*
Lúc Khâu Ngôn Chí đang ăn cơm trưa thì nhận được điện thoại từ Trần Nhạc Tư.
Cậu nhìn chằm chằm ba chữ Trần Nhạc Tư đang lập lòe trên màn hình một hồi lâu, sau đó mới buông đũa xuống nhận điện thoại.
Hầu kết cậu run một cái, giọng nói cực kỳ bình tĩnh: “A lô?”
Trần Nhạc Tư nhiệt tình sôi nổi nói: “Chúc mừng cậu nha Khâu Ngôn Chí, nghe nói cậu tỉnh lại rồi, uầy, nếu không phải bây giờ tớ đang đi công tác ở nước ngoài thì chắc chắn đã chạy đến gặp cậu!”
Khâu Ngôn Chí rũ mắt nói: “Cảm ơn cậu.”
Trần Nhạc Tư hỏi cậu: “Giờ cậu sao rồi, có chỗ nào không thoải mái không?”
Khâu Ngôn Chí: “Tớ hồi phục lại nhanh lắm, hai ngày nữa là có thể xuất viện rồi.”
Trần Nhạc Tư: “Vậy thì tốt quá rồi, mà nè, cậu không biết lúc tớ hay tin cậu đột nhiên hôn mê trở thành người thực vật thì đã sốc thế nào đâu…”
Trần Nhạc Tư dừng một chút, cẩn thận hỏi: “Có điều… Sao cậu lại hôn mê vậy? Trước đó tớ có gọi điện cho cậu, là người chăm sóc cho cậu bắt máy, tớ có hỏi bà ấy nguyên nhân tại sao cậu hôn mê, nhưng bà ấy cũng không biết, chỉ nói cậu ngủ một giấc rồi bất tỉnh luôn…”
Khâu Ngôn Chí im lặng một chập, bỗng nhiên nói: “Trần Nhạc Tư, tên gói trò chơi mà cậu gửi cho tớ là gì vậy?”
“Là《 Love Home 》 á, sao vậy? Mới bốn tháng không online mà đã quên tên game rồi sao…”
Khâu Ngôn Chí ngắt lời hắn: “Không phải, con game mà cậu gửi tớ là《 Dream Eater 》.”
Trần Nhạc Tư ở bên kia điện thoại im bặt.
Hắn yên một lúc, run rẩy nói: “… Cậu… Cậu nói gì?”
“Con game tớ chơi tên là《 Dream Eater 》.”
Trần Nhạc Tư lật đật nhảy xuống giường, đi đến trước bàn làm việc và mở máy tính lên.
Hắn mở hòm thư trong mail và tìm ở mục mail gửi đi.
Nhìn thấy nội dung bên trong mail mà mình gửi từ nửa năm trước, sống lưng hắn lập tức toát mồ hôi lạnh.
Trần Nhạc Tư không dám tin nói: “… Làm, làm sao có thể chứ, rõ ràng con game này đã đóng máy, cậu… Sao cậu có thể…”
“Trần Nhạc Tư.” Khâu Ngôn Chí nói, “Con game này từng xảy ra sự cố đúng không?”
“… Đúng vậy.”
Trần Nhạc Tư như hiểu ra gì đó, hắn đột nhiên ngồi phịch xuống ghế, trên trán lấm tấm mồ hôi: “… Cậu, cậu hôn mê là vì con game này sao?”
Khâu Ngôn Chí nói: “Nếu tớ trả lời là đúng thì hành vi của cậu có được tính là vô ý gây thương tích không?”
“Xin, xin lỗi, tớ, tớ thực sự không cố ý, tớ xin lỗi cậu nhiều lắm Khâu Ngôn Chí à, tớ không biết là mình đã gửi nhầm email cho cậu…”
“Tớ sẽ không kiện cậu.” Khâu Ngôn Chí nói
Trần Nhạc Tư: “Cảm, cảm ơn cậu…”
Khâu Ngôn Chí nói: “Nhưng cậu phải hứa với tớ là không được nói cho bất kỳ một ai biết chuyện này.”
“Tớ hứa với cậu, đương nhiên là tớ hứa với cậu rồi!”
Khâu Ngôn Chí hít sâu một hơi, sau đó nói: “Ngoài ra tớ muốn biết tất cả thông tin về con game này.”
Mặc dù Trần Nhạc Tư không biết Khâu Ngôn Chí muốn làm gì, nhưng vẫn nói cho Khâu Ngôn Chí những gì mà hắn biết.
Đây là một con game được nghiên cứu bởi công ty hắn cách đây bốn năm trước.
Nhưng trước khi được tung ra thị trường, nhà đầu tư lớn nhất của con game này muốn vào chơi thử, cuối cùng xảy ra sự cố ngoài ý muốn, không tỉnh lại được.
Cho dù đã đưa nhà đầu tư ấy vào bệnh viện thì các bác sĩ cũng bó tay bất lực.
Đã vậy nhà đầu tư này còn có thân phận rất hiển hách, sau khi gia đình đối phương biết chuyện, họ lại càng không tha thứ cho công ty hắn, quyết kiện công ty hắn đến gần như phá sản, một số lập trình viên còn bị kết án, ngay cả sếp tổng cũng suýt bước nửa chân vào nhà tù. Kể từ đó, con game kia bị đóng máy vĩnh viễn, thậm chí công ty hắn còn có lệnh cấm không được ai nhắc đến nó nữa.
Khâu Ngôn Chí hỏi: “Hiện nhà đầu tư kia sao rồi? Vẫn còn trong trạng thái hôn mê sao?”
Trần Nhạc Tư nói: “Tớ không biết nữa, tất cả thông tin của anh ta đều được gia đình giữ kín lắm, nhưng tớ nghe phong thanh là… Anh ta, hình như đã về chầu ông bà rồi… Cho nên, thật sự cảm tạ trời đất khi cậu có thể tỉnh lại đấy.”
Khâu Ngôn Chí lặng người một hồi lâu, hỏi: “Con game đó có rất nhiều lỗi, nếu có cơ hội mở lại máy chủ thì có thể sửa lại lỗi không?”
Trần Nhạc Tư nhíu mày, khó hiểu hỏi: “Gì? Cậu còn muốn vào con game đó nữa sao?”
Khâu Ngôn Chí: “… Tớ chỉ hỏi là có khả năng sửa không thôi.”
Trần Nhạc Tư nói: “Nếu muốn sửa lỗi và mở lại máy chủ, thì kinh phí ước tính có thể lên đến hàng chục triệu lận đấy.”
Khâu Ngôn Chí trầm mặc trong chốc lát, sau đó nói: “Cho nên vẫn có thể sửa được đúng không?”
“Nhưng con game ấy từng giết người, về cơ bản nó không thể kiếm tiền trên thị trường được nữa, cho dù có sửa thành công thì chỉ có thể tự chơi một mình, cho nên làm gì có ai bằng lòng đổ mấy chục triệu vào nó chứ!”
Trước khi kết thúc cuộc gọi với Trần Nhạc Tư, Khâu Ngôn Chí đã hỏi hắn xem có bất kỳ hình ảnh hay poster nào về các nhân vật trong game không.
“Không có, sau sự cố bốn năm trước thì mấy thứ đó đều đã bị tiêu hủy hết rồi, nói thật cái gói cài đặt mà tớ gửi cho cậu cũng là tớ tình cờ có được thôi, nhưng nó hoàn toàn không sử dụng được… Thế mà cậu không những dowload nó thành công mà còn vào chơi như thiệt nữa chứ, làm tớ cảm thấy hết sức…”
Trần Nhạc Tư hơi dừng một chút, dùng một từ không chính xác lắm để hình dung, “… Hết sức tâm linh.”
Khâu Ngôn Chí không muốn làm ảnh hưởng đến những NPC trong game, càng không muốn hủy hoại nơi sinh sống của bọn họ.
Khâu Ngôn Chí đã từng dặn lòng rằng nếu cậu có thể ra ngoài, cậu sẽ quên sạch thế giới này, sẽ không nói với bất kỳ một ai và cũng sẽ không bao giờ đặt chân vào đó nữa.
Nhưng hiện tại cậu không làm được.
Bây giờ cậu đang rất muốn sửa chữa con game đó một cách điên cuồng.
… Khôi phục lại Hạ Châu.
Khâu Ngôn Chí thầm nghĩ, bây giờ thứ cậu cần nhất chính là tiền.
Rất nhiều, rất nhiều tiền.
Nhưng Khâu Ngôn Chí cậu chỉ là một phiên dịch viên nhỏ bình thường, cho dù có trình độ cao trong ngành hay là cày bục mặt từ sáng đến tối đi nữa, cũng không thể kiếm được nhiều tiền như vậy trong một thời gian ngắn.
… Thậm chí là cả đời này cũng sẽ không có được số tiền lớn như thế.
Khâu Ngôn Chí mím chặt môi, cúi đầu nhìn màn hình điện thoại, là số điện thoại của Khâu Hoằng Thịnh.
Cậu nhìn chằm chằm mấy con số kia thật lâu.
Ngón tay cậu giữ chặt điện thoại đến nổi khớp xương cũng trở nên trắng bệch.
Từ lúc Khâu Ngôn Chí trưởng thành đến giờ vẫn chưa từng đụng đến một xu của Khâu Hoằng Thịnh, ngay cả mục đích và động lực cậu kiếm tiền cũng là vì muốn rời khỏi nhà họ Khâu.
Cậu đã tiêu hàng chục nghìn của Khâu Hoằng Thịnh trong game, nhưng khi đó cậu cũng đã nghĩ kỹ rồi, nếu không ra được thì thôi, còn ra được thì cậu nhất định phải trả lại toàn bộ tiền vào trong thẻ cho Khâu Hoằng Thịnh.
Nhưng giờ cậu lại muốn mở miệng mượn tiền Khâu Hoằng Thịnh sao, đã vậy còn mượn tới chục triệu?
Điều này gần như đã buộc Khâu Ngôn Chí tự tay đập nát xương chính mình.
Cuối cùng Khâu Ngôn Chí vẫn buông điện thoại xuống.
Nhưng lòng cậu lại đau nhói cứ như bị lửa đốt.
Khâu Ngôn Chí ở bệnh viện thêm hai ngày nữa rồi ra viện, cậu còn trẻ, thể lực cũng tốt, lúc ra viện đã có thể đi lại được, có điều vẫn hơi chậm.
Nhưng đi một lúc vẫn sẽ cảm thấy đau chân.
Khâu Ngôn Chí về đến nhà, ngồi trên sô pha, yếu ớt đấm bóp chân mình.
Bốn tháng này căn hộ không có ai ở, nhưng Khổng Tú Khiết vẫn giữ cho nơi đây được sạch sẽ.
Khổng Tú Khiết thấy Khâu Ngôn Chí ngồi thừ người trên sô pha thì pha một tách trà nóng đến cho cậu.
Khâu Ngôn Chí nhận lấy tách trà, sau đó mỉm cười với Khổng Tú Khiết, nói: “Cháu cảm ơn.”
Khâu Ngôn Chí hơi dừng một chút, ngẩng đầu nhìn Khổng Tú Khiết: “Bác Khổng à, thật sự rất cảm ơn bác đã chăm sóc cho cháu thời gian qua.”
Đôi mắt Khâu Ngôn Chí đen láy, vẻ mặt chân thành, Khổng Tú Khiết nhìn mà có chút ngượng nghịu, bà gãi đầu, có chút lúng túng nói: “… Đây, đây là điều nên làm mà.”
Khâu Ngôn Chí cười tủm tỉm, dịu dàng nói: “Cảm ơn bác vì tất cả những gì bác đã làm, cũng cảm ơn bác đã luôn ở bên cháu suốt khoảng thời gian qua.”
Khổng Tú Khiết cũng nở nụ cười.
Khâu Ngôn Chí hỏi: “Cháu thấy hợp đồng một năm của chúng ta vẫn có thể tiếp tục, bác cảm thấy thế nào?”
Khổng Tú Khiết vò góc áo, do dự một lúc mới mở miệng: “Ừm, cậu Khâu này, bệnh của ông nhà đã gần như khỏi hẳn rồi, ổng… Thời gian này ổng cứ luôn hối tôi về quê, tôi… Có thể tôi sẽ không thể tiếp tục chăm sóc cho cậu được nữa.”
Tươi cười trên mặt Khâu Ngôn Chí dần phai đi.
Sau đó cậu mím môi nói: “Vậy tiếc thật, nhưng cháu vẫn chúc hai người có cuộc sống dưới quê vui vẻ nha.”
Khổng Tú Khiết đã rời đi vào đêm hôm đó.
Khâu Ngôn Chí lại cho bà thêm một bao lì xì.
Sau khi Khổng Tú Khiết rời đi, Khâu Ngôn Chí ngồi một mình trên sô pha một hồi lâu mới cúi đầu lấy bức ảnh từ trong ốp điện thoại ra.
Cậu đã in bức ảnh mà người chỉnh ảnh mất bốn tiếng để sửa ra. Cậu in rất nhiều, một trong số đó còn để đằng sau ốp điện thoại.
Cậu đưa tay lên chạm vào gương mặt người đàn ông kia, từ đôi mắt đến chóp mũi.
Dường như rất tưởng niệm.
Khâu Ngôn Chí cứ nghĩ là mình có thể nhịn thêm một thời gian.
Dè đâu chưa đến hai ngày cậu đã không chịu nổi mà gọi điện cho Khâu Hoằng Thịnh.
Khâu Ngôn Chí muốn nói đến việc mượn tiền, nhưng cậu mở miệng mấy lần đều không thể thốt nên lời.
Cuối cùng vẫn là Khâu Hoằng Thịnh mở miệng trước: “Ngôn Chí?”
Khâu Ngôn Chí: “… Ba.”
Khâu Hoằng Thịnh nói: “Nghe nói con ra viện, hai ngày qua hồi phục thế nào rồi?”
Khâu Ngôn Chí: “Dạ tốt lắm, con cảm thấy không còn vấn đề gì nữa.”
Khâu Hoằng Thịnh: “Tối nay con về nhà ăn cơm đi, coi như chúc mừng con ra viện.”
Khâu Ngôn Chí: “Dạ được.”
Cứ như vậy chỉ hai ba câu đã kết thúc.
Rõ ràng là cha con nhưng lại còn xa lạ và ngập ngừng hơn cả người dưng.
Chỉ là một bữa cơm, mà lại ăn ra một đống chuyện.
Lúc Khâu Hoằng Thịnh nhắc tới chuyện tình cảm của Khâu Ngôn Chí, Khâu Ngôn Chí còn chưa kịp mở miệng thì Khâu Hi Thành đã giành trả lời thay cậu: “Chi Chi chỉ biết lo ăn học thì lấy đâu ra bạn gái hả ba.”
Khâu Hi Thành nói xong thì nháy mắt với Khâu Ngôn Chí một cái, như đang nói: “Đấy, xem anh giúp em che giấu tốt không.”
Khâu Hoằng Thịnh trầm giọng nói: “Ngôn Chí, năm nay con cũng 25 tuổi rồi, cũng nên tính đến chuyện tương lai, con gái út của tập đoàn Ngọc Minh cũng trạc tuổi con…”
Khâu Ngôn Chí ngắt lời ông: “Ba, bây giờ con chưa có ý định kết hôn.”
“Vậy cứ gặp mặt trước đi, không hợp thì tính sau.” Khâu Hoằng Thịnh đưa ra quyết định cuối cùng.
Chỉ là gặp mặt mà thôi.
Khâu Ngôn Chí không tìm được lý do để từ chối, hơn nữa cậu còn muốn mượn tiền Khâu Hoằng Thịnh, cho nên cũng không cự tuyệt ông được.
Chỉ cần nói là vay tiền, nhưng đến khi rời khỏi nhà Khâu Ngôn Chí vẫn chưa nói ra miệng được.
Lần sau đi.
Lần sau không có mặt Khâu Hi Thành ở đó cậu lại nói.
Nơi xem mắt với Hứa Úy con gái út của tập đoàn Ngọc Minh là tại một tiệm cà phê.
Khâu Ngôn Chí cảm thấy rất ngại, bản thân là gay vậy mà lại ra ngoài đi xem mắt, không phải sẽ làm chậm trễ con gái nhà người ta sao.
Nên cậu còn cố ý đến trước nửa tiếng đồng hồ.
Hứa Úy là một cô gái rất xinh đẹp với mái tóc dài xõa ngang vai, áo khoác len trắng kết hợp với chiếc váy dài, trông rất thoải mái thanh lịch.
Chẳng biết sao Khâu Ngôn Chí lại cảm thấy hơi quen, nhưng lại không nhớ là mình đã gặp ở đâu.
Hứa Úy ngồi xuống đối diện Khâu Ngôn Chí, cô chớp mắt cười nói: “Anh Khâu ở ngoài đẹp hơn trong ảnh nhiều.”
Khâu Ngôn Chí cười cười: “Cô Hứa cũng thế.”
Khâu Ngôn Chí dừng một chút, cuối cùng vẫn nói ra: “Cô Hứa này, tuy rất xin lỗi cô nhưng tôi quyết định sẽ nói thẳng với cô. Bữa xem mắt lần này là do ba tôi sắp xếp chứ tôi không có ý định cưới vợ sinh con.”
Hứa Úy nhún vai: “Khéo vậy, em cũng bị ba em ép nè.”
Hứa Úy chống tay lên bàn, ôm mặt nhìn Khâu Ngôn Chí: “Có điều mặt của anh Khâu đúng gu em luôn á.”
Khâu Ngôn Chí thở dài, quyết định ăn ngay nói thật: “Xin lỗi cô nhưng tôi thật ra là gay.”
Hứa Úy cũng không hề bất ngờ, mà thay vào đó nhấp một ngụm nước trái cây nói: “Em biết.”
“Cô biết?” Khâu Ngôn Chí nhướng mày.
Hứa Úy chớp mắt: “Anh không nhớ em à?”
Khâu Ngôn Chí: “Cô là?”
Hứa Úy buông ống hút trong tay ra nói: “Anh không phải là bạn trai của thằng Phí ngu kia sao!”
Thằng Phí ngu?
… Ý là Phí Tư Hạo?
Khâu Ngôn Chí như nhớ ra cái gì đó, cậu cuối cùng cũng biết tại sao cô gái này lại nhìn quen rồi.
… Thì ra là tình một đêm của Phí Tư Hạo.
Hơn nữa họ còn từng có một cuộc chạm mặt xấu hổ trên hành lang.
Hứa Úy: “Nghe nói anh mới hôn mê 4 tháng, thế mà bây giờ vẫn còn chưa chia tay với thằng Phí ngu kia à?”
Khâu Ngôn Chí: “Tạm thời chưa.”
Hứa Úy có vẻ hứng thú tiến sát lại một chút, đôi mắt sáng rực: “Thằng ngu ấy có biết anh c4msừng nó chưa?”
Khâu Ngôn Chí nhíu mày: “Tôi c4msừng gì anh ta?”
Hứa Úy nhún vai: “Chứ không phải anh vừa quen hắn vừa ngủ với tên khác sao?”
Khâu Ngôn Chí lập tức muốn bác bỏ, nhưng nghĩ đến gì đó lại chợt ngây người.
Quả thật trước cái đêm cậu và Hứa Úy gặp nhau, cậu đã ngủ với người đàn ông khác.
Có điều là ở trong game.
Là cùng Hạ Châu trải qua đêm đầu tiên đầy bi kịch.
Nhưng mà… Làm sao Hứa Úy lại biết?
Khâu Ngôn Chí dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn cô: “… Sao cô biết tối đó tôi qua đêm với người khác?”
Hứa Úy cười cười: “Thị lực của em 10/10 đó, đương nhiên thấy rõ mấy dấu hickey sau gáy anh rồi.”
Khâu Ngôn Chí sửng sốt: “… Hickey gì?”
“Ớ, anh cũng không biết sao? Lúc ấy sau gáy anh toàn là dấu hickey không à.”
Khâu Ngôn Chí ngồi đực mặt ra, mất một lâu vẫn chưa định thần lại được.
… Hứa Úy ngoài đời thực thấy hickey do Hạ Châu ở trong game để lại trên người cậu.
Chuyện này rõ ràng không thể tưởng tượng được, quỷ dị đến làm da đầu người ta tê tái, nhưng giờ phút này Khâu Ngôn Chí chỉ cảm thấy ngón tay mình khẽ run, hô hấp dồn dập, tim đập thình thịch trong lồng nguc, thậm chí còn thầm sinh ra một loại kích động không nói nên lời.
Những dấu vết trong game được cậu đưa ra ngoài hiện thực.
Điều đó có phải chứng minh…
Chứng minh rằng…
Khâu Ngôn Chí đột nhiên đứng phắt dậy!
Có phải chứng minh Hạ Châu cũng có cơ hội bước ra khỏi game không?!
“Xin, xin lỗi, tôi còn việc nên đi trước!”
Khâu Ngôn Chí để vài tờ tiền lên bàn, sau đó cầm điện thoại vội vã rời khỏi tiệm cà phê.
Hai chân cậu như nhũn ra, tiếng tim đập gần như muốn lấn át hết cả tiếng động ồn ào trên đường phố.
Cậu phải đi tìm Khâu Hoằng Thịnh.
Cậu phải mượn tiền.
Cậu phải khôi phục lỗi.
Cậu phải cứu Hạ Châu sống lại.
Cậu phải… Cậu phải đưa Hạ Châu ra!
Khâu Ngôn Chí mở cửa xe, cài đi cài lại mấy lần mới cài được dây an toàn, sau đó cậu nổ máy.
Cổ họng Khâu Ngôn Chí khô khốc, lòng bàn tay đều là mồ hôi.
Đôi mắt cậu nhìn thẳng vào con đường phía trước, nhưng lúc rẽ trái một bóng người chợt hiện lên trước mặt cậu.
Tay Khâu Ngôn Chí run lên, đánh tay lái đâm thẳng vào dải phân cách trên đường.
Đầu cậu đập mạnh vào tay lái, máu tươi chảy ròng từ trên trán xuống.
Khâu Ngôn Chí thậm chí còn không có thời gian để lau máu, toàn thân cậu phát run xoay đầu nhìn lại.
Sau đó nước mắt cậu chợt rơi xuống, cảm xúc trên mặt vui buồn lẫn lộn.
Cậu hoảng loạn rút dây an toàn ra, đẩy cửa xe bước xuống, gần như loạng choạng chạy tới.
“… Hạ… Hạ Châu!”
Người đàn ông ngồi trên xe lăn thoáng khựng người khi nghe thấy tiếng gọi đó, sau đó chậm chạp quay đầu lại.
Khâu Ngôn Chí chạy bước ngắn bước dài lảo đảo đến bên người đàn ông.
Sau đó bất ngờ ôm người đó vào lòng.
Người đàn ông kia sững sờ một chút, phải mất một hồi lâu mới hoàn hồn lại.
Đôi môi anh khẽ run, vươn tay ra dùng hết sức ôm lấy Khâu Ngôn Chí.
- -----oOo------