*
Lúc đến gần giờ hẹn, Phí Tư Hạo gõ cửa nhà Khâu Ngôn Chí, là anh họ Khâu Ngôn Chí ra mở cửa.
Phí Tư Hạo cảm thấy người anh họ này của Khâu Ngôn Chí cứ là lạ thế nào. Sau khi mở cửa, người này luôn dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn mặt hắn, gần như còn có chút thù địch.
Nhưng Phí Tư Hạo chỉ cho rằng người này đang bị thương nên mới khó ở, vì vậy cũng không có so đo.
Với một nụ cười dịu dàng trên khuôn mặt, Phí Tư Hạo hỏi: “Chi Chi có ở nhà không anh?”
Hạ Châu rũ mắt xuống hờ hững nó có, sau đó đẩy xe lăn rời đi.
Phí Tư Hạo thầm lẩm bẩm trong lòng, mặt mũi cũng đẹp trai mà sao tính t1nh lại tệ đến vậy nhỉ.
Đúng lúc này Khâu Ngôn Chí mở cửa phòng đi ra: “Tư Hạo, anh đến sớm vậy?”
Phí Tư Hạo sắm vai người yêu luôn tròn vai như vậy, hắn cười và trao bông hồng trong tay cho Khâu Ngôn Chí: “Tuy có hơi gấp nhưng anh vẫn sẽ cố gắng để em có một buổi hẹn hoàn hảo.”
Khâu Ngôn Chí có hơi bất ngờ, khi nhận lấy bông hồng khuôn mặt còn thoáng đỏ lên, cậu vốn định nói gì đó t1nh cảm một xíu nhưng hình như rén cái gì mà lặng lẽ giấu đi nụ cười, lộ vẻ dè dặt ho nhẹ hai tiếng khẽ nói cảm ơn.
Nói xong Khâu Ngôn Chí đi tìm một chiếc bình hoa, sau đó cắm bông hoa kia vào.
Tròng lòng Phí Tự Hạo chợt lóe lên một cảm xúc phức tạp.
Sao trên đời này lại có một người ngây thơ như vậy… Tựa như một đứa trẻ, thích ai cũng đều viết hết lên mặt mà không hề che giấu.
Khâu Ngôn Chí mặc áo khoác vào và đi theo Phí Tư Hạo ra cửa.
Phí Tư Hạo theo bản năng muốn nắm tay Khâu Ngôn Chí, nhưng sau lưng đột nhiên vang lên một giọng nói.
“Khâu Ngôn Chí.”
Khâu Ngôn Chí quay đầu nhìn: “Làm sao vậy anh?”
Hạ Châu rũ mắt xuống, đưa một đôi bao tay cho Khâu Ngôn Chí, trầm giọng nói: “Bên ngoài lạnh, em đeo cái này vào đi.”
Khâu Ngôn Chí sửng sốt một chút, nhận lấy đôi bao tay rồi ngẩng đầu cười tủm tỉm với Hạ Châu: “Cảm ơn anh họ nha.”
Thấy Khâu Ngôn Chí đeo bao tay, Phí Tư Hạo cảm thấy nắm tay không thích hợp lắm vì vậy đút tay vào túi quần, vừa đi ra ngoài vừa thuận miệng nói: “Anh họ của em đối với em thật tốt.”
Khâu Ngôn Chí nói: “Anh ấy trước giờ vậy á, nhìn ảnh khó gần vậy thôi chứ lòng dạ ảnh tốt lắm.”
Nhưng không ai biết rằng sau khi đóng cửa lại, khuôn mặt của người ‘anh họ’ có ‘lòng dạ tốt lắm’ kia đã trở nên lạnh lẽo, khi đi ngang qua chiếc bình hoa trên bàn, anh rút bông hồng kia ra và ném vào sọt rác với gương mặt đen hơn cả đít nồi.
Ban đầu Khâu Ngôn Chí muốn tìm cớ mượn điện thoại của Phí Tư Hạo trong khi hắn đang tập trung xem phim, sau đó cài phần mềm lên điện thoại của hắn.
Nhưng không hiểu sao Khâu Ngôn Chí lại cảm thấy khó chịu khi nghĩ đến ánh mắt của Hạ Châu lúc bọn họ rời đi, chỉ muốn nhanh chóng trở về nhà.
Khâu Ngôn Chí ngồi lên xe Phí Tư Hạo, vừa mới cài dây an toàn đã cầm điện thoại lên chỉnh lại thời gian gửi email tự động và chương trình làm đen màn hình điện thoại mà Trần Nhạc Tư cho cậu.
Khâu Ngôn Chí trò chuyện với Phí Tư Hạo được tầm năm phút thì nghe thấy một tiếng chuông nhắc nhở.
Là thông báo nhận email.
Khâu Ngôn Chí mở email lên nhìn thoáng qua, sau đó sắc mặt trở nên nghiêm trọng.
Phí Tư Hạo quay đầu nhìn Khâu Ngôn Chí một cái, hỏi: “Sao vậy? Có chuyện gì à?”
Sắc mặt Khâu Ngôn Chí không tốt lắm, tiếp tục lướt email: “Em gặp chút vấn đề.”
Cậu vừa dứt lời, điện thoại đã đen thùi lùi.
Khâu Ngôn Chí hơi bối rối, cố gắng khởi động lại nhưng điện thoại không có phản ứng gì.
Khâu Ngôn Chí quay đầu nhìn về phía Phí Tư Hạo, có chút khó xử nói: “Tư Hạo, em có thể mượn điện thoại của anh để đăng nhập email một chút không?”
“Đương nhiên là được.” Phí Tư Hạo mở khóa điện thoại và đưa nó cho Khâu Ngôn Chí.
Nói thật, nếu Khâu Ngôn Chí muốn mượn điện thoại để đăng nhập WeChat hay là ứng dụng mạng xã hội nào khác, Phí Tư Hạo có thể sẽ hơi do dự hoặc tự đăng xuất khỏi tài khoản của mình.
Nhưng nếu là email thì hắn chẳng có gì để sợ Khâu Ngôn Chí biết.
Khâu Ngôn Chí khẽ nói cảm ơn, sau đó cau mày mở email và đăng nhập vào tài khoản của mình.
Phí Tư Hạo vừa lái xe vừa thản nhiên liếc mắt nhìn thoáng qua màn hình điện thoại.
Phát hiện bên trên đều là tiếng Đức mà mình không biết thì cũng không để ý nữa, thuận miệng hỏi: “Liên quan đến chuyện học hành à?”
Khâu Ngôn Chí lắc lắc đầu: “Có chút vấn đề với công việc làm thêm của em ngày hôm qua.”
Khâu Ngôn Chí vờ kiểm tra email một cách nghiêm túc, sau đó lướt xuống ⅔ email và nhấp vào một đường link.
Khâu Ngôn Chí vẫn lướt email như cũ, chỉ là ngón tay che đi chỗ con số màu trắng đang không ngừng tăng lên.
Mãi đến khi hoàn tất 100%, góc phải dưới cùng của điện thoại xuất hiện một dòng chữ ‘cài đặt thành công’ rất nhỏ, Khâu Ngôn Chí mới thở ra.
Sau đó cậu đóng email và đăng xuất khỏi tài khoản của mình.
Khâu Ngôn Chí ngẩng đầu nhìn Phí Tư Hạo, vẻ mặt muốn nói lại thôi, vô cùng rối rắm.
Phí Tư Hạo cũng quay đầu nhìn cậu, như đã hiểu rõ: “Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
“… Có một sai sót lớn trong phần tài liệu hôm qua em biên dịch, em cần phải trở về nhà gấp để gửi tài liệu chính xác lại cho họ.”
Khâu Ngôn Chí gục đầu xuống, “… Xin lỗi anh nha, rõ ràng em đã nói là muốn đi xem phim với anh.”
Phí Tư Hạo đánh tay lái cho xe chạy về đường cũ: “Không sao, để anh đưa em về.”
Khâu Ngôn Chí tiếc nuối nói: “Em thật sự rất muốn đi xem phim với anh, đã lâu rồi hai ta chưa hẹn hò với nhau, khó lắm mới có dịp thì em lại…”
Nghe Khâu Ngôn Chí tủi thân giải thích, Phí Tư Hạo bỗng dưng cảm thấy tim mình ngứa ngáy vô cớ, hắn đưa tay ra sờ tóc Khâu Ngôn Chí, dịu dàng an ủi nói: “Không sao mà, sau này chúng ta còn nhiều thời gian nữa.”
Khâu Ngôn Chí nghe xong, ngẩng đầu nhìn hắn, nhẹ giọng nói: “Vâng.”
Phí Tư Hạo nhìn đôi mắt đen tuyền của Khâu Ngôn Chí, không biết tại sao lại muốn hôn cậu.
Ngay khi suy nghĩ này vừa mới lóe lên, Phí Tư Hạo đã lập tức kinh hãi.
Mặt hắn tái mét, đột nhiên phanh gấp xe.
Tuy tốc độ xe trước đó không nhanh, đã vậy còn có dây an toàn, nhưng Khâu Ngôn Chí vẫn hoảng sợ quay đầu nhìn Phí Tư Hạo: “Sao… Sao vậy anh?”
Phí Tư Hạo ngơ ngác quay đầu nhìn Khâu Ngôn Chí, mặt hết xanh lại trắng, vẻ mặt vô cùng quái gở.
Khâu Ngôn Chí duỗi tay ra quơ quơ trước mặt hắn, Phí Tư Hạo mới hoàn hồn lại, vội nói không có gì rồi lái xe đi tiếp.
Sau khi lái đến dưới khu chung cư, Phí Tư Hạo nói mình có chút chuyện nên tạm thời chưa về nhà, Khâu Ngôn Chí vẫy tay tạm biệt hắn rồi xoay người rời đi.
Phí Tư Hạo cũng không có đi đâu, chỉ ngồi yên trong xe không nhúc nhích.
Đúng lúc này, di động của hắn bỗng vang lên.
… Là Khâu Hi Thành.
Trong mắt Phí Tư Hạo hiện lên một chút do dự, nhưng vẫn bấm nghe máy.
Giọng Khâu Hi Thanh có chút âm u: “Hai ngày nay ba tôi hình như rất quan tâm đến Chi Chi.”
Hắn gần như nghiến răng nghiến lợi nói: “Má, lão già xảo quyệt này! Tôi nghĩ ông ta cố t1nh đối tốt với Khâu Ngôn Chí là để cho tôi thấy, dằn mặt tôi rằng ông ta không chỉ có mình tôi là người thừa kế!”
Khâu Hi Thành hơi dừng lại, dường như cũng nhận ra lời vừa rồi của mình có chút giận quá mất khôn, cũng mất đi phong độ, hắn yên tĩnh một lúc rồi mở miệng nói chuyện, giọng nói đã trở nên bình tĩnh hơn: “Cậu chuẩn bị lại kế hoạch mà chúng ta đã bàn trước khi Khâu Ngôn Chí hôn mê đi.”
Khâu Hi Thành đợi một hồi cũng không nghe thấy đầu bên kia phản hồi, hắn hơi nhíu mày, có chút không vui gọi một tiếng: “Tư Hạo?”
“Tôi biết rồi.” Phí Tư Hạo nói, “Chờ tôi sắp xếp xong sẽ liên lạc với cậu.”
Sau khi Phí Tư Hạo cúp điện thoại, lại ngồi trên xe hút điếu thuốc.
Hút xong một điếu, vẻ mặt hắn đã bình tĩnh hơn, hắn lấy điện thoại ra, lướt danh bạ vài lần mới chọn được một cô em nóng bỏng.
“Phòng 903 khách sạn Minh Thành, tối nay anh chờ em.”
Khâu Ngôn Chí muốn cho Hạ Châu một bất ngờ, vì vậy cậu len lén mở cửa đi vào nhà.
Phòng khách và phòng bếp không có ai, Khâu Ngôn Chí theo bản năng cảm thấy Hạ Châu đang ở trong phòng làm việc.
Khi Khâu Ngôn Chí đến phòng làm việc, cậu vô t1nh nhìn thấy bông hồng tươi thắm đã bị ai đó ném vào thùng rác một cách không thương tiếc.
Khóe môi Khâu Ngôn Chí không khỏi nhếch lên.
Lúc Khâu Ngôn Chí lặng lẽ đẩy cửa đi vào, Hạ Châu đang nhăn mày ngồi trên bàn làm việc, hết sức tập trung nhìn màn hình máy tính, giao diện bên trên là thị trường chứng khoán.
Là đang kiếm tiền nuôi mình sao?
Khóe môi vừa mới được Khâu Ngôn Chí cố gắng kéo xuống giờ lại nhếch cao lên lần nữa.
Khâu Ngôn Chí nhìn bộ dáng của Hạ Châu, không biết tại sao trong lòng cậu lại nảy ra một suy nghĩ trẻ con, cậu khẽ khàng bước đến phía sau Hạ Châu, sau đó vươn tay ra bịt mắt Hạ Châu lại.
Nào biết còn chưa kịp làm gì thì bàn tay đã bị giữ chặt lại, kéo vào trong lòng của ai kia.
Hạ Châu ôm lấy cậu, giọng anh khàn khàn: “Khâu Ngôn Chí, sao em về sớm vậy?”
“Không phải anh không muốn em đi xem phim với người khác sao?” Khâu Ngôn Chí quàng lấy cổ Hạ Châu, cười nói, “Nên em cài xong là về ngay.”
Khâu Ngôn Chí chớp mắt: “Suốt bốn tháng em bị kẹt trong game đã có rất nhiều bộ phim được phát hành. Trong nhà có máy chiếu, anh có muốn xem cùng em không?”
“Được.” Hạ Châu nói.
Khâu Ngôn Chí nâng mặt Hạ Châu và đặt một nụ hôn lên môi anh, vui vẻ nói: “Vậy em đi chuẩn bị máy chiếu đây.”
Khâu Ngôn Chí vừa đi, lại quay về móc điện thoại đưa anh: “Anh sạc giúp em nha, lát nữa xem phim còn phải dùng đến nó. Vừa rồi em chạy phần mềm làm đen màn hình và cách duy nhất để mở chính là sạc điện thoại.”
“Ừm.”
Hạ Châu nhận lấy điện thoại, sau đó lấy cục sạc từ trong ngăn kéo ra sạc cho cậu rồi để nó lên trên bàn.
Lúc này Hạ Châu chợt phát hiện ra camera của điện thoại hình như bị một thứ gì đó màu trắng che lại.
Hạ Châu nhớ đến mảnh giấy ghi chú mà Khâu Ngôn Chí kẹp vào ốp lưng điện thoại hồi còn trong game.
Vậy lần này là để cái gì đây?
Khóe môi Hạ Châu nhếch lên, cúi đầu tháo ốp xuống, lật thứ đó lại.
Nụ cười trên mặt Hạ Châu dần phai đi.
Đó là một bức ảnh.
Là một bức ảnh mà Hạ Châu vừa mới nhìn vào còn ngỡ đó là mình.
Nhưng không phải.
Bối cảnh của bức ảnh là tại một phòng bệnh xa lạ. Người bên trong ảnh mặc bộ quần áo xa lạ và đeo một cái khăn quàng cổ xa lạ.
Người đó rất giống anh, nhưng lại không phải anh. Vẫn có thể nhìn thấy được một chút chênh lệch nhỏ giữa khuôn mặt.
Ngón tay cầm ảnh của Hạ Châu dần trở nên trắng bệch.
… Là Tần Hạ.
Suy nghĩ này vừa vừa xuất hiện, nó đã lập tức thổi bùng tâm trí của Hạ Châu.
Anh cần phải làm chút gì đó để xác nhận.
Hạ Châu đứng dậy đi đến kệ sách, nhìn qua từng kệ, tìm được một quyển album tốt nghiệp cấp hai.
Hạ Châu lật nó ra, lật hết trang này đến trang khác, cuối cùng cũng thấy một tấm ảnh chụp năm cuối cấp.
Khuôn mặt không cảm xúc của Khâu Ngôn Chí khi còn là thiếu niên đứng ở ngoài cùng bên phải của hàng cuối, cách những bạn học khác một khoảng cách.
Trong số những cái tên bên dưới tấm ảnh, không có ai tên là Tần Hạ.
Hạ Châu nhìn chằm chằm vào tấm ảnh của Khâu Ngôn Chí một hồi lâu sau đó mới lật thêm một trang nữa, lại tìm thấy một tấm ảnh thẻ được kẹp giữa album tốt nghiệp.
Hạ Châu chợt ngây ra.
…. Trong dữ liệu được cấy vào bộ nhớ của anh ở trong game, thời niên thiếu của anh trông giống hệt với người con trai trong tấm ảnh thẻ này.
Hạ Châu chậm chạp lật nó lại.
Đằng sau có viết tên của người nọ —— Tần Hạ.
Sau đó anh lấy tấm hình đằng sau ốp lưng ra đối chiếu với ảnh thẻ.
Rốt cuộc anh không thể không thừa nhận, người đàn ông trong bức ảnh được Khâu Ngôn Chí cất trong ốp lưng chính là Tần Hạ.
Trong game, Khâu Ngôn Chí đặt tờ giấy ghi chú có chữ viết tay của anh vào trong ốp. Mà hiện tại, Khâu Ngôn Chí cũng dùng cách thức tương tự này để đối đãi với một người đàn ông khác.
Hạ Châu gần như muốn xé nát bức ảnh trong tay mình ngay lập tức.
Nhưng anh cố gắng kiềm chế lại cảm xúc của mình.
Anh trả bức ảnh về ốp lưng, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.
… Thì ra anh giống Tần Hạ đến vậy.
Quả thực cứ như được tạc từ một khuôn.
Hạ Châu bình tĩnh nghĩ.
Trách không được Khâu Ngôn Chí lại coi anh là thế thân.
- -----oOo------