***
Đây là một cuộc đọ sức giữa linh hồn và thể xác.
Là một hồi chọn lựa giữa sinh mệnh và sự nhẫn nại.
Cuối cùng là đồng ý hay là từ chối, là gánh vác trọng trách đi về phía trước hay là quyết đánh tới cùng, đến cùng là tự sa ngã hay là tự sinh tự diệt.
Đây cũng không phải là một câu hỏi khó lựa chọn.
Khâu Ngôn Chí nhắm mắt lại, ngửa đầu, thành kính, cẩn thận hôn lên môi của Hạ Châu.
Khâu Ngôn Chí hôn rất có kỹ xảo.
Vì thế mà Hạ Châu cảm thấy có một chút không vui.
Khâu Ngôn Chí choàng lấy cổ Hạ Châu, càng hôn càng có cảm giác, càng hôn càng cảm thấy Hạ Châu cũng không tồi, ít nhất cái vẻ bề ngoài này thật sự rất hợp gu của cậu, nếu không phải ký ức lần trước quá mức thảm thiết…
Nhưng rất nhanh sau đó Khâu Ngôn Chí đã nghĩ ra một cách vẹn cả đôi đường, cậu hôn nơi giữa mày của Hạ Châu, kiên nhẫn dụ dỗ: “Hạ Châu này, để em làm cho có được không…”
Cậu bị cự tuyệt.
Cậu bị cự tuyệt một cách quyết liệt.
Sau khi bị cự tuyệt một cách quyết liệt xong còn bị trả thù vô cùng tàn nhẫn.
Bởi vì Hạ Châu nghi ngờ câu nói kia là đang châm biếm ảnh.
Có trời đất chứng giám, đó rõ ràng chỉ là một lời khuyên chân thành mà thôi.
*
Khâu Ngôn Chí của buổi sáng hôm sau đã không còn là Khâu Ngôn Chí của ngày hôm qua.
Cậu là Khâu Ngôn Chí · cá ch3t · sống không còn gì luyến tiếc.
Đã vậy người bên cạnh lại còn hồn nhiên ngây thơ không biết gì mà tiến sát lại làm bộ lơ đãng dò hỏi, trong giọng còn mang theo một chút kiêu ngạo nho nhỏ, tựa như một thằng nhóc tiểu học tự tin mình làm bài được 100 điểm mà chạy đi hỏi giáo viên về kết quả.
Khâu Ngôn Chí cười cười: “Khá hơn lần trước nhiều lắm.”
Cũng không tính là nói dối…
Ít nhất lần này không có đổ máu, không phải sao?
Tuy không nghe được đáp án mà mình mong muốn, nhưng ít nhiều gì cũng coi như là có tiến bộ, cuối cùng trong lòng Hạ Châu cũng thỏa mãn đôi chút.
Anh lập tức cảm thấy thể xác và tinh thần mình vô cùng thoải mái, sáng sủa phơi phới, lúc quay đầu nhìn về phía Khâu Ngôn Chí, trên mặt đều là ý cười ngọt ngào: “Mấy chuyện này chỉ cần luyện nhiều một chút là tự nhiên sẽ giỏi thôi.”
… Luyện nhiều hơn một chút?
Hạ Châu nhận thấy cơ thể Khâu Ngôn Chí khẽ cứng lại, sau đó đối phương lộ ra một nụ cười thẹn thùng không hề có linh hồn với anh.
Thật tốt.
Hạ Châu cảm thấy mỹ mãn mà kéo Khâu Ngôn Chí vào lòng, tì cằm lên mái tóc đen mềm mại của cậu, cười nói: “Ngủ thêm một chút nữa đi.”
Quả thật Khâu Ngôn Chí rất mệt mỏi, vừa mới chui vào lòng Hạ Châu đã ngáp dài một tiếng, lẩm bẩm nói, khi nào anh dậy thì gọi em nha, sau đó đã nặng nề thiếp đi.
Lúc Khâu Ngôn Chí tỉnh lại, đã không biết là khi nào.
Cậu lười biếng duỗi người một cái, chậm rãi mở mắt ra, sau đó sửng sốt.
Cậu vẫn còn ở trong không gian trắng toát kia.
Một mảnh trắng xóa, không thấy trời không thấy đất, là một khoảng hư không vô biên.
Cậu lập tức hoảng loạn, trong đầu đều trống rỗng. Trong phút chốc, cậu thậm chí còn cảm thấy hoang man không rõ, tất cả những chuyện đã xảy ra sau khi Hạ Châu mang toàn bộ thế giới bước tới bên cậu, là sự thật hay chỉ là một giấc mộng hảo huyền vớ vẩn để tự an ủi bản thân mình.
Cậu đứng dậy, chạy thẳng về phía trước, vừa chạy vừa gọi tên Hạ Châu, cậu không biết đây là nơi đâu, cũng không biết Hạ Châu đang nơi nào, cậu cứ c4mđầu chạy như thế, nhưng nơi này rộng lớn bao la, không thể nhìn thấy được điểm cuối.
Cậu chạy đến mệt lả, kêu cũng không ra tiếng.
Cuối cùng cậu ngồi xổm xuống tại chỗ, ôm lấy chân, vùi cả khuôn mặt lên đầu gối.
Không có ai biết.
Một người rõ ràng không có một người bạn thân tri kỷ, không có một gia đình đầm ấm, càng không có một người yêu sâu đậm nào như Khâu Ngôn Chí.
Lại sợ bị bỏ rơi.
Cũng không biết là vì cậu không có người thân cận, cho nên sợ bị vứt bỏ.
Hay là vì cậu sợ bị vứt bỏ, nên mới không có người thân cận.
Nhưng hiện tại cậu có cảm giác như mình bị vứt bỏ.
Bị toàn bộ thế giới ruồng bỏ.
Trên trời, dưới đất, tất cả mọi thứ và sinh linh trên toàn thế giới này đều từ bỏ cậu.
Cánh tay đang ôm chân của cậu dần siết chặt lại.
Bả vai còn khẽ run lên từng hồi.
*
Lúc Hạ Châu tan tầm trở về nhà, vốn là đang ngồi sau xe xem tài liệu, chẳng biết tại sao, trong lúc vô tình đảo mắt hình như nhìn thấy một người đang ngồi xổm ở bên đường, nhưng còn chưa đợi cho anh nhìn kỹ, xe đã chạy ngang qua.
Bỗng dưng Hạ Châu cảm thấy hơi bất an, bảo tài xế quay xe lại.
Càng đến gần, anh càng cảm thấy bóng hình kia thật quen mắt.
Đến khi xe quay ngược lại nơi đó, anh kéo cửa sổ xe xuống, quả nhiên người kia chính là Khâu Ngôn Chí.
Hạ Châu bảo tài xế tấp xe vào một bên, mở cửa đi xuống, lại gần cậu: “Khâu Ngôn Chí, cậu ngồi đây làm gì?”
Toàn thân của người đang ngồi xổm bên ven đường khẽ run run, sau đó chậm rãi ngẩng đầu lên.
Sắc mặt cậu tái mét, chỉ có đôi mắt vừa hồng vừa sưng, trên mặt vẫn còn ướt đẫm nước mắt.
“Hạ Châu…” Khâu Ngôn Chí có hơi mờ mịt mà ngẩng đầu, đôi mắt cậu hết nhắm lại mở, chỉ có nước mắt cứ thế mà chảy xuống, rõ ràng cậu đang nhìn Hạ Châu, nhưng ánh mắt lại mê man không có tiêu cự, “Hạ Châu… Là anh sao…”
Hạ Châu cảm thấy có chỗ không thích hợp, ngồi xổm ở đối diện Khâu Ngôn Chí, lau nước mắt cho cậu, cau mày hỏi: “Cậu làm sao thế?”
Bỗng nhiên Khâu Ngôn Chí bắt lấy tay anh, sau đó vỡ òa lên, cậu khóc đến thở không ra hơi, ngay cả lời nói cũng không trọn thành câu: “Hạ Châu… Em không nhìn thấy anh… Em không nhìn thấy anh…”
Hạ Châu sửng sốt một chút: “Cậu không nhìn thấy tôi?”
Khâu Ngôn Chí nghẹn ngào nói: “Không, không thấy rõ…”
Hạ Châu nghe xong vươn tay ra bế Khâu Ngôn Chí lên khỏi mặt đất, sau đó ôm cậu vào trong xe, trong giọng có hơi hoảng loạn mà nói với tài xế: “Đến bệnh viện, nhanh lên.”
Hình như Khâu Ngôn Chí cũng nhận ra mắt mình có vấn đề, cậu càng thêm hoảng loạn và bất lực, khóc lóc hỏi Hạ Châu: “Anh, anh đi đâu vậy? Tại sao không có ở nhà…”
Hạ Châu lau nước mắt cho cậu: “Tôi đi làm.”
Khâu Ngôn Chí: “Anh đi làm, vậy tại sao… Tại sao lại không nói với em? Rõ ràng em đã nói khi nào anh dậy thì nhớ gọi em kia mà… Sao anh lại không gọi em chứ…”
“Tôi xin lỗi……” Hạ Châu thấy Khâu Ngôn Chí như vậy, cũng hiếm thấy mà quýnh cả lên theo, có chút rối loạn nhẹ giọng an ủi cậu: “Tôi sai rồi, xin lỗi… Lần sau tôi nhất định sẽ gọi cậu… Đừng khóc nữa…”
Tài xế biết sự tình cấp bách, một đường lái xe đều rất nhanh, mãi đến khi gặp đèn đỏ mới ngẩng đầu lên nhìn kính chiếu hậu một cái.
Trong kính chiếu hậu, Hạ Châu ôm chặt Khâu Ngôn Chí vào trong lòng, nhẹ nhàng vỗ về lưng cậu, dịu dàng dỗ dành cậu.
So với bộ dáng Hạ Châu gạt Khâu Ngôn Chí đang say rượu ra, lạnh lùng bước lên xe một mình mà trước đó hắn chứng kiến, hoàn toàn như hai con người khác nhau.
*
“Là chứng quáng tuyết.” Bác sĩ nhíu mày, “Bây giờ vẫn còn chưa đến mùa tuyết rơi, mà hiện tại cũng đâu có tuyết đâu, trước đó cậu có đến mấy sân chơi trượt tuyết hay là leo núi tuyết linh tinh không?”
Hạ Châu trả lời thay Khâu Ngôn Chí: “Cậu ấy không có.”
Bác sĩ có chút khó hiểu, lắc lắc đầu, thấp giọng nói: “Vậy thì có hơi kỳ quái.”
Nhưng trong lòng Khâu Ngôn Chí lại hiểu rõ, đó là bởi vì không gian trắng xóa kia.
Trong thế giới mênh mông một mảnh ấy, tựa như một quả tuyết khổng lồ.
Chẳng có ai biết không gian trắng xóa ấy là gì, chỉ biết là nhìn lâu sẽ cảm thấy bị bỏng mắt.
Bác sĩ kê toa thuốc cho cậu, nói hiện tượng mù này chỉ là tạm thời, có thể sẽ mất từ 24 tiếng đến ba ngày mới hồi phục lại được.
Nói chung cũng không phải là bệnh gì nghiêm trọng.
Khâu Ngôn Chí nằm trên giường bệnh, trên mắt được đắp một lớp vải bông tiêu độc, hiện tại nhớ lại bộ dáng kinh hoàng không đầu không đuôi khóc lóc ỉ ôi ở trước mặt Hạ Châu khi nãy của mình ở bên đường, liền cảm thấy vô cùng xí hổ, cảm thấy mặt trong mặt ngoài đều bị ném đi sạch sẽ.
Cậu cố ý muốn biện giải: “… Vừa rồi em… Em chỉ mới rời giường, vẫn còn chưa tỉnh ngủ mấy… Hơn nữa em còn không nhìn thấy gì hết, cho nên mới dễ hoảng loạn như vậy…”
Bây giờ Khâu Ngôn Chí không thể gặp ánh sáng chói mắt, Hạ Châu một bên kéo màn cửa xuống, một bên nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Khâu Ngôn Chí rụt đầu, nhỏ giọng nói: “… Sau này anh đừng có yên lặng rời khỏi em nữa.”
“Ừm.” Hạ Châu nói, “Tôi sẽ không như vậy.”.
Sau khi nằm cả buổi trời trong bệnh viện, cuối cùng Khâu Ngôn Chí cũng nhận được thông báo là mình có thể trở về nhà nghỉ ngơi.
Trên mặt Khâu Ngôn Chí vẫn còn mang bịt mắt, về cơ bản thì tựa như một người mù lòa, lúc đi đường đều nắm chặt lấy tay của Hạ Châu, nhích từng bước từng bước về phía trước, nhìn qua rất cẩn thận mà lại bất an.
Hạ Châu thấy vậy, bỗng nhiên bế ngang Khâu Ngôn Chí lên, sau đó thuận tay để cánh tay cậu khoác lên cổ mình.
Bỗng dưng bị nhấc bổng lên không trung như thế làm Khâu Ngôn Chí buột miệng thốt ra một tiếng kinh ngạc, sau đó cậu ý thức được mình đang bị một người đàn ông khác ôm vào lòng ở trước mặt bàn dân thiên hạ, nên có chút không tự nhiên nói: “… Em có thể tự đi được.”
Hạ Châu trầm giọng nói: “Đằng trước có rất nhiều bậc thang.”
“À, vậy được.”
Cuối cùng Khâu Ngôn Chí cũng yên tâm thoải mái dựa vào lòng Hạ Châu.
“Hửm?” Một ông cụ ngồi xe lăn đi lướt ngang qua bên cạnh, ông cụ híp mắt duỗi đầu nhìn về phía trước, ăn to nói lớn: “Có phải mắt ông hết xài được rồi không, sao ông không thấy bậc thang nào hết vậy, Bình Nhi, con lại nhìn giúp ông một cái, nếu không được thì chúng ta đi cửa sau đi…”
Bé gái đi sau ông cụ buồn cười, nhỏ giọng nói: “Ông à, không có gì hết, mắt ông vẫn còn sáng lắm, là người ta đang yêu thôi.”
Cả khuôn mặt của ông cụ đều nhăn lại một chỗ, lớn tiếng: “Gì? Cháu nói cái gì? Ông nghe không rõ, nói lớn lên chút!”
Bé gái: “Con nói á, là người ta, đang yêu thôi! Cho nên mới cố ý nói như thế!”
Ông cụ làm mặt muốn ói: “Ôi tuổi trẻ bây giờ! Cứ thích vòng vo vòng vo!”
Hạ Châu: “…”
Khâu Ngôn Chí: “…”
Lỗ tai Hạ Châu đỏ lự, anh ôm chặt Khâu Ngôn Chí, bước đi tựa như bay mà rời đi khỏi chốn thị phi này.
*
Khi Khâu Ngôn Chí vừa mới về đến nhà, đã cảm thấy có hơi đói bụng.
Hạ Châu hỏi: “Cậu muốn ăn gì? Tôi đi làm cho cậu.”
Khâu Ngôn Chí cảm thấy có chút kinh ngạc: “Anh biết nấu cơm hả? Vậy em muốn ăn hoành thánh, cổ vịt nướng, đậu hủ chiên, chả cá, pizza mỳ ý, gà xào chua ngọt.”
Hạ Châu yên lặng một hồi, sau đó thay đổi cách hỏi khác: “Cậu muốn ăn cơm chiên hay mì tôm?”
Khâu Ngôn Chí: “… Cơm chiên ạ.”
“Được, vậy để tôi đi làm.”
Vào lúc mà Hạ Châu bưng cơm chiên đặt lên bàn ăn, Khâu Ngôn Chí đã ngồi ngay ngắn ở trên ghế, nóng lòng cầm muỗng lên chờ đợi.
Vì để tiện cho Khâu Ngôn Chí, Hạ Châu xúc cơm vào chén nhỏ đưa tận tay cho Khâu Ngôn Chí.
Cơm chiên vừa mới ra lò, mùi hương thơm nức tỏa bốn phía, Khâu Ngôn Chí không nhịn được mà hít một hơi thật sâu.
Sau đó cầm lấy cái muỗng múc một miếng, không dằn nổi mà cho vào miệng.
… Mặn vãi cả chưởng.
Khâu Ngôn Chí do dự một chút, hỏi Hạ Châu: “Anh không ăn à?”
Hạ Châu vốn không biết làm bao nhiêu cho đủ, ai ngờ lúc làm ra lại có hơi ít, nghe thấy Khâu Ngôn Chí nói vậy, thì bảo: “Ăn không đủ hả? Tôi có thể nhường phần của mình cho cậu.”
Khâu Ngôn Chí vội vàng từ chối: “Không không không không không không, sao em có thể giành đồ ăn với anh chứ.”
“Không có việc gì.” Hạ Châu đẩy chén cơm của mình đến chỗ Khâu Ngôn Chí, hào phóng nói: “Tôi không đói.”
Hạ Châu nhìn Khâu Ngôn Chí ăn từng muỗng vô cùng nghiêm túc, giống như rất trân trọng bữa cơm do anh làm, không khỏi cười: “Mùi vị thế nào?”
Khâu Ngôn Chí do dự một chút: “… Nó, nó có vị tựa như biển cả ấy.”
Mặn đến mức giống như dùng hết số muối có trong biển vậy á.
Hạ Châu chưa từng gặp người nào dùng lời lẽ mỹ miều kiểu này để khen tài nghề nấu nướng của mình như vậy bao giờ hết, nhưng vẫn hiếm khi cảm thấy ngượng ngùng: “Vậy sau này ngày nào tôi cũng sẽ làm cơm cho cậu ăn.”
Khâu Ngôn Chí: “…”
Anh Hạ à, rốt cuộc anh dựa vào cái gì mà luôn tràn ngập tự tin đối với bản thân mình như thế?
*
Đến ngày thứ ba, mắt của Khâu Ngôn Chí gần như đã lành hẳn, ngoài việc mỗi lần ra đường đều phải đeo kính bảo hộ của bác sĩ đưa thì cũng không còn gì nghiêm trọng lắm, thế rồi cậu liền lôi Hạ Châu đi siêu thị mua đồ.
Đã lâu lắm rồi Khâu Ngôn Chí chưa ra khỏi nhà, hít thở không khí bên ngoài, lập tức cảm thấy sảng khoái, kéo Hạ Châu đến quầy bán đồ ăn vặt càn quét.
Lại vô tình gặp được Thẩm Tinh Vĩ.
Tầm mắt của Thẩm Tinh Vĩ dừng lại trên hai bàn tay đang nắm chặt lấy nhau của hai người, với một vẻ mặt có chút kỳ quái.
Khâu Ngôn Chí cũng không phải là một người không biết điều, thấy Thẩm Tinh Vĩ có chuyện muốn nói với Hạ Châu, liền buông tay Hạ Châu ra, nói: “Em sang quầy trên mua một ít quýt đây.”
Dựa theo quan sát của Khâu Ngôn Chí trong khoảng thời gian này, cậu không biết những NPC khác có liên hệ với Hạ Châu sẽ sống như thế nào, liệu họ có còn tồn tại khi Hạ Châu đi vắng hay không, nhưng việc Khâu Ngôn Chí có thể nhìn thấy toàn bộ thế giới này, đều phải nhờ vào sự hiện diện của Hạ Châu.
Mà phạm vi Hạ Châu có thể cho Khâu Ngôn Chí nhìn thấy thế giới này cũng không phải là cố định, có đôi khi Khâu Ngôn Chí có thể nhìn thấy rất xa, thậm chí là thấy cả chân trời, nhưng cũng có đôi khi là rất gần. Nếu Hạ Châu ở trên lầu còn cậu ở dưới lầu, thì cậu có thể sẽ rơi lại vào khoảng hư vô kia.
Rất nhanh sau đó Khâu Ngôn Chí đã tìm được một vài quy luật.
Trong không gian khép kín, phạm vi ảnh hưởng của Hạ Châu sẽ nhỏ lại, nhưng ở một nơi rộng lớn, ảnh hưởng của Hạ Châu cũng lớn theo.
Nói cách khác, giới hạn mà cậu có thể nhìn thấy, tương đồng với tầm mắt mà Hạ Châu nhìn thế giới này.
Nếu giả sử con game này là một bộ phim truyền hình.
Thì Hạ Châu chính là vai chính, tất cả máy quay đều vây quanh Hạ Châu.
Khâu Ngôn Chí chỉ có thể đi theo bên cạnh Hạ Châu, hưởng ké một chút góc quay, mới có thể xuất hiện trên phim truyền hình được.
Đối với Khâu Ngôn Chí mà nói, xuất hiện trong TV, cũng tương đương với việc xuất hiện trong thế giới trò chơi này.
Bây giờ bọn họ đang ở siêu thị, chỉ cần Hạ Châu không rời khỏi nơi đây, thì Khâu Ngôn Chí vẫn có thể nhìn thấy được toàn bộ siêu thị.
Cho nên Thẩm Tinh Vĩ muốn nói chuyện riêng với Hạ Châu, tuy trong lòng Khâu Ngôn Chí có chút không tình nguyện nhưng vẫn phải tránh đi.
Hạ Châu đã từng giận dỗi bỏ nhà đi, trong ba ngày tách khỏi Khâu Ngôn Chí ấy, có một nửa thời gian là c4mmặt ở quán bar của Thẩm Tinh Vĩ.
Anh đến quán bar cũng không nói lời nào, chỉ ngồi yên ở một góc, yên lặng mà uống rượu.
Lúc ấy Thẩm Tinh Vĩ còn sợ anh uống đến xảy ra chuyện gì đó không hay.
Cho nên mới ngồi xuống bên cạnh anh, khuyên can anh.
Hạ Châu uống rượu rất được, cho dù có say cũng không đỏ mặt không ầm ĩ, thậm chí còn không ngất đi lấy lần nào, có điều đến cuối cùng vẫn buông miệng nói vài câu.
Thẩm Tinh Vĩ không nghe được nhiều lắm, cũng chỉ nghe được vài câu.
Hạ Châu tới nơi này uống rượu là bởi vì Khâu Ngôn Chí.
Khâu Ngôn Chí nham hiểm không lường được, dùng thủ đoạn đê tiện và đáng xấu hổ lừa cả thân lẫn lừa hôn Hạ Châu.
Còn lừa tâm không thì không biết, nhưng nhìn bộ dáng lúc ấy của Hạ Châu, thì chắc chắn không phải chỉ lừa nhiêu đó thôi.
Mà mấu chốt chính là, hình như Khâu Ngôn Chí cũng không có thích Hạ Châu thật.
Thẩm Tinh Vĩ nhớ rõ, vào cái ngày đầu tiên sau khi Hạ Châu uống xong ly rượu cuối cùng, kế đó nện ly rượu lên bàn một cái, phát ra một tiếng vô cùng chói tai, hai mắt Hạ Châu đỏ ngầu mang theo từng tia ác độc, giọng nói sắc bén như muốn giết người: “Khâu Ngôn Chí gạt tôi, tôi sẽ bắt cậu ta trả về gấp bội.”
Thẩm Tinh Vĩ còn nhớ, khi hắn nghe thấy mấy lời này, đều không nhịn được mà vỗ tay khen ngợi Hạ Châu, trong lòng vô cùng mong chờ người anh em của mình có thể làm ra một chuyện kinh thiên động địa gì đó, nhục nhã cái tên Khâu Ngôn Chí đáng giận kia.
Nhưng đến ngày thứ hai khi Hạ Châu đến quán bar của hắn, tâm trạng đã bình tĩnh hơn rất nhiều, cũng không nhắc đến chuyện muốn trả thù Khâu Ngôn Chí nữa.
Khi đó Thẩm Tinh Vĩ còn không nhịn được mà ghé sát lại hỏi anh, vậy còn chuyện của Khâu Ngôn Chí thì tính sao?
Vẻ mặt của Hạ Châu bình tĩnh, tự rót cho mình một ly rượu, nói: “Tôi không muốn dây dưa với cậu ta nữa, thật nhàm chán, cũng không đáng. Tôi chuẩn bị ly hôn với cậu ta, tôi đã hẹn luật sư ngày mai lập đơn ly hôn rồi, từ đây về sau mỗi người mỗi ngả, không ai liên quan đến ai.”
Nhưng mà… Đã nhiều ngày như vậy rồi, không ly hôn thì cũng đành thôi đi, làm sao lại còn nắm tay đi dạo siêu thị như thế này?
Thẩm Tinh Vĩ nhỏ giọng nói: “Có phải cậu đang chuẩn bị thực hiện kế hoạch A, chuẩn bị trị cậu ta không? Cậu tính trị cậu ta như thế nào?”
Hạ Châu mấp máy miệng không nói chuyện.
Thẩm Tinh Vĩ nhạy bén nhận ra chỗ không thích hợp, hắn híp mắt hỏi: “Hay là cậu tính tha thứ cho cậu ta, không trị cậu ta nữa?”
“… Tôi đã nắm được điểm yếu của cậu ta.” Hạ Châu tạm dừng một chút, giọng điệu không mấy tự tin, “Tôi sẽ trị cậu ta.”
“Trị thế nào?” Thẩm Tinh Vĩ lấy một bịch kẹo trái cây không hề phù hợp với khẩu vị của Hạ Châu từ trong xe đẩy của anh ra: “Lấy bịch này trị à?”
“Hay là dùng đống chocolate này?”
“Đừng nói là cậu muốn dùng hai cái ly này trị nha, chậc, còn là ly cặp nữa chứ.”
Nhìn ánh mắt chế nhạo của Thẩm Tinh Vĩ khi đánh giá cặp ly kia, Hạ Châu không khỏi mặt đỏ tai hồng, giật cặp ly từ trong tay của hắn thả lại vào xe đẩy, lạnh lùng nói: “Tôi có chừng mực.”
Thẩm Tinh Vĩ chỉ vào một đống vitamin ABCE kia, có chút khó hiểu: “Đợi đã, cậu mua nhiều vitamin như thế để làm gì?”
Hạ Châu nói: “Cậu ấy bị chứng quáng tuyết, bác sĩ đề nghị bổ sung vitamin.”
Thẩm Tinh Vĩ: “…”
Thẩm Tinh Vĩ vỗ vỗ vai Hạ Châu, thở một hơi thật dài: “Cố lên, người anh em, cậu cứ ở đó mà đúng chừng mực trị cậu ta tiếp đi, chờ đến ngày kỷ niệm đám cưới của hai người thì nhớ đừng quên mời tôi đấy.”
Hạ Châu: “…”