• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Cô Rùa

***

Sau khi Khâu Ngôn Chí bị Hạ Châu đuổi đi thì ngồi trên miếng ván giường nát trong phòng mình, vò vò đầu. 

Cậu thật sự không ngờ khi nồng độ cồn của hai ly Cocktail ngon ngọt kia bắt đầu ngấm vào người lại có thể kinh khủng đến mức làm cậu say như điếu đổ như thế. 

Tuy là trong game, nhưng cảm giác say vẫn vẫn khó chịu như cũ, mặc dù Khâu Ngôn Chí đã điều chỉnh chỉ số đau đớn xuống rất thấp nhưng vẫn không hề hiệu quả một chút nào. 

Khâu Ngôn Chí đè huyệt thái dương của mình, thuận miệng hỏi: “Đại Hoàng, có phải chế độ giảm đau của mấy em hư rồi đúng không… Sao tôi cứ cảm thấy nó chẳng có tác dụng gì hết vậy.”

Đại Hoàng mở to hai mắt lắc lắc đầu: “Đương nhiên là không rồi, game của tụi em xịn lắm đó, chẳng qua cảm giác khó chịu sau khi say còn thuộc về nhiều phương diện khác nữa, không phải chỉ có mỗi chế độ giảm đau thôi là giải quyết được đâu, về sau ngài vẫn nên uống ít lại một chút, cho dù là trong game, cũng không cần uống nhiều đến thế…”

Khâu Ngôn Chí nhận ra hôm nay mình ở trong game khá là lâu, có khi trong hiện thực đã đói lả đến nơi rồi, liền ấn nút tạm dừng thoát ra ngoài. 

Lúc Khâu Ngôn Chí ra ngoài, người giúp việc mới cũng vừa làm cơm cho cậu xong, đang chuẩn bị rời đi. 

Người lần này tên là Khổng Tú Khiết, là một người phụ nữ đã ngoài 50 mới từ dưới quê lên, con người thật thà chất phác, tuy không thạo dùng nội thất thông minh, nhưng tay nghề nấu nướng lại rất được, hợp với khẩu vị của Khâu Ngôn Chí. 

Bà thấy Khâu Ngôn Chí ra khỏi phòng, thì như nhớ đến điều gì đó mà nói với Khâu Ngôn Chí: “Cậu Khâu, lúc cậu nằm ngủ trong hộp sắt thì có ai đó gọi điện thoại bàn đến đấy, tôi sợ làm phiền cậu nghỉ ngơi nên nghe máy giúp cậu luôn.”

Hộp sắt?

Khâu Ngôn Chí sửng sốt một chút mới hiểu được ý của bà đang ám chỉ khoang trò chơi VR, nhưng Khâu Ngôn Chí cũng không có sửa lại, đi đến ngăn tủ kéo hộc tủ ra, hỏi: “Là ai gọi đến vậy ạ?”

“Người đó nói là anh trai của cậu, hỏi cậu đang làm gì, tôi nói là cậu đang ngủ.”

Khâu Ngôn Chí gật gật đầu: “Dạ, về sau nếu anh ta còn gọi đến nữa thì bác cứ nói như vậy, đừng nói với anh ta về chuyện có liên quan đến hộp sắt, cứ nói cháu ngủ ở trên giường là được.”

Khổng Tú Khiết chỉ cho rằng ngủ trong hộp sắt là sở thích đặc biệt của người thành phố cho nên cũng không hỏi nhiều, gật đầu nói tôi biết rồi. 

Khâu Ngôn Chí thật sự cảm thấy khó chịu với Khâu Hi Thành, càng khó chịu khi hắn ta cứ suốt ngày giả vờ làm một người anh quan tâm cậu, khuyên bảo cậu nên ra đường nhiều một chút, học cái này cái nọ, đừng ham chơi hay ở lì trong nhà. 

Rốt cuộc Khâu Ngôn Chí cũng tìm được thứ mà mình muốn, cậu cầm lấy tờ phong bì ấy, đưa cho Khổng Tú Khiết: “Bác cầm đi, đây là tiền lương tháng này.”

“Cậu, cậu Khâu… Vẫn còn chưa đến cuối tháng mà.” Bà ngây ngốc nhận lấy, sau đó mở ra nhìn, lập tức nói: “… Mà số tiền này hình như cũng không đúng, quá nhiều.”

Khâu Ngôn Chí đi đến bàn ăn, cầm lấy đôi đũa, nói: “Hôm qua cháu vô tình nghe được điện thoại của bác, không phải chồng bác đang cần tiền để thanh toán tiền viện phí sao? Cháu gửi trước cho bác tiền lương tháng này, bác cứ cầm đi. Phần còn lại, là tiền thưởng.”

Khâu Ngôn Chí ăn một miếng cơm, cười nói: “Vì bác nấu ăn ngon.”

Khổng Tú Khiết ngây cả người, bà có hai đứa con trai và một đứa con gái, nhưng khi chúng nó thành người lại chẳng có đứa nào có lương tâm, chồng bà nằm viện, cũng không phải bệnh gì nặng vậy mà bà thậm chí còn không trả nổi tiền viện phí, vốn còn tưởng mình đã rơi vào ngõ cụt, ai ngờ lại gặp được một người tốt như vậy. 

Bà lau nước mắt, nói với Khâu Ngôn Chí: “Cảm ơn cậu, cậu Khâu. Cậu là một người tốt.”

Khâu Ngôn Chí đột nhiên được phát thẻ người tốt, cậu nhún vai: “Bác đừng nói vậy, cháu cũng không phải người tốt lành gì đâu, cháu xấu lắm lại không có đạo đức nữa, nếu có người ngã trước mặt cháu, cháu cũng lười đỡ người ta dậy, là bác làm cơm ngon, nên cháu mới không nỡ để bác đi.”

Khổng Tú Khiết chỉ coi Khâu Ngôn Chí đang nói giỡn, lại cảm ơn lần nữa mới rời đi.

Khâu Ngôn Chí đang ăn cơm, thì chuông điện thoại chợt vang lên.

Cậu nhìn thoáng qua ba chữ Khâu Hi Thành ở trên màn hình di động, nhíu nhíu mày, chuyển sang chế độ yên lặng, sau đó lại tiếp tục ăn cơm.

Sau khi vang lên 10 hồi, điện thoại mới chịu dừng lại, ngay sau đó liền có tin nhắn đến. 

Khâu Hi Thành: Chi Chi, thứ bảy tuần sau là sinh nhật ba, em đừng quên về nhà đấy.

Khâu Ngôn Chí nhìn lướt qua tin nhắn, lại ném điện thoại lên bàn, ăn cơm tiếp.

Ăn cơm xong, Khâu Ngôn Chí lười biếng duỗi eo một cái, lần này đến lượt chuông cửa vang lên.

Khâu Ngôn Chí cau mày, xỏ dép lê đi qua mở cửa.

Là Phí Tư Hạo.

Phí Tư Hạo mời cậu đi ăn vào tối nay.  

Khâu Ngôn Chí nhíu mày, vẻ mặt rất khó xử mà nói mình vẫn còn luận văn cần phải viết. 

Hình như Phí Tư Hạo có chút mất mát, nhưng rất nhanh lại nở nụ cười ôn hoà: “Không sao đâu Chi Chi, vậy thứ sáu tuần sau có thể hẹn hò với anh được không?”

“Thứ sáu tuần sau?”

Phí Tư Hạo nhìn Khâu Ngôn Chí, giọng hắn ôn nhu: “Thứ sáu tuần sau là sinh nhật của anh, có thể dành thời gian cho anh được chứ?”

Khâu Ngôn Chí nghe xong, cúi đầu, có chút ngượng ngùng mà nói: “Xin lỗi anh, em cũng không biết sắp tới là sinh nhật anh, nhưng anh yên tâm, em nhất định sẽ dành cả ngày hôm ấy cho anh, hơn nữa em cũng sẽ tặng cho anh một quà tuyệt vời!”

“Anh rất mong chờ đấy.” Trong mắt Phí Tư Hạo hằn lên nụ cười.

Sau khi tạm biệt Khâu Ngôn Chí, Phí Tư Hạo trở về phòng của mình, gọi điện thoại.

Khâu Hi Thành: “Thế nào rồi? Nó có đồng ý ra ngoài với cậu vào thứ sáu không?”

Phí Tư Hạo: “Đơn giản hơn tôi dự kiến nhiều, tôi nói hôm đó là sinh nhật của tôi, cậu ta đã lập tức tin ngay.”

Khâu Hi Thành: “Cậu cũng đừng mất cảnh giác, cẩn thận một chút vẫn hơn, dạo gần đây nó không có nhận điện thoại của tôi, tôi sợ nó đã phát hiện ra cái gì đó.”

Phí Tư Hạo cười cười: “Hi thành, cậu đánh giá cao em mình quá đấy, cậu ta chỉ không nghe máy mà thôi, có khi là do để điện thoại ở chế độ yên lặng cũng không chừng, cậu ta có thói quen như vậy đó, bình thường hai tụi tôi đi hẹn hò, điện thoại cậu ta cũng rất hiếm khi đổ chuông.”

Khâu Hi Thành: “Cậu đã lên kế hoạch ổn thoả hết chưa?”

Phí Tư Hạo nói: “Khâu Hi Thành, cậu phải tin tôi chứ, chỉ cần tối thứ sáu cậu ta ra ngoài với tôi, đảm bảo ngày hôm sau sẽ không thể xuống giường được, chứ đừng nói là trở về tham dự sinh nhật của ba cậu.”

“Ba tôi sẽ công bố phân chia tài sản vào hôm sinh nhật một lần nữa, cho nên Khâu Ngôn Chí tuyệt đối không thể trở về được, có điều người thì không cần nhưng ảnh nhất định là phải có.” Giọng Khâu Hi Thành có chút do dự, “… Cậu đích thân làm sao?”

Phí Tư Hạo không nhịn được mà bật cười: “Làm sao có thể chứ, đâu phải là cậu không biết tôi chỉ thích con gái, nhưng tôi đã tìm được người đáng tin cậy rồi.”

Hắn dừng một chút, bổ sung thêm: “Ba người, trong đó có một nhiếp ảnh.”

Khâu Hi Thành và Phí Tư Hạo kết thúc cuộc gọi.

Khâu Ngôn Chí ở đối diện cũng vừa kết thúc ghi âm. 

Khâu Ngôn Chí tắt thiết bị nghe trộm trên di động, mặt không cảm xúc mà cất máy thu âm đi.

Cậu ngưỡng mặt lên nằm ở trên giường.

Nhìn trần nhà.

Cảm thấy thật ghê tởm.

Trước giờ Khâu Ngôn Chí vẫn luôn biết Khâu Hi Thành là hạng người khốn nạn như thế nào, cậu cũng chưa từng ôm hy vọng xa vời gì với Khâu Hi Thành, nhưng chờ đến khi chính tai cậu nghe thấy những lời này, vẫn không nhịn được mà cảm thấy buồn nôn. 

Mà Phí Tư Hạo, chính là con chó của Khâu Hi Thành.

Khâu Ngôn Chí xuống giường, đi rót cho mình một ly nước lạnh, lúc này mới cảm thấy thoải mái hơn một chút.

Bỗng nhiên điện thoại sáng lên, Khâu Ngôn Chí nhìn thoáng qua cái tên ở bên trên, bấm nghe máy. 

“Đã dùng thử chưa? Thế nào? Không có gì vấn đề gì chứ?”

“Ừm, tớ thử rồi, chất lượng cũng không tệ.”

“Ha ha ha, vậy là tốt rồi, cuối cùng thì tớ cũng giúp cậu được một chuyện.”

Người đang nói chuyện tên là Trần Nhạc Tư, là bạn học thời cấp ba của Khâu Ngôn Chí, đáng lẽ cũng không thân cho lắm, chẳng qua cách đây không lâu hai người họ tình cờ gặp lại nhau, mà tính tình của người này vui vẻ cởi mở, cho nên hai người vẫn luôn giữ liên lạc đến giờ. 

Trần Nhạc Tư rất có tài năng, lúc mười mấy tuổi đã bắt đầu làm hacker, cũng coi như là một thiên tài, về sau cải tà quy chính, vừa mới tốt nghiệp cấp ba đã được công ty game mời về làm. 

Không chỉ riêng thiết bị nghe lén mà cậu vừa mới dùng để nghe trộm Phí Tư Hạo là của Trần Nhạc Tư, ngay cả con game VR Khâu Ngôn Chí đang chơi, đều là Trần Nhạc Tư đặc biệt đề cử sau khi biết xu hướng giới tính của cậu.

Đây là lần đầu Khâu Ngôn Chí chơi game VR nên vẫn không có kinh nghiệm, càng không biết lên website chính thức để tải game, cho nên Trần Nhạc Tư liền đưa cho cậu một gói cài đặt sẵn.

“Đúng rồi, con game mà tớ đề cử cậu cách đây không lâu ấy, chơi ok không?” Trần Nhạc Tư hỏi.

Khâu Ngôn Chí: “Tớ thấy ổn áp lắm, về phương diện đồ hoạ rất giống thật, có đôi khi còn làm tớ suýt không phân biệt nỗi đâu là thực đâu là game luôn á.”

Trần Nhạc Tư cười ha ha: “Mục tiêu của công ty bọn tớ chính làm người chơi không phân biệt được mà, nhưng nói thật, con game này vẫn còn chưa đủ thực lắm, ban đầu công ty tớ có một …”

Bỗng nhiên Trần Nhạc Tư nghĩ tới cái gì, nói được một nửa chợt dừng lại.

Khâu Ngôn Chí: “Có cái gì?”

“Không, không có gì, đúng rồi, cậu đang công lược nhân vật nào vậy, mà khoan, chờ chút! Cậu đừng nói! Để tớ tự đoán, tớ đoán, tớ đoán là tổng giám đốc!”

Khâu Ngôn Chí kinh ngạc: “Sao cậu biết?”

Ngay cả cậu cũng cảm thấy ngạc nhiên khi ban đầu chọn Hạ Châu, vậy mà người khác lại có thể đoán ra được ngay lập tức?!

Trần Nhạc Tư cười nói: “Theo số liệu thống kê của công ty bọn tớ, nhân vật tổng giám đốc này là người được yêu thích nhất, sau đó là đến anh khoá trên…”

Không biết tại sao, Khâu Ngôn Chí tưởng tượng đến việc cũng có nhiều người cùng công lược Hạ Châu như mình… Thì trong lòng lại cảm thấy quái quái thế nào. 

Hơn nữa, tên khốn Hạ Châu kia trừ cái mặt đẹp ra thì có tư cách gì trở thành người được yêu thích nhất chứ, bản thân cậu mù thì thôi, không hiểu sao lại có nhiều người mù đến vậy. 

Trần Nhạc Tư và Khâu Ngôn Chí trò chuyện đến vui vẻ, vừa mới cúp điện thoại đã có một đồng nghiệp cầm ly đi ngang qua hỏi: “Nói chuyện với ai mà vui vẻ thế?” 

Trần Nhạc Tư cũng cầm lấy ly cà phê của mình đứng lên: “Là một người bạn hồi cấp ba, cậu ấy cũng chơi game《Love Home》của công ty tụi mình đó.”

Đồng nghiệp đi đến chỗ rót nước, tự pha cho mình một ly cà phê: “Cậu ta công lược nhân vật nào, tổng giám đốc hả?”

Trần Nhạc Tư gật đầu: “60% người chơi đều sẽ chọn nhân vật này.”

Đồng nghiệp tỏ vẻ có thể hiểu được: “Cũng đúng, vừa nhiều tiền vừa biết săn sóc, dịu dàng, còn yêu người chơi ngay từ ánh mắt đầu tiên, lại không thiếu mấy trò cưỡng giam máu cún, một tổng giám đốc bá đạo như vậy, ai mà không yêu cơ chứ?”

Trần Nhạc Tư nói: “Cho nên bây giờ công ty cũng đang đẩy mạnh nhân vật tổng giám đốc Cố Diệp Hách này lên, như vậy sẽ càng có nhiều người chơi tình nguyện bỏ tiền ra vì hắn.”

Hình như Trần Nhạc Tư nghĩ tới cái gì đó, lại lắc lắc đầu cười: “Có điều lúc nói chuyện, bạn học của tôi lại không có nhắc qua Cố Diệp Hách, mà chỉ nói đồ họa trong game rất thật.”

Đồng nghiệp im lặng một chút, bỗng nhiên thở dài: “Nếu nói giống thật thì không có con game nào có thể sánh bằng con game mà mấy năm trước công ty tụi mình chuẩn bị ra mắt đâu.”

Vẻ mặt của Trần Nhạc Tư có chút ảm đạm: “Tôi cũng thấy vậy, hiện tại trừ mấy nhân viên lâu năm ra cũng chẳng có bao nhiêu người biết đến tên con game ấy, thậm chí đến giờ công ty mình còn cấm thảo luận về nó nữa.”

“Cũng đúng thôi, xảy ra chuyện lớn như vậy, còn chưa kịp ra mắt bản beta thì đã bị đóng vĩnh viễn rồi, khi đó công ty đứng trên bờ vực phá sản còn sếp mình thì suýt nữa bị đi tù, nếu không xảy ra chuyện kia…”

Trần Nhạc Tư tiếp lời hắn: “Nếu không xảy ra chuyện kia, thì nó chắc chắn có thể nổi tiếng khắp toàn thế giới, và tất cả những người chơi quốc tế đều sẽ biết đến cái tên đó, Dream…”

“Suỵt, đừng nhắc đến cái tên ấy.”

Đến tối Khâu Ngôn Chí mới nằm vào khoang trò chơi lại, bước vào trong game. 

Trò chơi khởi động.

Logo trò chơi chữ trắng trên nền đèn hiện lên trước mắt cậu. 

—— Dream Eater.

Khâu Ngôn Chí cảm thấy Hạ Châu bị gì rồi.

Còn bị không nhẹ nữa. 

Hình như anh đang cố kiếm chuyện với Khâu Ngôn Chí, bằng một cách nào đó anh cho tất cả người giúp việc đều nghỉ hết, khiến Khâu Ngôn Chí không thể không xuống bếp hoặc là ăn cơm hộp, một ngày 24 tiếng, thì có 12 tiếng anh không ở nhà, về cơ bản không thèm chủ động nói chuyện với Khâu Ngôn Chí, mà có nói thì cũng là mấy câu châm chọc xỉa xói, đầy gai góc.

Thật ra tính tình của Khâu Ngôn Chí vốn dĩ cũng không được tốt lắm, nguyên nhân mà trước kia cậu có thể bao dung Hạ Châu vô điều kiện đều là vì thèm nhỏ dãi sắc đẹp và cơ thể của người ta, mà nay cậu đã không còn mơ mộng gì với Hạ Châu nữa, nên cảm thấy hành động của Hạ Châu càng ngày càng trở nên quá quắt. 

A, mình đúng là một tên không biết suy nghĩ mà.

Khâu Ngôn Chí âm thầm mắng bản thân mình. 

“Trừ mua thẻ ly hôn ra thì không còn cách nào hết nữa sao? Sao con game này không có tự do gì hết vậy?!” Khâu Ngôn Chí nằm lên giường nói với Đại Hoàng nói.

Đại Hoàng chớp chớp mắt: “Chỉ cần nạp tiền là được, rất đơn giản.”

Khâu Ngôn Chí cố ý nói: “Em còn như vậy nữa là tôi dừng cuộc chơi ngay tại đây luôn á.”

Quả nhiên Đại Hoàng liền quýnh lên: “Vậy ngài muốn sao đây?”

“Làm Hạ Châu mỗi ngày đều cười vui vẻ với tôi hoặc là để tôi ly hôn với Hạ Châu.”

Đại Hoàng trầm mặc một hồi lâu, bỗng nhiên nói: “Ngài cũng biết cái đầu tiên không thể nào thực hiện được mà.”

“Mất mớ gì không thể, không phải Hạ Châu chỉ là NPC thôi sao.”

Đại Hoàng lại trầm mặc lần nữa, sau đó cẩn thận nói: “Hay là ngài lại giúp anh ta chắn tai nạn giao thông thử xem? Nhưng lần này không có thẻ bài, ngài phải lên kế hoạch thật kỹ càng…”

Khâu Ngôn Chí: “… Không thử thiết gì hết, đầu óc tôi có hạn không làm được cái này, lỡ mà bị phát hiện lại coi như xong.”

Đại Hoàng vỗ đầu một cái, sực nhớ ra: “Chỗ em có tấm thẻ này xài được đó, chỉ mất có 398 viên kim cương thôi, ngài cũng biết thẻ tụi em trung bình đều trên cả vạn cả, 398 này giống như là tặng không vậy.”

398 kim cương?

Vét hết kim cương trong tài khoản của cậu, thì cũng chỉ cần nạp thêm 159 tệ. 

Khâu Ngôn Chí cảm thấy cái này có thể miễn cưỡng chấp nhận được: “Được, mà thẻ gì vậy?”

Đại Hoàng thần bí nói: “Đây là tấm thẻ ma thuật, có thể hoá giải hết ân oán và hận thù, chỉ cần dùng nó thì tất cả những người ghét ngài đều sẽ không còn ghét ngài nữa, còn những người yêu ngài sẽ càng yêu ngài hơn.”

Còn có thẻ thần kỳ như vậy?

Khâu Ngôn Chí thấy có chút ngứa ngáy: “Không tệ không tệ, vậy thẻ này tên gì?”

Đại Hoàng ngẩng cao đầu lên, vẻ mặt trang nghiêm: “Thẻ mắc bệnh hiểm nghèo! Trong vòng một tháng sau khi sử dụng thì ngài sẽ bỏ mạng, và ngài có thể cảm nhận được sự tốt đẹp và tình thương vào một tháng cuối cùng ấy, mọi người đều sẽ đau lòng và thương ngài hơn, ngay cả Hạ Châu cũng chắc chắn sẽ dịu dàng với ngài!”

Khâu Ngôn Chí: “…”

Đại Hoàng hứng khởi nói tiếp: “Thế nào? Ngài có muốn nạp tiền vào không! Nạp bây giờ còn được giảm 10% nữa đó!”

Khâu Ngôn Chí tàn nhẫn mà từ chối nó: “Cút.”

Đại Hoàng ủ rũ nói: “Vậy thì thôi, giờ chỉ còn nước ly hôn với Hạ Châu.”

Khâu Ngôn Chí: “Không có thẻ ly hôn thì ly thế nào?”

Đại Hoàng do dự một chút, cuối cùng vẫn là thở dài, nói: “Ừm, thật ra còn có một cách… Ngài có thể làm Hạ Châu tự mình đề xuất việc ly hôn.”

Khâu Ngôn Chí sửng sốt một chút: “Người chơi không thể yêu cầu ly hôn, nhưng NPC lại có thể?”

Đại Hoàng: “Đương nhiên, game của tụi em là trò chơi cao cấp nhất thế giới, chỉ có ngài không nghĩ ra chứ không có gì là trò chơi tụi em không làm được!”

Đại Hoàng nói tiếp: “Thật ra game của tụi em còn có một thẻ bài có thể đo được chỉ số mong muốn ly hôn của NPC, khi chỉ số ấy full thì Hạ Châu cũng sẽ đưa ra yêu cầu ly hôn, chỉ cần dùng hết kim cương có trong tài khoản của người chơi và thêm 1 tệ nữa là có thể kích hoạt được tấm thẻ này.”

Một tệ?

Khâu Ngôn Chí không hề do dự một xíu nào, sảng khoái nhấn thanh toán.

Lúc này, Khâu Ngôn Chí vẫn còn chưa biết.

Lần nạp tiền đầu tiên này lại là ngọn nguồn của tất cả tai hại. 

Cho dù nó chỉ là một tệ. 

*

Nạp một tệ và đồng thời trừ hết tất cả kim cương đang có, Khâu Ngôn Chí có được tấm thẻ kia. 

Đó là một tấm thẻ R màu đen.

Tấm thẻ màu đen quay cuồng trong không trung sau đó biến thành một làn khói, không còn thấy tăm hơi đâu nữa. 

Mà thay vào đó là một chiếc đồng hồ cát nho nhỏ tinh xảo. 

Khâu Ngôn Chí duỗi tay ra lấy chiếc đồng hồ cát ấy xuống từ giữa không trung.

Sau đó cậu phát hiện chiếc đồng hồ này rất kỳ lạ. 

Phần thuỷ tinh trên là cát trắng, còn phần thuỷ tinh dưới là cát đen, dù để nó ở trạng thái thẳng đứng thì phần cát phía trên cũng không hề bị chảy xuống. 

Đại Hoàng giải thích nói: “Đây là thiết bị đo chỉ số mong muốn ly hôn của NPC, nó còn có thể bay lơ lửng giữa không trung để giám sát tiến độ thay cho ngài, và ngài cũng không cần phải lo lắng bị NPC nhìn thấy.”

“Khi tất cả cát trắng đều chảy xuống hết, NPC sẽ đưa ra yêu cầu ly hôn với ngài, ngài xem đi, tuy cát trắng có rất nhiều, nhưng vẫn có một ít cát đen, chứng tỏ Hạ Châu cũng có ý định ly hôn với ngài, chẳng qua là nó không đủ mãnh liệt quá thôi, nhìn kiểu này chắc chỉ tầm một phần mười là cùng.”

Khâu Ngôn Chí cầm đồng hồ cát quơ quơ: “Bây giờ điều mà tôi cần làm chính là để đống cát trắng này chảy xuống hết, nói cách khác, tôi cần phải làm Hạ Châu chán tôi, ghét tôi, hận không thể cắt đứt mọi quan hệ với tôi ngay lập tức?”

Đại Hoàng: “Đúng vậy, nhưng ngài vẫn nên chú ý tính cách thiết lập của mình, nếu OOC quá trớn, hệ thống NPC sẽ bị hỏng.”

Khâu Ngôn Chí thở dài: “Tôi khổ quá mà.”

Vì thế Khâu Ngôn Chí liền bắt đầu làm mình làm mẩy.

Cậu sồn sồn lên muốn người giúp việc trở về, chất vấn Hạ Châu tại sao lại về nhà muộn như vậy, kiếm chuyện hỏi Hạ Châu có phải đã có người bên ngoài rồi không, cậu còn nói với Hạ Châu rằng: Anh còn như vậy nữa thì em sẽ kêu ba rút vốn lại đó. 

Nhưng cho dù cậu có cố gây thế nào thì Hạ Châu đều thờ ơ không quan tâm, thậm chí đồng hồ cát còn không thèm nhúc nhích một tí nào. 

Ổn định đến mức làm Khâu Ngôn Chí hoài nghi Đại Hoàng đưa hàng giả cho mình. 

Mãi đến một ngày.

Khâu Ngôn Chí lại hỏi tại sao Hạ Châu vẫn luôn phớt lờ mình, vì diễn quá nhập tâm mà cảm xúc cũng dâng trào theo, Khâu Ngôn Chí nhìn Hạ Châu với đôi mắt ngấn lệ, cực kỳ bi thương nói: “Hạ Châu, em ghét anh!”

Ngay khi Khâu Ngôn Chí lau nước mắt và tự thán phục vì màn trình diễn tài tình của mình. 

Thì bỗng nhiên đồng hồ cát nhúc nhích.

Khâu Ngôn Chí còn chưa kịp vui vẻ, đã thấy đồng hồ cát… Chảy ngược cmn lên?!

Đựu má?!

Tình huống gì đây?! Mà khoan đã! Tại sao đồng hồ cát lại chảy ngược?! Mình vừa mới làm gì thế?! 

Ông đây chỉ nói một câu, Hạ Châu em ghét anh.

Vậy mà chỉ số muốn ly hôn của Hạ Châu lại giảm xuống? Không muốn ly hôn với ông nữa?!

Trong đầu Khâu Ngôn Chí chợt lóe lên một tia sáng, vội vàng cứu rỗi lại cục diện, cậu nhìn Hạ Châu, hai mắt đỏ hoe, yếu ớt nói: “… Nhưng em lại càng thích anh hơn.”

Sau, đó, cát, chảy, xuôi, xuống!

Khâu Ngôn Chí không ngừng cố gắng: “Em thật sự không muốn rời khỏi anh, em muốn chúng ta mãi mãi ở bên nhau.”

Hạ Châu lạnh lùng nhìn cậu một cái, xoay người trở về thư phòng.

Vậy, mà, nó, lại, càng, chảy, xuống, nhanh, hơn!

Mãi đến khi Hạ Châu rời đi, đồng hồ cát mới chịu ngừng, Khâu Ngôn Chí vẫn còn chưa kịp hoàn hồn lại.  

Cho nên, kết luận là ——

Tên khốn kiếp Hạ Châu kia cố ý tra tấn cậu, muốn đối nghịch lại với cậu.

Cậu càng yêu Hạ Châu, càng hèn mọn níu kéo, càng khóc lóc um sùm nói em có ch3t cũng sẽ không rời khỏi anh. 

Thì Hạ Châu lại càng cmn muốn ly hôn, càng muốn sút ông đi?!

Đồ chó Hạ, mẹ nó, anh hận tôi như vậy sao?!

Rốt cuộc ông cực khổ bươn chải con game tình yêu này suốt hơn hai tháng qua là vì cái gì?!

Để nhận lại một kẻ thù sống ch3t cũng muốn đối địch với ông sao?!

Khâu Ngôn Chí cảm nhận được nỗi buồn vô tận, cùng với nồng đậm ác ý của đám người lập trình ra con game này. 

- -----oOo------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK