khâu Ngôn Chí cười lạnh: “Tăng cái búa á.”
Nếu Hạ Châu có một chút tình cảm với cậu thật thì tại sao từ lúc cậu nhập viện đến giờ lại không thấy bóng dáng anh ta đâu.
Hiện tại cũng đã ba, bốn giờ rồi.
Nhìn bộ dạng này.
Nói không chừng khi ấy Hạ Châu cuống quít cứu cậu như vậy, chẳng qua là sợ cậu ch3t ở trong nhà thêm xui xẻo mà thôi.
Khâu Ngôn Chí bỏ nhà đi nửa tháng lại chả có ai để ý đến, hơn nữa trừ Hạ Châu ra thì cũng không có ai biết nội tình cả, trong lòng cậu vô cùng uất ức, không nhịn được nữa mà nói thật với Trương Dục Hiên: “Tôi làm gì có đi tuần trăng mật với anh ấy.”
Khâu Ngôn Chí kể lại đầu đuôi ngọn nguồn câu chuyện cho Trương Dục Hiên nghe.
Trương Dục Hiên nghe xong hai mắt lập tức trợn tròn xoe.
“—— Nói cách khác, thật ra cậu vì giận dỗi mà bỏ nhà đi?!”
Khâu Ngôn Chí gật gật đầu: “Xem như là vậy đi.”
Trương Dục Hiên đau lòng chùi chùi khoé mắt: “Hạ Châu đều đã như vậy rồi, cậu còn tính sống với anh ta nữa hả? Ngôn Ngôn, mất mớ gì cậu lại phải chịu đựng như thế chứ!”
Vì sao tôi lại phải chịu đựng như vậy ư? Vì tôi không nạp tiền đó.
Trong lòng Khâu Ngôn Chí khổ sở mà thở dài.
Trương Dục Hiên giữ chặt lấy tay Khâu Ngôn Chí: “Ngôn Ngôn! Hay là cậu ly hôn với anh ta đi! Loại cặn bã này không đáng để cậu làm vậy đâu!”
Ly hôn?
Khâu Ngôn Chí nghe thấy câu này, quả thật nghiêm túc suy nghĩ về nó.
Được đó.
Vừa có thể tiếp tục chơi game, lại vừa có thể giữ được quan hệ giữa người thân và bạn bè.
Nếu may mắn, nói không chừng còn có thể gặp được… Mùa xuân thứ hai.
Cậu nhớ hình như trong game cũng có chế độ này thì phải.
Đại Hoàng ỷ vào việc người khác không nhìn thấy mình mà bay đến trước mặt Khâu Ngôn Chí, chỉ dùng hai câu đã đập bay tất cả ảo tưởng của Khâu Ngôn Chí.
“Chậc chậc, ngài xem đầu óc của em này, suýt chút nữa đã quên mất trong cửa hàng của tụi em ngoài thẻ tình địch biến mất ra, còn có thẻ ly hôn nữa! Chỉ cần bỏ ra 28.888 là ngài có thể ly hôn với Hạ Châu ngay lập tức!”
…Được, lắm.
Ông đây không ly nữa là được chớ giề?!
“Ngôn Ngôn! Nghe tôi! Đừng do dự nữa! Cậu hãy ly hôn với anh ta đi, hôn nhân mà không có hạnh phúc thì sẽ không có tương lai đâu!”
Trương Dục Hiên càng nói càng hăng, chỉ thiếu điều kéo Khâu Ngôn Chí lên thẳng Cục Dân Chính nữa mà thôi.
Nhưng Khâu Ngôn Chí chỉ có thể gục đầu xuống, chậm rãi nói: “Tôi không muốn ly hôn.”
Trương Dục Hiên: “Vì sao?”
Vì hổng có tiền chớ sao.
Đương nhiên Khâu Ngôn Chí không thể nói như vậy được, suy cho cùng cậu vẫn phải tiếp tục duy trì tính cách thiết lập vừa si tình vừa ngâu si kia của mình.
“Bởi vì… Tôi yêu anh ấy.”
Khâu Ngôn Chí lập tức nhập vai, mặt mày ủ rũ, giọng nói trầm thấp, tư thế vô cùng hèn mọn, “Tôi chỉ thích mình anh ấy thôi, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy ảnh thì tôi đã thích ảnh mất rồi, cho dù… Cho dù ảnh không yêu tôi cũng chẳng sao, có thể đứng một bên nhìn ảnh là tôi đã rất mãn nguyện.”
Khâu Ngôn Chí càng diễn càng bị cuốn theo đến quên cả lối về, giọng cậu nghẹn ngào, cậu dừng lại một chút, hầu kết khẽ run nói: “Tôi biết ảnh thích người khác, nhưng tôi vẫn không muốn từ bỏ… Lần trước tôi chắn đèn chùm cho Hạ Châu, tôi còn tưởng mình sẽ ch3t ở nơi đó, Trương Dục Hiên, cậu có biết khi ấy tôi đã nghĩ gì không… Tôi nghĩ, nếu có thể ch3t trong vòng tay của Hạ Châu thì tôi cũng chấp nhận, giả sử tôi có ch3t vì ảnh, thì ít nhất ảnh vẫn sẽ nhớ về tôi một chút…Coi như tôi sống trên đời này cũng không uổng.”
“Ai rồi cũng sẽ ch3t, nên tôi hy vọng khi tôi rời khỏi thế gian này, người có thể ôm tôi, nắm tay tôi, cho tôi một chút hơi ấm cuối cùng chính là Hạ Châu… Tôi thích ảnh như vậy đấy.”
Trên hành lang trắng xóa không một bóng người, còn phảng phất mùi thuốc sát trùng nhàn nhạt, có một người đàn ông anh tuấn đang lẳng lặng đứng trước cửa một phòng bệnh.
Anh hơi rũ đầu, ngón tay thon dài đặt trên then chốt cửa, làm thế nào cũng không đẩy xuống được.
Bên ngoài trời mưa tí tách, từng giọt nước mưa gõ nhẹ lên mặt cửa sổ ngoài hành lang, chúng nó hoà lẫn cùng giọng nói chậm rãi của Khâu Ngôn Chí, thật dễ dàng làm cho người ta nhớ lại những chuyện thật lâu của trước kia.
Rất nhiều năm về trước, khi vụ tai nạn kia ập đến, cha mẹ anh ôm chặt lấy nhau, bỏ lại một mình anh.
Anh cô đơn lẻ loi, hệt như một hòn đảo bị bỏ hoang.
Nhiều năm sau, tai nạn lại xảy ra một lần nữa.
Nhưng lần này, khi chiếc đèn chùm kia lao về phía anh, lại có người chạy đến ôm chầm lấy anh.
Những mảnh ký ức ấy cứ như đang hòa lại trước mặt anh, làm nhiễu loạn suy nghĩ của anh, nhưng cũng làm anh xao xuyến không thôi.
Cuối cùng, hình ảnh dừng lại vào cái hôm Khâu Ngôn Chí mất tích.
Khâu Ngôn Chí ném hộp cơm, hai mắt đỏ hoe nhìn anh.
Khâu Ngôn Chí hình như rất thích khóc, nhưng lần đó, cậu ấy chỉ đỏ mắt chứ không hề rơi xuống một giọt nào.
Cậu vỗ tay, nói lời châm chọc xong rồi bỏ đi.
Chỉ chừa lại cho anh một sống lưng thẳng tắp.
Hạ Châu gần như có thể nhìn thấy được cả sự phẫn nộ và tuyệt vọng ở bên trong cậu ấy.
… Người này yêu anh rất nhiều.
So bất kỳ người nào, cũng đều yêu anh nhiều hơn.
Hạ Châu đứng đó cả buổi trời mới chậm rãi ngẩng đầu lên, bóng đèn dây tóc trên đỉnh đầu rọi xuống từng tia sáng lên mặt anh, sáng tối đan xen, nhìn không ra cảm xúc phức tạp trong mắt anh.
Cuối cùng, bàn tay đang đặt trên then chốt cửa của anh dần buông xuống, xoay người bỏ đi.
Sau khi Trương Dục Hiên đi về, Khâu Ngôn Chí liền cảm thấy có chút mệt mỏi.
Cậu tắt đèn, nằm lên giường ngủ.
Trước khi nhắm mắt lại, Khâu Ngôn Chí nhìn phòng bệnh trống trải tối đen như mực một hồi lâu.
Cuối cùng thở dài một hơi.
Nghĩ cái gì vậy chứ.
Hạ Châu có thể cứu cậu, còn đưa cậu đến bệnh viện đã xem như là tận tình tận nghĩa rồi.
Nói không chừng bây giờ tên khốn nạn ấy còn đang ôm Mạnh Tề Khang, nguyền rủa cậu tại sao không biến mất luôn đi.
Vì vậy khi Khâu Ngôn Chí tỉnh lại nhìn thấy Hạ Châu đang ngồi trước giường bệnh, thì còn tưởng bản thân bị ảo giác, cậu dụi dụi hai mắt.
Không ngờ thật sự là Hạ Châu.
Hạ Châu thấy Khâu Ngôn Chí tỉnh lại, hỏi: “Ăn táo không?”
Khâu Ngôn Chí sửng sốt một chút, gật gật đầu.
Hạ Châu đứng dậy cầm một quả táo đi rửa, sau đó đứng ở một bên dùng dao gọt vỏ.
Bây giờ Khâu Ngôn Chí vẫn còn cảm thấy rất xấu hổ khi đối mặt với Hạ Châu.
Cho nên cậu chỉ nhìn Hạ Châu, cái gì cũng không nói.
Hạ Châu gọt vỏ, còn Khâu Ngôn Chí thì cứ nhìn anh chằm chằm.
Có đôi khi Khâu Ngôn Chí sẽ cảm thấy Hạ Châu giống như một cái bug[1] của game vậy, từng cử chỉ của anh đều có thể hấp dẫn tầm mắt của người khác trong vô thức, thậm chí ngay cả gọt táo, xắn ống tay áo, đoạn cổ tay bị lộ ra, hay là gân xanh và mạch máu trên mu bàn tay, cùng với những ngón tay thon dài đang cầm dao kia… Đều đẹp đến ch3t người.
[1] bug: lỗi phần mềm, lỗi chương trình…
Khiến người ta không tự chủ được mà nghi ngờ ——
Có phải người thiết kế ra con game này rất tự tin đối với bề ngoài của Hạ Châu hay không, cho nên mới không hề kiêng dè gì cài đặt những thuộc tính siêu việt ấy cho anh.
Chẳng mấy chốc Hạ Châu đã gọt táo xong, anh đưa nó cho Khâu Ngôn Chí.
Vì thế trong bầu không khí chỉ còn dư lại tiếng gặm táo rôm rốp của Khâu Ngôn Chí.
Nói thế nào nhỉ?
Khâu Ngôn Chí rất xấu hổ, thật sự muốn ném quả táo đi.
Mà khoan, tại sao Hạ Châu lại ngồi canh ở trước giường bệnh của cậu vậy?
Tính làm thần giữ cửa sao?!
Anh ấy không thấy chán à? Sao ảnh không đi tìm Mạnh Tề Khang? Hơn nữa ảnh vì cái gì lại muốn đến trông người vợ tào khang phiền phức mà ảnh chán ghét chứ?
Tuy đây quả thật là cảnh đẹp ý vui nhưng cũng làm người ta cảm thấy không được tự nhiên cho lắm.
“Tối hôm đó…” Đột nhiên Hạ Châu mở miệng, “Tôi và Mạnh Tề Khang không có làm gì hết.”
Âm thanh nhấm nuốt của Khâu Ngôn Chí chợt im bặt.
Hạ Châu hơi rũ mặt xuống, trầm giọng nói: “… Hôm đó ở trên đường suýt xảy ra tai nạn, cho nên mới xuống xe giữa chừng, vì vậy quần áo mới bị dính nước mưa.”
Khâu Ngôn Chí ngây ra, ngơ ngác mà ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Châu.
Mười lăm ngày trước Khâu Ngôn Chí giận dỗi rời khỏi game.
Không chỉ vì Hạ Châu rất có thể đã ngoại tình, cũng không phải vì Hạ Châu chắn hộp cơm thay Mạnh Tề Khang.
Mà là bởi vì Hạ Châu không giải thích.
Ngay cả một câu cũng không có.
Anh không thèm để ý đến Khâu Ngôn Chí một chút nào cả.
Nhưng lúc này anh lại nói.
Anh và Mạnh Tề Khang không làm gì cả.
“… Tại sao?” Cuống họng của Khâu Ngôn Chí khẽ giật giật, “Tại sao anh lại muốn nói điều này với em?”
Hạ Châu cúi đầu, dùng khăn giấy lau sạch con dao gọt hoa quả, giọng nói dễ nghe từ tính: “Bởi vì tôi cảm thấy cậu cần phải biết.”
Khâu Ngôn Chí: “Vậy… Vì sao anh lại không làm gì anh ta hết?”
“Bởi vì tôi đã kết hôn với cậu.”
Giọng điệu của Hạ Châu bình bình thản nhiên không một chút gợn sóng.
Nhưng Khâu Ngôn Chí lại cảm thấy trái tim mình không ngừng đập loạn nhịp.
Khâu Ngôn Chí cảm thấy bản thân thật sự là hết thuốc chữa.
Hạ Châu chưa từng hứa hẹn là sau này sẽ cắt đứt hoàn toàn liên lạc với Mạnh Tề Khang, cũng không hề nói với cậu là ‘Khâu Ngôn Chí, anh thích em’, chỉ thản nhiên trần thuật lại một câu đơn giản như vậy thôi. Mà trái tim nhỏ bé của cậu đã không thể khống chế được mà nhảy loạn xì ngầu hết cả lên.
Sự thật là, chính Khâu Ngôn Chí cũng không biết trái tim của mình đang kích động vì điều gì nữa.
Có lẽ là vì thẻ kết hôn cuối cùng đã phát huy được tác dụng của nó.
Hay là bởi vì cậu không cần bỏ con game này nữa.
… Và cũng không cần phải từ bỏ Hạ Châu?
Liều một lần, xe đạp hoá mô-tô.
Đánh cược một kèo, Hạ Châu thuộc về mình.
Mạnh Tề Khang gì gì đó, ông đây không cần phí tiền vì mi cũng có thể tiễn mi về tây thiên!
Nghĩ như vậy.
Khoé mắt Khâu Ngôn Chí đều nhuộm đầy ý cười.
Khâu Ngôn Chí ném quả táo còn đang ăn dở vào thùng rác.
Sau đó vươn bàn tay dính nước táo của mình ra, được voi đòi tiên nói với Hạ Châu: “Tay em dính.”
Bất ngờ là Hạ Châu không hề nổi giận mà còn rất có kiên nhẫn nắm lấy tay Khâu Ngôn Chí, dùng khăn ướt cẩn thận lau từng chút một cho cậu.
Khâu Ngôn Chí cứ vậy mà trắng trợn nhìn chằm chằm mặt anh.
Nhìn đến nổi Hạ Châu cũng cảm thấy có hơi mất tự nhiên.
“Nhìn tôi làm gì?”
Trên mặt Khâu Ngôn Chí đều là ý cười: “Bởi vì anh đẹp trai.”
Lỗ tai Hạ Châu nóng bừng, vừa vặn anh cũng lau tay cho cậu xong, đang chuẩn bị buông tay ra, nào biết mới thả lỏng tay đã bị bắt lại.
“Em biết xem chỉ tay đó.” Khoé mắt Khâu Ngôn Chí cong cong, “Để em xem cho anh.”
Khâu Ngôn Chí bắt lấy tay phải của Hạ Châu, lăn qua lăn lại một hồi.
Nhìn kiểu này mà bảo xem tướng cái gì, rõ ràng là đang ăn đậu hũ của người ta.
Vào lúc mà Hạ Châu định rút tay về, cậu lại nắm chặt lấy không chịu buông: “… Đây là đường hôn nhân.”
“Anh thấy không? Đường nằm trên đường tình duyên này chính là đường hôn nhân đấy, không những chỉ có một mà còn vừa dài vừa thẳng nữa, đã vậy còn có xu hướng đi dần về phía đường tình yêu.”
“Điều này chứng minh cả đời này của anh chỉ có thể kết hôn một lần, hơn nữa cũng chỉ yêu mỗi người này thôi.”
Ý cười ở trên mặt Khâu Ngôn Chí đều không thể giấu đi được.
Cậu cúi đầu, hôn chụt một cái thật nhanh lên lòng bàn tay của Hạ Châu.
Cười hì hì nói.
“Duy nhất mình em.”
Hạ Châu nghe xong, lại không hề chê cậu mê tín, chỉ là chậm rãi ngẩng đầu lên.
Ánh đèn có chút mờ ảo, là màu vàng dịu dàng và ấm áp, nó dần dần phác họa lên từng đường nét của Hạ Châu.
Hạ Châu không nói gì cả, anh chỉ lẳng lặng nhìn Khâu Ngôn Chí.
Đôi mắt đen láy của anh không hề pha thêm bất kỳ tạp chất nào, nó sạch sẽ thuần tuý tựa như có thể xuyên thấu qua linh hồn của người khác.
Phòng bệnh yên tĩnh đến lạ thường, yên đến nổi có thể nghe thấy được cả tiếng mưa đập ngoài cửa sổ, tiếng máy điều hòa đang chạy vi vu trên trần nhà, thậm chí ngay cả tiếng hít thở và nhịp đập của nhau đều có thể nghe thấy rõ mồn một.
Một hít, một thở.
Tất cả, đều hòa quyện vào một chỗ.
Khâu Ngôn Chí dời tầm mắt đi, đột nhiên có chút khẩn trương.
Tay phải của Hạ Châu vẫn còn đang nằm trong tay cậu, Khâu Ngôn Chí chợt cảm thấy chỗ tiếp xúc của hai người dần trở nên thật nóng bỏng.
Ngay cả bầu không khí cũng có chút nóng lên theo.
Khâu Ngôn Chí không được tự nhiên mà buông tay Hạ Châu ra.
Ánh mắt Hạ Châu dần trở nên thâm trầm.
“Khâu Ngôn Chí.” Bỗng nhiên Hạ Châu cất tiếng nói, “Bây giờ eo của cậu sao rồi?”
“… Đã đỡ rồi.” Khâu Ngôn Chí trả lời.
Cậu cảm thấy bầu không khí lúc này thật kỳ quái, bèn cúi đầu, hai tay nắm lấy nhau, tìm chút đề tài mới để nói, “Đỡ hơn nhiều lắm, cho dù hiện tại có đứng lên nhảy dancesport cũng không thành vấn đề.”
Ánh mắt của Hạ Châu nặng nề nhìn Khâu Ngôn Chí.
Anh chậm rãi mở miệng.
“Chúng ta, thử không?”
Khâu Ngôn Chí ngơ ngác ngẩng đầu lên nhìn Hạ Châu, ngây ngô hỏi: “Thử cái gì…”
Tay trái của Hạ Châu để ra sau cổ Khâu Ngôn Chí, anh cúi người xuống hôn Khâu Ngôn Chí.
Rất nhiều năm sau đó.
Khâu Ngôn Chí đều không muốn nhớ lại chuyện đã xảy ra vào buổi tối hôm nay một chút nào.
Vì đây là một thảm họa kinh hoàng do chính sự nông nổi, thiếu hiểu biết và ngu ngốc của cậu gây ra.
Chuyện này đã để lại một dấu ấn khắc sâu mãi không thể nào xóa nhòa trong linh hồn nhỏ bé của cậu.
Khi thảm họa ập đến.
Cậu bắt đầu hối hận tại sao sau khi được bác sĩ chữa trị xong lại liều lĩnh khôi phục chỉ số đau đớn về mặc định.
Cậu bắt đầu tức giận vì sao công ty game lại cắt đứt tất cả kết nối để bảo vệ sự riêng tư ch3t tiệt của người chơi vào lúc này, Đại Hoàng thì không thấy bóng dáng đâu, ngay cả muốn tự động rời đi cũng không được.
Cậu bắt đầu suy nghĩ, rốt cuộc mình tìm mọi cách ngăn cản Hạ Châu và Mạnh Tề Khang đến với nhau là đúng hay sai, nếu Hạ Châu mà có một chút kinh nghiệm, thì cậu cũng không cần phải chịu tội nặng như vậy.
Cậu cảm thấy vô cùng ấm ức, không lẽ cậu cố gắng lâu như vậy, dành nhiều tâm tư, sức lực và tâm huyết chính là để nhận lại điều này sao?
Vào giây phút cuối cùng trước khi cậu ngất đi, cậu bắt đầu nghi ngờ về xu hướng t1nh dục mà cậu đã tin tưởng bấy lâu nay.
…
- -----oOo------