• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Cô Rùa

*

“Tại sao Hạ Châu lại có thể xuất hiện ở đây chứ? Cũng quá vô lý đi?” Đại Hoàng gãi gãi đầu.

Khâu Ngôn Chí cảm thấy đôi mắt của Hạ Châu hệt như một khối nam châm khổng lồ hút lấy cậu, khiến cậu phải cố gắng lắm mới có thể khôi phục lại tinh thần mà dời tầm mắt đi.

Sự bồn chồn và nỗi bất an không thể giải thích ở trong cậu khiến lòng bàn tay cậu ướt đẫm mồ hôi lạnh, như là muốn kiềm chế lại loại cảm xúc kỳ lạ này, cậu cầm ly rượu ở trước mặt lên uống sạch một hơi.

Đại Hoàng vỗ cánh bay đến đối diện Khâu Ngôn Chí, nói: “Ngài không cần phải lo lắng đâu, nếu mạch truyện chính của ván game lần này là Diệp Minh Húc thì Hạ Châu cũng không khác với người qua đường là bao nhiêu cả. Ngài cứ ngẫm lại ván trước là hiểu ngay, thật ra Diệp Minh Húc vẫn luôn ở dưới ký túc xá của ngài, nhưng ngài có gặp qua cậu ta không? Không hề! Đây là chỗ tài tình của game bọn em đó! Lần này ngài gặp phải Hạ Châu cũng chỉ là tình huống ngẫu nhiên thôi, trừ hôm nay ra, hai người sẽ không bao giờ gặp nhau nữa.”

Khâu Ngôn Chí đặt ly rượu xuống, chỉ cảm thấy men cay xộc lên cổ họng, khiến da đầu cậu đều tê rần: “Vậy anh ấy, có còn nhớ tôi không?”

Vẻ mặt của Đại Hoàng vô cùng uy tín: “Đương nhiên là không rồi! Riêng chuyện này em dám khẳng định với ngài đấy. Dầu gì thẻ reset của tụi em cũng có giá 18.888 mà, chỉ cần ngài sử dụng tấm thẻ này, trò chơi sẽ tự động xóa sạch hết những dấu vết mà ngài để lại ở ván game trước, chứ đừng nói là ký ức của một NPC nho nhỏ.”

Vậy Hạ Châu không hề nhớ gì sao? Tựa như chuyện Trương Dục Hiên quên mất hắn bị đàn anh kia lạnh lùng từ chối. Hạ Châu cũng đã quên hết sạch về cậu rồi ư?

Không.

Đối với Trương Dục Hiên và Hạ Châu mà nói, đấy không phải là quên.

—— Mà là chưa từng xảy ra.

Bỗng nhiên Khâu Ngôn Chí cảm thấy tất cả những gì mà mình đã trải qua ở ván game trước, giống như là một mình cậu tự biên tự diễn vậy. Đến khi kết thúc, chỉ còn mỗi mình cậu là nhớ rõ, trong cơn mê man, ngay cả thật giả cũng không phân biệt được.

Khâu Ngôn Chí rũ mắt xuống, giấu đi cảm xúc ảm đạm lóe lên trong mắt mình.

Cậu nâng ly lên, tự rót cho bản thân một ly đầy, đang chuẩn bị uống, lại bị người bên cạnh cản lại.

Diệp Minh Húc nhìn cậu, vẻ mặt đầy lo lắng: “Đàn anh, nồng độ cồn của rượu này cao lắm, trước đó anh Dục Hiên có nói là anh uống rượu không được giỏi.”

Khâu Ngôn Chí ngẩng đầu nhìn thoáng qua Trương Dục Hiên, Trương Dục Hiên liền làm mặt quỷ cười toe toét với cậu.

Đúng lúc này, Hạ Châu thật sự đã đến bên bàn cậu.

Bình thường Hạ Châu không bao giờ tham gia mấy buổi tiệc công ty kiểu này, hôm nay anh đến bất ngờ như vậy làm cho toàn bộ nhân viên đều không kịp chuẩn bị. Trưởng bộ phận vốn đang ngồi cạnh Khâu Ngôn Chí, thấy Hạ Châu đi tới chỗ mình thì bối rối đứng lên, nhường chỗ lại cho anh: “Tổng giám đốc Hạ, anh ngồi ở đây đi…”

Khâu Ngôn Chí cảm thấy toàn bộ cơ thể mình cứng ngắc như một pho tượng.

Ngay sau đó, Hạ Châu ngồi xuống bên cạnh cậu.

Khâu Ngôn Chí có hơi khẩn trương, nhưng cũng may là vì tổng giám đốc ngồi bàn này, nên hơn phân nửa người ở đây đều rén không khác gì cậu, ai nấy cũng đều toát mồ hôi hột, ăn gì cũng không còn thoải mái.

Khâu Ngôn Chí không dám nhìn Hạ Châu, nhưng dường như lại cảm nhận được ánh mắt của Hạ Châu dừng trên người mình, dù là trong một khoảnh khắc rất ngắn ngủi. Ngay sau đó đã quay đầu đi nói chuyện với thư ký của mình.

… Quả nhiên anh ấy không hề nhớ ra mình.

Khâu Ngôn Chí thở phào nhẹ nhõm, rồi lại có một cảm xúc khác thường nào đó nương theo tiếng thở này mà lan tràn ra.

Diệp Minh Húc nhìn Khâu Ngôn Chí, không biết là cậu đang nghĩ cái gì mà vẻ mặt có hơi đăm chiêu.

Nhìn Khâu Ngôn Chí giống như là đang cúi đầu ăn, nhưng để ý kỹ thì sẽ phát hiện cái đĩa trước mặt cậu rõ ràng là trống trơn, đôi đũa cũng chỉ chọc chọc lung tung ở trên đó.

Diệp Minh Húc cảm thấy đàn anh có lẽ có tâm sự, nhưng hắn cũng không đi hỏi nguyên nhân, chỉ ân cần gắp thịt vào đĩa cho Khâu Ngôn Chí.

Khâu Ngôn Chí nhìn đồ ăn trong dĩa dần tăng lên từng chút một, sửng sốt trong giây lát, sau đó nhìn sang Diệp Minh Húc, cười nói: “Cảm ơn em.”

“Đàn anh, anh phải ăn nhiều một chút.” Diệp Minh Húc cười tươi nói.

Khâu Ngôn Chí cúi đầu, đang chuẩn bị tập trung ăn thì một lọn tóc dài chợt trượt xuống, suýt chút nữa còn dính lên miếng thịt ở trên dĩa. Khâu Ngôn Chí có hơi bực bội mà vén tóc ra sau tai, nhưng nó vẫn không chịu nghe lời mà lại rớt xuống nữa.

Khâu Ngôn Chí vô cùng khó hiểu, làm sao mà các bạn nữ lại có thể sinh hoạt hằng ngày với kiểu tóc phiền phức này cơ chứ, đúng là phản khoa học.

Lúc này, một bàn tay trắng ngà thon dài chìa tới trước mặt cậu, trong lòng bàn tay ấy là một sợi dây cột tóc màu đen.

Khâu Ngôn Chí sửng sốt một chút, nương theo bàn tay này nhìn về phía chủ nhân của nó —— Hạ Châu.

Hạ Châu dùng đôi mắt đen nhánh lẳng lặng nhìn cậu, mà vẻ mặt của anh thật thản nhiên hệt như vừa uống xong một chai nước khoáng, sau đó đưa cái chai không ấy cho ông lão lượm mót bên ven đường. 

Khâu Ngôn Chí mím môi, thấp giọng nói: “Không cần đâu, cảm ơn.”

Nói xong, Khâu Ngôn Chí liền duỗi tay ra kéo tóc giả của mình xuống. Cả một đường đều phải đội tóc giả, lúc này có thể tháo xuống quả là vô cùng thoải mái, cậu tuỳ tiện cào cào mớ tóc ngắn có hơi lộn xộn của mình, sau đó cúi đầu ăn thịt tiếp. 

Hạ Châu trả lại dây cột tóc cho thư ký bên cạnh, sau đó hỏi bâng quơ: “Em là con trai à?”

Giọng điệu này cũng thật kỳ quái đi, rõ ràng là câu hỏi, nhưng sự nghi vấn trong giọng nói đó lại không nghiêm túc một chút nào.

Khâu Ngôn Chí gắp miếng thịt cho vào trong miệng: “Ừm.”

“Vậy sao lại mặc váy?”

“Thích thì mặc thôi.” Khâu Ngôn Chí có lệ nói.

Anh Hạ, sau khi reset thì anh hơi bị nhiều chuyện rồi đấy, có bao giờ thấy anh để ý tới cách ăn mặc của người xa lạ đến vậy đâu, hay là vì anh tưởng tôi là nhân viên của công ty anh nên anh mới lo chuyện bao đồng như thế?

Khâu Ngôn Chí âm thầm phỉ nhổ ở trong lòng.

“Đàn anh, anh chấm cái này ăn ngon hơn nè.” Diệp Minh Húc để nước chấm đã pha sẵn tới trước mặt Khâu Ngôn Chí.

Khâu Ngôn Chí nếm thử, quả nhiên rất ngon, nhịn không được khen hắn: “Em giỏi thật đó!”

Diệp Minh Húc được khen, mặt mày lập tức hớn hở, đắc ý nói: “Đàn anh, thật ra em nấu cơm cũng rất ngon!”

Khâu Ngôn Chí nói: “Thật không vậy? Hay là xạo anh đấy, có nhiều người cũng hay tự nhận mình nấu ngon lắm, đến hồi nấu ra lại toàn thứ quỷ yêu gì đâu không.”

Diệp Minh Húc: “Em làm sao giống họ được! Đàn anh à, nếu anh không tin thì ngày mai tới nhà em đi, nhà em cũng ở gần trường lắm, lúc đó em làm cho anh một bàn đồ ăn ngon, là anh sẽ biết tay nghề của em có phải thật hay không.”

Khâu Ngôn Chí: “Được nha.”

Mặt mày Diệp Minh Húc tươi rói, hai mắt sáng rực nhìn Khâu Ngôn Chí: “Thế đàn anh, anh muốn ăn gì?”

Khâu Ngôn Chí nói: “Anh muốn ăn nhiều lắm, đầu tiên là hoành thánh, kế đó là cổ vịt nướng, đậu hủ chiên, chả cá, pizza mỳ ý, cả gà xào chua ngọt nữa.”

Diệp Minh Húc buồn cười: “Đàn anh à, anh có thể ăn hết sao?”

Khâu Ngôn Chí tựa lưng ra sau ghế, buông một câu nhẹ tênh: “Đồ ăn của hoàng đế hồi xưa cũng không ít hơn anh, vậy mà cũng đâu có thấy người ta nói không ăn hết.”

Diệp Minh Húc cười nói: “Được rồi, ngày mai em sẽ cho anh làm hoàng đế một lần, nhưng anh phải đi siêu thị mua nguyên liệu với em.”

“Okela.” Khâu Ngôn Chí cười tủm tỉm nói.

Ăn một hồi, Khâu Ngôn Chí cũng vứt Hạ Châu ra sau đầu.

Cậu đúng là lo lắng dư thừa, Hạ Châu làm sao có thể nhớ cậu được, kể từ khoảnh khắc cậu sử dụng thẻ reset, Hạ Châu đã trở về làm một NPC bình thường rồi —— Còn là một nhân vật phụ không tên không tuổi ở thế giới này nữa. 

Vả lại Hạ Châu mà cậu gặp ở ván game trước cũng không phải là nhân vật thật, chẳng qua bây giờ ngay cả dấu vết cuối cùng cũng bị xóa đi mà thôi.

Người nọ đã không còn tồn tại.

“Ngôn Ngôn!” Sắc mặt Trương Dục Hiên bỗng trở nên không thích hợp, hắn gọi Khâu Ngôn Chí một tiếng sau đó lại há miệng nói không nên lời. 

Khâu Ngôn Chí biết nhất định đã có chuyện gì đó xảy ra, nhưng Trương Dục Hiên lại không tiện nói ở đây, cho nên cậu vỗ vai Diệp Minh Húc nói: “Em ngồi đây nha, tụi anh ra ngoài một lát.”

Sau khi Khâu Ngôn Chí và Trương Dục Hiên ra khỏi nhà hàng, cậu liền hỏi hắn: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

Mặt Trương Dục Hiên tái mét, đưa điện thoại của mình cho Khâu Ngôn Chí.

Khâu Ngôn Chí cúi đầu xem, đó là lịch sử trò chuyện giữa Trương Dục Hiên và đàn anh của hắn.

Mở đầu là Trương Dục Hiện gửi hình thịt nướng trước, sau đó cẩn thận kiếm cớ bắt chuyện: “Đàn anh à, đây là nhà hàng thịt nướng mà hồi đó tụi mình đi liên hoan nè, không ngờ bây giờ nó lại thay đổi nhiều như vậy ha.”

Người bên kia không có trả lời hắn.

Mãi đến hai phút trước.

Đàn anh đó mới nhắn cho hắn một tin như thế này.

“Dục Hiên, anh đang ở phòng 602 của khách sạn Minh Huy. Hiện tại anh đang bị thương, em có thể đưa anh đến bệnh viện không? Anh không muốn đi một mình.”

Nhưng gần như là giây tiếp theo, anh đó lại gửi thêm một tin khác.

“Bỏ đi, đừng tới, em đừng tới đây.”

Sắc mặt Trương Dục Hiên tái nhợt: “Tôi, tôi nên làm gì giờ, hình như anh ấy đang bị thương, nhưng anh ấy lại không muốn tôi đến đó.”

Khâu Ngôn Chí thật sự muốn tát một phát lên cái ót của tên ngốc này: “Xách cái mông lên! Đàn anh của cậu bị thương đó, chắc chắn bây giờ đang rất cần sự giúp đỡ, đây là một cơ hội tốt!”

Trương Dục Hiên lắp bắp nói: “… Tôi, tôi không dám, ảnh bảo tôi đừng đến, nếu tôi mà đến, ảnh giận thì sao đây?”

Khâu Ngôn Chí nói: “Hồi chiều cậu kéo tôi đi mua váy còn nói cái mẹ gì mà vì tình yêu phải can đảm, phải mạnh dạn tiến lên. Tại sao đến lượt mình lại nhát như thỏ đế như thế?”

“Nhưng mà… Nhưng mà… Tôi kéo cậu đi mua váy là vì Diệp Minh Húc thích cậu mặc váy, còn đàn anh lại không thích tôi đến, vừa nãy ảnh còn mới nói xong…”

Trương Dục Hiên dừng một chút, nhấn mạnh: “Hơn nữa ảnh còn nói đến tận hai lần là không cần đến.”

Khâu Ngôn Chí quả thực bị Trương Dục Hiên chọc cho tức ch3t: “Trương Dục Hiên, nếu hôm nay cậu đi thì ít nhiều gì cậu và đàn anh đó vẫn còn một tia hy vọng. Còn ngược lại, hai người coi như chấm hết! Huống hồ anh ta đều đã nói mình bị thương như vậy rồi, không lẽ ý cậu là cậu muốn để anh ta ở đó một mình chờ ch3t sao?!”

Trương Dục Hiên cuối cùng cũng ngộ ra, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, sau đó hoang mang bối rối nói: “Thế tôi, tôi đi ngay đây!”

Nói xong lập tức phóng như bay về hướng khách sạn đó.

“Bắt tắc-xi đi đồ ngốc!” Khâu Ngôn Chí hét lớn ở sau lưng hắn.

Lúc này Trương Dục Hiên mới vội vàng gọi một chiếc tắc-xi ở ven đường, rời khỏi chỗ này.

Mãi đến khi chiếc xe kia khuất bóng, Khâu Ngôn Chí mới xoay người, lắc lắc đầu nghĩ, haiz, tên nhóc này sao lại ngốc đến thế chứ?

Chỗ Trương Dục Hiên xảy ra chuyện như vậy, hơn nữa Hạ Châu lại còn ngồi ngay bên cạnh, Khâu Ngôn Chí thật sự không còn hứng ăn nữa, định bụng đi tính tiền rồi kêu Diệp Minh Húc về.

Kết quả vừa ngẩng đầu lên, cả người như đóng đinh tại chỗ.

Hạ Châu đang đứng ở ngay cửa.

Không biết anh ấy đã đứng đó được bao lâu, đã nghe được bao nhiêu chuyện từ cuộc đối thoại của cậu và Trương Dục Hiên.

Khác với ánh đèn sáng trưng trong nhà hàng, ở bên ngoài lại cực kỳ u tối, chỉ có đèn đường từ phía xa cùng với ánh sáng từ bên trong nhà hàng hắt ra, khiến người Hạ Châu như được mạ lên một lớp ánh sáng mờ nhạt.

Nhưng ánh sáng này lại quá mức nhạt nhòa để có thể che đi bóng tối vắng lặng nơi Hạ Châu.

Khâu Ngôn Chí rũ đôi mắt xuống, làm như không thấy mà đi thẳng vào trong nhà hàng. 

Nào biết cậu vừa mới bước một bước lên bậc thang, Hạ Châu đã mở miệng. 

Giọng điệu anh từ tốn, không nhanh không chậm nói.

“Khâu Ngôn Chí, em đang làm bộ không quen anh sao?”

Giọng điệu của anh hời hợt, nghe không ra gợn sóng gì, nhưng lại tựa như tiếng sấm vang lên bên tai Khâu Ngôn Chí.

Khâu Ngôn Chí giật nảy người, đứng yên ngay tại chỗ, giống như di chuyển nửa bước thôi cũng thật là khó khăn. Khâu Ngôn Chí cảm thấy hô hấp của bản thân có chút bất ổn, bốn phía bỗng dưng chợt tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy được cả tiếng thở hỗn loạn cùng nhịp tim đang loạn xì ngầu của cậu. 

Khâu Ngôn Chí cố gắng đè tất cả cảm xúc ấy xuống, cậu đứng trên bậc thang ngửa đầu lên nhìn Hạ Châu, chớp chớp mắt, vẻ mặt vô cùng hoang mang: “Anh nói gì cơ?”

Hạ Châu nhìn thẳng vào cậu, cặp mắt đen láy còn tối hơn cả màn đêm, anh cứ như vậy mà yên lặng nhìn Khâu Ngôn Chí, sau đó nói: “Anh nói, em không nhớ anh sao?”

Khâu Ngôn Chí cảm thấy lòng bàn tay mình đều là mồ hôi lạnh, cậu cau mày, như là đang suy nghĩ rất nghiêm túc, sau đó có hơi ngơ ngác lắc đầu: “Tôi không nhớ lắm, chúng ta đã từng gặp nhau rồi ư?”

Hạ Châu vẫn nhìn chòng chọc cậu, còn Khâu Ngôn Chí lại tròn xoe hai mắt, nhìn qua ngây thơ không biết gì mà đối diện với anh. 

Cuối cùng Khâu Ngôn Chí giành chiến thắng.

Đôi môi mỏng của Hạ Châu khẽ mím lại, anh dời tầm mắt đi, chậm rãi nói: “Anh là đối tác làm ăn của ba em, đã từng đến nhà em vài lần, có lẽ em không nhớ.”

Trong lòng Khâu Ngôn Chí thở phào nhẹ nhõm, hoá ra là vậy.

Cậu còn tưởng Hạ Châu vẫn còn ký ức nên nhận ra cậu. 

—— Sao có thể được chứ? Thẻ reset cũng đâu phải vô dụng. Hạ Châu cùng lắm chỉ là một NPC mà thôi, mỗi một hành động, từng lời nói, hay từ đại não đến thân thể đều bị trò chơi khống chế. Nó muốn anh sống thì sống, muốn anh ch3t thì ch3t, muốn xóa sạch ký ức có liên quan đến cậu, thì anh sẽ chẳng tài nào nhớ được cậu, một chút cũng không. 

Tuy trong lòng Khâu Ngôn Chí đã không còn rối loạn, nhưng ngoài mặt vẫn chưa hề thả lỏng. 

Cậu làm bộ như hiểu ra, nói: “Ra là vậy, bình thường tôi không để ý đến khách của ba lắm, nhưng nếu sau này gặp lại anh Hạ, tôi chắc chắn sẽ nhận ra.”

Hạ Châu nhìn bộ váy đen của cậu, ánh mắt trở nên tối sầm: “… Vậy ba em có biết, em mặc váy là vì đàn ông không?”

… Đệt, quả nhiên vừa rồi anh ấy nghe được mình và Trương Dục Hiên nói chuyện.

Có điều, tại sao Hạ Châu sau khi reset lại thích lo chuyện không đâu như vậy chứ? Anh à, tỉnh lại đi anh, ông đây mặc váy thì mất mớ gì tới anh.

Khâu Ngôn Chí mím môi, bình tĩnh nói: “Trước giờ ba tôi vẫn luôn ủng hộ sở thích của tôi.”

“Bao gồm cả chuyện em bắt cá hai tay?”

“Bao gồm cả chuyện tôi…” Khâu Ngôn Chí lập tức phanh xe lại kịp thời, cậu nhíu mày, ngẩng đầu nhìn hạ Hạ Châu, “Anh Hạ, ý của anh là gì?”

Hạ Châu bước xuống một bậc thang, khiến chóp mũi của Khâu Ngôn Chí gần như đụng phải vào nguc anh. 

Khâu Ngôn Chí cảm thấy không thoải mái, lại lùi về phía sau một bước, nào biết Hạ Châu lại bước theo sát cậu, anh cúi đầu nhìn cậu, cằm như muốn chạm lên tóc Khâu Ngôn Chí. 

Hạ Châu nhìn Khâu Ngôn Chí từ trên cao, anh bình tĩnh nói: “Cái cậu gọi em là đàn anh ấy là ai?”

Khâu Ngôn Chí: “Là bạn trai tương lai của tôi, anh có thắc mắc gì sao?”

Hạ Châu dường như cười khẽ một tiếng.

Sau đó anh chợt nâng tay lên, đầu ngón tay lạnh lẽo như bạch ngọc chạm lên chiếc cổ thanh tú và trắng ngần của Khâu Ngôn Chí. 

Đụng chạm bất ngờ như vậy khiến Khâu Ngôn Chí sững người một cái. Như cảm thấy bị xúc phạm, cả người cậu căng chặt hệt quả bóng, mà giây tiếp theo có thể sẽ lập tức nổ tung. Khâu Ngôn Chí lại lùi về sau một bước, muốn thoát khỏi bàn tay của đối phương, nào ngờ cậu vừa mới nhúc nhích đã bị anh giữ chặt lại, giam cầm chặt chẽ trong lòng nguc. 

Tay phải của Hạ Châu siết chặt lấy eo cậu, ngón tay trái từ trên cổ cậu trượt dần xuống dưới từng chút một, sau đó dừng lại.

Dưới ánh đèn đường mỏng manh cùng với ánh đèn yếu ớt từ bên trong nhà hàng, Hạ Châu hơi nghiêng đầu quan sát tỉ mỉ cổ của cậu. Hơi thở ấm nóng phả lên cổ Khâu Ngôn Chí, suýt chút nữa khiến cậu phải rùng mình một cái, sau đó anh mới chậm rãi mở miệng nói. 

“Vậy bạn trai tương lai của em có biết, em mặc váy là vì cậu ta, nhưng bên trong lại mang theo dấu răng của thằng đàn ông khác hay không?”

Khâu Ngôn Chí giật điếng người, đồng thời cảm nhận được đầu ngón tay lạnh buốt của người đàn ông đối diện lại dời xuống một chút. 

Sau đó tràn ngập ác ý mà đè nhẹ một cái lên vết răng gồ ghề kia. 

- -----oOo------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK