—
Cũng may là đầu Khâu Ngôn Chí nhảy số nhanh.
Vừa trông thấy Hạ Châu, cậu lập tức cười hi hi giới thiệu: “Chị ơi, đây là anh xã nhà em nè, tụi em vừa mới cưới ngày hôm qua đó, ảnh rất đẹp trai có phải không?”
Vốn chị y tá còn đang lúng túng khi nhìn thấy Hạ Châu đột nhiên xuất hiện, lúc này nghe Khâu Ngôn Chí nói vậy, lập tức hùa theo: “Đúng đúng, đẹp trai hết sảy con bà bảy luôn, trông hai người thật sự rất xứng đôi vừa lứa, chúc hai người trăm năm hạnh phúc nha!”
Sau khi chị y tá đổi thuốc xong thì cũng lủi đi mất dạng.
Hạ Châu nhìn Khâu Ngôn Chí, không mặn không mà nói: “Sao trước kia tôi lại không biết cậu dẻo mồm dẻo miệng như thế nhỉ?”
Trên mặt của Khâu Ngôn Chí đều là ý cười: “Em vui quá, cuối cùng anh Hạ cũng bắt đầu để ý đến em rồi.”
Hạ Châu nhìn cặp mắt tràn đầy vui sướng của Khâu Ngôn Chí, không tự chủ được mà dời tầm mắt đi.
Tại sao người này nói câu nào cũng đều… Buồn nôn như vậy chứ?
Khâu Ngôn Chí ở lại bệnh viện mấy ngày, cuối cùng không chịu nổi nữa, kiên quyết muốn về nhà dưỡng bệnh.
Không vì cái gì cả.
Chẳng qua là cậu muốn ở cùng Hạ Châu và Mạnh Tề Khang thôi.
Một là muốn trò chơi này k1ch thích hơn một chút.
Hai là muốn nhìn thử xem hai người kia sẽ tiến triển đến mức nào.
Đồng thời xem thử cậu còn muốn anh Hạ Châu này nữa hay không.
Nói thật, dù Khâu Ngôn Chí có thích gương mặt của Hạ Châu đến cỡ nào thì cũng không thể chấp nhận được việc chia sẻ người đàn ông của mình với người khác.
Mặc dù đây chỉ là trong game.
Nhưng từ lúc cậu bị thương đến giờ, thái độ mà Hạ Châu dành cho cậu cũng đã thay đổi theo chiều hướng tích cực hơn rất nhiều, nếu cứ phát triển theo đà này, thì Hạ Châu vẫn là một mục tiêu công lược rất okay.
Có điều.
Suy nghĩ này của Khâu Ngôn Chí lập tức bị đánh bay ngay từ ngày đầu tiên cậu về nhà.
Khâu Ngôn Chí không có nói với Hạ Châu chuyện mình xuất viện.
Thế nên lúc Hạ Châu đi làm về, nhìn thấy Khâu Ngôn Chí ngồi ngay ngắn ở trước bàn ăn thì có hơi sửng sốt một chút.
Anh khẽ nhíu mày: “Sao cậu lại về nhà?”
“Em không thích mùi trong bệnh viện, nên quyết định về nhà nghỉ ngơi.” Khâu Ngôn Chí nhìn bàn ăn phong phú trước mặt mình, ngẩng đầu lên cười với Hạ Châu, nói: “Có muốn ăn cùng em không?”
“Không, tôi ăn ở bên ngoài rồi.” Hạ Châu cởi áo khoác ra, sau đó tùy tiện vắt lên giá treo đồ ở gần đấy. Anh xoay người lại, đang chuẩn bị nói cái gì đó thì ánh mắt đột nhiên thay đổi.
Mạnh Tề Khang đang bước từ trong phòng bếp ra.
Hắn mặc một cái tạp dề, bưng bát canh nóng hổi đặt ở trước mặt Khâu Ngôn Chí.
“Anh Tề Khang?” Hạ Châu sửng sốt một chút, “Sao anh lại ở đây?”
Hình như Mạnh Tề Khang có hơi mệt mỏi, hắn bóp bóp cổ tay mình, nhẹ giọng trả lời: “Ngôn Chí dưỡng bệnh ở nhà nên rất cần người chăm sóc, vừa hay anh cũng là bác sĩ, vì vậy tới giúp đỡ một tay.”
Hạ Châu nghe vậy, mày nhăn thành một cục: “Bữa cơm này là do anh làm?”
“Hả? Anh…” Mạnh Tề Khang còn chưa nói hết câu đã bị Hạ Châu cắt ngang.
Hạ Châu tiến lên phía trước hai bước, duỗi tay ra cầm lấy cánh tay hắn, lật cổ tay của hắn lại.
Trên cổ tay trắng nõn của Mạnh Tề Khang có một chỗ nho nhỏ bị phỏng đến đỏ bừng.
Mạnh Tề Khang nhận ra Khâu Ngôn Chí đang nhìn chòng chọc hai người họ thì cảm thấy có hơi mất tự nhiên, hắn muốn rút tay về nhưng làm thế nào cũng không nhúc nhích được, đành nói: “… Là do canh quá nóng… Nhưng cũng không nghiêm trọng lắm, em buông tay anh ra trước đi…”
Hạ Châu không nói không rằng mà lôi hắn vào phòng vệ sinh, dùng nước lạnh xối lên cổ tay hắn, sau đó ấn hắn lên ghế, cầm một hộp y tế đến, cẩn thận từng li từng tí bôi thuốc mỡ lên chỗ bị phỏng của hắn.
Anh làm những việc này tổng cộng mất hơn nửa tiếng đồng hồ, nhưng trong suốt quá trình ấy lại chưa từng nhìn Khâu Ngôn Chí lấy một cái, mãi đến khi bôi thuốc cho Mạnh Tề Khang xong, anh mới nhìn về phía Khâu Ngôn Chí, lạnh lẽo nói: “Khâu Ngôn Chí, cậu lại đây, tôi có chuyện muốn nói với cậu.”
Khâu Ngôn Chí buông đũa xuống, cười như không cười nói: “Anh nói đi, em đang nghe đây.”
Hạ Châu đi đến chỗ Khâu Ngôn Chí, bắt lấy cánh tay cậu, gần như là cưỡng ép mà lôi cậu lên lầu hai, anh đi nhanh đến nổi Khâu Ngôn Chí cũng có chút không theo kịp.
Đến khi Hạ Châu buông tay ra, trên cổ tay Khâu Ngôn Chí đã xuất hiện một dấu tay vô cùng rõ ràng.
Từ ngày xảy ra tai nạn đèn chùm kia, vì để phòng ngừa bất trắc, lúc nào Khâu Ngôn Chí cũng giảm đau đớn xuống 70, nhưng dù là thế đi nữa cậu vẫn cảm thấy tay mình phát đau.
Rầm một tiếng, Hạ Châu đóng cửa phòng lại.
Anh nhìn thẳng vào mắt Khâu Ngôn Chí, lạnh buốt nói: “Rốt cuộc cậu muốn làm gì?”
Khâu Ngôn Chí rũ mắt xuống, giọng của cậu cũng lạnh dần đi: “Anh không thích à? Em còn tưởng anh rất thích anh ta, nhìn thấy anh ta sẽ vui vẻ lắm chứ.”
Hạ Châu: “Anh ấy không phải là người giúp việc, không có nghĩa vụ chăm sóc cũng như phải nấu cơm cho cậu.”
Khâu Ngôn Chí: “Anh đau lòng? Hay là anh đang trách em để anh ta trong phòng bếp chứ không phải ở trên giường của anh?”
Hạ Châu tức đến xanh mặt, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi thấy cậu bị điên không nhẹ đâu. Bây giờ tôi tiễn anh ấy về, sau này tôi cấm cậu không được liên hệ với anh ấy nữa.”
Khâu Ngôn Chí bình tĩnh nói: “Anh đưa anh ta về? Vậy có phải tối nay anh định ngủ lại ở chỗ anh ta luôn không?”
Ánh mắt của Hạ Châu lạnh như băng nhìn chằm chằm Khâu Ngôn Chí một hồi lâu, sau đó mới nói: “Việc đó chẳng liên quan gì đến cậu.”
Khâu Ngôn Chí nhắm mắt lại, rốt cuộc vẫn giữ lại một chút tính cách thiết lập của nhân vật, khổ sở nói: “Đừng đi. Đêm nay anh đừng ở lại chỗ anh ta… Coi như em xin anh.”
Đáp lại cậu chính là một tiếng đóng cửa vang dội.
Trong phòng lập tức yên tĩnh.
Khâu Ngôn Chí thở dài một hơi.
Cậu ngả người xuống chiếc giường lớn ở đằng sau.
Đại Hoàng lại vẫy cánh xuất hiện ở trước mặt cậu.
Nó do dự một chốc mới nói: “Tâm trạng hôm nay của ngài thật là kỳ quái…”
Khâu Ngôn Chí đốt điếu thuốc, không nặng không nhẹ mà rít một hơi.
Khói thuốc chậm rãi hoà vào hư không.
Khâu Ngôn Chí có chút mệt mỏi nhắm hai mắt lại, giọng điệu cũng có hơi mờ mịt: “Đại Hoàng.”
“Lãnh thay Hạ Châu cái đèn chùm kia khiến tôi đau ch3t cmn đi được.”
“Lúc tôi đau đến sắp ngất đi, trong đầu chỉ có một suy nghĩ duy nhất.”
“Ông đây bỏ ra nhiều như vậy, nhất định phải theo đuổi được Hạ Châu, nếu không thì ông cũng lỗ vốn quá rồi”
“Cho nên bây giờ nhìn thấy bộ dạng này của Hạ Châu, tôi cảm thấy vô cùng phiền não.”
Đại Hoàng nghiêng đầu nghĩ ngợi một hồi, bỗng nhiên nói: “Em hiểu rồi, giống như trong truyện hoàng tử bé[1] đã từng nói, bởi vì bạn đã dành thời gian quá nhiều lên đóa hoa hồng của bạn, cho nên nó mới trở nên quan trọng đối với bạn như vậy. Hạ Châu chính là đóa hoa hồng kia của ngài, ngài yêu anh ta.”
[1] Đây là truyện cổ tích “hoàng tử bé” của Pháp, được viết từ những năm 1942.
Vốn dĩ tâm trạng bây giờ của Khâu Ngôn Chí rất tệ, nghe Đại Hoàng nói như vậy, thiếu điều tức đến bật cười, cậu dụi tắt nửa điếu thuốc còn lại vào gạt tàn: “Yêu cái đầu em, Hạ Châu không phải là người thật, ông đây vẫn chưa có điên đến mức đó đâu.”
Đại Hoàng nói: “Không phải người thật thì đã sao? Không phải người thật là không có quyền được người khác thích à? Nhà phát hành game của tụi em đã từng nói, game của tụi em chủ yếu đánh mạnh vào tình yêu là vì muốn khơi gợi niềm hứng thú của mọi người đối với tình yêu, để mọi người có thể trải nghiệm những khoảnh khắc tuyệt vời và khó quên nhất khi yêu. Game của tụi em rất thực tế và Hạ Châu cũng vô cùng ưu tú, nói không chừng sau này ngài sẽ thích anh ta cũng nên.”
Khâu Ngôn Chí lười biếng duỗi eo một cái, từ trên giường ngồi dậy, mở cửa đi ra bên ngoài, nhớ đến phát ngôn cực kỳ ngây thơ của Đại Hoàng, nhịn không được mà muốn cười: “Thôi đi, ông đây có thích chó cũng sẽ không thích anh ta đâu.”
Mạnh Tề Khang ngồi ngây người ở trước bàn ăn, nghe thấy tiếng bước chân, hắn đứng lên xoay người lại, chỉ trông thấy một mình Hạ Châu đi xuống, không nhịn được dò hỏi: “Ngôn Chí đâu rồi?”
Hạ Châu không trả lời vấn đề này mà nói: “Anh ăn cơm trước đi. Cơm nước xong, em đưa anh về.”
Mạnh Tề Khang do dự một chút, nói với Hạ Châu: “Thật ra anh ở đây không có vấn đề gì hết, tiện thể chăm sóc cho Ngôn Chí luôn cũng được.”
“Còn em thì thấy có vấn đề.” Hạ Châu duỗi tay ra đè vai của Mạnh Tề Khang xuống, ấn hắn ngồi lên ghế một lần nữa: “Anh cứ ăn trước đi.”
Mạnh Tề Khang làm sao có thể ăn ngon nổi, hắn lùa lùa cơm vào miệng cho có lệ, nhưng lại suýt chút nữa bị mắc nghẹn, lật đật bưng bát canh lên, nào biết vừa mới uống một ngụm đã bị nóng đến nhăn cả mặt lại.
Hạ Châu rót cho hắn một ly nước, giọng anh dịu dàng: “Ăn từ từ thôi, không cần phải gấp gáp.”
Mạnh Tề Khang cầm lấy ly nước tu một hơi, lúc này mới cảm thấy đỡ hơn một chút.
“Sớm biết như vậy đã không hâm canh lại.” Mạnh Tề Khang bị phỏng, hiện tại đầu lưỡi vẫn còn thấy hơi đau.
Hạ Châu sửng sốt một chút: “Hâm lại?”
Mạnh Tề Khang lấy khăn giấy lau miệng: “Người giúp việc đã dọn cơm ra từ lâu rồi, mà vì chờ em nên Khâu Ngôn Chí vẫn chưa có chạm đũa qua, sau đó đồ ăn đều bị nguội hết, đồ ăn có nguội thì vẫn không sao, nhưng anh nghĩ ít nhiều gì cũng không thể ăn canh lạnh được, bởi vậy chủ động cầm đi hâm lại.”
Hạ Châu khẽ giật mình.
… Vậy hoá ra không phải là Khâu Ngôn Chí bắt anh Tề Khang đi làm cơm.
Anh ngẩng đầu nhìn lên trên lầu.
Vừa vặn nhìn thấy Khâu Ngôn Chí đang đứng trên lầu hai, nhìn chằm chằm vào ly nước anh rót cho Mạnh Tề Khang.
Sau đó tầm mắt Khâu Ngôn Chí chậm rãi dời sang gương mặt của Hạ Châu, khi bốn mắt chạm nhau, Không Ngôn Chí xoay người, đóng cửa phòng một cái rầm.
Đến khi Hạ Châu đưa Mạnh Tề Khang ra ngoài cửa, mới phát hiện trời đổ mưa.
Đêm đã tối, từng giọt nước mưa tí tách rơi trên mặt đất, chúng nó văng tung tóe lên tạo thành những chùm tia sáng màu trắng.
Tiếng động ấy cũng thật là dễ nghe.
Tí tách tí tách, trở thành âm thanh duy nhất giữa hai người.
“… Hình như Khâu Ngôn Chí có vẻ rất thích em.”
Mạnh Tề Khang đột nhiên nói.
Động tác cài dây an toàn của Hạ Châu hơi dừng lại.
Sau đó anh rũ mặt xuống, lạch cạch một tiếng, cài xong dây an toàn: “Không liên quan đến em.”
Mạnh Tề Khang nhìn ra ngoài cửa sổ: “Vậy sao em còn muốn kết hôn với cậu ta?”
“Nếu em không kết hôn với cậu ta…” Hạ Châu dừng một chút, lại nhìn sang Mạnh Tề Khang một cái: “Vậy em quay sang cầu hôn anh thì anh có đồng ý không?”
Mạnh Tề Khang ngây người.
Há miệng thở d0c, muốn nói lại thôi.
Hạ Châu nhìn con đường phía trước, dẫm chân ga, tốc độ có hơi nhanh.
Từ nhỏ Hạ Châu đã thích Mạnh Tề Khang.
Nhưng Mạnh Tề Khang lại không thích anh.
Mà đây không phải là nguyên nhân anh kết hôn với Khâu Ngôn Chí.
Tương tự.
Việc công ty thiếu vốn đầu tư và bị phụ huynh “bắt quả tang ngay trên giường”.
Cũng không phải nguyên nhân khiến anh kết hôn với Khâu Ngôn Chí.
Kể từ khi Khâu Ngôn Chí xuất hiện.
Anh đã làm ra rất nhiều chuyện mình không hề tự nguyện, cũng đưa ra rất nhiều quyết định mà ngay cả bản thân anh cũng chẳng thể hiểu nổi.
Phần lớn những hành vi ấy rất giống với việc anh đang đi trên đường, đột nhiên ngắt lấy một chiếc lá, chẳng hiểu vì sao mình làm vậy nhưng lại cảm thấy đó là điều hiển nhiên.
Thật giống như… Bị khống chế vậy.
Điều này càng làm anh ghét Khâu Ngôn Chí hơn.
Chuyện anh căm ghét Khâu Ngôn Chí rõ ràng là kết cục đã được định sẵn ngay từ lần đầu tiên khi anh gặp cậu ta.
Nhưng nhớ đến cảnh tượng lúc đèn chùm rơi xuống, cả người Khâu Ngôn Chí đều là máu tươi, cùng với ánh mắt lạnh lẽo của cậu khi đứng trên lầu hai vừa rồi.
Hạ Châu lại cảm thấy trong lòng vô cùng bứt rứt khó chịu.
Môi anh mím chặt lại, giẫm vào chân ga, tốc độ càng lúc càng nhanh.
Đúng lúc này, bên tai bỗng nhiên vang lên một tiếng còi xe vô cùng sắc nhọn, Hạ Châu nghiêng đầu nhìn về phía tay trái mình, chỉ thấy giữa một luồng ánh sáng chói mắt, có một chiếc xe vận tải đang lao về phía anh!
Đồng tử của Hạ Châu chợt co rụt, anh vội vàng giẫm phanh xe, cả người đều run rẩy, chỉ cảm thấy toàn bộ thế giới đều trở nên mơ hồ và tĩnh lặng.
Hồi ức của nhiều năm về trước lập tức tràn vào trong tâm trí anh.
Mưa rơi tầm tã giữa đêm khuya, tiếng còi xe thét lên chói tai, âm thanh va chạm điên cuồng, còn có tiếng khóc cực kỳ thê lương.
Tài xế phát ra một tiếng kêu hoảng sợ.
Ngay khi sự cố xảy ra, ba mẹ anh lập tức nhào đến chỗ của đối phương, bọn họ ôm chặt lấy nhau vào giây phút cuối cùng của sinh mệnh.
Trước khi ch3t, bọn họ vẫn còn lầm bầm gọi tên nhau.
Bọn họ là một đôi vợ chồng kiểu mẫu như trên tạp chí.
Chỉ có mỗi mình Hạ Châu với đỉnh đầu chảy đầy máu, lẻ loi ngồi ở một bên, từ lúc tỉnh táo đến khi hôn mê, đều giống hệt như một cô nhi bị bỏ rơi.
Cái lần mà Khâu Ngôn Chí giúp anh đỡ đèn chùm kia.
Là lần đầu tiên khi anh bị tai nạn.
Có người để ý đến anh.
Có người ôm lấy anh.
“Hạ Châu……” Một thanh âm mềm nhẹ gọi tên anh.
Lúc này Hạ Châu mới run rẩy nâng mặt từ trên tay lái lên.
Chiếc xe vận tải vừa rồi cũng không có đụng vào bọn họ.
Cho dù giẫm phanh gấp, nhưng có dây an toàn nên cũng không bị thương gì.
Có điều cả người Hạ Châu vẫn phát run như cũ.
Anh cởi dây an toàn rồi mở cửa xe ra, gần như hốt hoảng mà chạy ra bên ngoài, anh vịn lấy cửa xe, gập người lại thở d0c từng hồi.
Mưa càng lúc càng lớn, xối hết lên người anh, nó thuận theo tóc và gương mặt của anh nhỏ xuống dưới đất.
Mạnh Tề Khang cũng vội vã xuống xe theo, hắn bung dù che trên đỉnh đầu của Hạ Châu.
Tầm vài phút sau, hô hấp của Hạ Châu mới dần ổn định lại.
“Khoảng thời gian này em không uống thuốc sao?” Mạnh Tề Khang hỏi.
Hạ Châu lau nước mưa trên mặt mình, lắc lắc đầu.
Mạnh Tề Khang mở cửa xe chuẩn bị ngồi lên ghế lái: “Để anh lái, anh đưa em đến bệnh viện.”
Một tay của Hạ Châu bưng mặt, một tay khác bắt lấy cánh tay Mạnh Tề Khang ngăn hắn lại: “Không cần đi bệnh viện, em không có việc gì.”
Mạnh Tề Khang nhìn chằm chằm Hạ Châu trong chốc lát, cuối cùng thở dài, lui về phía sau một bước: “Vậy cứ để anh lái cho.”
“Không cần.” Hạ Châu nói, “Em có thể lái.”
“Nhưng kể từ sau chuyện đó, em…”
Hạ Châu ngắt lời hắn: “Em không thể lúc nào cũng tránh né việc lái xe được.”
Rất nhanh sau đó Hạ Châu đã đưa Mạnh Tề Khang đến dưới một toà chung cư.
“Em đi tắm đi, thuận tiện thay một bộ đồ khác luôn.” Mạnh Tề Khang nói, “Ướt hết cả người rồi.”
Sau khi Hạ Châu tắm rửa xong, Mạnh Tề Khang đưa cho anh một bộ đồ vẫn còn mới tinh, sau đấy lại pha cho anh thêm một ly trà nóng.
“Sắc mặt của em trông tệ quá, có lẽ là bị cảm rồi.” Mạnh Tề Khang duỗi tay ra muốn đo nhiệt độ trên trán của Hạ Châu: “Hay là tối nay em ngủ lại chỗ anh đi, chỗ anh có thuốc, với cả bên ngoài vẫn còn mưa to lắm.”
Ngay khi bàn tay của Mạnh Tề Khang sắp chạm đến trán của Hạ Châu, Hạ Châu bắt lấy cổ tay hắn, ngăn hắn lại.
Hạ Châu buông tay ra, lui về phía sau một bước.
“Không được.” Hạ Châu nói.
Anh dừng một chút, ngẩng đầu lên nhìn Mạnh Tề Khang, thấp giọng nói.
“Anh Tề Khang, em đã kết hôn rồi.”
Mãi đến khi Hạ Châu xoay người rời đi, Mạnh Tề Khang vẫn còn chưa hết bàng hoàng.
Cửa bị đóng lại.
Phát ra một tiếng vang không nặng không nhẹ.
Mạnh Tề Khang nhìn theo hướng Hạ Châu rời đi, vẻ mặt buồn bã còn có hơi mất mát.
Thật ra Hạ Châu đã có hơi mệt mỏi, đặc biệt là từ lúc vừa mới rời khỏi phòng tắm, trên thực tế anh chỉ muốn đánh một giấc ngay và luôn.
Nhưng đột nhiên anh nhớ lại ánh mắt và những lời mà Khâu Ngôn Chí đã nói trước khi anh rời đi.
Khâu Ngôn Chí cầu xin anh, đêm nay đừng ở lại chỗ của Mạnh Tề Khang.
Chẳng biết tại sao, Hạ Châu lại cảm thấy lòng mình khẽ động, muốn về nhà.
Khâu Ngôn Chí vẫn còn đang ở nhà chờ anh.
Hơn nữa còn vì chờ anh, mà nguyên cả buổi tối đều chưa có miếng cơm nào vào bụng.
Nhưng Khâu Ngôn Chí thích ăn gì nhỉ?
Lúc còn ở bệnh viện cậu ta thường hay khen hoành thánh ở chỗ kia bán rất ngon.
Hạ Châu thay đổi phương hướng, lái xe đến cửa tiệm bán hoành thánh gần bệnh viện.
Lúc mà Hạ Châu về đến nhà, anh có hơi ngập ngừng đứng trước cửa nhà mãi không vô.
Anh nhìn phần hoành thánh trong tay, lại nghĩ đến những gì mà mình nói với Khâu Ngôn Chí trước khi rời đi, không khỏi cảm thấy hơi xấu hổ.
Nghĩ đến cảnh Khâu Ngôn Chí đang ủ rũ ngồi trong nhà chờ anh về, sau khi nhìn thấy phần hoành thánh này nhất định sẽ ngạc nhiên đến nổi không nói nên lời, có khi còn sinh ra ảo tưởng không cần thiết với anh nữa, chuyện này lại càng phiền phức hơn.
Nhưng anh nhấc phần hoành thánh ấy đến bên thùng rác mấy lần, lại không thể ném nó xuống được.
Cuối cùng anh thở dài, mở cửa ra.
Sau đó.
Anh nhìn thấy phòng khách trước giờ vẫn luôn sạch sẽ nhà mình đã trở thành một bãi chiến trường từ hồi nào không hay, bình rượu và đồ ăn vặt thì vương vãi ở khắp mọi nơi trên sàn nhà.
Một đống người xa lạ đang ngồi quây quần bên một cái nồi lẩu.
Đã vậy còn có một tên đàn ông rất kỳ quái mặc váy của phụ nữ vừa uống rượu vừa rống to về phía nhà bếp.
“Ngôn Ngôn! Sắp hết thịt dê rồi, tôi còn muốn ăn thêm nữa!!!”
“Rượu cũng sắp không còn giọt nào luôn nè!”
“Trương Dục Hiên, cậu lại đây phụ tôi mau, ngồi ở đó mà sai sai cái gì hả!” Khâu Ngôn Chí đứng trong phòng bếp vừa cười vừa mắng, không hề nghe ra nửa phần ủ rũ hay buồn bã nào, thậm chí còn rất có tinh thần, phơi phới như được mùa.
Sắc mặt của Hạ Châu lại âm trầm một lần nữa.
Sau đó anh lạnh mặt, ầm thầm giấu phần hoành thánh nhìn có chút bủn xỉn kia ra sau lưng mình.
- -----oOo------